41
Thu Diệc Diệu lôi kéo Trần Gia Huy đi hết ba vòng ở siêu thị.
"Ngài còn chưa mua đủ nữa hả?" Trần Gia Huy bán chết bán sống đi theo cậu, hai chân đã không còn là của bản thân nữa.
Thu Diệc Diệu đẩy chiếc xe đã đầy ắp, lại lấy ở tủ lạnh ra hai chai rượu trái cây, "Sắp xong rồi, rất nhanh thôi."
"Cái này vừa nãy ngài đã lấy rồi ạ." Trần Gia Huy cạn lời nhìn Thu Diệc Diệu để rượu trái cây vào trong xe.
"Tôi biết chứ." Thu Diệc Diệu nói, "Nhưng mà cảm giác là vừa rồi lấy chưa đủ."
"Cẩn thận nếu như ông Lý Đầu Nhi phát hiện thì sẽ trục xuất cậu về nhà luôn đấy."
"Không có đâu." Chơi thu kia mà, loại hoạt động này thì có làm chuyện gì cũngcó thể tha thứ, Thu Diệc Diệu cười hì hì, "Tôi cứ cảm thấy là vẫn muathiếu cái gì đó.". Truyện Full
"Chúng ta cũng đâu có phải là đến đảo không người đâu?" Trần Gia Huy thở dài,"Ông Lý Đầu Nhi không phải cũng đã nói rồi sao, ở nơi cắm trại cái gìcũng có, thức ăn, đồ dùng, nếu như thật sự không mang theo thì cũng cóthể mua ở đó mà."
"Cái đó khác, đồ đạc ở trên núi thì có thể đầy đủ bằng ở đây ư?"
"..." Trần Gia Huy chấp nhận số phận, tiếp tục đi theo Thu Diệc Diệu càn quét siêu thị.
"Ây? Không phải là cậu không ăn cái này hả?" Trần Gia Huy thấy Thu Diệc Diệu lấy bảy tám gói snack tôm Miêu Miêu ở trên kệ hàng xuống, cậu khiếp sợhoài nghi rằng có thể người này thật sự định dọn sạch siêu thị, đến mónmình không thích mà cũng không tha.
Cậu chắc chắn là mình khôngquên được, bởi vì cậu đã từng chia snack tôm Miêu Miêu cho Thu DiệcDiệu, nhưng cậu ta còn mang vẻ khinh thường rồi khịt mũi bảo, "Mấy đứanhỏ ở trường mầm non mới đi ăn cái này."
Không lẽ nhanh như thế đã thay đổi sở thích rồi sao? "Cậu không hiểu rồi." Thu Diệc Diệu chậm rãi lấy vịt nướng và hành tây cuốn ở trong xe đẩy ra, "Những thứ này tôi cũng đâu có ăn."
"???" Trần Gia Huy đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu.
Thu Diệc Diệu cong lên khóe môi, mỉm cười, "Nhưng mà Khương Nặc ăn đó."
Trần Gia Huy: "..."
Trần Gia Huy vẫn luôn không rõ, Thu Diệc Diệu và Khương Nặc mỗi ngày làm mấy cái chuyện thật thật giả giả kia rồi rốt cuộc là tình thật hay vẫn giảvờ. Dù sao có hỏi hay không thì cũng không biết được, hỏi đến thì nói là giả, nhưng bằng bản lĩnh từ đôi mắt của cậu thì cậu nghĩ họ là thật.
Cậu vẫn luôn cảm thấy radar của mình còn khá chuẩn... tuy rằng thi thoảng nó cũng không nhạy, nhưng ai mà biết được chứ?
Trần Gia Huy đưa tay đến trước mặt của Thu Diệc Diệu vỗ ba cái tỏ vẻ kính nể.
Thật ra Thu Diệc Diệu mua cho Khương Nặc không chỉ có những thứ này, có thểnói những thứ mua ở trong xe ít nhất một nửa là cho Khương Nặc.
Sau khi cậu và Khương Nặc quen thuộc với nhau hơn thì mới phát hiện, hóa ra bài đăng về sở thích của Khương Nặc do các cô gái tổng kết lại mà cậuxem ngày đó, chúng cũng không đúng lắm.
Ví dụ như, thật ra Khương Nặc cũng không phải ghét nước mật đào, chỉ là hắn không muốn mật đào có thêm chất tạo ngọt, nếu đổi thành nước ép mật đào tươi thì hắn còn rấtthích.
Lại ví dụ như Khương Nặc cũng không phải dù có bị gậy đánh chết cũng không thích màu hồng, vẫn còn phải xem đó là vật gì nữa, nếunhư hắn có một chiếc áo chữ T màu hồng cực kỳ tao nhã thì sẽ mặc nó ởquán bar để trình diễn.
Đây đều là những gì cậu biết mà các cô gái lại không biết, là bí mật nhỏ độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến đây, khoé miệng của Thu Diệc Diệu vô thức cong lên thêm một ít.
Hôm nay là ngày chủ nhật xuất phát đi chơi thu, Thu Diệc Diệu dậy rất sớmnhưng lại ở trước tủ quần áo lục tung lên, sửa soạn nửa ngày mới chọnđược một bộ trang phục vừa lòng.
Không mặc đồng phục đối với họcsinh cấp ba mà nói, đó là âm thầm muốn ganh đua ở một show thời trang bí mật. Bởi vì chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra được gu ăn mặc của mộtngười, từ đó suy ra được nội tâm của người đó.
Tâm hiếu thắng của Thu Diệc Diệu không cho phép cậu thua cuộc.
—— Vì thế nên cũng không ngăn được việc đến muộn.
"Em đi học không tích cực thì còn chưa nói đến, tại sao đến đi chơi mà cũng không tích cực vậy!" Ông Lý Đầu Nhi giơ tay lên, Thu Diệc Diệu còn nghĩ là muốn đánh cậu nhưng kết quả là ông Lý chỉ vỗ vỗ lưng, "Mau đi cấthành lý đi."
Cất xong hành lý, Thu Diệc Diệu quay trở lại trướcmặt của thầy, bởi vì muốn tìm một cái lý do để xin lỗi cho chuyện đếntrễ, không ngờ thầy còn nói cho cậu biết là vẫn có nhiều nữ sinh cũngchưa tới.
"Chẳng trách tại sao thầy lại không mắng em!" Thu Diệc Diệu bừng tỉnh, chạy vội lên xe buýt trước khi tay của ông Lý đánh tới.
Trong xe cực kỳ náo nhiệt, cơ bản là đã ngồi đầy người rồi nên chỉ còn vài chỗ lẻ tẻ.
"Đẹp trai quá đi Thu Diệc Diệu." Lương Lộ và Ngô Mộng Tuyết ngồi ở hàng đầu tiên, đánh giá cậu.
Thu Diệc Diệu đè xuống vành mũ lưỡi trai, lịch sự cười, "Các cậu hôm nay cũng xinh lắm."
"Lớp trưởng có giữ chỗ cho cậu rồi, ban nãy có người muốn ngồi còn bị cậu ấy đuổi đi đấy, chỉ chờ cậu tới thôi." Ngô Mộng Tuyết chỉ ra phía sau.
Thu Diệc Diệu nhìn thấy Khương Nặc ngồi một mình ở cạnh cửa sổ, vị trí bêncạnh thì vẫn còn trống. Thấy cậu lên xe, ánh mắt của nam sinh cũng thuận theo đó mà nhìn về đây, con ngươi lành lạnh trong trẻo mang theo mộtchút ý cười.
"Chỗ ngồi độc quyền đó." Có người ồn ào.
"Tất nhiên." Thu Diệc Diệu kiêu ngạo gật đầu, lấy túi của mình nhét lên kệphía trên, "Ai không có mắt nhìn mà còn tới cướp của tôi vậy?"
"Cái gì của cậu?" Đợi Thu Diệc Diệu ngồi xuống, Khương Nặc ý vị thâm trường cười hỏi, "Chỗ ngồi của cậu hay là người của cậu?"
Thanh âm của hắn không lớn nhưng vẫn bị các bạn học trái phải ở gần đó nghe được, bọn họ sôi nổi xoay đầu để xem náo nhiệt.
"Đương nhiên là..." Cậu tiến đến trước mặt Khương Nặc, chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, "Người của tôi rồi."
Khương Nặc hiển nhiên không nghĩ tới hôm nay Thu Diệc Diệu lại phóng khoángđến vậy, giống như là bộ quần áo tao nhã này đã cho cậu thêm khả năng,sức chiến đấu tăng lên không chỉ là một bậc.
Thu Diệc Diệu nhìnra được sự kinh ngạc ở trong mắt của Khương Nặc, còn muốn thừa thắngxông lên, vẻ mặt trêu đùa định kề sát vào hắn thêm một chút nhưng ông Lý Đầu Nhi không biết từ bao giờ đã đứng ở đầu xe buýt, đột nhiên rốnglên, "Khương Nặc!"
Thu Diệc Diệu sợ tới mức giật mình, ngã hẳn xuống đất.
Ông Lý vốn không biết Khương Nặc đang ngồi ở đâu, nghe được động tĩnh bênnày nên mới nhìn lại, "Thu Diệc Diệu, sao em không ngồi lên ghế mà lạingồi dưới đất? Không hổ danh là học sinh có cá tính nhất lớp nhỉ?"
Thầy Lý nói xong, toàn bộ bên trong xe đều vang lên những tiếng nén cười.
Thu Diệc Diệu tự nhận mình xui xẻo, dứt khoát ngồi ở đất không đứng dậy nữa.
"Thưa thầy, có chuyện gì sao ạ?" Khương Nặc ở chỗ của mình ló đầu ra.
"À, hoá ra em đang ở đây. Khương Nặc thay thầy điểm danh nhé, chủ nhiệmkhối đang gọi các chủ nhiệm lớp tập hợp lại nên thầy phải đi một lát."
"Vâng." Khương Nặc đứng lên định đi ra ngoài, thế nhưng Thu Diệc Diệu vẫn cònđang không ngại khó mà ngồi ở dưới đất chắn đường, vì vậy hắn mới lấychân nhẹ nhàng đá cậu một cái, "Để tôi đi ra ngoài một chút."
"Đệt, vậy mà cậu còn đá tôi nữa." Thu Diệc Diệu hung dữ trừng mắt với hắn.
"Ngoan, để tôi ra ngoài một chút." Khương Nặc xoa xoa tóc cậu như sờ một chú cún con.
Thu Diệc Diệu ngay tức khắc không giận nữa, ngoan ngoãn bò dậy khỏi mặt đất để nhường đường cho Khương Nặc đi ra ngoài.
Vất vả lắm mới đợi được các nữ sinh khoan thai đến muộn, sau khi điểm danhxong, đại đội này cuối cùng cũng xuất phát. Một chiếc rồi lại một chiếcxe buýt đi ra khỏi cổng trường học, trong ánh nắng tươi đẹp của trờithu, đi về hướng núi.
Ba tiếng đồng hồ đi xe, mọi người hôm nayđều dậy sớm hơn so với những ngày thường đi học nên trên xe náo nhiệtkhông được bao lâu đã dần dần yên lặng, Thu Diệc Diệu cũng định đeo tainghe lên ngủ một giấc.
Đang lúc cậu đeo tai nghe rồi bật nhạc, đột nhiên lại có bàn tay thon dài cướp đi mất một bên tai nghe của cậu.
"Làm gì đó?"
"Cho tôi nghe cùng một chút."
"Cậu không mang sao?"
"Ừ, quên rồi."
Vì thế người tốt bụng vô cùng như Thu Diệc Diệu mới hào phóng chia sẻ với hắn một bên tai nghe, cùng nhau nghe nhạc.
Gu âm nhạc nằm trong playlist của Thu Diệc Diệu và Khương Nặc rất giốngnhau, đa phần đều là rock trữ tình, rất giống phong cách mà cậu hát choKhương Nặc nghe ở quán bar hôm đó. Những người trong bài hát kể nhữngcâu chuyện tình yêu đầy phức tạp nhưng say đắm, che giấu trái tim hoặclà yêu nhưng không có được.
Yên lặng nghe xong vài bài hát,Khương Nặc cho rằng Thu Diệc Diệu đã ngủ rồi nhưng cậu đột nhiên lại lên tiếng, "Thật ra vào lần đầu tiên trông thấy cậu ở quán bar tôi đã rấtkinh ngạc."
"Hửm?" Khương Nặc mở một mắt ra nhìn.
"Thậmchí cũng không dám nhận đó là cậu." Thu Diệc Diệu lại nói, thanh âm bịtiếng động cơ ô tô ồn ào nuốt đi hơn phân nửa, chỉ dừng lại ở trong phạm vi mà hai người họ có thể nghe thấy được, "Bình thường cậu rất khác."
"Ngày thường tôi như thế nào?" Khương Nặc rất có hứng thú mà nhìn cậu.
"Ừm, thật ra, cậu có biết không, đối với học sinh giỏi tôi vẫn luôn có một cái định kiến về ấn tượng."
"Không để ý chuyện bên ngoài? Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền?"
"Không khác như vậy lắm." Thu Diệc Diệu cười đáp, nghĩ thêm gì đó nên bổ sung, "Còn có, thích làm cán sự trực ban nữa."
"Đây cũng xem như là ghét tội trạng của tôi rồi?" Khương Nặc biết trước đâykhi hai người bọn họ chưa thân thiết thì Thu Diệc Diệu đã rất ghét hắn.Thu Diệc Diệu là một người treo thái độ thật sự của mình lên mặt, khôngche giấu một chút nào, cứ như vậy thoải mái chán ghét.
"Đúng vậyđấy, tôi ghét nhất là học sinh làm cán sự lớp, vậy thì sao chứ?" ThuDiệc Diệu mang vẻ mặt 'cậu không phục à?'. Hất cằm lên, vẻ mặt không vui chút nào như là đang cố gắng kiềm nén.
Khương Nặc có hơi buồncười nhưng vẫn nghiêm túc giải thích cho cậu, "Khi ấy tôi được thầy Lýđề cử, sau đó trong lớp mỗi bạn học cứ một phiếu rồi một phiếu bầu ra,cái này không thể trách tôi được mà."
Thật ra đối với hắn chuyệncó làm lớp trưởng hay không cũng chẳng quan trọng, khi ấy thầy Lý chọnmột vài học sinh ưu tú làm đại diện để cho các bạn học bỏ phiếu, vì đểtiết kiệm thời gian học tập nên các lớp phó của từng môn sẽ tự đăng ký,thuyết trình gì đó cũng không làm.
"Ai mà biết cậu có làm hành vi trong tối nào hay không?" Thu Diệc Diệu cố ý khó ở, nói đùa, "Dù saothì tôi cũng không ngờ mắt của mọi người đều mù như thế."
"Được rồi, được rồi." Khương Nặc bất đắc dĩ gật đầu, "Cậu nói đúng."
"Vậy bây giờ thì sao, cậu thấy tôi như thế nào?" Khương Nặc lại hỏi.
"Còn cần phải hỏi sao?" Thu Diệc Diệu dừng lại một chút, "Đương nhiên là càng làm cho người ta ghét bỏ hơn rồi."
Khương Nặc nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn của Thu Diệc Diệu, đốivới lời nói của cậu dù một chữ hắn cũng không tin, còn lấy điện thoạitrong túi giơ lên, "Nào, nhìn camera rồi lặp lại lần nữa đi."
Thu Diệc Diệu tỏ vẻ không hiểu được hành động của hắn, nói xấu thêm một lần nữa thì có gì khó chứ? Không biết là hắn còn định làm chuyện xấu gì.
Cậu nhìn nhìn Khương Nặc, sau đó quyết định tâm bất biến giữa dòng đời vạnbiến mà nhìn camera nói lại lần nữa, "Đương nhiên là càng làm cho ngườita..."
Vào ngay lúc này, Khương Nặc đột nhiên dựa lại gần, ngón tay đưa lên màn hình điện thoại nhấn chụp một tiếng răng rắc.
Trong ảnh Thu Diệc Diệu hơi mở miệng, đầu lưỡi mềm mại hồng hồng hơi lộ ra,bị tông màu của máy ảnh điều chỉnh nên có vẻ càng thêm hồng hào.
Có hơi ngốc một chút, nhưng Khương Nặc ở bên cạnh lại cười trông rất mạnh mẽ, hiên ngang.
Tương phản rõ ràng.
Thế nên Thu Diệc Diệu mới biết là Khương Nặc muốn chơi cái trò xấu xa gì.
Cậu đã nói Khương Nặc là tên chó bự ngu ngốc mà!
"Xoá ngay chưa!" Thu Diệc Diệu đưa tay muốn đoạt lấy nhưng Khương Nặc không cho, vì thế hai người giống như là đang vờn nhau.
Thu Diệc Diệu đưa tay lên nhưng bị Khương Nặc ấn xuống, Thu Diệc Diệu đổisang tay khác vẫn bị Khương Nặc ấn xuống lần nữa... cho đến khi cả người của Thu Diệc Diệu đều dán lên người của Khương Nặc một cách sát sao.
Cái tên chó thủ đoạn này, trông thì yếu đuối thư sinh nhưng mà sức lực lại lớn đến như thế!
"Khương ca! Thầy Lý bảo cậu..." Ngô Mộng Tuyết vốn dĩ đang ngồi ở hàng ghế đầuđột nhiên đỡ lưng ghế đi trong xe đến hàng của bọn họ, nhìn thấy cảnhtượng Thu Diệc Diệu đang ở trong lồng ngực của Khương Nặc rồi nhưng vẫncòn muốn chui vào thêm nữa, mặt thì cọ cọ cái nơi gì đó... Cô nhất thờiđỏ mặt ngay, "Cái kia, các cậu tiếp tục đi."
Khương Nặc cảm thấyngười trong lòng mình đột nhiên cứng đờ lại, sau đó Thu Diệc Diệu từtrong ngực của Khương Nặc chui ra, có lẽ là phát hiện tư thế vừa rồi của hai người mập mờ nên hai bên tai rất nhanh đã ửng hồng, "Không phải..."
Thu Diệc Diệu muốn giải thích nhưng Ngô Mộng Tuyết hoàn toàn không nghe,xoay người định rút lui, ngược lại thì Khương Nặc vô cùng bình tĩnh hỏi, "Thầy Lý bảo tôi làm gì?"
"Không có gì đâu chỉ là thống kê tìnhhình chỗ ở buổi tối một chút, thôi cứ để tôi thống kê cho!" Ngô MộngTuyết vội vàng bỏ đi, cũng không quay đầu lại mà để xuống những lời này.
"Cũng khá tốt, bớt chút việc."
Thu Diệc Diệu nhìn người này mang dáng vẻ "vân đạm phong kinh*", tức giậnmuốn bùng phát nhưng lại không biết phải lấy cái cớ gì để có thể pháttác, chỉ có thể căm hận lầu bầu một câu, "Tốt cái rắm ấy."
*Vân đạm phong kinh: Gió thoảng mây trôi, thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản
Thu Diệc Diệu lôi kéo Trần Gia Huy đi hết ba vòng ở siêu thị.
"Ngài còn chưa mua đủ nữa hả?" Trần Gia Huy bán chết bán sống đi theo cậu, hai chân đã không còn là của bản thân nữa.
Thu Diệc Diệu đẩy chiếc xe đã đầy ắp, lại lấy ở tủ lạnh ra hai chai rượu trái cây, "Sắp xong rồi, rất nhanh thôi."
"Cái này vừa nãy ngài đã lấy rồi ạ." Trần Gia Huy cạn lời nhìn Thu Diệc Diệu để rượu trái cây vào trong xe.
"Tôi biết chứ." Thu Diệc Diệu nói, "Nhưng mà cảm giác là vừa rồi lấy chưa đủ."
"Cẩn thận nếu như ông Lý Đầu Nhi phát hiện thì sẽ trục xuất cậu về nhà luôn đấy."
"Không có đâu." Chơi thu kia mà, loại hoạt động này thì có làm chuyện gì cũngcó thể tha thứ, Thu Diệc Diệu cười hì hì, "Tôi cứ cảm thấy là vẫn muathiếu cái gì đó.". Truyện Full
"Chúng ta cũng đâu có phải là đến đảo không người đâu?" Trần Gia Huy thở dài,"Ông Lý Đầu Nhi không phải cũng đã nói rồi sao, ở nơi cắm trại cái gìcũng có, thức ăn, đồ dùng, nếu như thật sự không mang theo thì cũng cóthể mua ở đó mà."
"Cái đó khác, đồ đạc ở trên núi thì có thể đầy đủ bằng ở đây ư?"
"..." Trần Gia Huy chấp nhận số phận, tiếp tục đi theo Thu Diệc Diệu càn quét siêu thị.
"Ây? Không phải là cậu không ăn cái này hả?" Trần Gia Huy thấy Thu Diệc Diệu lấy bảy tám gói snack tôm Miêu Miêu ở trên kệ hàng xuống, cậu khiếp sợhoài nghi rằng có thể người này thật sự định dọn sạch siêu thị, đến mónmình không thích mà cũng không tha.
Cậu chắc chắn là mình khôngquên được, bởi vì cậu đã từng chia snack tôm Miêu Miêu cho Thu DiệcDiệu, nhưng cậu ta còn mang vẻ khinh thường rồi khịt mũi bảo, "Mấy đứanhỏ ở trường mầm non mới đi ăn cái này."
Không lẽ nhanh như thế đã thay đổi sở thích rồi sao? "Cậu không hiểu rồi." Thu Diệc Diệu chậm rãi lấy vịt nướng và hành tây cuốn ở trong xe đẩy ra, "Những thứ này tôi cũng đâu có ăn."
"???" Trần Gia Huy đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu.
Thu Diệc Diệu cong lên khóe môi, mỉm cười, "Nhưng mà Khương Nặc ăn đó."
Trần Gia Huy: "..."
Trần Gia Huy vẫn luôn không rõ, Thu Diệc Diệu và Khương Nặc mỗi ngày làm mấy cái chuyện thật thật giả giả kia rồi rốt cuộc là tình thật hay vẫn giảvờ. Dù sao có hỏi hay không thì cũng không biết được, hỏi đến thì nói là giả, nhưng bằng bản lĩnh từ đôi mắt của cậu thì cậu nghĩ họ là thật.
Cậu vẫn luôn cảm thấy radar của mình còn khá chuẩn... tuy rằng thi thoảng nó cũng không nhạy, nhưng ai mà biết được chứ?
Trần Gia Huy đưa tay đến trước mặt của Thu Diệc Diệu vỗ ba cái tỏ vẻ kính nể.
Thật ra Thu Diệc Diệu mua cho Khương Nặc không chỉ có những thứ này, có thểnói những thứ mua ở trong xe ít nhất một nửa là cho Khương Nặc.
Sau khi cậu và Khương Nặc quen thuộc với nhau hơn thì mới phát hiện, hóa ra bài đăng về sở thích của Khương Nặc do các cô gái tổng kết lại mà cậuxem ngày đó, chúng cũng không đúng lắm.
Ví dụ như, thật ra Khương Nặc cũng không phải ghét nước mật đào, chỉ là hắn không muốn mật đào có thêm chất tạo ngọt, nếu đổi thành nước ép mật đào tươi thì hắn còn rấtthích.
Lại ví dụ như Khương Nặc cũng không phải dù có bị gậy đánh chết cũng không thích màu hồng, vẫn còn phải xem đó là vật gì nữa, nếunhư hắn có một chiếc áo chữ T màu hồng cực kỳ tao nhã thì sẽ mặc nó ởquán bar để trình diễn.
Đây đều là những gì cậu biết mà các cô gái lại không biết, là bí mật nhỏ độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến đây, khoé miệng của Thu Diệc Diệu vô thức cong lên thêm một ít.
Hôm nay là ngày chủ nhật xuất phát đi chơi thu, Thu Diệc Diệu dậy rất sớmnhưng lại ở trước tủ quần áo lục tung lên, sửa soạn nửa ngày mới chọnđược một bộ trang phục vừa lòng.
Không mặc đồng phục đối với họcsinh cấp ba mà nói, đó là âm thầm muốn ganh đua ở một show thời trang bí mật. Bởi vì chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra được gu ăn mặc của mộtngười, từ đó suy ra được nội tâm của người đó.
Tâm hiếu thắng của Thu Diệc Diệu không cho phép cậu thua cuộc.
—— Vì thế nên cũng không ngăn được việc đến muộn.
"Em đi học không tích cực thì còn chưa nói đến, tại sao đến đi chơi mà cũng không tích cực vậy!" Ông Lý Đầu Nhi giơ tay lên, Thu Diệc Diệu còn nghĩ là muốn đánh cậu nhưng kết quả là ông Lý chỉ vỗ vỗ lưng, "Mau đi cấthành lý đi."
Cất xong hành lý, Thu Diệc Diệu quay trở lại trướcmặt của thầy, bởi vì muốn tìm một cái lý do để xin lỗi cho chuyện đếntrễ, không ngờ thầy còn nói cho cậu biết là vẫn có nhiều nữ sinh cũngchưa tới.
"Chẳng trách tại sao thầy lại không mắng em!" Thu Diệc Diệu bừng tỉnh, chạy vội lên xe buýt trước khi tay của ông Lý đánh tới.
Trong xe cực kỳ náo nhiệt, cơ bản là đã ngồi đầy người rồi nên chỉ còn vài chỗ lẻ tẻ.
"Đẹp trai quá đi Thu Diệc Diệu." Lương Lộ và Ngô Mộng Tuyết ngồi ở hàng đầu tiên, đánh giá cậu.
Thu Diệc Diệu đè xuống vành mũ lưỡi trai, lịch sự cười, "Các cậu hôm nay cũng xinh lắm."
"Lớp trưởng có giữ chỗ cho cậu rồi, ban nãy có người muốn ngồi còn bị cậu ấy đuổi đi đấy, chỉ chờ cậu tới thôi." Ngô Mộng Tuyết chỉ ra phía sau.
Thu Diệc Diệu nhìn thấy Khương Nặc ngồi một mình ở cạnh cửa sổ, vị trí bêncạnh thì vẫn còn trống. Thấy cậu lên xe, ánh mắt của nam sinh cũng thuận theo đó mà nhìn về đây, con ngươi lành lạnh trong trẻo mang theo mộtchút ý cười.
"Chỗ ngồi độc quyền đó." Có người ồn ào.
"Tất nhiên." Thu Diệc Diệu kiêu ngạo gật đầu, lấy túi của mình nhét lên kệphía trên, "Ai không có mắt nhìn mà còn tới cướp của tôi vậy?"
"Cái gì của cậu?" Đợi Thu Diệc Diệu ngồi xuống, Khương Nặc ý vị thâm trường cười hỏi, "Chỗ ngồi của cậu hay là người của cậu?"
Thanh âm của hắn không lớn nhưng vẫn bị các bạn học trái phải ở gần đó nghe được, bọn họ sôi nổi xoay đầu để xem náo nhiệt.
"Đương nhiên là..." Cậu tiến đến trước mặt Khương Nặc, chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, "Người của tôi rồi."
Khương Nặc hiển nhiên không nghĩ tới hôm nay Thu Diệc Diệu lại phóng khoángđến vậy, giống như là bộ quần áo tao nhã này đã cho cậu thêm khả năng,sức chiến đấu tăng lên không chỉ là một bậc.
Thu Diệc Diệu nhìnra được sự kinh ngạc ở trong mắt của Khương Nặc, còn muốn thừa thắngxông lên, vẻ mặt trêu đùa định kề sát vào hắn thêm một chút nhưng ông Lý Đầu Nhi không biết từ bao giờ đã đứng ở đầu xe buýt, đột nhiên rốnglên, "Khương Nặc!"
Thu Diệc Diệu sợ tới mức giật mình, ngã hẳn xuống đất.
Ông Lý vốn không biết Khương Nặc đang ngồi ở đâu, nghe được động tĩnh bênnày nên mới nhìn lại, "Thu Diệc Diệu, sao em không ngồi lên ghế mà lạingồi dưới đất? Không hổ danh là học sinh có cá tính nhất lớp nhỉ?"
Thầy Lý nói xong, toàn bộ bên trong xe đều vang lên những tiếng nén cười.
Thu Diệc Diệu tự nhận mình xui xẻo, dứt khoát ngồi ở đất không đứng dậy nữa.
"Thưa thầy, có chuyện gì sao ạ?" Khương Nặc ở chỗ của mình ló đầu ra.
"À, hoá ra em đang ở đây. Khương Nặc thay thầy điểm danh nhé, chủ nhiệmkhối đang gọi các chủ nhiệm lớp tập hợp lại nên thầy phải đi một lát."
"Vâng." Khương Nặc đứng lên định đi ra ngoài, thế nhưng Thu Diệc Diệu vẫn cònđang không ngại khó mà ngồi ở dưới đất chắn đường, vì vậy hắn mới lấychân nhẹ nhàng đá cậu một cái, "Để tôi đi ra ngoài một chút."
"Đệt, vậy mà cậu còn đá tôi nữa." Thu Diệc Diệu hung dữ trừng mắt với hắn.
"Ngoan, để tôi ra ngoài một chút." Khương Nặc xoa xoa tóc cậu như sờ một chú cún con.
Thu Diệc Diệu ngay tức khắc không giận nữa, ngoan ngoãn bò dậy khỏi mặt đất để nhường đường cho Khương Nặc đi ra ngoài.
Vất vả lắm mới đợi được các nữ sinh khoan thai đến muộn, sau khi điểm danhxong, đại đội này cuối cùng cũng xuất phát. Một chiếc rồi lại một chiếcxe buýt đi ra khỏi cổng trường học, trong ánh nắng tươi đẹp của trờithu, đi về hướng núi.
Ba tiếng đồng hồ đi xe, mọi người hôm nayđều dậy sớm hơn so với những ngày thường đi học nên trên xe náo nhiệtkhông được bao lâu đã dần dần yên lặng, Thu Diệc Diệu cũng định đeo tainghe lên ngủ một giấc.
Đang lúc cậu đeo tai nghe rồi bật nhạc, đột nhiên lại có bàn tay thon dài cướp đi mất một bên tai nghe của cậu.
"Làm gì đó?"
"Cho tôi nghe cùng một chút."
"Cậu không mang sao?"
"Ừ, quên rồi."
Vì thế người tốt bụng vô cùng như Thu Diệc Diệu mới hào phóng chia sẻ với hắn một bên tai nghe, cùng nhau nghe nhạc.
Gu âm nhạc nằm trong playlist của Thu Diệc Diệu và Khương Nặc rất giốngnhau, đa phần đều là rock trữ tình, rất giống phong cách mà cậu hát choKhương Nặc nghe ở quán bar hôm đó. Những người trong bài hát kể nhữngcâu chuyện tình yêu đầy phức tạp nhưng say đắm, che giấu trái tim hoặclà yêu nhưng không có được.
Yên lặng nghe xong vài bài hát,Khương Nặc cho rằng Thu Diệc Diệu đã ngủ rồi nhưng cậu đột nhiên lại lên tiếng, "Thật ra vào lần đầu tiên trông thấy cậu ở quán bar tôi đã rấtkinh ngạc."
"Hửm?" Khương Nặc mở một mắt ra nhìn.
"Thậmchí cũng không dám nhận đó là cậu." Thu Diệc Diệu lại nói, thanh âm bịtiếng động cơ ô tô ồn ào nuốt đi hơn phân nửa, chỉ dừng lại ở trong phạm vi mà hai người họ có thể nghe thấy được, "Bình thường cậu rất khác."
"Ngày thường tôi như thế nào?" Khương Nặc rất có hứng thú mà nhìn cậu.
"Ừm, thật ra, cậu có biết không, đối với học sinh giỏi tôi vẫn luôn có một cái định kiến về ấn tượng."
"Không để ý chuyện bên ngoài? Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền?"
"Không khác như vậy lắm." Thu Diệc Diệu cười đáp, nghĩ thêm gì đó nên bổ sung, "Còn có, thích làm cán sự trực ban nữa."
"Đây cũng xem như là ghét tội trạng của tôi rồi?" Khương Nặc biết trước đâykhi hai người bọn họ chưa thân thiết thì Thu Diệc Diệu đã rất ghét hắn.Thu Diệc Diệu là một người treo thái độ thật sự của mình lên mặt, khôngche giấu một chút nào, cứ như vậy thoải mái chán ghét.
"Đúng vậyđấy, tôi ghét nhất là học sinh làm cán sự lớp, vậy thì sao chứ?" ThuDiệc Diệu mang vẻ mặt 'cậu không phục à?'. Hất cằm lên, vẻ mặt không vui chút nào như là đang cố gắng kiềm nén.
Khương Nặc có hơi buồncười nhưng vẫn nghiêm túc giải thích cho cậu, "Khi ấy tôi được thầy Lýđề cử, sau đó trong lớp mỗi bạn học cứ một phiếu rồi một phiếu bầu ra,cái này không thể trách tôi được mà."
Thật ra đối với hắn chuyệncó làm lớp trưởng hay không cũng chẳng quan trọng, khi ấy thầy Lý chọnmột vài học sinh ưu tú làm đại diện để cho các bạn học bỏ phiếu, vì đểtiết kiệm thời gian học tập nên các lớp phó của từng môn sẽ tự đăng ký,thuyết trình gì đó cũng không làm.
"Ai mà biết cậu có làm hành vi trong tối nào hay không?" Thu Diệc Diệu cố ý khó ở, nói đùa, "Dù saothì tôi cũng không ngờ mắt của mọi người đều mù như thế."
"Được rồi, được rồi." Khương Nặc bất đắc dĩ gật đầu, "Cậu nói đúng."
"Vậy bây giờ thì sao, cậu thấy tôi như thế nào?" Khương Nặc lại hỏi.
"Còn cần phải hỏi sao?" Thu Diệc Diệu dừng lại một chút, "Đương nhiên là càng làm cho người ta ghét bỏ hơn rồi."
Khương Nặc nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn của Thu Diệc Diệu, đốivới lời nói của cậu dù một chữ hắn cũng không tin, còn lấy điện thoạitrong túi giơ lên, "Nào, nhìn camera rồi lặp lại lần nữa đi."
Thu Diệc Diệu tỏ vẻ không hiểu được hành động của hắn, nói xấu thêm một lần nữa thì có gì khó chứ? Không biết là hắn còn định làm chuyện xấu gì.
Cậu nhìn nhìn Khương Nặc, sau đó quyết định tâm bất biến giữa dòng đời vạnbiến mà nhìn camera nói lại lần nữa, "Đương nhiên là càng làm cho ngườita..."
Vào ngay lúc này, Khương Nặc đột nhiên dựa lại gần, ngón tay đưa lên màn hình điện thoại nhấn chụp một tiếng răng rắc.
Trong ảnh Thu Diệc Diệu hơi mở miệng, đầu lưỡi mềm mại hồng hồng hơi lộ ra,bị tông màu của máy ảnh điều chỉnh nên có vẻ càng thêm hồng hào.
Có hơi ngốc một chút, nhưng Khương Nặc ở bên cạnh lại cười trông rất mạnh mẽ, hiên ngang.
Tương phản rõ ràng.
Thế nên Thu Diệc Diệu mới biết là Khương Nặc muốn chơi cái trò xấu xa gì.
Cậu đã nói Khương Nặc là tên chó bự ngu ngốc mà!
"Xoá ngay chưa!" Thu Diệc Diệu đưa tay muốn đoạt lấy nhưng Khương Nặc không cho, vì thế hai người giống như là đang vờn nhau.
Thu Diệc Diệu đưa tay lên nhưng bị Khương Nặc ấn xuống, Thu Diệc Diệu đổisang tay khác vẫn bị Khương Nặc ấn xuống lần nữa... cho đến khi cả người của Thu Diệc Diệu đều dán lên người của Khương Nặc một cách sát sao.
Cái tên chó thủ đoạn này, trông thì yếu đuối thư sinh nhưng mà sức lực lại lớn đến như thế!
"Khương ca! Thầy Lý bảo cậu..." Ngô Mộng Tuyết vốn dĩ đang ngồi ở hàng ghế đầuđột nhiên đỡ lưng ghế đi trong xe đến hàng của bọn họ, nhìn thấy cảnhtượng Thu Diệc Diệu đang ở trong lồng ngực của Khương Nặc rồi nhưng vẫncòn muốn chui vào thêm nữa, mặt thì cọ cọ cái nơi gì đó... Cô nhất thờiđỏ mặt ngay, "Cái kia, các cậu tiếp tục đi."
Khương Nặc cảm thấyngười trong lòng mình đột nhiên cứng đờ lại, sau đó Thu Diệc Diệu từtrong ngực của Khương Nặc chui ra, có lẽ là phát hiện tư thế vừa rồi của hai người mập mờ nên hai bên tai rất nhanh đã ửng hồng, "Không phải..."
Thu Diệc Diệu muốn giải thích nhưng Ngô Mộng Tuyết hoàn toàn không nghe,xoay người định rút lui, ngược lại thì Khương Nặc vô cùng bình tĩnh hỏi, "Thầy Lý bảo tôi làm gì?"
"Không có gì đâu chỉ là thống kê tìnhhình chỗ ở buổi tối một chút, thôi cứ để tôi thống kê cho!" Ngô MộngTuyết vội vàng bỏ đi, cũng không quay đầu lại mà để xuống những lời này.
"Cũng khá tốt, bớt chút việc."
Thu Diệc Diệu nhìn người này mang dáng vẻ "vân đạm phong kinh*", tức giậnmuốn bùng phát nhưng lại không biết phải lấy cái cớ gì để có thể pháttác, chỉ có thể căm hận lầu bầu một câu, "Tốt cái rắm ấy."
*Vân đạm phong kinh: Gió thoảng mây trôi, thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản
Danh sách chương