Hạnh nhi mỉm cười, đặt miếng lót giày xuống tiến vào phòng ngủ trải giường chiếu cho Dương Đạp Sơn, lấy nước mát cho hắn tắm rửa, hầu hạ hắn lên giường rồi mới ra gian ngoài ngủ.

Mấy ngày sau đó, các bộ khoái và dân tráng được cử ra ngoài điều tra lục tục kéo về, mang tin về những người điều tra đã bình an trở về nguyên quán, không hề thất tung. Cuối cùng, chỉ có ba bốn người được cử đi những huyện ở phía bắc hơi xa là vẫn chưa về.

Sắc mặt của Thành Tử Cầm và mọi người càng lúc càng khó coi, nếu như ba bốn người còn lại mang về tin tức tương đồng, thì coi như manh mối này từ đây là đứt, Dương Đạp Sơn không biết nên ra tay ở chỗ nào nữa, chẳng lẽ phải phát xuất lệnh tìm người toàn quốc hay sao? Loại sự tình này không thể sánh với lệnh truy nã toàn quốc. Truy nã thì được quyền động viên trên dưới, có người phụ trách tiến hành điều tra. Nhưng hiện giờ nguồn gốc của người chết không có, làm sao có thể tìm kiếm điều tra toàn quốc bây giờ? Những con dòi do Dương Đạp Sơn nuôi sin trưởng rất tốt, một bộ phận đã hóa kén. Hắn mỗi ngày đều quan sát ghi chép, chở đợi những con ruồi này phá kén bay ra, xem coi rốt cuộc đó là loại ruồi gì. Sau đó căn cứ tình huống ruồi sinh trưởng mà phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong.

Trong những ngày này không có đại sự gì, suốt ngày hoặc là ngồi buồn trong phòng trực nha môn, hoặc là xách yêu đao đi tuần. Khi xảy ra những án kiện liên quan đến trị an, các tổ bộ khoái tuần tra đều có thể tự giải quyết, nhiều lắm là do tổ trưởng ra mặt, căn bản không cần tới Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn ở cấp bộ đầu thế này.

Lại qua mấy ngày nữa, những con dòi do Dương Đạp Sơn nuôi cuối cùng cũng nở thành ruồi, kinh qua quan sát, hắn thấy có hai loại ruồi, một là ruồi nhặn xanh đầu bóng và ruồi hoa đầu đỏ. Tổng hợp xem xét đến thời gian sinh trưởng của dòi trên cơ thể và hoàn cảnh nhiệt độ, hắn phán đoán thời gian tử vong chuẩn xác trước ngày phát hiện thi thể là khoảng năm ngày.

Dương Đạp Sơn đem tin tức này báo cho Thành Tử Cầm, tuy kết quả chưa có ý nghĩa thực tế gì, nhưng một khi phát hiện người hiềm nghi phạm tội, thời gian này có tác dụng rất trọng yếu.

Mấy ngày sau, bộ khoái và dân trang phái đi thôn Oai Hòe huyện Hoàn dưới chân Trường Thành đã có mang tin mừng về. Bọn họ phát hiện một nông phụ tên là Ngô thị ở trong thôn chạy nạn đói nhất mực chưa về, kinh qua so sánh bức hình với người thân nông phụ đó, xác nhận người trong hình chính là Ngô thị!

Kinh qua điều tra sợ bộ, phụ thân Ngô thị chết đói trong đợt vừa rồi, đã cùng mẹ và chồng là Triệu Thuận chạy đói ra ngoài, cuối cùng chỉ có chồng trở về, nói rằng vợ và nhạc mẫu đều chết trên đường chạy nạn đói. Nhạc mẫu thì chết đói, còn hai vợ chồng sau đó thì đi lạc nhau, y tự chạy nạn một mình, cuối cùng trở về trong thôn. Ngô thị cho đến bên giờ vẫn chưa về thôn. Bọn họ đã thông tri cho lý chánh trong thôn phái dân tráng tiến hành giám sát khống chết đối với Triệu Thuận và những người thân thích liên quan, không cho phép đi đâu ra ngoài, chờ đó để điều tra sau.

Nhận được tin này thì trời đã chiều. Thành Tử Cầm nóng tính, quyết định lập tức xuất phát đi điều tra.

Thành Tử Cầm vốn muốn lưu phó bộ đầu Dương Đạp Sơn ở lại giữ nhà, nhưng năng lực phá án của hắn để lại cho Thành Tử Cầm ấn tượng thật sâu, lần này phát hiện ra thi nguyên cũng là ngờ hắn tiến hành phục nguyên chuẩn xác thi thể người chết, nhờ đó mới phát hiện người chết là dân chạy nạn đói. Nếu không, đừng nói gì phá án, ngay cả người chết là ai cũng không biết. Do đó, nếu như Dương Đạp Sơn không theo tra án, Thành Tử Cầm cảm thấy không tự tin, nên quyết định mang theo hắn, còn sự vụ của bộ khoái trong nha môn sẽ do tổ trưởng tổ 1 là Thiết tháp La Dực tạm thời phụ trách.

Thành Tử Cầm vốn muốn mang các bộ khoái theo luôn, Dương Đạp Sơn nói người nhiều hành động trì hoãn, trinh phá án kiện giống như tác chiến vậy, binh quý thần tộc, hơn nữa hai người đều có võ công, không cần thiết phải mang nhiều người, chỉ hai người họ là đủ.

Thành Tử Cầm nghe DƯơng Đạp Sơn nói vậy, mặt hơi đỏ, liếc nhanh hắn xong rồi gật đầu đồng ý.

Dương Đạp Sơn vội vã chạy về nhà, đem chuyện này nói với Hạnh nhi. Chuyện đi công sai chỉ riêng đi đường không đã hơn mười ngày, cộng thêm điều tra chỉ sợ phải hơn nửa tháng mới về. Hạnh nhi nhanh chóng chuẩn bị hành trang cho Dương Đạp Sơn, gồm mấy bộ y phục thay đổi, còn tiền đi công sai ăn ở chi phí đều do tiền của bộ khoái chi trả, cho nên không cần phải chuẩn bị nhiều, chỉ mang theo mấy trăm văn là đủ.

Dương Đạp Sơn mang rương pháp y theo, cáo biệt Hạnh nhi đi đến nha môn.

Lúc này đã chiều, hai người cưỡi lên quan mã của nha môn, giục ngựa chạy về phía bắc thành, nhắm hướng bắc mà đi.

Hai người giục ngựa ra roi, chạy được ba bốn chục dặm thì thái dương xuống núi, sau cùng là ánh hoàng hôn cũng tiêu biến ở trân chời, những vì sao từ từ xuất hiện trên màn trời đen kịch, hiếu kỳ nhìn xuống hai con tuấn mã vẫn rong ruổi trên đường.

Trên đường đi, Thành Tử Cầm không nói câu nào, chỉ giục ngựa ra roi. Dương Đạp Sơn cũng không nói, im lìm bám sát theo sau.

Đến canh hai, họ giục ngựa chạy lên Thanh Sa lĩnh, nơi này thế núi gập ghềnh, đường đi nhỏ hẹp, cong cong uốn khúc, không thể nào chạy nhanh, chỉ có thể cho ngựa thả vó từ từ tiếng.

Lúc này, trăng lưỡi liềm chếch bóng ở mé trời, chiếu ánh sáng mông lung, Dương Đạp Sơn nhịn không được nói: "Thành bộ đầu, ánh trăng đẹp như vậy mà chúng ta chỉ cố gấp đi đường, thật là có chút giết chết phong cảnh a."

Thành Tử Cầm quay đầu nhìn lại hắn, thần tình có vẻ ai oán, khẽ hừ một tiếng không nói gì, tiếp tục giục ngựa tiến lên.

Dương Đạp Sơn lại nói: "Thành bộ đầu, thêm mấy ngày nữa thì đến trung thu rồi, có thể là chúng ta không kịp về Khánh Dương phủ rồi, trên đuờng hưởng trung thu, có nhớ nhà hay không?"

Thành Tử Cầm lại hừ một tiếng, tiếp tục không nói gì.

Dương Đạp Sơn đột nhiên nhớ ra là mẹ cha của Thành Tử Cầm đều đã mất, cô thân một mình ở Khánh Dương phủ, làm gì còn người thân mà nhớ, còn đâu nhà nữa mà nghĩ, cho nên không khỏi thở dài.

Thành Tử Cầm hơi có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn hắn: "Đang tốt đẹp vậy thở dài cái gì?"

"Thành bộ đầu, cha mẹ của cô đều mất hết, ta... cha mẹ của ta cũng ở phương xa, trong đêm trung thu ấy chỉ sợ cũng u buồn lắm a."

Thành Tử Cầm lại trừng mắt nhìn hắn, đánh ngựa chạy về phía trước.

Dương Đạp Sơn hơi khó hiệu, sao đang yên lành vậy Thành Tử Cầm lại bực mình nhỉ. Hắn vội giục nưựa đuổi theo, định đi song song với nàng, nhưng Thành Tử Cầm dường như bực tức lắm, cứ thúc ngựa chạy nhanh, trong đêm tối mông lung thế này, mấy lần suýt đạp vào khoảng không té xuống núi.

Dương Đạp Sơn hơi sốt ruột, vội gọi gấp phía sau: "Thành bộ đầu! Cẩn thận một chút, Thành bộ đầu...!"

Thành Tử Cầm giật ngựa dừng phắt lại, hậm hực nói: "Ngươi bớt gọi một tiếng Thành bộ đầu bộ chết sau? Hừ!" Rồi giật ngựa thật mạnh, chạy thẳng lên núi.

Dương Đạp Sơn ngẩn người, tiếp đó nhớ lại lời Thành Tử Cầm nói ở nhà nàng, liền gọi giật giọng: "Ê! Tử Cầm! Chậm một chút, coi chừng té!"

Nghe được lời này, Thành Tử Cầm hơi chấn động thân người trong hắc ám, từ từ chậm vó ngựa. Dương Đạp Sơn đuổi theo, gấp bảo: "Tử Cầm, trời tối như vậy cô đánh ngựa chạy loạn, lỡ ngựa hụt chân té xuống núi thì làm sao?"

"Té chết thì thôi! Dù gì cũng không có ai thương xót!" Thành Tử Cầm nói xong câu này, mới phát giác là có ý nũng nịu của thiếu nữ, không khỏi đỏ bừng hai má.

Dương Đạp Sơn cười hăng hắc: "Sao lại không có ai thương xót? Có ta đây chi."

Thành Tử Cầm hơi run người, cảm thấy mặt nóng bừng, quay lại nhìn sâu vào Dương Đạp Sơn, khẽ hỏi: "Ngươi mà xót thương ta?"

"Sao lại không thương xót?" Dương Đạp Sơn làm ra vẻ lòng trung hết mực, "Cô là bộ đầu của chúng ta đó nha, chúng ta không thương cô thì thương ai a?"

Thành Tử Cầm tức mình, ngoảnh mặt giục ngựa chạy đi, vô luận là Dương Đạp Sơn chạy theo gọi thế nào cũng không thèm lý, cho đến đỉnh núi mới ghì cương đứng lại.

Dương Đạp Sơn giục ngựa chạy tới, từ xa thấy bóng dáng mỹ lệ của nàng đứng thẳng trên đỉnh núi dưới vầng trăng sang, gió đêm thổi tới, xiêm áo phất phơ, đẹp không thể nào tả xiết, trong lòng hắn khen thầm một câu, giục ngựa tới cạnh nàng, không dám nói chuyện, tĩnh lặng đứng cạnh nàng.

Thành Tử Cầm nhìn hút xuống núi, một lúc sau mới lên tiếng: "Đến tập trấn phía trước còn phải mất mấy canh giờ, chúng ta e rằng phải nghỉ qua đêm trên Thanh Sa lĩnh này thôi."

Dương Đạp Sơn cười nói: "Được a, dù gì hiện giờ trời cũng nóng, ngủ ở trên đỉnh núi cao này không cảm thấy bức bối gì!" Hắn nhìn quanh, thấy không xa có một phiến rừng nhỏ, bảo: "Chúng ta đến khoảnh rừng đó nghỉ ngơi, có thể tránh gió, miễn bị phong hàn xâm nhập cơ thể có hại."

Thành Tử Cầm gật gật đầu, giục ngựa chạy tới khoảnh rừng đó trước, buông người xuống ngựa, buộc ngựa lại chặt, xong lấy từ trong bao hành lý trên lưng ngựa bày ra, lấy hai cuộn dây bện lại thành võng, thảy cho Dương Đạp Sơn một cái, còn bản thân thì lấy một cái mắc lên hai gốc cây thích hợp.

Dương Đạp Sơn cười hăng hắc: "Thì ra là cô đã chuẩn bị võng sẵn rồi, ta cứ tự hỏi sao cô lại cứ đi đêm như vậy."

Thành Tử Cầm không lạnh không nóng hồi đáp: "Muốn làm bộ khoái thì không được sợ khổ." Sau khi mắc võng xong, nàng nằm lên: "Được rồi, ngủ thôi."

Dương Đạp Sơn chưa ngủ võng bao giờ, thấy nàng nằm an ổn như vậy, có vẻ rất thoải mái, không khỏi có điểm hâm mộ, học theo nàng cũng cột chặt hai đầu võng vào hai gốc cây, vừa ngã người đã tiêu sái nằm lăn ra, không ngờ không biết giữ thăng bằng, dùng lực quá mạnh, oạch một cái té mạnh xuống đất từ phía bên kia.

Thành Tử Cầm nhịn không được cười ha ha: "Ngươi chưa bao giờ ngủ võng à?"

Dương Đạp Sơn trèo lên lại, cười khan: "Chưa..." Lòng hắn không phục, võ công của hắn chẳng lẽ luyện để làm của thừa hay sao? Ngay cả cái võng cũng không trị được! Hắn hai tay nắm một đầu võng, phi thân nhảy lên.

Nhưng mà nằm võng thì cần phải khéo léo chứ không cần lực, chẳng phải có võ công là nằm ngủ ngon. Lần này hắn vẫn chưa điều khiển được sự thăng bằng, võng nghiêng một cái là hắn lật người xuống dưới, chỉ có điều do hai tay đã ôm chặt, hai chân bấu vào võng, nên không bị té rớt xuống, chỉ giống con vượn treo tòng teng trên cái võng mà thôi. Nếu cứ thế này thì chẳng biết là hắn ngủ võng, hay là võng ngủ hắn đây?

Thành Tử Cầm cười lăn lộn trên võng. Dương Đạp Sơn chỉ còn cách buông tay rớt người xuống cỏ, bò lên nhìn Thành Tử Cầm vô luận là võng có nghiêng ngã lật qua lật lại thế nào cũng chẳng sao, hơi ngượng, cất tiếng hỏi: "Cái võng này sao chỉ nghe lời có mình cô mà không chịu nghe lời ta? Hay là cô và ta ngủ chung một chỗ luôn có được không?"

"Đừng có mơ!" Thành Tử Cầm thu nụ cười, nghiêm mặt leo xuống võng, đến giúp hắn mở dây, chia ra cột lên bốn cây, bảo: "Mới đầu thì ngươi chưa nắm yếu lĩnh, phải cột võng ở ba hay bốn cây gì đó, như vậy mới không bị lật. Chờ người quen rồi, từ từ học cách ngủ giữa hai cây."

Dương Đạp Sơn vỗ đầu: "Ta thấy cô năm ngủ an ổn vậy mà."

Thành Tử Cầm quay lại võng của mình, ngã người nằm lên, nói: "Được rồi ngủ thôi, canh năm sáng mai dậy còn lên đường nữa."

Cái võng được phân trên bốn cây, bình ổn hơn nhiều. Dương Đạp Sơn leo lên năm, đung đưa người, lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Sáng hôm sau, khoảng canh năm, Dương Đạp Sơn đang ngon giấc, chợt nghe có người gọi mình: "Sâu lười, dậy đi, chúng ta phải xuất phát rồi." Dương Đạp Sơn mở mắt, phát hiện xung quanh tối đen, ánh trăng không biết đi đâu rồi, ngay cả sao đầy trời cũng không thấy.

Dương Đạp Sơn tuy đã quen dậy sớm luyện công, nhưng cũng không mới canh năm đã dậy. Hắn nhướn con mắt mông lung ngồi dậy trên võng, dụi dụi mắt: "Trời này ... trời này còn chưa sáng mà!"

"Vậy được, vậy ngươi ngủ tiếp đi, ta đi trước đây!" Thành Tử Cầm đã thu thập xong võng, bước lại cạnh ngựa mở dây cương, phiên thân lên ngựa, quất roi phóng đi.

"Ê! Cô định bỏ ta lại thật hả! Chờ ta với! Tử Cầm!"

Dương Đạp Sơn vội vã buông ngừoi xuống võng, vội vội vàng vàng mở dây ma81c, thu thập lại xong kẹp vào nách, phóng người lên ngựa định đuổi theo, nhưng con ngựa không thèm nễ mặt, ngữa cổ hí dài dậm chân tại chỗ, hắn bấy giờ mới nhớ là chưa mở dây buộc ngựa, vội xuống mở dây, bấy giờ mới vội vã đuổi theo xuống núi.

Chạy một lúc thì thấy Thành Tử Cầm. Nàng chỉ đang cưỡi ngựa đủng đỉnh đi, nghe tiếng gọi phía sau, cũng không thèm quay đầu, cười hỏi: "Sao không ngủ nữa đi? Muốn lại bộ khoái thì không hưởng phúc như vậy được đâu."

Dương Đạp Sơn giục ngựa đi song hành với nàng, dụi mắt không phục khí nói: "Hừ, nghe cô nói dường như là làm trăm năm bộ khoái rồi vậy, không phải là lớn hơn người ta mấy tháng hay sao!?"

"Ta tuy nhiên chỉ làm bộ khoái sớm hơn ngươi gần một năm, nhưng gia gia của ta, phụ thân của ta đều là bộ khoái. Ta từ nhỏ đã theo gia gia, phụ thân đi khắp nơi tra án, nghề bộ khoái này dĩ nhiên là dày dạn kinh nghiệm hơn ngươi nhiều rồi."

Người ta là bộ khoái thế gia, điểm này quả nhiên là thật, và loại tinh thần nghề nghiệp của Thành Tử Cầm quả nhiên khiến Dương Đạp Sơn không thể không bội phục.

Hai người giục ngựa xuống núi, trời vừa hừng sáng thì đến một con sông nhỏ, rửa ráy cho ngựa uống nước xong, hai người tiếp tục giục ngựa tiến lên.

Cứ như vậy, hai người đêm thì tới canh hai ngủ võng, canh năm thức dậy xuất phát, đi suốt ngày đếm, mấy ngày sau đến giữa trưa thì cuối cùng đến Oai Hòe thông, huyện Hoàn ở dưới chân Trường Thành (Tức Vạn Lý Trường Thành).

Vừa đến cửa thôn, chợt nghe văng vẳng có tiếng khóc lóc, hai người hơi cảm thấy kỳ quái, giục ngựa tiến vào thôn, dọc đường thấy phòng ốc bị thiêu hủy và những thi thể nằm ngổn ngang, còn có thôn dân quỳ bên cạnh khóc lóc.

Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn càng nghi hoặc hơn, chẳng lẽ trong thôn có cường đạo?

Hai người thấy bên lộ có một lão hán tóc trắng đang ngồi trên đường ôm một thi thể nam khóc lóc. Hai người buông mình xuống ngựa, bước lại nhìn, thấy trên thi thể có trúng mấy đao, nửa cái đầu đã bị chém vỡ ra, đều giật mình cả kinh. Thành Tử Cầm hỏi: "Lão nhân gia? Trong thôn phát sinh chuyện gì vậy?"

Lão hán ấy ngước mát, nhìn hai người trong trang phục bộ khoái, vội đứng lên thi lễ: "Hai vị quan gia, tối hôm qua, bọn kỵ binh Thát đát (Mông cổ) đánh úp thông chúng tôi, không những cướp đi lương thực trâu dê, còn bắt cóc hết nam đinh thành niên và nữ tử trẻ tuổi trong thôn! Con trai tôi phản kháng, bị bọn chúng loạn đao chém chết. Con của tôi a..."

Thát Đát là xưng hô của Minh triêu đối với chính quyền Bắc Nguyên đã lui về cao nguyên mông cổ cũng như các bộ tộc Mông Cổ sống ở đó. Thiểm Bắc giao giới với Thát Đát, quân đội hai bên thường tấn công quấy rối và cướp bóc lẫn nhau. Vùng dưới Trường Thành này phần lớn là xây dựng ở Tần triều hoặc thậm chí từ thời Chiến Quốc, đã nhiều năm không tu sửa, đâu đâu cũng có khuyết khẩu, hơn nữa quân đội trí trác tương đối ít, chủ yếu tập trung ở Ninh Hạ vệ sở. Vì thế, kỵ binh Thát Đát thường vượt qua các khuyết khẩu của Trường Thành tiến hành cướp bóc, bắt bớ nam nhân đi làm phục dịch khổ sai, còn nữ tử thì làm doanh kỹ. Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến một chuyện, đó là phu quân Triệu Thuận của nữ tử Ngô thị bị hại có khi nào bị Thát Đát bắt rồi, hoặc là bị chém chết rồi không? Nếu là như vậy, thì hai ngươi đi suốt ngày đêm đến đây coi như là không thu hoạch được gì rồi.

Thành Tử Cầm hỏi nơi ỏ của lý chánh trong thôn, hai người giục ngựa tới đó, thấy trong vườn có một thi thể, một phụ nhân đầu tóc bạc phơ đang khóc lóc.

Hai người tiến vào vườn, Thành Tử Cầm hỏi: "Lão bà ba, xin hỏi nơi này phải nhà lý chánh không?"

Lão phụ nhân đó nhìn thấy hai vị bộ đầu, lớn tiếng khóc rống, chỉ vào thi thể của lão già nói: "Chết rồi, đã chết rồi!"

Hai người khuyên nhũ một hồi, phụ nhân đó mới thu lại lệ, nói những gì đã trải qua. Thì ra, khi Khánh Dương phủ bộ khoái yếu cầu lý chánh tiến hành bắt giam khống chế đối với Triệu Thuận, chờ quan trên đến điều tra, lý chánh bèn phân phó dân tráng trong thôn giam Triệu Thuận vào trong nhà chứa củi của mình, không ngờ đến tối hôm qua Thát Đát đã kéo tới mấy trăm kỵ binh tiến hành cướp bóc, bắt bớ dân tráng và Triệu Thuận đi. Lý chánh ngăn trở, bị Thát đát chém chết rồi.

Nghe lời này, hai người đúng là giận không thể tả. Tuy đối phó với Thát Đát binh không phải là chức trách của họ, hai người họ cũng tuyệt không có năng lực đối kháng với Thát Đát quân đội, nhưng nghe nói Thát Đát binh ác độc như vậy, giết người bắt người, không khỏi nổi phừng lửa giận trong đầu, định cấp cho chún một bài học. Hơn nữa, Triệu Thuận là mấu chốt quan trọng để phá án, và cũng có thể là hiềm nghi phạm tội, hiện giờ bị Thát Đát binh bắt đi, manh mối coi như đã đứt, án này thật sự trở thành vụ án không manh mối rồi.

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, đây dù sao cũng là án đầu tiển khi hắn làm bộ đầu, Hàn tri phủ tín nhiệm không ra hạn định, nếu như không phá được thì quá mất mặt rồi, chẳng lẽ buộc phải tìm một tù phạm chịu tội thay hay sao?

Hai người đều mới mười sau mười bảy, có câu nghé không sợ hổ, lại thân có võ công, một mặt thì tức giận Thát Đát hung tàn, quyết ý báo phục, một mặt khác là để tìm lại Triệu Thuận, phá án này. Hai người nghề cao gan lớn, quyết định truy tung Thát Đát binh, tìm được Triệu Thuận, thuận tiện cho Thát Đát binh nếm chút mùi lợi hại.

Hai người hỏi hướng Thát Đát binh bỏ đi, giục ngựa đuổi theo. Thát Đát binh rút vào sáng sớm, hiện giờ đang là trưa, cách thời gian nửa ngày, nhưng do quân đội hành động có chậm trễ hơn hành động đơn độc, nên hai người vẫn có cơ hội đuổi kịp.

Nơi này đã là sa mạc, dọc đường Thát Đát lưu lại dấu chân ngựa rất rõ. Hai người theo dấu chân ngựa đuổi theo, không sợ mất phướng hướng.

Đuổi theo mấy thời thần, trời dần tối, và dấu chân ngựa thì càng lúc càng rõ, cho thấy Thát Đát binh ở trước không xa. Hai người rất hưng phấn, cuối cùng ẩn ước nghe được tiếng vó ngựa.

Lúc này phải cẩn thận vô cùng, hai người không dám đuổi theo quá rát, chỉ có nghe theo tiếng vó ngựa mà bám, chờ chúng lập trại nghỉ ngơi đêm xuống tiềm nhập vào, tìm kiếm Triệu Thuận, thuận tiện quậy phá cho quân doanh của Thát Đát tơi bơi.

Quân đội của Thát Đát hạ trại ở chỗ bằng phẳng và thấp, Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn cột ngựa ở bên lộ, trèo lên một ngọn núi nhỏ quan sát tình hình, thấy binh doanh dưới núi tiếng người nói ồn ào, lửa đốt sáng quắc, cũng không biết có bao nhiêu người.

Hai người không dám loạn động, nằm phục trong cỏ, tĩnh lặng chờ binh doanh an tĩnh lại. Sau nửa đêm, mọi thứ cuối cùng cũng yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng khóc của dân tráng và các nữ tử bị bắt.

Thát Đát quân doanh cho quân đi tuần rất ít, Dương Đạp Sơn nhìn mà không khỏi lắc đầu, chả trách không phải là đối thủ của Đại minh. Minh Thành Tổ năm lần thân chinh Mạc Bắc, giết Thát Đát và Ngõa Thích nghe tiếng là chạy, hiện giờ xem chúng ở gần biên giới như vậy mà là không đặt mấy lính canh, phòng thủ lỏng lẻo, không thua mới lạ.

Vừa rồi quan sát tử tế, bọn họ phát hiện Thát Đát giam các dân tráng và dân nữ ở gần nhau, sau khi thì thầm thương lượng, hai người lén hạ sơn, tiếp cận binh doanh.

Hai người mặc y sám màu đen của bộ khoái, cũng là màu che giấu tự nhiên. Họ tiến đến gần binh doanh, tránh sự giám thị của lính canh, tiến vào trong.

Những dân tráng và dân nữ ở thôn Oai Hòe đột nhiên thấy có hai bộ khoái tiến vào, vừa kinh vừa mừng. Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm vừa cởi dây trói cho họ, vừa nhỏ giọng hỏi: "Triệu Thuận ở đâu? Có thấy Triệu Thuận không?"

Các thôn dân đều đưa mắt nhìn một nam nhân ốm o khoảng ba chục tuổi. Nam nhân đó thấy hai bộ khoái đuổi theo vào binh doanh Thát Đát để tìm mình, quả thật là kinh hãi ngẩn cả ra.

Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn đưa mắt nhìn nhau, lòng mừng vô cùng, chuyến này coi như không uổng công rồi. Hắn bảo những dân tráng đã được cởi trói khẩn cấp đi cởi trói cho những người khác, rồi cùng trốn đi. Hai người đi đến cạnh Triều Thuận, Thành Tử Cầm hỏi: "Ngươi là Triệu Thuận?"

"Dạ. Hai vị quan gia, mau đưa chúng tôi đi đi."

"Chờ một chút, chờ mọi người cởi trói hết rồi cùng chạy." Thời gian khẩn bách, không rảnh để vòng vo, Thành Tử Cầm thẳng thừng hỏi: "Ta hỏi ngươi, nương tử Ngô thị của ngươi có phải là do ngươi giết không?"

Triệu Thuận đáp: "Không... không phải, tội sao có thể giết vợ tôi được..."

"Vậy nàng ta vì sao mà chết?"

"Tôi.... tôi không biết... lần trước chạy đói tới Khánh Dương, dọc được nhạc mẫu đói chết, hai vợ chồn tôi tiếp tục chạy, đến Khánh Dương phủ ở một thời gian, sau đó triều đình phát lương thực chẩn tai đến, nhưng dân đói quá nhiều, trong lúc lãnh lượng thực thì rất nhiều người chen, tôi và nương tử từ đó thất lạc. Tôi tìm thế nào cũng không tìm được, cho rằng nàng ấy trở về thôn rồi, cho nên cũng tự tìm về thôn, nhưng nàng ấy chưa về. Mấy ngày trơớc có nghe bộ khoái ở Khánh Dương phủ đến nói, mới biết là nương tử của tôi chết rồi..."

Nói đến đây, y nghẹn ngào: "Tôi không giết vợ tôi mà... tôi nhất mực ở Oai Hòe thôn, vợ tôi ở Khánh Dương phủ, tôi sao giết vợ tôi được.."

Dương Đạp Sơn hỏi: "Ngươi trong thời gian gần đây không rời khỏi Oai Hòe thôn?"

"Dạ, không tin thì ngài có thể hỏi dân trong thôn, tôi hai tháng trước đã về tới thôn rồi, nhất mực ở đó không đi đâu."

Thành Tử Cầm chuyển thân hỏi các thôn dân khác, ai cũng hạ giọng làm chứng, nói Triệu Thuận đích xác là không rời khỏi Oai Hòe thông trong thời gian gần đây.

Nếu từ Khánh Dương phủ đến thôn ở huyện Hoàn này phải mất hơn mười ngày, Triệu Thuận nếu vậy là không có cách gì phân thân hai nơi, không thể là hung thủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện