Huy trở về ký túc xá, ngồi lặng im trên giường mặc cho ba đôi mắt đang nhìn anh khó hiểu. Ba anh chàng cùng phòng Huy không biết chuyện gì đã xảy ra với người bạn của mình khi chỉ khoảng nửa tiếng trước đó, Huy còn hớn hở với món quà sinh nhật mà anh đã cẩn thận chọn lựa cho Nhi.
“Ê, mày hỏi thử xem!”
Hoàng đeo cặp kính trắng to đùng như che gần hết gương mặt thúc tay Minh mập mạp bên cạnh đang ngồi hì hà hì hụp với tô mì gói cay nồng. Trong khi đó Gia vẫn đang chăm chú dán mắt vào chiếc laptop, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn Huy.
“Huy, Huy! Mày không sao chứ? Bị nàng từ chối tình cảm à? Sao lại như thế được? Chẳng phải nàng rất thích mày sao? Hay là nàng không thích món quà của mày? Hay là…ưm…ưm…”
Nhìn thấy ánh mắt Huy có phần thay đổi vì những câu hỏi liên tục không ngừng của Minh, Hoàng nhanh tay bịt lấy miệng cậu ta.
“Thằng Minh nó không có ý gì đâu! Chỉ muốn quan tâm đến mày thôi! Dù sao cũng là anh em cùng phòng ba năm rồi, có gì thì cứ nói, tụi tao sẵn sàng chia sẻ mà. Phải không? Phải không?”
Hoàng nháy nháy mắt với Minh và Gia, hai người họ vội nhìn Huy gật đầu lia lịa. Bất giác Huy mỉm cười, ngồi thẳng dậy, khẽ thở dài.
“Không có gì! Tụi mày đừng lo. Chẳng qua là tao đang suy nghĩ, tại sao con gái lại nhanh chóng thay đổi như thế? Ngày hôm qua còn thân thiết, hôm nay đã trở nên xa lạ.” Huy lôi món quà từ trong chiếc cặp da của mình ra, ném xuống đất trước mặt Minh và Hoàng. “Món quà này không còn giá trị nữa, tụi mày ai muốn tặng bạn gái thì cứ lấy mà tặng.”
“Món quà này có được xem là đã bị nguyền rủa không nhỉ? Có khi nào tao đem tặng thì lại bị nàng “đá” không? Ha ha!” Hoàng cười lớn trêu chọc, nhưng lại nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình vì câu trêu chọc quá ư là không đúng lúc này, cậu vội im bặt, lảng qua chuyện khác. “À, à, ý của tao là tao chỉ yêu thầm người ta thôi, tặng quà như thế thì có vẻ lộ liễu quá! Gia, nghe nói mày đang muốn cưa một nàng bên khoa Ngôn ngữ anh, mày lấy đi này!”
“Sao mày biết chuyện của tao rõ vậy?” Gia vừa nghe nhắc đến nàng, cậu vội vàng bỏ chiếc laptop, nhào đến sát bên Hoàng.
“Mày quên là thằng Hoàng đang học ngành gì rồi sao? Báo chí đó! Trừ những chuyện nó không muốn biết, nó đã được mọi người xem là Đài truyền hình rồi! Thôi, tao đi đánh răng rửa mặt rồi vào ngủ đây! Minh! Dạo này tao thấy mày có thể lăn tròn đến trường rồi đó! Đừng suốt ngày ăn nữa được không? Tao không muốn phòng này có một con heo đâu! Ha ha!”
Huy vừa nói vừa cười, Gia và Hoàng cũng cười ồ theo. Không ai biết, sau những câu nói đùa đó, sau cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt Huy lại đượm nét u buồn. Cũng không ai biết, tình cảm một năm qua của Huy dành cho Nhi đã sâu đậm đến nhường nào.
“Ê, mày hỏi thử xem!”
Hoàng đeo cặp kính trắng to đùng như che gần hết gương mặt thúc tay Minh mập mạp bên cạnh đang ngồi hì hà hì hụp với tô mì gói cay nồng. Trong khi đó Gia vẫn đang chăm chú dán mắt vào chiếc laptop, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn Huy.
“Huy, Huy! Mày không sao chứ? Bị nàng từ chối tình cảm à? Sao lại như thế được? Chẳng phải nàng rất thích mày sao? Hay là nàng không thích món quà của mày? Hay là…ưm…ưm…”
Nhìn thấy ánh mắt Huy có phần thay đổi vì những câu hỏi liên tục không ngừng của Minh, Hoàng nhanh tay bịt lấy miệng cậu ta.
“Thằng Minh nó không có ý gì đâu! Chỉ muốn quan tâm đến mày thôi! Dù sao cũng là anh em cùng phòng ba năm rồi, có gì thì cứ nói, tụi tao sẵn sàng chia sẻ mà. Phải không? Phải không?”
Hoàng nháy nháy mắt với Minh và Gia, hai người họ vội nhìn Huy gật đầu lia lịa. Bất giác Huy mỉm cười, ngồi thẳng dậy, khẽ thở dài.
“Không có gì! Tụi mày đừng lo. Chẳng qua là tao đang suy nghĩ, tại sao con gái lại nhanh chóng thay đổi như thế? Ngày hôm qua còn thân thiết, hôm nay đã trở nên xa lạ.” Huy lôi món quà từ trong chiếc cặp da của mình ra, ném xuống đất trước mặt Minh và Hoàng. “Món quà này không còn giá trị nữa, tụi mày ai muốn tặng bạn gái thì cứ lấy mà tặng.”
“Món quà này có được xem là đã bị nguyền rủa không nhỉ? Có khi nào tao đem tặng thì lại bị nàng “đá” không? Ha ha!” Hoàng cười lớn trêu chọc, nhưng lại nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình vì câu trêu chọc quá ư là không đúng lúc này, cậu vội im bặt, lảng qua chuyện khác. “À, à, ý của tao là tao chỉ yêu thầm người ta thôi, tặng quà như thế thì có vẻ lộ liễu quá! Gia, nghe nói mày đang muốn cưa một nàng bên khoa Ngôn ngữ anh, mày lấy đi này!”
“Sao mày biết chuyện của tao rõ vậy?” Gia vừa nghe nhắc đến nàng, cậu vội vàng bỏ chiếc laptop, nhào đến sát bên Hoàng.
“Mày quên là thằng Hoàng đang học ngành gì rồi sao? Báo chí đó! Trừ những chuyện nó không muốn biết, nó đã được mọi người xem là Đài truyền hình rồi! Thôi, tao đi đánh răng rửa mặt rồi vào ngủ đây! Minh! Dạo này tao thấy mày có thể lăn tròn đến trường rồi đó! Đừng suốt ngày ăn nữa được không? Tao không muốn phòng này có một con heo đâu! Ha ha!”
Huy vừa nói vừa cười, Gia và Hoàng cũng cười ồ theo. Không ai biết, sau những câu nói đùa đó, sau cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt Huy lại đượm nét u buồn. Cũng không ai biết, tình cảm một năm qua của Huy dành cho Nhi đã sâu đậm đến nhường nào.
Danh sách chương