Chưa tới nửa ngày, tin tức về giám đốc của Quý Phi đã lan truyền mạnh mẽ khắp các mặt báo.

Đương nhiên, Vưu Thần cũng đã nhìn thấy những bài báo này rồi.

Ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt y thâm sâu như biển, liếc nhìn từng dòng chữ hiện lên dưới mi mắt, không rõ đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc đó, cửa phòng chợt mở ra.

Người bước vào là Vưu Kiện. Khi nãy Akanda có gọi một cuộc điện thoại đến cho anh, bảo rằng Vưu Thần có chuyện muốn nói.

Trước khi đẩy cửa bước vào đây, anh vốn đã biết được Vưu Thần sẽ nói chuyện gì. Vì thế, vẻ mặt anh khá bình tĩnh, hay nói cách khác là vô cùng dửng dưng.

Vưu Kiện thuận tay đóng cửa lại, ngước mắt lên nhìn về hướng đối diện. Vưu Thần đang ngồi ở chiếc ghế xoay, chiếc bóng in trên tường mờ nhạt, các đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên thành tay vịn, không có vẻ gì là tức giận.

Không gian trầm tĩnh bất giác làm anh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đi tới.

Vừa mới ngồi xuống ghế đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó truyền tới, cơ hồ muốn đông cứng cả gáy và sống lưng của Vưu Kiện.

“Hôm nay em vừa có cách thức mới à?”

Vưu Kiện không hiểu lắm, nhướn mày hỏi: “Cách thức gì cơ?”

Các ngón tay thoáng dừng lại, Vưu Thần ngả lưng ra phía sau, nghiêng đầu đánh mắt nhìn qua chỗ người kia, không nhanh không chậm nhả một câu:

“Ngày thường em rất thích trườn lên giường với các cô gái, hôm nay thì lại trườn mặt lên báo chí.”

Vưu Kiện nghe xong, khóe môi giật giật liên hồi.

Lời nói của Vưu Thần so với Vưu Hạ không khác gì nhau. Nếu như Vưu Hạ nói chuyện giống như đem dao kéo từng chút đâm vào người khác thì Vưu Thần là trực tiếp giết chết không tha.

Anh đưa tay ra sau xoa xoa gáy vài cái để xua đi đau nhức mà đối phương ghim lên người mình.

Trong lòng thầm thở dài, thà rằng cứ mắng chửi một trận còn hơn là châm chọc lạnh nhạt khó thở thế này.

Vưu Thần nói xong cũng không buồn quan tâm đến tâm trạng của đối phương như thế nào, vẫn còn thoi thóp hay là đã chết, y ngồi thẳng dậy, nhìn lên màn hình máy tính, đánh giá tình hình chung.

Một loạt tin tức về giám đốc của Quý Phi, nếu là mười tin thì đã có đến chín tin tích cực. Tin còn lại là tin hắc, đại loại muốn phủi đi mọi công sức của cả Quý Phi lẫn JIei.

“Tại sao không nói trước với anh?”

Vưu Kiện xoa xoa mũi, thấp giọng đáp: “Vì em cảm thấy chuyện này cũng không quá nghiêm trọng hay cần thiết phải báo với anh trước. Trước giờ em không lộ diện vì em không thích thôi, chứ thẳng thừng mà nói nó chẳng ảnh hưởng đến ai cả, càng không ảnh hưởng đến tiếng tăm của công ty mình. Anh thấy hợp lý không?”

“Hợp lý hay không thì còn quan trọng không?” Vưu Thần rút một điếu thuốc ở trên bàn, châm lửa hút.

Sau làn khói đầu tiên, y nói tiếp: “JIei vừa mới dính vài scandal không mấy sạch sẽ, vậy mà vẫn dám hợp tác đầu tư cùng? Anh biết rõ tính cách của em trong công việc như thế nào. Lần này là có ý gì đây? Đừng ỷ vào danh tiếng của chúng ta mà tùy ý bảo vệ người tình của em như thế.”

Người tình của em.

Vưu Kiện gác tay lên trán, không khỏi cười đến hân hoan: “Anh Cả, em rất thích cách dùng từ của anh. Nó khiến em cảm thấy phấn khích vô cùng đấy. Phải, lần này em hợp tác với JIei chỉ vì người em đang theo đuổi thôi.”

