Một sơn tặc thân hình ốm o giương con mắt sắc mê mê nhìn A Hạnh Ny đang uốn éo, nói với đại hán mặt đen: "Nhị đại vương, An Hạnh Ny là đệ nhất mỹ nhân của Đồng trại, là hoa đỗ quyên đẹp nhất của Đồng gia. Đừng lãng phí nữa, hãy để huynh đệ thưởng thức chút đi."

"Bốp...!" Đại hán mặt đen tát một cái cực mạnh vào đại hán ốm này: "Lão tử đã nói nhiều lần rồi, huynh đệ chúng ta tuy đi làm thảo khấu, cướp của giết người đều được, chịu không nổi thì bỏ tiền đi kiếm kỹ nữ! Muốn làm cường đạo chà đạp vợ con người ta là không được. Ai làm điều đó, lão tử sẽ thiến, rồi lấy món đồ chơi đỏ bỏ vào miệng!"

"Nói quá hay!" Dương Thu Trì nhịn không được buột miệng khen: "Hay? Hay ở chỗ nào?"

Dương Thu Trì chân thành nói: "Dâm vợ con người ta thì đã sao, vợ con ngươi ta dâm thì thế nào? Các người vào rừng làm cướp là do cuộc sống bức bách, vì sinh tồn. Đánh cướp nhà cửa là có thể lý giải, nhưng gian dâm vợ con người ta chẳng khác gì cầm thú. Nhị đại vương làm người quang minh lỗi lạc, khiến người kính bội!"

Đại hán mặt đen thấy hắn nói thành khẩn như vậy, mặt không khỏi nở nụ cười: 'Ừ, ngươi có thể nói được những câu như vậy, xem ra không phải là nhân vật bình thường. Thôi được, tha cho cái tai và ngón tay ngươi, lấy ra món tín vật đưa cho Lôi tri huyện của các ngươi để làm tin lấy tiền chuộc cũng được."

"Đa tạ nhị đại vương!" KHông ngờ chỉ mấy câu vuốt mông ngựa mà giữ được tai và ngón tay của mình, Dương Thu Trì mừng rỡ, luôn miệng xưng ta, lại nói, "Trên người ... người ta vốn có một đôi bao tay màu trắng, đó là... là nương tử của ta cấp cho ta. Đem đôi bao tay đó giao cho Lôi tri huyện để nương tử của ta nhận ra là được."

"Vậy tốt! Đem đôi bao tay đó cùng với thư đưa đi!" Đại hán mặt đen nói.

Một sơn tặc đáp ứng, mang đao và tín vật đi ra cửa.

Dương Thu Trì hỏi: "Nhị đại vương tôn tính đại danh là gì?"

"Hắc hắc, sao hả? Muốn nghe rõ tình huống của ta để dễ báo phục hả?"

"Nhị đại vương lo xa rồi, Dương mỗ tuy không phải là phú hào, nhưng đối với kim ngân vàng trắng đó xem rất nhẹ, nếu như Nhị đại vương có thể tha cho bọn ta bình an trở về, ta không những không mang binh chinh tiễu báo phục, còn có thể dâng tiền chuộc gấp đôi, thế nào?"

"Ha ha ha, cóc mà cũng đòi ngáp, khẩu khí lớn thật! Dương điển sứ, đừng cho rằng ta không biết, Kiềm Dương huyện của ngươi ngay một binh một tốt cũng không có! Ngươi lấy đâu binh mang đến chinh phạt ta? Hay là mang mấy bộ khoái đó đến không đủ nhét kẻ răng ta? Hơn nữa, cái huyện của ngươi nghèo mạt rệp, e rằng ngay cả 500 lượng bạc cũng chẳng lấy đâu ra. Nhưng mà, do ngươi là điển sứ mới đến, xem ra đã bỏ không ít bạc hoạt động mới có cái chức này, xem ra là có tiền, nhưng mà cũng không nhiều, nếu không ở cái xứ khỉ ho cò gáy này làm quan nhỏ như vậy để làm gì, có thể có được bao nhiêu món béo bở chứ? Cho nên, có thể mang ra 800 lượng tiền chuộc đã là không tệ rồi, còn có gấp đôi gì? Chẳng phải là nói mồm suông cho lão tử tiêu khiển hay sao?"

Từ tình huống mà đại hán mặt đen nói, thì bọn họ dường như ẩn tàng khá nhiều nội tuyến ở Kiềm Dương huyện, khá hiểu tình hình ở đây. Nhưng nội tuyến đó xem ra không phải ở trong nha môn, nếu không ắt phải biết tin tức về tiểu quân chúa của Sở vương. Đại hán mặt đen dường như còn chưa biết thiếu nữ bị trói nằm bên cạnh hắn đây là tiểu quận chúa của Sở vương, nếu không con cá lớn để lấy tiền chuộc này e rằng đằng sau con số 800 đó phải thêm 2 con số 0 nữa.

Cho nên, Dương Thu Trì đương nhiên không thể nói tiểu quận chúa còn giấu một lượng tài phú cực lớn ở Trấn Viễn Phủ, một khi tìm được bảo tàng Sở vương chôn giấu đó, chỉ đơn giản có 800 lượng bạc này chẳng là cái gì cả.

Dương Thu Trì cười hắc hắc, nói: "Nhị đại vương, ta kính trọng ông là một hán tử, thành thật mà nói với ông một chuyện rằng, Trương tặc quân đã đánh tới Lạc Dương, bức thẳng Trường Sa. Thủ quân ở Trường Sa không nhiều, quân không đấu chí, vừa đụng là tan, Trường Sa thất thủ xem ra là chuyện sớm muộn. Tiếp theo đó, Trương tặc quân về đông tiến công Giang Tây,xuống nam đánh vào Lưỡng Quảng, hoặc là kéo vào Quý Châu, không ai nói rõ được. Một khi Trương tặc quân đánh vào Quý châu, lúc đó thì...."

"Lúc đó thì sao? Hắn đến thì ta đi, hắn đi thì ta đến, quản gì đến ta!"

"Vậy à?" Dương Thu Trì cười điềm đạm, "Nếu như nhị đại vương lòng không có chí lớn, chỉ muốn tiếu ngạo sơn lâm, thì coi như Dương mỗ không nói lời này."

Đại hán mặt đen cười lạnh: "Ngươi dùng kế khích tướng chứ gì, tưởng ta không biết sao? Hiện giờ không có chuyện làm, nói ra nghe thử, ngươi là điển sứ nho nhỏ coi có đại chí gì?"

Dương Thu Trì đương nhiên không thể cho y biết là án chiếu theo quỹ tích của lịch sử, thì trong vòng nửa năm nữa Minh triều sẽ diệt vong, tiếp đó quân Thanh nhập quan, thiên hạ sẽ đại loạn mấy chục năm, rồi quân đuôi sam Thanh triều mới thống nhất Trung Quốc. Hắn dù sao cũng là quan viên triều đình, do đó không thể cổ vũ khích lệ cho y hưng binh khởi nghĩa tạo phản, chỉ có thể căn cứ tình huống hiện tại mà lấy việc luận việc. Hắn đáp: "Ngươi cũng biết đó, Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung là hai đội phỉ quân làm loạn thiên hạ, chia nhau xưng vương, quân đội thì gườm gườm mắt hổ nhắm tới kinh sư, phía bắc thì đại binh của Mãn Thanh áp sát biên giới, công khắc liên tục thành trì của chúng ta..."

"Được rồi được rồi..., mấy chuyện yêu nước thương dân đó ngươi để người khác đi làm đi, ta không có hứng thú."

"Được, ta không nói với ngươi mấy đạo lý lớn nữa, vậy nói cái trước mắt thôi. Ngươi chẳng lẽ cả đời chiếm núi làm vương, chiếm rừng làm thảo khấu sao? Trước mắt thời cục hỗn loạn, triều đình không thể lo xuể, mới để cho ngươi tiêu diêu tự tại. Nhưng một khi thời cuộc ổn định, rảnh tay lo tới, thì e những ngày tháng làm đại vương của ngươi sẽ không tốt đẹp gì nữa đâu."

Đại hán mặt đen miễn cưỡng cười: "Ai mà muốn sống những ngày tháng được bữa sớm lo bữa tối này chứ? Ngươi cũng nói đó, cuộc sống bức phải làm vậy mà thôi. Nếu như ngươi đã đề cập tới chuyện này, ta cũng móc lòng ra nói một câu, rằng loạn thế xuất anh hùng, ai không muốn làm anh hùng chứ? Nhưng mà, dưới tay ta có tám trăm mấy chục hán tử, không chặn đường cướp của chứ làm cái gì được bây giờ?"

"Nhị đại vương đã nói lời thật, thì ta cũng thật lòng mà thưa, ta hiện giờ đang định tổ kiến một chi địa phương đoàn luyện, bảo hộ bá tánh một phương. Ta thấy các vị có vũ khí trang bị, quân dung quân kỷ không tệ, là tài có thể tạo, đến lúc đó hi vọng người có thể gia nhập vào đội ngũ của ta."

"Hắc hắc, nếu như ta không đáp ứng bị ngươi thu biên, thì ngươi thành lập xong đoàn luyện bảo hộ huyện nhà rồi, chuyện đầu tiên làm là đến tiễu trừ chúng ta phải không?"

Dương Thu Trì ưỡn ngực, ngang nhiên nói: "Người ngay không làm chuyện mờ ám, nếu như ngươi tiếp tục cứơp bóc của bá tánh, đương nhiên không thể bài trừ khả năng chinh tiễu các ngươi! Chuyện này không liên quan đến bắt cóc ta, thuần túy chỉ là chức trách, để bảo vệ an toàn cho một phương!"

Đại hán mặt đen cười lạnh, nhìn trừng Dương Thu Trì, nhất thời không ai nói gì.

Đúng lúc đó, một sơn tặc chạy vội vào ôm quyền thưa: "Nhị đại vương, đại vương nói bảo ngài đưa A Hạnh Ny tới gặp đại vương."

Đại hán mặt đen nhíu mày: "Mang ả tới đó làm gì?'

Sơn tặc đó đắn đo một chút, khẽ nói: "Ý tứ của đại vương là... là muốn nạp A Hạnh Ny làm áp trại phu nhân!"

Đại hán mặt đen tức thời trầm mặt: "Sao có thể được! Đừng nói gì đi ngược lại với quy củ chúng ta, cha của A Hạnh Ny là Dát Cát Ước là tù trưởng của Đồng trại, đồng binh tinh nhuệ dưới trướng hơn nghìn người. Chỉ cần khai chiến, trong vòng mấy ngày là có thể chiêu tập hơn một vạn binh tinh tráng ở các động trại xung quanh. Chúng ta chỉ có mấy trăm người, căn bản chẳng làm gì được! Bắt con gái của lão, đòi chuộc chút tiền tài thì lão còn có thể tiếp thụ, chú mà chà đạp con gái của lão, lão tù trưởng nhất định liều cái mạng già với chúng ta! Đến lúc đó, khắp Tuyết Phong sơn này e rằng chẳng có chỗ cho chúng ta tàng thân! Không được, ta phải đi tìm đại vương nói khuyên mới được!"

Y đứng dậy định đi, sơn tặc đó vội hỏi: "A Hanh Ny thế nào? Có mang đi không?"

"Tạm thời không mang! Đem ả trói ra phòng đơn ngoài kia, đúng rồi, nhốt chung điển sứ đại nhân và A Hạnh Ny. Chờ lát về ta muốn đơn độc đàm luận với họ chút chuyện!"

"Vâng!" Sơn tặc binh đáp ứng, phân biệt khiêng A Hạnh Ny và Dương Thu Trì ra cửa, leo thang đá lên mặt đất, xuyên qua một vườn nhỏ tiến vào một gian phòng, phân biệt trói vào hai cột, sau đó đóng cửa bỏ đi.

A Hạnh Ny cúi đầu khẽ khóc, gương mặt trắng nõn bị đầu tóc phủ lòa xòa, nhưng qua ánh trắng ở cửa sổ vẫn nhìn thấy một chút, khiến người thương xót vô hạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện