Đường Hàn Thu nhìn mặt cờ thưởng, nhìn những ký tự vàng rực uy phong lẫm liệt trên đó, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Khó quên sao? Đây thật sự là khó quên.
Cô lớn như vậy cho tới nay, ai dám đưa loại quà tặng này cho cô? Hay cũng không cần phải nói có dám hay không, người khác nghĩ cũng không nghĩ được sẽ đưa quà tặng thế này cho cô.
Suy nghĩ của Du Không Như Băng quả nhiên là phàm nhân khó có thể tưởng tượng được, khó mà hi vọng đuổi kịp được.
Hàn Vi giơ cờ thưởng uy phong bát diện lên, tri kỷ nói: "Đường tổng yên tâm, cửa hàng này tôi đã hỏi thăm qua rồi, chất liệu được sử dụng đều không gây hại cho cơ thể con người.
Hơn nữa Du Như Băng đã mua loại đắt nhất, những chất liệu và dịch vụ tốt nhất, sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả."
"Cái đắt nhất?" Đường Hàn Thu khoanh tay trước ngực, "Bao nhiêu vậy?"
Một quản gia tiết kiệm, có thể tiêu ít hơn một chút thì tiêu ít hơn một chút giang tinh, sẽ sẵn lòng bỏ vào món quà sinh nhật này bao nhiêu tiền, cô vẫn là rất tò mò.
Hàn Vi thành thật nói: "Sáu trăm."
Đường Hàn Thu: "......"
Cô hoang mang, thứ này thật sự có đến giá như vậy sao?
Đường Hàn Thu lại một lần nữa tức đến bật cười.
Du Không Như Băng này rất biết tiết kiệm tiền cho cô, tại sao lại không biết tiết kiệm cho bản thân chứ? Với một cờ thưởng 600 tệ, cô ấy thế mà bỏ được vốn ban đầu ra để đặt hàng cơ.
Đường Hàn Thu nghĩ thật buồn cười, nhưng lại không thể làm gì được.
Thực lòng mà nói, một người bình thường không thích tiêu tiền bừa bãi, sẵn sàng chịu bỏ tiền vào loại chuyện mua ý tưởng độc đáo thế này, quả thực sẽ làm người ta cảm động hơn chút.
Những gì cô nhận được trong những năm trước đều là đồng hồ và trang sức đắt tiền, hơn nữa cô sớm đã mắc chứng mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, bản thân có thể mua được những thứ này, nên có vẻ không có gì hiếm lạ đặc biệt.
Nhưng chiếc cờ thưởng này thì khác, cô cũng có thể mua được, nhưng cô tuyệt đối không muốn mua cho mình một chiếc.
Cô không cần nhìn vào món quà sinh nhật mà mình sẽ nhận được vào ngày mai, cũng có thể đoán được món quà của Du Như Băng đã bộc lộ tài năng, lên đứng đầu rồi.
Cô không thể không thừa nhận, thật sự rất thú vị khi có một người bạn như Du Như Băng, cô ấy giống như một báu vật, luôn có thể mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên sự mừng rỡ.
Hàn Vi không biết hiện tại Đường Hàn Thu có ý gì, là muốn giữ lại cờ thưởng này, hay vẫn là vứt bỏ?
Thiên kim nhà giàu trong ngày sinh nhật lại nhận được một cái cờ thưởng, cô chắc là người đầu tiên nhỉ? Nếu nói ra, nói không chừng có thể sẽ bị mấy cô nàng danh viện* trong vòng chê cười......!
*Danh viện (名媛) thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Hàn Vi hỏi thẳng: "Đường tổng, cái cờ thưởng này ngài muốn xử lý thế nào?"
Đường Hàn Thu nói: "Cất đi, để lại trong ngăn tủ của tôi đi."
Hàn Vi nhìn cô, dùng ánh mắt dò hỏi nguyên do.
Đường Hàn Thu hiểu ra, cười nói: "Đây là tấm lòng của cô ấy, về tình hay về lý tôi cũng nên đối xử tốt.
Hơn nữa cờ thưởng này trị giá 600 tệ, nếu tôi trực tiếp ném của cô ấy đi, cô ấy biết sẽ không vui đâu."
Quản gia cần kiệm giang tinh vất vả lắm mới hào phóng một lần, tùy ý vứt bỏ phần "hào phóng" này, đúng là rất thất lễ, hơn nữa nếu sau khi giang tinh biết được, nhất định sẽ không vui bảo cô không xem sáu trăm tệ là tiền —— mặc dù đúng thật là cô không xem sáu trăm tệ là tiền, lấy gia cảnh nhà cô để nói, cho dù có là sáu vạn tệ, ở trong mắt cô đều không tính là tiền.
Hàn Vi làm theo lệnh của sếp, từ từ cuộn lại lá cờ thưởng lại rồi cất vào chiếc hộp hình chữ nhật, để vào ngăn tủ cho cô.
Đường Hàn Thu bên này lấy điện thoại ra, thuận miệng hỏi: "Hình như hôm nay họ có quảng cáo nhóm nhỉ?"
Hàn Vi mở ngăn tủ ra, sau khi nghe rõ câu hỏi ừm một tiếng.
Đó chính là có điện thoại.
Đường Hàn Thu nghĩ.
Cô mở khung chat giữa hai người ra, gửi một tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm.
Nghĩ rằng có lẽ cô ấy không rảnh, Đường Hàn Thu cũng không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, đúng lúc giờ tan tầm đến, cô cùng Hàn Vi bước ra khỏi cửa phòng làm việc, chuẩn bị đi về.
Ngay lúc họ chuẩn bị đi ra ngoài, Đường Hàn Thu lại dừng lại, quay trở về, lấy cờ thưởng từ trong ngăn tủ ra: "Tốt hơn là tôi nên mang nó về nhà cất đi."
Đặt ở văn phòng hình như không quá chú trọng lắm, cô ấy biết sợ là không vui mất.
Bạn bè đáng quý, không nên để mất lòng nhau.
Mà lúc hai cô vừa đi ra ngoài, phát hiện người trong văn phòng thư ký cũng chưa về, trong số đó còn lẫn một vài tổ trưởng của các bộ phận lớn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Hàn Thu với đôi mắt sáng ngời như sao.
Thư ký trưởng Lâm Lâm đếm ngược: "Ba, hai, một ——"
Mọi người đồng thanh nói: "Chúc mừng sinh nhật Đường tổng!"
Ban đầu vốn dĩ bọn họ định tổ chức tiệc sinh nhật cho Đường Hàn Thu tại văn phòng thư ký, nhưng chuyện này không biết làm sao lại bị chính Đường tổng biết được, ra lệnh cưỡng chế cho mọi người không được phí tiền vào ngày sinh nhật cô, tất cả cứ như ngày bình thường là được.
Vì vậy mọi người chỉ có thể nghĩ đến việc nói lời chúc mừng sinh nhật cho cô sau khi tan tầm, gửi những lời chúc bình dị nhất.
Đường Hàn Thu khẽ cười nói: "Cảm ơn mọi người."
"Thời gian tan tầm tới rồi, mau mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn, mọi người có thể về đến nhà an toàn, đã là món quà sinh nhật tốt nhất cho tôi rồi."
Mọi người đang đứng ở đây đều là cánh tay phải đắc lực của cô, là báu vật tâm đắc trong lòng cha mẹ, cô chân thành hy vọng mỗi người trong số họ đều có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Đúng như câu trên cờ thưởng của Du Như Băng nói: Ăn uống ngon miệng, trẻ mãi không già.
Mọi người mỉm cười đồng ý, văn phòng thư ký hòa thuận.
Một nam thư ký bắt đầu la lên: "Chúc Đường tổng tìm được người mình thích trong năm mới!" Sau đó anh ta nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như không tìm được, thì tôi cũng có thể này! Tôi cũng có thể ở rể, ngài quyết định!"
Những lời này tức khắc như hòn đá đập vào mặt nước, nháy mắt đã nổi lên một tia nước lành lạnh, kèm theo một tiếng vang lanh lảnh rõ ràng.
Những giọng nói khác nhau lần lượt vang lên, sôi nổi hùa theo, tạo thành những câu phát biểu nguy hiểm.
"Anh ta có thể, tôi cũng có thể!"
"Đường tổng, phụ nữ cũng được nha, ngài nhìn tôi thử đi!"
"Chỉ cần Đường tổng ngài nói thích phụ nữ, tôi sẽ lập tức vì ngài biểu diễn tiết mục từ thẳng thành cong ngay tại chỗ!"
"Chỉ cần là Đường tổng, tôi có thể làm người chồng nội trợ, rửa tay nấu canh cho ngài!"
"Miệng đàn ông, quỷ gạt người, Đường tổng đừng nghe anh ta nói, bạn gái anh ta còn ở đây này!"
Bạn gái người chồng nội trợ lập tức lên tiếng tỏ thái độ: "Tôi tuyên bố làm tình địch với anh ấy ba phút, tôi cũng muốn làm bạn gái của Đường tổng!"
Tổ trưởng của các bộ phận dè dặt: Thư ký các người thật tệ hại oh......!
Đường Hàn Thu cười không nói lời nào, yên lặng nhìn bọn họ đùa giỡn.
Kể từ lần trước sau khi cô phát sóng trực tiếp trên mạng, cô đã quen với những câu phát biểu "muốn trở thành bạn trai / bạn gái của ngài", còn có những câu phát biểu nguy hiểm muốn sinh con cho cô nữa.
Đường Hàn Thu: Thế giới mấy người, tôi không hiểu.
Mọi người hòa hòa thuận thuận làm ầm ĩ một lúc, rồi kết thúc tụ họp tan tầm.
Hàn Vi vẫn phụ trách đưa Đường Hàn Thu trở về, hai người cùng nhau đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, Hàn Vi lái xe tới, Đường Hàn Thu đứng tại chỗ đợi cô ấy ở đó.
Trước khi Hàn Vi đi, cô ấy đã mang theo món quà của Du Như Băng, dự định sẽ đặt nó lên xe trước, khi đến nơi sẽ đưa cho Đường Hàn Thu.
Hai phút sau khi Hàn Vi rời đi, một bóng người lén lút từ xa từ từ đến gần Đường Hàn Thu.
Tống Chân Chân rất căng thẳng, âm thanh trong lồng ngực đập thình thịch, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm, thả lỏng ra, rồi lại nắm chặt, dù thế nào cũng không có biện pháp thả lỏng bản thân.
Càng đến gần bóng dáng cao gầy quen thuộc, cô ta càng căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy mình có thể ngất xỉu tại chỗ vì quá phấn khích, sau đó lại được Đường Hàn Thu cứu lần nữa.
Phía sau truyền đến những tiếng động sột soạt, xa lạ đến mức dường như cảm thấy có mùi vị không có ý tốt, Đường Hàn Thu khẽ cau mày, quay đầu nhìn.
Ánh mắt Tống Chân Chân đột nhiên va chạm vào ánh mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời đột nhiên lộ ra trước mặt, nhịp tim của cô ta đột nhiên lệch một nhịp, như thể Đường Hàn Thu đã bắt được trái tim cô ta, tính mạng cô ta cũng sẽ bị sự xinh đẹp này lấy đi.
Đường Hàn Thu nhìn cô ta, cảm thấy có chút quen mắt, nên mở miệng hỏi: "Cô là ai?"
Tống Chân Chân dừng chân lại, căng thẳng dùng hai tay ôm chặt chiếc túi xách màu hồng lông mịn của mình, đôi mắt to đầy nước, không thể giải thích được có chút kích động: "Đường tổng, tôi là, tôi là, cái này!" Cô ta cầm chiếc túi trong tay lên, "Tôi là chủ nhân của chiếc túi này, hôm trước ngài đã giúp tôi đá tên trộm, chiếc túi này là ngài giúp tôi lấy lại."
Nói xong, cô ta bỏ túi xuống, cúi đùi sâu một vòng cung về phía Đường Hàn Thu: "Thật sự vô cùng cảm ơn ngài!!!"
Đường Hàn Thu nhìn chiếc túi màu hồng nhạt, lúc này mới nhớ ra: "Ồ, ra là cô à." Lại nói, "Chuyện nhỏ không tốn sức, đừng khách sáo."
Tống Chân Chân đứng thẳng người lên: "Còn có......"
Đường Hàn Thu mang theo chút nghi ngờ qua loa ậm ừ một tiếng.
Nhưng mà chỉ một câu ừm đơn giản như vậy, cũng có sức hấp dẫn vô hạn, êm ái đến mức làm tim người ta ngưa ngứa, cũng khiến cho hai má Tống Chân Chân ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu: "Chúc ngài sinh nhật vui vẻ!"
Tất cả các tổ trưởng đều biết hôm nay là sinh nhật của Đường Hàn Thu, nên cấp dưới của họ cũng sẽ biết, nhưng bọn họ không thể để mấy người chỉ trộn lẫn một chân trong văn phòng thư ký tham gia lễ chúc mừng bình dị tự nhiên như vậy được.
Đường Hàn Thu lịch sự đáp: "Cảm ơn." Nhìn thấy cô ta một mình, cô không nhịn được hỏi: "Cô đến đây để nói riêng với tôi chuyện này à?"
Tống Chân Chân gật đầu lia lịa —— ngày thường cô ta căn bản không gặp được, chỉ có thể dựa vào một đợt ngồi xổm hôm nay để gặp!
Tuyệt đối không nghĩ tới thật sự ngồi xổm lại được!
Đường Hàn Thu nói: "Không cần làm chuyện này."
Tống Chân Chân sửng sốt một chút, ngượng ngùng sờ sờ đầu mình: "...!Tôi thường ngày đều không thấy được ngài ở công ty, muốn nói cảm ơn với ngài một tiếng cũng rất khó, chỉ có thể dựa vào cách này."
Chủ yếu là vô cùng muốn gặp chị.
Xa xa Hàn Vi đã cho xe chạy tới, Đường Hàn Thu nhìn thoáng qua một cái, sau đó quay đầu nhìn cô ta: "Cô là nhân viên của Hoa Diệu?"
Tống Chân Chân cười rạng rỡ: "Vâng! Là thực tập sinh của bộ phận tuyên truyền!"
Đường Hàn Thu à một tiếng, động viên một câu: "Cố gắng làm việc."
Sau đó không nói gì nữa, cho đến khi Hàn Vi dừng xe trước mặt cô, cô mới quay đầu lại nhìn Tống Chân Chân.
Một nữ sinh viên trông có vẻ vô tội còn tay trói gà không chặt.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Hàn Thu khẽ mở: "Nhà của cô ở đâu, chúng tôi đưa cô trở về."
Sau khi Tống Chân Chân nghe được lời này, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rực rỡ.
Lúc mới vừa lên xe, Tống Chân Chân không cẩn thận ngồi vào một chiếc hộp hình chữ nhật, rất may đã đứng dậy kịp thời, không ngồi hỏng chiếc hộp.
Đường Hàn Thu thấy vậy, trực tiếp lấy chiếc hộp ra khỏi người cô, nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút."
Tống Chân Chân đang thật sự muốn cảm động, lại nghe thấy cô nói một câu: "Đừng ngồi hỏng chiếc hộp."
Chiếc hộp sau đó được Đường Hàn Thu chuyển đến ghế phụ, quý giá đến mức được chiếm hẳn một ghế.
Tống Chân Chân: "......"
Thật là cảm động suông.
...!
Đường Hàn Thu cùng Tống Chân Chân ngồi ở ghế sau, Đường Hàn Thu đang ngồi trong tư thế lười biếng tao nhã, tay chống mặt nhìn phong cảnh tuyết trắng bao la ngoài cửa sổ.
Tống Chân Chân vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, không dám tiếp lời bừa bãi, chủ yếu là không biết nên nói gì.
Bọn họ không phải người cùng trình độ, cho dù là thân phận hay vẫn là học thức, Đường Hàn Thu đều cao hơn cô ta rất nhiều, điều này vô hình trung tương đương với việc kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hơn nữa đây là thời gian tan tầm, nên có lẽ Đường Hàn Thu muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, chứ không phải bị cấp dưới làm phiền mãi.
Tống Chân Chân muốn làm cấp dưới tri kỷ, vì vậy có ý im miệng.
Sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Đường Hàn Thu vang lên, Đường Hàn Thu chỉ liếc nhìn một cái rồi bắt máy, kết quả ngón tay vô tình chạm vào phím bật loa ngoài, một giọng nói nhẹ nhàng lập tức vang lên từ ống nghe.
"Hello, hoa phú quý nhân gian yêu dấu của em, hôm nay có đặc biệt nhớ em hay không nha?"
Tống Chân Chân nhận ra đây là giọng nói của Du Như Băng lập tức sặc một cái, Du Như Băng ở đầu dây bên kia nghe được tiếng động đó vô cùng rõ ràng.
Chỉ nghe thấy Du Như Băng vô cùng tức giận nói: "Bên cạnh chị tại sao lại có người phụ nữ khác?!"
Rất giống tiết mục bắt gian vừa ra.
Tống Chân Chân: "???"
Không ai nói cho tôi biết giữa hai người là quan hệ như vậy nha!.
Khó quên sao? Đây thật sự là khó quên.
Cô lớn như vậy cho tới nay, ai dám đưa loại quà tặng này cho cô? Hay cũng không cần phải nói có dám hay không, người khác nghĩ cũng không nghĩ được sẽ đưa quà tặng thế này cho cô.
Suy nghĩ của Du Không Như Băng quả nhiên là phàm nhân khó có thể tưởng tượng được, khó mà hi vọng đuổi kịp được.
Hàn Vi giơ cờ thưởng uy phong bát diện lên, tri kỷ nói: "Đường tổng yên tâm, cửa hàng này tôi đã hỏi thăm qua rồi, chất liệu được sử dụng đều không gây hại cho cơ thể con người.
Hơn nữa Du Như Băng đã mua loại đắt nhất, những chất liệu và dịch vụ tốt nhất, sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả."
"Cái đắt nhất?" Đường Hàn Thu khoanh tay trước ngực, "Bao nhiêu vậy?"
Một quản gia tiết kiệm, có thể tiêu ít hơn một chút thì tiêu ít hơn một chút giang tinh, sẽ sẵn lòng bỏ vào món quà sinh nhật này bao nhiêu tiền, cô vẫn là rất tò mò.
Hàn Vi thành thật nói: "Sáu trăm."
Đường Hàn Thu: "......"
Cô hoang mang, thứ này thật sự có đến giá như vậy sao?
Đường Hàn Thu lại một lần nữa tức đến bật cười.
Du Không Như Băng này rất biết tiết kiệm tiền cho cô, tại sao lại không biết tiết kiệm cho bản thân chứ? Với một cờ thưởng 600 tệ, cô ấy thế mà bỏ được vốn ban đầu ra để đặt hàng cơ.
Đường Hàn Thu nghĩ thật buồn cười, nhưng lại không thể làm gì được.
Thực lòng mà nói, một người bình thường không thích tiêu tiền bừa bãi, sẵn sàng chịu bỏ tiền vào loại chuyện mua ý tưởng độc đáo thế này, quả thực sẽ làm người ta cảm động hơn chút.
Những gì cô nhận được trong những năm trước đều là đồng hồ và trang sức đắt tiền, hơn nữa cô sớm đã mắc chứng mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, bản thân có thể mua được những thứ này, nên có vẻ không có gì hiếm lạ đặc biệt.
Nhưng chiếc cờ thưởng này thì khác, cô cũng có thể mua được, nhưng cô tuyệt đối không muốn mua cho mình một chiếc.
Cô không cần nhìn vào món quà sinh nhật mà mình sẽ nhận được vào ngày mai, cũng có thể đoán được món quà của Du Như Băng đã bộc lộ tài năng, lên đứng đầu rồi.
Cô không thể không thừa nhận, thật sự rất thú vị khi có một người bạn như Du Như Băng, cô ấy giống như một báu vật, luôn có thể mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên sự mừng rỡ.
Hàn Vi không biết hiện tại Đường Hàn Thu có ý gì, là muốn giữ lại cờ thưởng này, hay vẫn là vứt bỏ?
Thiên kim nhà giàu trong ngày sinh nhật lại nhận được một cái cờ thưởng, cô chắc là người đầu tiên nhỉ? Nếu nói ra, nói không chừng có thể sẽ bị mấy cô nàng danh viện* trong vòng chê cười......!
*Danh viện (名媛) thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Hàn Vi hỏi thẳng: "Đường tổng, cái cờ thưởng này ngài muốn xử lý thế nào?"
Đường Hàn Thu nói: "Cất đi, để lại trong ngăn tủ của tôi đi."
Hàn Vi nhìn cô, dùng ánh mắt dò hỏi nguyên do.
Đường Hàn Thu hiểu ra, cười nói: "Đây là tấm lòng của cô ấy, về tình hay về lý tôi cũng nên đối xử tốt.
Hơn nữa cờ thưởng này trị giá 600 tệ, nếu tôi trực tiếp ném của cô ấy đi, cô ấy biết sẽ không vui đâu."
Quản gia cần kiệm giang tinh vất vả lắm mới hào phóng một lần, tùy ý vứt bỏ phần "hào phóng" này, đúng là rất thất lễ, hơn nữa nếu sau khi giang tinh biết được, nhất định sẽ không vui bảo cô không xem sáu trăm tệ là tiền —— mặc dù đúng thật là cô không xem sáu trăm tệ là tiền, lấy gia cảnh nhà cô để nói, cho dù có là sáu vạn tệ, ở trong mắt cô đều không tính là tiền.
Hàn Vi làm theo lệnh của sếp, từ từ cuộn lại lá cờ thưởng lại rồi cất vào chiếc hộp hình chữ nhật, để vào ngăn tủ cho cô.
Đường Hàn Thu bên này lấy điện thoại ra, thuận miệng hỏi: "Hình như hôm nay họ có quảng cáo nhóm nhỉ?"
Hàn Vi mở ngăn tủ ra, sau khi nghe rõ câu hỏi ừm một tiếng.
Đó chính là có điện thoại.
Đường Hàn Thu nghĩ.
Cô mở khung chat giữa hai người ra, gửi một tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm.
Nghĩ rằng có lẽ cô ấy không rảnh, Đường Hàn Thu cũng không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, đúng lúc giờ tan tầm đến, cô cùng Hàn Vi bước ra khỏi cửa phòng làm việc, chuẩn bị đi về.
Ngay lúc họ chuẩn bị đi ra ngoài, Đường Hàn Thu lại dừng lại, quay trở về, lấy cờ thưởng từ trong ngăn tủ ra: "Tốt hơn là tôi nên mang nó về nhà cất đi."
Đặt ở văn phòng hình như không quá chú trọng lắm, cô ấy biết sợ là không vui mất.
Bạn bè đáng quý, không nên để mất lòng nhau.
Mà lúc hai cô vừa đi ra ngoài, phát hiện người trong văn phòng thư ký cũng chưa về, trong số đó còn lẫn một vài tổ trưởng của các bộ phận lớn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Hàn Thu với đôi mắt sáng ngời như sao.
Thư ký trưởng Lâm Lâm đếm ngược: "Ba, hai, một ——"
Mọi người đồng thanh nói: "Chúc mừng sinh nhật Đường tổng!"
Ban đầu vốn dĩ bọn họ định tổ chức tiệc sinh nhật cho Đường Hàn Thu tại văn phòng thư ký, nhưng chuyện này không biết làm sao lại bị chính Đường tổng biết được, ra lệnh cưỡng chế cho mọi người không được phí tiền vào ngày sinh nhật cô, tất cả cứ như ngày bình thường là được.
Vì vậy mọi người chỉ có thể nghĩ đến việc nói lời chúc mừng sinh nhật cho cô sau khi tan tầm, gửi những lời chúc bình dị nhất.
Đường Hàn Thu khẽ cười nói: "Cảm ơn mọi người."
"Thời gian tan tầm tới rồi, mau mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn, mọi người có thể về đến nhà an toàn, đã là món quà sinh nhật tốt nhất cho tôi rồi."
Mọi người đang đứng ở đây đều là cánh tay phải đắc lực của cô, là báu vật tâm đắc trong lòng cha mẹ, cô chân thành hy vọng mỗi người trong số họ đều có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Đúng như câu trên cờ thưởng của Du Như Băng nói: Ăn uống ngon miệng, trẻ mãi không già.
Mọi người mỉm cười đồng ý, văn phòng thư ký hòa thuận.
Một nam thư ký bắt đầu la lên: "Chúc Đường tổng tìm được người mình thích trong năm mới!" Sau đó anh ta nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như không tìm được, thì tôi cũng có thể này! Tôi cũng có thể ở rể, ngài quyết định!"
Những lời này tức khắc như hòn đá đập vào mặt nước, nháy mắt đã nổi lên một tia nước lành lạnh, kèm theo một tiếng vang lanh lảnh rõ ràng.
Những giọng nói khác nhau lần lượt vang lên, sôi nổi hùa theo, tạo thành những câu phát biểu nguy hiểm.
"Anh ta có thể, tôi cũng có thể!"
"Đường tổng, phụ nữ cũng được nha, ngài nhìn tôi thử đi!"
"Chỉ cần Đường tổng ngài nói thích phụ nữ, tôi sẽ lập tức vì ngài biểu diễn tiết mục từ thẳng thành cong ngay tại chỗ!"
"Chỉ cần là Đường tổng, tôi có thể làm người chồng nội trợ, rửa tay nấu canh cho ngài!"
"Miệng đàn ông, quỷ gạt người, Đường tổng đừng nghe anh ta nói, bạn gái anh ta còn ở đây này!"
Bạn gái người chồng nội trợ lập tức lên tiếng tỏ thái độ: "Tôi tuyên bố làm tình địch với anh ấy ba phút, tôi cũng muốn làm bạn gái của Đường tổng!"
Tổ trưởng của các bộ phận dè dặt: Thư ký các người thật tệ hại oh......!
Đường Hàn Thu cười không nói lời nào, yên lặng nhìn bọn họ đùa giỡn.
Kể từ lần trước sau khi cô phát sóng trực tiếp trên mạng, cô đã quen với những câu phát biểu "muốn trở thành bạn trai / bạn gái của ngài", còn có những câu phát biểu nguy hiểm muốn sinh con cho cô nữa.
Đường Hàn Thu: Thế giới mấy người, tôi không hiểu.
Mọi người hòa hòa thuận thuận làm ầm ĩ một lúc, rồi kết thúc tụ họp tan tầm.
Hàn Vi vẫn phụ trách đưa Đường Hàn Thu trở về, hai người cùng nhau đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, Hàn Vi lái xe tới, Đường Hàn Thu đứng tại chỗ đợi cô ấy ở đó.
Trước khi Hàn Vi đi, cô ấy đã mang theo món quà của Du Như Băng, dự định sẽ đặt nó lên xe trước, khi đến nơi sẽ đưa cho Đường Hàn Thu.
Hai phút sau khi Hàn Vi rời đi, một bóng người lén lút từ xa từ từ đến gần Đường Hàn Thu.
Tống Chân Chân rất căng thẳng, âm thanh trong lồng ngực đập thình thịch, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm, thả lỏng ra, rồi lại nắm chặt, dù thế nào cũng không có biện pháp thả lỏng bản thân.
Càng đến gần bóng dáng cao gầy quen thuộc, cô ta càng căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy mình có thể ngất xỉu tại chỗ vì quá phấn khích, sau đó lại được Đường Hàn Thu cứu lần nữa.
Phía sau truyền đến những tiếng động sột soạt, xa lạ đến mức dường như cảm thấy có mùi vị không có ý tốt, Đường Hàn Thu khẽ cau mày, quay đầu nhìn.
Ánh mắt Tống Chân Chân đột nhiên va chạm vào ánh mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời đột nhiên lộ ra trước mặt, nhịp tim của cô ta đột nhiên lệch một nhịp, như thể Đường Hàn Thu đã bắt được trái tim cô ta, tính mạng cô ta cũng sẽ bị sự xinh đẹp này lấy đi.
Đường Hàn Thu nhìn cô ta, cảm thấy có chút quen mắt, nên mở miệng hỏi: "Cô là ai?"
Tống Chân Chân dừng chân lại, căng thẳng dùng hai tay ôm chặt chiếc túi xách màu hồng lông mịn của mình, đôi mắt to đầy nước, không thể giải thích được có chút kích động: "Đường tổng, tôi là, tôi là, cái này!" Cô ta cầm chiếc túi trong tay lên, "Tôi là chủ nhân của chiếc túi này, hôm trước ngài đã giúp tôi đá tên trộm, chiếc túi này là ngài giúp tôi lấy lại."
Nói xong, cô ta bỏ túi xuống, cúi đùi sâu một vòng cung về phía Đường Hàn Thu: "Thật sự vô cùng cảm ơn ngài!!!"
Đường Hàn Thu nhìn chiếc túi màu hồng nhạt, lúc này mới nhớ ra: "Ồ, ra là cô à." Lại nói, "Chuyện nhỏ không tốn sức, đừng khách sáo."
Tống Chân Chân đứng thẳng người lên: "Còn có......"
Đường Hàn Thu mang theo chút nghi ngờ qua loa ậm ừ một tiếng.
Nhưng mà chỉ một câu ừm đơn giản như vậy, cũng có sức hấp dẫn vô hạn, êm ái đến mức làm tim người ta ngưa ngứa, cũng khiến cho hai má Tống Chân Chân ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu: "Chúc ngài sinh nhật vui vẻ!"
Tất cả các tổ trưởng đều biết hôm nay là sinh nhật của Đường Hàn Thu, nên cấp dưới của họ cũng sẽ biết, nhưng bọn họ không thể để mấy người chỉ trộn lẫn một chân trong văn phòng thư ký tham gia lễ chúc mừng bình dị tự nhiên như vậy được.
Đường Hàn Thu lịch sự đáp: "Cảm ơn." Nhìn thấy cô ta một mình, cô không nhịn được hỏi: "Cô đến đây để nói riêng với tôi chuyện này à?"
Tống Chân Chân gật đầu lia lịa —— ngày thường cô ta căn bản không gặp được, chỉ có thể dựa vào một đợt ngồi xổm hôm nay để gặp!
Tuyệt đối không nghĩ tới thật sự ngồi xổm lại được!
Đường Hàn Thu nói: "Không cần làm chuyện này."
Tống Chân Chân sửng sốt một chút, ngượng ngùng sờ sờ đầu mình: "...!Tôi thường ngày đều không thấy được ngài ở công ty, muốn nói cảm ơn với ngài một tiếng cũng rất khó, chỉ có thể dựa vào cách này."
Chủ yếu là vô cùng muốn gặp chị.
Xa xa Hàn Vi đã cho xe chạy tới, Đường Hàn Thu nhìn thoáng qua một cái, sau đó quay đầu nhìn cô ta: "Cô là nhân viên của Hoa Diệu?"
Tống Chân Chân cười rạng rỡ: "Vâng! Là thực tập sinh của bộ phận tuyên truyền!"
Đường Hàn Thu à một tiếng, động viên một câu: "Cố gắng làm việc."
Sau đó không nói gì nữa, cho đến khi Hàn Vi dừng xe trước mặt cô, cô mới quay đầu lại nhìn Tống Chân Chân.
Một nữ sinh viên trông có vẻ vô tội còn tay trói gà không chặt.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Hàn Thu khẽ mở: "Nhà của cô ở đâu, chúng tôi đưa cô trở về."
Sau khi Tống Chân Chân nghe được lời này, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rực rỡ.
Lúc mới vừa lên xe, Tống Chân Chân không cẩn thận ngồi vào một chiếc hộp hình chữ nhật, rất may đã đứng dậy kịp thời, không ngồi hỏng chiếc hộp.
Đường Hàn Thu thấy vậy, trực tiếp lấy chiếc hộp ra khỏi người cô, nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút."
Tống Chân Chân đang thật sự muốn cảm động, lại nghe thấy cô nói một câu: "Đừng ngồi hỏng chiếc hộp."
Chiếc hộp sau đó được Đường Hàn Thu chuyển đến ghế phụ, quý giá đến mức được chiếm hẳn một ghế.
Tống Chân Chân: "......"
Thật là cảm động suông.
...!
Đường Hàn Thu cùng Tống Chân Chân ngồi ở ghế sau, Đường Hàn Thu đang ngồi trong tư thế lười biếng tao nhã, tay chống mặt nhìn phong cảnh tuyết trắng bao la ngoài cửa sổ.
Tống Chân Chân vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, không dám tiếp lời bừa bãi, chủ yếu là không biết nên nói gì.
Bọn họ không phải người cùng trình độ, cho dù là thân phận hay vẫn là học thức, Đường Hàn Thu đều cao hơn cô ta rất nhiều, điều này vô hình trung tương đương với việc kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hơn nữa đây là thời gian tan tầm, nên có lẽ Đường Hàn Thu muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, chứ không phải bị cấp dưới làm phiền mãi.
Tống Chân Chân muốn làm cấp dưới tri kỷ, vì vậy có ý im miệng.
Sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Đường Hàn Thu vang lên, Đường Hàn Thu chỉ liếc nhìn một cái rồi bắt máy, kết quả ngón tay vô tình chạm vào phím bật loa ngoài, một giọng nói nhẹ nhàng lập tức vang lên từ ống nghe.
"Hello, hoa phú quý nhân gian yêu dấu của em, hôm nay có đặc biệt nhớ em hay không nha?"
Tống Chân Chân nhận ra đây là giọng nói của Du Như Băng lập tức sặc một cái, Du Như Băng ở đầu dây bên kia nghe được tiếng động đó vô cùng rõ ràng.
Chỉ nghe thấy Du Như Băng vô cùng tức giận nói: "Bên cạnh chị tại sao lại có người phụ nữ khác?!"
Rất giống tiết mục bắt gian vừa ra.
Tống Chân Chân: "???"
Không ai nói cho tôi biết giữa hai người là quan hệ như vậy nha!.
Danh sách chương