Dừng một chốc, anh ngồi thẳng lưng, nét mặt cũng trở nên đứng đắn đường hoàng hơn một chút: “Nói một cách nghiêm túc thì em muốn bảo vệ người đó. Những scandal kia là có kẻ mưu hại, hiện tại vẫn chưa tìm ra được thủ phạm. Bây giờ anh thỏa mãn rồi đúng không? Biết vậy em đã sớm nói với anh, tránh hôm nay bị gọi đến tra hỏi thế này.”

Vưu Thần thoáng nheo mắt lại: “Nói trước rồi vẫn sẽ làm?”

Vưu Kiện nở một nụ cười yêu nghiệt: “Đương nhiên, nói cho anh biết vậy thôi.”

Tính cách bất cần bất kham này của Vưu Kiện, Vưu Thần đã quá hiểu rõ, cho nên y không muốn đào sâu thêm về mối quan hệ mập mờ giữa anh và chủ tịch của JIei. Nhưng mà nếu y không nhầm thì không phải chuyện tình này đã rạn vỡ rồi sao? Không lẽ gương vỡ lại lành rồi? Vưu Thần gảy nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, bất chợt hỏi một câu: “Liệu khách hàng có còn tin tưởng JIei hay không đây? Nghe Akanda báo lại, số tiền đầu tư của em trong đợt này không hề nhỏ.”

“Anh Cả.” Vưu Kiện cất giọng có chút bất mãn, “Sản phẩm chỉ mới ra mắt hôm nay, anh lại hỏi khách hàng có còn tin tưởng không, chẳng khác nào bảo sản phẩm này sẽ không thể tiêu thụ được!”

Vưu Thần không hề quan tâm đến, chỉ gằn giọng cảnh cáo: “Vưu Kiện! Anh nói cho mày biết, đừng có ném tiền qua cửa sổ kiểu này thêm một lần nào nữa. Nếu như sản phẩm tiêu thụ được thì không nói, nhưng ngược lại thì liệu hồn đấy.”

Lời cảnh cáo mang theo áp lực nặng nề vô cùng.

Vưu Kiện im thin thít không đáp lại.

Mấy giây sau, lại nghe thấy y buông lời tống cổ ra khỏi phòng: “Nhớ cho kỹ! Bây giờ thì đi đi.”

Ngay lập tức, Vưu Kiện đứng dậy, trưng ra vẻ mặt hòa nhã nhìn anh trai, mỉm cười đứng đắn nhưng cũng có chút gì đó hối lỗi. Sau đấy thì mất hút ở sau cánh cửa.

Trước khi đi khỏi, Vưu Kiện còn vuốt lại mái tóc hung đỏ của mình, nhếch môi tự nói với lòng: Anh à, nếu em ném tiền qua cửa sổ mà tóm được cừu non thì…anh nghĩ xem em có tiếp tục ném không?

Tất nhiên, ném không ngơi nghỉ.



Hoàng hôn đang dần rơi xuống sau vườn cà của Liêu Mịch. Khoảng thời gian này, ban ngày rất ngắn, ban đêm lại rất dài. Chỉ vừa mới hơn sáu giờ chiều, bầu trời đã tối đen như mực. Tuyết trên trời cũng bắt đầu rơi, tô trắng cả con đường.

Âu Dương Kiều Vỹ vừa mới dùng cơm xong, đang ngồi nói chuyện với Âu Dương Chấn Anh. Buổi ra mắt sản phẩm hôm nay đã phần nào giúp cho sự bực bội trong lòng ông lắng xuống.

Tuy nhiên, Âu Dương Chấn Anh không hề nhắc đến Vưu Kiện thêm một lần nào, kể từ khi rời khỏi phòng làm việc của cậu vào sáng hôm nay.

Dường như ông đang muốn đem con người đó thành một đối tác rất bình thường, thậm chí là vô hình.

Không nhìn thấy sẽ không tức giận.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng hiểu được điều này nên khéo léo không đề cập tới vị “đối tác” lắm chiêu trò họ Vưu kia trước mặt ông lần nào.

Liêu Mịch từ trong bếp đi ra với một dĩa táo được cắt thành từng miếng nhỏ, xếp cạnh nhau như một đôi cánh.

Bà đặt dĩa xuống bàn, thuận miệng hỏi han tình hình công việc hôm nay. Cậu lấy một miếng táo lên, vừa ăn vừa mỉm cười bảo, mọi việc đều suôn sẻ.

Lúc cả ba người còn đang nói chuyện thì điện thoại trong túi cậu bỗng rung lên. Âu Dương Kiều Vỹ dừng lại, lấy di động ra đánh mắt nhìn qua một cái.

Trên màn hình hiện tên người gửi tin nhắn: Dalziel.

Cậu không ngập ngừng mở tin nhắn ra xem. Sau đó thì bất ngờ đứng dậy, khoác vội một chiếc áo khoác rồi mở cửa đi ra ngoài.

Âu Dương Chấn Anh ngồi tại chỗ nheo mắt nhìn theo, trong lòng sốt sắng, không lẽ Vưu Kiện lại tìm nó?

Liêu Mịch ngược lại với ông, bỗng nhiên nghĩ đến Chúc Văn hoặc là Dalziel. Tựa hồ, cái tên Vưu Kiện kia đã sớm bị xóa khỏi trí nhớ của bà rồi.

Bên ngoài, Dalziel nhìn thấy cậu bước ra liền nhanh chóng mở cửa xe, bước xuống. Y đi vòng qua bên kia, đi tới trước mặt cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn y, hỏi: “Ngày mai anh bay rồi sao? Sao vội vậy?”

Dalziel cúi nhìn áo khoác của cậu, cánh tay duỗi ra chỉnh lại cho chỉn chu rồi mỉm cười nói: “Công việc ở đây đã hoàn thành rồi, anh phải về lại Úc, tiếp tục công việc của mình từ trước đến giờ nữa. Mấy hôm nay thấy em bận rộn nên anh cũng chưa tiện báo tin.”

Dừng một chút, y nhớ đến chuyện ra mắt sản phẩm của JIei, không khỏi vui mừng: “Chúc mừng em nhé, dự án lần này đã thành công rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ từ tốn đáp: “Cảm ơn anh! Thật ra em vẫn còn lo lắng nhiều thứ lắm, trước mắt thì có vẻ suôn sẻ nhưng mà vẫn chưa biết được sau này thế nào. Lúc nào em cũng phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với những rủi ro cả. Ngẫm lại, làm người mẫu ảnh vậy mà thích hơn.”

“Mỗi công việc đều có áp lực riêng của nó hết, em đừng so sánh như thế.” Dalziel vuốt tóc cậu, “Anh cũng đọc tin tức về Karl rồi, không ngờ…anh ta lại là đối tác của em. Em không sao chứ?”

Thật ra thì có sao đấy…

Nghĩ đến mỗi ngày đều có khả năng chạm mặt với Vưu Kiện là cậu cảm thấy cuộc đời sóng gió rồi. Một khi người đó đã tìm được con đường thuận tiện nhất để ở gần cậu thì…những chuyện khác đều có thể làm được.

Âu Dương Kiều Vỹ nén tiếng thở dài của mình: “Em không sao đâu. Vưu Kiện và em cũng chỉ đơn thuần là đối tác của nhau mà thôi, có gặp mặt nhau thì vẫn chỉ bàn bạc về công việc.”

Tuy cậu nói vậy nhưng Dalziel vẫn không hề yên tâm một chút nào.

Trước kia y từng nói với Vưu Kiện rằng: Hơn ba năm qua, vốn dĩ hai người đã không còn ở cạnh nhau, tình cảm ít nhiều cũng phai nhạt rồi. Trong ba năm đó, tôi mới là người luôn ở cạnh Julian, khoảng cách sẽ bồi đắp tình cảm. Anh sẽ không có thêm một cơ hội nào nữa đâu.

Thế nhưng, hiện tại, Vưu Kiện đã trở thành đối tác của JIei, cũng là đối tác của Âu Dương Kiều Vỹ. Khoảng cách này không thể xem thường được, vì bất cứ khi nào anh cũng có thể đến gặp mặt nói chuyện cùng cậu.

Dalziel lúc này mới nhận ra, Vưu Kiện kia không phải tuýp người dễ tuyệt vọng mà bỏ cuộc. Khi đó anh không đáp trả Dalziel, nhưng sau đấy anh lại âm thầm sắp xếp mọi chuyện theo ý của mình, rõ ràng là trong vòng kiểm soát của anh.

Sáng sớm đọc xong tin tức, trong lòng y đã nổi lên một linh cảm không lành. Và đúng là vậy.

Tình thế đã thay đổi.

Vưu Kiện luôn ở đây, ngay bên cạnh Âu Dương Kiều Vỹ.

Còn y thì phải nhanh chóng trở lại Úc để tiếp tục công việc người mẫu của mình.

Nghĩ đến đây, cõi lòng Dalziel thoáng chùng xuống.

Thấy y im lặng nãy giờ, Âu Dương Kiều Vỹ bèn lên tiếng: “Dalziel, anh đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói mềm mại của cậu nhất thời lôi kéo tâm trí của y trở về. Dalziel rũ mắt nhìn xuống, trong đáy mắt ẩn chứa một tình cảm thầm lặng mãnh liệt, gần như không thể khống chế được nữa.

Y chạm lên gò má của cậu, nhẹ nhàng ôm lấy. Sau đó bất ngờ cúi đầu xuống, dường như muốn hôn lên môi cậu.

Trước kia hai người đã từng hôn nhau, nhưng cậu lại không có một chút cảm xúc nào.

Lần này Dalziel vẫn muốn thử thêm một lần nữa.

Hành động không báo trước của y khiến cậu sững người, đôi chân như chôn chặt dưới đất, không cách nào di chuyển.

Khuôn mặt của Dalziel ngày càng sát lại, hơi thở phả ra cũng nóng hừng hực.

Dalziel vừa hạ thấp đầu vừa nhắm mắt lại.

Đến khi bờ môi cả hai sắp chạm nhau, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng dùng sức nghiêng mặt đi.

Sự cứng rắn dứt khoát của cậu làm cho y sửng sốt và hụt hẫng.

Dalziel mở mắt nhìn cậu, trong đôi mắt hiện lên vẻ mặt cự tuyệt của đối phương. Y trầm mặc rất lâu, sau đó khẽ mỉm cười, đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng từ tốn hỏi một câu:

“Julian, em vẫn còn yêu anh ta đúng không?”

Không giống với lần trước, lần này Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt y, bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy.”

Tiếp đến, cậu rũ mắt nói: “Vì sao em lại thừa nhận anh có biết không? Vì em không muốn nhìn thấy anh tiếp tục dành tình cảm cho em một cách vô nghĩa như vậy nữa. Tương lai còn rất dài, anh không thể mãi chờ đợi em mà không có kết quả được. Em hy vọng sau khi về nước, anh sẽ tìm được một người thích hợp với mình hơn là em.”

Dalziel có chút cố chấp chưa thể buông bỏ đoạn tình này được. Hiếm khi nhìn thấy sắc mặt của y căng thẳng đến vậy.

Dalziel áp tay lên bả vai của cậu, nghiêm túc nói: “Ba năm qua, anh không cảm thấy việc này là vô nghĩa. Làm sao em có thể dám chắc được việc chờ đợi này là không có kết quả?”

“Khi em không thể đáp lại, thì đó chính là việc vô nghĩa rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ gỡ bàn tay của anh xuống khỏi người mình, thoáng mỉm cười: “Nếu anh chờ đợi em thêm mười năm nữa, thì em vẫn sẽ yêu người đó thêm mười năm nữa. Thậm chí là hai mươi năm, ba mươi năm, em vẫn sẽ tiếp tục yêu người đó. Dalziel, em xin lỗi.”

“Em…” Dalziel bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa.

Những lời này thốt ra, y có thể cảm nhận được có bao nhiêu phần đau lòng và thâm tình bên trong. Chỉ là y chưa từng nghĩ đến một Julian mà mình từng biết sẽ yêu sâu đậm đến như thế.

Tiếp tục yêu một kẻ đã từng phản bội em sao?

Ngay lúc này, Dalziel không cảm thấy ghen tuông bực tức, mà y cảm thấy rất giận cậu.

Giận vì sự si tình cố chấp trong lòng cậu.

Nhưng nói đến cùng, y vẫn hy vọng người mình yêu sẽ có một kết cục tốt đẹp nhất.

Tuyết càng rơi càng dày. Gió thổi đến cũng rít gào dữ tợn.

Áo khoác của Âu Dương Kiều Vỹ vốn mỏng manh, làm cho cơ thể cậu khẽ rùng mình một cái. Dalziel tinh tường nhận ra được cậu đang lạnh cóng, bèn không tiếp tục cuộc trò chuyện mệt mỏi này nữa.

“Em vào trong nhà đi, ngoài trời bắt đầu rét hơn rồi. Ngày mai cũng không cần ra sân bay tiễn anh đâu.”

Cậu dễ dàng nghe ra trong giọng điệu đối phương có chút lạnh nhạt, nhất thời không biết nói gì. Lúc nãy thật lòng mà nói, cậu còn định sẽ ra sân bay tiễn y về Úc.

Nhưng mà xem ra không được rồi.

Dalziel nói xong cũng mau chóng quay người, mở cửa xe ngồi vào trong. Bàn tay bám lấy vô lăng, y đánh mắt nhìn cậu qua cửa sổ, thấy cậu đi vào nhà rồi mới an tâm nhấn ga lái xe đi.

Sau khi trở về, Dalziel bỗng đổi chuyển bay thành mười giờ tối hôm đó.



Tại nơi phòng khách của căn dinh thự nằm khuất trong rừng sâu bỗng phát ra một loạt âm thanh ghê người.

Đó là tiếng roi da quét trên da thịt của con người. Từng trận đòn roi vút lên giữa không trung, sau đó sượt qua lớp da thịt rám nắng của người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.

Máu nhỏ thành giọt, rơi xuống, loang lổ.

Người đàn ông nín thinh chịu đựng cơn đau thấm vào xương tủy.

Qua một lúc lâu, chiếc roi da bị tùy tiện vứt sang chỗ khác. Một gã đàn ông khác ngồi xuống ghế sofa bọc một lớp đệm màu đỏ như máu. Khi ngồi xuống, gã cũng thuận tay nhấc cốc rượu lên, uống vài hớp để hả cơn giận trong người.

Đôi mắt vốn đẹp đẽ khẽ liếc qua bên trái, trầm mặc chiêm ngưỡng từng giọt máu trượt xuống từ bả vai và tấm lưng của đối phương, khóe môi cong nhẹ lên, nặn ra một nụ cười bệnh hoạn.

Cốc rượu được uống quá một nửa.

Gã đàn ông nhắm mắt lại, cất tiếng: “Tôi kỳ vọng vào cậu bao nhiêu, cậu lại làm cho tôi thất vọng bấy nhiêu.”

Người quỳ trên đất chợt động đậy thân người đau nhức. Hắn muốn nhấc cánh tay lên nhưng không thể, khóe môi cũng vô thức bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Sau một hồi vật vã bò tới bên chân của gã, hắn gồng mình chịu đau, nói: “Ông chủ, tôi lại làm sai rồi. Lần này là tôi quá ỷ y vào bản thân mình, tôi thật sự không nghĩ ngày cuối cùng, phía bên Quý Phi đã nhanh chóng tiếp viện cho bọn chúng.”

Dừng một chốc, hắn nhe răng bực dọc: “Giám đốc của Quý Phi…là một gã thông minh. Tôi thật sự không lường trước được.”

Theo sau câu nói này là một tiếng cười đầy lạnh lẽo.

Người đàn ông bị thương ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức chạm phải đôi mắt đẹp đẽ ấy, sống lưng chợt lạnh buốt.

“Với đầu óc của thằng Kiều Vỹ ấy, có khi đã sớm nhìn ra cậu là thủ phạm rồi. Nói xem, tôi phải làm gì với cậu đây? Vứt cậu đi một nơi thật xa…hay là giết người diệt khẩu luôn cho tiện?”

Đối phương nghe xong, vội vàng ôm lấy chân gã, van xin: “Không được, ông chủ, ngài không thể vứt tôi đi như vậy! Chúng ta vốn đã từng nói phải triệt tiêu được cả dòng họ Âu Dương đó! Tôi sẽ không dễ dàng chết đi như vậy!”

Thanh âm truyền tới làm cho gã đàn ông cảm thấy nhức đầu. Gã nghiêng người gác tay lên thành vịn, ngón tay tì lên huyệt thái dương, khẽ nhắm mắt lại, gằn giọng nói:

“Câm miệng! Ngươi đúng là một thằng ngu. Vốn dĩ chuyện này một khi bị lộ ra, nếu ta không giết ngươi, thì chúng nó cũng sẽ tìm cách giải quyết ngươi thôi.”

Nói đến đây, gã hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng chân mày thanh tú khẽ nhướn lên: “Trừ phi, ngươi ra tay trước chúng nó.”

Câu nói này có rất nhiều ý tứ, mà ý tứ cũng đã ở sẵn trên mặt chữ.

Ra tay trước bọn họ.

Đôi mắt của người đàn ông kia trừng lớn, dã tâm trong lòng giống như một con sóng được gió thổi cuộn lên.

Thấy đối phương im lặng, gã hơi nghiêng mặt qua, nở một nụ cười yêu nghiệt tràn ngập sự thâm độc tàn nhẫn.

Đối với nụ cười này, vào ban ngày sẽ không khác gì là thiên sứ. Nhưng khi đêm xuống, lại dần lộ ra chân dung của một ác quỷ. 

Hết chương 105.



Má Vi: Viết chương hôm nay mà tôi nhức đầu thế chứ lị, hic.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện