Dương Thu Trì lần tay vào người Tống Tình, sờ soạn kéo tiết y của nàng qua một bên, tấn công vào ngọc nữ phong nhu nhuyễn đàn hồi.
Hắn thô lỗ vò nắn, khiến cho Tống Tình run bắn toàn thân. Nàng vô lực dựa vào người hắn, mặc cho bàn tay ma quái của hắn tự do xâm lược từng tấc đất trên người nàng.
Dục hỏa đã đốt cháy Dương Thu Trì, ánh trăng đẹp như thế, bốn phía yên tĩnh như thế, hắn muốn trong đêm đẹp như thi như họa thế này biến Tống Tình trở thành tân nương của mình.
Dương Thu Trì từ từ đặt Tống Tình ngã nằm trên thảm cỏ mịn màng dưới khóm hoa, tiếp tục hôn thật sâu, tay tạm thời rời khỏi gò ngực căn tròn, lần mò cởi váy của nàng. Thân hình của Tống Tình run bần bật, miệng phát ra vài tiếng rên nhỏ mê người, phảng phất như chờ đợi giờ khắc này thật lâu rồi.
Chính vào lúc này, xa xa ẩn ước truyền lại tiếng huyên náo. Dương Thu Trì không thèm để ý, tiếp tục với nút buộc trên váy của nàng. Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, dường như là ở trong nội nha.
Tiếng ồn ào ấy từ từ ức chế lửa dục của Dương Thu Trì, hắn dừng tay, ngẩng đầu nghe ngóng. Quả nhiên, tiếng huyên náo phát ra từ trụ sở của Chu tri phủ. Chẳng lẽ cường đạo đến tập kích? Tống Tình vẫn vòng đôi tay ngọc quanh cổ Dương Thu Trì. Nàng đã chìm ngập trong biển dục mê loạn, miệng khe khẽ hô: "Thu Trì ca ca..."
Dương Thu Trì khẽ nói: "Dường như có chuyện rồi!"
A? Lời này khiến Tống Tình thanh tỉnh, lo sợ rúc vào trong người Dương Thu Trì: "Chuyện gì vậy?"
"Đừng sợ! Dường như là chuyện xảy ra ở chỗ Chu tri phủ." Dương Thu Trì tránh khỏi vòng tay của Tống Tình, ngồi thẳng dậy nghe ngóng một hồi, xác định là không sai. Tống Tình cũng đã ngồi dậy, một mặt vừa chỉnh lý váy áo, một mặt hỏi: "Thu Trì ca ca, phát sinh chuyện gì vậy?" Lời hỏi của nàng có phần run run.
Dương Thu Trì xót xa ôm nàng vào lòng: "Ta cũng không biết."
Bầu không khí vừa rồi đã bị tiếng huyên náo phá hỏng. Dương Thu Trì có chút tức giận chen lẫn rầu rầu, nhưng không còn cách nào khác, tình cảnh như thế này không thể tiếp tục sự lãng mạn vừa rồi được nữa. Hơn nữa Chu tri phủ đối với bản thân hắn không tệ, nếu lão xảy ra chuyện gì, bản thân hắn không thể không quản. Dương Thu Trì quay đầu lại, hôn lên làn môi thơm của Tống Tình: "Tình Tình, ta cần phải đến đó xem, để ta đưa nàng về trước."
Tống Tình cũng hôn trả lại Dương Thu Trì, rồi kiên định đáp: "Không. Muội không yên tâm, muội muốn cùng đi với huynh!"
Tiếng huyên náo càng lúc càng to, lại còn có tiếng khóc và tiếng mắng chưởi. Dương Thu Trì kéo Tống Tình dậy, hai người cùng bước thẳng tới nơi ở của Chu tri phủ.
Đến nơi, hắn thấy Tống tri huyện và Tống Vân Nhi đã ở đó. Ngưu bách hộ không có mặt, vì sau tiệc rượu đã trở về Bách hộ sở của y rồi. Tống Vân Nhi nhìn thấy Dương Thu Trì, cắn môi không nói gì, u oán nhìn hắn.
"Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Dương Thu Trì hỏi.
Tống tri huyện đáp: "Con trai nhỏ duy nhất của Chu, Chu tri phủ do một tiểu thiếp sinh, sinh ra đã chết rồi."
Dương Thu Trì kinh hãi: "Để cháu đến xem." Nói xong tiến vào phòng. Tống Tình và Tống Vân Nhi đồng thanh dị khẩu nói: "Muội cũng vào!" Rõ ràng hai người họ đều không yên tâm cho an nguy của Dương Thu Trì. Tống tri huyện và những người khác cũng theo vào trong phòng.
Trong phòng có bảy tám người, trên góc giường lớn có một cái tả, mấy nha hoàn và người hầu đứng một bên cúi đầu không dám thở mạnh. Chu tri phủ đang cầm một roi da quất mạnh vào một cô gái đang nằm trên đất. Cô gái trẻ này mặt một váy áo sát người mà trắng, kêu khóc thê thảm: "Lão gia, lão gia, thiếp thật không giết con trai chúng ta mà."
Bên cạnh đó có một đại hán thân hình khôi ngô trong bộ dạng gia đinh đang quỳ, cũng nhất mực dập đầu cầu tình cho vị tiểu thiếp đó, nghe lời có vẻ y là ca ca của vị tiểu thiếp này.
Đại hán vừa thấy Dương Thu Trì tiến vào, gương mạt vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Thu Trì vài lần. Dương Thu Trì phát hiện ánh mắt bất ngờ của đại hán, hơi cảm thấy kỳ quái.
Chu tri phủ mặt mày sậm xịt, vừa mắng vừa vung roi đánh cô gái dữ dội. Roi ra mang theo tiếng rít quất vào người cô gái, xé toạt y phục của nàng, để lại vài dấu ngấn đầu huyết. Cô gái không ngừng lăn lộn dưới đất kêu la thảm thiết.
Dương Thu Trì hỏi: "Tri phủ đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Chu tri phủ quay đầu lại thấy Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào, hậm hực đáp: "Con tiểu tiện nhân này, dám bỏ thuốc độc giết chết con ta, ta muốn nó đền mạng cho con ta!"
Cô gái đang nằm ở đất khóc lóc thưa: "Lão gia, tiện thiếp oan uổng a, tiểu thiếu gia không phải do tiện thiếp bỏ đọc chết. Tiện thiếp ngủ thức dậy, hài tử đã thế rồi."
"Còn muốn giảo biện! Con ta sắc mặt tái xanh, không phải do ngươi bỏ độc chết thì là gì? Đánh chết con tiện nhân này!" Chu tri phủ lại đánh tiếp hai roi.
Dương Thu Trì vội vã khuyên cản, hỏi cho ra lẽ nguyên ủy sự tình.
Thì ra, cô gái đang nằm trên đất là tiểu thiếp Lý thị mới vừa nạp được một năm nay của Chu tri phủ. Lý thị này thuộc loại mắn đẻ, mới một năm đã sinh cho Chu tri phủ một chú bé bụ bẫm, chỉ mới vừa đầy tháng được mấy ngày. Tối hôm nay, sau khi Lý thị cho tiểu thiếu gia bú xong, ngủ dậy đã thấy tiểu thiếu gia không còn hơi thở nữa, sợ quá kêu lớn lên. Chu tri phủ biết được tình hình chạy đến, phát hiển gương mặt của em bé xanh tím, lại không có ai tiến vào, liền nhận định Lý thị cố ý hạ độc chết tiểu công tử. Trong lúc phẫn nộ, lão cho người mang roi da đến, đánh tơi tả cô tiểu thiếp của mình.
Dương Thu Trì cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, nếu như tiểu thiếp này giết con của mình trong trường hợp không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ cô ta không nghĩ biện pháp nào chạy trốn hay thoát tội hay sao? Hiện giờ cô ta nhất mực kêu oan, nếu như thật là cô ta là, thì động cô là vì cái gì? Chẳng lẽ đứa con này chết sẽ nâng cao địa vị của cô ta trong gia đình của Chu tri phủ? Rất không hợp tình lý! Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Dương Thu Trì quyết định kiểm tra thi thể một chút, liền nói: "Chu đại nhân tạm thời bớt giận, tại hạ có thể kiểm tra thi thể của tiểu công tử một chút được không, để coi xem rốt cuộc là chuyện gì."
Chu tri phủ biết Dương Thu Trì là cao thủ phá án, hơn nữa bản thân lão cũng đánh mệt rồi, bèn quẳng roi xuống đất, thở phù phù gật đầu: "Làm phiền Dương công tử."
Dương Thu Trì bước đến bên giường, thấy trong tả ấm trên giường có thi thể một em bé, quả nhiên là mặt mày tím tái. Hắn mở tấm ủ ra, dùng một tay khẽ nâng thi thể lên. Bàn chân của em bé đã xuất hiện thi cương. Thi cương xuất hiện sớm cho thấy phù hợp với hiện tượng trúng độc tì sương, nhưng mà trong tả ấm không có dịch bài tiết theo dạng tiêu chảy hoặc chất ói mữa đặc trưng của trúng độc tỳ sương, hơn nữa, mặt mũi tím tái không phải là đặc trưng điển hình của việc trúng loại độc này.
Dương Thu Trì ẫm thi thể em bé đặt qua một bên, hỏi bọn nha hoàn xem có ai vào nữa không, hoặc là nghe tiếng em bé ói mữa hay tiêu chảy gì không. Nha hoàn đều nói không có, cũng không có ai tiến vào trong phòng.
Như vậy thì quá kỳ quái rồi! Biểu hiện tử vong bề ngoài của em bé này không phù hợp với trúng độc tỳ sương, do đó nhất định không phải do tỳ sương mà chết. Như vậy em bé này vì sao mà chết?
Dương Thu Trì quay sang bắt đầu kiểm tra mặt mũi và thi thể của đứa bé, phát hiện miệng, tai, và ngón tay của em bé có màu tím tái, ứng với hiện tượng tử vong do bị nghẹt thở. Khi một người chết do ngạt thở, do cơ thể bị thiếu dưỡng khí, máu đỏ tươi có hồng cầu có haemoglobin có nhiệm vụ vận chuyển và phân phối oxy thông qua hệ thống tuần hoàn máu dần dần chuyển hóa hết thành máu đỏ bầm chỉ chứa toàn khí carbonic. Khi lượng máu đỏ bầm này vượt quá một tỷ lệ nào đó, lớp niêm mạc dưới da sẽ xuất hiện hiện tượng tím tái, đặc biệt là ở mặt hoặc các bộ vị lộ ra ngoài.
Nếu như đúng là chết do ngạt thở, ở chỗ mắt nhất định sẽ có điểm xuất huyết. Dương Thu Trì vạch mí mắt của em bé lên, quả nhiên thấy nhãn cầu và kết mô đều có mấy điểm lấm tấm máu bầm. Đây chính là triệu chứng lâm sàn thường thấy nhất của chết do ngạt thở. Ngạt thở sẽ dẫn đến huyết áp trong các mao quản tăng lên, cộng thêm máu thiếu dưỡng khí nên tính thông thấu tăng mạnh, dẫn đến các tĩnh mạch nhỏ đều ứ huyết, các huyết quản nho nhỏ đều vỡ ra, từ đó xảy ra tình trạng xuất huyết như thế này.
Dương Thu Trì quan sát phần lưng, mông, phía trong đùi của em bé, phát hiện chảng những đã xuất hiện thi ban khắp nơi, mà thi ban màu đen cũng đã xuất hiện, càng làm tăng gia sự hoài nghi trong lòng Dương Thu Trì: tiểu hài này nhất định là do ngạt thở mà chết, bỡi vì khi chết do ngạt thở, hầu hết máu trong người không ngưng kết, dễ dàng bị lắng xuống, vì thế thi ban nhanh chóng xuất hiện hơn bình thường. Hơn nữa, do máu huyết lắng xuống tới các mao mạch đã bị vỡ dẫn tới hiện tượng ứ huyết trầm trọng hơn, gây hiện tượng thi ban màu đen.
Căn cứ vào những đặc trưng như trên, Dương Thu Trì sơ bộ phán đoán, em bị vì bị ngạt thở mà tử vong. Nhưng nguyên nhân gì dẫn đến chuyện này?
Vừa rồi điều tra biết được hôm này trong phòng nhất trực ngoài vài nha hoàn và người hầu ra, người ngoài hoặc những nha hoàn có khả năng tạo ra án hung sát này hầu như không có. Lý thị lại túc trực bên cạnh hài tử, được nhiên có cơ hội giết đứa bé này, nhưng nếu như nàng ta bóp chết nó, nhất định phải sử dụng phương pháp thông tường nhất là dùng mền hoặc gối áp lên. Theo lý thường, trong tình trạng khẩn cấp, bên người lại có công cụ, thì người ta sẽ không dùng tay để bịt mũi chết người khác được.
Vì thế, cho dù là dùng mền hay gối để bịt mũi miệng em bé, nhất định phải để lại dấu vết nước bọt hay thậm chí dấu máu trên mền gối đó. Dương Thu Trì tử tế kiểm tra gối và mền, nhưng không phát hiện dấu vết khả nghi nào.
Nếu như có thể tiến hành giải phẩu thi thể thì tốt rồi, vì có thể xác định chính xác nguyên nhân tử vong, nhưng...
Dương Thu Trì quan sát cổ của em bé, không phát hiện thấy biểu bì bị bong ra hay dấu xuất huyết dưới da gì. Khi quan sát cẩn thận miệng của em bé, thấy phía trong môi không có dấu hiệu xuất huyết, lợi cũng không có dấu máy, không giống với việc dùng sức bịt mũi miệng em bé dẫn đến tử vong. Tuy nhiên, đối phó với em bé mới một tháng tuổi không giống với một người lớn, sức bịt miệng cũng không cần lớn cũng đủ dẫn đến hiện tượng ngạt thở. Do đó, phía trong miệng có thể không dẫn đến dấu máu ở răng hay mô mềm bên trong, do đó, không thể bài trừ khả năng dẫn đến cái chết này.
Tiếp đó, Dương Thu Trì kiểm tra mũi miệng của em bé, thấy trong phần xanh tím ngay khu vực cuống mũi có màu xám bạch, nếu không cẩn thận so sánh không dễ phát hiện ra. Hơn nữa trong khu vực này còn tàn lưu lại một số vật lợn cợn và dịch thể màu trắng.
Mũi của em bé thường hơi hãm vào trong, sống mũi lại quá hẹp, không tập trung nhìn không ra được điều gì. Dương Thu Trì tìm một cái cây nhỏ, nhẹ nhàng vạch mũi em bé lên, bảo nha hoàn mang đèn lại nhìn cho rõ, phát hiện bên trong mũi đầy dịch thể mày trắng. Hắn dùng miếng cây nhỏ ấy chấm chút dịch thể kéo ra đưa lên mũi ngửi, suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Dương Thù Trì quay lại bước đến bên người vị tiểu thiếp đang ngồi bẹp dưới đất khóc, cúi người xuống nói: "Tiểu thiếu gia thật không phải do ngươi hạ độc chết không?"
Tiểu thiếp này vừa rồi thấy thái độ khách khí của Chu tri phủ đối với Dương Thu Trì, biết thanh niên này không phải là nhân vật tầm thường, hiện giờ nghe hắn hỏi, bèn nhanh chóng quỳ xuống khóc lóc dập đầu: "Đúng là không phải tôi giết, con do tôi sinh nặng đẻ đau, lẽ nào có thể xuống tay hạ độc thủ a! Con của tôi a... hu hu hu!" Nói rồi gục người xuống đất, thất thanh khóc rống lên.
Dương Thu Trì bảo: "Ngươi khoan hẳn khóc, ngồi dậy nói coi nào."
Đại hán khôi ngô bên cạnh quỳ gối lếch lại vài bước, tiến gần Lý thị bảo: "Tỷ, đừng khóc nữa, mau ngồi dậy, đại nhân còn có điều muốn hỏi tỷ kìa."
Lý thị bi thương thút thít nhỏm dậy, nhưng vẫn nghẹn ngào không nói được tiếng nào.
Dương Thu Trì phát hiện, chỗ Lý thị vừa rồi phục xuống có một mãng nước ước, hơi cảm thấy ngạc nhiên, bèn nhìn kỹ ngực của cô ta, lúc này phát hiện ngực của Lý thị đã ướt sủng, lập tức minh bạch Lý thị đang thời cho con bú, sữa mẹ dồi dào, vừa rồi bị Chu tri phủ đánh mấy roi, lăn lộn trên đất ép vào ngực, dẫn tới việc sữa tiết ra ướt cả áo. Phát hiện này càng khẳng định phán đoán của hắn hơn.
Dương Thu Trì đứng thẳng người dậy, nói với Chu tri phủ: "Tiểu thiếu gia không phải bị hạ độc chết."
Chu tri phủ bán tín bán nghi: "vậy, vậy trên mặt nó sao mà bầm tím thế kia?"
"Đó là dấu hiệu của ngạt thở chết, tiểu thiếu gia bị chết ngạt."
"Chết ngạt sao?" Chu tri phủ nghi hoặc bước đến bên giường, nhìn kỹ thi thế của em bé, "Ai bóp chết con ta?"
"Ngoài ý muốn, một chuyện ngoài ý muốn." Dương Thu Trì bước đến, chỉ vào khu vực hơi nông gần mũi của em bé, "Đại nhân thỉnh xem, khu vực gần mũi của tiểu thiếu gia hơi trắn, chính là vật ép chặt miệng mũi của tiểu thiếu gia để lại." Dương Thu Trì dùng khúc cây nhỏ vạch mũi của đứa bé lên: "Thỉnh đại nhân xem, trong mũi của thiếu gia có dịch thể màu trắng." Dương Thu Trì chấm một chút đưa cho Chu tri phủ, "Đại nhân có thể ngửi thử xe, dịch thể này hơi có mùi tanh, nhất định là sữa mẹ."
Nghe Dương Thu Trì phân tích, Chu tri phủ ẩn ước đoán được chân tướng sự việc, nhưng vẫn nhìn Dương Thu Trì chờ câu khẳng định.
Dương Thu Trì thở dài: "Từ tình huống đã kiểm tra mà xét, xem ra Lý di nương nằm trên giường cho tiểu thiếu gia bú xong rồi mệt quá ngủ thiếp đi. Sữa của cô ta quá sung túc, chảy cả vào mũi tiểu thiếu gia, dẫn đến bị ngạt, đồng thời Lý di nương ngủ say không phát giác kịp, bầu vú đè chặt miệng mũi của em bé, càng làm cho tiểu thiếu gia ngạt thở nhiều hơn. Từ ngạt thở cho đến tử vong không lâu gì, chỉ cần thời gian uống cạn chung trà là đủ."
Dương Thu Trì thầm nghĩ, nếu như tiến hành giải phẩu thi thể, ở khí quản và phổi của em bé nhất định có sửa và bọt khí. Nếu thế càng chứng minh rõ vấn đề hơn. Hắn tiếp: "Do đó, đây thuần túy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Lý di nương là vô tâm gây ra, đại nhân đừng trách nàng ta tội nghiệp."
Nghe Dương Thu Trì phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy, thần sắc Chu tri phủ giờ chuyển thành u ám, quay sang nhìn Lý di nương. Nếu đúng là như vậy, tuy tiểu thiếp này không cẩn thận, nhưng so với tội cố ý hạ độc giết con thì tội nghe hơn nhiều. Lão thở dài, nói với Lý thị đang còn quỳ dưới đất: "Nếu đây là chuyện ngoài ý muốn, bổn phủ cũng không trách ngươi nữa." Nói ra ra hiệu bảo nàng đứng lên.
Lý thị khóc lóc bi thảm, liên tục khấu đầu cảm tạ Chu tri phủ và Dương Thu Trì. Những nha hoàn và người hầu thấy Chu tri phủ đã lên tiếng rồi, lúc này mới dám bước tới đỡ Lý di nương, có người hầu còn nhanh chóng đi tìm lang trung trị thương cho nàng.
Hắn thô lỗ vò nắn, khiến cho Tống Tình run bắn toàn thân. Nàng vô lực dựa vào người hắn, mặc cho bàn tay ma quái của hắn tự do xâm lược từng tấc đất trên người nàng.
Dục hỏa đã đốt cháy Dương Thu Trì, ánh trăng đẹp như thế, bốn phía yên tĩnh như thế, hắn muốn trong đêm đẹp như thi như họa thế này biến Tống Tình trở thành tân nương của mình.
Dương Thu Trì từ từ đặt Tống Tình ngã nằm trên thảm cỏ mịn màng dưới khóm hoa, tiếp tục hôn thật sâu, tay tạm thời rời khỏi gò ngực căn tròn, lần mò cởi váy của nàng. Thân hình của Tống Tình run bần bật, miệng phát ra vài tiếng rên nhỏ mê người, phảng phất như chờ đợi giờ khắc này thật lâu rồi.
Chính vào lúc này, xa xa ẩn ước truyền lại tiếng huyên náo. Dương Thu Trì không thèm để ý, tiếp tục với nút buộc trên váy của nàng. Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, dường như là ở trong nội nha.
Tiếng ồn ào ấy từ từ ức chế lửa dục của Dương Thu Trì, hắn dừng tay, ngẩng đầu nghe ngóng. Quả nhiên, tiếng huyên náo phát ra từ trụ sở của Chu tri phủ. Chẳng lẽ cường đạo đến tập kích? Tống Tình vẫn vòng đôi tay ngọc quanh cổ Dương Thu Trì. Nàng đã chìm ngập trong biển dục mê loạn, miệng khe khẽ hô: "Thu Trì ca ca..."
Dương Thu Trì khẽ nói: "Dường như có chuyện rồi!"
A? Lời này khiến Tống Tình thanh tỉnh, lo sợ rúc vào trong người Dương Thu Trì: "Chuyện gì vậy?"
"Đừng sợ! Dường như là chuyện xảy ra ở chỗ Chu tri phủ." Dương Thu Trì tránh khỏi vòng tay của Tống Tình, ngồi thẳng dậy nghe ngóng một hồi, xác định là không sai. Tống Tình cũng đã ngồi dậy, một mặt vừa chỉnh lý váy áo, một mặt hỏi: "Thu Trì ca ca, phát sinh chuyện gì vậy?" Lời hỏi của nàng có phần run run.
Dương Thu Trì xót xa ôm nàng vào lòng: "Ta cũng không biết."
Bầu không khí vừa rồi đã bị tiếng huyên náo phá hỏng. Dương Thu Trì có chút tức giận chen lẫn rầu rầu, nhưng không còn cách nào khác, tình cảnh như thế này không thể tiếp tục sự lãng mạn vừa rồi được nữa. Hơn nữa Chu tri phủ đối với bản thân hắn không tệ, nếu lão xảy ra chuyện gì, bản thân hắn không thể không quản. Dương Thu Trì quay đầu lại, hôn lên làn môi thơm của Tống Tình: "Tình Tình, ta cần phải đến đó xem, để ta đưa nàng về trước."
Tống Tình cũng hôn trả lại Dương Thu Trì, rồi kiên định đáp: "Không. Muội không yên tâm, muội muốn cùng đi với huynh!"
Tiếng huyên náo càng lúc càng to, lại còn có tiếng khóc và tiếng mắng chưởi. Dương Thu Trì kéo Tống Tình dậy, hai người cùng bước thẳng tới nơi ở của Chu tri phủ.
Đến nơi, hắn thấy Tống tri huyện và Tống Vân Nhi đã ở đó. Ngưu bách hộ không có mặt, vì sau tiệc rượu đã trở về Bách hộ sở của y rồi. Tống Vân Nhi nhìn thấy Dương Thu Trì, cắn môi không nói gì, u oán nhìn hắn.
"Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Dương Thu Trì hỏi.
Tống tri huyện đáp: "Con trai nhỏ duy nhất của Chu, Chu tri phủ do một tiểu thiếp sinh, sinh ra đã chết rồi."
Dương Thu Trì kinh hãi: "Để cháu đến xem." Nói xong tiến vào phòng. Tống Tình và Tống Vân Nhi đồng thanh dị khẩu nói: "Muội cũng vào!" Rõ ràng hai người họ đều không yên tâm cho an nguy của Dương Thu Trì. Tống tri huyện và những người khác cũng theo vào trong phòng.
Trong phòng có bảy tám người, trên góc giường lớn có một cái tả, mấy nha hoàn và người hầu đứng một bên cúi đầu không dám thở mạnh. Chu tri phủ đang cầm một roi da quất mạnh vào một cô gái đang nằm trên đất. Cô gái trẻ này mặt một váy áo sát người mà trắng, kêu khóc thê thảm: "Lão gia, lão gia, thiếp thật không giết con trai chúng ta mà."
Bên cạnh đó có một đại hán thân hình khôi ngô trong bộ dạng gia đinh đang quỳ, cũng nhất mực dập đầu cầu tình cho vị tiểu thiếp đó, nghe lời có vẻ y là ca ca của vị tiểu thiếp này.
Đại hán vừa thấy Dương Thu Trì tiến vào, gương mạt vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Thu Trì vài lần. Dương Thu Trì phát hiện ánh mắt bất ngờ của đại hán, hơi cảm thấy kỳ quái.
Chu tri phủ mặt mày sậm xịt, vừa mắng vừa vung roi đánh cô gái dữ dội. Roi ra mang theo tiếng rít quất vào người cô gái, xé toạt y phục của nàng, để lại vài dấu ngấn đầu huyết. Cô gái không ngừng lăn lộn dưới đất kêu la thảm thiết.
Dương Thu Trì hỏi: "Tri phủ đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Chu tri phủ quay đầu lại thấy Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào, hậm hực đáp: "Con tiểu tiện nhân này, dám bỏ thuốc độc giết chết con ta, ta muốn nó đền mạng cho con ta!"
Cô gái đang nằm ở đất khóc lóc thưa: "Lão gia, tiện thiếp oan uổng a, tiểu thiếu gia không phải do tiện thiếp bỏ đọc chết. Tiện thiếp ngủ thức dậy, hài tử đã thế rồi."
"Còn muốn giảo biện! Con ta sắc mặt tái xanh, không phải do ngươi bỏ độc chết thì là gì? Đánh chết con tiện nhân này!" Chu tri phủ lại đánh tiếp hai roi.
Dương Thu Trì vội vã khuyên cản, hỏi cho ra lẽ nguyên ủy sự tình.
Thì ra, cô gái đang nằm trên đất là tiểu thiếp Lý thị mới vừa nạp được một năm nay của Chu tri phủ. Lý thị này thuộc loại mắn đẻ, mới một năm đã sinh cho Chu tri phủ một chú bé bụ bẫm, chỉ mới vừa đầy tháng được mấy ngày. Tối hôm nay, sau khi Lý thị cho tiểu thiếu gia bú xong, ngủ dậy đã thấy tiểu thiếu gia không còn hơi thở nữa, sợ quá kêu lớn lên. Chu tri phủ biết được tình hình chạy đến, phát hiển gương mặt của em bé xanh tím, lại không có ai tiến vào, liền nhận định Lý thị cố ý hạ độc chết tiểu công tử. Trong lúc phẫn nộ, lão cho người mang roi da đến, đánh tơi tả cô tiểu thiếp của mình.
Dương Thu Trì cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, nếu như tiểu thiếp này giết con của mình trong trường hợp không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ cô ta không nghĩ biện pháp nào chạy trốn hay thoát tội hay sao? Hiện giờ cô ta nhất mực kêu oan, nếu như thật là cô ta là, thì động cô là vì cái gì? Chẳng lẽ đứa con này chết sẽ nâng cao địa vị của cô ta trong gia đình của Chu tri phủ? Rất không hợp tình lý! Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Dương Thu Trì quyết định kiểm tra thi thể một chút, liền nói: "Chu đại nhân tạm thời bớt giận, tại hạ có thể kiểm tra thi thể của tiểu công tử một chút được không, để coi xem rốt cuộc là chuyện gì."
Chu tri phủ biết Dương Thu Trì là cao thủ phá án, hơn nữa bản thân lão cũng đánh mệt rồi, bèn quẳng roi xuống đất, thở phù phù gật đầu: "Làm phiền Dương công tử."
Dương Thu Trì bước đến bên giường, thấy trong tả ấm trên giường có thi thể một em bé, quả nhiên là mặt mày tím tái. Hắn mở tấm ủ ra, dùng một tay khẽ nâng thi thể lên. Bàn chân của em bé đã xuất hiện thi cương. Thi cương xuất hiện sớm cho thấy phù hợp với hiện tượng trúng độc tì sương, nhưng mà trong tả ấm không có dịch bài tiết theo dạng tiêu chảy hoặc chất ói mữa đặc trưng của trúng độc tỳ sương, hơn nữa, mặt mũi tím tái không phải là đặc trưng điển hình của việc trúng loại độc này.
Dương Thu Trì ẫm thi thể em bé đặt qua một bên, hỏi bọn nha hoàn xem có ai vào nữa không, hoặc là nghe tiếng em bé ói mữa hay tiêu chảy gì không. Nha hoàn đều nói không có, cũng không có ai tiến vào trong phòng.
Như vậy thì quá kỳ quái rồi! Biểu hiện tử vong bề ngoài của em bé này không phù hợp với trúng độc tỳ sương, do đó nhất định không phải do tỳ sương mà chết. Như vậy em bé này vì sao mà chết?
Dương Thu Trì quay sang bắt đầu kiểm tra mặt mũi và thi thể của đứa bé, phát hiện miệng, tai, và ngón tay của em bé có màu tím tái, ứng với hiện tượng tử vong do bị nghẹt thở. Khi một người chết do ngạt thở, do cơ thể bị thiếu dưỡng khí, máu đỏ tươi có hồng cầu có haemoglobin có nhiệm vụ vận chuyển và phân phối oxy thông qua hệ thống tuần hoàn máu dần dần chuyển hóa hết thành máu đỏ bầm chỉ chứa toàn khí carbonic. Khi lượng máu đỏ bầm này vượt quá một tỷ lệ nào đó, lớp niêm mạc dưới da sẽ xuất hiện hiện tượng tím tái, đặc biệt là ở mặt hoặc các bộ vị lộ ra ngoài.
Nếu như đúng là chết do ngạt thở, ở chỗ mắt nhất định sẽ có điểm xuất huyết. Dương Thu Trì vạch mí mắt của em bé lên, quả nhiên thấy nhãn cầu và kết mô đều có mấy điểm lấm tấm máu bầm. Đây chính là triệu chứng lâm sàn thường thấy nhất của chết do ngạt thở. Ngạt thở sẽ dẫn đến huyết áp trong các mao quản tăng lên, cộng thêm máu thiếu dưỡng khí nên tính thông thấu tăng mạnh, dẫn đến các tĩnh mạch nhỏ đều ứ huyết, các huyết quản nho nhỏ đều vỡ ra, từ đó xảy ra tình trạng xuất huyết như thế này.
Dương Thu Trì quan sát phần lưng, mông, phía trong đùi của em bé, phát hiện chảng những đã xuất hiện thi ban khắp nơi, mà thi ban màu đen cũng đã xuất hiện, càng làm tăng gia sự hoài nghi trong lòng Dương Thu Trì: tiểu hài này nhất định là do ngạt thở mà chết, bỡi vì khi chết do ngạt thở, hầu hết máu trong người không ngưng kết, dễ dàng bị lắng xuống, vì thế thi ban nhanh chóng xuất hiện hơn bình thường. Hơn nữa, do máu huyết lắng xuống tới các mao mạch đã bị vỡ dẫn tới hiện tượng ứ huyết trầm trọng hơn, gây hiện tượng thi ban màu đen.
Căn cứ vào những đặc trưng như trên, Dương Thu Trì sơ bộ phán đoán, em bị vì bị ngạt thở mà tử vong. Nhưng nguyên nhân gì dẫn đến chuyện này?
Vừa rồi điều tra biết được hôm này trong phòng nhất trực ngoài vài nha hoàn và người hầu ra, người ngoài hoặc những nha hoàn có khả năng tạo ra án hung sát này hầu như không có. Lý thị lại túc trực bên cạnh hài tử, được nhiên có cơ hội giết đứa bé này, nhưng nếu như nàng ta bóp chết nó, nhất định phải sử dụng phương pháp thông tường nhất là dùng mền hoặc gối áp lên. Theo lý thường, trong tình trạng khẩn cấp, bên người lại có công cụ, thì người ta sẽ không dùng tay để bịt mũi chết người khác được.
Vì thế, cho dù là dùng mền hay gối để bịt mũi miệng em bé, nhất định phải để lại dấu vết nước bọt hay thậm chí dấu máu trên mền gối đó. Dương Thu Trì tử tế kiểm tra gối và mền, nhưng không phát hiện dấu vết khả nghi nào.
Nếu như có thể tiến hành giải phẩu thi thể thì tốt rồi, vì có thể xác định chính xác nguyên nhân tử vong, nhưng...
Dương Thu Trì quan sát cổ của em bé, không phát hiện thấy biểu bì bị bong ra hay dấu xuất huyết dưới da gì. Khi quan sát cẩn thận miệng của em bé, thấy phía trong môi không có dấu hiệu xuất huyết, lợi cũng không có dấu máy, không giống với việc dùng sức bịt mũi miệng em bé dẫn đến tử vong. Tuy nhiên, đối phó với em bé mới một tháng tuổi không giống với một người lớn, sức bịt miệng cũng không cần lớn cũng đủ dẫn đến hiện tượng ngạt thở. Do đó, phía trong miệng có thể không dẫn đến dấu máu ở răng hay mô mềm bên trong, do đó, không thể bài trừ khả năng dẫn đến cái chết này.
Tiếp đó, Dương Thu Trì kiểm tra mũi miệng của em bé, thấy trong phần xanh tím ngay khu vực cuống mũi có màu xám bạch, nếu không cẩn thận so sánh không dễ phát hiện ra. Hơn nữa trong khu vực này còn tàn lưu lại một số vật lợn cợn và dịch thể màu trắng.
Mũi của em bé thường hơi hãm vào trong, sống mũi lại quá hẹp, không tập trung nhìn không ra được điều gì. Dương Thu Trì tìm một cái cây nhỏ, nhẹ nhàng vạch mũi em bé lên, bảo nha hoàn mang đèn lại nhìn cho rõ, phát hiện bên trong mũi đầy dịch thể mày trắng. Hắn dùng miếng cây nhỏ ấy chấm chút dịch thể kéo ra đưa lên mũi ngửi, suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Dương Thù Trì quay lại bước đến bên người vị tiểu thiếp đang ngồi bẹp dưới đất khóc, cúi người xuống nói: "Tiểu thiếu gia thật không phải do ngươi hạ độc chết không?"
Tiểu thiếp này vừa rồi thấy thái độ khách khí của Chu tri phủ đối với Dương Thu Trì, biết thanh niên này không phải là nhân vật tầm thường, hiện giờ nghe hắn hỏi, bèn nhanh chóng quỳ xuống khóc lóc dập đầu: "Đúng là không phải tôi giết, con do tôi sinh nặng đẻ đau, lẽ nào có thể xuống tay hạ độc thủ a! Con của tôi a... hu hu hu!" Nói rồi gục người xuống đất, thất thanh khóc rống lên.
Dương Thu Trì bảo: "Ngươi khoan hẳn khóc, ngồi dậy nói coi nào."
Đại hán khôi ngô bên cạnh quỳ gối lếch lại vài bước, tiến gần Lý thị bảo: "Tỷ, đừng khóc nữa, mau ngồi dậy, đại nhân còn có điều muốn hỏi tỷ kìa."
Lý thị bi thương thút thít nhỏm dậy, nhưng vẫn nghẹn ngào không nói được tiếng nào.
Dương Thu Trì phát hiện, chỗ Lý thị vừa rồi phục xuống có một mãng nước ước, hơi cảm thấy ngạc nhiên, bèn nhìn kỹ ngực của cô ta, lúc này phát hiện ngực của Lý thị đã ướt sủng, lập tức minh bạch Lý thị đang thời cho con bú, sữa mẹ dồi dào, vừa rồi bị Chu tri phủ đánh mấy roi, lăn lộn trên đất ép vào ngực, dẫn tới việc sữa tiết ra ướt cả áo. Phát hiện này càng khẳng định phán đoán của hắn hơn.
Dương Thu Trì đứng thẳng người dậy, nói với Chu tri phủ: "Tiểu thiếu gia không phải bị hạ độc chết."
Chu tri phủ bán tín bán nghi: "vậy, vậy trên mặt nó sao mà bầm tím thế kia?"
"Đó là dấu hiệu của ngạt thở chết, tiểu thiếu gia bị chết ngạt."
"Chết ngạt sao?" Chu tri phủ nghi hoặc bước đến bên giường, nhìn kỹ thi thế của em bé, "Ai bóp chết con ta?"
"Ngoài ý muốn, một chuyện ngoài ý muốn." Dương Thu Trì bước đến, chỉ vào khu vực hơi nông gần mũi của em bé, "Đại nhân thỉnh xem, khu vực gần mũi của tiểu thiếu gia hơi trắn, chính là vật ép chặt miệng mũi của tiểu thiếu gia để lại." Dương Thu Trì dùng khúc cây nhỏ vạch mũi của đứa bé lên: "Thỉnh đại nhân xem, trong mũi của thiếu gia có dịch thể màu trắng." Dương Thu Trì chấm một chút đưa cho Chu tri phủ, "Đại nhân có thể ngửi thử xe, dịch thể này hơi có mùi tanh, nhất định là sữa mẹ."
Nghe Dương Thu Trì phân tích, Chu tri phủ ẩn ước đoán được chân tướng sự việc, nhưng vẫn nhìn Dương Thu Trì chờ câu khẳng định.
Dương Thu Trì thở dài: "Từ tình huống đã kiểm tra mà xét, xem ra Lý di nương nằm trên giường cho tiểu thiếu gia bú xong rồi mệt quá ngủ thiếp đi. Sữa của cô ta quá sung túc, chảy cả vào mũi tiểu thiếu gia, dẫn đến bị ngạt, đồng thời Lý di nương ngủ say không phát giác kịp, bầu vú đè chặt miệng mũi của em bé, càng làm cho tiểu thiếu gia ngạt thở nhiều hơn. Từ ngạt thở cho đến tử vong không lâu gì, chỉ cần thời gian uống cạn chung trà là đủ."
Dương Thu Trì thầm nghĩ, nếu như tiến hành giải phẩu thi thể, ở khí quản và phổi của em bé nhất định có sửa và bọt khí. Nếu thế càng chứng minh rõ vấn đề hơn. Hắn tiếp: "Do đó, đây thuần túy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Lý di nương là vô tâm gây ra, đại nhân đừng trách nàng ta tội nghiệp."
Nghe Dương Thu Trì phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy, thần sắc Chu tri phủ giờ chuyển thành u ám, quay sang nhìn Lý di nương. Nếu đúng là như vậy, tuy tiểu thiếp này không cẩn thận, nhưng so với tội cố ý hạ độc giết con thì tội nghe hơn nhiều. Lão thở dài, nói với Lý thị đang còn quỳ dưới đất: "Nếu đây là chuyện ngoài ý muốn, bổn phủ cũng không trách ngươi nữa." Nói ra ra hiệu bảo nàng đứng lên.
Lý thị khóc lóc bi thảm, liên tục khấu đầu cảm tạ Chu tri phủ và Dương Thu Trì. Những nha hoàn và người hầu thấy Chu tri phủ đã lên tiếng rồi, lúc này mới dám bước tới đỡ Lý di nương, có người hầu còn nhanh chóng đi tìm lang trung trị thương cho nàng.
Danh sách chương