Em đã bảo anh nhắn tên bé, ngày tháng năm sinh, quê quán, căn bệnh, kèm theo một tấm ảnh vào thư điện tử ghi trên card visit. Rồi quay lưng rời khỏi ánh mắt anh, như thể việc gặp anh với những cảm xúc xám xịt có chất chứa sâu thẩm trong lòng. Em đã rời khỏi anh trong những suy nghĩ miên man về P. Về những hồi ức xinh đẹp hai người từng có với nhau. 

Em vẫn làm việc với tâm trạng mộng du của người không đi trên mặt đất. Cả đến khi với buổi họp báo thế giới thiệu chương trình trực tuyến về mổ tim cho trẻ, em cũng không thể tập trung vào những động tác thoăn thoắt của các bác sĩ trên màn hình. Cho đến khi hình ảnh anh xuất hiện, em cảm thấy một sự thân quen kỳ lạ. Anh như cơn gió đã xua tan sự xám hồn của khói thuốc, của tuyệt vọng và chán chường trong suy nghĩ tưởng như không lối thoát của em.

Đôi mắt của anh, nhìn gần thật đẹp và an yên. Em đã nhìn rất lâu vào đôi mắt anh, để tin rằng em không thể nhằm anh với bác sĩ K, bác sĩ P, bác sĩ L rất nổi tiếng trong ngành tim mạch nước nhà.

Em lặng lẽ rời khỏi thành phố vào một ngày Hà Nội giá lạnh. Và không quên nhắn cho anh một tin, thật ấm: “Em vào phương Nam tránh rét, gió ở ban công ùa vào từng đợt thật lạnh. Nhớ mặc áo ấm nhé. Tạm biệt anh.”

Ngày nào ở Sài Gòn, em cũng gặp anh trong suy nghĩ của mình. Lúc ngồi uống cà phê một mình trên phố, thấy nhớ anh đến lạnh lòng, vì nhớ anh nên em mới cảm nhận ra mình đang đơn độc. Em thầm cảm ơn anh vì đã đến Trái Đất này, đúng lúc cả một mùa đông đổ xuống tầm hồn em, lạnh giá. Em thủ thỉ qua tin nhắn: “Nếu ở bên anh lúc này, nhất định em sẽ khóc.”

- Em sao thế? – Và anh nhắn lại

- Vì dường như những gì em yêu thương nhất trên thế gian này, bằng cách khác, đều rời xa em. Không có gì trên đời này là vĩnh cửu. Cả những tin nhắn này, rồi anh cũng delete khi điện thoại báo tình trạng tinh nhắn quá đầy, phải không? Rồi anh sẽ chẳng nhớ nổi những gì em đã nói với anh? - Anh vẫn đọc tin nhắn của em mỗi ngày, vẫn lắng nghe em mỗi ngày.

Rồi không biết vì sao mà em luôn giận dỗi với anh. Chỉ cần gọi một cuộc điện mà anh không nghe máy, nhất định em sẽ “delete” sô điện thoại của anh kèm theo lời nhắn: “Nếu như chưa từng gặp anh…Hãy để em đơn độc như trước đi, M?”

Em biết anh cũng hoang mang không kém khi em đang hồ hởi kể cho anh nghe đủ thứ chuyện vui trên đời, mà bỗng tắt lịm mọi đều sang sủa và ngọt ngào trước đó. Em bắt đầu giận anh. Em bắt đầu nhìn thấy những niềm vui ngắn ngủi ồ ạt đến rồi ồ ạt vụt tắt. Có gì trên đời này là vĩnh cửu đâu anh?

Anh giống P ở đức tính nhẫn nại và tốt bụng. Anh không nỡ làm em buồn hơn và im lặng trước nỗi u sầu đơn độc của em. Em quá mâu thuẫn, vừa muốn nói với anh  rằng: “Uống ly cà phê trên lầu 2 ở đường Ngô Đức Kế, mà ước giá như có anh ở đây.” Lại vừa sợ, rồi mình sẽ sống ra sao nếu một ngày nào đó, anh nói một câu thật đau: “Em chỉ là một người bạn tốt của anh, Băn Di ạ.”

Tình yêu và tình thương khác nhau lắm, chẳng mấy ai đủ can đảm đón nhận tình thương. Thế nên, em cứ giấu trái tim trong khói thuốc bạc màu, trong ly cà phê chắt đắng, trong mem rượu cay nồng, lúc sự đơn độc đã gặm nhấm từng mạch máu. Cô bé bán diêm phải đốt đến que diêm cuối cùng để kiếm hạnh phúc hư ảo. Còn em cứ đắm chìm trong những mặc cảm cô đơn, để tin rằng anh đến Trái Đất này, chỉ để gặp em.

Giá như trong căn phòng trống trải ở Sài Gòn vào đêm mưa nặng hạt đó, em có thể nhìn thấy anh, có thể hôn anh, có thể nép mình vào vòng tay anh cứng cáp, nhất định em sẽ bắt trước cô bé bán diêm trong câu chuyện cổ tích. Nhưng anh, cứ vừa xa, lại vừa gần. Vừa hiện thực, vừa hư ảo. Anh cũng đã hoang mang trong tim quá nhìu kỉ niệm với N, mối tình đầu của anh. Còn có gì cho em nữa không?

Anh đến Trái Đất này để kiếm tìm điều gì? Em đã ngủ trong căn phòng khách sạn lãnh lẽo và âm thầm hỏi anh câu ấy. Một câu hỏi mà mãi nhiều năm sau, anh vẫn chưa thể trả lời.

Vì thế, em đã cố gắng tự cứu lấy mình, trước khi lại rơi xuống đáy vực và sống những ngày chân không chạm đất. Một tháng 30 ngày, thì có 7.200 giờ em tin rằng mình không còn đơn độc nữa. Từ giây phút nhìn thấy anh mắt anh trên màn hình trực tuyến hôm đó, và nhận ra anh giữa hàng chục người trong phòng mổ, em tin rằng, nhất định mình từng gặp nhau ở đâu đó, kiếp hoài thai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện