Khi Trì Trĩ Hàm chính thức bắt đầu phát sóng trực tiếp thì đã là đầu mùa đông.
Nhờ danh tiếng của nhà họ Tề, Trừng Ất cộng thêm danh tiếng của chính cô mà công tác tuyên truyền của chương trình trực tiếp được làm rất lớn, ngay khi vừa mở màn đã có vô số người hóng xem.
Ban đầu fan hâm mộ khá có ý kiến đối với việc Trì Trĩ Hàm kiên quyết không lộ mặt trong chương trình trực tiếp, dù sao thì cô cũng đã lộ mặt trong buổi họp báo, bây giờ lại đột nhiên nói không lộ mặt nữa thì cứ cảm thấy không thuyết phục.
Nhưng chờ đến lúc Trì Trĩ Hàm phát sóng trực tiếp, nhìn động tác lưu loát của cô cộng thêm giọng nói yên ổn của cô thì lại cảm thấy có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng khói lửa nhân gian.
Các thiết bị phát sóng trực tiếp đều do Trì Trĩ Hàm nhờ vị đạo diễn trước đó chọn giúp, tiêu cự đều đặt ở tấm thớt và mặt bàn, chất lượng thu hình thu âm cao, nhận được vô số lời khen.
Khác với Nhậm Tuấn Hữu chỉ dùng một máy quay bình thường, trong lúc quay thì tùy tiện trò chuyện tán gẫu làm một hoạt náo viên, lần phát sóng trực tiếp này của Trì Trĩ Hàm có chủ đề thống nhất với Weibo của cô, đòn ruột đều nằm ở những món ăn tinh tế.
Con đường này có ưu điểm là cho dù có bị người ta nói là giả tạo thì cũng có thể để lại hình ảnh đẹp trong mắt người khác.
Món ăn đầu tiên mà cô chọn chính là thịt kho tàu.
“Thật ra việc chọn thịt ba chỉ rất quan trọng, nếu như muốn người không ăn đồ béo cũng ăn được món thịt kho tàu bạn làm thì tốt nhất là hãy lựa chọn phần thịt hông.” Trì Trĩ Hàm đặt miếng thịt nằm ngang ở trước ống kính: “Phần này thịt ba chỉ có ba tầng rõ ràng, nạc mỡ cách nhau vừa phải, cắt thành từng khối dày từ ba đến bốn centimet.”
“Đương nhiên là phải bao gồm cả da.” Lúc nói đến đây khóe miệng Trì Trĩ Hàm gợi lên ý cười, nghĩ tới dáng vẻ Tề Trình ăn thịt kho tàu chỉ thích chọn da để ăn, giọng điệu càng trở nên dịu dàng hơn: “Nấu thịt ba chỉ cũng không cần thêm dầu, chỉ cần bỏ thịt ba chỉ vào trước, để lửa nhỏ, chờ tất cả các mặt của miếng thịt đều trở thành màu vàng và ra dầu là được.”
Để lửa nhỏ cần một chút thời gian, Trì Trĩ Hàm hơi thấp thỏm xem phần bình luận bên dưới.
Tốt hơn cả mong đợi.
Cô mất rất nhiều tâm sức để bài trí căn nhà lớn vừa đẹp vừa cách âm, chương trình trực tiếp đạt hiệu quả tốt tới mức bùng nổ, thậm chí rất nhiều người cảm thấy đây là có đạo diễn chuyên nghiệp hỗ trợ quay giúp.
Lúc thịt ba chỉ đã ra dầu, ống kính máy quay dời đến mặt bàn, Trì Trĩ Hàm cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng dùng đũa chậm rãi đảo thịt, mùi hương tỏa ra kèm theo âm thanh lách tách khiến người xem nhốn nháo, quả nhiên dưới phần bình luận lại là một loạt tiếng kêu đói.
“Thịt kho tàu là một món rất thích hợp để cho thêm các loại đồ ăn phụ trợ khác.” Trì Trĩ Hàm nói xong thì ngừng một chút.
Bởi vì cửa bị mở ra, Tề Trình đi vào, thấy cô đang bận rộn thì chui luôn xuống dưới gầm bàn.
“Cá nhân tôi khá thích thêm trứng cút, trứng gà hoặc các loại chế phẩm từ đậu…” Trì Trĩ Hàm kéo dài giọng, cúi đầu trừng mắt nhìn Tề Trình.
“Anh làm cái gì thế?” Không dám phát ra tiếng, chỉ nói một cách chậm rãi để Tề Trình có thể xem hiểu được khẩu hình của cô.
“Điện thoại di động.” Tề Trình cũng dùng tốc độ nói tương tự để Trì Trĩ Hàm xem hiểu được khẩu hình của anh.
…
Di động của cô đang để ở mục bình luận.
Trì Trĩ Hàm lắc đầu, không muốn đưa cho anh.
Tề Trình mấp máy miệng, mắt hơi híp lại.
Bên dưới bình luận đã bắt đầu có người đặt dấu chấm hỏi, thịt ba chỉ bị để trong nồi chiên quá lâu, từ màu vàng óng đẹp mắt đã dần chuyển thành màu đen.
…
Máy quay chất lượng cao cũng có nhược điểm.
Trì Trĩ Hàm dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lật thịt ba chỉ, bình tĩnh tiếp tục chương trình.
“Người thích ăn giòn có thể để thịt được chiên thành màu như vừa rồi, chỉ là cần phải nắm chắc độ lửa, với cái màu này mà để lâu thêm chút nữa là hỏng bét.” Cô vừa nói vừa trừng Tề Trình.
Anh vẫn còn ở dưới đó không chịu đi…
Không thèm để ý tới anh! Trì Trĩ Hàm bắt đầu bỏ đường phèn vào nồi thịt ba chỉ đã chuẩn bị xong.
“Đường phèn phải là khối nhỏ, nếu là khối lớn thì phải đập vỡ trước khi bỏ vào, nếu không… đến khi thịt đã chiên xong rồi thì đường vẫn còn chưa tan.”
Lời nói của Trì Trĩ Hàm dừng lại một chút.
Cô đã bỏ đường phèn vào.
Màu sắc của đường trong món thịt kho tàu rất quan trọng, cho nên sau khi bỏ đường vào thì cô bắt đầu đảo liên tục.
Sau đó liền thấy Tề Trình bắt chước hành động của cô hôm anh mở họp báo, đưa tay lên bàn bắt đầu mò mẫm điện thoại di động.
…
Trì Trĩ Hàm thật sự sắp bật khóc tới nơi.
Cô không quay mặt, ống kính máy quay hướng về phía mặt bàn.
Nói cách khác, tất cả động tác của Tề Trình lúc này đều được phát sóng trực tiếp lên mạng, gần hai triệu người dùng đều có thể nhìn thấy.
Comment A: “Má ơi chắc không phải chỉ có mình tôi nhìn thấy cái tay kia chứ?”
Comment B: “Không phải một mình bạn đâu.”
Comment C: “Trừng Ất????”
Comment D: “Không phải chứ, Trì Trĩ Hàm phát sóng trực tiếp ngay tại nhà?”
…
Thật ra mặt Trì Trĩ Hàm cũng xanh ngắt, không để ý lại quên lật thịt, dưới tác dụng của đường phèn, dầu từ thịt ba chỉ bắt đầu bắn tung tóe, tay Tề Trình vừa khéo ở cạnh đó, một chút dầu bắn ra dính vào tay Tề Trình.
“…” Phản ứng đầu tiên của Trì Trĩ Hàm là tắt lửa, phản ứng thứ hai chính là kéo Tề Trình từ dưới gầm bàn lên, lôi tay anh đi xối nước: “Có đau không?”
Cô đau lòng muốn chết, nhiệt độ cao như vậy, cho dù có nhanh chóng xối nước lạnh thì cũng vẫn đỏ rộp lên một mảng.
“… Em đang phát trực tiếp.” Tề Trình đỏ mặt, nhưng lại không muốn đẩy tay Trì Trĩ Hàm ra, người lại theo bản năng kề tới sát người cô, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cô.
Hoàn toàn không nhìn thấy những dấu chấm hỏi, dấu chấm than và ‘ôi mẹ ơi’ đã hoàn toàn chiếm lĩnh phần bình luận.
“Anh cần điện thoại di động làm gì?” Trong ngăn kéo bàn Trì Trĩ Hàm có bỏ thuốc mỡ trị bỏng, thuận tay lấy ra bắt đầu giúp Tề Trình thoa thuốc.
“Trong điện thoại của em có tài liệu thực tế về cảnh đường phố, hôm qua em quên gửi cho anh.” Giọng Tề Trình rất nhẹ, anh liếc mắt nhìn phần bình luận một cái, giọng lại càng nhẹ hơn nữa: “Em vẫn còn đang trực tiếp.”
…
Cuốn truyện tranh của Tề Trình cần mấy bức ảnh đường phố làm tài liệu thực tế, hôm qua trên đường đến công ty cô thuận tiện chụp mấy tấm, sau khi về nhà hai người dính lấy nhau nên hoàn toàn quên mất chính sự.
“Hôm nay anh phải nộp bản thảo kỳ đầu tiên rồi…” Tề Trình giải thích rất nghiêm túc.
Anh hơi áy náy, đây là lần phát sóng trực tiếp đầu tiên của cô, thế mà phần bình luận bị anh làm cho biến thành một đống “mẹ kiếp” rồi…
Trì Trĩ Hàm đỏ mặt đưa điện thoại di động của mình cho anh, sau đó đỏ mặt nhìn Tề Trình mở điện thoại của anh đến mục bình luận của chương trình trực tiếp, giữa chừng còn thuận tay comment tặng một đống quà.
“… Tiền này bên phía nền tảng thu về một nửa đấy!” Cô giận tới mức cấu người anh: “Không được comment quà cho em!”
“À.” Tề Trình rất nghe lời, liếc máy quay, chắc là cũng không quay được mặt bọn họ, vì vậy anh tiến tới hôn cô một cái: “Anh đi đây.”
“…” Trì Trĩ Hàm cũng không hiểu tại sao mình lại thấy không nỡ, cho nên dứt khoát ôm anh hôn thêm một cái.
“… Sao anh lại còn phải chui xuống dưới bàn để đi ra?” Đúng là điên mất.
“… Quên mất.” Tề Trình cũng hơi lúng túng.
…
Đến lúc Trì Trĩ Hàm quay lại bật bếp lên làm thịt kho tàu lần nữa thì bình luận của cư dân mạng đã không còn hòa nhã như vừa rồi nữa.
Comment A: “Thứ cho trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi, tôi thật sự không tưởng tượng được dưới gầm bàn của mấy người giàu có là cảnh tượng như thế nào.”
Comment B: “Dưới gầm bàn có gì hay ho sao? Lúc Trừng Ất mở họp báo thì cô chui bên dưới, lúc cô phát sóng trực tiếp thì Trừng Ất chui?”
Comment C: “Tôi chỉ muốn học làm thịt kho tàu thôi, nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn tìm một sợi dây để treo cổ con chó độc thân như mình…”
Comment D: “Gào khóc gào khóc gào khóc, Tề Trình thật là dịu dàng, Tề Trình ơi để em sinh khỉ con cho anh!”
Comment E: “Mọi người không phát hiện ra vừa rồi vị lão đại kia tặng bao nhiêu quà sao? Nền tảng thu về một nửa, tôi khá là đồng cảm với Tiểu Trì nhà chúng ta, không biết tiền lương tháng này có đủ để bù vốn hay không…”
…
“Màu sắc của đường là một bước rất quan trọng…” Trì Trĩ Hàm cố gắng để mặt không đổi sắc tim không lỡ nhịp.
Đây là lần đầu tiên cô phát sóng trực tiếp mà…
Mặc dù hình như nhờ Tề Trình mà lại có thêm năm mươi mấy vạn người xem…
Mặc dù hình như ông chủ của nền tảng rất vui vẻ…
Mặc dù…
Vô số lần phát sóng trực tiếp sau này, Tề Trình đều rất quen thuộc với cái kiểu chui từ dưới gầm bàn ra ngoài, đôi khi chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn hôn cô một cái…
Chương trình trực tiếp về mỹ thực của cô nhanh chóng lọt top tìm kiếm hot, bằng một phương thức mà chính cô cũng chẳng nghĩ đến.
Sau khi dần dần trở thành chủ chương trình trực tiếp có địa vị vững chắc, có một ngày nọ Trì Trĩ Hàm đột nhiên nhớ tới cái tên Nhậm Tuấn Hữu.
Thử tìm một chút, lại phát hiện ra đã một thời gian dài tên anh ta chỉ nằm ở vị trí xấp xỉ mấy trăm, thậm chí còn chẳng bằng mấy người live chơi chơi.
Trong cuộc đua kéo dài này, cô càng ngày càng trở nên tốt hơn, mà Nhậm Tuấn Hữu, người ngay từ đầu đã muốn đẩy ngã cô thà chết cũng không chịu buông kia lại chỉ có thể càng ngày càng tồi tệ.
Những lời nhạo báng trước kia của anh ta đều bị chương trình trực tiếp của Trì Trĩ Hàm làm cho bẽ mặt.
Trong số những người dăm ba bữa lại bị buộc phải xem người ta rải thức ăn cho chó trong chương trình trực tiếp có một phần là fan của Trừng Ất.
Mà Weibo của Trừng Ất cũng đã biến thành một cái Weibo si mê.
Chỉ cần Trì Trĩ Hàm đăng gì lên Weibo thì anh sẽ lập tức chia sẻ kèm theo ba hình trái tim.
Một kẻ si mê vợ chân chính.
Người hâm mộ từ chỗ không nhìn nổi cho tới khi chỉ có thể cam chịu cũng chỉ mất mấy giây.
Dù sao thì trên cái Weibo này từ trước tới giờ ngoài việc đăng bài tuyên truyền ra thì cũng chẳng có chút hơi người nào, cái kiểu thường xuyên rải thức ăn cho chó như bây giờ lại làm Weibo náo nhiệt hơn hẳn.
***
Mùa xuân năm đó, rốt cuộc Tề Trình cũng đã có thể bước chân ra khỏi cửa, cùng Trì Trĩ Hàm trở về nhà cũ của họ Tề.
Rốt cuộc năm đó cũng đã có thể hoàn thành việc đoàn viên mà ông nội Tề nhắc tới trước khi lâm chung.
Tề Trường Thanh, Tề Trường Minh, Tề Bằng, Tề Trình và Trì Trĩ Hàm, cùng với gia đình ba người của Tề Ninh quây quần lại cũng ngồi kín một cái bàn tròn.
Đây cũng là bữa cơm đoàn viên chân chính của Trì Trĩ Hàm từ sau khi gia đình xảy ra biến cố, giữa bữa tiệc linh đình luôn cảm thấy màu đỏ khắp nơi đều mang dáng vẻ của hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, từ đầu tới cuối Tề Trình vẫn luôn nắm tay cô, lòng bàn tay không còn ẩm ướt nữa.
Thậm chí Tề Trường Thanh còn rót một ly rượu vang, yêu cầu Tề Trình ít nhất cũng phải nhấp một ngụm.
Người thế hệ trước gặp chuyện vui đều không thể không đụng đến ly rượu.
Tề Trình không từ chối, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, sau đó khuôn mặt đỏ ửng suốt cả bữa cơm.
Trên đường quay trở về căn nhà lớn, hơi rượu trên người anh vẫn còn chưa tan, anh ôm lấy cổ Trì Trĩ Hàm làm nũng, chà chà cọ cọ hệt như một cái đầu sư tử tóc vàng.
“Ấm quá.” Anh cười hì hì, hơi nóng trong miệng anh xông vào lỗ tai Trì Trĩ Hàm khiến cô bắt đầu thấy nhột.
“Ừ…” Trì Trĩ Hàm bị anh làm cho miệng khô lưỡi khô, vỗ vỗ đầu anh lấy lệ.
“Muốn ôm.” Tề Trình tiếp tục nỉ non.
Anh vốn đã có bề ngoài đẹp mắt, lúc hơi nheo mắt lại hoàn toàn buông lỏng, hàng mi cong cong hạ xuống càng khiến lòng Trì Trĩ Hàm mềm nhũn.
Vốn đã ôm chặt cứng, nghe anh nói câu này lại chỉ có thể càng dùng sức hơn chút nữa.
“Bà xã à, muốn hôn.” Dường như được ôm nên anh rất vui vẻ, chà chà về phía khóe miệng đang mân mê của Trì Trĩ Hàm.
“… Rốt cuộc anh có bị say không đấy?” Trì Trĩ Hàm hơi không quen với một Tề Trình biết nói những lời khiến người ta mất hồn như vậy, cảm thấy mình sắp không khống chế nổi tính sói trong người.”
Tề Trình mở mắt ra, ôm đầu Trì Trĩ Hàm hôn lên chóp mũi cô một cái, khóe miệng hơi giơ lên, tuyên bố: “Không say, muốn hôn!”
… Thế này đúng là say rồi, Trì Trĩ Hàm coi như đã nhìn ra tửu lượng của anh, thật sự chỉ mới có mấy giọt rượu vang thôi mà…
“Muốn hôn.” Tề Trình lắc lư đầu, rất bất mãn trước sự bất động của Trì Trĩ Hàm, ngoẹo đầu xích lại gần hơn một chút, cắn lên dái tai cô.
Không dùng lực, chỉ ngậm một lát rồi lại bắt đầu liếm.
“…” Trì Trĩ Hàm run một cái, bị nhột phải rụt cổ lại.
“Bà xã à…” Anh lại kêu tiếng nữa, nỉ non, còn mang theo vẻ quyến luyến.
“Sau này anh thật sự không nên uống rượu.” Bị Tề Trình say rượu làm cho hết cách, Trì Trĩ Hàm chỉ có thể im lặng xoa đầu anh.
Tề Trình được xoa nên rất thoải mái, nằm luôn trên đùi cô, nụ cười trên khóe miệng anh khiến Trì Trĩ Hàm cảm thấy hơi hoảng hốt.
Anh càng ngày càng thích cười.
Buổi tối dậy đi tiểu đêm quay lại, anh thuận tay ôm cô vào trong lòng, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Thật tốt.
Trì Trĩ Hàm bất giác cúi đầu xuống, hôn lên môi anh một cái.
“Anh yêu em.” Tề Trình mở mắt, màu hổ phách trong đáy mắt đầy vẻ lưu luyến.
“Em cũng vậy.” Trì Trĩ Hàm hơi đỏ mặt đáp lại.
Họ đan mười ngón tay vào nhau, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa nở rộ giữa bầu trời ngoại ô, mấy nhà ven đường mở cửa sổ, phát mấy bài nhạc mừng năm mới đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi thứ đều mang dáng vẻ hân hoan vui mừng.
Giống như cuộc sống của bọn họ sau này.
***
Bộ truyện tranh liên quan tới bệnh nhân mắc chứng uất ức của Tề Trình cuối cùng cũng đã hoàn thành vào cuối tháng tám, ngày truyện lên kệ, Tề Trình nghe theo đề nghị của Trì Trĩ Hàm, mở một triển lãm tất cả tranh anh đã vẽ trong suốt mười năm qua.
Triển lãm tranh rất kinh người.
Loại tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng lại khát vọng sống sót này đã khiến rất nhiều người cảm động.
Triển lãm tranh của anh cùng với bộ truyện tranh đã khiến cho sự quan tâm của mọi người đối với bệnh tâm lý lại một lần nữa nóng lên.
Nhân vật trong truyện tranh của anh đều là người bình thường, phần lớn đều là những người ban ngày thì vui vẻ, đến lúc đêm xuống một thân một mình lại tự mua say, thậm chí còn muốn tự sát, mỗi câu chuyện về bệnh nhân mắc chứng uất ức của anh đều khiến người khác cảm thấy thông cảm.
Trong câu chuyện, không phải cuối cùng ai cũng có thể hết bệnh.
Anh gọi việc những người đó phải rời xa nhân thế đó là sự an nghỉ.
Bị vây bủa giữa những nỗi đau không cách nào khống chế nổi tới mức mệt mỏi, cho nên họ lựa chọn nghỉ ngơi, anh nói đây không hẳn là chuyện tốt, nhưng đối với người kia cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trong câu chuyện, những người cuối cùng có thể khỏi hẳn cũng phải trải qua quá trình đấu tranh mà những người bên cạnh không cách nào tưởng tượng nổi, phương án điều trị vô cùng đa dạng, nhưng quan trọng nhất vẫn là người bầu bạn và khát vọng sống sót.
“Trong bóng đêm vô tận, chúng ta sẽ ảo tưởng rằng luôn có một đôi tay ấm áp, đôi tay mà chỉ cần nắm lấy thì sẽ có thể khiến chúng ta hoàn toàn an lòng. Có lẽ nó không thể giúp bạn thoát khỏi đau khổ, nhưng lại có thể trở thành nguồn sáng duy nhất của bạn, giúp bạn dù đang giãy dụa giữa đau đớn thì cũng không quên mất mình là ai.”
“Tôi rất may mắn, giữa lúc ngã vào vũng bùn không muốn giãy dụa nữa thì đã tìm được đôi tay kia.”
“Cho nên, vào lúc hoàn toàn bất lực, thử cố gắng một lần nữa, có thể sẽ là hạnh phúc.”
Nhờ danh tiếng của nhà họ Tề, Trừng Ất cộng thêm danh tiếng của chính cô mà công tác tuyên truyền của chương trình trực tiếp được làm rất lớn, ngay khi vừa mở màn đã có vô số người hóng xem.
Ban đầu fan hâm mộ khá có ý kiến đối với việc Trì Trĩ Hàm kiên quyết không lộ mặt trong chương trình trực tiếp, dù sao thì cô cũng đã lộ mặt trong buổi họp báo, bây giờ lại đột nhiên nói không lộ mặt nữa thì cứ cảm thấy không thuyết phục.
Nhưng chờ đến lúc Trì Trĩ Hàm phát sóng trực tiếp, nhìn động tác lưu loát của cô cộng thêm giọng nói yên ổn của cô thì lại cảm thấy có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng khói lửa nhân gian.
Các thiết bị phát sóng trực tiếp đều do Trì Trĩ Hàm nhờ vị đạo diễn trước đó chọn giúp, tiêu cự đều đặt ở tấm thớt và mặt bàn, chất lượng thu hình thu âm cao, nhận được vô số lời khen.
Khác với Nhậm Tuấn Hữu chỉ dùng một máy quay bình thường, trong lúc quay thì tùy tiện trò chuyện tán gẫu làm một hoạt náo viên, lần phát sóng trực tiếp này của Trì Trĩ Hàm có chủ đề thống nhất với Weibo của cô, đòn ruột đều nằm ở những món ăn tinh tế.
Con đường này có ưu điểm là cho dù có bị người ta nói là giả tạo thì cũng có thể để lại hình ảnh đẹp trong mắt người khác.
Món ăn đầu tiên mà cô chọn chính là thịt kho tàu.
“Thật ra việc chọn thịt ba chỉ rất quan trọng, nếu như muốn người không ăn đồ béo cũng ăn được món thịt kho tàu bạn làm thì tốt nhất là hãy lựa chọn phần thịt hông.” Trì Trĩ Hàm đặt miếng thịt nằm ngang ở trước ống kính: “Phần này thịt ba chỉ có ba tầng rõ ràng, nạc mỡ cách nhau vừa phải, cắt thành từng khối dày từ ba đến bốn centimet.”
“Đương nhiên là phải bao gồm cả da.” Lúc nói đến đây khóe miệng Trì Trĩ Hàm gợi lên ý cười, nghĩ tới dáng vẻ Tề Trình ăn thịt kho tàu chỉ thích chọn da để ăn, giọng điệu càng trở nên dịu dàng hơn: “Nấu thịt ba chỉ cũng không cần thêm dầu, chỉ cần bỏ thịt ba chỉ vào trước, để lửa nhỏ, chờ tất cả các mặt của miếng thịt đều trở thành màu vàng và ra dầu là được.”
Để lửa nhỏ cần một chút thời gian, Trì Trĩ Hàm hơi thấp thỏm xem phần bình luận bên dưới.
Tốt hơn cả mong đợi.
Cô mất rất nhiều tâm sức để bài trí căn nhà lớn vừa đẹp vừa cách âm, chương trình trực tiếp đạt hiệu quả tốt tới mức bùng nổ, thậm chí rất nhiều người cảm thấy đây là có đạo diễn chuyên nghiệp hỗ trợ quay giúp.
Lúc thịt ba chỉ đã ra dầu, ống kính máy quay dời đến mặt bàn, Trì Trĩ Hàm cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng dùng đũa chậm rãi đảo thịt, mùi hương tỏa ra kèm theo âm thanh lách tách khiến người xem nhốn nháo, quả nhiên dưới phần bình luận lại là một loạt tiếng kêu đói.
“Thịt kho tàu là một món rất thích hợp để cho thêm các loại đồ ăn phụ trợ khác.” Trì Trĩ Hàm nói xong thì ngừng một chút.
Bởi vì cửa bị mở ra, Tề Trình đi vào, thấy cô đang bận rộn thì chui luôn xuống dưới gầm bàn.
“Cá nhân tôi khá thích thêm trứng cút, trứng gà hoặc các loại chế phẩm từ đậu…” Trì Trĩ Hàm kéo dài giọng, cúi đầu trừng mắt nhìn Tề Trình.
“Anh làm cái gì thế?” Không dám phát ra tiếng, chỉ nói một cách chậm rãi để Tề Trình có thể xem hiểu được khẩu hình của cô.
“Điện thoại di động.” Tề Trình cũng dùng tốc độ nói tương tự để Trì Trĩ Hàm xem hiểu được khẩu hình của anh.
…
Di động của cô đang để ở mục bình luận.
Trì Trĩ Hàm lắc đầu, không muốn đưa cho anh.
Tề Trình mấp máy miệng, mắt hơi híp lại.
Bên dưới bình luận đã bắt đầu có người đặt dấu chấm hỏi, thịt ba chỉ bị để trong nồi chiên quá lâu, từ màu vàng óng đẹp mắt đã dần chuyển thành màu đen.
…
Máy quay chất lượng cao cũng có nhược điểm.
Trì Trĩ Hàm dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lật thịt ba chỉ, bình tĩnh tiếp tục chương trình.
“Người thích ăn giòn có thể để thịt được chiên thành màu như vừa rồi, chỉ là cần phải nắm chắc độ lửa, với cái màu này mà để lâu thêm chút nữa là hỏng bét.” Cô vừa nói vừa trừng Tề Trình.
Anh vẫn còn ở dưới đó không chịu đi…
Không thèm để ý tới anh! Trì Trĩ Hàm bắt đầu bỏ đường phèn vào nồi thịt ba chỉ đã chuẩn bị xong.
“Đường phèn phải là khối nhỏ, nếu là khối lớn thì phải đập vỡ trước khi bỏ vào, nếu không… đến khi thịt đã chiên xong rồi thì đường vẫn còn chưa tan.”
Lời nói của Trì Trĩ Hàm dừng lại một chút.
Cô đã bỏ đường phèn vào.
Màu sắc của đường trong món thịt kho tàu rất quan trọng, cho nên sau khi bỏ đường vào thì cô bắt đầu đảo liên tục.
Sau đó liền thấy Tề Trình bắt chước hành động của cô hôm anh mở họp báo, đưa tay lên bàn bắt đầu mò mẫm điện thoại di động.
…
Trì Trĩ Hàm thật sự sắp bật khóc tới nơi.
Cô không quay mặt, ống kính máy quay hướng về phía mặt bàn.
Nói cách khác, tất cả động tác của Tề Trình lúc này đều được phát sóng trực tiếp lên mạng, gần hai triệu người dùng đều có thể nhìn thấy.
Comment A: “Má ơi chắc không phải chỉ có mình tôi nhìn thấy cái tay kia chứ?”
Comment B: “Không phải một mình bạn đâu.”
Comment C: “Trừng Ất????”
Comment D: “Không phải chứ, Trì Trĩ Hàm phát sóng trực tiếp ngay tại nhà?”
…
Thật ra mặt Trì Trĩ Hàm cũng xanh ngắt, không để ý lại quên lật thịt, dưới tác dụng của đường phèn, dầu từ thịt ba chỉ bắt đầu bắn tung tóe, tay Tề Trình vừa khéo ở cạnh đó, một chút dầu bắn ra dính vào tay Tề Trình.
“…” Phản ứng đầu tiên của Trì Trĩ Hàm là tắt lửa, phản ứng thứ hai chính là kéo Tề Trình từ dưới gầm bàn lên, lôi tay anh đi xối nước: “Có đau không?”
Cô đau lòng muốn chết, nhiệt độ cao như vậy, cho dù có nhanh chóng xối nước lạnh thì cũng vẫn đỏ rộp lên một mảng.
“… Em đang phát trực tiếp.” Tề Trình đỏ mặt, nhưng lại không muốn đẩy tay Trì Trĩ Hàm ra, người lại theo bản năng kề tới sát người cô, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cô.
Hoàn toàn không nhìn thấy những dấu chấm hỏi, dấu chấm than và ‘ôi mẹ ơi’ đã hoàn toàn chiếm lĩnh phần bình luận.
“Anh cần điện thoại di động làm gì?” Trong ngăn kéo bàn Trì Trĩ Hàm có bỏ thuốc mỡ trị bỏng, thuận tay lấy ra bắt đầu giúp Tề Trình thoa thuốc.
“Trong điện thoại của em có tài liệu thực tế về cảnh đường phố, hôm qua em quên gửi cho anh.” Giọng Tề Trình rất nhẹ, anh liếc mắt nhìn phần bình luận một cái, giọng lại càng nhẹ hơn nữa: “Em vẫn còn đang trực tiếp.”
…
Cuốn truyện tranh của Tề Trình cần mấy bức ảnh đường phố làm tài liệu thực tế, hôm qua trên đường đến công ty cô thuận tiện chụp mấy tấm, sau khi về nhà hai người dính lấy nhau nên hoàn toàn quên mất chính sự.
“Hôm nay anh phải nộp bản thảo kỳ đầu tiên rồi…” Tề Trình giải thích rất nghiêm túc.
Anh hơi áy náy, đây là lần phát sóng trực tiếp đầu tiên của cô, thế mà phần bình luận bị anh làm cho biến thành một đống “mẹ kiếp” rồi…
Trì Trĩ Hàm đỏ mặt đưa điện thoại di động của mình cho anh, sau đó đỏ mặt nhìn Tề Trình mở điện thoại của anh đến mục bình luận của chương trình trực tiếp, giữa chừng còn thuận tay comment tặng một đống quà.
“… Tiền này bên phía nền tảng thu về một nửa đấy!” Cô giận tới mức cấu người anh: “Không được comment quà cho em!”
“À.” Tề Trình rất nghe lời, liếc máy quay, chắc là cũng không quay được mặt bọn họ, vì vậy anh tiến tới hôn cô một cái: “Anh đi đây.”
“…” Trì Trĩ Hàm cũng không hiểu tại sao mình lại thấy không nỡ, cho nên dứt khoát ôm anh hôn thêm một cái.
“… Sao anh lại còn phải chui xuống dưới bàn để đi ra?” Đúng là điên mất.
“… Quên mất.” Tề Trình cũng hơi lúng túng.
…
Đến lúc Trì Trĩ Hàm quay lại bật bếp lên làm thịt kho tàu lần nữa thì bình luận của cư dân mạng đã không còn hòa nhã như vừa rồi nữa.
Comment A: “Thứ cho trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi, tôi thật sự không tưởng tượng được dưới gầm bàn của mấy người giàu có là cảnh tượng như thế nào.”
Comment B: “Dưới gầm bàn có gì hay ho sao? Lúc Trừng Ất mở họp báo thì cô chui bên dưới, lúc cô phát sóng trực tiếp thì Trừng Ất chui?”
Comment C: “Tôi chỉ muốn học làm thịt kho tàu thôi, nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn tìm một sợi dây để treo cổ con chó độc thân như mình…”
Comment D: “Gào khóc gào khóc gào khóc, Tề Trình thật là dịu dàng, Tề Trình ơi để em sinh khỉ con cho anh!”
Comment E: “Mọi người không phát hiện ra vừa rồi vị lão đại kia tặng bao nhiêu quà sao? Nền tảng thu về một nửa, tôi khá là đồng cảm với Tiểu Trì nhà chúng ta, không biết tiền lương tháng này có đủ để bù vốn hay không…”
…
“Màu sắc của đường là một bước rất quan trọng…” Trì Trĩ Hàm cố gắng để mặt không đổi sắc tim không lỡ nhịp.
Đây là lần đầu tiên cô phát sóng trực tiếp mà…
Mặc dù hình như nhờ Tề Trình mà lại có thêm năm mươi mấy vạn người xem…
Mặc dù hình như ông chủ của nền tảng rất vui vẻ…
Mặc dù…
Vô số lần phát sóng trực tiếp sau này, Tề Trình đều rất quen thuộc với cái kiểu chui từ dưới gầm bàn ra ngoài, đôi khi chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn hôn cô một cái…
Chương trình trực tiếp về mỹ thực của cô nhanh chóng lọt top tìm kiếm hot, bằng một phương thức mà chính cô cũng chẳng nghĩ đến.
Sau khi dần dần trở thành chủ chương trình trực tiếp có địa vị vững chắc, có một ngày nọ Trì Trĩ Hàm đột nhiên nhớ tới cái tên Nhậm Tuấn Hữu.
Thử tìm một chút, lại phát hiện ra đã một thời gian dài tên anh ta chỉ nằm ở vị trí xấp xỉ mấy trăm, thậm chí còn chẳng bằng mấy người live chơi chơi.
Trong cuộc đua kéo dài này, cô càng ngày càng trở nên tốt hơn, mà Nhậm Tuấn Hữu, người ngay từ đầu đã muốn đẩy ngã cô thà chết cũng không chịu buông kia lại chỉ có thể càng ngày càng tồi tệ.
Những lời nhạo báng trước kia của anh ta đều bị chương trình trực tiếp của Trì Trĩ Hàm làm cho bẽ mặt.
Trong số những người dăm ba bữa lại bị buộc phải xem người ta rải thức ăn cho chó trong chương trình trực tiếp có một phần là fan của Trừng Ất.
Mà Weibo của Trừng Ất cũng đã biến thành một cái Weibo si mê.
Chỉ cần Trì Trĩ Hàm đăng gì lên Weibo thì anh sẽ lập tức chia sẻ kèm theo ba hình trái tim.
Một kẻ si mê vợ chân chính.
Người hâm mộ từ chỗ không nhìn nổi cho tới khi chỉ có thể cam chịu cũng chỉ mất mấy giây.
Dù sao thì trên cái Weibo này từ trước tới giờ ngoài việc đăng bài tuyên truyền ra thì cũng chẳng có chút hơi người nào, cái kiểu thường xuyên rải thức ăn cho chó như bây giờ lại làm Weibo náo nhiệt hơn hẳn.
***
Mùa xuân năm đó, rốt cuộc Tề Trình cũng đã có thể bước chân ra khỏi cửa, cùng Trì Trĩ Hàm trở về nhà cũ của họ Tề.
Rốt cuộc năm đó cũng đã có thể hoàn thành việc đoàn viên mà ông nội Tề nhắc tới trước khi lâm chung.
Tề Trường Thanh, Tề Trường Minh, Tề Bằng, Tề Trình và Trì Trĩ Hàm, cùng với gia đình ba người của Tề Ninh quây quần lại cũng ngồi kín một cái bàn tròn.
Đây cũng là bữa cơm đoàn viên chân chính của Trì Trĩ Hàm từ sau khi gia đình xảy ra biến cố, giữa bữa tiệc linh đình luôn cảm thấy màu đỏ khắp nơi đều mang dáng vẻ của hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, từ đầu tới cuối Tề Trình vẫn luôn nắm tay cô, lòng bàn tay không còn ẩm ướt nữa.
Thậm chí Tề Trường Thanh còn rót một ly rượu vang, yêu cầu Tề Trình ít nhất cũng phải nhấp một ngụm.
Người thế hệ trước gặp chuyện vui đều không thể không đụng đến ly rượu.
Tề Trình không từ chối, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, sau đó khuôn mặt đỏ ửng suốt cả bữa cơm.
Trên đường quay trở về căn nhà lớn, hơi rượu trên người anh vẫn còn chưa tan, anh ôm lấy cổ Trì Trĩ Hàm làm nũng, chà chà cọ cọ hệt như một cái đầu sư tử tóc vàng.
“Ấm quá.” Anh cười hì hì, hơi nóng trong miệng anh xông vào lỗ tai Trì Trĩ Hàm khiến cô bắt đầu thấy nhột.
“Ừ…” Trì Trĩ Hàm bị anh làm cho miệng khô lưỡi khô, vỗ vỗ đầu anh lấy lệ.
“Muốn ôm.” Tề Trình tiếp tục nỉ non.
Anh vốn đã có bề ngoài đẹp mắt, lúc hơi nheo mắt lại hoàn toàn buông lỏng, hàng mi cong cong hạ xuống càng khiến lòng Trì Trĩ Hàm mềm nhũn.
Vốn đã ôm chặt cứng, nghe anh nói câu này lại chỉ có thể càng dùng sức hơn chút nữa.
“Bà xã à, muốn hôn.” Dường như được ôm nên anh rất vui vẻ, chà chà về phía khóe miệng đang mân mê của Trì Trĩ Hàm.
“… Rốt cuộc anh có bị say không đấy?” Trì Trĩ Hàm hơi không quen với một Tề Trình biết nói những lời khiến người ta mất hồn như vậy, cảm thấy mình sắp không khống chế nổi tính sói trong người.”
Tề Trình mở mắt ra, ôm đầu Trì Trĩ Hàm hôn lên chóp mũi cô một cái, khóe miệng hơi giơ lên, tuyên bố: “Không say, muốn hôn!”
… Thế này đúng là say rồi, Trì Trĩ Hàm coi như đã nhìn ra tửu lượng của anh, thật sự chỉ mới có mấy giọt rượu vang thôi mà…
“Muốn hôn.” Tề Trình lắc lư đầu, rất bất mãn trước sự bất động của Trì Trĩ Hàm, ngoẹo đầu xích lại gần hơn một chút, cắn lên dái tai cô.
Không dùng lực, chỉ ngậm một lát rồi lại bắt đầu liếm.
“…” Trì Trĩ Hàm run một cái, bị nhột phải rụt cổ lại.
“Bà xã à…” Anh lại kêu tiếng nữa, nỉ non, còn mang theo vẻ quyến luyến.
“Sau này anh thật sự không nên uống rượu.” Bị Tề Trình say rượu làm cho hết cách, Trì Trĩ Hàm chỉ có thể im lặng xoa đầu anh.
Tề Trình được xoa nên rất thoải mái, nằm luôn trên đùi cô, nụ cười trên khóe miệng anh khiến Trì Trĩ Hàm cảm thấy hơi hoảng hốt.
Anh càng ngày càng thích cười.
Buổi tối dậy đi tiểu đêm quay lại, anh thuận tay ôm cô vào trong lòng, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Thật tốt.
Trì Trĩ Hàm bất giác cúi đầu xuống, hôn lên môi anh một cái.
“Anh yêu em.” Tề Trình mở mắt, màu hổ phách trong đáy mắt đầy vẻ lưu luyến.
“Em cũng vậy.” Trì Trĩ Hàm hơi đỏ mặt đáp lại.
Họ đan mười ngón tay vào nhau, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa nở rộ giữa bầu trời ngoại ô, mấy nhà ven đường mở cửa sổ, phát mấy bài nhạc mừng năm mới đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi thứ đều mang dáng vẻ hân hoan vui mừng.
Giống như cuộc sống của bọn họ sau này.
***
Bộ truyện tranh liên quan tới bệnh nhân mắc chứng uất ức của Tề Trình cuối cùng cũng đã hoàn thành vào cuối tháng tám, ngày truyện lên kệ, Tề Trình nghe theo đề nghị của Trì Trĩ Hàm, mở một triển lãm tất cả tranh anh đã vẽ trong suốt mười năm qua.
Triển lãm tranh rất kinh người.
Loại tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng lại khát vọng sống sót này đã khiến rất nhiều người cảm động.
Triển lãm tranh của anh cùng với bộ truyện tranh đã khiến cho sự quan tâm của mọi người đối với bệnh tâm lý lại một lần nữa nóng lên.
Nhân vật trong truyện tranh của anh đều là người bình thường, phần lớn đều là những người ban ngày thì vui vẻ, đến lúc đêm xuống một thân một mình lại tự mua say, thậm chí còn muốn tự sát, mỗi câu chuyện về bệnh nhân mắc chứng uất ức của anh đều khiến người khác cảm thấy thông cảm.
Trong câu chuyện, không phải cuối cùng ai cũng có thể hết bệnh.
Anh gọi việc những người đó phải rời xa nhân thế đó là sự an nghỉ.
Bị vây bủa giữa những nỗi đau không cách nào khống chế nổi tới mức mệt mỏi, cho nên họ lựa chọn nghỉ ngơi, anh nói đây không hẳn là chuyện tốt, nhưng đối với người kia cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trong câu chuyện, những người cuối cùng có thể khỏi hẳn cũng phải trải qua quá trình đấu tranh mà những người bên cạnh không cách nào tưởng tượng nổi, phương án điều trị vô cùng đa dạng, nhưng quan trọng nhất vẫn là người bầu bạn và khát vọng sống sót.
“Trong bóng đêm vô tận, chúng ta sẽ ảo tưởng rằng luôn có một đôi tay ấm áp, đôi tay mà chỉ cần nắm lấy thì sẽ có thể khiến chúng ta hoàn toàn an lòng. Có lẽ nó không thể giúp bạn thoát khỏi đau khổ, nhưng lại có thể trở thành nguồn sáng duy nhất của bạn, giúp bạn dù đang giãy dụa giữa đau đớn thì cũng không quên mất mình là ai.”
“Tôi rất may mắn, giữa lúc ngã vào vũng bùn không muốn giãy dụa nữa thì đã tìm được đôi tay kia.”
“Cho nên, vào lúc hoàn toàn bất lực, thử cố gắng một lần nữa, có thể sẽ là hạnh phúc.”
Danh sách chương