Đường Thịnh Hòa không nghĩ đến, thật sự không nghĩ đến cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi muốn tán tỉnh em, em lại muốn được chị tôi tán tỉnh? Đây là chuyển biến thần kỳ gì vậy?
Hắn bây giờ không nói nên lời như thể ăn phải ruồi, hai mắt đen trắng rõ ràng đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không theo kịp nhịp điệu thần kỳ của Du Như Băng.
Du Như Băng nhìn dáng vẻ không hồi thần được của hắn ta, suy nghĩ một chút, nói: "Không giúp được sao?"
Đường Thịnh Hòa mở miệng: "Không giúp được."
Tôi muốn tán tỉnh em, tôi còn giúp em tán tỉnh chị hai tôi, tôi là thiểu năng hả?!
Du Như Băng ậm ừ một tiếng, săn sóc nói: "Vậy tôi thay đổi ước mơ nhé?"
Đường Thịnh Hòa vui vẻ nói: "Được."
Du Như Băng: "Tôi muốn làm anh rể anh."
Đường Thịnh Hòa ngậm miệng: "......"
Trong mắt Du Như Băng tràn đầy chờ mong, giọng điệu hưng phấn hỏi: "Thế nào? Cái này có thể giúp được không?"
Đường Thịnh Hòa im lặng, hắn cảm thấy với chức năng ngôn ngữ và khả năng ứng phó trước mắt của mình thì hoàn toàn không đối phó được với tình huống hiện tại, hai giấc mơ của người phụ nữ này rõ ràng là làm khó hắn!
Du Như Băng có thể tìm ra câu trả lời từ biểu hiện của hắn -- hắn không thể, hắn chỉ là một đứa em trai phế vật.
Du Như Băng buông lỏng tay nói: "Aiz, này không thể kia cũng không thể, hạn chế lớn như vậy, anh dám nói muốn giúp tôi thực hiện ước mơ sao? Phiền anh hãy thử nghĩ lại một chút xem, chìa khóa ba đồng tiền một cái, anh xứng à?" Lại tiếp tục nói, "Anh không xứng."
Đàn ông thúi chỉ dám ba hoa ngoài miệng, muốn họ tiến hành thật thì lại bế tắc.
Có một chút thành ý như vậy, làm sao có thể không biết xấu hổ đi nói với cô ấy muốn giúp cô ấy thực hiện ước mơ, còn ước mơ nào cũng có thể.
Ngay cả hai ước mơ thiết thực nhất của cô ấy, hắn cũng không có biện pháp hiện thực hóa được, vậy thì lấy tư cách gì để nói đến chuyện "cái gì cũng có thể" -- cô ấy còn chưa nói muốn thống trị thế giới nữa là!
Giang tinh Du: Người đàn ông ngu xuẩn, hôm nay hãy để Archimedes tôi dạy anh làm người đi!
Sau khi Đường Thịnh Hòa nghe cô ấy nói hai chữ thành ý, đột nhiên nở nụ cười, sự nghi ngờ trong mắt lập tức biến mất.
Hắn nghĩ thông suốt.


Cô ấy đang nói đùa, cô ấy chỉ là đang thử lòng thành của mình mà thôi, làm sao có thể thật sự muốn trở thành chị dâu của hắn, làm anh rể hắn chứ, hơn nữa cô ấy cũng không phải đồng tính luyến ái.
Sau khi Đường Thịnh Hòa nghĩ rõ ràng về phương diện này, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Mặc dù vậy, cô ấy thực sự chơi vui cũng rất thú vị.

Dáng vẻ nhu nhu nhược nhược trước đây để người ta rất thích, bây giờ nhanh mồm dẻo miệng cũng để người ta thích không kém.
Hắn thầm nghĩ: Đây chắc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi.
Bởi vì thích cô ấy, thế nên bất kể cô ấy trở thành dáng vẻ gì, hắn cũng cảm thấy tốt cũng cảm thấy yêu thích.
Du Như Băng thấy hắn ta đột nhiên nở nụ cười, cảnh giác ôm lấy mình, nghi ngờ hỏi: "Cười cái gì? Chẳng lẽ không muốn đối mặt với chỉ số thông minh xé chẵn ra lẻ của mình, cho nên cuối cùng cũng điên rồi sao?"
Du Như Băng khuyên: "Đừng như vậy, tuy rằng chỉ số thông minh của anh lúc có lúc không còn hư vô, nhưng anh vẫn có thể có phẩm giá kiên cường, chí tàn thân kiên cũng là một loại tinh thần để người ta lộ vẻ vô cùng cảm động nha!"
Nụ cười của Đường Thịnh Hòa lập tức hiện rõ trên khuôn mặt, trong đầu lặp lại những gì Du Như Băng vừa nói, lúc này thật sự nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, trên mặt tràn đầy vẻ không tin nổi: "Dừng lại một chút, em mới vừa......!vừa công kích cá nhân tôi đúng không?"
Du Như Băng bình tĩnh nói: "Anh đừng nói nhảm, tôi không có công kích cá nhân anh."
Du Như Băng gãi gãi mặt, nghiêm túc suy nghĩ nói: "Tôi rõ ràng đang nói sự thật mà?"
Đường Thịnh Hòa: "???"
Đây còn không phải công kích cá nhân sao???
Đường Thịnh Hòa tức giận bật cười, trong lòng muốn mắng cô ấy nhưng lại không nỡ mắng để cô ấy khó xử, nên chỉ có thể liên tục thở phì phì vài tiếng, cuối cùng phun ra một câu: "Cái miệng này của em, so với trước kia còn có thể nói rất nhiều."
Khuôn mặt Du Như Băng lộ vẻ ngượng ngùng: "Quá khen quá khen."
Đường Thịnh Hòa chấn kinh rồi: "Tôi cũng không phải đang khen em???"
Du Như Băng ngược lại rút ra chân lý giang của mình: "Người ta nói làm người không nên quá quan tâm đến cái nhìn ​​của người khác, vậy tại sao phải quan tâm anh có phải khen tôi hay không? Chỉ cần tôi nghĩ là anh đang khen tôi, vậy chính là khen tôi rồi, hiểu không?"
Đường Thịnh Hòa: "..."
Hắn thua, thua không còn manh giáp.
Bây giờ cái miệng của Du Như Băng này không chỉ nói nhiều hơn trước, thậm chí tư duy của cô ấy còn nhảy vọt hơn trước gấp trăm ngàn lần, còn có phải là trình độ suy nghĩ của người bình thường hay không cũng không biết được.

Thế nhưng Du Như Băng lần này có tính thách thức hơn trước.

Hắn dường như có vẻ càng thích thú, càng muốn có được hơn.
Đường Thịnh Hòa hắn từ bé đến lớn, muốn cái gì sẽ được cái đó, không có thứ gì hắn không thể có được, kể cả cô ấy -- hắn phải có được cô ấy!
Đôi mắt hắn đột ngột thay đổi, giống như một con dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, trong mắt tràn đầy sự tham lam và chiếm hữu.
Lúc Du Như Băng chạm vào ánh mắt hắn, cô ấy sững sờ một lúc, rồi sau đó im lặng.
Ánh mắt này của hắn ta là tình huống thế nào vậy, chẳng lẽ sau khi hắn bị cô ấy điên cuồng dỗi một trận còn thích cô ấy hơn hả? Hắn ta đây là tật xấu gì thế?!
Du Như Băng lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Đường Thịnh Hòa: "???"
Cô ấy còn làm biểu tượng cảm xúc???
Du Như Băng cảm thấy toàn thân không thoải mái, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi khu nghỉ ngơi.

Kết quả còn chưa đi được bao xa, lại vòng trở về, chỉ thò đầu ra nhìn hắn, gọi tên hắn, sau khi đợi hắn nhìn về phía mình, mới mở miệng: "Đối xử với chị gái và anh trai của anh cho tốt đi, họ lại không nợ anh cái gì.

Cũng nên học cách suy nghĩ thay cha mẹ mình, đừng luôn gây rắc rối, rồi sau đó để họ đến giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn đó.

"
Du Như Băng quét nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, nhìn bộ dạng hắn sáng sủa gọn gàng, nói một câu thấm thía: "Công ơn nuôi dưỡng, nặng tựa Thái Sơn."
Nói xong định bỏ đi, không muốn phản ứng hắn.
Kết quả Đường Thịnh Hòa đuổi theo như bị kích thích, dùng ánh mắt lạnh lùng gọi cô ấy lại, như bị điên hỏi: "Cô có ý gì, cô có phải biết cái gì rồi hay không!"

Du Như Băng dừng chân lại, quay người yên lặng nhìn hắn.
Biết cái gì?
Tất cả các nhân vật và cốt truyện liên quan đến cô ấy cô ấy đều có được, tất nhiên cô ấy cái gì cũng biết.
Đường Thịnh Hòa, một người căn bản không họ Đường lại là người nhà họ Đường, có thể có một vị trí nhỏ trong nhà họ Đường cũng nhờ mẹ hắn -- Đường Thúy Nhi, chị gái của Đường Hạc Thiên ban cho.
Năm đó, Đường Hạc Thiên và cô thiên kim tiểu thư Liễu Vấn Khanh đã hứa hẹn bên nhau trọn đời, nhưng vì ông là một chàng trai nông thôn nghèo khó, thế nên nhà họ Liễu chưa bao giờ xem trọng ông, chưa nói đến việc công nhận cuộc hôn nhân này, cảm thấy bề nổi không ra được ánh sáng nên tuyệt tình cắt đứt quan hệ với Liễu Vấn Khanh, nhất quyết không giúp đỡ một chút nào về tài chính cho đôi vợ chồng này.
Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh khi đó đang trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, tình hình kinh tế vô cùng túng thiếu, sau khi kết hôn có một đoạn thời gian rất dài cũng sống cuộc sống nghèo khó ăn bữa trước không lo bữa sau.
Khi đó Đường Thúy Nhi vì lớn lên đẹp lại còn chịu khó, sớm đã được gả vào một gia đình họ Chung có hoàn cảnh kinh tế khá giả ở địa phương làm con dâu.

Bà ấy có một lòng dạ lương thiện thanh khiết, làm người lại giản dị, cũng luôn tin tưởng một ngày nào đó em trai và em dâu mình có thể thành công, nên đã âm thầm giúp đỡ cho họ vượt qua thời kỳ khó khăn nhất.
Đáng tiếc bà ấy tốt cũng không đổi được đền đáp tốt, vì sau khi kết hôn cái bụng chậm chạp không có tin tức, chồng và mẹ chồng cũng vô cùng không muốn gặp bà ấy, cuối cùng cả nhà họ Chung chỉ coi bà ấy như một bảo mẫu thôi.
Bà ấy rõ ràng là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng liên tiếp ngay cả việc giúp đỡ em trai ruột của mình cũng không dám quang minh chính đại, vì sợ sau khi nhà chồng phát hiện ra, cuối cùng bản thân sẽ không còn cách nào có thể giúp được hai người nhà em trai mình nữa.
Cuộc sống của Đường Thúy Nhi gần như không có ánh sáng, mây mù giăng kín, sự kiệt quệ về thể chất và tinh thần khiến bà ấy sớm mắc bệnh không dậy nổi.
Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh ghi tạc ân tình của bà ấy, sau khi khởi nghiệp thành công kiếm được mớ tiền đầu tiên, lập tức rước bà ấy về để hưởng phúc, đồng thời tách bà ấy ra khỏi gia đình chồng không coi bà là người, mà lúc đó bà ấy cũng đã mang thai.
Đường Thúy Nhi vẫn còn tư tưởng phong kiến, muốn quay về nhà chồng, bà ấy không muốn con mình sinh ra không có cha, không muốn để con mình về sau bị rủa là không có cha.
Đường Hạc Thiên không muốn để bà ấy trở về chịu khổ, cũng không muốn nhìn thấy bà ấy vướng vào chuyện xoắn xuýt thế này, nên lúc đó đã bàn bạc với Liễu Vấn Khanh nhận đứa trẻ trong bụng bà ấy làm con nuôi, để đứa trẻ mang họ Đường của bọn họ, làm cậu ấm thứ ba của nhà họ Đường.
Hai người bọn họ nhất định sẽ coi vị cậu ấm thứ ba này như ruột thịt, dốc hết tất cả mọi thứ đối xử tốt với hắn.
Kết quả Đường Thúy Nhi sau khi sinh Đường Thịnh Hòa không bao lâu thì qua đời, vợ chồng Đường Hạc Thiên muốn đền đáp ân tình của bà ấy, cũng tự nhiên sẽ chuyển sang người Đường Thịnh Hòa vẫn còn đang quấn tã.
Nhà họ Đường đối với Đường Thịnh Hòa có thể nói là nhân từ đến không thể nhân từ hơn nữa, thậm chí người luôn nghiêm khắc với con trai như Đường Hạc Thiên cũng sẽ không nghiêm khắc với hắn chuyện gì, một lòng dung túng, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần không vi phạm pháp luật, vậy Đường thị cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn vì hắn hộ giá.
Cho nên Đường Thịnh Hòa vốn họ Chung, không có Đường Thúy Nhi thì hắn chẳng là gì cả, huống hồ là trở thành con trai thứ ba của ông chủ một đế chế kinh doanh khổng lồ.
Mà chuyện hắn không phải dòng máu của nhà họ Đường, tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều biết rõ, kể cả bản thân hắn.
Cá nhân hắn rất quan tâm đến chuyện này, luôn phản đối việc ai đó đứng trước mặt hắn nói hắn không phải con ruột của Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh.
Từ trong đáy lòng hắn nghĩ mình là người nhà họ Đường, sinh ra đã mang họ Đường.

Nhà hắn chính là giàu có như vậy, cha mẹ hắn là Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh -- Đường Thúy Nhi mới không phải mẹ hắn!
Chính vì lý do này, dẫn đến hắn có chút căm hận gai mắt với hai người mang dòng máu thực sự của nhà họ Đường, chỉ là khí thế của Đường Mặc Uyên quá mạnh mẽ lại có thủ đoạn tàn nhẫn y như Đường Hạc Thiên, hắn cũng không dám xúc phạm.

Còn Đường Hàn Thu kiếp trước lại bị thao túng, ngu ngốc không thuốc chữa, cho nên mới bị hắn thỏa thích giở trò còn không có chút thương tiếc nào.
Hắn mặc cảm lại cố chấp đối với huyết thống của mình, nên hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân khi chứng kiến ​​cảnh anh em nhà họ Đường đau khổ, còn vì chuyện này điên cuồng đào hố chị gái nhà mình.
Chẳng lẽ hắn còn cố chấp đến mức hy vọng anh em nhà họ Đường đều biến mất khỏi thế giới này sao?
Du Như Băng không biết, cũng không ai biết cả, nhưng cô ấy biết huyết thống chính là điểm để hắn nóng nảy, cô ấy mới không thèm va chạm trực diện với hắn.
Nghe xong câu hỏi của hắn, trái lại chỉ nhẹ nhàng khéo léo tránh đi, dùng vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: "Anh nghĩ xem tôi nên biết cái gì? Công ơn nuôi dưỡng, nặng tựa Thái Sơn không phải chuyện ai ai cũng biết sao?"
Vì khuôn mặt hiện tại của cô ấy được tăng thêm vẻ đẹp và hào quang của nữ chủ, nên một khi cô ấy làm ra vẻ mặt vô tội lại ngỡ ngàng, hiệu quả chính là trăm phần trăm, không ai có thể không tin cô ấy thực sự vô tội.
Đường Thịnh Hòa nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy, hắn tin mà không nghi ngờ gì, cũng nhận ra chính mình thất lễ suýt nữa là vạch trần bí mật của bản thân ra ngoài.
Hắn ho khan một tiếng, trên mặt lại mang theo ý cười: "Không có chuyện gì, đàn anh đang cùng em nói đùa thôi."
Du Như Băng: "Ồ? Phải không? Bây giờ tôi có nên cười không? Haha?"
Thực sự vô hồn, hai tiếng cười cực kỳ có lệ đi.
Đường Thịnh Hòa: "..."
Hắn tặc lưỡi một tiếng, sờ cằm mình tỉ mỉ nhìn cô ấy nói: "Lòng thù địch của em đối với tôi, hình như rất lớn nha?"
"Đừng nói nhảm!" Du Như Băng cau mày sửa lại, "Rõ ràng là siêu siêu tốt đẹp nha!
Chỉ tính thái độ của hắn đối với Đường Hàn Thu, sự thù địch của Du Như Băng đối với hắn có thể lớn đến mức nuốt chửng cả hệ Ngân hà.
Đường Thịnh Hòa không tức giận cũng không khó chịu, lại mỉm cười, trong mắt như chứa đầy muôn vàn dịu dàng: "Vậy tôi xin hỏi quý cô xinh đẹp này có vui lòng cho tôi một cơ hội hóa giải sự thù địch, làm bạn gái tôi không?"
Du Như Băng lười biếng hỏi: "Em trai, anh biết tôi là ai không?"
Đường Thịnh Hòa nghi ngờ hỏi: "Là ai?"
Du Như Băng xoa mái tóc dài xinh đẹp một chút, một mực kiêu căng nói: "Người phụ nữ mà anh không chiếm được."
"Nhưng nếu anh nhất định muốn cùng tôi phải có quan hệ, cũng không phải là không thể."
Đường Thịnh Hòa nhìn cô ấy với vẻ thích thú.
Du Như Băng chỉ tay xuống đất, tươi cười rạng rỡ nói: "Bây giờ anh quỳ xuống lạy tôi ba lạy kêu vang, gọi tôi một tiếng ba, lễ kết bái quan hệ cha con giữa hai chúng ta coi như thành!"
Đường Thịnh Hòa: "???"
Hai người chúng ta rốt cuộc ai có vấn đề nha???.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện