Rạng sáng Minh Châu qua chỗ Phiêu Tri xem nàng ấy thế nào. Không biết bay nên nàng phải trèo lên cây tới chỗ lầu khổng tước rất vất vả.
Nàng gõ cửa mà không thấy ai trả lời. Tức mình, nàng hét to:
"Phiêu Tri, nếu cô không ra mở cửa tôi sẽ xông vào đấy!"
Minh Châu áp tai vào cửa nghe ngóng, mãi cũng thấy tiếng lục đục. Rồi cánh cửa mở ra, nàng ngã thẳng xuống sàn.
"Ui da, cô có cần phải quá đáng vậy không?" Minh Châu mếu máo, xoa xoa vùng trán đã đỏ lừ.
"Mới sáng ra làm gì mà như cháy nhà thế?" Giọng Phiêu Tri khò khè như bị ngạt mũi. Minh Châu ngó ngó nàng ta, thấy mặt mày xám ngoét như tro, trong lòng rất khó hiểu nên không nhịn được hỏi:
"Phiêu Tri, tại sao chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà cô khóc đến mức này? Rõ ràng chỉ là một cái khăn thôi, cô tới chỗ anh ta nói rõ là được mà. Đây trốn trong phòng rồi cả nhịn ăn nữa. Tôi không thể hiểu được."
"Ngượng lắm. Tôi không thể đi xin lỗi cái tên đó được." Phiêu Tri tỏ vẻ dùng dằng. "Dù gì cũng là Khổng tước, sao có thể hạ mình như thế chứ."
"Tại sao cô phải xin lỗi? Bộ cô nghĩ cô có lỗi gì thật sao?"
"Thì... tôi không... tôi cầm cái khăn của người ta mà không trả... tôi cảm thấy rất khó nói chuyện. Nhưng mà... cô cũng biết rồi đấy... trả thì rất ngượng, mà giữ thì cũng không hay." Phiêu Tri quanh co phân bua. "Tôi không trả chỉ vì tôi xấu hổ thôi, cảm ơn hắn... tôi không có làm được." Nàng cúi mặt, giọng cũng nhỏ xíu lại. Nhìn bộ dạng của nàng ta như thế, Minh Châu cũng phì cười.
"Sao cô lại cười tôi?" Phiêu Tri đánh lên áo nàng, làm Minh Châu cười ha hả.
"Không có gì, chỉ là thấy cô đáng yêu thật đấy. Thôi cô đừng nghĩ nhiều nữa, hay là tôi đưa cô đi ra ngoài cho khuây khoả?"
"..." Phiêu Tri còn đang ngơ ngác thì bị Minh Châu lôi đi. Hôm nay nàng muốn đi dạo quanh phía nam Tuệ Am Tràng Ốc, nghe nói nơi đó có nhiều thứ hay ho.
Tuệ Am Tràng Ốc nằm ở giữa các huyễn cảnh, nên môn sinh quen mồm gọi là trung tâm. Trong trung tâm, chính điện nằm ở giữa, phía bắc là núi, phía đông là tiệm Vạn Bảo, Y thất, Tuệ Am Đường, phía tây là Thiện phòng, phía nam là một vùng rất rộng lớn thuộc quản lý của Thương hội.
Đi tới đây Minh Châu mới nhận ra có kim bài Khai Niên Quán Trường quả thật nhận được rất nhiều đãi ngộ.
Ngoài việc được ưu tiên mượn sách ở Văn Khố và mua đồ ở tiệm Vạn Bảo với giá rẻ hơn, Minh Châu còn có thể đăng kí với Thương hội để giao dịch mà không mất phí, cũng không mất phí chênh lệch mỗi lần giao dịch.
Thương hội ở Tuệ Am Tràng Ốc được lập bởi Tỳ Hưu và Thiềm Thừ. Trong đó, Thiềm Thừ lo việc quản lí thu chi còn Tỳ Hưu lại quản lý kho bạc.
Thiềm Thừ là một trung niên hay vận áo màu xanh rêu, ngồi chiễm chệ trên sập gụ trong cái nhà được gọi là Đại Hùng Thất. Tất cả những việc như bán hàng, thu chi đều do người đàn ông này quản lý hết. Dưới trướng ông là rất nhiều tiểu tiên. Có Linh Miêu lo việc bán hàng, Lộ Tư lo việc thống kê, ghi chép sổ sách. Thanh Oa lo việc tin tức, hướng dẫn người mới. Điền Kê, Hà Mô lo việc chạy vặt.
Tỳ Hưu lại lo việc lưu trữ kho bạc, nhận giữ báu vật. Nghe nói một khi vàng bạc đã vào kho bạc của Tỳ Hưu thì không ai cướp được. Kẻ nào cả gan sẽ chết không toàn thây.
Nàng vừa vào chợ thì thấy rất nhiều cô nương của tộc Hồ Ly chào mời mua bùa yêu, ngải tình,... Họ ra sức lôi kéo nàng, chìa ra cho nàng những túi bùa màu sắc sặc sỡ. Trên bàn còn để đầy những chai lọ kì lạ.
Minh Châu khổ sở từ chối, nhưng Phiêu Tri lại có vẻ rất hứng thú. Nàng ấy ngắm nghía từng loại bùa rồi hỏi công dụng. Minh Châu đành nói:
"Phiêu Tri, cô ở đây. Tôi vào trong kia xem qua một chút nhé."
Phiêu Tri vừa "ờ" một tiếng thì Minh Châu đã chạy vội khỏi mấy hàng bùa chú của Hồ Ly tộc, trong lòng còn thấy sợ hãi.
Hầu hết các gian hàng ở đây đều là gian hàng cá nhân, vì vậy vậy phẩm bày bán tạp nham, không có sự chuyên biệt. Trừ một vài gian hàng đã mở lâu, có sự đầu tư thì khác hẳn, vật phẩm có sự phân hoá rõ ràng theo từng cấp.
Nàng đi dạo một hồi, rồi đứng trước gian hàng của mình. Trong lúc nàng đang chuẩn bị lấy đá ra bán thì một người thuộc tộc Mèo nhảy ra bắt chuyện với nàng.
"Cô nương xinh đẹp, có muốn mua linh thú không? Linh Thú sẽ thay cô bán hàng. Cô chỉ việc đề giá cho vật phẩm, sau đó Linh Thú sẽ giúp cô nhận tiền."
Minh Châu nghe cũng thấy hay hay, bèn hỏi:
"Loại linh thú gì mà giỏi thế?"
Người Miêu tộc kia liền cho cô xem vài con mèo con, con nào con nấy ánh mắt tinh nhanh, có vẻ rất thông minh.
"Những con mèo này chỉ là linh thú thôi vì không có dòng máu thần tộc. Nhưng có thể đem lại cho chủ nhân may mắn, tài vận. Bản thân chúng có sức mạnh rất lớn nên các gian hàng ở đây đều mua và dạy làm linh thú canh gian hàng. Cô nương chỉ cần kí khế ước máu với chúng là chúng sẽ nghe lời cô ngay."
Minh Châu ngắm nghía từng chú mèo, cuối cùng chọn một chú mèo trắng to béo để giữ gian hàng của mình. Chú mèo này có đôi mắt xanh biếc như màu trời, dưới đuôi và một bên tai có một nhúm lông vàng.
Nàng trích máu vẽ một đạo phù, tiến hành kí kết khế ước máu với chú mèo, đặt tên nó là Thiên Thanh.
Chú mèo "ngao" lên một tiếng, dụi đầu vào lòng nàng. Minh Châu thích thú không nỡ rời, lấy một viên đá phỉ thúy đeo lên cổ nó, rồi bắt đầu bày bán đá.
Trong bảo khố của Minh Châu, ngoài vài trăm vạn linh thạch làm tiền tệ, mấy trăm cân đá vụn để tu luyện, thì có hằng sa số những tảng đá lớn nhỏ giá trị khó đoán. Nàng muốn đổi đá lấy lá quỳ vàng, vì vậy để sẵn một thùng đựng tiền đã được yểm phép, có thể tự đếm được số lượng.
Rất nhanh chóng, gian hàng đá quý của nàng đắt khách như tôm tươi. Khách kéo vào nườm nượp, ồn ào đến nỗi nàng phải rung chuông để mong họ chú ý nghe lời mình nói.
"Mọi người xếp hàng đi ạ. Ai mua hàng đều có giấy bảo đảm của tiệm. Xin đừng chen lấn."
Thiên Thanh nằm trên bàn, mắt lim dim. Minh Châu còn đang hoài nghi chú mèo này có giúp nàng trông hàng được không thì đột nhiên Thiên Thanh đặt một chân lên thùng tiền, nhỏm dậy, nhìn chằm chằm vào khách hàng. Họ liền như bị thôi miên, im lặng không mất trật tự nưã, ngoan ngoãn bỏ tiền vào thùng.
Những người khác cũng tuần tự bỏ tiền vào thùng. Thiên Thanh kiểm tra đủ thì ngậm túi ngọc đưa họ. Chẳng mấy chốc đã đến trưa, khách đã vãn. Minh Châu ôm thùng tiền nặng trịch, đếm được cả trăm cân vàng, vui mừng vuốt ve Thiên Thanh.
"Em giỏi lắm, chỉ nhìn chị bán có vài lần mà đã học được ngay. Không nhờ em chắc gian hàng của chị đã ế rồi."
Thiên Thanh lại "ngao" lên một tiếng, rúc vào lòng Minh Châu, cuộn tròn lại.
Minh Châu đưa tay vuốt ve nó một lúc thì Phiêu Tri chạy lại chỗ nàng.
"Ra là cô ở đây, làm tôi tìm mệt muốn chết."
"Sao cô không dùng lục lạc gọi tôi?"
"Ở đây ồn như thế, tôi gọi cũng không nghe được gì. Nào cô lại đây có cái này hay lắm." Phiêu Tri nói rồi kéo tay Minh Châu. Nàng đành để Thiên Thanh ở lại trông hàng, đi theo Phiêu Tri.
Phiêu Tri kéo nàng tới một gian hàng trông rất kì lạ. Cả gian hàng đều không bày bán cái gì cả, chỉ có một tấm biển ghi vỏn vẹn mấy dòng chữ:
"Cần thứ gì, lão tìm thứ nấy. Sai hẹn đền gấp mười."
Bên trong là một ông già quắc thước có bộ râu dài, tóc búi sau ót, mặc đồ nâu trông hơi tàn tạ. Lão đang nằm trên võng ngáy khò khò, cái quạt mo vẫn còn giữ trong tay.
"Xin hỏi còn bán hàng không nhỉ?"
Ông lão giật nảy mình, tí nữa thì lăn quay xuống đất. Lão bần thần nhìn lên, thấy hai nàng thì biết là có khách, vuốt mặt mũi lại cho tỉnh. Đoạn phe phẩy quạt bước ra.
"Hai cô nương cần mua gì nào?"
"Cháu cần nước Thiên Thu, ông có không ạ?"
Ông lão nhíu mày, vuốt râu:
"Phải cái thứ nước mà đổ vào người khiến người ta xinh đẹp trắng trẻo không? Cháu đẹp thế này thì cần gì nước đấy nữa."
Phiêu Tri cười hì hì:
"Nhưng loại nước đấy nhiều tác dụng lắm. Cháu cần làm cái khác nên mới mua."
"Nước Thiên Thu chỉ có ở trên trời, mà lên trời lấy thì..." Ông lão ngập ngừng. "Cũng được thôi nhưng không dễ đâu."
Phiêu Tri vội níu ống tay áo ông, nài nỉ:
"Không Linh Tiên ông, ông giúp cháu đi mà, cháu có cái này đảm bảo đổi được với ông."
"Sao cháu biết tên của ta?" Ông lão kinh hãi nhìn nàng, cố sức giật tay áo lại.
"Ông cứ nghe cháu nói hết đã." Nói rồi nàng ghé tai ông lão thì thầm. Vị tiên ông mặt mày đăm chiêu nhưng có vẻ cũng đã xuôi xuôi. Cuối cùng ông gật đầu bảo:
"Thôi được, lão tìm cho cháu."
Phiêu Tri nhảy lên hò reo mừng rỡ, ôm lấy Minh Châu đứng cạnh. Nàng cũng đánh bạo hỏi thử:
"Không Linh Tiên Ông, ông có thể tìm cho cháu lông của ngựa chín hồng mao không ạ?"
"Gọi ta là ông Không Linh được rồi. Lông của ngựa chín hồng mao thì không có gì khó, chỉ là giá sẽ hơi cao thôi."
Minh Châu mừng rỡ để lại tiền cọc và kí khế ước. Lão Không Linh bảo trong hai mươi ngày nữa sẽ có hàng. Như vậy cũng coi như vừa kịp ngày đản nhật của thầy.
Sau đó Minh Châu và Phiêu Tri vội rời khỏi Thương Hội, trở về tịnh xá thay đồ rồi chuẩn bị cho lớp Dược Lý. Chủ nhiệm môn này là một vị tiên có hiệu là Hạc Linh Tiên Quân.
Phiêu Tri chọn ba môn Âm Luật, Y học - Dược lý và Chế Tác, nhưng nàng ta lại không chọn chế tác binh khí, nàng chọn chế tạo trang phục, trang sức.
"Ồ, có thể chọn riêng như vậy à?"
"Đúng vậy, nếu chọn chế tác thì sẽ phải học hết. Nhưng mà chế tác thì thực sự rất rộng, mình chỉ học thứ mình thích nhất thôi."
Tộc Khổng Tước vốn nổi tiếng là có khiếu thẩm mỹ hơn người, hát hay múa đẹp. Minh Châu cũng phải thốt lên:
"Thật sự quá ganh tỵ với cô đó Phiêu Tri." Minh Châu ngả đầu vào vai Phiêu Tri, giở giọng nhõng nhẽo.
"Phiêu Tri công chúa đại nhân đại đức, có thể nào mang kẻ hèn này bay qua Trúc Vân Am không?"
Phiêu Tri bĩu môi:
"Đồ lười biếng, còn lâu tôi mới đưa cô qua."
Minh Châu ôm Phiêu Tri năn nỉ miết, cuối cùng nàng ta đành phải dùng thuật cưỡi mây đưa Minh Châu đi.
"Quán Trường của Tuệ Am Tràng Ốc mà không biết dùng thuật cưỡi mây, đừng có để người khác biết không là sẽ bị cười cho thối mũi đấy." Phiêu Tri trêu nàng, làm nàng thấy rất xấu hổ, y như đứa trẻ nhỏ từ bé quen được rước kiệu nên không biết cưỡi ngựa vậy.
Linh Hạc Tiên Quân sống ở hậu viện Tuệ Am Tràng Ốc, nơi chỉ có núi và rừng. Nghe đâu vị Tiên Quân này được mời đến dạy mà nhìn đâu cũng thấy không ưng, bèn cầm con dao bầu đi thẳng ra sau núi. Khi ông thấy một rừng tre thì dừng lại, chặt tre dựng một căn nhà sàn. Ngày ngày ông vào núi hái thuốc, ra suối gánh nước, mọi người quen gọi nơi này là Trúc Vân Am. Căn nhà của ông dựa hẳn vào núi. Trước sân ông dọn sẵn chỗ ngồi, bày bàn tre cho môn sinh đến học.
Minh Châu tới là lúc mọi người đang làm lễ bái sư, từng người một quỳ bái trước thầy ba cái rồi dâng quà. Linh Hạc Tiên Quân chỉ gật đầu rồi nhận chén trà chứ không nhận quà, tỏ vẻ rất thờ ơ.
Điều này làm Minh Châu càng mến phục vị Linh Hạc Tiên Quân này. Từ bé đến giờ nàng chỉ lễ bái một người thầy là Tâm Nguyên. Đối với nàng thầy cũng rất yêu thương bao bọc. Nên nàng rất khó mến phục một người khác.
Đến lượt Minh Châu đến lễ bái, nàng biếu tặng linh thạch không thấy thầy mặn mà, đành rút ra một chiếc hộp nhỏ.
Linh Hạc Tiên Quân ngửi thấy mùi gỗ chiên đàn, cũng có vẻ tò mò. Lúc thầy mở ra thấy rễ cây Vô Ưu và quả cây Sa la (cây Song Thọ) thì có vẻ rất hài lòng.
"Cây Vô Ưu và cây Sa La là hai loại cây chỉ có ở Tây Thiên đất Phật. Con là người của Thoải Phủ, làm sao lại có được?"
"Thưa, đây là quà của một vị Tiên Quân dâng cho Thánh Mẫu chúc thọ. Sau đó biết con đến học ở Tuệ Am Tràng Ốc, Mẫu ban cho con để dành đi đường."
"Vật quý như vậy, quả thực ta không dám nhận."
"Thưa thầy, con ở miền Thoải Phủ, tuy còn nhiều sự chưa tỏ tường, nhưng cũng được bề trên răn dạy phải tôn sư trọng đạo. Nếu nói về tôn sư, học trò dâng thầy vật quý, ấy là làm tròn nghĩa hiếu tử của kẻ sĩ. Lại nói về trọng đạo, người xưa có câu vật quý chỉ có giá trị khi ở trong tay người biết dùng. Thứ này vào tay con, cũng chỉ lãng phí, chi bằng đem cho thầy, có thể cứu thần cứu Phật, giúp con dân Tứ Phủ muôn đời bình an, vậy không phải làm theo đúng đạo hay sao?"
Linh Hạc Tiên Quân nghe lời Minh Châu đáp đâu ra đấy, lấy làm đẹp ý, đành vui vẻ nhận. Rồi thầy bảo nàng về chỗ chuẩn bị nghe giảng.
Tuy được gọi là môn Y học - Dược Lý nhưng lại phân ra Y học, Dược Lý riêng. Vào tiết Dược Lý sẽ học về tính chất của các loại thảo dược, cách kết hợp thành thuốc, cách điều chế thuốc, cũng như cách dùng độc và giải độc.
Trong khi đó lớp Y học lại do một vị Tiên Cô tên Ngân Hoa dạy, nơi cô ở là Tụ Vân Am, gần một ngọn thác, môn sinh phải leo bộ lên núi mới tới.
Ngân Hoa Tiên Cô theo học Thiền của Phật Bồ Đề Đạt Ma, nên nơi cô ở và bài trí trong am cũng đơn sơ, thành kính. Cô giảng về hồn, phách, linh căn, linh tính, lục căn. Minh Châu cảm thấy sự thần diệu và mối liên quan của rất nhiều lĩnh vực với nhau. Giống như Đạo pháp của Tam Gia: Phật pháp, Kinh kệ đạo Mẫu và đạo Lão Tiên Gia đều ẩn chứa rất nhiều huyền cơ. Nền tảng của ba thuyết giáo này chính là nền tảng cho tất cả những thứ khác, bao gồm cả Lục nghệ như:Võ đạo, Y học, dược lý, số học, dịch lý,....
Cơ thể của thần tiên và con người cơ bản là khác nhau. Nhưng có một điểm chung là có ba hồn và bảy vía với đàn ông, chín vía với phụ nữ. Ba hồn ở đây là Tinh, Khí và Thần. Bảy vía canh giữ ở bảy khướu là hai con măt hai cái tai, một cái miệng. Hai vía còn lại của phụ nữ nằm ở hạ thể.
Bình thường thì thần tiên sống rất thọ, nhưng nếu như họ bị thương, hoặc đã đến lúc phải thác hoá, thì ba hồn bảy vía sẽ tịch diệt, nghĩa là tan biến mãi vào hư không.
Nhưng đồng nghĩa với đó là họ sẽ không bao giờ chết. Hồn và phách có thể hợp lại, tái sinh, hoặc một phần hồn, phách sẽ tự tạo ra một sinh mạng mới.
Y học với người thường là níu giữ hồn phách ở lại với cơ thể. Còn Y học với thần tiên chính là học cách kiểm soát hồn phách, học cách Chiêu hồn, thu phách. Nếu luyện được đến mức ấy, có thể cải tử hoàn sinh, cứu được cả thần tiên.
Minh Châu càng nghe càng thấy hào hứng. Nếu trong một trận chiến, Chiến Thần không qua khỏi, không phải rất cần một vị thần y như vậy hay sao? Trong lúc học, nàng và các môn sinh đều được phát một cái thẻ bài bằng ngà. Đây là thẻ bài cho phép đi vào những nơi như Thiên Sơn Ngũ Nhạc, Thảo Nguyên Huyền Thiên,... mà không cần đi cùng người giới thiệu. Tuy nhiên sau khi qua cửa, họ chỉ được phép đến những chỗ có thuốc, không được đi tới địa phận riêng tư của những môn sinh khác.
Minh Châu đang nghiên cứu đến một chương có loại cỏ tên là cỏ Chi Lăng. Sách ghi chép là cỏ Chi Lăng chỉ mọc ở những nơi là ranh giới của trần thế và âm thế. Ví dụ như trước cửa hang động, trong các sơn cốc âm u,...
Loại cỏ này lại là một thành phần thường thấy trong khá nhiều linh đan diệu dược. Nhưng ở đây có vẻ khá hiếm, sao mà hái đây? Không lẽ nàng lại phải tới tiệm Vạn Bảo?
Minh Châu mở bản đồ của Tuệ Am Tràng Ốc ra, thấy có một nơi nàng chưa tới bao giờ: Đằng Vân Sơn Khê.
"Tôi biết chỗ này." Phiêu Tri nói, lén nhìn các môn sinh ở bên Xà Tộc đang ngồi cách đó không xa. "Đây chính là nơi ở của Xà tộc và Hồ Ly tộc."
"Thật chứ? Nơi đó có loại cỏ này sao?"
"Đương nhiên, cô không thấy lạ là lớp này có quá trời Xà tộc đăng kí à? Truyền thuyết xa xưa ấy, đều nói rằng Xà tộc tinh thông cách dùng độc, nhưng cũng rất giỏi nhận biết thảo dược. Nếu mà so ra thì các loài chim hay thú khác đều không lại họ đâu."
"Tôi cũng có nghe nói, Xà tộc là một nhánh của Long tộc, nhưng mà giờ đã phát triển khác hoàn toàn. Họ chuyên sống ở nơi ẩm thấp, tối tăm. Có vẻ như loài này linh tánh cực mạnh, biết cỏ Chi Lăng ở chỗ nào."
"Vậy sáng mai chúng ta đến đó một chuyến." Phiêu Tri nói rồi thu xếp sách vở. Đoạn hai người nắm tay nhau đi về tịnh xá.
Nàng gõ cửa mà không thấy ai trả lời. Tức mình, nàng hét to:
"Phiêu Tri, nếu cô không ra mở cửa tôi sẽ xông vào đấy!"
Minh Châu áp tai vào cửa nghe ngóng, mãi cũng thấy tiếng lục đục. Rồi cánh cửa mở ra, nàng ngã thẳng xuống sàn.
"Ui da, cô có cần phải quá đáng vậy không?" Minh Châu mếu máo, xoa xoa vùng trán đã đỏ lừ.
"Mới sáng ra làm gì mà như cháy nhà thế?" Giọng Phiêu Tri khò khè như bị ngạt mũi. Minh Châu ngó ngó nàng ta, thấy mặt mày xám ngoét như tro, trong lòng rất khó hiểu nên không nhịn được hỏi:
"Phiêu Tri, tại sao chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà cô khóc đến mức này? Rõ ràng chỉ là một cái khăn thôi, cô tới chỗ anh ta nói rõ là được mà. Đây trốn trong phòng rồi cả nhịn ăn nữa. Tôi không thể hiểu được."
"Ngượng lắm. Tôi không thể đi xin lỗi cái tên đó được." Phiêu Tri tỏ vẻ dùng dằng. "Dù gì cũng là Khổng tước, sao có thể hạ mình như thế chứ."
"Tại sao cô phải xin lỗi? Bộ cô nghĩ cô có lỗi gì thật sao?"
"Thì... tôi không... tôi cầm cái khăn của người ta mà không trả... tôi cảm thấy rất khó nói chuyện. Nhưng mà... cô cũng biết rồi đấy... trả thì rất ngượng, mà giữ thì cũng không hay." Phiêu Tri quanh co phân bua. "Tôi không trả chỉ vì tôi xấu hổ thôi, cảm ơn hắn... tôi không có làm được." Nàng cúi mặt, giọng cũng nhỏ xíu lại. Nhìn bộ dạng của nàng ta như thế, Minh Châu cũng phì cười.
"Sao cô lại cười tôi?" Phiêu Tri đánh lên áo nàng, làm Minh Châu cười ha hả.
"Không có gì, chỉ là thấy cô đáng yêu thật đấy. Thôi cô đừng nghĩ nhiều nữa, hay là tôi đưa cô đi ra ngoài cho khuây khoả?"
"..." Phiêu Tri còn đang ngơ ngác thì bị Minh Châu lôi đi. Hôm nay nàng muốn đi dạo quanh phía nam Tuệ Am Tràng Ốc, nghe nói nơi đó có nhiều thứ hay ho.
Tuệ Am Tràng Ốc nằm ở giữa các huyễn cảnh, nên môn sinh quen mồm gọi là trung tâm. Trong trung tâm, chính điện nằm ở giữa, phía bắc là núi, phía đông là tiệm Vạn Bảo, Y thất, Tuệ Am Đường, phía tây là Thiện phòng, phía nam là một vùng rất rộng lớn thuộc quản lý của Thương hội.
Đi tới đây Minh Châu mới nhận ra có kim bài Khai Niên Quán Trường quả thật nhận được rất nhiều đãi ngộ.
Ngoài việc được ưu tiên mượn sách ở Văn Khố và mua đồ ở tiệm Vạn Bảo với giá rẻ hơn, Minh Châu còn có thể đăng kí với Thương hội để giao dịch mà không mất phí, cũng không mất phí chênh lệch mỗi lần giao dịch.
Thương hội ở Tuệ Am Tràng Ốc được lập bởi Tỳ Hưu và Thiềm Thừ. Trong đó, Thiềm Thừ lo việc quản lí thu chi còn Tỳ Hưu lại quản lý kho bạc.
Thiềm Thừ là một trung niên hay vận áo màu xanh rêu, ngồi chiễm chệ trên sập gụ trong cái nhà được gọi là Đại Hùng Thất. Tất cả những việc như bán hàng, thu chi đều do người đàn ông này quản lý hết. Dưới trướng ông là rất nhiều tiểu tiên. Có Linh Miêu lo việc bán hàng, Lộ Tư lo việc thống kê, ghi chép sổ sách. Thanh Oa lo việc tin tức, hướng dẫn người mới. Điền Kê, Hà Mô lo việc chạy vặt.
Tỳ Hưu lại lo việc lưu trữ kho bạc, nhận giữ báu vật. Nghe nói một khi vàng bạc đã vào kho bạc của Tỳ Hưu thì không ai cướp được. Kẻ nào cả gan sẽ chết không toàn thây.
Nàng vừa vào chợ thì thấy rất nhiều cô nương của tộc Hồ Ly chào mời mua bùa yêu, ngải tình,... Họ ra sức lôi kéo nàng, chìa ra cho nàng những túi bùa màu sắc sặc sỡ. Trên bàn còn để đầy những chai lọ kì lạ.
Minh Châu khổ sở từ chối, nhưng Phiêu Tri lại có vẻ rất hứng thú. Nàng ấy ngắm nghía từng loại bùa rồi hỏi công dụng. Minh Châu đành nói:
"Phiêu Tri, cô ở đây. Tôi vào trong kia xem qua một chút nhé."
Phiêu Tri vừa "ờ" một tiếng thì Minh Châu đã chạy vội khỏi mấy hàng bùa chú của Hồ Ly tộc, trong lòng còn thấy sợ hãi.
Hầu hết các gian hàng ở đây đều là gian hàng cá nhân, vì vậy vậy phẩm bày bán tạp nham, không có sự chuyên biệt. Trừ một vài gian hàng đã mở lâu, có sự đầu tư thì khác hẳn, vật phẩm có sự phân hoá rõ ràng theo từng cấp.
Nàng đi dạo một hồi, rồi đứng trước gian hàng của mình. Trong lúc nàng đang chuẩn bị lấy đá ra bán thì một người thuộc tộc Mèo nhảy ra bắt chuyện với nàng.
"Cô nương xinh đẹp, có muốn mua linh thú không? Linh Thú sẽ thay cô bán hàng. Cô chỉ việc đề giá cho vật phẩm, sau đó Linh Thú sẽ giúp cô nhận tiền."
Minh Châu nghe cũng thấy hay hay, bèn hỏi:
"Loại linh thú gì mà giỏi thế?"
Người Miêu tộc kia liền cho cô xem vài con mèo con, con nào con nấy ánh mắt tinh nhanh, có vẻ rất thông minh.
"Những con mèo này chỉ là linh thú thôi vì không có dòng máu thần tộc. Nhưng có thể đem lại cho chủ nhân may mắn, tài vận. Bản thân chúng có sức mạnh rất lớn nên các gian hàng ở đây đều mua và dạy làm linh thú canh gian hàng. Cô nương chỉ cần kí khế ước máu với chúng là chúng sẽ nghe lời cô ngay."
Minh Châu ngắm nghía từng chú mèo, cuối cùng chọn một chú mèo trắng to béo để giữ gian hàng của mình. Chú mèo này có đôi mắt xanh biếc như màu trời, dưới đuôi và một bên tai có một nhúm lông vàng.
Nàng trích máu vẽ một đạo phù, tiến hành kí kết khế ước máu với chú mèo, đặt tên nó là Thiên Thanh.
Chú mèo "ngao" lên một tiếng, dụi đầu vào lòng nàng. Minh Châu thích thú không nỡ rời, lấy một viên đá phỉ thúy đeo lên cổ nó, rồi bắt đầu bày bán đá.
Trong bảo khố của Minh Châu, ngoài vài trăm vạn linh thạch làm tiền tệ, mấy trăm cân đá vụn để tu luyện, thì có hằng sa số những tảng đá lớn nhỏ giá trị khó đoán. Nàng muốn đổi đá lấy lá quỳ vàng, vì vậy để sẵn một thùng đựng tiền đã được yểm phép, có thể tự đếm được số lượng.
Rất nhanh chóng, gian hàng đá quý của nàng đắt khách như tôm tươi. Khách kéo vào nườm nượp, ồn ào đến nỗi nàng phải rung chuông để mong họ chú ý nghe lời mình nói.
"Mọi người xếp hàng đi ạ. Ai mua hàng đều có giấy bảo đảm của tiệm. Xin đừng chen lấn."
Thiên Thanh nằm trên bàn, mắt lim dim. Minh Châu còn đang hoài nghi chú mèo này có giúp nàng trông hàng được không thì đột nhiên Thiên Thanh đặt một chân lên thùng tiền, nhỏm dậy, nhìn chằm chằm vào khách hàng. Họ liền như bị thôi miên, im lặng không mất trật tự nưã, ngoan ngoãn bỏ tiền vào thùng.
Những người khác cũng tuần tự bỏ tiền vào thùng. Thiên Thanh kiểm tra đủ thì ngậm túi ngọc đưa họ. Chẳng mấy chốc đã đến trưa, khách đã vãn. Minh Châu ôm thùng tiền nặng trịch, đếm được cả trăm cân vàng, vui mừng vuốt ve Thiên Thanh.
"Em giỏi lắm, chỉ nhìn chị bán có vài lần mà đã học được ngay. Không nhờ em chắc gian hàng của chị đã ế rồi."
Thiên Thanh lại "ngao" lên một tiếng, rúc vào lòng Minh Châu, cuộn tròn lại.
Minh Châu đưa tay vuốt ve nó một lúc thì Phiêu Tri chạy lại chỗ nàng.
"Ra là cô ở đây, làm tôi tìm mệt muốn chết."
"Sao cô không dùng lục lạc gọi tôi?"
"Ở đây ồn như thế, tôi gọi cũng không nghe được gì. Nào cô lại đây có cái này hay lắm." Phiêu Tri nói rồi kéo tay Minh Châu. Nàng đành để Thiên Thanh ở lại trông hàng, đi theo Phiêu Tri.
Phiêu Tri kéo nàng tới một gian hàng trông rất kì lạ. Cả gian hàng đều không bày bán cái gì cả, chỉ có một tấm biển ghi vỏn vẹn mấy dòng chữ:
"Cần thứ gì, lão tìm thứ nấy. Sai hẹn đền gấp mười."
Bên trong là một ông già quắc thước có bộ râu dài, tóc búi sau ót, mặc đồ nâu trông hơi tàn tạ. Lão đang nằm trên võng ngáy khò khò, cái quạt mo vẫn còn giữ trong tay.
"Xin hỏi còn bán hàng không nhỉ?"
Ông lão giật nảy mình, tí nữa thì lăn quay xuống đất. Lão bần thần nhìn lên, thấy hai nàng thì biết là có khách, vuốt mặt mũi lại cho tỉnh. Đoạn phe phẩy quạt bước ra.
"Hai cô nương cần mua gì nào?"
"Cháu cần nước Thiên Thu, ông có không ạ?"
Ông lão nhíu mày, vuốt râu:
"Phải cái thứ nước mà đổ vào người khiến người ta xinh đẹp trắng trẻo không? Cháu đẹp thế này thì cần gì nước đấy nữa."
Phiêu Tri cười hì hì:
"Nhưng loại nước đấy nhiều tác dụng lắm. Cháu cần làm cái khác nên mới mua."
"Nước Thiên Thu chỉ có ở trên trời, mà lên trời lấy thì..." Ông lão ngập ngừng. "Cũng được thôi nhưng không dễ đâu."
Phiêu Tri vội níu ống tay áo ông, nài nỉ:
"Không Linh Tiên ông, ông giúp cháu đi mà, cháu có cái này đảm bảo đổi được với ông."
"Sao cháu biết tên của ta?" Ông lão kinh hãi nhìn nàng, cố sức giật tay áo lại.
"Ông cứ nghe cháu nói hết đã." Nói rồi nàng ghé tai ông lão thì thầm. Vị tiên ông mặt mày đăm chiêu nhưng có vẻ cũng đã xuôi xuôi. Cuối cùng ông gật đầu bảo:
"Thôi được, lão tìm cho cháu."
Phiêu Tri nhảy lên hò reo mừng rỡ, ôm lấy Minh Châu đứng cạnh. Nàng cũng đánh bạo hỏi thử:
"Không Linh Tiên Ông, ông có thể tìm cho cháu lông của ngựa chín hồng mao không ạ?"
"Gọi ta là ông Không Linh được rồi. Lông của ngựa chín hồng mao thì không có gì khó, chỉ là giá sẽ hơi cao thôi."
Minh Châu mừng rỡ để lại tiền cọc và kí khế ước. Lão Không Linh bảo trong hai mươi ngày nữa sẽ có hàng. Như vậy cũng coi như vừa kịp ngày đản nhật của thầy.
Sau đó Minh Châu và Phiêu Tri vội rời khỏi Thương Hội, trở về tịnh xá thay đồ rồi chuẩn bị cho lớp Dược Lý. Chủ nhiệm môn này là một vị tiên có hiệu là Hạc Linh Tiên Quân.
Phiêu Tri chọn ba môn Âm Luật, Y học - Dược lý và Chế Tác, nhưng nàng ta lại không chọn chế tác binh khí, nàng chọn chế tạo trang phục, trang sức.
"Ồ, có thể chọn riêng như vậy à?"
"Đúng vậy, nếu chọn chế tác thì sẽ phải học hết. Nhưng mà chế tác thì thực sự rất rộng, mình chỉ học thứ mình thích nhất thôi."
Tộc Khổng Tước vốn nổi tiếng là có khiếu thẩm mỹ hơn người, hát hay múa đẹp. Minh Châu cũng phải thốt lên:
"Thật sự quá ganh tỵ với cô đó Phiêu Tri." Minh Châu ngả đầu vào vai Phiêu Tri, giở giọng nhõng nhẽo.
"Phiêu Tri công chúa đại nhân đại đức, có thể nào mang kẻ hèn này bay qua Trúc Vân Am không?"
Phiêu Tri bĩu môi:
"Đồ lười biếng, còn lâu tôi mới đưa cô qua."
Minh Châu ôm Phiêu Tri năn nỉ miết, cuối cùng nàng ta đành phải dùng thuật cưỡi mây đưa Minh Châu đi.
"Quán Trường của Tuệ Am Tràng Ốc mà không biết dùng thuật cưỡi mây, đừng có để người khác biết không là sẽ bị cười cho thối mũi đấy." Phiêu Tri trêu nàng, làm nàng thấy rất xấu hổ, y như đứa trẻ nhỏ từ bé quen được rước kiệu nên không biết cưỡi ngựa vậy.
Linh Hạc Tiên Quân sống ở hậu viện Tuệ Am Tràng Ốc, nơi chỉ có núi và rừng. Nghe đâu vị Tiên Quân này được mời đến dạy mà nhìn đâu cũng thấy không ưng, bèn cầm con dao bầu đi thẳng ra sau núi. Khi ông thấy một rừng tre thì dừng lại, chặt tre dựng một căn nhà sàn. Ngày ngày ông vào núi hái thuốc, ra suối gánh nước, mọi người quen gọi nơi này là Trúc Vân Am. Căn nhà của ông dựa hẳn vào núi. Trước sân ông dọn sẵn chỗ ngồi, bày bàn tre cho môn sinh đến học.
Minh Châu tới là lúc mọi người đang làm lễ bái sư, từng người một quỳ bái trước thầy ba cái rồi dâng quà. Linh Hạc Tiên Quân chỉ gật đầu rồi nhận chén trà chứ không nhận quà, tỏ vẻ rất thờ ơ.
Điều này làm Minh Châu càng mến phục vị Linh Hạc Tiên Quân này. Từ bé đến giờ nàng chỉ lễ bái một người thầy là Tâm Nguyên. Đối với nàng thầy cũng rất yêu thương bao bọc. Nên nàng rất khó mến phục một người khác.
Đến lượt Minh Châu đến lễ bái, nàng biếu tặng linh thạch không thấy thầy mặn mà, đành rút ra một chiếc hộp nhỏ.
Linh Hạc Tiên Quân ngửi thấy mùi gỗ chiên đàn, cũng có vẻ tò mò. Lúc thầy mở ra thấy rễ cây Vô Ưu và quả cây Sa la (cây Song Thọ) thì có vẻ rất hài lòng.
"Cây Vô Ưu và cây Sa La là hai loại cây chỉ có ở Tây Thiên đất Phật. Con là người của Thoải Phủ, làm sao lại có được?"
"Thưa, đây là quà của một vị Tiên Quân dâng cho Thánh Mẫu chúc thọ. Sau đó biết con đến học ở Tuệ Am Tràng Ốc, Mẫu ban cho con để dành đi đường."
"Vật quý như vậy, quả thực ta không dám nhận."
"Thưa thầy, con ở miền Thoải Phủ, tuy còn nhiều sự chưa tỏ tường, nhưng cũng được bề trên răn dạy phải tôn sư trọng đạo. Nếu nói về tôn sư, học trò dâng thầy vật quý, ấy là làm tròn nghĩa hiếu tử của kẻ sĩ. Lại nói về trọng đạo, người xưa có câu vật quý chỉ có giá trị khi ở trong tay người biết dùng. Thứ này vào tay con, cũng chỉ lãng phí, chi bằng đem cho thầy, có thể cứu thần cứu Phật, giúp con dân Tứ Phủ muôn đời bình an, vậy không phải làm theo đúng đạo hay sao?"
Linh Hạc Tiên Quân nghe lời Minh Châu đáp đâu ra đấy, lấy làm đẹp ý, đành vui vẻ nhận. Rồi thầy bảo nàng về chỗ chuẩn bị nghe giảng.
Tuy được gọi là môn Y học - Dược Lý nhưng lại phân ra Y học, Dược Lý riêng. Vào tiết Dược Lý sẽ học về tính chất của các loại thảo dược, cách kết hợp thành thuốc, cách điều chế thuốc, cũng như cách dùng độc và giải độc.
Trong khi đó lớp Y học lại do một vị Tiên Cô tên Ngân Hoa dạy, nơi cô ở là Tụ Vân Am, gần một ngọn thác, môn sinh phải leo bộ lên núi mới tới.
Ngân Hoa Tiên Cô theo học Thiền của Phật Bồ Đề Đạt Ma, nên nơi cô ở và bài trí trong am cũng đơn sơ, thành kính. Cô giảng về hồn, phách, linh căn, linh tính, lục căn. Minh Châu cảm thấy sự thần diệu và mối liên quan của rất nhiều lĩnh vực với nhau. Giống như Đạo pháp của Tam Gia: Phật pháp, Kinh kệ đạo Mẫu và đạo Lão Tiên Gia đều ẩn chứa rất nhiều huyền cơ. Nền tảng của ba thuyết giáo này chính là nền tảng cho tất cả những thứ khác, bao gồm cả Lục nghệ như:Võ đạo, Y học, dược lý, số học, dịch lý,....
Cơ thể của thần tiên và con người cơ bản là khác nhau. Nhưng có một điểm chung là có ba hồn và bảy vía với đàn ông, chín vía với phụ nữ. Ba hồn ở đây là Tinh, Khí và Thần. Bảy vía canh giữ ở bảy khướu là hai con măt hai cái tai, một cái miệng. Hai vía còn lại của phụ nữ nằm ở hạ thể.
Bình thường thì thần tiên sống rất thọ, nhưng nếu như họ bị thương, hoặc đã đến lúc phải thác hoá, thì ba hồn bảy vía sẽ tịch diệt, nghĩa là tan biến mãi vào hư không.
Nhưng đồng nghĩa với đó là họ sẽ không bao giờ chết. Hồn và phách có thể hợp lại, tái sinh, hoặc một phần hồn, phách sẽ tự tạo ra một sinh mạng mới.
Y học với người thường là níu giữ hồn phách ở lại với cơ thể. Còn Y học với thần tiên chính là học cách kiểm soát hồn phách, học cách Chiêu hồn, thu phách. Nếu luyện được đến mức ấy, có thể cải tử hoàn sinh, cứu được cả thần tiên.
Minh Châu càng nghe càng thấy hào hứng. Nếu trong một trận chiến, Chiến Thần không qua khỏi, không phải rất cần một vị thần y như vậy hay sao? Trong lúc học, nàng và các môn sinh đều được phát một cái thẻ bài bằng ngà. Đây là thẻ bài cho phép đi vào những nơi như Thiên Sơn Ngũ Nhạc, Thảo Nguyên Huyền Thiên,... mà không cần đi cùng người giới thiệu. Tuy nhiên sau khi qua cửa, họ chỉ được phép đến những chỗ có thuốc, không được đi tới địa phận riêng tư của những môn sinh khác.
Minh Châu đang nghiên cứu đến một chương có loại cỏ tên là cỏ Chi Lăng. Sách ghi chép là cỏ Chi Lăng chỉ mọc ở những nơi là ranh giới của trần thế và âm thế. Ví dụ như trước cửa hang động, trong các sơn cốc âm u,...
Loại cỏ này lại là một thành phần thường thấy trong khá nhiều linh đan diệu dược. Nhưng ở đây có vẻ khá hiếm, sao mà hái đây? Không lẽ nàng lại phải tới tiệm Vạn Bảo?
Minh Châu mở bản đồ của Tuệ Am Tràng Ốc ra, thấy có một nơi nàng chưa tới bao giờ: Đằng Vân Sơn Khê.
"Tôi biết chỗ này." Phiêu Tri nói, lén nhìn các môn sinh ở bên Xà Tộc đang ngồi cách đó không xa. "Đây chính là nơi ở của Xà tộc và Hồ Ly tộc."
"Thật chứ? Nơi đó có loại cỏ này sao?"
"Đương nhiên, cô không thấy lạ là lớp này có quá trời Xà tộc đăng kí à? Truyền thuyết xa xưa ấy, đều nói rằng Xà tộc tinh thông cách dùng độc, nhưng cũng rất giỏi nhận biết thảo dược. Nếu mà so ra thì các loài chim hay thú khác đều không lại họ đâu."
"Tôi cũng có nghe nói, Xà tộc là một nhánh của Long tộc, nhưng mà giờ đã phát triển khác hoàn toàn. Họ chuyên sống ở nơi ẩm thấp, tối tăm. Có vẻ như loài này linh tánh cực mạnh, biết cỏ Chi Lăng ở chỗ nào."
"Vậy sáng mai chúng ta đến đó một chuyến." Phiêu Tri nói rồi thu xếp sách vở. Đoạn hai người nắm tay nhau đi về tịnh xá.
Danh sách chương