Lúc giận nhau, một ngày dài thế. Nỗi buồn nghẹt thở đặc quánh trong suy nghĩ của em. Yêu dù ở thiên đường, hay mặt đất. nhất định vẫn cần đến sự chân thành. Nhất định chỉ nên có hai người, là đủ.
Một ngày, tôi thấy con đường đang đi bên cạnh M nhiều sương mù và lặng gió. Thật nhợt nhạt, cạn kiệt nếu tôi cứ nhẫn nại đi tieespm Vì nó không có ngày mai khi cả tôi và M đều tháy yêu thương thật nặng gánh.
Dừng lại đi M, dừng lại đi. Không nghĩ về nhau nữa.
Sao thế? M nhìn tôi có vẻ khó hiểu.
Vì em không biết rằng, yêu anh cần nhiều sự nhẫn nại đến thế. Mà em lại quá ít sức bền. Có cần e nói rõ ra không? Em nói nhé, dùng lại đi vì em không đủ tự tin khi mỗi ngày điện thoại của anh đều có những cuộc gọi yêu thương và trách nhiệm của một cô gái đến từ đâu em cũng không biết nữa. Em không đủ tự tin khi anh nghe và cúp máy vội vã như kẻ bất cần. Em không đủ tự tin hi mỗi ngày, danh bạ của anh lại đầy thêm những số phone mà em không thể biết họ là ai? Họ như những đứa trẻ không đủ tự tin để chỉ là bạn tốt của anh. Tình cảm của em không thể đặt giữa đám đông, M à? Nó chỉ cần hai người, là đủ.
Thế nên dừng lại ở đây đi, anh nhé!
Em…M chăm chú nhìn tôi, như định nói với tôi điều gì đó, như một lời giải thích cho đám đông rực rỡ, xinh đẹp ở bên cạnh anh. Nếu như M hiểu rằng, tình cảm đích thực chỉ cần ở bên một người cũng đủ ấm, dù ở giữa đám đông vẫn lạc lõng vô cùng.
Tôi cúi xuống, buộc lại dây xăng đan, thong thả rời khỏi anh. Đó là một chều nắng vàng, rất đẹp. một chiều chớm đông. Hoa điệp vàng rực rỡ ở phố thân quen. Chỉ có mình tôi xa lạ, và lạc lõng.
Tôi thả mình trên phố, lạc bước giữa dòng người, trong suy nghĩ ấu trĩ của cô bé tội nghiệp vừa khước từ tình yêu đám đông, vẫn chỉ mong có ánh nhìn của anh làm bỏng rát phía sau lưng. Thế nhưng, lúc ngoái đầu nhìn lại, thấy trống trải ngút ngàn. Cảm giác hụt hẫng, chới với như bước hụt. Mỗi bước đi như có kim găm ở bàn chân, đau nhói, làm thức tỉnh mọi giác quan.
Trong bước chân thất thểu ấy, tôi thấy mình sa xuống vực sâu. Tôi chợt nhìn thấy P, P của thời học trò trong veo. Đôi mắt P không gợn sóng, không bão tố, không làm tôi vật vã. Dường như, tôi chư từng đau khổ, khi gặp cậu ấy.
Này Di, M quan trọng với cậu đến thế ư?
M nào? Tôi bối rối nhìn P như một kẻ lạc giữa thiên đường. Ở đây là đâu vậy P?
Là thiên đường….
Mình đã ở thiên đường rồi ư?Phải rồi P đã nói xa tôi theo cách ám ảnh nhất day dứt nhất. cái cách P rời khỏi thế giới xinh đẹp này, trong chuyến tai nạn máy bay đã biến tôi thành một kẻ lẫn thẫn. tôi bị trầm cảm suốt một thời gian dài. Tôi đã yêu P biết chừng nào, yêu sâu thiệt, yêu đến mức sẵn sàng cho P cả trái tim, nếu tim tôi có thể thay P những nhịp yêu thương nồng nã.
P hãy về với trái đất đi. Tôi giằng bàn tay P kéo đi, P cứ đứng im, nhìn tôi, đôi mắt thoáng buồn.
Di đã yêu M rồi phải không? P nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo. Như mặt hồ thu yên ả. Nhưng tôi cảm tưởng như có muôn ngàn đợt sóng ngầm dưới đáy.
Hãy nói thật đi, P nhìn tôi chờ đợi.
Tôi ôm mặt òa khóc. Tôi kể cho P nghe lần tình cờ gặp lại M trong phòng mổ của một bệnh viện. Lúc M đang mổ cho một cháu bé mắc bệnh tim phức tạp. Tôi đã nhận ra M giữa hàng chục bác sĩ đề phục trang kính mít. M giống P, M có đôi mắt biết nói, nên dù đeo kính, dù bịt kín, tôi vẫn nhận ra. M trong phòng mổ hôm ấy, vẫn là M của thành phố Y chớm thu. Nhưng là M của nhân duyên, không hẹn mà gặp.
Con người gặp nhau, nhất định phải có nhân duyên!
Tôi ngước đôi mắt đầy nước, nhìn P: “Này P, tớ cứ nghĩ, cái hôm cậu rời khỏi thế gian này, trái tim tớ sẽ khóa chặt. Không bao giờ còn xao xuyến nữa. Cho đến hai năm sau, tớ gặp M trong chuyến công tác đến thành phố Y. M đã gieo vào tớ những yên nhiên êm dịu. M đã khiến tớ tin rằng, trên thế gian này sự rung động nhất định sẽ đến vào một ngày đẹp trời, nếu tớ mở cánh cửa trái tim để đón nắng mới.”
P im lặng, sự im lặng dài dăng dẳng, đôi mắt của P vẫn sâu lắng và yên ả như nước hồ thu. P tựa mình bên gốc cây cổ thụ, giữa mênh mông cỏ lau trắng muốt cao quá đầu người. Tôi ngồi xuống, tựa vào vai P khóc.
Nhưng P à, M khác cậu nhiều lắm. M dành cho đám đông, còn cậu là tình yêu tuổi học trò đầu tiên và đẹp nhất của tớ. Cho dù cậu sống ở Pháp, hay bất kỳ nơi đâu trên tấm bản đồ hình lục lăng kia thì tớ vẫn tin, không ai có thể thay thế vị trí của tớ trong trái tim cậu. Còn M, xung quanh M có quá nhiều cô gái yêu mên, ngưỡng mộ. Tớ chỉ là một trong muôn vàn những sự ngưỡng mộ ấy. Tớ đã rời xa M rồi, vì tớ không muốn ngược đãi trái tim vì những hờn ghen, tội lắm!
P choàng tay ghì chặt vai tôi như muốn nói tôi biết, cuộc gặp gỡ với P ở thiên đường này là có thật,
Đó nhất định không phải là giấc mơ…….
P thì thầm: “Những ký ức về Di vẫn nằm trong bàn tay này!”
Tôi nhìn vào bàn tay P đang tỏa ra một làn khói trắng như sương mù huyền ảo. Tôi thấy thấp thoáng trong đóm một bức hình tôi được tạo tác từ chỉ màu. Cô gái có mái tóc xoăn gợn sóng buộc cao.
P mang theo bức vẽ này lên thiên đường ư?
ừ, P mỉm cười dịu dàng. Tôi nắm lấy bức vẽ của P, nắm lấy bàn tay P, nhưng chớp mắt tất cả đều khuất dạng trong làn khói trắng huyền ảo. Cả cây cổ thụ và rừng lau trắng cao quá đầu người cúng biến mất.
tôi thức dậy, trong mơ màng da diết, có nỗi đau xem lẫn cảm giác ngọt lịm của sự chân thành. Trước mắt tôi đang ở đâu, đây nhất định không phải là thiên đường. P đâu rồi?
P đâu rồi? Tình yêu chân thành và duy nhất của tôi đâu? Cậu ở đâu?
Tôi thấy cổ họng ngẹn đắng vì xót xa. Tình yêu không phải là thứ chạy theo và chọn lấy giữa đám đông. Tình yêu là sự giữ gìn và tự nguyện của người biết rung động thực sự.
M ơi, thế nen chúng mình sẽ dừng lại ở đây anh nhé!
Tôi khẽ vận mình, nhấc lưng lên, đau ê ẩm. chị y tá nói tôi đã nằm ngoan ngoãn ở đây hai ngày rồi. Tôi bị cảm nắng, tụt huyết áp và ngất đi giữa con đường thân quen, nơi mà chỉ có mình tôi xa lạ.
Những ngày xa M là những ngày dài nhất. Bật điện thoại lên, tôi thấy cuộc gọi nhỡ của M. cuộc gọi nhỡ duy nhất cuả M. Tôi có nne chùn bước chỉ vì cuộc gọi nhỡ duy nhất này không? Triết lý tình yêu của tôi. nhất định phải số nhiều. Tôi sẽ không thể run lên hạnh phúc vì một cuộc gọi nhỡ.
Tôi có nên so sánh mối quan hệ 15 năm giữa tôi với P và nhưng ngày ngắn ngủn xinh đẹp đã tùng có với M?
Tôi đã tắt điện thoại thay vì nói với M, tôi đang đợi anh, một ngày dài thế bằng cả số tuổi của tôi, của anh, của P cộng lại…năm tháng hồi sinh, chỉ những thứ đã qua đi không thể làm lại được tiếc vô cùng.
Một ngày vì thế, cứ dăng dẳng đau. Tôi đa sống lại với trái tim của hôm quá, nhưng thôi không đạp vì M nữa. thôi tin rằng, M là người đàn ông số phận của tôi….
Một ngày, tôi thấy con đường đang đi bên cạnh M nhiều sương mù và lặng gió. Thật nhợt nhạt, cạn kiệt nếu tôi cứ nhẫn nại đi tieespm Vì nó không có ngày mai khi cả tôi và M đều tháy yêu thương thật nặng gánh.
Dừng lại đi M, dừng lại đi. Không nghĩ về nhau nữa.
Sao thế? M nhìn tôi có vẻ khó hiểu.
Vì em không biết rằng, yêu anh cần nhiều sự nhẫn nại đến thế. Mà em lại quá ít sức bền. Có cần e nói rõ ra không? Em nói nhé, dùng lại đi vì em không đủ tự tin khi mỗi ngày điện thoại của anh đều có những cuộc gọi yêu thương và trách nhiệm của một cô gái đến từ đâu em cũng không biết nữa. Em không đủ tự tin khi anh nghe và cúp máy vội vã như kẻ bất cần. Em không đủ tự tin hi mỗi ngày, danh bạ của anh lại đầy thêm những số phone mà em không thể biết họ là ai? Họ như những đứa trẻ không đủ tự tin để chỉ là bạn tốt của anh. Tình cảm của em không thể đặt giữa đám đông, M à? Nó chỉ cần hai người, là đủ.
Thế nên dừng lại ở đây đi, anh nhé!
Em…M chăm chú nhìn tôi, như định nói với tôi điều gì đó, như một lời giải thích cho đám đông rực rỡ, xinh đẹp ở bên cạnh anh. Nếu như M hiểu rằng, tình cảm đích thực chỉ cần ở bên một người cũng đủ ấm, dù ở giữa đám đông vẫn lạc lõng vô cùng.
Tôi cúi xuống, buộc lại dây xăng đan, thong thả rời khỏi anh. Đó là một chều nắng vàng, rất đẹp. một chiều chớm đông. Hoa điệp vàng rực rỡ ở phố thân quen. Chỉ có mình tôi xa lạ, và lạc lõng.
Tôi thả mình trên phố, lạc bước giữa dòng người, trong suy nghĩ ấu trĩ của cô bé tội nghiệp vừa khước từ tình yêu đám đông, vẫn chỉ mong có ánh nhìn của anh làm bỏng rát phía sau lưng. Thế nhưng, lúc ngoái đầu nhìn lại, thấy trống trải ngút ngàn. Cảm giác hụt hẫng, chới với như bước hụt. Mỗi bước đi như có kim găm ở bàn chân, đau nhói, làm thức tỉnh mọi giác quan.
Trong bước chân thất thểu ấy, tôi thấy mình sa xuống vực sâu. Tôi chợt nhìn thấy P, P của thời học trò trong veo. Đôi mắt P không gợn sóng, không bão tố, không làm tôi vật vã. Dường như, tôi chư từng đau khổ, khi gặp cậu ấy.
Này Di, M quan trọng với cậu đến thế ư?
M nào? Tôi bối rối nhìn P như một kẻ lạc giữa thiên đường. Ở đây là đâu vậy P?
Là thiên đường….
Mình đã ở thiên đường rồi ư?Phải rồi P đã nói xa tôi theo cách ám ảnh nhất day dứt nhất. cái cách P rời khỏi thế giới xinh đẹp này, trong chuyến tai nạn máy bay đã biến tôi thành một kẻ lẫn thẫn. tôi bị trầm cảm suốt một thời gian dài. Tôi đã yêu P biết chừng nào, yêu sâu thiệt, yêu đến mức sẵn sàng cho P cả trái tim, nếu tim tôi có thể thay P những nhịp yêu thương nồng nã.
P hãy về với trái đất đi. Tôi giằng bàn tay P kéo đi, P cứ đứng im, nhìn tôi, đôi mắt thoáng buồn.
Di đã yêu M rồi phải không? P nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo. Như mặt hồ thu yên ả. Nhưng tôi cảm tưởng như có muôn ngàn đợt sóng ngầm dưới đáy.
Hãy nói thật đi, P nhìn tôi chờ đợi.
Tôi ôm mặt òa khóc. Tôi kể cho P nghe lần tình cờ gặp lại M trong phòng mổ của một bệnh viện. Lúc M đang mổ cho một cháu bé mắc bệnh tim phức tạp. Tôi đã nhận ra M giữa hàng chục bác sĩ đề phục trang kính mít. M giống P, M có đôi mắt biết nói, nên dù đeo kính, dù bịt kín, tôi vẫn nhận ra. M trong phòng mổ hôm ấy, vẫn là M của thành phố Y chớm thu. Nhưng là M của nhân duyên, không hẹn mà gặp.
Con người gặp nhau, nhất định phải có nhân duyên!
Tôi ngước đôi mắt đầy nước, nhìn P: “Này P, tớ cứ nghĩ, cái hôm cậu rời khỏi thế gian này, trái tim tớ sẽ khóa chặt. Không bao giờ còn xao xuyến nữa. Cho đến hai năm sau, tớ gặp M trong chuyến công tác đến thành phố Y. M đã gieo vào tớ những yên nhiên êm dịu. M đã khiến tớ tin rằng, trên thế gian này sự rung động nhất định sẽ đến vào một ngày đẹp trời, nếu tớ mở cánh cửa trái tim để đón nắng mới.”
P im lặng, sự im lặng dài dăng dẳng, đôi mắt của P vẫn sâu lắng và yên ả như nước hồ thu. P tựa mình bên gốc cây cổ thụ, giữa mênh mông cỏ lau trắng muốt cao quá đầu người. Tôi ngồi xuống, tựa vào vai P khóc.
Nhưng P à, M khác cậu nhiều lắm. M dành cho đám đông, còn cậu là tình yêu tuổi học trò đầu tiên và đẹp nhất của tớ. Cho dù cậu sống ở Pháp, hay bất kỳ nơi đâu trên tấm bản đồ hình lục lăng kia thì tớ vẫn tin, không ai có thể thay thế vị trí của tớ trong trái tim cậu. Còn M, xung quanh M có quá nhiều cô gái yêu mên, ngưỡng mộ. Tớ chỉ là một trong muôn vàn những sự ngưỡng mộ ấy. Tớ đã rời xa M rồi, vì tớ không muốn ngược đãi trái tim vì những hờn ghen, tội lắm!
P choàng tay ghì chặt vai tôi như muốn nói tôi biết, cuộc gặp gỡ với P ở thiên đường này là có thật,
Đó nhất định không phải là giấc mơ…….
P thì thầm: “Những ký ức về Di vẫn nằm trong bàn tay này!”
Tôi nhìn vào bàn tay P đang tỏa ra một làn khói trắng như sương mù huyền ảo. Tôi thấy thấp thoáng trong đóm một bức hình tôi được tạo tác từ chỉ màu. Cô gái có mái tóc xoăn gợn sóng buộc cao.
P mang theo bức vẽ này lên thiên đường ư?
ừ, P mỉm cười dịu dàng. Tôi nắm lấy bức vẽ của P, nắm lấy bàn tay P, nhưng chớp mắt tất cả đều khuất dạng trong làn khói trắng huyền ảo. Cả cây cổ thụ và rừng lau trắng cao quá đầu người cúng biến mất.
tôi thức dậy, trong mơ màng da diết, có nỗi đau xem lẫn cảm giác ngọt lịm của sự chân thành. Trước mắt tôi đang ở đâu, đây nhất định không phải là thiên đường. P đâu rồi?
P đâu rồi? Tình yêu chân thành và duy nhất của tôi đâu? Cậu ở đâu?
Tôi thấy cổ họng ngẹn đắng vì xót xa. Tình yêu không phải là thứ chạy theo và chọn lấy giữa đám đông. Tình yêu là sự giữ gìn và tự nguyện của người biết rung động thực sự.
M ơi, thế nen chúng mình sẽ dừng lại ở đây anh nhé!
Tôi khẽ vận mình, nhấc lưng lên, đau ê ẩm. chị y tá nói tôi đã nằm ngoan ngoãn ở đây hai ngày rồi. Tôi bị cảm nắng, tụt huyết áp và ngất đi giữa con đường thân quen, nơi mà chỉ có mình tôi xa lạ.
Những ngày xa M là những ngày dài nhất. Bật điện thoại lên, tôi thấy cuộc gọi nhỡ của M. cuộc gọi nhỡ duy nhất cuả M. Tôi có nne chùn bước chỉ vì cuộc gọi nhỡ duy nhất này không? Triết lý tình yêu của tôi. nhất định phải số nhiều. Tôi sẽ không thể run lên hạnh phúc vì một cuộc gọi nhỡ.
Tôi có nên so sánh mối quan hệ 15 năm giữa tôi với P và nhưng ngày ngắn ngủn xinh đẹp đã tùng có với M?
Tôi đã tắt điện thoại thay vì nói với M, tôi đang đợi anh, một ngày dài thế bằng cả số tuổi của tôi, của anh, của P cộng lại…năm tháng hồi sinh, chỉ những thứ đã qua đi không thể làm lại được tiếc vô cùng.
Một ngày vì thế, cứ dăng dẳng đau. Tôi đa sống lại với trái tim của hôm quá, nhưng thôi không đạp vì M nữa. thôi tin rằng, M là người đàn ông số phận của tôi….
Danh sách chương