Thấy kẻ ngoài trắng trong đen kia sắp tức đến phát nổ, ta làm bộ làm tịch khiển trách nàng hai câu.
Tiểu Thúy lập tức hiểu ý, nhanh chóng xin lỗi, lui về sau lưng ta, ngoan ngoãn đóng vai người vô hình.
Ta nhướng mày nhìn Thẩm Từ, sắc mặt hắn lúc này xanh trắng xen lẫn, trong lòng ta lại cảm thấy rất thoải mái.
“Tiểu Thúy bị ta nuông chiều thành không sợ trời không sợ đất, khiến công tử chê cười. Tin rằng Thẩm Từ công tử sẽ không chấp nhặt với nàng, đúng chứ?”
“Há dám.”
Hai chữ này hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Nếu không phải có Thẩm Vọng ở đây, chỉ e hắn đã sớm trở mặt với ta rồi.
9
Vốn định tự cho mình một ngày nghỉ ngơi, nhưng đã gặp rồi thì tất nhiên phải đuổi cùng g.i.ế.c tận.
Khi Thẩm Vọng săn bắn, ta đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ. Đến lượt Thẩm Từ, ta cũng bắt chước hắn khi nãy, cố tình gây rối, chủ trương một trận lưỡng bại câu thương, ai cũng chẳng chịu thua ai.
Thẩm Vọng đứng một bên nhìn chúng ta nháo loạn, trong đôi mắt dài hẹp mang theo ý cười, cả người như trở nên ôn hòa hơn.
Lúc ta vô tình liếc thấy, tim liền đập nhanh vài nhịp, đến cả tay cầm cung cũng run lên, làm mũi tên b.ắ.n lệch hướng.
Cũng ngay lúc ta phân thần, trước mặt bỗng xuất hiện một con thỏ, nửa thân mình bị mũi tên xuyên qua.
Ta sợ hãi hét lên một tiếng, đến khi mọi người kịp phản ứng thì ta đã ôm chặt lấy Thẩm Vọng, c.h.ế.t sống không chịu buông ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tay ta chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, hoảng sợ vô cùng.
Dưới tay truyền đến cảm giác rắn chắc nhưng lại mềm mại, không đùa đâu, vô cùng dễ sờ. Không nhịn được, ta còn nhéo một cái.
“Điện hạ, trước hết xuống dưới, thần đã sai A Từ mang thứ đó đi rồi.”
Giọng Thẩm Vọng khàn khàn, đôi tay không biết nên đỡ ta cho vững hay trực tiếp gỡ ta xuống, luống cuống vô cùng.
“Ta sợ lắm, để ta ôm thêm một lát có được không?”
Lời ta nói thì như vậy, nhưng bàn tay vẫn đặt vững vàng trên cơ n.g.ự.c của nam nhân.
Cảm giác này, không thể nói rõ cho những kẻ chưa từng sờ qua cơ bắp.
Ngay khi ta sắp chìm đắm trong đó, Thẩm Từ xuất hiện trước mặt, đôi mắt đen láy đầy sát khí:
“Điện hạ thoạt nhìn không giống người nhát gan như vậy, chẳng lẽ cố ý chiếm tiện nghi của huynh trưởng?”
Lời này đúng đấy, nhưng ta không thừa nhận thì ngươi có thể làm gì?
Ta vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Vọng, hướng về phía kẻ ngoài trắng trong đen kia nở một nụ cười đầy khiêu khích.
Hề, ta biết ngay ngươi nhìn không thuận mắt, lại chẳng làm gì được ta.
Cho đến khi ta cảm thấy nam nhân sắp bị ta chọc đến bốc cháy, mới chậm rãi buông tay.
Sau đó, Thẩm Từ không còn giở trò gì nữa, chỉ là cứ ngang nhiên chen giữa ta và Thẩm Vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện