Bọn Dương Thu Trì tìm một khách sạn nghỉ trước. Liễu Nhược Băng không muốn đến Phúc vương phủ, cho nên Dương Thu Trì lưu lại Quách Tuyết Liên lo liệu cho nàng, lại để tiểu hắc cẩu ở lại làm hộ vệ. Dọc đường, Dương Thu Trì đã bồi dưỡng cảm tình giữa tiểu hắc cẩu và Liễu Nhược Băng, chú chàng giờ đã biết Liễu Nhược Băng là chủ nhân của mình.
Sau khi an bài đâu ra đó, Dương Thu Trì và Lưu Dũng cùng ba hộ vệ dẫn tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đến Phúc vương phủ.
Khi thông báo vào, quản gia nhanh chóng xuất hiện, khóc lóc nghênh đón họ vào phòng khách, và thông báo với Phúc vương.
Trước đó, Phúc vương đã nhận được tin tức Sở vương bị dìm xuống sông, bầu bí thương nhau, khi nghe tiểu quân chúa Chu Phượng Đức đến, lập tức mang vợ con ra đón. Khi thấy Chu Phượng Đức thần kinh thất thường, điên điên cười ngớ ngẩn, ông ta càng đau lòng hơn, ôm tiểu quân chúa thất thanh khóc, nhất thời cả phòng khách đầy nỗi đau buồn.
Khó khăn lắm mới thu được lệ, họ chia chủ khách mà ngồi.
Phúc vương kéo tiểu quận chúa ngồi kế mình, gạt lệ quét mắt nhìn Dương Thu Trì và mọi người. Lưu Dũng là đội trưởng hộ vệ của Sở vương phủ. Mã Lăng vũ là nội vệ tổng kỳ. Hai người này Phúc vương đã từng gặp qua, nhưng Dương Thu Trì, Phó Quan và Hồ Thủy thì không nhận ra, hỏi: "Các ngươi là người gì của Sở vương phủ?"
Dương Thu Trì cùng mọi người vội đứng lên, cung thân thi lễ, tự báo danh lên.
Tiểu quận chúa ngờ nghệch ngồi nghe, đến khi nghe tên của Dương Thu Trì, đột nhiên cười hi hi, móc từ trong người ra văn khế tặng thiếp, đứng lên chạy lúp xúp lại, quỳ sụp xuống trước mặt Dương Thu Trì. Không chờ mọi người kịp phản ứng, nàng dập đầu lạy binh binh mấy cái, miệng lầm rầm: "Phượng Đức là tiểu thiếp của Dương lão gia, phải ở cạnh lão gia, sớm sinh con trai cho lão gia! Hi hi hi...!"
Dương Thu Trì tức thời đỏ mặt tía tai, không biết như thế nào mới phải.
Mấy nha hoàn và bà vú vội đến đỡ nàng dậy quay về chỗ ngồi, nhưng vừa ngồi lên, tiểu quận chúa đã nhân lúc bọn họ buông tay ra, như luồng khói chạy tới dập đầu lạy Dương Thu Trì, khiến hắn hoảng hốt tránh ra.
Khó khăn lắm mới đưa ép tiểu quận chúa trở về chỗ ngồi. Phúc vương vội hỏi đây rốt cuộc là thế nào. Lưu Dũng bèn đem sự tình kể hết.
Phúc vương ra lệnh đến dùng sức đoạt lấy văn khế, nhíu mày đọc xong, tẹt một cái xé thành hai mảnh. Ông ta còn định xé tiếp, không ngờ tiểu quận chúa ở bên cạnh đột nhiên thoát khỏi sự không chế của nha hoàn, nhào nhanh tới nắm hàm râu bạc của Phúc vương, bóp cổ ông ta giằng lại hai mảnh rách của văn khế.
Tiểu quận chúa mở to mắt nhìn hai mảnh rách của văn khế, miệng chề ra rồi òa khóc thật lớn, và vô luận Phúc vương cùng các tần phi khuyên giải thế nào cũng không dừng, khóc như cái ống bễ vậy. Cho đến khi một bà vú nhanh trí mang đến một tờ giấy trắng và hồ, dán hai tờ văn khế lại với nhau, tiểu quận chúa mới dừng gào khóc, bỏ văn khế vào trong lòng, dùng tay đè lên, miệng không ngừng rêu rao: "Ta là tiểu thiếp của Dương lão gia, phải sớm sinh cho lão gia một đứa con trai."
Phúc vương khóc cũng không được cười cũng không xong, vội bảo Ngô quản gia an bài chiêu đãi năm người Dương Thu Trì, sau đó dẫn các phi tần dụ tiểu quận chúa đi vào nội đường.
Ngô quản gia hỏi Dương Thu Trì: "Dương hộ vệ, các vị sau này định thế nào a? Có muốn làm việc ở trong phủ của Phúc vương không?"
Dương Thu Trì kiên định lắc đầu: "Đa tạ mỹ ý của quản gia, tại hạ là hộ vệ của Sở vương phủ... có câu..., cái gì mà một thấn không thể hai chủ... dù sao thì tôi cũng muốn làm chuyện khác chút, có thể nuôi gia đình là được rồi."
Bọn bốn người Lưu Dũng là do Dương Thu Trì cứu mạng, ở Vũ Xương đã phát thệ theo hầu làm tùy tùng của hắn, thấy hắn không lưu lại Phúc vương phủ, bọn họ đương nhiên cũng không ở lại.
Nguyên nhân Dương Thu Trì cự tuyệt rất giản đơn. Hắn không muốn làm người gác nhà giữa cửa của người khác. Trước kia ở Vũ Xương vì bất đắc dĩ phải lo cho sự sống, hiện giờ đã đến ở phương nam thái bình thịnh thế rồi, cách xa vùng chiến hỏa khói tên, bá tánh an cư lạc nghiệp. Tuy hắn biết Đại Minh chẳng mấy chốc sẽ bị diệt vong, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không sao. Hắn tuy học lịch sử không giỏi, cũng biết sau khi Sùng Trinh hoàng đế treo cổ chết xong, Ngô Tam Quế dẫn Thanh binh đánh vào Bắc Kinh, lại cùng tàn quân của Lý Tụ Thành và Trương Hiến Trung chiến đấu giằng co thêm nhiều năm nữa cuối cùng mới thống nhất toàn quốc. Sau đó, nam nhân toàn quốc mới gọt đầu để đuôi sam, đó là chuyện mãi tận sau này.
Tiếp đó hắn nhớ lại, trong Lộc Đỉnh ký có đề cập đến Đại minh chánh thống cái gì đó, còn nhớ rằng dường như là phần tàn dư của Đại minh là vương triều Nam Minh còn đề kháng quân Thanh mấy chục năm, cuối cùng mới bị bình định. Lúc đó trọng điểm đề kháng chủa yếu là Hồ Nam Giang Tây, như vậy có thể nói, chí ít vẫn còn khá nhiều năm thái bình. Chờ quân đuôi sam đánh tới rồi, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác, giỏi lắm thì chạy đến Đài Loan hay là Hải ngoại, dù gì thì có chết cũng không cạo đầu âm dương (Chú: cạo phần trọc phần để tóc, tóc búi kiểu người nhà Thanh).
Tuy Dương Thu Trì nói hàm hàm hồ hồ, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng, Ngô quản gia gật đầu: "Ừ...! Vương gia nói, ngươi cứu tiểu quận chúa, phải báo đáp ngươi cho thật tốt. Nếu như ngươi không muốn lưu lại trong phủ, cũng không cưỡng cầu. Như vầy đi, các ngươi dọc đường mệt nhọc cực khổ, hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước, ta bẩm báo với vương gia xong rồi sẽ định đoạt."
Dương Thu Trì và bọn Lưu Dũng về khách sạn, đem sự tình đơn giản thuật lại cho Liễu Nhược Băng nghe. Liễu Nhược Băng mỉm cười nói: "Đệ làm rất đúng, ta cũng không muốn ở dưới quyền người."
Tối hôm đó, gia đinh của Phúc vương phủ tới thỉnh cả nhóm họ đi đến phủ dự yến. Liễu Nhược Băng đương nhiên không đi, cho nên Quách Tuyết Liên và tiểu hắc cẩu lưu lại khách sạn cùng nàng. Dương Thu Trì mang theo Lưu Dũng cùng mọi người đến Phúc vương phủ.
Phúc vương phủ đã bày tửu yến. Ở cấp bậc của hắn, Phúc vương không thể ra mặt tiếp đãi, cho nên cho Ngô quản gia và các vị hộ vệ đội trưởng, tổng kỳ ngồi tiếp.
Rượu qua ba lượt, đồ ăn năm vị xong, Ngô quản gia cười nói: "Dương hộ vệ, Trương tặc phong ngươi làm quan, nhưng Dương hộ vệ treo ấn bỏ đi, nghìn dặm hộ tống tiểu quận chúa tới Trường Sa này, một phen trung nghĩa thật khiến người bội phục.
Vương gia có dặn bỉ nhân cấp cho Dương hộ vệ một công việc. Vũ Xương bị chiếm, bố chánh sứ ti của Hồ Quảng dời về Trường Sa, bỉ nhân tìm họ nói, vừa khéo ở Kiềm Dương huyện Tây Thần châu còn khuyết một chức điển sứ. Huyện Kiềm Dương này hơi nhỏ, không có huyện thừa và chủ bộ. Cho nên, điển sứ tuy cấp quan hôi thấp, nhưng là nhân vật số hai trong huyện rồi. Chỗ này xin cho người, Dương hộ vệ có hứng thú không?"
Phẩm trật của điển sứ chưa nhập lưu, ngay cả tòng cửu phẩm cũng chưa đủ. Vốn ra thì điển sứ là quan chức chuyên về thu phát công văn ở nha môn, thuộc quan văn. Nhưng do Minh triều giảm biện chế quan viên rất nhiều ở huyện nha, không thiết huyện úy, tập bộ. Như vậy chuyện giám ngục và sự vụ hình danh đều do điển sứ lo liệu, tương đương với cục trưởng cục công an bây giờ. Xem ra nhận chức đó, hắn tương đương với giám đốc sở và chủ nhiệm văn phòng chính phủ của huyện luôn rồi.
Quan lại từ thất phẩm trở lên của Minh triều đều được Lại bộ ở kinh thành bổ nhiệm. Từ bát phẩm trở xuống đều do bố chánh sứ ti cấp tỉnh trực tiếp bổ nhiệm, báo lại với Lại bộ là xong.
Dương Thu Trì tuy hai trăm năm trước là cẩm y vệ chỉ huy sứ, siêu phẩm Trấn quốc công, nhưng hiện giờ là chuyện 200 năm sau rồi, không còn ai biết hắn nữa, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, đành phải phát triển từ cơ sở lên thôi.
Do đó, Dương Thu Trì đứng dậy ôm quyền khom người: "Đa tạ quản gia! Tại hạ cảm kích bất tận!"
"Nói hay lắm! Vậy được, sáng ngày mai bỉ nhân sẽ đưa các ngươi đến bố chánh sứ ti làm thủ tục là có thể đi nhận nhiệm sở rồi." Ngô quản gia cười ha hả, chuyển đầu nhìn bọn Lưu Dũng. Ông ta đã biết Dương Thu Trì cứu tính mệnh của họ, họ đã thề chết theo hầu, cho nen nói: "Các ngươi cứ theo Dương điển sứ đến huyện Kiềm Dương, phụ tá cho Dương điển sứ đi."
Bốn người đứng dậy ôm quyền: "Vâng! Nhất định tận tâm kiệt lực phò tá Dương gia."
Tửu yến kết thúc, bọn Dương Thu Trì về khách sạn, đem chuyện này nói cho Liễu Nhược Băng nghe. Liễu Nhược Băng cũng rất cao hứng, khen: "Xem ra bước này của đệ đi đúng rồi, có thể làm một điển sứ đã không tệ, làm tốt vẫn có thể tạo phúc cho một vùng mà."
Sáng hôm sau, Ngô quản gia dẫn Dương Thu Trì đi làm thủ tục, lấy lệnh ủy nhiệm và hai chục lượng bạc trắng làm phí phái khiển (đi nhậm chức).
Ngô quản gia chuẩn bị cho họ một xe ngựa và mấy thớt tuấn mã, lại tặng Dương Thu Trì 50 lượng bạc làm lộ phí, rồi đưa họ ra khỏi thành.
Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên ôm tiểu hắc cẩu ngồi xe. Lưu Dũng và các hộ vệ cưỡi ngựa, dọc theo dịch đạo đầy ổ gà lắc lư tiến đến huyện Kiềm Dương.
Huyện Kiềm Dương ở Tương Tây, cự li cách Trường Sa gần bằng từ Trường sa đến Vũ Xương. Hơn nữa không thông đường, ngay quan đạo chánh quy cũng không có, cho nên chỉ đi dịch đạo giản đơn.
Đi được mấy ngày, bọn họ mới phát hiện chỗ mà họ được phái tới xa như thế nào, rất may là dọc đường cảnh vật xinh đẹp, dân chúng thuần phác, chẳng thấy chút dáng vóc chiến tranh nào. Khi bọn họ vội đi không kịp đến dịch trạm, thường đến trong thôn thỉnh cầu tá túc, đều được nhiệt tình khoản đãi.
Càng đi về trước, thế núi càng hiểm trở, nhiều khi phải leo lên đỉnh núi, rồi từ từ xuống đến tới chân, lại leo tiếp lên đỉnh. Đường núi trơn trợt, nhưng cảnh vật càng lúc càng đẹp. Mao lão nhân gia (Mao Trạch Đông) quả không sai khi nói "Vô hạn phong quang tại hiểm phong" (cảnh đẹp vô hạn thường ở nơi hiểm trở), lúc này thì hắn đã hiểu câu đó rốt cuộc là như thế nào.
Đi hơn nửa tháng, đén chiều một ngày nọ, họ cuối cùng đến được Kiềm Dương huyện, Thần châu ở Tương Tây.
Sau khi an bài đâu ra đó, Dương Thu Trì và Lưu Dũng cùng ba hộ vệ dẫn tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đến Phúc vương phủ.
Khi thông báo vào, quản gia nhanh chóng xuất hiện, khóc lóc nghênh đón họ vào phòng khách, và thông báo với Phúc vương.
Trước đó, Phúc vương đã nhận được tin tức Sở vương bị dìm xuống sông, bầu bí thương nhau, khi nghe tiểu quân chúa Chu Phượng Đức đến, lập tức mang vợ con ra đón. Khi thấy Chu Phượng Đức thần kinh thất thường, điên điên cười ngớ ngẩn, ông ta càng đau lòng hơn, ôm tiểu quân chúa thất thanh khóc, nhất thời cả phòng khách đầy nỗi đau buồn.
Khó khăn lắm mới thu được lệ, họ chia chủ khách mà ngồi.
Phúc vương kéo tiểu quận chúa ngồi kế mình, gạt lệ quét mắt nhìn Dương Thu Trì và mọi người. Lưu Dũng là đội trưởng hộ vệ của Sở vương phủ. Mã Lăng vũ là nội vệ tổng kỳ. Hai người này Phúc vương đã từng gặp qua, nhưng Dương Thu Trì, Phó Quan và Hồ Thủy thì không nhận ra, hỏi: "Các ngươi là người gì của Sở vương phủ?"
Dương Thu Trì cùng mọi người vội đứng lên, cung thân thi lễ, tự báo danh lên.
Tiểu quận chúa ngờ nghệch ngồi nghe, đến khi nghe tên của Dương Thu Trì, đột nhiên cười hi hi, móc từ trong người ra văn khế tặng thiếp, đứng lên chạy lúp xúp lại, quỳ sụp xuống trước mặt Dương Thu Trì. Không chờ mọi người kịp phản ứng, nàng dập đầu lạy binh binh mấy cái, miệng lầm rầm: "Phượng Đức là tiểu thiếp của Dương lão gia, phải ở cạnh lão gia, sớm sinh con trai cho lão gia! Hi hi hi...!"
Dương Thu Trì tức thời đỏ mặt tía tai, không biết như thế nào mới phải.
Mấy nha hoàn và bà vú vội đến đỡ nàng dậy quay về chỗ ngồi, nhưng vừa ngồi lên, tiểu quận chúa đã nhân lúc bọn họ buông tay ra, như luồng khói chạy tới dập đầu lạy Dương Thu Trì, khiến hắn hoảng hốt tránh ra.
Khó khăn lắm mới đưa ép tiểu quận chúa trở về chỗ ngồi. Phúc vương vội hỏi đây rốt cuộc là thế nào. Lưu Dũng bèn đem sự tình kể hết.
Phúc vương ra lệnh đến dùng sức đoạt lấy văn khế, nhíu mày đọc xong, tẹt một cái xé thành hai mảnh. Ông ta còn định xé tiếp, không ngờ tiểu quận chúa ở bên cạnh đột nhiên thoát khỏi sự không chế của nha hoàn, nhào nhanh tới nắm hàm râu bạc của Phúc vương, bóp cổ ông ta giằng lại hai mảnh rách của văn khế.
Tiểu quận chúa mở to mắt nhìn hai mảnh rách của văn khế, miệng chề ra rồi òa khóc thật lớn, và vô luận Phúc vương cùng các tần phi khuyên giải thế nào cũng không dừng, khóc như cái ống bễ vậy. Cho đến khi một bà vú nhanh trí mang đến một tờ giấy trắng và hồ, dán hai tờ văn khế lại với nhau, tiểu quận chúa mới dừng gào khóc, bỏ văn khế vào trong lòng, dùng tay đè lên, miệng không ngừng rêu rao: "Ta là tiểu thiếp của Dương lão gia, phải sớm sinh cho lão gia một đứa con trai."
Phúc vương khóc cũng không được cười cũng không xong, vội bảo Ngô quản gia an bài chiêu đãi năm người Dương Thu Trì, sau đó dẫn các phi tần dụ tiểu quận chúa đi vào nội đường.
Ngô quản gia hỏi Dương Thu Trì: "Dương hộ vệ, các vị sau này định thế nào a? Có muốn làm việc ở trong phủ của Phúc vương không?"
Dương Thu Trì kiên định lắc đầu: "Đa tạ mỹ ý của quản gia, tại hạ là hộ vệ của Sở vương phủ... có câu..., cái gì mà một thấn không thể hai chủ... dù sao thì tôi cũng muốn làm chuyện khác chút, có thể nuôi gia đình là được rồi."
Bọn bốn người Lưu Dũng là do Dương Thu Trì cứu mạng, ở Vũ Xương đã phát thệ theo hầu làm tùy tùng của hắn, thấy hắn không lưu lại Phúc vương phủ, bọn họ đương nhiên cũng không ở lại.
Nguyên nhân Dương Thu Trì cự tuyệt rất giản đơn. Hắn không muốn làm người gác nhà giữa cửa của người khác. Trước kia ở Vũ Xương vì bất đắc dĩ phải lo cho sự sống, hiện giờ đã đến ở phương nam thái bình thịnh thế rồi, cách xa vùng chiến hỏa khói tên, bá tánh an cư lạc nghiệp. Tuy hắn biết Đại Minh chẳng mấy chốc sẽ bị diệt vong, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không sao. Hắn tuy học lịch sử không giỏi, cũng biết sau khi Sùng Trinh hoàng đế treo cổ chết xong, Ngô Tam Quế dẫn Thanh binh đánh vào Bắc Kinh, lại cùng tàn quân của Lý Tụ Thành và Trương Hiến Trung chiến đấu giằng co thêm nhiều năm nữa cuối cùng mới thống nhất toàn quốc. Sau đó, nam nhân toàn quốc mới gọt đầu để đuôi sam, đó là chuyện mãi tận sau này.
Tiếp đó hắn nhớ lại, trong Lộc Đỉnh ký có đề cập đến Đại minh chánh thống cái gì đó, còn nhớ rằng dường như là phần tàn dư của Đại minh là vương triều Nam Minh còn đề kháng quân Thanh mấy chục năm, cuối cùng mới bị bình định. Lúc đó trọng điểm đề kháng chủa yếu là Hồ Nam Giang Tây, như vậy có thể nói, chí ít vẫn còn khá nhiều năm thái bình. Chờ quân đuôi sam đánh tới rồi, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác, giỏi lắm thì chạy đến Đài Loan hay là Hải ngoại, dù gì thì có chết cũng không cạo đầu âm dương (Chú: cạo phần trọc phần để tóc, tóc búi kiểu người nhà Thanh).
Tuy Dương Thu Trì nói hàm hàm hồ hồ, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng, Ngô quản gia gật đầu: "Ừ...! Vương gia nói, ngươi cứu tiểu quận chúa, phải báo đáp ngươi cho thật tốt. Nếu như ngươi không muốn lưu lại trong phủ, cũng không cưỡng cầu. Như vầy đi, các ngươi dọc đường mệt nhọc cực khổ, hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước, ta bẩm báo với vương gia xong rồi sẽ định đoạt."
Dương Thu Trì và bọn Lưu Dũng về khách sạn, đem sự tình đơn giản thuật lại cho Liễu Nhược Băng nghe. Liễu Nhược Băng mỉm cười nói: "Đệ làm rất đúng, ta cũng không muốn ở dưới quyền người."
Tối hôm đó, gia đinh của Phúc vương phủ tới thỉnh cả nhóm họ đi đến phủ dự yến. Liễu Nhược Băng đương nhiên không đi, cho nên Quách Tuyết Liên và tiểu hắc cẩu lưu lại khách sạn cùng nàng. Dương Thu Trì mang theo Lưu Dũng cùng mọi người đến Phúc vương phủ.
Phúc vương phủ đã bày tửu yến. Ở cấp bậc của hắn, Phúc vương không thể ra mặt tiếp đãi, cho nên cho Ngô quản gia và các vị hộ vệ đội trưởng, tổng kỳ ngồi tiếp.
Rượu qua ba lượt, đồ ăn năm vị xong, Ngô quản gia cười nói: "Dương hộ vệ, Trương tặc phong ngươi làm quan, nhưng Dương hộ vệ treo ấn bỏ đi, nghìn dặm hộ tống tiểu quận chúa tới Trường Sa này, một phen trung nghĩa thật khiến người bội phục.
Vương gia có dặn bỉ nhân cấp cho Dương hộ vệ một công việc. Vũ Xương bị chiếm, bố chánh sứ ti của Hồ Quảng dời về Trường Sa, bỉ nhân tìm họ nói, vừa khéo ở Kiềm Dương huyện Tây Thần châu còn khuyết một chức điển sứ. Huyện Kiềm Dương này hơi nhỏ, không có huyện thừa và chủ bộ. Cho nên, điển sứ tuy cấp quan hôi thấp, nhưng là nhân vật số hai trong huyện rồi. Chỗ này xin cho người, Dương hộ vệ có hứng thú không?"
Phẩm trật của điển sứ chưa nhập lưu, ngay cả tòng cửu phẩm cũng chưa đủ. Vốn ra thì điển sứ là quan chức chuyên về thu phát công văn ở nha môn, thuộc quan văn. Nhưng do Minh triều giảm biện chế quan viên rất nhiều ở huyện nha, không thiết huyện úy, tập bộ. Như vậy chuyện giám ngục và sự vụ hình danh đều do điển sứ lo liệu, tương đương với cục trưởng cục công an bây giờ. Xem ra nhận chức đó, hắn tương đương với giám đốc sở và chủ nhiệm văn phòng chính phủ của huyện luôn rồi.
Quan lại từ thất phẩm trở lên của Minh triều đều được Lại bộ ở kinh thành bổ nhiệm. Từ bát phẩm trở xuống đều do bố chánh sứ ti cấp tỉnh trực tiếp bổ nhiệm, báo lại với Lại bộ là xong.
Dương Thu Trì tuy hai trăm năm trước là cẩm y vệ chỉ huy sứ, siêu phẩm Trấn quốc công, nhưng hiện giờ là chuyện 200 năm sau rồi, không còn ai biết hắn nữa, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, đành phải phát triển từ cơ sở lên thôi.
Do đó, Dương Thu Trì đứng dậy ôm quyền khom người: "Đa tạ quản gia! Tại hạ cảm kích bất tận!"
"Nói hay lắm! Vậy được, sáng ngày mai bỉ nhân sẽ đưa các ngươi đến bố chánh sứ ti làm thủ tục là có thể đi nhận nhiệm sở rồi." Ngô quản gia cười ha hả, chuyển đầu nhìn bọn Lưu Dũng. Ông ta đã biết Dương Thu Trì cứu tính mệnh của họ, họ đã thề chết theo hầu, cho nen nói: "Các ngươi cứ theo Dương điển sứ đến huyện Kiềm Dương, phụ tá cho Dương điển sứ đi."
Bốn người đứng dậy ôm quyền: "Vâng! Nhất định tận tâm kiệt lực phò tá Dương gia."
Tửu yến kết thúc, bọn Dương Thu Trì về khách sạn, đem chuyện này nói cho Liễu Nhược Băng nghe. Liễu Nhược Băng cũng rất cao hứng, khen: "Xem ra bước này của đệ đi đúng rồi, có thể làm một điển sứ đã không tệ, làm tốt vẫn có thể tạo phúc cho một vùng mà."
Sáng hôm sau, Ngô quản gia dẫn Dương Thu Trì đi làm thủ tục, lấy lệnh ủy nhiệm và hai chục lượng bạc trắng làm phí phái khiển (đi nhậm chức).
Ngô quản gia chuẩn bị cho họ một xe ngựa và mấy thớt tuấn mã, lại tặng Dương Thu Trì 50 lượng bạc làm lộ phí, rồi đưa họ ra khỏi thành.
Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên ôm tiểu hắc cẩu ngồi xe. Lưu Dũng và các hộ vệ cưỡi ngựa, dọc theo dịch đạo đầy ổ gà lắc lư tiến đến huyện Kiềm Dương.
Huyện Kiềm Dương ở Tương Tây, cự li cách Trường Sa gần bằng từ Trường sa đến Vũ Xương. Hơn nữa không thông đường, ngay quan đạo chánh quy cũng không có, cho nên chỉ đi dịch đạo giản đơn.
Đi được mấy ngày, bọn họ mới phát hiện chỗ mà họ được phái tới xa như thế nào, rất may là dọc đường cảnh vật xinh đẹp, dân chúng thuần phác, chẳng thấy chút dáng vóc chiến tranh nào. Khi bọn họ vội đi không kịp đến dịch trạm, thường đến trong thôn thỉnh cầu tá túc, đều được nhiệt tình khoản đãi.
Càng đi về trước, thế núi càng hiểm trở, nhiều khi phải leo lên đỉnh núi, rồi từ từ xuống đến tới chân, lại leo tiếp lên đỉnh. Đường núi trơn trợt, nhưng cảnh vật càng lúc càng đẹp. Mao lão nhân gia (Mao Trạch Đông) quả không sai khi nói "Vô hạn phong quang tại hiểm phong" (cảnh đẹp vô hạn thường ở nơi hiểm trở), lúc này thì hắn đã hiểu câu đó rốt cuộc là như thế nào.
Đi hơn nửa tháng, đén chiều một ngày nọ, họ cuối cùng đến được Kiềm Dương huyện, Thần châu ở Tương Tây.
Danh sách chương