1.
Từ lúc còn rất nhỏ, Chu Cảnh Thước đã biết, anh không phải là người tốt.
Anh không thích đọc sách, ghét những thứ tốt đẹp, nhìn thấy bạo lực đổ máu thì sẽ vô cùng kích động và hưng phấn.
Mẹ của anh là quản gia, chính là quản gia theo đúng ý nghĩa vốn có của nó, tức là sẽ đi gọi người khác là thiếu gia. Nhà họ Tề ở thành phố S, là một gia đình giàu có nhưng lại không có phụ nữ, mẹ anh một tay nuôi nấng ba đứa bé trong nhà bọn họ, thế nhưng lại bỏ quên mất anh.
Anh chưa từng gặp ba mình, chỉ là nghe được anh em họ hàng nói chuyện linh tinh nên biết rằng trong lúc mẹ mang thai anh thì ba anh đánh nhau với người ta, bị bắt vào tù hai năm, sau khi ra tù thì không còn đi tìm mẹ con anh nữa.
Anh nghĩ, có lẽ là anh giống ba.
Anh thích cảm giác lúc giáng nắm đấm xuống cơ thể người khác, cũng thích ánh mắt sợ hãi của người ta khi nhìn anh, mẹ anh rất khi về nhà, lúc mười mấy tuổi, anh đánh nhau với người ta, lúc xoa bàn tay ửng đỏ đã từng nghĩ thầm rằng, có lẽ sau này anh cũng sẽ bị bắt vào tù như ba anh lúc trước.
Nhưng mà anh chưa đợi được đến ngày hôm đó.
Năm mười sáu tuổi, bởi vì tụ tập đánh nhau mà bị trường đuổi học, mẹ anh khóc sưng mắt, dẫn anh đến nhà họ Tề.
Nhà họ Tề giàu nứt khố đổ vách, giải quyết vấn đề học tịch của anh chỉ là chuyện đơn giản.
Bắt đầu từ ngày đó, anh chuyển đến sống trong căn nhà cũ của nhà họ Tề, gặp được ba đứa bé mà mẹ anh đã vứt bỏ anh để nuôi dưỡng, gặp được Tề Ninh.
Tề Ninh lớn hơn anh hai tuổi, là một thiếu nữ cao ráo mảnh mai, khóe mắt hơi xếch, tóc buộc đuôi ngựa, mặc quần đùi áo cộc.
Thật sự không tính là xinh đẹp, thế nhưng một khắc kia, Chu Cảnh Thước đã hiểu được cái gì gọi là tốt đẹp.
Thậm chí cô còn chẳng nói chuyện với anh, chỉ là lúc giới thiệu thì anh khẽ gật đầu với cô.
Sau đó, lúc cô rời đi thì bị cậu em trai bướng bỉnh xô một cái, vọt về phía trước nửa bước chân.
Dừng lại ở ngay trước mặt anh.
Đuôi ngựa đung đưa qua lại, vừa lúc quét qua mặt anh.
Anh ngừng thở, cảm thấy cho dù chỉ thở thôi cũng sẽ làm vấy bẩn cô gái đang đứng ở trước mặt mình.
“Tề Trình!” Anh nghe được tiếng nói của cô gái kia, rất nhạt, cho dù đang buồn bực thì cũng vẫn lành lạnh.
“Phải chào hỏi chứ!” Cậu thiếu niên trắng nõn kia mỉm cười, nhíu mày: “Gật gật cái đầu xong rồi chạy thì chả lễ phép gì cả.”
Đó là đứa bé nhỏ nhất ở nhà họ Tề.
Ngoại hình tốt nhất, tính tình tốt nhất, thành tích tốt nhất, đầu óc cũng tốt nhất.
Tề Ninh và Tề Bằng cực kỳ cưng chiều cậu ấy.
Cho nên Tề Ninh vươn tay ra về phía anh, có chút không tình nguyện bắt tay anh.
“Xin chào, tôi là Tề Ninh.” Ánh mắt lúc cô nhìn anh không chút gợn sóng, trong lòng bàn tay khô khốc lành lạnh.
Sáu chữ, trở thành sợi dây ràng buộc cả đời anh.
***
Nhưng mà anh vẫn không phải người tốt, chuyện anh thích nhất chính là phá hoại những thứ tốt đẹp.
Mà thứ tốt đẹp nhất của nhà họ Tề chính là ba đứa bé này.
Tề Bằng là người nóng tính, anh vừa chuyển đến được một ngày, hai người đã vì tranh giành vị trí đỗ xe đạp mà cãi nhau ầm ĩ, anh vốn muốn đánh nhau với anh ta, kết quả nắm đấm của Tề Bằng vừa hạ xuống, anh cảm thấy bên tai mình dường như nghe được cả tiếng chuông báo tử.
Tề Ninh sắp ra nước ngoài học, anh không gặp được, cũng không nỡ đụng đến.
Vì vậy anh đặt trọng điểm phá hoại lên trên người Tề Trình, vẻ bề ngoài của cậu ấy quá đẹp, tính cách ôn hòa, lúc nào cũng cười hì hì, nhìn có vẻ dễ bị bắt nạt.
“Có muốn hút thử không?” Chu Cảnh Thước đưa điếu thuốc trên tay mình cho Tề Trình, một tay khác của anh đang cầm một điếu thuốc đã châm lửa, giữa làn khói lượn lờ, cảm thấy cuộc sống cũng ảm đạm.
Tề Trình nhìn chằm chằm vào điếu thuốc một lúc.
Sau đó kề sát vào người anh, hạ giọng nói chuyện.
“Bọn em đã từng hút thử rồi, là chị của em dạy.” Tề Trình dùng âm lượng như đang chia sẻ một bí mật, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời: “Nhưng mà mùi khó chịu quá, bọn em mỗi người chỉ hút thử một ngụm thôi, sau đó phải đánh răng cả một hồi lâu.”
“Hôi lắm!” Tề Trình nhăn mặt nhăn mũi với Chu Cảnh Thước.
“…” Chu Cảnh Thước im lặng thu điếu thuốc lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn không tì vết của nhị thiếu gia nhà họ Tề, cũng thuận tay dập tắt điếu thuốc của mình.
Mẹ nó! Trong lòng anh mắng một câu thô tục.
Anh nghĩ, dạy cậu ấy trốn học vẫn là tốt hơn.
Chỉ là đối với người có tính cách như vậy, muốn nói ra hai chữ ‘trốn học’ cũng cần đến dũng khí.
Trong khi anh còn chưa có đủ dũng khí, Tề Trình đã mắc bệnh rồi.
Mang đúng ý nghĩa của nó, hoàn toàn hủy hoại mọi thứ tốt đẹp.
Tất cả mọi người đều trở tay không kịp, nhà họ Tề vốn đang an ổn, chỉ trong nháy mắt đã trở nên u ám.
Anh cảm thấy rất vui, cái bầu không khí đầy áp lực này thích hợp với anh hơn là bầu không khí tốt đẹp như truyện cổ tích trước đó.
Mãi cho đến khi cô gái kia trở về, ôm chầm lấy Tề Trình, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang run rẩy và ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt người khác của Tề Trình, sau đó quay đầu rời đi.
Anh biết cô đi đến nhà kính trồng hoa.
Mấy đứa bé nhà họ Tề có gì ấm ức đều thích chạy đến đó khóc, bởi vì ở đó rất hẻo lánh, không có người qua lại.
Bọn họ đều cho rằng người lớn trong nhà không biết, nhưng mà anh chỉ cần liếc mắt qua đã thấy chiếc camera phía trên nhà kính.
Lúc đó anh đã rất khinh thường, đứa bé ngồi trong nhà kính, cho dù đang ấm ức đau lòng thì cũng bị người ta nhìn thấy, người ta không hề thấy ăn năn, cũng không hề thấy thương cảm.
Ngày đó, Tề Ninh đi vào trong nhà kính, anh cũng đi theo, chuyện đầu tiên anh làm là đập vỡ cái camera kia.
Sau một tiếng vang thật lớn, anh dang rộng hai tay về phía Tề Ninh, nhếch lên một bên khóe miệng: “Tôi có thể an ủi cô.”
Tề Ninh nhìn anh chằm chằm.
Lại gần hai bước.
Ở nước ngoài cô học ngành khảo cổ, Chu Cảnh Thước cảm thấy lúc cô lại gần, trên người cô còn mang theo hương thơm của đồ cổ.
“Cút!” Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Ánh mắt giống như con thú bị vây hãm, khóe mắt hơi ửng đỏ, nhưng giọt nước mắt trong đó lóe lên rồi chợt biến mất.
Chu Cảnh Thước không nhúc nhích, chỉ thu lại khóe miệng đang nhếch lên, buông xuống hai cánh tay đang dang rộng như một kẻ ngốc, lui về sau hai bước.
Tề Ninh không để ý đến anh nữa.
Bởi vì anh giữ im lặng, cho nên cũng không kêu anh cút đi nữa.
Hôm đó cô ở trong nhà kính rất lâu, anh vẫn duy trì tư thế đứng như vậy.
Cô không khóc, chỉ ngồi xổm, yên lặng nhìn chằm chằm về một phía khác.
Ngồi xổm một hồi lâu, lúc đứng lên chân bị tê, cô liền cắn răng đạp mấy cái, sau đó tiếp tục ngồi xổm.
Bình thường Chu Cảnh Thước từng xem rất nhiều phim kiểu như tập tành làm dân giang hồ, mấy cô gái trong phim nếu gặp phải chuyện gì đó thì đều sẽ khóc, cho dù không khóc thì cũng sẽ làm ầm lên, cuối cùng vùi đầu vào trong lòng mấy chàng trai, an ủi một lúc là có thể dần nảy sinh tình cảm.
Cho nên anh không hiểu hành vi của Tề Ninh hiện giờ cho lắm, cũng không biết anh nên làm gì nữa.
Cô quá yên tĩnh, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Ngồi xổm đến tận nửa đêm, đến lúc anh cảm thấy ngay cả chân cũng không phải là của mình nữa, cô mới đứng lên, yên lặng tiêu sái, coi như không nhìn thấy anh.
“Chân cô không bị tê sao?” Anh đuổi theo hỏi.
“1100.” Giọng nói của Tề Ninh không có gì khác thường, lời nói khiến cho anh đứng ngẩn ra tại chỗ.
“Cái gì?” Anh cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả, giống như một đứa ngốc.
“Giá cái camera bị cậu đập vỡ.” Tề Ninh nhìn anh một cái: “Tôi sẽ đi tìm má Lưu để đòi.”
“…” Chu Cảnh Thước cảm thấy mình nên tức giận.
Cô không coi ai ra gì, cô bảo anh cút, anh vẫn ở cùng cô cả mấy tiếng đồng hồ, cô lại đòi anh tiền bồi thường, còn đòi mách cha mẹ.
“… Tôi không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, có thể trả dần theo kỳ cho cô không?” Anh lại nghe thấy tiếng nói của mình đã trở nên nhẹ nhàng, giọng điệu thương lượng.
Giống như đang dỗ dành một đứa bé.
Tề Ninh dừng lại.
Anh cũng dừng lại, hô hấp cũng ngưng bặt.
“Tôi không thiếu tiền.” Cô nhìn anh: “Để cậu trả một lần hay trả dần theo kỳ thì đối với tôi cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
“Nhưng mà nói với má Lưu thì tôi sẽ thấy vui vẻ.”
“…” Chu Cảnh Thước cảm thấy, anh cạn lời rồi.
Trong tất cả các bộ phim mà anh từng xem, đều không có kiểu con gái như thế này.
Không có lòng tốt, thậm chí còn có hơi độc ác.
Anh không đi theo cô nữa, nhìn cô đi vào căn nhà cũ, cũng không quay đầu lại.
Cô lại đi vào phòng của Tề Trình.
Nhị thiếu gia trắng nõn không tì vết kia đã điên rồi, nhưng mà cậu ấy vẫn được rất nhiều người quan tâm.
Mà anh, lại chỉ có hai bàn tay trắng.
***
Anh biết cuối cùng mẹ anh cũng bồi thường tiền camera.
Tiền tiêu vặt hằng tháng của anh bị trừ đi một phần.
Nhưng mà đáng kinh ngạc là mẹ anh cũng không mắng anh, không hề có bất cứ ai nhắc tới chuyện này.
Lực chú ý của mọi người đều đặt hết lên người Tề Trình.
Không ai để ý đến người thiếu niên cô độc này, một mình anh đấu tranh nội tâm, vò đầu bứt tai.
Anh cảm thấy anh không thích Tề Ninh nữa.
Chút rung động từ cái nhìn đầu tiên qua đi, Tề Ninh chẳng qua chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng.
Nhưng mà anh đã mười bảy tuổi, bởi vì chỉ biết phá phách, thậm chí anh còn chưa từng làm quen với con gái, ngoài Tề Ninh ra, anh không nhìn tới người khác phái nào nữa.
Thậm chí, bởi vì buổi tối trong nhà kính trồng hoa kia mà anh suy xét đến chuyện rút ngắn khoảng cách với cô.
Về mặt tiền bạc thì anh không có cách nào, cho dù có gia nhập xã hội đen thì cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng về thành tích thì anh lại có cách.
Ngay cả tên ngốc tứ chi phát triển như Tề Bằng cũng có thể học giỏi, anh cảm thấy anh cũng có thể học giỏi được.
Như vậy là anh đã có thể gần Tề Ninh hơn một chút.
Cho dù đã không còn thích cô nữa.
***
Rốt cuộc Tề Ninh cũng thừa kế toàn bộ tập đoàn.
Anh vừa nói không thích cô, vừa cố gắng từng chút một, thi đậu trường đại học trọng điểm.
Thấy cô mỗi ngày đều ngồi xổm trong nhà kính trồng hoa.
Thấy Tề Trình từ run rẩy đến nôn mửa, rồi choáng váng, cuối cùng phải nhập viện.
Thấy Tề Bằng và Tề Trường Thanh vung tay lên với nhau, cuối cùng tức giận rời khỏi nhà.
Nhà họ Tề đã sụp đổ.
Anh chỉ là người đứng xem, thế nhưng lại cảm giác sâu sắc được nỗi đau đớn và bất lực.
Ngày mồng hai Tết, vào lần cuối cùng nhìn thấy Tề Ninh ngồi xổm trong nhà kính tới tận lúc trời hửng sáng, anh nói với Tề Ninh, anh sẽ giúp cô.
Giống như mẹ anh.
Có lẽ nhà anh đã định sẵn là cả đời này sẽ cúc cung tận tụy vì nhà họ Tề.
Tề Ninh vốn không phải là người làm ăn buôn bán, tính tình cô rất thẳng thắn, nếu đã không thích cái gì thì thậm chí cô còn chẳng muốn mở miệng.
Vừa mới nhậm chức đã bị người ta hại cho thương tích đầy mình, người ta đều nói một con mọt sách đào đất chắc chắn sẽ làm tiêu tán sản nghiệp nhà họ Tề.
Lời nói ác ý của người khác cực kỳ đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả ý định muốn dùng nắm đấm để bình thiên hạ của anh năm đó.
Bọn họ sẽ lén lút bàn luận về cách ăn mặc của Tề Ninh, sẽ lớn tiếng dùng các phép ẩn dụ để chế giễu rằng Tề Ninh lại phạm phải sai lầm.
Anh cảm thấy cho dù là chính anh thì đứng dưới bao lời nói độc ác như vậy cũng sẽ nổi cơn, huống hồ là Tề Ninh, người vốn không thích đè nén mọi chuyện trong lòng.
Nhưng mà Tề Ninh không nổi cơn.
Cô chỉ dùng thời gian nửa năm đã thâu tóm các hạng mục chiến lược trong vòng năm năm tới của công ty, dập tắt toàn bộ những lời chê cười rằng cô sẽ không làm được, thậm chí còn vẽ ra kế hoạch phát triển chi tiết của công ty trong tương lai.
Chỉ nửa năm, cô trở thành truyền thuyết trong giới làm ăn.
Mọi người chuyển sang ca ngợi công lao của cô.
Chỉ có anh biết, trong vòng nửa năm này cô chưa từng được nghỉ ngơi, luôn phải làm việc với cường độ cao, mỗi ngày chỉ được ngủ hai tiếng.
Anh dốc hết sức lực giúp cô, những lúc bận rộn cũng quên mất vì sao mình lại giúp cô.
Có lẽ nhà họ Tề chính là một lời nguyền.
Thật ra lợi nhuận mà bọn họ kiếm được đủ cho bọn họ tiêu mấy đời cũng không hết, nhưng mà không cách nào dừng lại được, cuộc sống của rất nhiều người trong công ty gắn liền với tình hình cổ phiếu, công việc của bọn họ đã không chỉ dừng lại ở kiếm tiền, cho dù có làm đến mất mạng thì cùng lắm cũng chỉ lấy được chút tên tuổi trong giới thương nhân.
Ngày đó anh bị xuất huyết dạ dày, lúc Tề Ninh chạy đến bệnh viện, anh cầu hôn.
“Em không thể gả đi được, ngoại trừ anh ra, không còn ai khác dám lấy em.” Anh nhớ rất rõ lời cầu hôn của mình.
“Anh phải ở rể.” Tề Ninh nhìn anh.
Bọn họ chưa từng hôn môi, thậm chí còn chưa từng nắm tay nhau như những đôi trai gái khác.
Thời gian bọn họ ở cạnh nhau nhiều nhất chính là thỏa luận xem nên xử lý chuyện công ty thế nào, chiến lược đầu tư năm tới phải ra làm sao.
Anh từ một người lập chí trở thành đại ca giang hồ, biến thành con chó săn của Tề Ninh trong truyền thuyết.
Anh rất oan uổng.
Thậm chí anh còn chưa hôn cô.
Cho nên anh hôn, lúc đó trên tay còn đang truyền nước, lúc chạm đến môi cô, thật sự giống như những gì anh đã tưởng tượng, rất lạnh, nhưng rất mềm mại.
Bọn họ kết hôn.
Mẹ anh cả đêm mất ngủ, nói rằng nhà bọn họ chắc sẽ phải tuyệt hậu rồi.
Nhưng mà anh họ Chu, anh còn chưa từng gặp qua người nhà họ Chu.
Đối với anh, ở rể cũng chẳng sao.
Có lẽ, thật ra cũng có sao…
Tề Ninh tham gia một chương trình phỏng vấn trực tiếp có tỷ lệ người xem rất cao.
Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lời, anh đứng nhìn về phía camera, nhìn thấy vợ anh ở trước màn ảnh vô cùng có khí thế.
Thật ra anh cũng có chút ngẩn ngơ, lúc nào cũng nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nghĩ đến giọng nói và vẻ mặt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia khi bắt lấy tay anh và nói “Xin chào, tôi là Tề Ninh.”
Người trưởng thành luôn bày ra dáng vẻ không thật với lòng mình.
Đáy mắt anh có chút mỉa mai, khóe miệng từ từ cong lên, sau đó thấy người dẫn chương trình nhìn anh một cái.
“Có thể nói về hôn nhân của cô một chút không?” Trong khoảnh khắc người dẫn chương trình vốn bao dưỡng không ít tình nhân nhưng lại luôn tỏ vẻ mình là người đàn ông tốt kia đặt ra câu hỏi này, anh và người trên sân khấu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Chỉ một ánh nhìn kia, anh đã lập tức nhận ra tình huống không ổn.
Cho nên vào lúc Tề Ninh nổi điên, anh đang gọi điện thoại cho bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn.
Anh chỉ có thể thoáng nhìn thấy cô đứng lên, nhìn người dẫn chương trình, khóe môi đỏ mọng mấp máy: “Liên quan quái gì đến ông.”
Cô mắng người rất tao nhã.
Bởi vì người dẫn chương trình hỏi cô, có phải là anh ở rể thật hay không, sau khi kết hôn, tài sản sẽ được phân định như thế nào.
Người dẫn chương trình sửng sốt một lúc, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, ông ta thế mà vẫn cứu vãn được cục diện, thậm chí còn hỏi sang câu tiếp theo: “Đối với chuyện người ngoài nói rằng Chu tiên sinh chỉ là con chó săn của cô, cô thấy thế nào?”
Chu Cảnh Thước nhanh chóng cúp điện thoại, muốn tiến lên sân khấu kéo Tề Ninh đã sắp nổi cơn thịnh nộ xuống.
“Anh đứng lại!” Tề Ninh nhìn anh ra lệnh.
Chu Cảnh Thước dừng lại.
“Đối với lời đồn của người ngoài nói rằng ông bao dưỡng năm người tình nhân, ông thấy thế nào?” Cô nhìn chằm chằm người dẫn chương trình, trong mắt đều là lửa giận hừng hực.
“Tôi và chồng tôi kết hôn theo trình tự bình thường, một vợ một chồng.” Cô lại nhìn về phía anh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi hạnh phúc hơn ông.”
Cô gặp rắc rối.
Là lần duy nhất kể từ khi bước lên vị trí kia.
Sau hôm đó, bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn phải bận rộn xin xỏ khắp chốn mất hơn nửa tháng mới trấn áp được dư luận.
Nhưng mà hai người họ đều không hối hận.
Đêm đó, hai người có con gái, một đứa con gái điềm tĩnh khôn khéo, giống như một phiên bản khác của Tề Ninh.
Đó là đêm đầu tiên của họ.
Ngay cả lúc dâng trào cảm xúc, anh vẫn không có dũng khí hỏi ra thành lời.
Anh không dám hỏi cô, rốt cuộc cô có thật sự yêu anh hay không, hay là chỉ vì lười.
Lười đi tìm, cũng tìm không ra người nào hiểu rõ cô như anh, cho nên liền đơn giản một chồng một vợ.
Vào một khắc cuối cùng kia, anh gọi tên cô, trong đáy mắt có nước.
Từ lần gặp đầu tiên, anh đã yêu cô từ tận xương tủy.
Cô đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của anh.
Anh bồi thường cho cô cả đời.
Hèn mọn, thậm chí còn không dám nói yêu.
***
Lúc ông cụ Tề bị xác nhận ung thư tái phát, Tề Ninh lại đến nhà kính trồng hoa một lần nữa.
Chỉ có một điều khác là bây giờ anh đã có dũng khí để ôm lấy cô.
Nhưng vẫn không nói được lời nào.
Hôm sau lúc đi làm, anh đã biết rõ kế hoạch của cô.
Cô muốn để cho ông nội yên tâm ra đi, muốn trong khoảng thời gian cuối cùng ông nội còn sống này, đi diệt trừ hết những kẻ vẫn đang âm thầm ngáng chân, bao gồm cả những kẻ bày đặt ra những lời đồn khó nghe về hôn nhân của bọn họ.
Anh đã đồng ý.
Kế hoạch kia, anh đã đồng ý, cũng giống như bình thường, không hề do dự lấy một giây.
Nhưng trong nháy mắt gật đầu kia, anh thấy được ánh nước trong đáy mắt Tề Ninh.
Tiếp xúc với những người đó, anh cũng phải thối nát theo.
Anh đã sớm quen với những tiệc rượu linh đình, cũng đã sớm trải qua cảnh dạ dày xuất huyết, anh hiểu được thế nào là lá mặt lá trái.
Phần lớn mọi người vẫn khinh thường anh, bởi vì anh chưa từng giãi bày về thân phận chó săn của mình, dù cho mỗi lần nhắc tới chuyện này Tề Ninh đều sẽ phát điên, nhưng những người dám nhắc tới chuyện này trước mặt cô vẫn không nhiều lắm.
Vì chuyện đầu tư vốn, anh cũng nhận các loại quà cáp, sau đó ném vào trong góc.
Trợ lý rất lo lắng.
Anh ta tính thử giá trị của đống quà cáp đó, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc xảy ra chuyện, có lẽ anh sẽ phải ngồi tù.
Chu Cảnh Thước lại cảm thấy chẳng sao cả, lúc anh mười mấy tuổi cũng đã tính đến chuyện mình sẽ phải ngồi tù.
Bây giờ đã là muộn mười mấy năm, tính ra anh cũng có lời rồi.
Sau đó, bọn họ nhét phụ nữ cho anh.
Người phụ nữ có mùi thơm ngát, xinh đẹp y như rắn rết.
Lúc ngón tay cô ta đụng đến cổ anh, anh không cách nào khống chế nổi cảm giác ghê tởm.
Đẩy người phụ nữ kia ra, vọt vào nhà vệ sinh, ói lên ói xuống.
Lúc Tề Ninh xông tới, anh còn đang nhốt mình bên trong nhà vệ sinh.
Người phụ nữ của anh, hệt như một nữ hộ pháp, dùng ghế của khách sạn đập nát cửa.
“Phụ nữ không được.” Anh nôn đến mức mơ màng, chỉ nói ra được mấy chữ này.
Cuối cùng cô từ bỏ kế hoạch kia.
Lúc ông cụ Tề ra đi, vì kế hoạch này mà cứ nhắc cô mất nửa tiếng đồng hồ.
Sau lễ tang, Tề Ninh ôm lấy anh, y hệt như một đứa con nít, mãi không chịu buông tay.
Suốt bảy ngày, cô không nói tiếng nào, chỉ là anh đi đâu thì cô đi theo tới đó.
Anh không muốn tha thứ cho cô.
Điểm mấu chốt của anh, vào cái khoảnh khắc bước vào khách sạn với người phụ nữ kia, đã vỡ vụn tan tành rồi.
Anh cảm thấy mình thật sự đã biến thành con chó săn của cô rồi, cho dù đã có con, cho dù đã kết hôn, cho dù cô đứng trước ống kính máy quay của chương trình trực tiếp mà nói, liên quan quái gì đến ông.
Nhưng mà trong kết hoạch của cô, lại có nhét phụ nữ vào trong lòng anh.
Người phụ nữ nồng nặc mùi nước hoa đến mức khiến anh buồn nôn.
Trong đoạn tình cảm này, anh vẫn luôn hèn mọn, cho tận tới lúc nôn ra kia, trong mắt anh đỏ lên vì oán hận.
Anh không muốn tha thứ cho cô.
Bởi vì ngay cả ba chữ “rất xin lỗi” mà cô cũng không nói.
Anh thờ ơ nhìn cô luống cuống tay chân dỗ con gái, nhìn cô dùng nước lạnh pha hai bát mì sợi, cuối cùng đều nhão ra như hồ dán.
Cô không thích hợp với chuyện gia đình, cô biết, cho nên trong lòng càng khổ sở.
Bảy ngày sau đó, cô vẫn trang điểm, mặc đồ công sở lên người, lồng đôi giày cao gót màu đen.
Trước khi ra khỏi nhà, cô nhìn anh một cái.
Anh cũng đang ngẩng đầu.
Cái nhìn kia, y hệt như mười mấy năm về trước.
Cô vẽ viền mắt màu sáng, đôi môi hơi mấp máy.
Thấp thỏm không yên, hy vọng anh có thể gọi cô lại.
Tay anh nắm thành quyền.
Anh cảm thấy ít nhất thì bản thân mình cũng xứng nhận được một câu “rất xin lỗi”.
“Em sẽ không gả cho một người đàn ông em không yêu, cho dù là ở rể.” Trước khi ra khỏi cửa, cô bỏ lại một câu như thế, tiếng giày cao gót vang lên như đang chạy.
…
Chu Cảnh Thước nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh.
Lúc đuổi theo ra ngoài, anh nhìn thấy cô gái trang điểm kín mặt kia đang ngồi xổm giữa đường cái, ôm đầu gối nhìn anh.
“Chân em tê lắm rồi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tủi thân y như một đứa bé: “Bây giờ gót giày cũng gãy rồi.”
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô.
“Đây là lần cuối cùng, em vì nhà em mà ném phụ nữ lên giường anh.”
“Cũng là lần cuối cùng, em vì nhà em mà lợi dụng tình cảm anh dành cho em.”
Cô gật đầu, vô cùng đáng thương mở ra hai tay về phía anh.
“Tại sao em lại muốn kết hôn với anh?” Anh nghe được chính mình mở miệng, cố cứng rắn bỏ qua cánh tay đang dang ra của cô.
“…” Tề Ninh mấp máy môi, mặt bắt đầu đỏ lên.
“Tại sao?” Anh lại hỏi lần nữa.
Cô vẫn không chịu trả lời, lại giơ tay về phía trước ôm lấy cổ anh.
Sau đó nhích mông.
“Tê chân.” Cô nhỏ giọng, mày hơi nhíu lại.
Chu Cảnh Thước cắn răng.
Rốt cuộc lại vẫn đầu hàng, ôm cô vào phòng.
“Anh chưa ăn sáng.” Tề Ninh được cổ vũ nên lại bắt đầu nhiều lời.
“...” Chu Cảnh Thước không hé răng.
Dạ dày của anh không tốt.” Tề Ninh chọc lên bụng anh.
…
“Em nhất định không chịu nói với anh ba chữ kia phải không?” Chu Cảnh Thước cảm thấy mình thật sự sắp biến thành con chó săn rồi.
“Buồn nôn quá, ngay cả con gái cũng có rồi.” Tề Ninh thật sự khó xử.
“…” Chu Cảnh Thước dừng bước.
“Anh yêu em.” Anh nhìn cô, gằn từng tiếng.
“...” Tề Ninh há mồm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy trên mặt cô có nhiều biểu cảm phong phú như vậy, từ há hốc mồm đến thẹn thùng, rồi lại không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng túm lấy quần áo của anh, vùi đầu vào trong lòng anh.
…
Quên đi.
Trong lúc thành thành thật thật ăn điểm tâm, anh lại thở dài.
Cứ từ từ sẽ đến thôi.
Dù sao thì bọn họ còn cả một đời.
2.
Thật ra lúc Tề Bằng khóc như một đứa ngốc giữa hôn lễ, không có ai để ý đến anh.
Một người to xác như vậy, nếu để ý thì sẽ thấy rất kỳ quái.
Anh đã quen rồi, tự mình khóc xong thì tự mình đứng lên, lau sạch nước mắt, quay trở lại sân khấu, nhìn em trai và em dâu của mình.
… Lại muốn bật khóc.
Anh thật sự không ngờ đến sẽ có một ngày này.
Gần mười năm, sự áy náy trong lòng khiến anh không ngủ ngon được.
Nếu lúc trước anh không nói chuyện Tề Trình thầm mến cô gái kia cho ba nghe, nếu như không có đoạn mở đầu đó, có phải là sẽ không xảy ra chuyện gì không.
Anh trốn sang phía bên kia đại dương, nhưng lại trốn không được lương tâm tự trách.
May mắn.
May mắn...
“Cái đó…” Một cô gái mặc một chiếc sơ mi caro, đeo một cặp mắt kính to đùng ngồi xổm xuống trước mặt anh, trong tay cầm một chiếc máy ảnh SLR*.
* SLR: máy ảnh phản xạ ống kính đơn (ống kính rời)
“...” Anh đang muốn khóc, cho nên ánh mắt lúc nhìn cô có phần ai oán.
“...” Cô gái kia cũng yên lặng một lúc, đầu ngón tay bối rối vuốt ve hoa văn trên mép ống kính. “Tôi là thợ chụp ảnh cho hôn lễ này.”
“… Xin chào.” Anh hơi hơi đứng lên, muốn chào hỏi.
Kết quả là cô gái đó vì đang ngồi sát ngay cạnh anh nên ngã đặt mông xuống đất, vì làm bộ như không có việc gì nên cô ngồi xếp bằng luôn, giống như đang định nói chuyện một lúc lâu.
“…” Tề Bằng nghĩ nghĩ, cũng ngồi xuống luôn, dù sao cũng là mặt cỏ.
“… Là thế này.” Cô gái kia đỏ mặt: “Vừa rồi ở trên sân khấu tôi không chụp được biểu cảm của anh, nhưng mà vẻ mặt của anh lúc nãy rất cảm động, tôi muốn chụp bổ sung…”
“Xin hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi?” Tề Bằng ông nói gà bà nói vịt.
“... 34.” Cô gái kia đẩy mắt kính lên, có vẻ không được tự nhiên.
“Cô muốn chụp bổ sung vẻ mặt như thế nào?” Tề Bằng phấn chấn hẳn, lại sợ sẽ dọa đối phương bỏ chạy nên cố gắng thu mình nhỏ lại.
…
Lúc cướp hoa cưới, thật ra anh cũng muốn giành giật.
Người trong nhà đều đã kết hôn rồi, chỉ có anh vẫn độc thân.
Người thợ chụp ảnh đang ngồi bên cạnh này, vừa khéo chụp được vẻ mặt của anh lúc đó.
Anh nhìn thoáng qua, đề nghị lưu lại phương thức liên lạc của cô.
34 tuổi, một năm nữa thôi là có thể hóa giải lời nguyền của nhà họ Tề rồi…
Từ lúc còn rất nhỏ, Chu Cảnh Thước đã biết, anh không phải là người tốt.
Anh không thích đọc sách, ghét những thứ tốt đẹp, nhìn thấy bạo lực đổ máu thì sẽ vô cùng kích động và hưng phấn.
Mẹ của anh là quản gia, chính là quản gia theo đúng ý nghĩa vốn có của nó, tức là sẽ đi gọi người khác là thiếu gia. Nhà họ Tề ở thành phố S, là một gia đình giàu có nhưng lại không có phụ nữ, mẹ anh một tay nuôi nấng ba đứa bé trong nhà bọn họ, thế nhưng lại bỏ quên mất anh.
Anh chưa từng gặp ba mình, chỉ là nghe được anh em họ hàng nói chuyện linh tinh nên biết rằng trong lúc mẹ mang thai anh thì ba anh đánh nhau với người ta, bị bắt vào tù hai năm, sau khi ra tù thì không còn đi tìm mẹ con anh nữa.
Anh nghĩ, có lẽ là anh giống ba.
Anh thích cảm giác lúc giáng nắm đấm xuống cơ thể người khác, cũng thích ánh mắt sợ hãi của người ta khi nhìn anh, mẹ anh rất khi về nhà, lúc mười mấy tuổi, anh đánh nhau với người ta, lúc xoa bàn tay ửng đỏ đã từng nghĩ thầm rằng, có lẽ sau này anh cũng sẽ bị bắt vào tù như ba anh lúc trước.
Nhưng mà anh chưa đợi được đến ngày hôm đó.
Năm mười sáu tuổi, bởi vì tụ tập đánh nhau mà bị trường đuổi học, mẹ anh khóc sưng mắt, dẫn anh đến nhà họ Tề.
Nhà họ Tề giàu nứt khố đổ vách, giải quyết vấn đề học tịch của anh chỉ là chuyện đơn giản.
Bắt đầu từ ngày đó, anh chuyển đến sống trong căn nhà cũ của nhà họ Tề, gặp được ba đứa bé mà mẹ anh đã vứt bỏ anh để nuôi dưỡng, gặp được Tề Ninh.
Tề Ninh lớn hơn anh hai tuổi, là một thiếu nữ cao ráo mảnh mai, khóe mắt hơi xếch, tóc buộc đuôi ngựa, mặc quần đùi áo cộc.
Thật sự không tính là xinh đẹp, thế nhưng một khắc kia, Chu Cảnh Thước đã hiểu được cái gì gọi là tốt đẹp.
Thậm chí cô còn chẳng nói chuyện với anh, chỉ là lúc giới thiệu thì anh khẽ gật đầu với cô.
Sau đó, lúc cô rời đi thì bị cậu em trai bướng bỉnh xô một cái, vọt về phía trước nửa bước chân.
Dừng lại ở ngay trước mặt anh.
Đuôi ngựa đung đưa qua lại, vừa lúc quét qua mặt anh.
Anh ngừng thở, cảm thấy cho dù chỉ thở thôi cũng sẽ làm vấy bẩn cô gái đang đứng ở trước mặt mình.
“Tề Trình!” Anh nghe được tiếng nói của cô gái kia, rất nhạt, cho dù đang buồn bực thì cũng vẫn lành lạnh.
“Phải chào hỏi chứ!” Cậu thiếu niên trắng nõn kia mỉm cười, nhíu mày: “Gật gật cái đầu xong rồi chạy thì chả lễ phép gì cả.”
Đó là đứa bé nhỏ nhất ở nhà họ Tề.
Ngoại hình tốt nhất, tính tình tốt nhất, thành tích tốt nhất, đầu óc cũng tốt nhất.
Tề Ninh và Tề Bằng cực kỳ cưng chiều cậu ấy.
Cho nên Tề Ninh vươn tay ra về phía anh, có chút không tình nguyện bắt tay anh.
“Xin chào, tôi là Tề Ninh.” Ánh mắt lúc cô nhìn anh không chút gợn sóng, trong lòng bàn tay khô khốc lành lạnh.
Sáu chữ, trở thành sợi dây ràng buộc cả đời anh.
***
Nhưng mà anh vẫn không phải người tốt, chuyện anh thích nhất chính là phá hoại những thứ tốt đẹp.
Mà thứ tốt đẹp nhất của nhà họ Tề chính là ba đứa bé này.
Tề Bằng là người nóng tính, anh vừa chuyển đến được một ngày, hai người đã vì tranh giành vị trí đỗ xe đạp mà cãi nhau ầm ĩ, anh vốn muốn đánh nhau với anh ta, kết quả nắm đấm của Tề Bằng vừa hạ xuống, anh cảm thấy bên tai mình dường như nghe được cả tiếng chuông báo tử.
Tề Ninh sắp ra nước ngoài học, anh không gặp được, cũng không nỡ đụng đến.
Vì vậy anh đặt trọng điểm phá hoại lên trên người Tề Trình, vẻ bề ngoài của cậu ấy quá đẹp, tính cách ôn hòa, lúc nào cũng cười hì hì, nhìn có vẻ dễ bị bắt nạt.
“Có muốn hút thử không?” Chu Cảnh Thước đưa điếu thuốc trên tay mình cho Tề Trình, một tay khác của anh đang cầm một điếu thuốc đã châm lửa, giữa làn khói lượn lờ, cảm thấy cuộc sống cũng ảm đạm.
Tề Trình nhìn chằm chằm vào điếu thuốc một lúc.
Sau đó kề sát vào người anh, hạ giọng nói chuyện.
“Bọn em đã từng hút thử rồi, là chị của em dạy.” Tề Trình dùng âm lượng như đang chia sẻ một bí mật, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời: “Nhưng mà mùi khó chịu quá, bọn em mỗi người chỉ hút thử một ngụm thôi, sau đó phải đánh răng cả một hồi lâu.”
“Hôi lắm!” Tề Trình nhăn mặt nhăn mũi với Chu Cảnh Thước.
“…” Chu Cảnh Thước im lặng thu điếu thuốc lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn không tì vết của nhị thiếu gia nhà họ Tề, cũng thuận tay dập tắt điếu thuốc của mình.
Mẹ nó! Trong lòng anh mắng một câu thô tục.
Anh nghĩ, dạy cậu ấy trốn học vẫn là tốt hơn.
Chỉ là đối với người có tính cách như vậy, muốn nói ra hai chữ ‘trốn học’ cũng cần đến dũng khí.
Trong khi anh còn chưa có đủ dũng khí, Tề Trình đã mắc bệnh rồi.
Mang đúng ý nghĩa của nó, hoàn toàn hủy hoại mọi thứ tốt đẹp.
Tất cả mọi người đều trở tay không kịp, nhà họ Tề vốn đang an ổn, chỉ trong nháy mắt đã trở nên u ám.
Anh cảm thấy rất vui, cái bầu không khí đầy áp lực này thích hợp với anh hơn là bầu không khí tốt đẹp như truyện cổ tích trước đó.
Mãi cho đến khi cô gái kia trở về, ôm chầm lấy Tề Trình, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang run rẩy và ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt người khác của Tề Trình, sau đó quay đầu rời đi.
Anh biết cô đi đến nhà kính trồng hoa.
Mấy đứa bé nhà họ Tề có gì ấm ức đều thích chạy đến đó khóc, bởi vì ở đó rất hẻo lánh, không có người qua lại.
Bọn họ đều cho rằng người lớn trong nhà không biết, nhưng mà anh chỉ cần liếc mắt qua đã thấy chiếc camera phía trên nhà kính.
Lúc đó anh đã rất khinh thường, đứa bé ngồi trong nhà kính, cho dù đang ấm ức đau lòng thì cũng bị người ta nhìn thấy, người ta không hề thấy ăn năn, cũng không hề thấy thương cảm.
Ngày đó, Tề Ninh đi vào trong nhà kính, anh cũng đi theo, chuyện đầu tiên anh làm là đập vỡ cái camera kia.
Sau một tiếng vang thật lớn, anh dang rộng hai tay về phía Tề Ninh, nhếch lên một bên khóe miệng: “Tôi có thể an ủi cô.”
Tề Ninh nhìn anh chằm chằm.
Lại gần hai bước.
Ở nước ngoài cô học ngành khảo cổ, Chu Cảnh Thước cảm thấy lúc cô lại gần, trên người cô còn mang theo hương thơm của đồ cổ.
“Cút!” Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Ánh mắt giống như con thú bị vây hãm, khóe mắt hơi ửng đỏ, nhưng giọt nước mắt trong đó lóe lên rồi chợt biến mất.
Chu Cảnh Thước không nhúc nhích, chỉ thu lại khóe miệng đang nhếch lên, buông xuống hai cánh tay đang dang rộng như một kẻ ngốc, lui về sau hai bước.
Tề Ninh không để ý đến anh nữa.
Bởi vì anh giữ im lặng, cho nên cũng không kêu anh cút đi nữa.
Hôm đó cô ở trong nhà kính rất lâu, anh vẫn duy trì tư thế đứng như vậy.
Cô không khóc, chỉ ngồi xổm, yên lặng nhìn chằm chằm về một phía khác.
Ngồi xổm một hồi lâu, lúc đứng lên chân bị tê, cô liền cắn răng đạp mấy cái, sau đó tiếp tục ngồi xổm.
Bình thường Chu Cảnh Thước từng xem rất nhiều phim kiểu như tập tành làm dân giang hồ, mấy cô gái trong phim nếu gặp phải chuyện gì đó thì đều sẽ khóc, cho dù không khóc thì cũng sẽ làm ầm lên, cuối cùng vùi đầu vào trong lòng mấy chàng trai, an ủi một lúc là có thể dần nảy sinh tình cảm.
Cho nên anh không hiểu hành vi của Tề Ninh hiện giờ cho lắm, cũng không biết anh nên làm gì nữa.
Cô quá yên tĩnh, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Ngồi xổm đến tận nửa đêm, đến lúc anh cảm thấy ngay cả chân cũng không phải là của mình nữa, cô mới đứng lên, yên lặng tiêu sái, coi như không nhìn thấy anh.
“Chân cô không bị tê sao?” Anh đuổi theo hỏi.
“1100.” Giọng nói của Tề Ninh không có gì khác thường, lời nói khiến cho anh đứng ngẩn ra tại chỗ.
“Cái gì?” Anh cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả, giống như một đứa ngốc.
“Giá cái camera bị cậu đập vỡ.” Tề Ninh nhìn anh một cái: “Tôi sẽ đi tìm má Lưu để đòi.”
“…” Chu Cảnh Thước cảm thấy mình nên tức giận.
Cô không coi ai ra gì, cô bảo anh cút, anh vẫn ở cùng cô cả mấy tiếng đồng hồ, cô lại đòi anh tiền bồi thường, còn đòi mách cha mẹ.
“… Tôi không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, có thể trả dần theo kỳ cho cô không?” Anh lại nghe thấy tiếng nói của mình đã trở nên nhẹ nhàng, giọng điệu thương lượng.
Giống như đang dỗ dành một đứa bé.
Tề Ninh dừng lại.
Anh cũng dừng lại, hô hấp cũng ngưng bặt.
“Tôi không thiếu tiền.” Cô nhìn anh: “Để cậu trả một lần hay trả dần theo kỳ thì đối với tôi cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
“Nhưng mà nói với má Lưu thì tôi sẽ thấy vui vẻ.”
“…” Chu Cảnh Thước cảm thấy, anh cạn lời rồi.
Trong tất cả các bộ phim mà anh từng xem, đều không có kiểu con gái như thế này.
Không có lòng tốt, thậm chí còn có hơi độc ác.
Anh không đi theo cô nữa, nhìn cô đi vào căn nhà cũ, cũng không quay đầu lại.
Cô lại đi vào phòng của Tề Trình.
Nhị thiếu gia trắng nõn không tì vết kia đã điên rồi, nhưng mà cậu ấy vẫn được rất nhiều người quan tâm.
Mà anh, lại chỉ có hai bàn tay trắng.
***
Anh biết cuối cùng mẹ anh cũng bồi thường tiền camera.
Tiền tiêu vặt hằng tháng của anh bị trừ đi một phần.
Nhưng mà đáng kinh ngạc là mẹ anh cũng không mắng anh, không hề có bất cứ ai nhắc tới chuyện này.
Lực chú ý của mọi người đều đặt hết lên người Tề Trình.
Không ai để ý đến người thiếu niên cô độc này, một mình anh đấu tranh nội tâm, vò đầu bứt tai.
Anh cảm thấy anh không thích Tề Ninh nữa.
Chút rung động từ cái nhìn đầu tiên qua đi, Tề Ninh chẳng qua chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng.
Nhưng mà anh đã mười bảy tuổi, bởi vì chỉ biết phá phách, thậm chí anh còn chưa từng làm quen với con gái, ngoài Tề Ninh ra, anh không nhìn tới người khác phái nào nữa.
Thậm chí, bởi vì buổi tối trong nhà kính trồng hoa kia mà anh suy xét đến chuyện rút ngắn khoảng cách với cô.
Về mặt tiền bạc thì anh không có cách nào, cho dù có gia nhập xã hội đen thì cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng về thành tích thì anh lại có cách.
Ngay cả tên ngốc tứ chi phát triển như Tề Bằng cũng có thể học giỏi, anh cảm thấy anh cũng có thể học giỏi được.
Như vậy là anh đã có thể gần Tề Ninh hơn một chút.
Cho dù đã không còn thích cô nữa.
***
Rốt cuộc Tề Ninh cũng thừa kế toàn bộ tập đoàn.
Anh vừa nói không thích cô, vừa cố gắng từng chút một, thi đậu trường đại học trọng điểm.
Thấy cô mỗi ngày đều ngồi xổm trong nhà kính trồng hoa.
Thấy Tề Trình từ run rẩy đến nôn mửa, rồi choáng váng, cuối cùng phải nhập viện.
Thấy Tề Bằng và Tề Trường Thanh vung tay lên với nhau, cuối cùng tức giận rời khỏi nhà.
Nhà họ Tề đã sụp đổ.
Anh chỉ là người đứng xem, thế nhưng lại cảm giác sâu sắc được nỗi đau đớn và bất lực.
Ngày mồng hai Tết, vào lần cuối cùng nhìn thấy Tề Ninh ngồi xổm trong nhà kính tới tận lúc trời hửng sáng, anh nói với Tề Ninh, anh sẽ giúp cô.
Giống như mẹ anh.
Có lẽ nhà anh đã định sẵn là cả đời này sẽ cúc cung tận tụy vì nhà họ Tề.
Tề Ninh vốn không phải là người làm ăn buôn bán, tính tình cô rất thẳng thắn, nếu đã không thích cái gì thì thậm chí cô còn chẳng muốn mở miệng.
Vừa mới nhậm chức đã bị người ta hại cho thương tích đầy mình, người ta đều nói một con mọt sách đào đất chắc chắn sẽ làm tiêu tán sản nghiệp nhà họ Tề.
Lời nói ác ý của người khác cực kỳ đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả ý định muốn dùng nắm đấm để bình thiên hạ của anh năm đó.
Bọn họ sẽ lén lút bàn luận về cách ăn mặc của Tề Ninh, sẽ lớn tiếng dùng các phép ẩn dụ để chế giễu rằng Tề Ninh lại phạm phải sai lầm.
Anh cảm thấy cho dù là chính anh thì đứng dưới bao lời nói độc ác như vậy cũng sẽ nổi cơn, huống hồ là Tề Ninh, người vốn không thích đè nén mọi chuyện trong lòng.
Nhưng mà Tề Ninh không nổi cơn.
Cô chỉ dùng thời gian nửa năm đã thâu tóm các hạng mục chiến lược trong vòng năm năm tới của công ty, dập tắt toàn bộ những lời chê cười rằng cô sẽ không làm được, thậm chí còn vẽ ra kế hoạch phát triển chi tiết của công ty trong tương lai.
Chỉ nửa năm, cô trở thành truyền thuyết trong giới làm ăn.
Mọi người chuyển sang ca ngợi công lao của cô.
Chỉ có anh biết, trong vòng nửa năm này cô chưa từng được nghỉ ngơi, luôn phải làm việc với cường độ cao, mỗi ngày chỉ được ngủ hai tiếng.
Anh dốc hết sức lực giúp cô, những lúc bận rộn cũng quên mất vì sao mình lại giúp cô.
Có lẽ nhà họ Tề chính là một lời nguyền.
Thật ra lợi nhuận mà bọn họ kiếm được đủ cho bọn họ tiêu mấy đời cũng không hết, nhưng mà không cách nào dừng lại được, cuộc sống của rất nhiều người trong công ty gắn liền với tình hình cổ phiếu, công việc của bọn họ đã không chỉ dừng lại ở kiếm tiền, cho dù có làm đến mất mạng thì cùng lắm cũng chỉ lấy được chút tên tuổi trong giới thương nhân.
Ngày đó anh bị xuất huyết dạ dày, lúc Tề Ninh chạy đến bệnh viện, anh cầu hôn.
“Em không thể gả đi được, ngoại trừ anh ra, không còn ai khác dám lấy em.” Anh nhớ rất rõ lời cầu hôn của mình.
“Anh phải ở rể.” Tề Ninh nhìn anh.
Bọn họ chưa từng hôn môi, thậm chí còn chưa từng nắm tay nhau như những đôi trai gái khác.
Thời gian bọn họ ở cạnh nhau nhiều nhất chính là thỏa luận xem nên xử lý chuyện công ty thế nào, chiến lược đầu tư năm tới phải ra làm sao.
Anh từ một người lập chí trở thành đại ca giang hồ, biến thành con chó săn của Tề Ninh trong truyền thuyết.
Anh rất oan uổng.
Thậm chí anh còn chưa hôn cô.
Cho nên anh hôn, lúc đó trên tay còn đang truyền nước, lúc chạm đến môi cô, thật sự giống như những gì anh đã tưởng tượng, rất lạnh, nhưng rất mềm mại.
Bọn họ kết hôn.
Mẹ anh cả đêm mất ngủ, nói rằng nhà bọn họ chắc sẽ phải tuyệt hậu rồi.
Nhưng mà anh họ Chu, anh còn chưa từng gặp qua người nhà họ Chu.
Đối với anh, ở rể cũng chẳng sao.
Có lẽ, thật ra cũng có sao…
Tề Ninh tham gia một chương trình phỏng vấn trực tiếp có tỷ lệ người xem rất cao.
Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lời, anh đứng nhìn về phía camera, nhìn thấy vợ anh ở trước màn ảnh vô cùng có khí thế.
Thật ra anh cũng có chút ngẩn ngơ, lúc nào cũng nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nghĩ đến giọng nói và vẻ mặt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia khi bắt lấy tay anh và nói “Xin chào, tôi là Tề Ninh.”
Người trưởng thành luôn bày ra dáng vẻ không thật với lòng mình.
Đáy mắt anh có chút mỉa mai, khóe miệng từ từ cong lên, sau đó thấy người dẫn chương trình nhìn anh một cái.
“Có thể nói về hôn nhân của cô một chút không?” Trong khoảnh khắc người dẫn chương trình vốn bao dưỡng không ít tình nhân nhưng lại luôn tỏ vẻ mình là người đàn ông tốt kia đặt ra câu hỏi này, anh và người trên sân khấu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Chỉ một ánh nhìn kia, anh đã lập tức nhận ra tình huống không ổn.
Cho nên vào lúc Tề Ninh nổi điên, anh đang gọi điện thoại cho bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn.
Anh chỉ có thể thoáng nhìn thấy cô đứng lên, nhìn người dẫn chương trình, khóe môi đỏ mọng mấp máy: “Liên quan quái gì đến ông.”
Cô mắng người rất tao nhã.
Bởi vì người dẫn chương trình hỏi cô, có phải là anh ở rể thật hay không, sau khi kết hôn, tài sản sẽ được phân định như thế nào.
Người dẫn chương trình sửng sốt một lúc, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, ông ta thế mà vẫn cứu vãn được cục diện, thậm chí còn hỏi sang câu tiếp theo: “Đối với chuyện người ngoài nói rằng Chu tiên sinh chỉ là con chó săn của cô, cô thấy thế nào?”
Chu Cảnh Thước nhanh chóng cúp điện thoại, muốn tiến lên sân khấu kéo Tề Ninh đã sắp nổi cơn thịnh nộ xuống.
“Anh đứng lại!” Tề Ninh nhìn anh ra lệnh.
Chu Cảnh Thước dừng lại.
“Đối với lời đồn của người ngoài nói rằng ông bao dưỡng năm người tình nhân, ông thấy thế nào?” Cô nhìn chằm chằm người dẫn chương trình, trong mắt đều là lửa giận hừng hực.
“Tôi và chồng tôi kết hôn theo trình tự bình thường, một vợ một chồng.” Cô lại nhìn về phía anh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi hạnh phúc hơn ông.”
Cô gặp rắc rối.
Là lần duy nhất kể từ khi bước lên vị trí kia.
Sau hôm đó, bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn phải bận rộn xin xỏ khắp chốn mất hơn nửa tháng mới trấn áp được dư luận.
Nhưng mà hai người họ đều không hối hận.
Đêm đó, hai người có con gái, một đứa con gái điềm tĩnh khôn khéo, giống như một phiên bản khác của Tề Ninh.
Đó là đêm đầu tiên của họ.
Ngay cả lúc dâng trào cảm xúc, anh vẫn không có dũng khí hỏi ra thành lời.
Anh không dám hỏi cô, rốt cuộc cô có thật sự yêu anh hay không, hay là chỉ vì lười.
Lười đi tìm, cũng tìm không ra người nào hiểu rõ cô như anh, cho nên liền đơn giản một chồng một vợ.
Vào một khắc cuối cùng kia, anh gọi tên cô, trong đáy mắt có nước.
Từ lần gặp đầu tiên, anh đã yêu cô từ tận xương tủy.
Cô đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của anh.
Anh bồi thường cho cô cả đời.
Hèn mọn, thậm chí còn không dám nói yêu.
***
Lúc ông cụ Tề bị xác nhận ung thư tái phát, Tề Ninh lại đến nhà kính trồng hoa một lần nữa.
Chỉ có một điều khác là bây giờ anh đã có dũng khí để ôm lấy cô.
Nhưng vẫn không nói được lời nào.
Hôm sau lúc đi làm, anh đã biết rõ kế hoạch của cô.
Cô muốn để cho ông nội yên tâm ra đi, muốn trong khoảng thời gian cuối cùng ông nội còn sống này, đi diệt trừ hết những kẻ vẫn đang âm thầm ngáng chân, bao gồm cả những kẻ bày đặt ra những lời đồn khó nghe về hôn nhân của bọn họ.
Anh đã đồng ý.
Kế hoạch kia, anh đã đồng ý, cũng giống như bình thường, không hề do dự lấy một giây.
Nhưng trong nháy mắt gật đầu kia, anh thấy được ánh nước trong đáy mắt Tề Ninh.
Tiếp xúc với những người đó, anh cũng phải thối nát theo.
Anh đã sớm quen với những tiệc rượu linh đình, cũng đã sớm trải qua cảnh dạ dày xuất huyết, anh hiểu được thế nào là lá mặt lá trái.
Phần lớn mọi người vẫn khinh thường anh, bởi vì anh chưa từng giãi bày về thân phận chó săn của mình, dù cho mỗi lần nhắc tới chuyện này Tề Ninh đều sẽ phát điên, nhưng những người dám nhắc tới chuyện này trước mặt cô vẫn không nhiều lắm.
Vì chuyện đầu tư vốn, anh cũng nhận các loại quà cáp, sau đó ném vào trong góc.
Trợ lý rất lo lắng.
Anh ta tính thử giá trị của đống quà cáp đó, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc xảy ra chuyện, có lẽ anh sẽ phải ngồi tù.
Chu Cảnh Thước lại cảm thấy chẳng sao cả, lúc anh mười mấy tuổi cũng đã tính đến chuyện mình sẽ phải ngồi tù.
Bây giờ đã là muộn mười mấy năm, tính ra anh cũng có lời rồi.
Sau đó, bọn họ nhét phụ nữ cho anh.
Người phụ nữ có mùi thơm ngát, xinh đẹp y như rắn rết.
Lúc ngón tay cô ta đụng đến cổ anh, anh không cách nào khống chế nổi cảm giác ghê tởm.
Đẩy người phụ nữ kia ra, vọt vào nhà vệ sinh, ói lên ói xuống.
Lúc Tề Ninh xông tới, anh còn đang nhốt mình bên trong nhà vệ sinh.
Người phụ nữ của anh, hệt như một nữ hộ pháp, dùng ghế của khách sạn đập nát cửa.
“Phụ nữ không được.” Anh nôn đến mức mơ màng, chỉ nói ra được mấy chữ này.
Cuối cùng cô từ bỏ kế hoạch kia.
Lúc ông cụ Tề ra đi, vì kế hoạch này mà cứ nhắc cô mất nửa tiếng đồng hồ.
Sau lễ tang, Tề Ninh ôm lấy anh, y hệt như một đứa con nít, mãi không chịu buông tay.
Suốt bảy ngày, cô không nói tiếng nào, chỉ là anh đi đâu thì cô đi theo tới đó.
Anh không muốn tha thứ cho cô.
Điểm mấu chốt của anh, vào cái khoảnh khắc bước vào khách sạn với người phụ nữ kia, đã vỡ vụn tan tành rồi.
Anh cảm thấy mình thật sự đã biến thành con chó săn của cô rồi, cho dù đã có con, cho dù đã kết hôn, cho dù cô đứng trước ống kính máy quay của chương trình trực tiếp mà nói, liên quan quái gì đến ông.
Nhưng mà trong kết hoạch của cô, lại có nhét phụ nữ vào trong lòng anh.
Người phụ nữ nồng nặc mùi nước hoa đến mức khiến anh buồn nôn.
Trong đoạn tình cảm này, anh vẫn luôn hèn mọn, cho tận tới lúc nôn ra kia, trong mắt anh đỏ lên vì oán hận.
Anh không muốn tha thứ cho cô.
Bởi vì ngay cả ba chữ “rất xin lỗi” mà cô cũng không nói.
Anh thờ ơ nhìn cô luống cuống tay chân dỗ con gái, nhìn cô dùng nước lạnh pha hai bát mì sợi, cuối cùng đều nhão ra như hồ dán.
Cô không thích hợp với chuyện gia đình, cô biết, cho nên trong lòng càng khổ sở.
Bảy ngày sau đó, cô vẫn trang điểm, mặc đồ công sở lên người, lồng đôi giày cao gót màu đen.
Trước khi ra khỏi nhà, cô nhìn anh một cái.
Anh cũng đang ngẩng đầu.
Cái nhìn kia, y hệt như mười mấy năm về trước.
Cô vẽ viền mắt màu sáng, đôi môi hơi mấp máy.
Thấp thỏm không yên, hy vọng anh có thể gọi cô lại.
Tay anh nắm thành quyền.
Anh cảm thấy ít nhất thì bản thân mình cũng xứng nhận được một câu “rất xin lỗi”.
“Em sẽ không gả cho một người đàn ông em không yêu, cho dù là ở rể.” Trước khi ra khỏi cửa, cô bỏ lại một câu như thế, tiếng giày cao gót vang lên như đang chạy.
…
Chu Cảnh Thước nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh.
Lúc đuổi theo ra ngoài, anh nhìn thấy cô gái trang điểm kín mặt kia đang ngồi xổm giữa đường cái, ôm đầu gối nhìn anh.
“Chân em tê lắm rồi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tủi thân y như một đứa bé: “Bây giờ gót giày cũng gãy rồi.”
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô.
“Đây là lần cuối cùng, em vì nhà em mà ném phụ nữ lên giường anh.”
“Cũng là lần cuối cùng, em vì nhà em mà lợi dụng tình cảm anh dành cho em.”
Cô gật đầu, vô cùng đáng thương mở ra hai tay về phía anh.
“Tại sao em lại muốn kết hôn với anh?” Anh nghe được chính mình mở miệng, cố cứng rắn bỏ qua cánh tay đang dang ra của cô.
“…” Tề Ninh mấp máy môi, mặt bắt đầu đỏ lên.
“Tại sao?” Anh lại hỏi lần nữa.
Cô vẫn không chịu trả lời, lại giơ tay về phía trước ôm lấy cổ anh.
Sau đó nhích mông.
“Tê chân.” Cô nhỏ giọng, mày hơi nhíu lại.
Chu Cảnh Thước cắn răng.
Rốt cuộc lại vẫn đầu hàng, ôm cô vào phòng.
“Anh chưa ăn sáng.” Tề Ninh được cổ vũ nên lại bắt đầu nhiều lời.
“...” Chu Cảnh Thước không hé răng.
Dạ dày của anh không tốt.” Tề Ninh chọc lên bụng anh.
…
“Em nhất định không chịu nói với anh ba chữ kia phải không?” Chu Cảnh Thước cảm thấy mình thật sự sắp biến thành con chó săn rồi.
“Buồn nôn quá, ngay cả con gái cũng có rồi.” Tề Ninh thật sự khó xử.
“…” Chu Cảnh Thước dừng bước.
“Anh yêu em.” Anh nhìn cô, gằn từng tiếng.
“...” Tề Ninh há mồm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy trên mặt cô có nhiều biểu cảm phong phú như vậy, từ há hốc mồm đến thẹn thùng, rồi lại không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng túm lấy quần áo của anh, vùi đầu vào trong lòng anh.
…
Quên đi.
Trong lúc thành thành thật thật ăn điểm tâm, anh lại thở dài.
Cứ từ từ sẽ đến thôi.
Dù sao thì bọn họ còn cả một đời.
2.
Thật ra lúc Tề Bằng khóc như một đứa ngốc giữa hôn lễ, không có ai để ý đến anh.
Một người to xác như vậy, nếu để ý thì sẽ thấy rất kỳ quái.
Anh đã quen rồi, tự mình khóc xong thì tự mình đứng lên, lau sạch nước mắt, quay trở lại sân khấu, nhìn em trai và em dâu của mình.
… Lại muốn bật khóc.
Anh thật sự không ngờ đến sẽ có một ngày này.
Gần mười năm, sự áy náy trong lòng khiến anh không ngủ ngon được.
Nếu lúc trước anh không nói chuyện Tề Trình thầm mến cô gái kia cho ba nghe, nếu như không có đoạn mở đầu đó, có phải là sẽ không xảy ra chuyện gì không.
Anh trốn sang phía bên kia đại dương, nhưng lại trốn không được lương tâm tự trách.
May mắn.
May mắn...
“Cái đó…” Một cô gái mặc một chiếc sơ mi caro, đeo một cặp mắt kính to đùng ngồi xổm xuống trước mặt anh, trong tay cầm một chiếc máy ảnh SLR*.
* SLR: máy ảnh phản xạ ống kính đơn (ống kính rời)
“...” Anh đang muốn khóc, cho nên ánh mắt lúc nhìn cô có phần ai oán.
“...” Cô gái kia cũng yên lặng một lúc, đầu ngón tay bối rối vuốt ve hoa văn trên mép ống kính. “Tôi là thợ chụp ảnh cho hôn lễ này.”
“… Xin chào.” Anh hơi hơi đứng lên, muốn chào hỏi.
Kết quả là cô gái đó vì đang ngồi sát ngay cạnh anh nên ngã đặt mông xuống đất, vì làm bộ như không có việc gì nên cô ngồi xếp bằng luôn, giống như đang định nói chuyện một lúc lâu.
“…” Tề Bằng nghĩ nghĩ, cũng ngồi xuống luôn, dù sao cũng là mặt cỏ.
“… Là thế này.” Cô gái kia đỏ mặt: “Vừa rồi ở trên sân khấu tôi không chụp được biểu cảm của anh, nhưng mà vẻ mặt của anh lúc nãy rất cảm động, tôi muốn chụp bổ sung…”
“Xin hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi?” Tề Bằng ông nói gà bà nói vịt.
“... 34.” Cô gái kia đẩy mắt kính lên, có vẻ không được tự nhiên.
“Cô muốn chụp bổ sung vẻ mặt như thế nào?” Tề Bằng phấn chấn hẳn, lại sợ sẽ dọa đối phương bỏ chạy nên cố gắng thu mình nhỏ lại.
…
Lúc cướp hoa cưới, thật ra anh cũng muốn giành giật.
Người trong nhà đều đã kết hôn rồi, chỉ có anh vẫn độc thân.
Người thợ chụp ảnh đang ngồi bên cạnh này, vừa khéo chụp được vẻ mặt của anh lúc đó.
Anh nhìn thoáng qua, đề nghị lưu lại phương thức liên lạc của cô.
34 tuổi, một năm nữa thôi là có thể hóa giải lời nguyền của nhà họ Tề rồi…
Danh sách chương