Ngược luyến cẩu huyết hào môn, sáu chữ này nghe đến đã biết không phải thứ đứng đắn gì.
Tại sao cô ấy còn mang vẻ mặt hưng phấn, háo hức muốn thử chứ?
Đường Hàn Thu ngồi trên ghế văn phòng, lấy hết tinh thần không hiểu liền hỏi, hỏi thẳng: "Đó là cái gì?"
Du Như Băng tận tâm giải thích: "Đó là câu chuyện tình yêu giữa nữ chính nghèo và một nam chính giàu có, tình yêu của hai người thường đầy trắc trở, ngược thân còn ngược tâm.
Ví dụ như bố mẹ nam chính sẽ ném một tấm chi phiếu cho nữ chính trị giá vài trăm vạn đưa cho cô ấy yêu cầu cô ấy rời khỏi con trai mình."
"Ví dụ khác, như là giam cầm......"
Cái gì đó không thích hợp với trẻ em PLAY chẳng hạn.
Đường Hàn Thu càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, chủ đề này dường như ngày càng người lớn hóa, đặc biệt là giam cầm gì đó.
Cô nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ em muốn tôi giam cầm em hả?"
Thật là một ý tưởng kỳ lạ.
Làm sao lại có người muốn bị giam cầm chứ?
Nhìn thấy cô hỏi một câu trực tiếp như vậy, Du Như Băng không khỏi cảm thấy xấu hổ, trên mặt nổi lên hai vệt ửng đỏ, mềm mại đến mức làm người ta muốn ôm cô vào lòng bàn tay mà che chở: "Nếu là Thu Thu......!thì em cũng không phải không được.
"
Giam cầm không phải là trọng điểm, trọng điểm là PLAY nha!
Là thân thể va chạm kịch liệt nha!
Đáng tiếc Đường tổng đứng đắn căn bản hoàn toàn không biết phía sau giam cầm là cái gì, trái lại còn cả người khí tiết chính trực nói: "Em tỉnh táo chút, giam cầm phi pháp là phạm tội."
Du Như Băng: "......"
Ngài thật sự là một tổng tài tốt biết pháp tuân thủ pháp đấy à?
Nhưng cô ấy cũng cảm thấy vẻ ngoài nghiêm túc của cô rất đáng yêu, đáng yêu đến mức bong bóng hồng xung quanh đều nổi lên, trong không khí dường như mang theo hương vị kẹo ngọt cô ấy yêu thích nhất.
Cô ấy ôm mặt nhìn người đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, hai chữ yêu thích lấp đầy trong lòng trong mắt cô ấy, tự đáy lòng xúc động nói một câu, "Thu Thu thật đáng yêu."
Lúc nghe cô ấy lần thứ hai khen ngợi mình đáng yêu, Đường Hàn Thu không khỏi sững sờ một lúc.
Cô ấy khen ngợi thật sự rất trực tiếp, trong giọng điệu của cô ấy tràn đầy sự vui vẻ, như thể cô ấy rất thích dáng vẻ này của cô.
Cô vô thức nhìn về phía cô ấy, thấy cô ấy đang ôm mặt, dòng chữ "Thích Thu Thu rất nhiều" được viết đầy mặt, chân thành đến mức không thể chân thành hơn nữa.
Cô chợt cảm thấy mặt mình nóng bừng, trong lòng nổi lên chút ít mất tự nhiên xen lẫn cảm xúc ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, rồi hắng giọng như muốn che đậy gì đó.
Cô đã lớn như vậy rồi, làm sao còn có thể đáng yêu được......
Du Như Băng phát hiện sau khi cô ấy hết lời khen ngợi cô đáng yêu xong thì cô lại đỏ mặt.
Đôi mắt cô ấy chợt bừng lên tia sáng, cô ấy mang vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi người quan sát khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được của cô, khẽ cười nói: "Thu Thu nhà em thật sự quá đáng yêu."
Vừa được khen đáng yêu đã đỏ mặt, đây thực sự là đáng yêu nhất thế giới được không!
Đường Hàn Thu ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Đừng nói nhảm......"
Du Như Băng càng nhìn cô, cô ấy càng cảm thấy cô đáng yêu vô cùng, tình yêu dành cho cô cũng mở rộng vô hạn, gần như lấp đầy cả trái tim cô ấy.
Cô ấy nói: "Nói nhảm gì đâu, Thu Thu nhà em đáng yêu nhất thế giới, nếu không tin thì chị thử đi hỏi bố mẹ chị xem?"
Với tâm lý cưng chiều con gái của Đường Hạc Thiên, nói không chừng ông ấy có thể trực tiếp mua các biển quảng cáo lớn, mỗi ngày hai mươi bốn giờ luân phiên phát tin tức với nội dung "Con gái nhà tôi Đường Hàn Thu là người đáng yêu nhất trên thế giới", cũng chứng minh điều cô ấy nói là đúng.
Đương nhiên Đường Hàn Thu sẽ không hỏi, bởi vì trong thâm tâm cô biết rằng trong lòng của Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh, những đứa trẻ trong nhà luôn luôn là tốt nhất đáng yêu nhất, không có gì để nghi ngờ cả.
Chỉ là cô không quen với việc người khác khen mình đáng yêu, từ đáng yêu dường như từ lâu đã không còn liên quan đến cô nữa.
Nhưng Du Như Băng cảm thấy cô thật đáng yêu, đáng yêu vô cùng, đáng yêu đến mức cô ấy muốn ôm cổ cô, muốn hôn cô.
Du Như Băng cười cong mắt ôm cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Thu Thu thật đáng yêu, em rất muốn hôn Thu Thu!"
Tôi muốn hôn Thu Thu, tôi còn muốn lăn lộn với Thu Thu!
Dù sao Đường Hàn Thu trông có vẻ không ngại tiếp xúc thân mật như thế này với cô ấy, cô ấy đương nhiên phải tiến thêm một bước!
Đường Hàn Thu ôm eo cô ấy, tránh đi ánh mắt của cô ấy: "Em đứng đắn một chút......"
Du Như Băng nghiêm chỉnh nói: "Em muốn hôn chiến hữu cách mạng của em sao lại không đứng đắn chứ, giữa các cô gái hôn nhau cũng không có chuyện gì!" Lại vô thức làm nũng, "Ai nha, hôn hôn thôi mà, hôn nhiều mới quen được nha!"
"008 nói muốn để em sửa lỗi hơn năm mươi lần lần kia kìa!"
008 đột nhiên bị xướng tên sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên biểu tượng người da đen với dấu chấm hỏi.
008: Khi nào thì tôi nói sẽ để cô ấy sửa lỗi hơn năm mươi lần hả! Hơn nữa năm mươi lần đã vượt quá giới hạn tối đa rồi được không!
Anh đang định mở miệng chứng minh sự trong sạch của mình thì nghe thấy Du Như Băng nói: Đừng vạch trần tôi, cho tôi chút mặt mũi, cảm ơn ông anh, cảm ơn ông anh!
008: 【......】 Cô cũng chưa cho tôi chút mặt mũi nào?
Cuối cùng 008 cũng cho cô ấy chút mặt mũi, cắn răng nhận tội danh "để cô ấy sửa lỗi hơn năm mươi lần".
Đường Hàn Thu sửng sốt: "Số lần nhiều vậy à?"
Hơn năm mươi lần cũng thật quá đáng đi?
Du Như Băng thuận thế ngồi vào lòng cô bán thảm: "Em khổ quá, em thật sự rất khổ sở, yếu đuối đáng thương lại bất lực......"
Sự chú ý của Đường Hàn Thu hoàn toàn bị phân tâm, tư thế của hai người cũng không phát hiện có gì không ổn, đau lòng vuốt ve lưng cô ấy an ủi: "Không sao cả, tôi sẽ luôn ở bên em."
Du Như Băng bắt lấy cơ hội, thê thê thảm thảm nói: "Bây giờ em cần người phụ nữ đẹp nhất thế giới này hôn em một chút, để tâm hồn em được an ủi......!oa."
008: 【......】
Tôi còn chưa nói tôi thảm đây?
Tuyệt đối không nghĩ tới cô ấy không chỉ là giang tinh, còn là một diễn tinh, 008 cảm thấy rõ là nên khoanh tay ngồi nhìn, cho nên quay đầu đi làm phân tích số liệu của chính mình.
Đường Hàn Thu hầu như không nghĩ ngợi gì, nhẹ nhàng nâng mặt cô ấy lên, đặt lên gò má trắng nõn của cô ấy một nụ hôn an ủi.
Du Như Băng: "......"
Đồng bào làm phiền chị tự suy nghĩ một chút xem mình có hôn nhầm chỗ không?
Sau khi hôn Tang Hanqiu hỏi: "Có cảm thấy tốt hơn không?"Đường Hàn Thu thân xong hỏi: "Cảm giác hảo điểm?"
Du Như Băng gãi gãi khuôn mặt, tròng mắt đảo quanh: "Ừm......!Cảm giác tốt hơn chút, nhưng mà......!Lúc sửa lỗi chúng ta cũng hôn mặt à?" Cô ấy lại mặt dày nói, "Không phải đã nói phải tập quen với hơn năm mươi lần sửa lỗi này sao?"
Hôn mặt là chuyện gì chứ!
Làm sao chị có thể hôn mặt!
Em không cho phép!
Hôn mặt cản trở sự phát triển và tiến triển của tình cảm con người!
Đường Hàn Thu nhướng mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng cảm thấy rất có lý, cuối cùng bất lực nói: "Ừm, tôi hôn nhầm rồi, vậy tôi hôn lại lần nữa nhé?"
Cô không phải là không thích hôn cô ấy, mà cô ấy vừa lúc cũng tự nguyện đòi hôn, vậy hai người các cô tùy tiện hôn một chút, ngược lại cũng không có gì cả.
Du Như Băng vui vẻ nói: "Tới, cứ tới đây, chúng ta ai với ai, trăm ngàn lần đừng khách sáo với em!"
Đường Hàn Thu bị dáng vẻ này của cô ấy chọc cười, tâm trạng cũng nhất thời nhẹ nhõm rất nhiều, vừa buồn cười vừa không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng bắt lấy cái cằm nhọn trắng nõn lại xinh đẹp, tiếp tục chủ động hôn lên hai cánh môi đỏ bừng.
Mềm mại đỏ mọng, để người quyến luyến không rời, không để ý một chút, sẽ rơi vào trong ôn nhu hương này, không cách nào thoát khỏi được.
Đường Hàn Thu không dám ở lại quá lâu, cô dịu dàng khẽ chạm vào, sau đó nhẹ nhàng lùi về phía sau, vừa ngước mắt lên liền đụng phải đôi mắt trong veo như nước mùa thu ấy.
Hai người đột nhiên im lặng không nói, chỉ đơn giản lẳng lặng nhìn nhau, mùi hương mập mờ lặng lẽ lan tỏa giữa khoảnh khắc hai người nhìn nhau, giống như vô số sợi tơ hồng, đang từ từ buộc chặt hai người lại cùng nhau, để hai người đời này mãi mãi không thể rời xa nhau.
Thình thịch --
Đường Hàn Thu dường như cảm thấy điều gì đó khác lạ -- xuất phát từ trái tim cô.
"Cốc cốc cốc --" cửa phòng bị gõ vang, sự mập mờ trong phòng lập tức tan biến.
Cả hai người đều hồi thần lại sau tiếng gõ cửa.
Tay nắm cửa chuyển động, cánh cửa được mở ra, Hàn Vi bước vào với bản thỏa thuận bảo mật tình nhân mới vừa chuẩn bị, vô cùng không may cô nhìn thấy một cảnh tượng mà cấp dưới không nên nhìn thấy --
Du Như Băng đang ngồi trong vòng tay của Đường Hàn Thu, vòng tay qua cổ cô, tư thế của hai người muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ, muốn có bao nhiêu tình tiết thì sẽ có bấy nhiêu tình tiết.
Giống như định ở phòng làm việc diễn thứ gì đó mang cấp độ trong phạm vi hạn chế vậy.
Hàn tổng vốn luôn luôn nghiêm túc, lúc này trên mặt hiện lên bốn chữ to "Quả nhiên như thế".
Mối quan hệ giữa hai người họ thực sự không đơn giản như vậy.
Ba cặp mắt, người tới ta đi, bầu không khí nhất thời rất xấu hổ.
Du Như Băng dẫn đầu phá vỡ sự xấu hổ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hàn Vi: "Hàn tổng, cô đừng nhìn chúng tôi bây giờ, thật ra......"
"Chuyện này thật sự là như cô đang nghĩ vậy, tiếp tục bổ não đi, đừng có ngừng!"
Đường Hàn Thu: "......"
Hàn Vi: "......"
Cô ấy thẳng thắn như vậy, tại sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó mờ ám chứ?
Đường Hàn Thu ghét bỏ vỗ vỗ chân cô ấy: "Đi xuống!"
Du Như Băng: "Ôi, được rồi!" Rồi ngoan ngoãn chạy đến đầu bên kia bàn làm việc ngồi xuống.
Đường Hàn Thu cũng bảo Hàn Vi qua đây ngồi xuống, vừa nhận lấy tờ giấy thỏa thuận vẫn còn độ ấm trong tay cô ấy vừa nói: "Chuyện hôm nay, tôi cần phải giải thích rõ ràng cho cô một chút."
Hàn Vi là trợ lý, luôn ở bên cạnh cô, là người tâm phúc của cô, vì vậy cô phải nói chuyện rõ ràng trước với Hàn Vi mới được.
Ví dụ như cuộc tình giả này.
Để Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa tin tưởng các cô thực sự ở bên nhau, Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh nhất định phải được thuyết phục.
Nhưng theo ấn tượng của Đường Hạc Thiên đối với Du Như Băng, chưa chắc ông ấy sẽ yên tâm.
Sự tin tưởng của ông ấy đối với người ngoài, đôi khi còn không bằng lòng tin của ông ấy vào một hợp đồng.
Vì vậy cô mới muốn làm một bản hợp đồng, để ông ấy yên tâm cho cô "Yêu đương" đừng giở trò lấy gậy đánh uyên ương gì đó, tránh cho Đường Thịnh Hòa cơ hội, để hắn ta lại chú ý đến Du Như Băng, làm cô ấy bị làm phiền nhiều hơn.
Nhưng Hàn Vi thì khác, Hàn Vi có năng lực nghề nghiệp mạnh lại kín tiếng, cô ấy biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, vì vậy cô ấy có đủ tư cách và nên được biết chính xác sự thật.
Đường Hàn Thu nói: "Cô ấy và tôi không phải như cô nghĩ, chúng tôi chỉ đang giả vờ là người yêu của nhau, phần thỏa thuận này là để đối phó với cha mẹ tôi mới làm."
Hàn Vi lặp lại: "Giả vờ?"
Đường Hàn Thu gật đầu: "Để Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa hoàn toàn hết hi vọng với hai chúng tôi, đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi, chúng tôi đã nói dối với họ chúng tôi đã ở bên nhau."
"Trợ lý Hàn là người thông minh," cô nói, "Cô biết nên làm thế nào."
Hàn Vi đẩy mắt kính, trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ: "Vậy tại sao vừa rồi cô ấy lại ngồi trên đùi ngài?
Bộ dáng vừa rồi không giống như giả vờ chút nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Vi không khỏi có chút ghen tị.
Tình yêu của sếp tiến triển nhanh như vậy, vậy mà cô với người ở nhà kia vẫn chưa có chút tin tức gì......
Tình yêu thực sự đã quá khó, tình yêu đồng giới lại càng khó hơn -- cô cũng có chút ghen tị với tốc độ của Đường Hàn Thu và Du Như Băng đây.
Du Như Băng ở bên cạnh "Ai ui" một tiếng, thu hút Hàn Vi nhìn qua cô ấy.
Du Như Băng trịnh trọng nói: "Con người tôi có một tật xấu."
Hàn Vi: "?"
Du Như Băng: "Khi tôi nhìn thấy một người đẹp, tôi đã lập tức muốn ngồi trên đùi cô ấy, quan sát xem tại sao cô ấy lại trông ưa nhìn như vậy, khám phá bí ẩn của vẻ đẹp một chút."
Hàn Vi: "......"
Bệnh này của cô ấy có phải có vấn đề gì rồi hay không???
Du Như Băng nhìn vẻ mặt không mấy tin tưởng của cô, nhướng mày nói: "Hàn tổng không tin à?" Sau đó cô ấy bình tĩnh đứng lên nói, "Tôi thấy Hàn tổng cũng rất xinh đẹp, tôi có thể --"
Hàn Vi từ chối trong một giây: "Không cần, tôi tin rồi!"
Du Như Băng thấy cô thực sự bị lừa, còn cố ý kêu lên một tiếng đầy tiếc nuối: "A......!cô đã tin rồi."
Hàn Vi: "......"
Hàn Vi: 【 sợ hãi.JPG】
Ngay cả Đường Hàn Thu cũng không thể không bái phục.
Quả nhiên mỗi lần lừa gạt Trợ lý Hàn, cô ấy đều có rất nhiều chiêu, còn có thể lôi kéo đấy......
Đường Hàn Thu kéo chủ đề lại, liếc nhìn bản thỏa thuận hoàn chỉnh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đẩy đến trước mặt Du Như Băng.
"Ký đi, " cô nói, "Bạn gái.".
Tại sao cô ấy còn mang vẻ mặt hưng phấn, háo hức muốn thử chứ?
Đường Hàn Thu ngồi trên ghế văn phòng, lấy hết tinh thần không hiểu liền hỏi, hỏi thẳng: "Đó là cái gì?"
Du Như Băng tận tâm giải thích: "Đó là câu chuyện tình yêu giữa nữ chính nghèo và một nam chính giàu có, tình yêu của hai người thường đầy trắc trở, ngược thân còn ngược tâm.
Ví dụ như bố mẹ nam chính sẽ ném một tấm chi phiếu cho nữ chính trị giá vài trăm vạn đưa cho cô ấy yêu cầu cô ấy rời khỏi con trai mình."
"Ví dụ khác, như là giam cầm......"
Cái gì đó không thích hợp với trẻ em PLAY chẳng hạn.
Đường Hàn Thu càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, chủ đề này dường như ngày càng người lớn hóa, đặc biệt là giam cầm gì đó.
Cô nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ em muốn tôi giam cầm em hả?"
Thật là một ý tưởng kỳ lạ.
Làm sao lại có người muốn bị giam cầm chứ?
Nhìn thấy cô hỏi một câu trực tiếp như vậy, Du Như Băng không khỏi cảm thấy xấu hổ, trên mặt nổi lên hai vệt ửng đỏ, mềm mại đến mức làm người ta muốn ôm cô vào lòng bàn tay mà che chở: "Nếu là Thu Thu......!thì em cũng không phải không được.
"
Giam cầm không phải là trọng điểm, trọng điểm là PLAY nha!
Là thân thể va chạm kịch liệt nha!
Đáng tiếc Đường tổng đứng đắn căn bản hoàn toàn không biết phía sau giam cầm là cái gì, trái lại còn cả người khí tiết chính trực nói: "Em tỉnh táo chút, giam cầm phi pháp là phạm tội."
Du Như Băng: "......"
Ngài thật sự là một tổng tài tốt biết pháp tuân thủ pháp đấy à?
Nhưng cô ấy cũng cảm thấy vẻ ngoài nghiêm túc của cô rất đáng yêu, đáng yêu đến mức bong bóng hồng xung quanh đều nổi lên, trong không khí dường như mang theo hương vị kẹo ngọt cô ấy yêu thích nhất.
Cô ấy ôm mặt nhìn người đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, hai chữ yêu thích lấp đầy trong lòng trong mắt cô ấy, tự đáy lòng xúc động nói một câu, "Thu Thu thật đáng yêu."
Lúc nghe cô ấy lần thứ hai khen ngợi mình đáng yêu, Đường Hàn Thu không khỏi sững sờ một lúc.
Cô ấy khen ngợi thật sự rất trực tiếp, trong giọng điệu của cô ấy tràn đầy sự vui vẻ, như thể cô ấy rất thích dáng vẻ này của cô.
Cô vô thức nhìn về phía cô ấy, thấy cô ấy đang ôm mặt, dòng chữ "Thích Thu Thu rất nhiều" được viết đầy mặt, chân thành đến mức không thể chân thành hơn nữa.
Cô chợt cảm thấy mặt mình nóng bừng, trong lòng nổi lên chút ít mất tự nhiên xen lẫn cảm xúc ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, rồi hắng giọng như muốn che đậy gì đó.
Cô đã lớn như vậy rồi, làm sao còn có thể đáng yêu được......
Du Như Băng phát hiện sau khi cô ấy hết lời khen ngợi cô đáng yêu xong thì cô lại đỏ mặt.
Đôi mắt cô ấy chợt bừng lên tia sáng, cô ấy mang vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi người quan sát khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được của cô, khẽ cười nói: "Thu Thu nhà em thật sự quá đáng yêu."
Vừa được khen đáng yêu đã đỏ mặt, đây thực sự là đáng yêu nhất thế giới được không!
Đường Hàn Thu ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Đừng nói nhảm......"
Du Như Băng càng nhìn cô, cô ấy càng cảm thấy cô đáng yêu vô cùng, tình yêu dành cho cô cũng mở rộng vô hạn, gần như lấp đầy cả trái tim cô ấy.
Cô ấy nói: "Nói nhảm gì đâu, Thu Thu nhà em đáng yêu nhất thế giới, nếu không tin thì chị thử đi hỏi bố mẹ chị xem?"
Với tâm lý cưng chiều con gái của Đường Hạc Thiên, nói không chừng ông ấy có thể trực tiếp mua các biển quảng cáo lớn, mỗi ngày hai mươi bốn giờ luân phiên phát tin tức với nội dung "Con gái nhà tôi Đường Hàn Thu là người đáng yêu nhất trên thế giới", cũng chứng minh điều cô ấy nói là đúng.
Đương nhiên Đường Hàn Thu sẽ không hỏi, bởi vì trong thâm tâm cô biết rằng trong lòng của Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh, những đứa trẻ trong nhà luôn luôn là tốt nhất đáng yêu nhất, không có gì để nghi ngờ cả.
Chỉ là cô không quen với việc người khác khen mình đáng yêu, từ đáng yêu dường như từ lâu đã không còn liên quan đến cô nữa.
Nhưng Du Như Băng cảm thấy cô thật đáng yêu, đáng yêu vô cùng, đáng yêu đến mức cô ấy muốn ôm cổ cô, muốn hôn cô.
Du Như Băng cười cong mắt ôm cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Thu Thu thật đáng yêu, em rất muốn hôn Thu Thu!"
Tôi muốn hôn Thu Thu, tôi còn muốn lăn lộn với Thu Thu!
Dù sao Đường Hàn Thu trông có vẻ không ngại tiếp xúc thân mật như thế này với cô ấy, cô ấy đương nhiên phải tiến thêm một bước!
Đường Hàn Thu ôm eo cô ấy, tránh đi ánh mắt của cô ấy: "Em đứng đắn một chút......"
Du Như Băng nghiêm chỉnh nói: "Em muốn hôn chiến hữu cách mạng của em sao lại không đứng đắn chứ, giữa các cô gái hôn nhau cũng không có chuyện gì!" Lại vô thức làm nũng, "Ai nha, hôn hôn thôi mà, hôn nhiều mới quen được nha!"
"008 nói muốn để em sửa lỗi hơn năm mươi lần lần kia kìa!"
008 đột nhiên bị xướng tên sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên biểu tượng người da đen với dấu chấm hỏi.
008: Khi nào thì tôi nói sẽ để cô ấy sửa lỗi hơn năm mươi lần hả! Hơn nữa năm mươi lần đã vượt quá giới hạn tối đa rồi được không!
Anh đang định mở miệng chứng minh sự trong sạch của mình thì nghe thấy Du Như Băng nói: Đừng vạch trần tôi, cho tôi chút mặt mũi, cảm ơn ông anh, cảm ơn ông anh!
008: 【......】 Cô cũng chưa cho tôi chút mặt mũi nào?
Cuối cùng 008 cũng cho cô ấy chút mặt mũi, cắn răng nhận tội danh "để cô ấy sửa lỗi hơn năm mươi lần".
Đường Hàn Thu sửng sốt: "Số lần nhiều vậy à?"
Hơn năm mươi lần cũng thật quá đáng đi?
Du Như Băng thuận thế ngồi vào lòng cô bán thảm: "Em khổ quá, em thật sự rất khổ sở, yếu đuối đáng thương lại bất lực......"
Sự chú ý của Đường Hàn Thu hoàn toàn bị phân tâm, tư thế của hai người cũng không phát hiện có gì không ổn, đau lòng vuốt ve lưng cô ấy an ủi: "Không sao cả, tôi sẽ luôn ở bên em."
Du Như Băng bắt lấy cơ hội, thê thê thảm thảm nói: "Bây giờ em cần người phụ nữ đẹp nhất thế giới này hôn em một chút, để tâm hồn em được an ủi......!oa."
008: 【......】
Tôi còn chưa nói tôi thảm đây?
Tuyệt đối không nghĩ tới cô ấy không chỉ là giang tinh, còn là một diễn tinh, 008 cảm thấy rõ là nên khoanh tay ngồi nhìn, cho nên quay đầu đi làm phân tích số liệu của chính mình.
Đường Hàn Thu hầu như không nghĩ ngợi gì, nhẹ nhàng nâng mặt cô ấy lên, đặt lên gò má trắng nõn của cô ấy một nụ hôn an ủi.
Du Như Băng: "......"
Đồng bào làm phiền chị tự suy nghĩ một chút xem mình có hôn nhầm chỗ không?
Sau khi hôn Tang Hanqiu hỏi: "Có cảm thấy tốt hơn không?"Đường Hàn Thu thân xong hỏi: "Cảm giác hảo điểm?"
Du Như Băng gãi gãi khuôn mặt, tròng mắt đảo quanh: "Ừm......!Cảm giác tốt hơn chút, nhưng mà......!Lúc sửa lỗi chúng ta cũng hôn mặt à?" Cô ấy lại mặt dày nói, "Không phải đã nói phải tập quen với hơn năm mươi lần sửa lỗi này sao?"
Hôn mặt là chuyện gì chứ!
Làm sao chị có thể hôn mặt!
Em không cho phép!
Hôn mặt cản trở sự phát triển và tiến triển của tình cảm con người!
Đường Hàn Thu nhướng mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng cảm thấy rất có lý, cuối cùng bất lực nói: "Ừm, tôi hôn nhầm rồi, vậy tôi hôn lại lần nữa nhé?"
Cô không phải là không thích hôn cô ấy, mà cô ấy vừa lúc cũng tự nguyện đòi hôn, vậy hai người các cô tùy tiện hôn một chút, ngược lại cũng không có gì cả.
Du Như Băng vui vẻ nói: "Tới, cứ tới đây, chúng ta ai với ai, trăm ngàn lần đừng khách sáo với em!"
Đường Hàn Thu bị dáng vẻ này của cô ấy chọc cười, tâm trạng cũng nhất thời nhẹ nhõm rất nhiều, vừa buồn cười vừa không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng bắt lấy cái cằm nhọn trắng nõn lại xinh đẹp, tiếp tục chủ động hôn lên hai cánh môi đỏ bừng.
Mềm mại đỏ mọng, để người quyến luyến không rời, không để ý một chút, sẽ rơi vào trong ôn nhu hương này, không cách nào thoát khỏi được.
Đường Hàn Thu không dám ở lại quá lâu, cô dịu dàng khẽ chạm vào, sau đó nhẹ nhàng lùi về phía sau, vừa ngước mắt lên liền đụng phải đôi mắt trong veo như nước mùa thu ấy.
Hai người đột nhiên im lặng không nói, chỉ đơn giản lẳng lặng nhìn nhau, mùi hương mập mờ lặng lẽ lan tỏa giữa khoảnh khắc hai người nhìn nhau, giống như vô số sợi tơ hồng, đang từ từ buộc chặt hai người lại cùng nhau, để hai người đời này mãi mãi không thể rời xa nhau.
Thình thịch --
Đường Hàn Thu dường như cảm thấy điều gì đó khác lạ -- xuất phát từ trái tim cô.
"Cốc cốc cốc --" cửa phòng bị gõ vang, sự mập mờ trong phòng lập tức tan biến.
Cả hai người đều hồi thần lại sau tiếng gõ cửa.
Tay nắm cửa chuyển động, cánh cửa được mở ra, Hàn Vi bước vào với bản thỏa thuận bảo mật tình nhân mới vừa chuẩn bị, vô cùng không may cô nhìn thấy một cảnh tượng mà cấp dưới không nên nhìn thấy --
Du Như Băng đang ngồi trong vòng tay của Đường Hàn Thu, vòng tay qua cổ cô, tư thế của hai người muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ, muốn có bao nhiêu tình tiết thì sẽ có bấy nhiêu tình tiết.
Giống như định ở phòng làm việc diễn thứ gì đó mang cấp độ trong phạm vi hạn chế vậy.
Hàn tổng vốn luôn luôn nghiêm túc, lúc này trên mặt hiện lên bốn chữ to "Quả nhiên như thế".
Mối quan hệ giữa hai người họ thực sự không đơn giản như vậy.
Ba cặp mắt, người tới ta đi, bầu không khí nhất thời rất xấu hổ.
Du Như Băng dẫn đầu phá vỡ sự xấu hổ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hàn Vi: "Hàn tổng, cô đừng nhìn chúng tôi bây giờ, thật ra......"
"Chuyện này thật sự là như cô đang nghĩ vậy, tiếp tục bổ não đi, đừng có ngừng!"
Đường Hàn Thu: "......"
Hàn Vi: "......"
Cô ấy thẳng thắn như vậy, tại sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó mờ ám chứ?
Đường Hàn Thu ghét bỏ vỗ vỗ chân cô ấy: "Đi xuống!"
Du Như Băng: "Ôi, được rồi!" Rồi ngoan ngoãn chạy đến đầu bên kia bàn làm việc ngồi xuống.
Đường Hàn Thu cũng bảo Hàn Vi qua đây ngồi xuống, vừa nhận lấy tờ giấy thỏa thuận vẫn còn độ ấm trong tay cô ấy vừa nói: "Chuyện hôm nay, tôi cần phải giải thích rõ ràng cho cô một chút."
Hàn Vi là trợ lý, luôn ở bên cạnh cô, là người tâm phúc của cô, vì vậy cô phải nói chuyện rõ ràng trước với Hàn Vi mới được.
Ví dụ như cuộc tình giả này.
Để Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa tin tưởng các cô thực sự ở bên nhau, Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh nhất định phải được thuyết phục.
Nhưng theo ấn tượng của Đường Hạc Thiên đối với Du Như Băng, chưa chắc ông ấy sẽ yên tâm.
Sự tin tưởng của ông ấy đối với người ngoài, đôi khi còn không bằng lòng tin của ông ấy vào một hợp đồng.
Vì vậy cô mới muốn làm một bản hợp đồng, để ông ấy yên tâm cho cô "Yêu đương" đừng giở trò lấy gậy đánh uyên ương gì đó, tránh cho Đường Thịnh Hòa cơ hội, để hắn ta lại chú ý đến Du Như Băng, làm cô ấy bị làm phiền nhiều hơn.
Nhưng Hàn Vi thì khác, Hàn Vi có năng lực nghề nghiệp mạnh lại kín tiếng, cô ấy biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, vì vậy cô ấy có đủ tư cách và nên được biết chính xác sự thật.
Đường Hàn Thu nói: "Cô ấy và tôi không phải như cô nghĩ, chúng tôi chỉ đang giả vờ là người yêu của nhau, phần thỏa thuận này là để đối phó với cha mẹ tôi mới làm."
Hàn Vi lặp lại: "Giả vờ?"
Đường Hàn Thu gật đầu: "Để Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa hoàn toàn hết hi vọng với hai chúng tôi, đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi, chúng tôi đã nói dối với họ chúng tôi đã ở bên nhau."
"Trợ lý Hàn là người thông minh," cô nói, "Cô biết nên làm thế nào."
Hàn Vi đẩy mắt kính, trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ: "Vậy tại sao vừa rồi cô ấy lại ngồi trên đùi ngài?
Bộ dáng vừa rồi không giống như giả vờ chút nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Vi không khỏi có chút ghen tị.
Tình yêu của sếp tiến triển nhanh như vậy, vậy mà cô với người ở nhà kia vẫn chưa có chút tin tức gì......
Tình yêu thực sự đã quá khó, tình yêu đồng giới lại càng khó hơn -- cô cũng có chút ghen tị với tốc độ của Đường Hàn Thu và Du Như Băng đây.
Du Như Băng ở bên cạnh "Ai ui" một tiếng, thu hút Hàn Vi nhìn qua cô ấy.
Du Như Băng trịnh trọng nói: "Con người tôi có một tật xấu."
Hàn Vi: "?"
Du Như Băng: "Khi tôi nhìn thấy một người đẹp, tôi đã lập tức muốn ngồi trên đùi cô ấy, quan sát xem tại sao cô ấy lại trông ưa nhìn như vậy, khám phá bí ẩn của vẻ đẹp một chút."
Hàn Vi: "......"
Bệnh này của cô ấy có phải có vấn đề gì rồi hay không???
Du Như Băng nhìn vẻ mặt không mấy tin tưởng của cô, nhướng mày nói: "Hàn tổng không tin à?" Sau đó cô ấy bình tĩnh đứng lên nói, "Tôi thấy Hàn tổng cũng rất xinh đẹp, tôi có thể --"
Hàn Vi từ chối trong một giây: "Không cần, tôi tin rồi!"
Du Như Băng thấy cô thực sự bị lừa, còn cố ý kêu lên một tiếng đầy tiếc nuối: "A......!cô đã tin rồi."
Hàn Vi: "......"
Hàn Vi: 【 sợ hãi.JPG】
Ngay cả Đường Hàn Thu cũng không thể không bái phục.
Quả nhiên mỗi lần lừa gạt Trợ lý Hàn, cô ấy đều có rất nhiều chiêu, còn có thể lôi kéo đấy......
Đường Hàn Thu kéo chủ đề lại, liếc nhìn bản thỏa thuận hoàn chỉnh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đẩy đến trước mặt Du Như Băng.
"Ký đi, " cô nói, "Bạn gái.".
Danh sách chương