Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Gió đêm lất phất, Ngôn Dụ Chi một đường lòng nóng như lửa đốt. Không kịp hỏi tội ai, giờ khắc này chỉ muốn biết tình huống của nàng có tốt không.
Hắn nghe thấy nhịp tim của mình trộn lẫn cùng tiếng gió vù vù, một khắc cũng không ngừng liên tục đập mạnh. Ngồi xe lăn quá chậm, lên nhuyễn kiệu, phong trần mệt mỏi, đợi đến được cửa tiểu viện, muốn đến thẳng phòng của nàng, lại phát hiện có cầu thang uốn lượn, hắn hành động bất tiện, chỉ có thể một lần nữa phân phó, nhờ người đỡ lên.
Hắn không thích lầu cao, đối với người thường mà nói chỉ là một khoảng cách nho nhỏ, còn đối với hắn mà nói, xa như là lên đến tận cung trăng.
Gian phòng đèn đuốc sáng trưng, người hầu ra ra vào vào, Ngôn Dụ Chi thông qua ánh nến nhìn thấy những bóng người hắt lên trên cửa sổ giấy, suýt chút nữa bẻ gãy nhẫn ngọc.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng được người đỡ đến đỉnh tiểu lâu, quản gia thả xe lăn xuống, Ngôn Dụ Chi vội vàng ngồi lên, không ngồi vững suýt chút nữa té ngã.
Quản gia sợ đến mặt mũi trắng bệch, chỉ lo hắn té từ trên lầu xuống, liền vội vàng tiến lên an ủi: "Đại nhân, Tứ tiểu thư cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Hắn sửng sốt.
Lúc này lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đã lo lắng quá mức. Rõ ràng nửa chữ đều chưa nói ra, nhưng vẫn bị người nhìn thấu tâm tư.
Hắn luôn luôn khống chế tốt hỉ nộ, không dễ dàng để người khác nhìn thấu suy nghĩ của chính mình, bây giờ thế nhưng không kiềm được, để lộ ra.
Quá nôn nóng.
Nôn đến độ tâm hắn đều rối loạn.
Vừa rồi hắn nghe nha hoàn nói câu "Sắp không thở nổi", cả người như rơi vào hầm băng, trong đầu trống rỗng. Hắn thậm chí còn muốn đứng lên đi ra khỏi phòng, sau đó va phải giá bút nghiên mực, mực nước văng đầy đất, đồng thời văng lên đầy áo choàng hắn.
Chật vật tột cùng.
Đại phu từ trong nhà đi ra, vừa lúc gặp được hắn muốn vào trong, chấn kinh, không nghĩ tới Ngôn Dụ Chi không bao giờ quan tâm việc hậu viện lại xuất hiện. Không đợi hắn vấn an, liền nghe thanh âm lạnh như băng vang lên, hơi có chút gấp gáp, sốt ruột hỏi: "Nàng thế nào? Tỉnh chưa?"
Đại phu thành thật trả lời: "Tứ tiểu thư nhất thời trong vòng nửa khắc sẽ không tỉnh lại..."
Ngôn Dụ Chi tâm treo đến cổ họng, tay áo lớn bị hắn gắt gao siết chặt.
Hắn từng chữ từng chữ, âm trầm lạnh giá mở miệng: "Nếu nàng không thể tỉnh lại, ngươi cũng đừng hòng sống."
Đại phu run chân quỳ xuống đất, nơi nào còn dám thừa nước đục thả câu, lập tức đem câu sau chưa nói xong nhanh chóng nói ra: "Tứ tiểu thư không có việc gì, thế nhưng uống một bụng nước hồ, lại bị phong hàn, cho nên nhất thời nửa khắc không thể tỉnh lại."
Ngôn Dụ Chi liền thở phào.
Hắn đứng ngay đầu gió, gió thổi qua, chỗ sau lưng mồ hôi rịn ra dính vào áo choàng, lạnh lẽo, so với lúc hắn nghe nói nàng rơi xuống nước trong đầu còn phát lạnh hơn.
Chưa từng có thời điểm khẩn trương như vậy, mặc dù năm kia nước láng giềng khai chiến, lúc thời khắc thắng bại như chỉ mành treo chuông, cũng không lo lắng bối rối giống như hôm nay.
May mắn nàng không có việc gì.
Vừa gặp nha hoàn mang thuốc tới, Ngôn Dụ Chi vươn tay: "Để ta."
Trong phòng hoa mai rung động, ánh nến ấm chiều vào bình phong, hắt lên cái bóng phía sau giường. Tất cả nha hoàn đều đang quỳ ở ngoài phòng, xung quanh an tĩnh cực kì, chỉ có thanh âm tiếng xe lăn đẩy qua.
Ngôn Dụ Chi một tay cầm thuốc, một tay đẩy xe lăn, đi tới trước người nàng, nhìn thấy nàng nằm ở đó khuôn mặt tái nhợt, quần áo đã được người thay ra, bên tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.
Hôm qua còn hoạt bát nhảy loạn ở trước mặt hắn giương một đôi mắt hoa đào khóc thút thít, nhưng bây giờ thoi thóp nhắm chặt hai mắt, hắn chạm vào tay nàng, lạnh lẽo như không hề có một tia nhiệt độ.
Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận.
Chẳng qua là một ngày không gặp nàng, nàng sao lại thành cái dạng này.
Trong lúc trên đường chạy tới chỗ nàng, trong đầu bỗng nhớ đến Lục Ngọc vừa khóc vừa nói: "Tứ tiểu thư nói bên trong rừng nhỏ có rất nhiều đom đóm xinh đẹp, muốn bắt một ít trở về, nói là gia nhìn thấy đom đóm xinh đẹp, trong lòng khẳng định sẽ vui vẻ, cũng sẽ không giận nàng nữa."
Nàng chính là vì hắn, nên mới chạy vào hồ lúc ban đêm.
Ngôn Dụ Chi mím chặt môi, tay hơi run rẩy xoa trán của nàng, nàng thân thể lạnh lẽo, khuôn mặt lại nóng hổi, hàng mi nhíu chặt giống như đang gặp ác mộng.
Hắn lấy thuốc đút nàng, muỗng đưa tới bên môi, rót vào không được, hắn không thể làm gì khác hơn là đỡ nàng dậy, nàng cắn chặt hàm răng, bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể uống được thuốc.
Hắn không có cách, vỗ nhẹ nàng một cái, ở bên tai nàng thấp giọng dỗ dành, hi vọng nàng có thể nghe được giọng hắn: "A Uyển, ngoan, uống thuốc."
Nàng không có động tĩnh.
Hắn chậm rãi lấy từ trong bình ra một viên kẹo đường, ôn nhu nói: "Không uống thuốc, vậy thì ăn kẹo."
Thiếu nữ vẫn như trước chưa từng đáp lại.
Ngôn Dụ Chi cầm viên kẹo giữa không trung, thật lâu cũng không hề thu hồi.
Hồi lâu, chân mày nàng nhíu chặt lại, giống như đang mơ thấy gì đó, miệng lẩm bẩm. Ngôn Dụ Chi thấy nàng run rẩy, mừng rỡ trong lòng, vội vàng để sát tai vào nghe.
Thanh âm của thiếu nữ đứt quãng: "A Uyển...máu...đều cho đại ca uống...đại ca...đừng không để ý tới A Uyển..."
Ngôn Dụ Chi lòng đau như cắt.
Hắn muốn xa nàng, chính là sợ dáng vẻ này của chính mình. Ngươi một khi để ý ai, mặc kệ người kia là bạn bè, người thân hay người yêu, từ một khắc hắn để tâm đó, tâm tình của hắn liền không thể do mình khống chế.
Hắn ôm chặt nàng, nghe nàng một lần lại một lần nói lời lúc nãy, hắn muốn làm cho nàng dừng lại, nhưng không thể.
Mỗi khi nàng nói một lần, cũng giống như là đem kim đâm vào trong lòng hắn. Nói bao nhiêu lần, liền đâm bấy nhiêu cái kim. Đâm đến hắn đau nhức từ trong ra ngoài.
Hắn triệu nàng tới bên người, xem nàng như một quân cờ, bản thân nàng ít nhiều gì cũng phải rõ ràng, vì vậy nàng không nên đối với hắn sinh lòng chờ mong, lại càng không nên bị vài ba câu nói của hắn lừa gạt. Mười mấy năm qua hắn không hề để ý đến nàng, nàng hẳn phải biết, người đại ca này, chính là hữu danh vô thực.
Nàng tại sao có thể ngây ngốc đem một tấm chân tâm dâng lên?
Ngôn Dụ Chi xoa mặt của nàng, thiếu nữ suy yếu cực điểm, trên mặt không có chút huyết sắc.
Nàng ở trong lồng ngực hắn run rẩy, nước mắt ào ào từ mí mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt một, nhỏ đến trên mu bàn tay của hắn, đau đến khó thở.
Bỗng nàng kéo bả vai hắn, đại khái là mộng cảnh thay đổi, miệng liên tục thở dốc: "Đại ca...A Uyển thật sợ hãi..."
Hắn liền vội vàng đem tay của mình đặt vào tay nàng: "A Uyển đừng sợ, đại ca ở đây."
Nàng vẫn chưa vì lời động viên của hắn mà tỉnh lại, trái lại càng thêm tuyệt vọng thống khổ: "Đại ca...Người ở đâu...Mau tới cứu A Uyển."
Ngôn Dụ Chi ánh mắt chìm xuống, đau lòng đến cực điểm.
Hắn suýt chút nữa đã quên, nàng là bị người ta đẩy xuống nước.
Hắn vẫn luôn nghe nói, tỷ muội hậu trạch chơi đùa không biết nặng nhẹ, nàng bị bắt nạt đã là chuyện thường như cơm bữa. Quá khứ nàng lẻ loi hiu quạnh, không có người ra mặt cho nàng, hiện tại nàng ở trước mặt hắn mấy ngày nay, lại còn có người dám giày vò nàng.
Hắn xưa nay xem thường việc quản lý chuyện trong nhà, bây giờ xem ra, là hắn quá mức khoan dung độ lượng.
Hắn thương tiếc lau nước mắt thay nàng: "A Uyển ngoan, không khóc."
Thiếu nữ đơn bạc gầy yếu dần dần bình tĩnh lại, một đôi tay trắng muốt cầm chặt tay hắn, giống như trong mơ nghe thấy lời hắn nói, lông mày giãn ra, không tự chủ hướng về trong lồng ngực hắn ngủ tiếp.
Hắn tùy ý nàng dựa vào người, một thoáng lại một thoáng nhẹ nhàng xoa mái tóc mượt mà như thác nước, kiên trì dỗ dành một canh giờ, lúc này mới chịu thả nàng ra, lại đắp chăn thật kĩ càng.
Ngoài phòng tối om một mảnh.
Ngôn Dụ Chi lướt nhìn một vòng, trầm giọng hỏi: "Người đâu."
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng không biết Ngôn Dụ Chi đang gọi ai.
Quản gia đúng lúc đứng ra nói: "Gia là tìm Lục tiểu thư sao? Nàng ở bên chỗ phu nhân, thời điểm này, hắn là đã ngủ rồi."
Ngôn Dụ Chi cười lạnh một tiếng, trong mắt hàm chứa tức giận: "Đi, đem nàng trói lại đây."
Một bên khác.
Ngôn phu nhân đã tắt nến, Ngôn Anh nằm ở trên giường, lăn lộn khó ngủ.
Ngôn phu nhân vẫn chưa biết chuyện Ngôn Anh đem người đẩy xuống nước, ngồi dậy hỏi: "Ngươi làm sao, đòi ngủ cùng mẫu thân, lên giường rồi lại không ngủ."
Ngôn Anh nuốt một tiếng.
Trước đây nàng không ít lần bắt nạt Ngôn Uyển, lần trước nàng lỡ đem Ngôn Uyển đẩy ngã xuống nước, sau đó cũng không có chuyện gì, bất quá là bị dạy dỗ vài câu, sự tình liền cho qua.
Tối nay ở bên hồ gặp phải Ngôn Uyển, nàng thấy trong tay Ngôn Uyển cầm một bình đom đóm, liền muốn đi cướp, tuy rằng động tác có điểm thô lỗ, thế nhưng nàng không có ý tứ đem Ngôn Uyển đẩy mạnh xuống hồ nước.
Là Ngôn Uyển trượt chân, tự mình ngã xuống.
Nếu là bình thường, Ngôn Anh căn bản sẽ không nghĩ tới việc mình có đẩy người hay không, nàng hung hăng càn quấy quen rồi, căn bản không đem thứ nữ trong phủ để vào mắt, huống chi Ngôn Uyển chỉ là con gái bên ngoại thất.
Ngôn Uyển ngay cả gia phả cũng không được lên, vốn không được coi là người nhà họ Ngôn.
Nàng bắt nạt Ngôn Uyển, muốn bắt nạt liền bắt nạt, không có ai sẽ vì nàng ta ra mặt, có gì để lo lắng. Ngôn Anh hít sâu một hơi, không ngừng an ủi chính mình, sau đó lại chui vào trong chăn của Ngôn phu nhân, hỏi: "Nương, gần đây nhất hình như đại ca không có gặp Tứ tỷ?"
Ngôn Uyển mỗi lần gặp mặt Ngôn Dụ Chi, đều là vào ban đêm, người bên ngoài cũng không biết được. Trong mắt người trong phủ, ngoại trừ chuyện trước đây Ngôn Dụ Chi hồi phủ muốn gặp Ngôn Uyển, nàng cùng Ngôn Dụ Chi sau đó cũng không qua lại.
"Sao lại đột nhiên hỏi đến đại ca?"
Ngôn Anh ấp a ấp úng, tùy tiện tìm cớ: "Nương, lần trước không phải nói, đợi đại ca quên tứ tỷ, liền thay ta nhả ngụm ác khí hay sao?"
Ngôn phu nhân đem con gái ôm vào ngực: "Nếu ngươi không nhắc nhở, ta đã sớm quên mất, như ngươi mong muốn, ngày mai nương sẽ để tứ tỷ ngươi lại đây thỉnh an, nàng đã lâu chưa đến viện của ta, ta vừa vặn dùng cớ đó phạt nàng quỳ nửa canh giờ."
Ngôn Anh nghe Ngôn phu nhân nói như thế, nhất thời cao hứng đứng dậy, đem hết thảy lo lắng đều ném lên chín tầng mây. Nàng lôi cánh tay Ngôn phu nhân nói: "Nương, không những phạt quỳ, người còn phải làm cho nàng ta dọn khỏi viện của thái phu nhân trở về cái viện cũ tồi tàn của nàng."
Ngôn phu nhân do dự.
Ngôn Uyển vào ở viện của thái phu nhân, nàng sớm đã có oán khí, sở dĩ vẫn không lên tiếng, chính là còn phải quan sát thái độ của Ngôn Dụ Chi.
Như lời Ngôn Anh nói, hắn gần đây xác thực không hề triệu Ngôn Uyển.
Vận may của Ngôn Uyển, gần như đã đến đường cùng.
Ngôn phu nhân đáp lại: "Nàng ở trong viện của thái phu nhân, không hợp quy củ, ngày mai thuận tiện dạy dỗ nàng vài câu, nàng hẳn là nên biết điều."
Hai mẹ con vừa nói xong, đại nha hoàn đằng trước vội vàng chạy vào phòng, thắp ngọn nến trước mặt, sắc mặt lo lắng: "Thái thái, gia bên kia truyền Lục tiểu thư."
Ngôn phu nhân tưởng mình nghe lầm: "Cái gì? Đã giờ này rồi, hắn còn gọi A Anh qua để làm gì?"
Đại nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ không rõ, quản gia tự mình đến mời người."
Ngôn Anh kinh hãi thất sắc, theo bản năng nghĩ đến chuyện Ngôn Uyển rơi xuống nước ngày hôm nay. Đại ca chắc không phải là vì chuyện của Ngôn Uyển, nên mới gọi nàng chứ?
Nàng vịn tay Ngôn phu nhân: "Nương, ta không đi, ta buồn ngủ, có chuyện gì, người kêu đại ca nói với người đi."
Ngôn phu nhân tuy rằng bất mãn chuyện Ngôn Dụ Chi đêm khuya phái người đến truyền lời, thế nhưng cũng không phải vì thế mà không đưa Ngôn Anh đi: "Đại ca ngươi truyền ngươi, ngươi sao có thể không đi? Ở trong phủ này, ngươi ngỗ nghịch với ai cũng không thể ngỗ nghịch với đại ca."
Ngôn Anh sao lại không hiểu đạo lý này, nàng ôm ý nghĩ may mắn, cầu Ngôn phu nhân đi cùng nàng.
Ngôn phu nhân dĩ nhiên đồng ý.
Vừa đến nơi, quản gia thấy Ngôn Anh, liền mang dây thừng lớn đến, một bộ dạng muốn tiến lên trói người.
Ngôn Anh càng ngày càng sợ hãi, run rẩy trốn ra sau lưng Ngôn phu nhân. Ngôn phu nhân che chở con gái, giận dữ mắng: "Ngươi đây là có ý gì?"
Quản gia: "Đây là ý tứ của gia."
Ngôn phu nhân khiếp sợ.
Ngôn Dụ Chi xưa nay không nhúng tay vào chuyện hậu trạch, bây giờ lại làm lớn chuyện, còn kêu người đến trói A Anh.
Hắn điên rồi phải không!
Chờ Ngôn phu nhân lấy lại tinh thần, lúc này mới biết chuyện Ngôn Anh đem Ngôn Uyển đẩy xuống hồ, sau khi nghe xong, theo bản năng liền biện giải cho Ngôn Anh: "Có thể A Anh nhất thời vô ý, lỡ đẩy tứ tỷ của nàng vào trong hồ, chuyện này ta có thể xử lý."
Quản gia cười một tiếng: "Thái thái, người có lời gì, có thể đến trước mặt gia nói, nói với ta cũng vô dụng."
Dứt lời, quản gia vung tay lên, sai người đem Ngôn Anh đi.
Trong viện, mọi người gần như ngừng thở, không dám thở mạnh.
Ai có thể nghĩ tới, gia chủ sẽ đích thân chạy đến trong viện của Tứ tiểu thư để thăm nàng, hơn nữa còn tự mình hỏi đến chuyện Tứ tiểu thư rơi xuống nước.
Hắn chưa từng quan tâm mấy vị tiểu thư khác trong phủ như vậy. Nhìn gia chủ như vậy, càng giống như là xem trọng Tứ tiểu thư.
Bọn họ âm thầm phỏng đoán sau khi Lục tiểu thư tới, gia sẽ làm gì để trừng phạt Lục tiểu thư, phạt quỳ từ đường, hay là dùng gia pháp, nói chung mặc kệ cái nào, có thể chắc chắc một điều, Lục tiểu thư có thái thái che chở, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng mà Ngôn Anh vừa đến, lời Ngôn Dụ Chi nói ra, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không hề liếc mắt nhìn Ngôn Anh một chút, hạ mắt xoay tròn chiếc nhẫn trên tay: "Là ngươi đẩy nàng."
Thanh âm như ngọc, so với đêm đen càng khiến người ta sợ hãi, không dám có bất kì phản kháng nào.
Ngôn Anh vừa muốn nói chuyện, bên tai liền hạ xuống câu nói của Ngôn Dụ Chi: "Người đâu, đem Lục tiểu thư ném vào trong hồ đi."
- --
Editor: Vote a vote a, 100 vote 2 chương xinh xinh lại đáp chương mới ~
Danh sách chương