Sau buổi đi ăn hotdog cùng với lớp, Âu Dương Kiều Vỹ đáng thương đã phải trực suốt trong nhà vệ sinh.

Liêu Mịch nhìn thấy con trai bị Tào Tháo rượt đuổi một đêm mà xót nói không nên lời. Lúc bà hỏi cậu đã ăn món gì thì cậu nhất quyết không chịu nói thật, cứ tìm cách lảng tránh chủ đề mà thôi.

Nhưng thật ra, Âu Dương Kiều Vỹ không cần phải tìm một chỗ để tránh mặt Liêu Mịch, vì đơn giản suốt một đêm bé con đã túc trực trong nhà vệ sinh mất rồi.

Khi cơn đau bụng dần qua đi thì trời cũng gần sáng.

Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi tái nhợt mở cửa bước ra. Nghe thấy tiếng động, Liêu Mịch giật mình ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện con trai đang lọ mọ trong đêm đi lên cầu thang, bà nhanh chóng bước tới cất tiếng hỏi han.

“Bảo bối, con thấy trong người làm sao rồi?”

Âu Dương Kiều Vỹ vịn một tay vào thành cầu thang, quay mặt muốn mếu máo, “Con không nói nổi nữa…”

Liêu Mịch thở dài, lau đi mồ hôi thấm ướt trên trán bé con, “Rốt cuộc thì con đã ăn món gì thế hử? Mẹ đã dặn không được ăn đồ bên ngoài. Con người làm đồ ăn làm sao mà sạch sẽ tuyệt đối như của chúng ta chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ xị mặt buồn thiu, vì cảm giác những lời mẹ vừa nói không thể chính xác hơn được nữa.

Đáng lý cậu không nên để Chúc Văn dụ dỗ mình như vậy. Đáng lý cậu phải kiểm soát bản thân hơn một chút, không được để mọi thứ xung quanh kéo vào bẫy.

Ài, cuộc sống này thật đáng sợ.

Bây giờ nhìn đến bồn cầu thôi bé con cũng thấy nó thật kinh khủng khiếp rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ cúi thấp mặt, chỉ thở dài rồi bảo, “Con lên phòng nghỉ ngơi đây ạ.”

Liêu Mịch nhìn theo bóng dáng của con trai, cũng không trách mắng thêm lời nào.

Trời đã sáng, Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại mất một giấc ngủ cho nên sáng hôm sau cậu không thể đến trường.

Liêu Mịch sau khi xin phép giúp con trai liền trở về nhà nấu cho cậu một nồi cháo thịt xay rất bổ dưỡng.

Nấu xong, bà mang một chén còn khói nghi ngút lên phòng cho cậu. Lúc đẩy cửa bước vào, Liêu Mịch nhìn thấy con trai đã thức dậy từ lâu nhưng không xuống giường thay đồ rửa mặt gì cả.

Đi lại gần, Liêu Mịch cẩn thận đặt chén cháo xuống bàn, kéo một góc mền, “Nào, dậy rửa mặt thay đồ đi con. Ăn một chút cháo nóng sẽ khỏe hơn.”

Ở trong chăn, Âu Dương Kiều Vỹ ngọ nguậy thân mình, hồi lâu thì chui đầu ra, thì thầm, “Sao mẹ không dùng phép chữa cho con? Chẳng phải chúng ta là yêu tinh sao?”

“Con đã quên bố căn dặn không được lạm phép rồi hay sao? Hiện tại Yêu tộc chúng ta đang sống hòa nhập với loài người, đương nhiên không được dùng phép thuật một cách tùy ý nữa.”

Nói đến đây bà dừng lại, đưa tay đỡ bé con ngồi lên, “Ngoan nào, con phải mau khỏe lại để còn đi học nữa chứ? Từ nhỏ đến giờ con chưa từng nghỉ buổi học nào, hôm nay là một ngày phá lệ rồi đây này.”

Nghe một câu này làm cho Âu Dương Kiều Vỹ bật tung tấm chăn. Cậu tròn mắt thất thần nhìn Liêu Mịch, sau đó gục đầu xuống gào khóc.

Không được, không được, không thể được!!!

Bao nhiêu năm trời mình cố gắng đạt kỷ lục không nghỉ học một buổi nào, kể cả là học bù thì cũng không nghỉ cơ mà? A, đáng ghét, món hotdog đáng ghét, Chúc Văn dụ dỗ đáng ghét, mọi thứ xung quanh thật đáng ghét.

Thầy…thầy…

Âu Dương Kiều Vỹ dần bình tĩnh, bỗng dưng nghĩ tới Vưu Kiện làm cho trái tim bé con lại rung rinh không rõ lý do. Ngồi thẳng người, cậu thở dài một tiếng, ngậm ngùi như nuối tiếc một việc gì đó.

Liêu Mịch đương nhiên nhìn ra được vẻ tiếc nuối khắc trên mặt con trai, nhưng bà chưa nghĩ ra được đó là việc gì.

“Tiểu Vỹ, đừng lề mề nữa, thay đồ rửa mặt rồi ăn cháo cho mẹ.”

Âu Dương Kiều Vỹ phụng phịu đã quen thói, mất một lúc sau cậu mới chịu bước vào phòng tắm thay cái đồ, rửa cái mặt. Tầm mười lăm phút tiếp theo, chén cháo cũng đã nguội lạnh.

Ngồi xuống nhìn chén cháo thịt đóng một lớp màng mỏng, Âu Dương Kiều Vỹ nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc không thèm ăn cái gì hết.

Lạnh thế này thì làm sao mà ăn đây?

Múc lên một muỗng cho vào miệng, Âu Dương Kiều Vỹ chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy tiếng chuông tin nhắn reo lên inh ỏi. Chẳng qua cả buổi sáng hôm nay cậu đều tắt điện thoại, khi nãy mới thuận tay mở lên, không ngờ tin nhắn tới như vũ bão.

Vừa cầm điện thoại lên, tin nhắn liên tục nhảy ra.

Chúc Văn: Này Đuôi Nhỏ, cậu có ở đấy không?

Chúc Văn: Hôm nay sao lại nghỉ học thế? Làm tớ ngồi một mình.

Chúc Văn: À có chuyện này

Chúc Văn: Hôm nay tiết thể dục của thầy Vưu

Chúc Văn: Vui lắm luôn đó

Chúc Văn: Thầy cực kỳ ga lăng Ọ Ọ

Chúc Văn: Cơ mà sao cậu không online hả?

Chúc Văn: Đâu rồi???

Âu Dương Kiều Vỹ kiên nhẫn nheo mắt lướt xuống đọc từng mẩu tin nhắn, đến khi không thể chịu nổi liền cáu lên.

Chúc Văn này sao nhắn tin cứ phải xuống dòng lắm như thế? Nói luôn một lần không được à? Lướt xuống muốn mỏi cả mắt mà nội dung chẳng được bao nhiêu.

Tiết thầy Vưu thì làm sao chứ? Mình cũng không có đi học được.

Điên mất thôi!!!

Âu Dương Kiều Vỹ tạm gác chén cháo nguội lạnh kia qua một bên, lầm bầm tự kỷ rồi trả lời tin nhắn của Chúc Văn.

Vỹ Vỹ: Có gì vui lắm à? Mình bị ốm nên mới nghỉ học.

Chúc Văn: Đang gõ tin nhắn

Chúc Văn: Đang gõ tin nhắn

Chúc Văn: Đang gõ tin nhắn

Chúc Văn:

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thông báo của ứng dụng mà nhíu mày, tiếp tục lầm bầm tự kỷ.

Sao cứ gõ lại không gửi thế kia? Con bé này có vấn đề thần kinh không vậy?

Bé con thở dài, kiên nhẫn nhắn thêm một tin.

Vỹ Vỹ: Chúc Văn?

Chúc Văn: A tớ đây

Chúc Văn: Xin lỗi nhé

Chúc Văn: Lúc nãy treo máy hic.

Vỹ Vỹ: Ừm.

Chúc Văn: Hôm nay tiết thể dục, thầy Vưu làm nhiều trò dễ thương lắm đấy. Không nghĩ tính tình của thầy ấy lại gần gũi cởi mở đến vậy. Bọn con gái lớp mình sắp đổ thầy hết rồi, cứ muốn học tiết này hoài thôi.

Âu Dương Kiều Vỹ tròn mắt, hết ghi xuống dòng rồi à?

Vỹ Vỹ: …thì cũng không liên quan đến mình.

Chúc Văn: Có chứ! Hôm nay thầy điểm danh, lúc gọi tên cậu nhưng không thấy ai đứng lên hô “có” cả. Vì cậu vắng rồi còn đâu! Liên quan phết ý chứ!

Vỹ Vỹ: ….

Âu Dương Kiều Vỹ hét ầm trong đầu một tiếng.

Nỗi đau “không nghỉ học một buổi” bắt đầu khơi dậy và len lỏi vào trái tim bé nhỏ của cậu. Từ lúc học lớp mầm tới bây giờ, cậu chưa từng lỡ mất một buổi học nào cả.

Hiện tại, cậu vừa nghỉ mất một buổi, vừa lỡ mất tiết của người mà cậu thích thầm nữa chứ!

Vẻ mặt Âu Dương Kiều Vỹ rầu rĩ đáng thương, gõ từng chữ cũng chậm chạp hơn bình thường.

Vỹ Vỹ: Thầy có trừ điểm không?

Chúc Văn: Haha, không có. Thầy Vưu không khắt khe đến vậy đâu. Chỉ có điều, thầy hỏi thăm câu bị gì lại không đi học? Thầy bảo có khi nào cậu bị rối loạn tiêu hóa rồi không?

Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ vẫn còn lo lắng về điểm số của mình, không ngờ khi thấy tin nhắn của Chúc Văn, cậu đã quên béng đi cái gì gọi là thành tích bao năm cố gắng.

Bé con phấn khởi chộp lấy điện thoại, tựa hồ muốn nghiền ngẫm dòng tin nhắn kia đến thuộc nằm lòng. Hồi sau Chúc Văn tìm cậu, cậu mới chậm rãi trả lời một tiếng.

Vỹ Vỹ: Đúng là mình bị đau bụng cả một đêm.

Chúc Văn lo lắng gửi cả tá biểu cảm qua khung tin nhắn. Sau đó cô bé thở dài một hơi, gõ gõ lạch cạch.

Chúc Văn: Biết vậy tớ đã không để cậu ăn nhiều đến thế rồi. Bụng đã ổn chưa? Mai có thể đi học không?

Vỹ Vỹ: Phải đi chứ! Mình đã nghỉ mất một buổi rồi. À mà thầy Vưu còn nói gì thêm không?

Chúc Văn: Cái đó… tớ cũng không nhớ nữa. Sau khi tớ bảo không biết vì sao cậu nghỉ thì thầy cũng im lặng luôn.

Một lời này phần nào kéo xuống sự phấn khởi vui vẻ lúc ban đầu của Âu Dương Kiều Vỹ. Bé con quay về dáng vẻ thở dài rầu rĩ cùng tiếc nuối, sau một hồi trò chuyện cùng Chúc Văn, bé con tạm thời vực dậy được tinh thần mà ăn cho xong chén cháo.

Sang ngày hôm sau, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng phát hiện ra một việc bổ ích mà mình có thể làm khiến Vưu Kiện phải chú ý tới.

Chẳng qua là sáng hôm ấy, khi đang trên đường đến trường, Âu Dương Kiều Vỹ vô tình nhìn thấy Vưu Kiện dừng lại trước một quán ăn nhỏ. Quán ăn này chỉ bán độc mỗi một món sủi cảo rất nổi tiếng.

Lúc phát hiện ra bóng dáng thân quen, Âu Dương Kiều Vỹ đã bất ngờ hô lên một tiếng làm cho bố của cậu cũng giật bắn mình.

Bố Âu Dương quay người, khó hiểu hỏi, “Sao vậy con?”

Cậu nhìn bố rồi nhìn ra cửa sổ, hơi thụt vai lại nói nhỏ, “À không sao ạ, chỉ là…con vừa nhìn thấy bạn của con.”

“Bạn con à? Cô bé Chúc Văn gì đấy hửm?”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, tùy ý gật đầu. Sau đó nói với bố mình, “Thôi bạn ấy đi rồi ạ, chúng ta đi tiếp thôi.”

Bố Âu Dương vẻ mặt vẫn đầy nghi hoặc nhìn con trai, nhưng tính tình của ông vốn lãnh đạm và không quá can thiệp vào chuyện riêng tư của con cái, cho nên rất nhanh ông đã quên béng đi thái độ kỳ lạ của bé con.



Những ngày sau đó, Âu Dương Kiều Vỹ đều phải làm một việc vào buổi sáng.

“Tiểu Vỹ, mẹ đã dặn con không được ăn đồ ngoài đường rồi cơ mà?” Bố Âu Dương ngồi trong xe nhắc nhở.

Âu Dương Kiều Vỹ tay mở cửa xe, đầu không quay lại đã giải thích, “Con mua giúp Chúc Văn thôi ạ.”

Bố Âu Dương nhíu mày, mua giúp gì mà nhiều ngày liên tục thế kia?

Cậu bước đến trước mặt cô bán hàng, dứt khoát gọi một hai phần sủi cao nóng hổi. Cô chủ quán nâng mắt nhìn cậu, lập tức nở nụ cười.

“Lại là con đấy à?”

Âu Dương Kiều Vỹ gương mặt phúng phính mỉm cười đáp lại, “Dạ, cô làm nhanh giúp con nhé.”

“Rồi rồi, có ngay thôi.”

Chưa đầy năm phút sau, trên tay Âu Dương Kiều Vỹ đã có hai phần sủi cảo bốc khói nghi ngút.

Trên xe, bố Âu Dương có vài lần gặng hỏi con trai, thế nhưng câu trả lời mà ông nhận được chỉ là một nét cười nhàn nhạt và cái gật đầu đây vu vơ thoáng qua.

Vào tới lớp, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Chúc Văn đang giấu khuôn mặt trong cuốn sách Ngữ Văn mà niệm thần chú. Cậu chậm rãi đi đến ngồi xuống chỗ của mình, hai phần sủi cảo cẩn thận đặt trên bàn.

Âu Dương Kiều Vỹ quay xuống, “Nè.”

Chúc Văn ló đầu ra khỏi sách, chớp mắt cười cười, “Cậu đến rồi đấy à? Mùi gì thơm thế nhỉ?”

Cô bé mũi thính hít hít một hơi, sau đó phát hiện trên bàn người kia có sẵn hai phần sủi cảo. Chúc Văn nuốt nước bọt, cố gắng giữ thể diện của một nữ sinh dịu dàng thùy mị không ham ăn.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy thế, không lưỡng lự liền đem một phần thức ăn đưa cho Chúc Văn, “Cậu ăn đi, còn nóng đấy.”

Chúc Văn kinh hỷ, “Cậu…cậu cho tớ thật à?”

Bé con gật đầu, “Ừ, mặt mình giống đùa lắm à?”

Chúc Văn vẫn kinh ngạc mà lắc lắc, không hề, ngược lại còn ga lăng hết phần thiên hạ!

Sao hôm nay Kiều Vỹ ngầu thế cơ chứ!

Chúc Văn mở nắp hộp, ngửi mùi thơm của sủi cảo, sau đó thuận miệng hỏi, “Phần kia là của cậu à?”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, mím nhẹ môi nghĩ ngợi, “Không có. Mình mua cho một người.”

Nói rồi bé con nhanh chóng đứng dậy, cầm trong tay phần sủi cảo còn lại rời khỏi lớp.

Chúc Văn ở phía sau thầm quan sát, trong lòng tự hỏi, cậu ấy có bạn gái rồi à?



Âu Dương Kiều Vỹ đứng trước cửa phòng giáo viên, tâm trạng căng như dây đàn.

Sủi cảo trong tay sắp nóng lan ra từng đầu ngón tay của cậu luôn rồi.

Hít vào một hơi, Âu Dương Kiều Vỹ hạ quyết tâm, cẩn thận đẩy cửa phòng bước vào. Ngay lúc này, bao nhiêu ánh mắt đồng loạt dồn về phía của nhóc con trắng trẻo đáng yêu.

Một cô giáo nhìn thấy cậu, khẽ cười, “Sao thế em?”

Âu Dương Kiều Vỹ bị mọi người nhìn đến đứng hình, căn bản chỉ có thể hít vào mà quên thở ra. Mất một lúc sau, não bộ hoạt động trở lại, bé con mím nhẹ môi, lên tiếng:

“Dạ…em em mang đồ ăn sáng đến cho thầy Vưu.”

“Thầy Vưu á?” Một giáo viên khác chen vào, “Chưa bao giờ thấy thầy ấy ăn sáng trong trường hết nhỉ?”

“Đúng đó. Thầy ấy nhờ em mua giúp à?”

Âu Dương Kiều Vỹ căng thẳng tùy ý gật đầu, “Dạ vâng. Chỗ ngồi của thầy ấy ở đâu ạ?”

“Đằng kia, sát chậu cây màu trắng.”

Bé con ngoan ngoãn “dạ” một tiếng rồi đặt xuống bàn của Vưu Kiện phần sủi cảo đã sắp nguội. Trước khi rời đi, bé con còn tỉ mỉ ngắm nghía chỗ làm việc của anh. Xung quanh không bày trí quá phức tạp. Chỉ một chậu hoa sen đá, một khung ảnh đạt giải thưởng gì đó và hộp đựng bút.

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ bản thân đã ngốc đến mức nào khi chỉ nhìn vào tấm hình của Vưu Kiện mà cong khóe môi cười mỉm. Thầy cô ngồi gần đó cũng không quá lưu tâm đến cậu, vì mỗi người đều có công việc riêng của mình.

Một lúc sau, khi Âu Dương Kiều Vỹ vừa rời đi thì Vưu Kiện từ bên ngoài bước vào. Cả hai gặp nhau ngay tại ngạch cửa, suýt chút nữa thì bé con đã ngã ra sau vì giật mình.

Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn cậu, “Nhóc con?”

Chất giọng trầm thấp nhưng lúc nào cũng có vẻ lưu manh của Vưu Kiện truyền vào tai cậu, tựa hồ có một con rắn nhỏ trườn khắp da thịt.

Âu Dương Kiều Vỹ không giấu được vẻ mặt ngượng nghịu của mình, lắp bắp nói, “Em…em chào thầy!”

Chào xong một câu thì cậu cũng nhanh chóng lách người chạy khỏi móng vuốt của Vưu Kiện. Nhìn thấy đối phương vội vã rời đi, Vưu Kiện không khỏi cười thầm trong bụng.

Nhóc con này đúng là kỳ lạ chết đi được!

Vưu Kiện đóng cửa phòng lại, đi tới chỗ bàn của mình. Đương lúc ngồi xuống thì anh liền nhận ra trên bàn không biết từ bao giờ đã có một phần thức ăn. Trong lúc anh nheo mắt đánh giá món ăn thì giáo viên bên cạnh khẽ cười bảo:

“Hiếm thấy thầy Vưu ăn sáng đấy nhá.”

Vưu Kiện ngẩng mặt nhìn đối phương, muốn cười nhưng nụ cười tức khắc gượng gạo.

Ừ thì anh chưa bao giờ ăn sáng cả, vì đơn giản thức ăn của anh chẳng phải là mấy thứ như thế này.

“Cái này…”

Vưu Kiện còn đang định lên tiếng thì có người khác chen vào, “Em học trò lúc nãy đã mang vào cho thầy đấy. Em ấy nói là thầy nhờ mua giúp.”

Vưu Kiện một giây kinh ngạc, thật sự là nhóc con đấy?

Gãi gãi chóp mũi, anh lắc nhẹ đầu, không biết nên cười hay khóc với tình huống quái gở này nữa.

Dựa lưng vào ghế, Vưu Kiện gõ nhịp lên mặt bàn, tâm tư bình tĩnh ngẫm nghĩ.

Được rồi, mình nên làm gì để dập đi ngọn lửa nhiệt huyết của người kia đây nhỉ?

À mà… trước tiên cần phải giải quyết bữa sáng này đã chứ nhỉ?

Vưu Kiện liếc mắt nhìn hộp sủi cảo, không nhịn được cười nhếch môi đầy lưu manh.

Hết chương 04.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện