Đây không phải là lần đầu tiên em rung động. Không phải lần đầu tiên em tin rằng trái tim có thể rời khỏi lồng ngực của mình và rớt xuống bãi cỏ, nếu không kịp giữ nó lại. Thế nhưng, sự rung động của tuổi trưởng thành, thường rung lên những hồi ức rất khác, khi rời xa…

Sự rung động đến rồi à? Em đưa tay gõ nhẹ vào lồng ngực để đếm nhịp lỗi của trái tim, cảm xúc mơ hồ chợt đến ru ri như lời thì thầm của một ánh sao đêm đi lạc trên bầu trời 

Em gặp anh trong cảm giác rất yên nhiên, không mang theo bất kỳ tiếng sét nào từ buổi gặp gỡ lần đầu tiên, lần thứ hai… nhưng đến lần thứ n thì em nhận ra, tim mình bỗng nhưng bối rối, nhịp đập dường như không còn vang lên từ lồng ngực bên trái. Em ương bướng chống lại những xao động chưa kịp đặt tên: Chỉ là một cơn gió chở những đám mây màu ngọc bích đi qua, em mỉn cười, ơ kìa! Những đám mây chỉ có trong giấc mơ siêu nhiên bí ẩn…

Anh. M của cảm xúc vô tội, đã là một cái tên có thật trong cuộc đời này chứ không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Em còn nhớ, lần đầu tiên phỏng vấn anh, tất cả gói gọn trong mắt em là một chữ: Rất rỗi bình thường. Vẫn là anh, vẫn con người ấy, em đã có thêm vài cuộc tiếp xúc nữa. Và vẫn không thể ngọt hơn, lời nhận xét về anh cũng chỉ gói gọn trong: Chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng rồi, chỉ một lần duy nhất, em gặp anh trong một cảm giác đời thường nhất. Không phải vẻ tận tụy trong bộ đồ blouse trắng, không phải nét mặt lúc nào cũng như sợi dây đàn với vần tráng ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng, rồi vỡ òa sung sướng sau mỗi ca mổ thành công. Anh của đời thường, anh giữa đám đông, em thấy nụ cười của anh, hàm răng trắng đều tăm tắp, rất dỗi ngọt ngào. Có thể, khi đặt anh giữa đám đông, em mới thấy sự khác thường chăng? Em cuối mặt xuống, để giấu đi cảm nhận khác thường đó, để tiếp tục kêu ngạo dối lòng, đó chỉ là trò đùa của cảm xúc. Một trò đùa sẽ kết thúc và người chủ động là em, sẽ phết chút bối rối như lát bơ mỏng lên chiếc bánh mì, bữa điểm tâm buổi sáng.

Một ngày rung rẫy nắng, run rẩy những cơn giông bất chợt. Anh không xuất hiện trước đám đông nữa, mà đứng trước mặt em, một chàng trai tầm thước, đôi mắt sáng và ánh nhìn xa xăm. Không biết, anh có năng lực siêu nhiên để đọc được cảm xúc của em, hay anh là gã trai nhút nhát biết giấu mình trong vỏ ốc. Ở bên em, anh im lặng, thầm kín và thiếu đi sự hồn nhiên cần thiết của một chàng trai độc thân. Em đã phải chủ động phá vỡ không khí có phần trang nghiêm ấy, bằng một câu đưa đẩy, rất chọn lọc: “Anh đã có người yêu chưa?” Ơ kìa! Tại sao em không hỏi bố mẹ anh khỏe không? Anh sống ở đâu? Vì sao chọn nghề bác sĩ?  Mà câu đầu tiên, em lại quan tâm đến tình cảm riêng tư của anh nhỉ? Sự quan tâm này, đến sự ích kỷ hay chân thành? Đồ mèo ngốc! Em tinh quái mỉm cười, chờ đợi. Rồi lại nhìn vào gương mặt của anh, một gương mặt có tới 90% dễ mến, và 10% của những nét cực dễ mến. Tại sao, lần gặp mặt đầu tiên, lần gặp mặt thứ hai… em không nhận ra điều ấy nhỉ?

Anh vẫn chưa có người yêu, em thở phào. Cho dù anh nói dối, thì lời nói dối ấy cũng có giá trị bằng ngàn vạn lời nói thật với em lúc này. Em tự cho mình điểm 10 về sự cả tin, đồ mèo ngốc say nắng! Em bắt đầu buông lỏng cơ mặt, để nụ cười bớt vẻ xả giao. Lúc đó, em đã gặng hỏi anh: “Này M, sao anh lại thích nghề y vậy?” Thực sự nghề của anh và nghề của em, giống như mặt trăng và mặt trời. Vì nghê báo hay phanh phui những tiêu cực của ngành y, và ngành y luôn cho rằng người làm báo phản ánh chưa trung thực! Em còn nhớ, ở giữa đám đông một mình em đón nhận mưa bão chỉ trích, phê phán nghề báo từ đồng nghiệp của anh. Em dường như bị dồn đến chân tường, mắt sắp rớm nước. Trong đám đông ấy, chỉ duy nhất có anh là im lặng. Vì anh đồng tình hay phản đối, em không rõ. Nhưng ít ra, em cũng có thêm 1.001 lý do để quý và tin cậy anh hơn.

Từ cuộc gặp gỡ “face to face” ấy, em bắt đầu nới lỏng những cảm xúc của bản thân. Em thấy anh đẹp cả khi anh mặt bộ blouse trắng, nét mặt cương nghị. Em thích anh nhiều hơn! Nhưng sự ương bướng còn sót lại trong em, lại nổ lực phủ nhận điều ấy.

Em nhẫn nại ngồi viết nhật ký, ghi lại cảm xúc của mình, có đoạn: “M à, con mèo ngốc ương bướng, lì lợm, ngang tàng và cao ngạo này còn lâu mới thừa nhận cảm xúc của mình nhé! Hãy đợi đấy! Nếu phải nhảy từ tháp đôi xuống và tỏ tình với anh, em sẽ…” Cơ mà, em bắt đầu run rẫy, nắng cũng rung rẩy, nếu thực sự phải lựa chọn, giữa nhảy từ tháp đôi xuống, và tỏ tình với anh, em sẽ chọn phương án nào nhỉ? Đồ mèo nhát gan! Đồ sợ bị trọng thương! Ôi Kualalumpua! Cam đảm lên nào!

“M ơi, anh đã đốn tim con mèo ương bướng rồi!” Em đã viết lên bưu thiếp bằng tất cả sự ngọt ngào. Rồi lại vội vàng xóa đi, vì sợ anh sẽ đọc được. Rồi lại thấy tiếc, vì giá như em không xóa, mà gửi cho anh, một buổi sáng run rẩy nắng… Cuối cùng, em đã chú thích thêm ở dưới dòng chữ tỏ tình ấy, bằng cảm xúc cao ngạo, sự cao ngạo là bản tín vốn có của em mà, em viết: “Lời tỏ tình này, đến từ sản phẩm của trí tưởng tượng. Ai nhận được, sẽ ăn dư bở.”

Nhưng anh sẽ không bao giờ đọc được cảm xúc của em đâu, đồ mèo ngố, tất cả các chàng trai cung Bảo Bình trên thế gian này, cứ 1.000 người thì có tới 999 người ham thích tự do và sợ bị ràng buộc trong tình cảm lứa đôi. Thế nên đến giờ vẫn độc thân dấy thôi. Mà chỉ còn một người cung Bảo Bình duy nhất trên thế gian này. Sắp được đưa lên vũ trụ để lập ấp rồi. Là anh đấy, bác sĩ M ạ. Em nghĩ đến đó, lại muốn cười tóe miệng. Phải làm thế nào để em vẫn là em. Một là nhảy từ tháp đôi xuống, hai là tỏ tình với anh, ba là vừa nhảy từ tháp đôi xuống vừa tỏ tình với anh… Lại một ngày run rẩy nắng.

Lại một ngày run rẩy nắng…

Em trang điểm nhẹ nhàng, thắt lưng, sơ vin và buông tóc xuống để bớt nét ngổ ngáo. Phải dịu dàng mới thuyết phục được đám đông, còn ngổ ngáo, nhìn rất manly, và cho dù anh có giàu sức tưởng tượng đến mấy, cũng không thể tin được, trong tâm hồn của cô gái có gương mặt nam tính kia, đang có một dòng nước mang tên anh, âm ỉ chảy. Đồ mèo độc thân ngốc nghếch. Em vẽ icon cười toét miệng.

Em đến dự một buổi truyền hình trực tuyết ca mổ tim nhân đạo. Qua màn hình trực tuyến, em thấy anh, trong bộ blouse phòng mổ, khẩu trang bịt kín như ninja. Bằng tất cả sự nhạy cảm, em vẫn nhận ra anh, M ạ. Anh đeo kính, đứng thứ hai từ trái sang, nhìn ưu tư cả khi đang làm việc. Anh đến đây làm gì nhỉ? Anh đâu phải bác sĩ làm việc ở bệnh viện này? Em ngây người suy nghĩ, và chợt nhận ra mình đã “đứng tim” hơn một phút trước hình ảnh đẹp ngỡ ngàng này.

“Chàng bác sĩ, anh hãy yên nhiên nhé. Hãy cứ đẹp trong mắt em thế này mãi nhé. Dù nét đẹp ấy chỉ trong khoảng khắc thôi, nhưng ấn tượng sẽ được lưu đến vĩnh hằng.” Em tự thú! Nhìn ra ngoài trời, một ngày run rẩy nắng…

Một ngày run rẩy nắng…

Em quyết định sẽ nhảy từ tháp đôi xuống, bởi làm đều ấy còn dễ hơn khi nói với anh những điều trái tim còn đang bỏng rát lời run rẩy.

_________________

"Trà nguội như lòng nguội. Người đi trà lạnh, hết tình trà tan" 

[Tháng năm của Kẹo – Mộc Diệp Tử]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện