Đường Hàn Thu siết chặt năm ngón tay của Du Như Băng, hai bàn tay thon dài xinh đẹp quấn lấy nhau như keo như sơn, không chút sợ hãi mà trực tiếp thể hiện tình yêu nhiệt liệt của mình với thế giới.
Đôi mắt Đường Hàn Thu đen như mực lại sâu thẳm, trên mặt không hề có một chút dấu vết đùa giỡn nào, vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc nhìn hai người đàn ông đang kinh ngạc ở phía đối diện.
Du Như Băng khẽ cụp đôi mắt đẹp xuống, nhìn đôi tay mình đang cùng cô nắm chặt, cô ấy cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Cô ấy không thể đếm được mình đã tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy bao nhiêu lần.

Tưởng tượng các cô có thể ở bên nhau, tưởng tượng bản thân có thể lấy thân phận người yêu cùng Đường Hàn Thu đan mười ngón tay vào nhau, tưởng tượng các cô có thể không sợ hãi, hào phóng thoải mái thông báo với người khác: "Chúng ta đang ở bên nhau."
Chỉ là chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là một cảnh tượng như vậy, lấy một cách thức đột ngột như vậy.
Tình yêu đến......!Thực sự là mẹ nó quá đột ngột.
Nhưng cô ấy sớm đã tỉnh dậy trong sự kinh ngạc đó -- đây rõ ràng chỉ là tình yêu giả.
Đường Hàn Thu chưa hề lộ ra những hành động có cảm tình với cô ấy, làm sao có tình yêu chứ?
Cô ấy quyến luyến không rời dời ánh mắt khỏi hai bàn tay đang quấn chặt lấy nhau của hai người, rồi từ từ quay sang hai người đàn ông ở phía đối diện -- hai người đàn ông đã góp phần tạo nên phần tình yêu giả tạo này.
Suy nghĩ của Đường Hàn Thu, cô ấy nhanh chóng hiểu ra, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Mặc dù Đường Hàn Thu đang diễn kịch để dập tắt ngọn lửa của hai kẻ ngốc đó, nhưng cô ấy......!lại là thật lòng thật dạ.
Quên đi.

Cô ấy nghĩ, dù sao có còn hơn không, tốt xấu gì Đường Hàn Thu vẫn sẵn lòng diễn vở tuồng người yêu giả dối này với cô ấy không phải sao?
Cô ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, lấy ra sự chuyên nghiệp của diễn viên, nồng nhiệt dựa sát vào Đường Hàn Thu, khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc, tỏ ra rất hợp tác nói: "Ai nha, sao chị lại nói với bọn họ sớm như vậy chứ."
Đường Hàn Thu quay đầu lại nhìn cô ấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ấy một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Em không thích sao?"
Du Như Băng để lộ ra vẻ mềm mại, tình yêu dịu dàng trào ra từ đôi mắt ấy, cô ấy xấu hổ cụp mắt xuống, thì thầm: "Thích, chị làm gì em cũng thích."

Thu Thu của cô ấy làm gì, cô ấy cũng thích vô cùng.
Trái tim của Đường Hàn Thu không thể giải thích được bị vẻ ngoài yểu điệu đáng thương này của cô ấy cào nhẹ một chút, cơn sóng trong lòng không khống chế được đập ầm ầm trong giây lát.
Mọi dáng vẻ và mọi hành động của Du Như Băng đều được thực hiện vừa phải, tất cả đều cho thấy lòng cô ấy tràn đầy khao khát dành cho mình, tràn đầy tình yêu -- thứ căn bản không tồn tại, đó là tình yêu thuần túy xuất phát từ diễn xuất.
Cô không thể không nghĩ: diễn xuất của cô ấy đúng là càng ngày càng tốt.
Tốt đến mức cô suýt hiểu lầm cô ấy yêu mình thật lòng.
"Diễn xuất" của Du Như Băng cảm động lòng người như thế, Đường Hàn Thu cũng sẽ không vứt mặt mũi của cô ấy, kéo chân sau cô ấy.

Cô dịu dàng nhìn cô ấy, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng lại: "Chỉ cần em thích là được."
"Chỉ cần em thích, tôi có thể làm bất cứ việc gì."
Cô nói chân thành tha thiết, để Du Như Băng cho dù có biết cô đang giả vờ, cũng sẽ nghĩa vô phản cố mà động lòng điên cuồng vì vẻ ngoài dịu dàng như nước của cô, khó mà tự thoát khỏi.
Cô ấy cảm thấy cô diễn kẻ trộm quá tốt, tốt đến mức để cô ấy muốn biểu diễn một kẻ giang tinh lạnh lùng đang liên tục bẻ cong cho cô xem một chút!
Tay Du Như Băng đặt dưới bàn lặng lẽ meo meo giơ ngón tay cái lên cho Đường Hàn Thu, biểu thị rằng cô diễn rất tốt, có thể tiếp tục.
Cô vợ xinh đẹp Du ở trong lòng thét chói tai: Nhiều một chút, không sao cả, đừng thương hại tôi, tôi có thể chịu đựng được!!!
Đường Hàn Thu ngầm hiểu, nhoẻn miệng cười.
Hai người cứ làm trò như vậy trước mặt Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa, điên cuồng show ân ái căn bản không tồn tại.
Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa cảm thấy bản thân mình sắp bị cái show ân ái không coi ai ra gì này làm cho mù mắt rồi.
Đường Thịnh Hòa vẫn chưa hoàn hồn trước lượng thông tin khổng lồ này, ngơ ngác sững sờ không thể nói nên lời một chữ nào.
Cầu Vân Lập ngược lại phản ứng nhanh hơn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hai người phụ nữ đã chia cắt trái tim hắn.

Hai hàng lông mày lưỡi mác cau lại, sắc bén trong mắt trở thành sự dò xét, quét tới quét lui trên người các cô, cố gắng tìm ra manh mối nào đó chứng tỏ các cô chỉ là gặp dịp thì chơi.

Nhưng dáng vẻ thân mật của hai người, tự nhiên lại quen thuộc, giống như không phải lần đầu, trong thế giới của bọn họ dường như luôn có nhau, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Không có bằng chứng để chứng minh các cô gặp dịp thì chơi, trái lại tự nhiên đến mức khiến hắn phải cảm thấy tình yêu của hai người là thật, chân thành tha thiết, không giả dối.
Cầu Vân Lập bỗng nhiên cảm thấy có chút không thở nổi, hắn bực bội giật mạnh chiếc cà vạt, thả lỏng cổ rất nhiều, nhưng trong đầu hắn vẫn đang nghĩ: Tại sao họ lại ở bên nhau?
Tại sao chứ?
Trước đây Đường Hàn Thu rõ ràng thích hắn nhiều như vậy, như si như cuồng vì hắn, say đắm vì hắn, thích đến mức xem hắn như mặt trăng độc nhất vô nhị trên bầu trời.
Tại sao trong nháy mắt đã yêu một người phụ nữ?
Có phải xu hướng tính dục của phụ nữ cũng thay đổi thất thường như tốc độ họ trở mặt không?
Trong phút chốc, những lời Đường Hàn Thu nói trước đó đột nhiên hiện lên trong đầu hắn -- "Tôi đối với anh không có chút hứng thú nào cả, tôi có thích phụ nữ cũng sẽ không thích anh."
Lúc đó hắn không tin, cho rằng đó chỉ là lời giải thích trái lương tâm của cô, nhưng kết quả tuyệt đối không ngờ tới, cô sẽ dùng hành động của mình để chứng minh câu nói này -- để chứng minh rằng tất cả những gì trước đây cô nói đều là sự thật.
Cô thật sự không có hứng thú với hắn, cho dù thích phụ nữ cô cũng sẽ không thích hắn, mà người phụ nữ cô thích tình cờ lại là loại tình yêu mà hắn từng cho là khác biệt.
Hắn đã từng cảm thấy đau khổ vì hai người phụ nữ này, nhưng bây giờ hai người phụ nữ này không còn hứng thú với hắn nữa......
Cầu Vân Lập trong khoảng khắc này đột nhiên tỉnh lại, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót
Hoang đường......!Thật sự quá hoang đường.
Các cô thà thích một người phụ nữ, cũng không thích hắn.
Làm sao lại có phụ nữ như vậy?
Hắn rõ ràng là người được phụ nữ thích nhất cơ mà......
Cầu Vân Lập dời mắt đi, đột nhiên tự giễu cười.
Du Như Băng cảm thấy hơi rợn người khi thấy hắn đột nhiên bày ra dáng vẻ thế này, cơ thể theo bản năng nghiêng về phía người có cảm giác an toàn siêu mạnh Đường Hàn Thu, thì thào nói: "......!Hắn ta cười có chút đáng sợ nha."
Đường Hàn Thu bình tĩnh an ủi: "Tôi ở đây, đừng sợ."

Để cô đánh tan một Cầu Vân Lập vẫn là rất dễ dàng, hơn nữa bọn họ đều là những người có uy tín danh dự, Cầu Vân Lập sẽ không ngu ngốc đến mức không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Cầu Hải Ninh không đánh gãy chân hắn mới có quỷ.
Cảm giác ớn lạnh sau gáy của Du Như Băng lập tức bị lời nói vô cùng đơn giản của Đường Hàn Thu xua tan, cảm giác an toàn lập tức tràn ngập trong lồng ngực, khiến cả người cô ấy đều thả lỏng.
Thoải mái đến mức thậm chí muốn làm cá mặn nằm liệt để thể hiện sự tôn trọng cảm giác an toàn.
Du Như Băng ném một ánh mắt quyến rũ qua cho cô: "Thu Thu của em thực sự đáng tin cậy, yêu chị ~"
Cầu Vân Lập ăn thêm một ngụm thức ăn cho chó, lập tức đứng lên với khuôn mặt tối sầm, nói: "Đủ rồi!"
Du Như Băng bị dọa sợ hết hồn, nắm lấy cơ hội bắt đầu ríu ra ríu rít với Đường Hàn Thu: "Hắn ta thật hung dữ, người ta sợ quá đi."
Đường Hàn Thu: "......" Cô ấy diễn cái này thật sự có chút quá trớn.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, Đường Hàn Thu không muốn khạc nhổ cô ấy, đành phải ôm cô ấy vào lòng, quay đầu nhìn về phía Cầu Vân Lập, ánh mắt lạnh lùng nói: "Anh Cầu, ra dáng quý ông một chút đi, đừng làm bạn gái tôi sợ."
*Gốc là thân sĩ (绅士): có cách gọi tiếng Việt: Quý ông, là một thuật ngữ đề cập đến chuẩn mực của bất kỳ người đàn ông nào "văn minh, có học thức, tế nhị và phong thái tốt." Gentleman là một đặc quyền được chia sẻ giữa giới thượng lưu và quý tộc, các tầng lớp cấu thành của quý tộc Anh.

(Wikipedia)
Bạn gái......
Kỹ năng ríu rít kỳ lạ của Du Như Băng bị cắt ngang bởi ba từ này -- đây cũng quá dễ nghe rồi!
Ba chữ này từ trong miệng của Đường Hàn Thu thốt ra, còn nữa lúc dùng để chỉ cô ấy cũng quá con mẹ nó dễ nghe rồi!!!
Cô ấy hận không thể cùng Đường Hàn Thu đùa mà thành thật ngay tại chỗ, biến ba chữ "bạn gái" thành thực tế, để bạn gái của Đường Hàn Thu mãi mãi luôn là cô ấy!
Cô ấy nép vào trong lồng ngực của Đường Hàn Thu, ánh mắt lộ ra vài phần hả hê, quay đầu nhìn về phía Cầu Vân Lập, cười nói: "Đúng vậy, ra dáng quý ông một chút, đừng dọa đến bạn gái của Đường tổng, bạn gái Đường tổng không không nén nổi sợ hãi đâu."
"Sợ hãi anh bồi thường không nổi."
Cô vợ xinh đẹp Du: Tôi, bạn gái của tổng tài Hoa Diệu, quá đắc giá!
Cầu Vân Lập từ trên cao nhìn xuống cô ấy - người vợ xinh đẹp nhỏ nhắn lại đáng yêu nép trong lồng ngực của Đường Hàn Thu, nhạy bén bắt được hai chữ xảo quyệt trong vẻ mặt của cô ấy, biết cô ấy đang cố ý nói những lời này để chọc giận hắn, lập tức đầu như bị tức đến nổ tung.
Không nén nổi sợ hãi?
Nũng nịu?
Nói dóc đi!

Rõ ràng ngày đó còn tiến hành thi chạy trăm mét với hắn, há mồm mở miệng một chữ cháu trai, anh dũng vô cùng!
Cái loại phụ nữ có hai mặt này, hắn từ bỏ thích quả nhiên không sai!
Về phần Đường Hàn Thu có biết bộ mặt thật của cô ấy hay không......!
Thì liên quan gì đến hắn?
Các cô một người muốn đánh một người muốn bị đánh, thích yêu làm sao như thế nào thì cứ thế đó đi! Dù sao hắn với Đường Hàn Thu cũng không thể, hắn còn quan tâm nhiều như vậy cái rắm!
Cầu Vân Lập tức giận đến mức đầu bắt đầu đau, sắc mặt u ám, hừ lạnh một tiếng, hung ác nói: "Tốt lắm, vậy tôi ở đây chúc hai người hạnh phúc!"
Nói xong hắn hất tay bỏ đi, trong lòng cảm thấy rất cáu gắt trước mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, rất nhiều chuyện ngoài dự đoán, khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại không có năng lực xoay chuyển.
Trong cabin điều khiển, việc phân tích dữ liệu của 008 đã hoàn thành, bước tiếp theo là điều chỉnh thời gian cho lần sửa lỗi cốt truyện tiếp theo theo thẩm quyền của riêng mình, và còn tổng số lần chỉnh sửa để đưa ra phán đoán sơ bộ.
Nếu lần sau lại có vấn đề khác với dữ liệu, anh ta sẽ tiếp tục điều chỉnh theo tình hình thực tế, cho đến khi sử dụng hết số lượng sửa lỗi cốt truyện tối đa mới dừng lại.
Trước khi điều chỉnh, anh ta muốn xem tình hình của Du Như Băng, ngay khi tấm chặn được mở ra, đã thấy dáng vẻ nam chủ Cầu Vân Lập đang tức giận.
Anh ta nhìn người đàn ông khôi ngô trên màn hình, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó lông mày chậm rãi nhíu lại, tiến lại gần màn hình sáng xác nhận như nghi ngờ chính đôi mắt của mình.
Nhưng Cầu Vân Lập nhanh chóng bước ra khỏi màn hình rồi biến mất ở trước mắt anh ta, căn bản không có thời gian để anh ta quan sát thêm.

Anh ta không có lựa chọn nào khác đành phải kích hoạt góc nhìn theo dõi của nam chủ, quay đầu lại để quan sát Cầu Vân Lập.
008 chăm chú nhìn vào đỉnh đầu Cầu Vân Lập -- nhìn vào vầng hào quang nam chủ của hắn.
Ở mỗi một thế giới, nữ chủ và nam chủ đều có một vầng hào quang nhân vật chính, một vầng hào quang nhỏ màu vàng, hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ, dùng cái này để phân biệt họ không giống với những người khác.

Nhìn từ xa nó như một thiên thần trong nhận thức của mọi người.
Cầu Vân Lập nhanh chóng ngồi vào trong xe, vầng hào quang trên đỉnh đầu của nhân vật chính cũng theo đó mà bất động đuổi theo hắn.
Nhưng 008 càng xem càng cảm thấy hoang mang.
Vầng hào quang nam chủ của Cầu Vân Lập......
Sao lại yếu đi nhiều như vậy?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện