Rạng sáng ngày hôm sau, Minh Châu đã dậy sớm thay y phục. Chương Ngư còn chải tóc, sau đó gài trên đầu nàng những viên trân châu, mảnh xà cừ lấp lánh. Nàng mặc yếm trắng, thường trắng, khoác áo tứ thân (1) màu tím, lại tròng thêm một lớp mỏng màu trắng bên ngoài. Nàng đeo thêm vòng cổ và khuyên tai bằng bạc. Trang phục tôn lên vẻ duyên dáng, gương mặt dịu dàng của nàng, khiến Chương Ngư cứ tấm tắc khen:

"Công chúa thật xinh đẹp quá. Hôm nay có nhiều thần tiên khôi ngô tuấn tú tới dự lễ Thần Châu. Không biết có ai xui xẻo bị công chúa bắt mất hồn mà không chịu về không nhỉ?"

"Chương Ngư, mụ đừng nói linh tinh. Con chưa muốn gả đi đâu. Con còn phải đi học ở Tuệ Am Tràng Ốc nữa."

Chương Ngư giật mình làm rơi cả chiếc lược. Bà lắp bắp:

"Cái... gì? Công chúa... đi học ở... Tuệ Am Tràng Ốc?"

Minh Châu nhặt chiếc lược lên, khua khua trước mặt Chương Ngư, rồi cười:

"Minh Châu sắp xa mụ rồi, không biết Chương Ngư có nhớ con không nhỉ?"

Vốn nàng chỉ định trêu, ai ngờ Chương Ngư khóc rống lên thảm thiết, làm nàng phải dỗ mãi.

"Kìa, mụ làm sao thế? Đang ngày vui mụ khóc là không ổn đâu."

"Ôi công chúa bé bỏng của ta. Ngoài kia nước độc rừng thiêng, ai lại dám cho công chúa của ta ra đó học với đám thú đó chứ?"

Minh Châu không biết phải giải thích sao cho Chương Ngư hiểu về Tuệ Am Tràng Ốc. Xem ra thủy tộc ai cũng cho rằng Long Cung là tốt nhất, càng nói họ càng không hiểu.

Nỉ non mãi rồi nàng cũng ra được đến điện Lưu Ly. Trên đài cao, Long Vương ngồi trên cao nhất, kế đến là Mẫu Thoải nương nương. Phía bên phải, sát Mẫu Thoải là Yên Thủy Công Chúa. Phía bên trái, sát Long Vương là Quan Lớn Đệ Tam và Lạc Long Quân.

Dọc hai bên điện là chỗ ngồi của các thần tiên. Thủy tộc ngồi bên phải. Các khách mời ngồi bên trái. Minh Châu tìm một chỗ gần các anh mình, liền được Kình Sang gọi lại.

"Minh Châu, lại đây!"

Nàng vui vẻ chạy tới, ngồi ngay hàng đầu tiên cạnh Kình Sang. Lúc đã an toạ nàng mới giật mình vì đối diện nàng chính là Tâm Nguyên. Chàng đang uống rượu với những vị tiên khác. Ai cũng gọi chàng là Nam Tào Tiên Quân.

Thế này thì nàng làm sao uống rượu được? Còn đang không biết nên cười hay nên khóc, Qưới Thạnh đã ngó sang chỗ nàng gọi í ới.

"Em gái, bên này có nhiều món ngon lắm. Ăn chút không?"

Đành kệ vậy, dù gì cũng phải no bụng đã rồi mới tính được.

Mấy ông anh hết người này tới người khác chuyển thức ăn cho nàng, không ngừng hỏi thăm:

"Em gái, mấy ngày nay bọn anh tập trung luyện ngọc tụ rất bận rộn. Nhưng em có bận rộn gì đâu mà đi ăn cũng không thấy em đâu cả? Còn nữa, sao mới có mấy ngày mà đã gầy đi như vậy?"

"Anh không biết sao, nghe nói Minh Châu bị ốm. Vì không muốn chúng ta lo nên mới không nói gì. Em nói xem sao hôm trước còn chạy nhảy hôm sau đã bị ốm? "Em ráng ăn cho nhiều vào. Sau lễ Thần Châu này, anh sẽ lên trần gian mua cho em thật nhiều gà quay, bánh chưng, bánh giò,... vỗ cho em đến khi nào béo như lợn thì thôi."

"Anh đang nuôi em gái hay nuôi lợn vậy? Đủ rồi, em no lắm rồi, không ăn được nữa đâu."

Minh Châu không muốn các anh mình lo lắng, nhất là trước lễ Thần Châu. Vậy nên không muốn nói ra chuyện hôm trước. Nàng nhìn thấy Tâm Nguyên nhìn sang chỗ nàng, liền không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Tâm Nguyên liền quay mặt sang chỗ khác, tỏ ra không có chuyện gì.

Đến khi tiệc gần tàn, Long Vương mới lên tiếng:

"Thưa các chư vị thần tiên đã không quản xa xôi đến dự lễ Thần Châu của Long Tộc ta, Long Vương ta đây không biết lấy gì cảm tạ. Xin mượn chén rượu này kính các chư vị." Tất cả thủy tộc và khách mời đều đứng lên, nâng chén uống cạn. Chỉ riêng Minh Châu bị thầy cấm uống rượu, đành lấy trà thay rượu.

"Ta xin tuyên bố lễ Thần Châu bắt đầu!"

Đám đông xì xào, bàn tán đầy háo hức. Lễ Thần Châu giống như lễ trưởng thành của những hậu bối Long Tộc triển vọng nhất. Vài trăm, thậm chí vài nghìn năm mới tổ chức một lần. Không dễ có phúc được chứng kiến. Những vị Thượng đẳng thần lừng lẫy nhất như Lạc Long Quân, Yên Thủy Công Chúa, Ông Hoàng Cả, Ông Hoàng Mười đều có những màn biểu hiện đầy ấn tượng ở lễ Thần Châu.

Lạc Long Quân vâng lệnh Bát Hải Long Vương đứng dậy chủ trì Lễ Thần Châu. Ngài bước ra giữa đại điện, gọi tên từng người:

"Triêu Hực, Dệ Trí, Qưới Thạnh, Kình Sang."

Bốn hoàng tử lần lượt bước ra, xếp thành một hàng ngang trước Lạc Long Quân.

Minh Châu háo hức nhìn về phía các anh. Trong lòng thầm cầu nguyện cho từng người.

Lạc Long Quân bắt ấn, niệm chú. Bốn con rồng cuốn quanh bốn chiếc cột ở đại điện bừng tỉnh, theo lệnh của ngài hoá thành bốn đạo kim quang bay lượn quanh bốn vị hoàng tử thành một khối cầu lớn.

Đó chính là Trận Đồ Long Ảnh.

Bốn hoàng tử đứng quây lại với nhau, kim quang ẩn hiện khiến không ai nhìn thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Từ giữa đại điện rộng lớn, mặt đất dưới chân họ nứt thành một vòng tròn, rồi cứ đẩy lên cao, cao mãi, thành một đài cao mười thước.

Là Long Đài trong truyền thuyết!

Lạc Long Quân hô một tiếng "Quyết!". Đại hoàng tử Triêu Hực bước ra khỏi khối cầu, đứng giữa trung tâm Long Đài. Ánh sáng trắng dịu dàng kì ảo bao bọc lấy cậu. Triêu Hực ngồi xuống toạ thiền.

Tức thì ai nấy đều nghe thấy tiếng sấm nổ, nhìn thấy chớp giật, như có bão lớn đang kéo đến.

Chúng tiên ở dưới nháo nhác. Họ chỉ nghe trong truyền thuyết, không ngờ Long Đài có thể khởi động Thích Lịch Đài trên Thiên Phủ.

Triêu Hực vẫn duy trì trạng thái nhập thiền. Sấm sét không ngừng giáng xuống cậu. Chúng tiên ngồi quanh đều nín thở nhìn cậu. Chỉ thấy cậu không có vẻ hề hấn gì, cơ thể thì như đang thoát thai hoán cốt.

Độ một canh giờ sau, chúng tiên theo dõi đến mức toát mồ hôi hột, sấm sét mới ngừng.

Một cảnh tượng kì diệu xảy ra, Triêu Hực vươn vai đứng dậy, hoá thành một con rồng màu xanh trưởng thành dài hơn mười trượng, chân đủ năm ngón, vẩy ẩn hiện tinh quang bay ra khỏi Long Đài. Biển Đông có sóng dữ, bầu trời mây đen dầy đặc. Con rồng màu xanh đó lượn trên trời vài vòng rồi quay trở lại Long Đài, hoá thành một thanh niên cao lớn anh tuấn mặc khôi giáp, đầu đội mũ trụ. Mày kiếm mắt sắc, hàm én, miệng rộng. Cả thanh âm cũng trầm hơn, vang rền như sấm.

"Thanh Long Triêu Hực triệu hồi thần khí: Long Lân Song Xỉ."

Triêu Hực đưa tay lên, cặp song xỉ bay thẳng xuống, rơi vào tay chàng. Long Lân Song Xỉ được làm từ hai cái vảy của Triêu Hực, lấp lánh phản chiếu tinh quang, cực kì đẹp mắt. Triêu Hực ném một cái, một cái cây liền bị chặt ngọt, chuẩn xác vô cùng.

Chúng tiên đều vỗ tay hoan hô. Tận mắt chứng kiến một thiếu niên ba trăm tuổi phi thăng từ tiểu tiên lên thượng tiên, không kinh hỉ sao được. Tương lai của Long Tộc, thật sự rất sáng lạn!

Sáu canh giờ tiếp theo, các hoàng tử khác lần lượt lên đài, ai cũng thành công phi thăng lên thượng tiên, triệu hồi những binh khí xuất sắc.

Dệ Trí hoá thành Bạch long, cây cỏ dưới nước cũng tươi tốt rực rỡ. Chàng luyện được thần khí Long Cốt Đinh Ba, chuyên hệ phép, có thể điều khiển được yêu vật, thủy tộc.

Qưới Thạnh hoá thành Hoàng Long, kim quang rợp trời, mọi sắt thép dưới đáy biển đều được chàng gom hết lại, luyện thành Long Huyền Thiết Cầm. Một cái gảy đàn sát thương tầm xa cực lớn, đủ khiến mọi yêu vật chảy máu, ôm đầu quằn quại.

Kình Sang hoá thành Hắc Long, đất đá xung quanh đều rung chuyển, sức mạnh dời núi lấp biển, uy lực kinh người. Thần khí của chàng là Đại Cồ Việt(2), một cái búa khổng lồ đen nhánh làm từ đá Hắc Ngà và móng vuốt rồng. Một nhát chém xuống trời long đất lở, câu hồn đoạt phách.

Chúng tiên sau một hồi kích động, đều vỗ tay hoan hô không ngớt. Minh Châu mắt tròn mắt dẹt nhìn các anh mình thoắt cái đã cao lớn vạm vỡ, vừa buồn lại vừa vui.

Lạc Long Quân cũng lấy ra thần khí của mình là Thần Long Câu Liêm, chỉ lên trời, ngụ ý kết thúc buổi lễ.

Không ngờ, đúng vào lúc đó lại xuất hiện dị tượng.

Bốn con rồng không chịu theo lệnh về lại bốn cây cột, chúng nhắm thẳng vào đám đông!

Lạc Long Quân hốt hoảng bay tới cản những con rồng, nhưng không kịp, chúng đã áp sát tới. Nhưng lạ một cái chúng không làm hại ai, chỉ cuốn quanh một người.

Đó là Minh Châu. Cô công chúa nhỏ bị doạ đến ngất xỉu. Bốn con rồng đưa cô tới Long Đài rồi lại hoá thành bốn đạo kim quang lượn vòng quang nàng.

Tất cả đều sửng sốt, ngay cả Long Vương, Thánh Mẫu và Thánh Cô, Quan Lớn Đệ Tam cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bốn anh em tưởng Minh Châu bị bắt, lao đến đòi bốn Long Ảnh thả người, nhưng đều bị bật ra. Họ lo lắng nhìn em gái mình trong đấy.

Nhưng có vẻ Minh Châu không hề hấn gì. Nàng rơi vào trạng thái hôn mê, Long Đài cũng khởi động, sấm sét lại giáng xuống. Ánh sáng mờ ảo bao quanh nàng, soi rõ mi mục như hoạ vẫn nhắm nghiền. Trông nàng an tĩnh như đang ngủ.

Đấy là những gì mọi người thấy, còn sâu trong thần thức của Minh Châu thì đang hoang mang tột độ.

Nàng thấy mình bị nhốt trong một không gian tối đen, một giọng nói cứ âm vang quanh quẩn trong đầu nàng.

"Minh Châu công chúa, xin hãy thức tỉnh!"

Thức tỉnh, thức tỉnh cái gì chứ? Không phải là bốn Long Ảnh đang nhốt ta ở trong này sao?

Nàng nhìn quanh quất vẫn không tìm được lối ra. Cái hà bao cạnh hông nàng lại rung lắc dữ dội.

Minh Châu lục lọi trong hà bao của mình, xem có viên dạ minh châu nào để soi đường không. Nhưng một viên Trân Châu cực lớn đã vọt ra ngoài.

Kì lạ hơn nữa, nó có thể nói chuyện với nàng.

"Minh Châu, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Bạn là ai, làm sao bạn lại biết được tôi?"

"Công chúa và tôi có Cảm Ứng Mệnh. Nói cách khác, tôi đã trở thành Ngọc Tụ của công chúa."

"Không thể nào, tôi chưa luyện Ngọc Tụ Long Châu một ngày nào, sao tôi có thể có ngọc tụ được. Bạn đừng lừa tôi."

"Không tin, vậy công chúa mở mắt ra đi."

Nàng mở bừng mắt, kinh ngạc vô cùng khi nhìn bản thân đang bị nhốt trong Trận Đồ Long Ảnh. Sấm sét vẫn giáng xuống dữ dội, nhưng thân thể nàng lại không đau đớn chút nào cả. Dường như Trân Châu kia nói đúng, mọi đạo thiên kiếp đều được Trân Châu hứng chịu.

"Trân Châu, bạn không sao chứ?"

"Tôi cũng giống như Long Ảnh thôi, là cái bóng được tách ra, không hề biết đau đớn là gì."

Minh Châu cũng yên tâm đôi chút. Nhưng khi thiên kiếp vừa hết, toàn thân nàng đau đớn dữ dội, như thể có con gì bò trong mạch máu, xương cốt giống như bị gãy vụn rồi nối lại, mọc thêm, đau đớn khôn cùng.

Nàng hét lên một tiếng, rồi ngã phịch xuống Long Đài.

Nàng loáng thoáng tiếng cha mẹ, anh trai, thầy, bạn bè đang thảm thiết gọi tên mình.

Một trận cát bụi nổi lên, bao bọc lấy nàng, nâng nàng lên cao.

Chúng tiên ở dưới che mắt. Có người thất thanh kêu lên:

"Là Sa Thuật!"

Tất cả dáo dác nhìn nhau. Sa thuật là phép thuật đã bị thất truyền từ rất lâu, kể từ khi Sa Vương bị Thiên Phủ hạ lệnh tiêu diệt. Cũng chưa ai thấy Minh Châu công chúa luyện Sa Thuật bao giờ.

Trận lốc cát vừa dứt, dần hiện ra một thiếu nữ đang đứng trên Long Đài, tay cầm một cây quạt óng ánh tựa xà cừ. Vẻ ngoài nàng trông như mười sáu, làn da trắng nõn, đôi mắt to long lanh tinh nghịch, mái tóc đen dài mềm mại. Nàng mở khoé môi anh đào, giọng như sơn ca lảnh lót:

"Nạ, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, thầy Tâm Nguyên, là em đây."

Một tiểu tiên ba trăm tuổi thoắt cái đã thành thượng đẳng tiên. Vẻ ngoài đã trưởng thành nhanh như thế, làm mọi người đều ngỡ ngàng. Nếu không phải đôi mắt và nụ cười nàng rất giống Minh Châu, chắc cũng không ai nhận ra.

Bốn người anh đều lao đến, vây quanh em gái.

"Không ngờ luôn đó. Mọi người bảo em không luyện được bí thuật. Nhưng mà tổ tiên phù hộ, con cháu Long Tộc sao Long Ảnh có thể bỏ qua chứ."

"Không tệ, không tệ, trở thành thượng tiên rồi. Không sợ nói chuyện với em phải cúi đầu xuống mỏi lưng rồi."

"Anh này, sao anh lúc nào cũng trêu em được thế?"

"Cô gái nhỏ của tôi ơi, cô có biết nãy giờ làm mọi người lo lắng như thế nào không? Cô luyện Ngọc Tụ bao giờ, còn Sa thuật nữa? Sao lại dám giấu mấy anh đây?"

Ngọc Tụ? Rồi Sa Thuật? Minh Châu giờ đang thấy rất rối rắm. Trong một lúc không thể giải thích ngay được.

Mắt nàng vô tình nhìn thấy Tâm Nguyên. Chàng nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt nửa ngỡ ngàng, nửa đau đáu, mông lung khó hiểu. Minh Châu bị ánh mắt đó nhìn đến suy nghĩ cũng rối bời.

Nàng thấy sắc mặt thầy rất nhợt nhạt, liền đi tới hỏi thăm. Nhưng Tâm Nguyên lại tránh nàng.

"Thầy Tâm Nguyên vì lao vào cứu em mà bị thương đó. Thầy thể tạng không phải là chiến binh, sao chịu được phản phệ của Trận Đồ Long Ảnh chứ?"

Minh Châu hốt hoảng.

"Thầy Tâm Nguyên, thầy bị thương ở đâu? Để con xem..."

Nhưng Tâm Nguyên gạt tay nàng ra, quay đầu đi mất. Nhìn theo bóng lưng thầy, Minh Châu hụt hẫng kinh khủng. Nàng không hiểu sao phản ứng của thầy lại như thế, đứng chôn chân tại chỗ không buồn để ý xung quanh.

Các anh nàng, Chương Ngư và Hải Tinh phải tới dỗ dành mới đưa nàng về phòng được.

Những ngày sau đó, tinh thần nàng không sao khá lên được. Ánh mắt khắc khoải của Tâm Nguyên cứ ám ảnh nàng. Như thể thầy đang nhìn thấy một ai khác, không phải là nàng. Ý nghĩ đấy làm nàng rất khó chịu.

_______________

Chú thích:

1. Áo tứ thân: Trong truyện áo tứ thân này chỉ những loại áo có kết cấu bốn mảnh ghép lại với nhau, không nhất thiết là kiểu áo truyền thống. Màu sắc và chất liệu cũng có thể sáng tạo hơn.

2. Đại Cồ Việt có nghĩa là cái búa lớn. Việt có nghĩa là búa (theo Đại Nam Quốc Âm Tự Vị).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện