Tối đó, sau khi bị Cao Nguyên tát một cái thật mạnh, bao nhiêu ấm ức và tức giận tột cùng như dồn lên đỉnh điểm. Cô gọi điện thoại cho Ly, chẳng cần biết đêm đã khuya như thế nào, có đánh thức giấc ngủ của cô bạn hay không, cô vẫn muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.

“Ly à? Tớ muốn nhờ cậu một chuyện!”

Giọng Ly ngái ngủ, đêm khuya vừa chợp mắt chợt điện thoại lại reo, cô vẫn chưa kịp nhận ra đầu dây bên kia là ai.

“Ơ…ai thế?”

“Ngọc Hân, Ngọc Hân đây! Hôm trước tớ nghe nói cậu quen với một anh chàng nắm bắt rất nhiều thông tin của sinh viên trong trường phải không?”

“À…à…phải…phải.” Lúc này Ly mới nhớ ra, cô uể oải trở người, nhưng vẫn chui rúc trong chăn.

“Tớ muốn gặp anh ta, cậu giúp tớ được không? À, mà nếu như có thể gặp được người tên Huy gì gì đó thì càng tốt.”

“Hả?” Ly bừng tỉnh, cơn buồn ngủ thoáng chốc bay đâu mất. “Tiên nữ đã động lòng phàm rồi sao? Chẳng lẽ cậu có cảm tình với anh Huy ấy rồi! Tiếng sét ái tình quả là có tác dụng!”

“Cậu suy nghĩ sao cũng được! Tớ chỉ muốn biết cậu có thể giúp tớ hay không?” Ngọc Hân nói năng nghiêm túc khiến Ly mất cả hứng trêu chọc.

“Thật ra tớ cũng rất ít khi tiếp xúc với anh Huy. Lúc trước anh ta và Gia Nhi lúc nào cũng kề bên nhau như hình với bóng, vả lại, anh ta là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chẳng dễ bị cưa đổ đâu. Nhưng nếu cậu muốn gặp thì cũng không khó, cứ thông qua anh Hoàng, bạn thân của anh ta, có thể sẽ gặp được thôi.”

“Vậy cậu có thể giúp tớ gặp anh chàng cậu đang nhắc tới không?”

“Khi nào đây?”

“Càng sớm càng tốt!”

“Để tớ suy nghĩ đã.”

“Suy nghĩ gì nữa chứ? Giúp tớ đi! Tớ sẽ trả công hậu hĩnh!”

“Thật không đấy? Vậy đôi giày thể thao hiệu Nike được không?”

“Chuyện nhỏ!”

“Đồng ý nhanh vậy à?”

“Ừ! Thế tóm lại là có giúp tớ không?”

“Thứ bảy tuần này khoa tớ có một buổi dã ngoại, những lần trước anh Hoàng cũng đưa vài người bạn cùng phòng trong ký túc xá đi cùng, có cả anh Huy nữa, tớ sẽ giúp cậu thăm dò xem lần này anh ấy có đi không. Nếu có thì tớ sẽ đăng ký thêm một suất cho cậu nhé!”

“Hứ! Được lợi thì việc gì cũng xong!”

“Hì hì! Nhờ vả thì cũng phải có thành ý chứ!”

“Nhưng nhớ không được nói năng bậy bạ với người khác đấy nhé! Thôi, không làm phiền cậu nữa! Chúc cậu ngủ ngon!”

Ngọc Hân cúp máy, trong lòng suy nghĩ lan man. Cái tát này nhất định Cao Nguyên phải trả giá, nhưng bản thân cô cũng chưa biết bước tiếp theo mình nên làm gì, rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu.

Khoa Báo chí của Ly và Hoàng từ trước đến giờ các sinh viên rất thân thiết và hòa đồng, cả sinh viên cũ lẫn mới. Tân sinh viên khi vừa nhập học sẽ được thế hệ trước chỉ bảo tận tình, “bí kíp” học tập được lan truyền rộng rãi. Khoa thành lập câu lạc bộ truyền thông với tiêu chí đoàn kết sinh viên, học tập giao lưu lành mạnh, ngay cả thành viên các khoa khác cũng có thể tham gia. Trong câu lạc bộ nói riêng và cả khoa Báo chí nói chung, không ai mà không biết đến cái tên: Lâm Anh Hoàng. Hoàng là một sinh viên rất năng nổ, hầu hết thời gian anh đều ở trường nghiên cứu bài vở và cập nhật tin tức thường xuyên, đặc biệt là trong thời buổi công nghệ thông tin này, muốn xem tin gì “hot” chỉ cần một cú click chuột. Vấn đề mà Hoàng quan tâm nhất vẫn là những thông tin về người đứng đầu công ty Cao Nguyên. Anh đã bao phen vất vả săn tin, thế nhưng hầu hết các tin nếu không phải là tin vịt thì cũng là những chuyện tình cảm vặt vãnh, không thể “nóng hổi” như những phát ngôn gây sốc của các nghệ sĩ hay hình ảnh “nóng bỏng mắt” của các hotgirl chân dài. Vả lại dù sao đi nữa, đây cũng là đề tài mà nơi anh đang làm thêm yêu cầu cần phải liên tục để mắt tới.

Ly và Hoàng cũng có thể gọi là thân thiết. Cô biết đến anh qua một bài viết về các tệ nạn xã hội xảy ra trong nhà trường. Cô thán phục cách viết của anh, thẳng thắn, súc tích, rõ ràng, thế là cô tình nguyện tham gia vào câu lạc bộ truyền thông của khoa, nơi Hoàng đang là thành viên sáng giá cho vị trí trưởng câu lạc bộ. Hoàng hòa đồng, cởi mở, lại thích giúp đỡ các tân sinh viên, thỉnh thoảng sắp đến ngày thi cử, Ly lại được Hoàng kèm cặp, thế nên, thành tích học tập của cô cũng thuộc hàng top trong lớp.

Việc tổ chức đi dã ngoại cũng do Hoàng dẫn dắt. Anh nêu ý kiến trước toàn khoa rằng, sinh viên hiện tại đa số đều rất thụ động, khi đến giảng đường thì chỉ biết ghi ghi chép chép, đến dịp thi cử thì học đối phó, sau thi thì kiến thức biến mất sạch sành sanh. Có thể nói cách học của sinh viên không bị gò bó và thoải mái hơn hẳn so với phổ thông, thế nhưng không nên vì thế mà lơ là. Kiến thức thì vô tận, quan trọng là bản thân mình nắm bắt nó như thế nào và tận dụng nó bằng cách gì mà thôi. Anh muốn qua những mắt qua những sự việc, hiện tượng bên ngoài thay vì cứ học vẹt một cách khô khan những kiến thức hữu ích của chuyên môn. Song song đó, các sinh viên sẽ được giao lưu, kết bạn với nhau, mở rộng mối quan hệ cũng là một việc cần thiết cho công việc sau này. Đặc biệt là, trong mỗi chuyến đi, anh đều sắp xếp những trò chơi khác nhau, đảm bảo một không gian vừa chơi vừa học, lại nâng cao khả năng ứng xử tình huống và giao tiếp của mọi người.

Lý luận và mục đích quá rõ ràng và hợp lý, trưởng khoa không thể nào phản đối được trước những lập luận quá sắc bén của Hoàng. Thế là anh trở thành thần tượng của khoa Báo chí. Đến dịp dã ngoại, các sinh viên lại hớn hở rủ nhau tham gia. Nhưng, điều kiện tiên quyết là mỗi sinh viên chỉ có thể đăng kí tối đa hai người, và người đi cùng chắc chắn phải là sinh viên của trường.

Được lợi không hẳn việc gì cũng xong một cách dễ dàng. Có công có thưởng là điều xứng đáng, nhưng Gia Nhi là một ngoại lệ, cô nhận thấy thực chất mình đang tự rước họa vào thân.

Từ buổi tối hôm đó, Gia Nhi làm việc gì cũng có cảm giác có ai đó theo dõi mình. Cứ như cô lo sợ Ngọc Hân sẽ vào trường gây sự và vạch mặt việc làm của cô. Cô chỉ sợ điều xấu nhất sẽ xảy ra, rằng chưa kịp giải thích mọi chuyện với Huy thì lại thêm hiểu lầm chồng chất. Thế nên cô tự nhủ với lòng nên tránh anh một thời gian, mọi việc giải quyết ổn thỏa cô sẽ tìm cách giải thích. Nhưng cô đã không nghĩ đến, thái độ này của cô đã khiến Huy thêm đau lòng biết bao.

Ở trường tránh Huy, về nhà Gia Nhi lại thêm phiền não vì người “mẹ chồng”. Điều ngạc nhiên cho cả cô và Cao Nguyên là bà không mắng chửi thêm lời nào nữa, cũng không tỏ thái độ hằn học hay đay nghiến với ai. Gặp cô ở phòng khách, bà bỏ về phòng ngủ. Gặp cô ở nhà bếp, bà lại đến phòng khách. Cô nấu cơm, bà chẳng màng đụng đến đôi đũa. Ngày nào cô bế Nguyên Dương, cho uống sữa hay dỗ dành giấc ngủ thì ngày đó thậm chí bà không đưa mắt đến đứa cháu. Cứ như thể Gia Nhi là loài vật mang bệnh truyền nhiễm, khiến bà phải tránh xa và hạn chế tiếp xúc.

Cao Nguyên nhận ra những thái độ khác thường của bà, dù có phần không vui, nhưng dẫu sao anh vẫn cảm thấy tốt hơn những trận tranh cãi ồn ào mà cũng chẳng giải quyết được gì. Anh nghĩ, chỉ vài ngày sau bà cũng sẽ bình thường trở lại. Duy chỉ có ông Cường hiểu rõ, cơn giận của phụ nữ rất đáng sợ. Thà là dõng dạc hoặc ầm ĩ làm lớn mọi chuyện, để mọi người biết đường mà suy tính, còn hơn sự im lặng này, như dày vò từng thành viên trong nhà, ngay cả ông cũng không biết bà đang muốn gì và tính toán gì. Ông chỉ có thể chắc chắn một điều, bà sẽ không bao giờ bỏ qua mọi vấn đề một cách dễ dàng như thế này.

Về chuyến dã ngoại, chẳng biết Ly đã tung ra tuyệt chiêu gì mà có thể khiến một người rất có kỷ luật như Hoàng đồng ý cho Ngọc Hân đi cùng, nhưng với điều kiện tất cả mọi việc đều phải thực hiện dưới sự kiểm soát của anh và ban tổ chức. Xem như một công đôi việc, Hân có thể vừa thỏa lòng với sự tính toán của mình lại vừa được tham gia một chuyến du lịch. Dẫu sao về Việt Nam đã lâu, cô vẫn chưa được đi đâu xa, ở nhà đi ra đi vào gặp những người không có cảm tình, thật là ngột ngạt. Lần này thay đổi không khí, tâm trạng cũng trở nên sảng khoái, Ngọc Hân cảm nhận được sự hào hứng và phấn chấn còn mạnh mẽ hơn cả “mối thù” với Cao Nguyên và Gia Nhi. Nhưng bản tính ngang ngạnh nuôi dưỡng mười chín năm qua không thể nào thay đổi dễ dàng, dù có ra sao thì cô vẫn không quên được cái tát tay của người anh trai.

Chuyến đi bắt đầu lúc năm giờ ba mươi, năm giờ Hân và Ly đã có mặt ở trước cổng trường. Bầu trời rạng sáng bình yên lạ kì, sương sớm vẫn còn lấm tấm đọng trên những chiếc lá mỏng manh. Hơi thở của gió cứ lành lạnh khiến cơ thể chỉ muốn cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, Hân cũng không ngoại lệ, ngay thời điểm này, cô cũng chẳng biết vì sao mình lại có động lực bỏ mặc chiếc giường êm ái để có mặt tại đây.

Đích đến của chuyến đi là khu du lịch Vàm Sát, Cần Giờ. Khởi đầu các sinh viên sẽ được dừng lại dùng điểm tâm tại phà Bình Khánh. Đến cầu Dần Xây sẽ tiếp tục đi thuyền máy vào khu du lịch, tiếp đó liên tục được tham quan và khám phá Đầm Dơi, Đầm Cua. Đến trưa các sinh viên được ăn uống và nghỉ ngơi tại trung tâm chính. Chương trình sau đó sẽ là tham quan trại nuôi cá sấu và những động vật hoang dã, đi xuyên rừng đến Tràm Chim, chinh phục tháp tang bồng, cuối cùng được tự do tắm hồ Biển Chết. Trong tiết mục xuyên rừng, sinh viên còn được tổ chức một trò chơi “phiêu lưu”, chia đội tìm kho báu.

Ngọc Hân say sưa và phấn khởi đọc lịch trình chuyến đi đến nỗi chỉ chuyến đi dã ngoại này, mỗi sinh viên được mở rộng tầm muốn ngay lập tức leo lên xe thẳng tiến đến địa điểm. Bất chợt Ly đang đứng bên cạnh lắc lắc tay cô, nhìn về hướng xa xa trước mắt.

“Kìa kìa, “ý trung nhân” của cậu đến rồi kìa!”

Hân ngẩng nhìn, một nam sinh viên dáng người cao ráo, đi bên cạnh người tên Hoàng mà Ly đã giới thiệu với cô khi vừa đến trường. Anh khoác chiếc balo nhỏ trên vai, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài là áo khoác xanh sẫm, trông cũng nam tính. Gương mặt khá điển trai, nhưng ánh mắt không rạng ngời sự nô nức như những sinh viên đang hớn hở kia. Hân vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nhìn thấy Hoàng kéo tay chàng trai đó tiến về phía cô và Ly.

“Huy, giới thiệu với mày, đây là Ngọc Hân, bạn của Ly.”

“Ừm…chào em.” Huy ngạc nhiên nhìn Hoàng, rồi lại nhìn Hân, vẫn lịch sự chào hỏi.

“Chào…chào anh.”

Hân lúc này mới sực nhớ ra anh là ai. Vì mải mê với chuyến đi mà suýt chút nữa cô quên mất mục đích chính của mình. Cô thầm biết ơn Ly đã nhắc nhở, cảm kích Hoàng đã đưa anh đến tiếp cận cô. Mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên, và cô cũng sẽ thật tự nhiên để dẫn dắt Huy vào những điều cô muốn biết.

Huy nhã nhặn cười nhẹ, chợt quay sang hỏi Hoàng.

“Gia và Minh chưa đến à?”

“Đến rồi, đang giành chỗ ngồi tốt trên xe!”

“Hay là tụi mình cũng lên xe đi!” Ly nhìn đồng hồ, “Cũng sắp đến giờ khởi hành rồi!”

Hoàng gật đầu. “À, Huy này, hôm nay tao có nhiều chuyện muốn bàn với Ly vài vấn đề trong câu lạc bộ, hay là mày ngồi cạnh Ngọc Hân nhé!”

“Tùy mày!” Huy liếc Hoàng một cái, trả lời bằng giọng lạnh lùng, rồi đi một mạch lên xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện