44
Thu Diệc Diệu ăn hết xiên này đến xiên khác, cuối cùng thật sự là đã căng bụng đến không thể chịu được. Cậu cảm giác như bụng của mình sắp to ra nên tìm ghế mặt trăng* để nằm nghỉ tạm.
Ghế mặt trăng
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn huỳnh quang treo bốn phía ở trên câytrong khu cắm trại cùng những chiếc đèn quấn quanh lều cũng được bậtsáng, kéo bầu không khí lên cao hơn.
Thu Diệc Diệu nhìn Trần Gia Huy lúc ẩn lúc hiện đang cầm nước trái cây.
"Đi thôi, buổi tối tìm hoạt động gì đó đi, phải rời xa khỏi cái nơi cắmtrại này." Thu Diệc Diệu không muốn buổi tối còn phải ở trong nơi cắmtrại, đến lúc đó chắc chắn là sẽ bị Lương Lộ quấn lấy cùng chơi cái tròboard game ác mộng kia.
Trần Gia Huy chần chừ một lúc rồi nói, "Vậy đi sang nơi cắm trại của Từ Thành nhé?"
Ở bên kia nếu cũng chơi cái trò tập thể thiểu năng này thì phải làm sao bây giờ!
Thu Diệc Diệu chỉ vào cậu, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, "Đừng có nóinhững đề xuất mà cậu biết chắc chắn là tôi không chấp nhận nữa."
Trần Gia Huy lập tức chạy đi tung tăng khắp nơi để điều tra tin tức.
Chỉ chốc lát sau Trần Gia Huy đã trở lại, lúc quay về bên dưới chân còn mang theo cả làn gió.
"Thu Thu, tôi tìm được rồi!"
"Có gì mau nói nhanh nhanh."
"Nghe nói là ở trên núi có một nơi để ngắm sao, nhìn thấy cả ngân hà cơ, bâygiờ đã có rất nhiều người xuất phát đi lên núi rồi đấy." Trần Gia Huytràn đầy tự tin chờ được khen, "Thế nào, có hài lòng không?"
"Còn thất thần làm gì nữa, đi nhanh thôi!" Thu Diệc Diệu nhảy dựng lên từ ghế mặt trăng.
Chỉ cần có thể cách xa nơi cắm trại là tốt rồi, huống hồ cái loại hoạt động này nghe qua cũng không tệ lắm.
Trần Gia Huy thấy Từ Thành đã ở trước nơi cắm trại của lớp bọn họ nên nhanh chóng chạy như bay về phía của Từ Thành.
Thu Diệc Diệu cũng nhanh chóng bước chân rời khỏi nơi cắm trại.
"Không dắt theo tôi sao?"
Âm thanh kín đáo truyền đến từ phía sau, Thu Diệc Diệu xoay đầu lại thìthấy cánh tay của hắn đang vắt lên một chiếc áo khoác dày.
"..."
Thật ra, vừa rồi Thu Diệc Diệu một mực chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi ma trảo của Lương Lộ, quả thật không nhớ tới Khương Nặc. Vừa định bù đắpthì hắn đã vứt áo khoác vào lồng ngực của Thu Diệc Diệu, sau đó oán giận nói, "Vừa mới cho cậu ăn xong, đảo mắt một cái đã quên tôi rồi, cho mèo hoang ở ven đường ăn nó cũng không nhẫn tâm đến mức như thế."
"Giận hả? Ha ha..." Thu Diệc Diệu thuận tay mặc áo khoác của Khương Nặc vàorồi bóp bóp gương mặt hắn, "Đừng giận, đừng giận mà."
Giải thích cũng không giải thích, đúng là một tên đàn ông cặn bã.
Đang nói chuyện thì Thu Diệc Diệu thoáng trông thấy Lương Lộ đi về phía củabọn họ, vì thế cậu mới nắm lấy cổ tay của Khương Nặc, dắt theo hắn chạyra khỏi nơi cắm trại, "Đi đi đi đi hẹn hò thôi!"
Hai người chạy trốn rất nhanh, trong tiếng ếch kêu vang và giữa một đường ánh sáng lấp lánh.
Gương mặt trong lúc chạy vội, biểu cảm chờ mong, mái tóc uốn xoăn chuyển động như theo quy luật, sáng ngời trong ánh mắt, còn có câu "hẹn hò thôi",tất cả đều làm cho Khương Nặc giật mình.
Rõ ràng vừa rồi vẫn cảm thấy có chút ấm ức, bây giờ lại bị dỗ dành được rồi.
Khương Nặc âm thầm thở dài một tiếng vì bản thân không có tiền đồ, chiềuchuộng cũng được, hắn đối với Thu Diệc Diệu thì không có điểm giới hạn.
Con đường đi tới nơi ngắm sao không giống với con đường mà buổi chiều ThuDiệc Diệu đi dạo, buổi chiều cậu chỉ đi dọc theo bờ hồ còn bây giờ thìbọn họ đang đi lên núi.
"Ây, Khương Nặc! Dạo gần đây sao cậukhông chơi cùng đám người Thiên Địch nữa mà cả ngày cứ dính lấy Thu Thunhà tôi làm gì thế?" Trần Gia Huy cố ý cười hì hì ồn ào ám chỉ.
Cậu ấy cũng không rảnh rỗi, lúc này đang đi lùi còn Từ Thành ở bên cạnh thì cẩn thận đỡ, như sợ cậu ấy sẽ bị ngã.
"... Thiên Địch thích chơi board game, không thích ngắm sao." Khương Nặcthuận miệng nói dối, kỳ thật ngay cả hỏi hắn cũng chưa hỏi La Thiên Địch có muốn đi ngắm sao với hắn hay không.
Người đi lên núi rấtnhiều, tuy rằng đường đi đen như mực nhưng mỗi người đều mở đèn flashtrên điện thoại, cố gắng chiếu sáng con đường lên núi.
"Ây, TrầnGia Huy." Thu Diệc Diệu đột nhiên kêu lên, dùng cằm chỉ chỉ về đằngtrước, nói nhỏ, "Cậu xem cặp đôi ở phía trước kia, có phải không?"
Trần Gia Huy xoay người, nhìn chăm chú về phía trước rồi theo đó nở một nụcười mờ ám, gật đầu, "Đúng rồi, cậu có thể xuất sư được rồi đó Thu Thu."
Từ Thành ở giữa nhìn hai người một vòng, "Cái gì có phải hay không? Hai người đang nói chuyện bí hiểm gì thế?"
Trần Gia Huy kề vào tai của Từ Thành, dùng giọng gió đáp, "Hai người ở phía trước là một đôi tình nhân đấy."
Ngay phía trước cách bọn họ khoảng 5m có hai nam sinh đang đi bộ rất sátnhau, thoạt nhìn ở trong đám người thì không nổi bật nhưng mỗi động tácgiơ tay nhấc chân của cả hai đều lộ ra được sự thân mật.
"Ồ." Khương Nặc cũng thấy, "Giày của bọn họ là giày đôi."
Người bên trái mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, người bên phải cao hơn một chút, mặc một chiếc áo khoác da màu đen.
"Công thụ rõ ràng." Thu Diệc Diệu nói một câu.
"Cái gì cơ?" Từ Thành nghe không hiểu.
"Không có, không có gì đâu, cậu không cần hiểu!" Trần Gia Huy đột nhiên đẩy Từ Thành ra khỏi Thu Diệc Diệu, nói với cậu, "Cậu đừng có nói này nói kiamà dạy hư người ta chứ!"
Thu Diệc Diệu cười nhạo, "Cậu còn sợ tôi dạy hư cậu ấy sao? Phổ cập kiến thức khoa học một chút không phải là tốt cho cậu à?"
Cậu cố ý nói như thế, ai bảo vừa rồi Trần Gia Huy chế nhạo Khương Nặc, bảo hắn cả ngày dính lấy cậu.
"Cậu còn nói nữa chứ!" Trần Gia Huy gấp đến độ giậm chân.
Thu Diệc Diệu buồn cười nhìn dáng vẻ của Trần Gia Huy rồi tiếp tục trêu chọc cậu ấy.
Nhưng Thu Diệc Diệu không biết một điều, ở phía sau cậu, đôi mắt của Khương Nặc cũng đã hơi cong lên.
Đỉnh núi cực kỳ rộng rãi, tầm nhìn ổn nhưng lại không mang lại được cảm giác tốt —— gió lạnh kéo đến dữ dội, vừa mới bước lên núi đã lập tức bị thổi đến nỗi phát run.
Thu Diệc Diệu ôm chặt lấy bản thân mình, lúcnói chuyện cũng mang theo run rẩy. May mắn là Khương Nặc cho cậu mộtchiếc áo khoác, nếu không thì cậu nghĩ đêm nay mình chắc chắn sẽ bị đóng băng chết ở trên đỉnh núi mất.
"Không sao đâu, lúc bị đóng băngchết mà cậu mỉm cười thì khi chết rồi vẫn trông rất đẹp trai thôi." Trần Gia Huy đã đấu võ miệng với Thu Diệc Diệu cả một đường, xem ra công lực độc mồm độc miệng của cậu ấy cũng sẽ không bị gió lạnh làm cho yếu đi.
"Tôi mà chết thì sẽ biến thành quỷ ngày nào cũng quấn lấy cậu, bày ra chocậu nhiều chuyện kinh khủng để cậu sống không bằng chết đấy nhé." ThuDiệc Diệu đáp.
Mà Khương Nặc và Từ Thành thì lại dùng ánh mắt như đang chăm sóc đám học sinh tiểu học ngốc nghếch để nhìn bọn họ.
"Làm sao đấy? Có ý kiến gì sao?" Thu Diệc Diệu liếc Khương Nặc.
"Không có." Khương Nặc nhướng mày.
Trên đỉnh núi quả thật là chốn biển trời lứa đôi, bước năm bước thì sẽ cómột đôi, các cặp tình nhân đều mượn gió lạnh để rúc vào nhau sưởi ấm,nồng độ tình yêu quá dày đặc. Thu Diệc Diệu xấu hổ đến nỗi không biếtphải để ánh mắt đi đâu mới có thể không bị xem là quấy rầy.
TừThành lấy khăn quàng cổ của mình đưa cho Trần Gia Huy, trước khi lên núi Trần Gia Huy còn bảo Từ Thành đúng là đồ dế nhũi, chỉ mới bắt đầu vàothu đã đeo khăn quàng cổ rồi. Vậy mà lúc này chính cậu ấy cũng đang quấn quanh cái khăn choàng kia.
Khương Nặc cũng hỏi, "Cậu có lạnh không?"
Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc từ trên xuống dưới, "Cậu định đưa cái gì chotôi vậy? Cậu đâu có khăn quàng cổ đâu?" Cuối cùng ánh mắt của cậu dừnglại ở áo khoác của Khương Nặc, cậu thấy cái này dường như là dày hơn của cậu một chút.
Khương Nặc: "À, không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."
Thu Diệc Diệu: "..."
Đã lâu không đánh ai rồi, tay hơi ngứa đấy.
Khương Nặc: "Đùa một chút thôi, nếu cậu lạnh thì tôi cũng có thể đưa áo khoác của tôi cho cậu."
Thu Diệc Diệu: "Mặc hai cái áo khoác trông còn ngốc hơn là đeo khăn quàng cổ nữa."
Trần Gia Huy: "? Có người bị xúc phạm đó nha!"
Thu Diệc Diệu không tiếp tục nói chuyện này mà đổi đề tài. Bởi vì khiKhương Nặc hỏi câu "Cậu có lạnh không?", đột nhiên cậu lại nhớ tới lờicủa Đan Giai Vũ lúc chiều, cô ấy nghĩ cậu và Khương Nặc thật sự đang ởbên nhau.
"Bây giờ 'tốt' là bởi vì lời nói và động tác thể hiện ra bên ngoài trông rất tự nhiên."
Những lời này của Đan Giai Vũ giống như một tiếng sấm đánh vào trái tim cậu.
"Có lạnh không?", rất tự nhiên.
"Tôi cũng có thể đưa áo khoác của tôi cho cậu", rất tự nhiên.
Tự nhiên đến lạ, giống như những đôi tình nhân kia đang rúc vào nhau trên đỉnh núi.
Trái tim của Thu Diệc Diệu bỗng dưng bị loạn lên, cậu không dám nói thêm vềchủ đề này nữa, chỉ có thể tập trung vào việc chính —— ngắm sao trời.
Ngẩng đầu lên ngắm vũ trụ rộng lớn, nhìn xuống xem sự thịnh vượng của giốngloài, bầu trời đầy sao khiến cho con người bình tĩnh lại, làm cho conngười cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, giúp cho họ quên đi những phiềnmuộn trong lòng.
....
Nhưng mà tất cả đều chỉ là do Thu Diệc Diệu nghĩ.
Thật ra sao trời cũng không thể thấy được rõ ràng. Người ở đây quá nhiều, ồn ào náo nhiệt, liên tục có những người tới sau chiếu rọi đèn flash lênđỉnh núi, ánh đèn rọi đến trước mặt cậu lúc sáng rồi lại tối đen.
"Ây, tại sao trường học lại muốn tổ chức cho nhiều người đi chơi thu vậychứ?" Trần Gia Huy cứ ở bên tai của Thu Diệc Diệu thở dài, vốn dĩ là cậu muốn cùng Từ Thành hẹn hò dưới bầu trời sao đầy lãng mạn. Không ngờ mức độ náo nhiệt ở trên đỉnh núi còn có thể so với chợ bán thức ăn, khôngchỉ chẳng nhìn thấy rõ sao mà còn ầm ĩ, chen chúc.
"Không lẽ còn phải chọn người để đi chơi thu nữa á? Cậu cảm thấy chuyện này sẽ đến lượt cậu sao?" Thu Diệc Diệu tức tối.
"Chơi thu ở trường được tổ chức dựa theo khối, khối của chúng ta có tổng cộng 1058 người." Từ Thành nghiêm túc giải thích ở một bên.
Thu DiệcDiệu lặng lẽ hỏi Khương Nặc, "Bình thường cậu ấy cũng nghiêm túc như vậy hả?" Từ Thành đáng sợ ở chỗ là toàn bộ đại não đều bị tư duy lý tínhchiếm cứ, độ nhạy cảm và trí nhớ tốt vô cùng. Nếu như sử dụng cho việchọc thì mọi người khó có thể nhìn thấy, nhưng khi dùng trong sinh hoạtthì sẽ cảm thấy người này có phải là hơi ngốc không? Khương Nặc trịnh trọng gật đầu, "Bỏ đi các trường hợp xin nghỉ thì hôm nay số lượng đi chơi thu có tổng cộng 993 người."
Thu Diệc Diệu: "... các cậu có độc phải không vậy?" Cậu cảm thấy lúc Khương Nặc nói lời này dáng vẻ giống như là một người máy siêu trí tuệ nhưnglại chẳng có chút cảm xúc.
Ngay cả Từ Thành cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, bội phục sát đất, hổ thẹn không bằng, "Vậy mà cậu còn biết tới số người xin nghỉ?"
Khương Nặc bình tĩnh đáp, "Tôi soạn mà."
Thu Diệc Diệu: "..."
Trần Gia Huy: "..."
Từ Thành: "..."
Bởi vì lên đỉnh núi ngắm sao hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng,hơn nữa gió đêm còn thổi rất lạnh, thổi nửa giờ cả người đều đã lạnh đến thấu xương. Vì vậy bốn người quyết định xuống núi.
Trên đườngxuống núi thì có người lên núi, cũng sẽ có những người cùng xuống núi,tới lui mấy hồi vô cùng náo nhiệt. Những gương mặt non trẻ tràn đầy chờmong với đỉnh núi kia, còn bọn họ là "những tấm chiếu đã từng trải", vậy nên đối với những vẻ mặt ngây thơ này đều cảm thấy tiếc nuối.
Trần Gia Huy còn ngăn cản mấy bạn học có quen biết lại, nói với bọn họ ởtrên núi chẳng có gì để xem. Nhưng những bạn học đó vẫn muốn kiên trìlên núi xem như thế nào.
"Đã nói không có gì trên đỉnh núi vậy mà những người này cứ người trước ngã xuống, người sau đứng lên." Trần Gia Huy thở dài.
"Con người đều như thế này mà, nếu không thì làm gì có nhiều người chưa đụng tường nam chưa quay đầu* lại chứ?" Từ Thành nói.
*Bất tràng nam tường bất hồi đầu - không đụng tường nam không quay đầu. Cónghĩa là hành vi của một người nào đó là cố chấp và sẽ không lắng nghenhững ý kiến khác nhau. Có nét nghĩa tương đồng với câu "Chưa thấy quantài chưa đổ lệ" vậy á.
Rõ ràng là bọn họ nói về những người đang đi lên núi, nhưng Thu Diệc Diệu lại vô thức liên tưởng tới chuyện khác.
Có phải vì vẫn chưa thấy có chuyện gì, mà cho dù đến cuối cùng cũng chẳngđược gì thì mọi người vẫn sẽ người trước ngã xuống rồi người sau đứnglên, chưa đâm vào bức tường phía nam là sẽ chưa quay đầu lại đúng không?
Như là, tình yêu đồng tính?
Có những khi trong lòng cậu xao động với Khương Nặc là bởi vì thích sao?
Những lời Đan Giai Vũ nói, nó đúng thật ư?
Giữa cậu và Khương Nặc, nếu đến cuối cùng cũng chẳng có gì thì cậu sẽ phảilâm vào cảnh người trước đã đau khổ rồi người sau như cậu lại còn đivào, không đâm vào tường Nam thì sẽ không biết hối hận?
Trong lòng của Thu Diệc Diệu chứa đựng quá nhiều tâm sự, cố ý thả chậm lại bước chân.
Thu Diệc Diệu ăn hết xiên này đến xiên khác, cuối cùng thật sự là đã căng bụng đến không thể chịu được. Cậu cảm giác như bụng của mình sắp to ra nên tìm ghế mặt trăng* để nằm nghỉ tạm.
Ghế mặt trăng
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn huỳnh quang treo bốn phía ở trên câytrong khu cắm trại cùng những chiếc đèn quấn quanh lều cũng được bậtsáng, kéo bầu không khí lên cao hơn.
Thu Diệc Diệu nhìn Trần Gia Huy lúc ẩn lúc hiện đang cầm nước trái cây.
"Đi thôi, buổi tối tìm hoạt động gì đó đi, phải rời xa khỏi cái nơi cắmtrại này." Thu Diệc Diệu không muốn buổi tối còn phải ở trong nơi cắmtrại, đến lúc đó chắc chắn là sẽ bị Lương Lộ quấn lấy cùng chơi cái tròboard game ác mộng kia.
Trần Gia Huy chần chừ một lúc rồi nói, "Vậy đi sang nơi cắm trại của Từ Thành nhé?"
Ở bên kia nếu cũng chơi cái trò tập thể thiểu năng này thì phải làm sao bây giờ!
Thu Diệc Diệu chỉ vào cậu, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, "Đừng có nóinhững đề xuất mà cậu biết chắc chắn là tôi không chấp nhận nữa."
Trần Gia Huy lập tức chạy đi tung tăng khắp nơi để điều tra tin tức.
Chỉ chốc lát sau Trần Gia Huy đã trở lại, lúc quay về bên dưới chân còn mang theo cả làn gió.
"Thu Thu, tôi tìm được rồi!"
"Có gì mau nói nhanh nhanh."
"Nghe nói là ở trên núi có một nơi để ngắm sao, nhìn thấy cả ngân hà cơ, bâygiờ đã có rất nhiều người xuất phát đi lên núi rồi đấy." Trần Gia Huytràn đầy tự tin chờ được khen, "Thế nào, có hài lòng không?"
"Còn thất thần làm gì nữa, đi nhanh thôi!" Thu Diệc Diệu nhảy dựng lên từ ghế mặt trăng.
Chỉ cần có thể cách xa nơi cắm trại là tốt rồi, huống hồ cái loại hoạt động này nghe qua cũng không tệ lắm.
Trần Gia Huy thấy Từ Thành đã ở trước nơi cắm trại của lớp bọn họ nên nhanh chóng chạy như bay về phía của Từ Thành.
Thu Diệc Diệu cũng nhanh chóng bước chân rời khỏi nơi cắm trại.
"Không dắt theo tôi sao?"
Âm thanh kín đáo truyền đến từ phía sau, Thu Diệc Diệu xoay đầu lại thìthấy cánh tay của hắn đang vắt lên một chiếc áo khoác dày.
"..."
Thật ra, vừa rồi Thu Diệc Diệu một mực chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi ma trảo của Lương Lộ, quả thật không nhớ tới Khương Nặc. Vừa định bù đắpthì hắn đã vứt áo khoác vào lồng ngực của Thu Diệc Diệu, sau đó oán giận nói, "Vừa mới cho cậu ăn xong, đảo mắt một cái đã quên tôi rồi, cho mèo hoang ở ven đường ăn nó cũng không nhẫn tâm đến mức như thế."
"Giận hả? Ha ha..." Thu Diệc Diệu thuận tay mặc áo khoác của Khương Nặc vàorồi bóp bóp gương mặt hắn, "Đừng giận, đừng giận mà."
Giải thích cũng không giải thích, đúng là một tên đàn ông cặn bã.
Đang nói chuyện thì Thu Diệc Diệu thoáng trông thấy Lương Lộ đi về phía củabọn họ, vì thế cậu mới nắm lấy cổ tay của Khương Nặc, dắt theo hắn chạyra khỏi nơi cắm trại, "Đi đi đi đi hẹn hò thôi!"
Hai người chạy trốn rất nhanh, trong tiếng ếch kêu vang và giữa một đường ánh sáng lấp lánh.
Gương mặt trong lúc chạy vội, biểu cảm chờ mong, mái tóc uốn xoăn chuyển động như theo quy luật, sáng ngời trong ánh mắt, còn có câu "hẹn hò thôi",tất cả đều làm cho Khương Nặc giật mình.
Rõ ràng vừa rồi vẫn cảm thấy có chút ấm ức, bây giờ lại bị dỗ dành được rồi.
Khương Nặc âm thầm thở dài một tiếng vì bản thân không có tiền đồ, chiềuchuộng cũng được, hắn đối với Thu Diệc Diệu thì không có điểm giới hạn.
Con đường đi tới nơi ngắm sao không giống với con đường mà buổi chiều ThuDiệc Diệu đi dạo, buổi chiều cậu chỉ đi dọc theo bờ hồ còn bây giờ thìbọn họ đang đi lên núi.
"Ây, Khương Nặc! Dạo gần đây sao cậukhông chơi cùng đám người Thiên Địch nữa mà cả ngày cứ dính lấy Thu Thunhà tôi làm gì thế?" Trần Gia Huy cố ý cười hì hì ồn ào ám chỉ.
Cậu ấy cũng không rảnh rỗi, lúc này đang đi lùi còn Từ Thành ở bên cạnh thì cẩn thận đỡ, như sợ cậu ấy sẽ bị ngã.
"... Thiên Địch thích chơi board game, không thích ngắm sao." Khương Nặcthuận miệng nói dối, kỳ thật ngay cả hỏi hắn cũng chưa hỏi La Thiên Địch có muốn đi ngắm sao với hắn hay không.
Người đi lên núi rấtnhiều, tuy rằng đường đi đen như mực nhưng mỗi người đều mở đèn flashtrên điện thoại, cố gắng chiếu sáng con đường lên núi.
"Ây, TrầnGia Huy." Thu Diệc Diệu đột nhiên kêu lên, dùng cằm chỉ chỉ về đằngtrước, nói nhỏ, "Cậu xem cặp đôi ở phía trước kia, có phải không?"
Trần Gia Huy xoay người, nhìn chăm chú về phía trước rồi theo đó nở một nụcười mờ ám, gật đầu, "Đúng rồi, cậu có thể xuất sư được rồi đó Thu Thu."
Từ Thành ở giữa nhìn hai người một vòng, "Cái gì có phải hay không? Hai người đang nói chuyện bí hiểm gì thế?"
Trần Gia Huy kề vào tai của Từ Thành, dùng giọng gió đáp, "Hai người ở phía trước là một đôi tình nhân đấy."
Ngay phía trước cách bọn họ khoảng 5m có hai nam sinh đang đi bộ rất sátnhau, thoạt nhìn ở trong đám người thì không nổi bật nhưng mỗi động tácgiơ tay nhấc chân của cả hai đều lộ ra được sự thân mật.
"Ồ." Khương Nặc cũng thấy, "Giày của bọn họ là giày đôi."
Người bên trái mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, người bên phải cao hơn một chút, mặc một chiếc áo khoác da màu đen.
"Công thụ rõ ràng." Thu Diệc Diệu nói một câu.
"Cái gì cơ?" Từ Thành nghe không hiểu.
"Không có, không có gì đâu, cậu không cần hiểu!" Trần Gia Huy đột nhiên đẩy Từ Thành ra khỏi Thu Diệc Diệu, nói với cậu, "Cậu đừng có nói này nói kiamà dạy hư người ta chứ!"
Thu Diệc Diệu cười nhạo, "Cậu còn sợ tôi dạy hư cậu ấy sao? Phổ cập kiến thức khoa học một chút không phải là tốt cho cậu à?"
Cậu cố ý nói như thế, ai bảo vừa rồi Trần Gia Huy chế nhạo Khương Nặc, bảo hắn cả ngày dính lấy cậu.
"Cậu còn nói nữa chứ!" Trần Gia Huy gấp đến độ giậm chân.
Thu Diệc Diệu buồn cười nhìn dáng vẻ của Trần Gia Huy rồi tiếp tục trêu chọc cậu ấy.
Nhưng Thu Diệc Diệu không biết một điều, ở phía sau cậu, đôi mắt của Khương Nặc cũng đã hơi cong lên.
Đỉnh núi cực kỳ rộng rãi, tầm nhìn ổn nhưng lại không mang lại được cảm giác tốt —— gió lạnh kéo đến dữ dội, vừa mới bước lên núi đã lập tức bị thổi đến nỗi phát run.
Thu Diệc Diệu ôm chặt lấy bản thân mình, lúcnói chuyện cũng mang theo run rẩy. May mắn là Khương Nặc cho cậu mộtchiếc áo khoác, nếu không thì cậu nghĩ đêm nay mình chắc chắn sẽ bị đóng băng chết ở trên đỉnh núi mất.
"Không sao đâu, lúc bị đóng băngchết mà cậu mỉm cười thì khi chết rồi vẫn trông rất đẹp trai thôi." Trần Gia Huy đã đấu võ miệng với Thu Diệc Diệu cả một đường, xem ra công lực độc mồm độc miệng của cậu ấy cũng sẽ không bị gió lạnh làm cho yếu đi.
"Tôi mà chết thì sẽ biến thành quỷ ngày nào cũng quấn lấy cậu, bày ra chocậu nhiều chuyện kinh khủng để cậu sống không bằng chết đấy nhé." ThuDiệc Diệu đáp.
Mà Khương Nặc và Từ Thành thì lại dùng ánh mắt như đang chăm sóc đám học sinh tiểu học ngốc nghếch để nhìn bọn họ.
"Làm sao đấy? Có ý kiến gì sao?" Thu Diệc Diệu liếc Khương Nặc.
"Không có." Khương Nặc nhướng mày.
Trên đỉnh núi quả thật là chốn biển trời lứa đôi, bước năm bước thì sẽ cómột đôi, các cặp tình nhân đều mượn gió lạnh để rúc vào nhau sưởi ấm,nồng độ tình yêu quá dày đặc. Thu Diệc Diệu xấu hổ đến nỗi không biếtphải để ánh mắt đi đâu mới có thể không bị xem là quấy rầy.
TừThành lấy khăn quàng cổ của mình đưa cho Trần Gia Huy, trước khi lên núi Trần Gia Huy còn bảo Từ Thành đúng là đồ dế nhũi, chỉ mới bắt đầu vàothu đã đeo khăn quàng cổ rồi. Vậy mà lúc này chính cậu ấy cũng đang quấn quanh cái khăn choàng kia.
Khương Nặc cũng hỏi, "Cậu có lạnh không?"
Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc từ trên xuống dưới, "Cậu định đưa cái gì chotôi vậy? Cậu đâu có khăn quàng cổ đâu?" Cuối cùng ánh mắt của cậu dừnglại ở áo khoác của Khương Nặc, cậu thấy cái này dường như là dày hơn của cậu một chút.
Khương Nặc: "À, không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."
Thu Diệc Diệu: "..."
Đã lâu không đánh ai rồi, tay hơi ngứa đấy.
Khương Nặc: "Đùa một chút thôi, nếu cậu lạnh thì tôi cũng có thể đưa áo khoác của tôi cho cậu."
Thu Diệc Diệu: "Mặc hai cái áo khoác trông còn ngốc hơn là đeo khăn quàng cổ nữa."
Trần Gia Huy: "? Có người bị xúc phạm đó nha!"
Thu Diệc Diệu không tiếp tục nói chuyện này mà đổi đề tài. Bởi vì khiKhương Nặc hỏi câu "Cậu có lạnh không?", đột nhiên cậu lại nhớ tới lờicủa Đan Giai Vũ lúc chiều, cô ấy nghĩ cậu và Khương Nặc thật sự đang ởbên nhau.
"Bây giờ 'tốt' là bởi vì lời nói và động tác thể hiện ra bên ngoài trông rất tự nhiên."
Những lời này của Đan Giai Vũ giống như một tiếng sấm đánh vào trái tim cậu.
"Có lạnh không?", rất tự nhiên.
"Tôi cũng có thể đưa áo khoác của tôi cho cậu", rất tự nhiên.
Tự nhiên đến lạ, giống như những đôi tình nhân kia đang rúc vào nhau trên đỉnh núi.
Trái tim của Thu Diệc Diệu bỗng dưng bị loạn lên, cậu không dám nói thêm vềchủ đề này nữa, chỉ có thể tập trung vào việc chính —— ngắm sao trời.
Ngẩng đầu lên ngắm vũ trụ rộng lớn, nhìn xuống xem sự thịnh vượng của giốngloài, bầu trời đầy sao khiến cho con người bình tĩnh lại, làm cho conngười cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, giúp cho họ quên đi những phiềnmuộn trong lòng.
....
Nhưng mà tất cả đều chỉ là do Thu Diệc Diệu nghĩ.
Thật ra sao trời cũng không thể thấy được rõ ràng. Người ở đây quá nhiều, ồn ào náo nhiệt, liên tục có những người tới sau chiếu rọi đèn flash lênđỉnh núi, ánh đèn rọi đến trước mặt cậu lúc sáng rồi lại tối đen.
"Ây, tại sao trường học lại muốn tổ chức cho nhiều người đi chơi thu vậychứ?" Trần Gia Huy cứ ở bên tai của Thu Diệc Diệu thở dài, vốn dĩ là cậu muốn cùng Từ Thành hẹn hò dưới bầu trời sao đầy lãng mạn. Không ngờ mức độ náo nhiệt ở trên đỉnh núi còn có thể so với chợ bán thức ăn, khôngchỉ chẳng nhìn thấy rõ sao mà còn ầm ĩ, chen chúc.
"Không lẽ còn phải chọn người để đi chơi thu nữa á? Cậu cảm thấy chuyện này sẽ đến lượt cậu sao?" Thu Diệc Diệu tức tối.
"Chơi thu ở trường được tổ chức dựa theo khối, khối của chúng ta có tổng cộng 1058 người." Từ Thành nghiêm túc giải thích ở một bên.
Thu DiệcDiệu lặng lẽ hỏi Khương Nặc, "Bình thường cậu ấy cũng nghiêm túc như vậy hả?" Từ Thành đáng sợ ở chỗ là toàn bộ đại não đều bị tư duy lý tínhchiếm cứ, độ nhạy cảm và trí nhớ tốt vô cùng. Nếu như sử dụng cho việchọc thì mọi người khó có thể nhìn thấy, nhưng khi dùng trong sinh hoạtthì sẽ cảm thấy người này có phải là hơi ngốc không? Khương Nặc trịnh trọng gật đầu, "Bỏ đi các trường hợp xin nghỉ thì hôm nay số lượng đi chơi thu có tổng cộng 993 người."
Thu Diệc Diệu: "... các cậu có độc phải không vậy?" Cậu cảm thấy lúc Khương Nặc nói lời này dáng vẻ giống như là một người máy siêu trí tuệ nhưnglại chẳng có chút cảm xúc.
Ngay cả Từ Thành cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, bội phục sát đất, hổ thẹn không bằng, "Vậy mà cậu còn biết tới số người xin nghỉ?"
Khương Nặc bình tĩnh đáp, "Tôi soạn mà."
Thu Diệc Diệu: "..."
Trần Gia Huy: "..."
Từ Thành: "..."
Bởi vì lên đỉnh núi ngắm sao hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng,hơn nữa gió đêm còn thổi rất lạnh, thổi nửa giờ cả người đều đã lạnh đến thấu xương. Vì vậy bốn người quyết định xuống núi.
Trên đườngxuống núi thì có người lên núi, cũng sẽ có những người cùng xuống núi,tới lui mấy hồi vô cùng náo nhiệt. Những gương mặt non trẻ tràn đầy chờmong với đỉnh núi kia, còn bọn họ là "những tấm chiếu đã từng trải", vậy nên đối với những vẻ mặt ngây thơ này đều cảm thấy tiếc nuối.
Trần Gia Huy còn ngăn cản mấy bạn học có quen biết lại, nói với bọn họ ởtrên núi chẳng có gì để xem. Nhưng những bạn học đó vẫn muốn kiên trìlên núi xem như thế nào.
"Đã nói không có gì trên đỉnh núi vậy mà những người này cứ người trước ngã xuống, người sau đứng lên." Trần Gia Huy thở dài.
"Con người đều như thế này mà, nếu không thì làm gì có nhiều người chưa đụng tường nam chưa quay đầu* lại chứ?" Từ Thành nói.
*Bất tràng nam tường bất hồi đầu - không đụng tường nam không quay đầu. Cónghĩa là hành vi của một người nào đó là cố chấp và sẽ không lắng nghenhững ý kiến khác nhau. Có nét nghĩa tương đồng với câu "Chưa thấy quantài chưa đổ lệ" vậy á.
Rõ ràng là bọn họ nói về những người đang đi lên núi, nhưng Thu Diệc Diệu lại vô thức liên tưởng tới chuyện khác.
Có phải vì vẫn chưa thấy có chuyện gì, mà cho dù đến cuối cùng cũng chẳngđược gì thì mọi người vẫn sẽ người trước ngã xuống rồi người sau đứnglên, chưa đâm vào bức tường phía nam là sẽ chưa quay đầu lại đúng không?
Như là, tình yêu đồng tính?
Có những khi trong lòng cậu xao động với Khương Nặc là bởi vì thích sao?
Những lời Đan Giai Vũ nói, nó đúng thật ư?
Giữa cậu và Khương Nặc, nếu đến cuối cùng cũng chẳng có gì thì cậu sẽ phảilâm vào cảnh người trước đã đau khổ rồi người sau như cậu lại còn đivào, không đâm vào tường Nam thì sẽ không biết hối hận?
Trong lòng của Thu Diệc Diệu chứa đựng quá nhiều tâm sự, cố ý thả chậm lại bước chân.
Danh sách chương