Cô ấy vốn là một người đẹp phong tình, nhưng trong nháy mắt, nét mặt đã vặn vẹo, làm một biểu cảm "cay cay khóe mắt" cực kỳ không phù hợp với hình tượng gợi cảm của hôm nay cô ấy.
Sắc đẹp bị hủy hoại.
Đàm Tịch: "......"
Trước đây từng nghĩ rằng cô ấy không nên mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ cảm thấy cô ấy không chỉ không nên mở miệng nói chuyện, thậm chí còn không nên làm biểu cảm.
Một khi làm thì mọi thứ sẽ bị phá hủy, khả năng gây chết người có thể so sánh với khi cô ấy nâng tranh cãi.
Đàm Tịch nói không nên lời: "Chị gái xin cậu đấy, đừng dùng mặt lung tung."
*Tôi đổi luôn, cậu-tôi cho thân thiện hén:))
Du Như Băng nghe xong, lập tức bình thường trở lại, nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Tiểu Tịch cậu đã nghe qua câu này hay chưa?"
Đàm Tịch: "Cái gì?"
Vẻ mặt Du Như Băng nghiêm túc: "Nếu có một khuôn mặt xinh đẹp không phải để lợi dụng làm loạn, thì sẽ rất vô nghĩa."
Đàm Tịch: "???"
Cô ấy lại lấy cái lý thuyết tà giáo này ở đâu ra vậy?!
Sau khi ném ra một lý lẽ vớ vẩn, một không khí mùa đông gió rét bất ngờ quét qua chân cô ấy, làm cô ấy nổi da gà khắp người, cơ thể cũng run rẩy theo, cô ấy vội vàng buông Lily ra, đạp lên giày cao gót lộc cộc chạy vào, xông thẳng đến hàng ngũ của mình, gấp gáp nói: "Nhanh nhanh nhanh, lấy áo khoác cho trẫm!"
Đồng đội của cô ấy quay lại cầm một chiếc áo khoác lông vũ dài xuống khỏi ghế, như thể bị cảm xúc của cô ấy lây nhiễm, vẻ mặt cũng sốt ruột nhét chiếc áo khoác lông vũ vào lòng cô ấy.
Du Như Băng nhanh chóng nhận lấy, mặc vào ngay ngắn, lập tức mở ra hình thức ngăn cách khí lạnh, thoải mái thở ra một hơi.
Sau đó nhìn các thực tập sinh khác, phát hiện họ đều mặc trang phục diễn, một chiếc quần áo giữ ấm dư thừa cũng không có.
"Trời lạnh, sao người trẻ tuổi các em không mặc thêm quần áo hử?" Ánh tà dương hỏi.
Nhóm Trì Noãn ngồi sau nhóm cô ấy, nghe vậy, ngoan ngoãn đáp: "Có máy sưởi, rất ấm, không cần mặc."
Quý bà Du nhíu mày, quấn chặt chiếc áo khoác trên người, không phù hợp chút nào với phong cách mát mẻ hân hoan xung quanh: "Người trẻ tuổi mấy em cũng quá không có cảm giác nghi thức mùa đông đi."
Mọi người: "???"
Mùa đông còn muốn cảm giác nghi thức gì???
Lời nói của Du Như Băng thành khẩn giáo dục nói: "Mặc dù các em còn trẻ, cơ thể còn có khỏe mạnh, nhưng cũng nên ăn mặc ấm áp chút, không cẩn thận lại bị cảm, chỉ có các em tự chịu thôi."
Các thành viên của hai nhóm ngơ ngấc gật đầu, cảm thấy như thể đang nghe bố mẹ lải nhải, trong tiềm thức muốn xem mình có mặc quần mùa thu hay không.
Mọi người: Rõ ràng chị Du chỉ mới hai mươi mốt tuổi, sao lại có cảm giác năm mươi mốt tuổi về già nhỉ???
Các thực tập sinh của Hoa Diệu từ lâu đã quen với sự trưởng thành mà đôi khi cô ấy thể hiện ra cực kỳ không phù hợp với cái ngoại hình và tuổi tác đó, lúc này tất cả đều im lặng, ngoan ngoãn gật đầu biểu thị rằng bản thân đã hiểu, nghe lọt.
Du Như Băng quấn mình thành một quả bóng ngồi trước một đám thực tập sinh ăn mặc quần áo sáng màu rung động lòng người, thực tập sinh có phong cách khác trước mặt mọi người, có vẻ vô cùng bất ngờ.
Chủ yếu lý do tại sao hôm nay cô ấy trông đẹp vô cùng —— chỉ cần là khuôn mặt đẹp, chưa kể đến quần áo cô ấy mặc khi nãy đi vào.
Nhóm Đàm Tịch vừa lúc ngồi cạnh nhóm cô ấy, hai người sánh vai nhau ngồi, Đàm Tịch khen cô ấy một tiếng xinh đẹp vô cùng chân thành.
Du Như Băng nói như một lẽ đương nhiên: "Dù gì thì tôi cũng là gương mặt đại diện trong giới giang, nếu tôi trông không đẹp sẽ làm mất mặt giới giang chúng tôi mất."
Đàm Tịch: "......"
Vậy ngài thật đúng là giữ vững ý muốn lúc đầu, giữ sự cẩn thận và tôn kính làm tròn bổn phận rồi.
Đàm Tịch quay đầu nhìn lên hiện trường tình hình thực tế của màn ảnh đang phát trực tiếp.
Người dẫn chương trình A Đặc hôm nay ăn mặc rất trẻ trung, khi đứng thẳng trên sân khấu và nở nụ cười ấm áp, sạch sẽ lại trong sáng, khiến mọi người không kìm lòng nổi muốn đến gần cậu ấy.
Một trong những fan nhan sắc Đàm Tịch cảm thấy vui tai vui mắt vô cùng, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô chậm rãi hỏi mở miệng hỏi: "Cậu có phải cũng rất muốn thi đấu với nhóm của Chu Văn Quân hay không?"
Du Như Băng nhìn vào màn hình giống như cô: "Vậy thì tùy vào cậu hỏi là suy nghĩ tích cực của tôi hay lại là suy nghĩ cá mặn"
Đàm Tịch sửng sốt một chút: "Cậu còn phân biệt cái này à?"
Cô nghĩ rằng người như Du Như Băng luôn vô cùng tự tin cho dù phải đối mặt với bất kì chế độ của cuộc so tài nào, chắc hẳn cho đến khi chấm dứt đời này đều muốn cạnh tranh với những người giỏi nhất.
Thế mà không bao giờ nghĩ đến còn phân biệt thành một cái suy nghĩ cá mặn nữa?
Cô ấy khi nào không tích cực như vậy?
Du Như Băng duỗi thẳng đôi chân dài không biết đặt chỗ nào, lộ ra hai bắp chân trắng nõn như tuyết, nhàn nhạt nói: "Mùa đông làm cho người ta lười biếng aiz......"
Mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương dày đặc quét qua thân thể, để người ta không khỏi cảm thấy rét lạnh, cũng có thể khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết trong người bị cuốn đi rồi, toàn thân trở nên lười biếng, không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn về nhà, chui vào trong chăn bông ấm áp thoải mái, cũng không muốn nhúc nhích nữa.
Mùa đông, đơn giản là mùa thích hợp để ngủ......
Đáng tiếc động vật của xã hội không xứng —— động vật của xã hội không xứng quá thảm.
Hơn nữa cô ấy không thích những ngày tuyết rơi, nói chính xác là cô ấy không thích những ngày tuyết rơi sau khi Lao Du đi.
Đàm Tịch không ngờ sự nhiệt tình của cô ấy lại bị mùa đông đánh bại dễ dàng như vậy, không khỏi nở nụ cười: "Vậy thì già lão cá mặn cậu đang suy nghĩ gì?"
Gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn, mấy ngày này lại có tuyết rơi rất nhiều.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ máy sưởi chiến đấu trong phòng, nhưng Du Như Băng vẫn rụt cổ trong áo khoác, để hấp thu thêm nhiều hơi ấm.
Cô ấy nói: "Cá mặn à, cá mặn là muốn đấu với nhóm các cậu."
Đàm Tịch: "?"
Đàm Tịch: "Tôi cảm thấy bị xúc phạm nha."
Suy nghĩ tích cực và suy nghĩ cá mặn vừa nghe là biết một tốt một kém.
Không nghĩ Du Như Băng thực sự phân loại nhóm của mình là loại kém, Đàm Tịch không khỏi có chút đau lòng.
Du Như Băng chớp chớp mắt, phấn mắt ngọc trai màu đỏ nhạt sáng như sao, càng làm cho đôi mắt của cô ấy rực rỡ hơn rung động lòng người hơn: "Này, tôi đấu với cậu, cậu không phải lo lắng thắng thua, dù sao tôi với cậu đều là người Hoa Diệu, ai thắng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đấu với các nhóm khác không ổn, không thắng tôi lại cảm thấy hổ thẹn với hương thân phụ lão Hoa Diệu nha."
Đàm Tịch quay lại nhìn cô ấy —— nghe có lý quá chứ?
Nhưng đây có vẻ không phải là suy nghĩ cá mặn, chắc hẳn phải gọi là chiến thuật đảm bảo không thể thấp hơn mức cực tiểu nhỉ?
Đàm Tịch tiếp thu ý tưởng này của cô ấy: "Nghe cậu nói tôi có chút động tâm."
"Không được!" Du Như Băng lập tức nói, "Cậu không thể có, cậu cần tích cực hướng về phía trước!"
Tích cực hướng về phía trước mới có thể cố gắng kiếm tiền, để Tiểu Đường chúng ta mở ra lãnh thổ mới!
Đàm Tịch chân thật nghi ngờ: "Dựa vào cái gì cậu có thể tôi lại không thể chứ?"
Du Như Băng ưỡn ngực ngẩng đầu: "Với tiêu chuẩn kép của tôi!"
Đàm Tịch: "......!Tôi chưa bao giờ thấy người mặt dày mày dạn không biết xấu hổ như thế."
Thế mà có thể lấy tiêu chuẩn kép ra nói một cách cây ngay không sợ chết đứng như vậy! Du Như Băng dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay Đàm Tịch, một lần nữa thành khẩn nói: "Tiểu Tịch à, các cậu là người trẻ tuổi đấy, hẳn nên có chí tiến thủ hoạt bát chút, nên theo đuổi sự kích thích và thử thách nhiều hơn."
Cô ấy so sánh năm nhóm thực tập sinh từ nhóm của lão sư Thủy Mục, sau đó nhìn thẳng vào mắt Đàm Tịch, động viên: "Nhìn thấy năm nhóm này chưa, nghe tôi nói, giết hết toàn bộ!"
Đàm Tịch: "......"
Cô ấy quên rằng mình cũng thuộc năm nhóm này sao?
Các thành viên trong nhóm của Du Như Băng nhìn thấy Du Như Băng gọi người đến xử lý mình như một kẻ đặc vụ ngầm, trong lúc nhất thời cũng vô cùng không nói nên lời —— nhóm trưởng của chúng ta có thực sự là một người bình thường sao?
Đội viên Lộ Kim Kỳ của Đàm Tịch nghe được lời này, thò đầu nhỏ ra hỏi: "Tại sao nha?"
Đàm Tịch cảm thấy không ổn —— sao cô gái trẻ này lại ở đây nữa!
Lộ Kim Kỳ là một thực tập sinh hạng A mạnh mẽ trong đội họ, giỏi về rap, nhưng trong vấn đề riêng tư lại là một cô gái trẻ với mười vạn câu hỏi vì sao, bất kì chuyện gì cô cũng có thể hỏi ra mười vạn câu hỏi vì sao, khiến người ta cảm thấy thật đau đầu, đến nay không người nào có thể trị được cô.
Đàm Tịch dừng một chút, nhìn về phía Archimedes chính thủ đang đối diện với cô gái vì sao.
Giang tinh đối đầu với cô gái vì sao, dường như nhìn thấy hy vọng nhỉ?
Du Như Băng nhìn Lộ Kim Kỳ, cô ấy vẫn biết Lộ Kim Kỳ.
Lộ Kim Kỳ có vẻ ngoài linh động và đáng yêu, đôi mắt to tròn, tươi ngon mọng nước lại xinh đẹp chớp mắt có loại ánh sáng vô tội, có thể rap tàn khốc hay lóa mắt không thì không nói, ngược lại có một loại tương phản kì lạ.
Du Như Băng thường xuyên đào quặng, tất nhiên cũng biết danh tiếng vang dội của "Cô gái vì sao".
Lộ Kim Kỳ mở to mắt nhìn Du Như Băng, lại hỏi: "Tại sao cô lại để cô ấy xử lý cô nha?"
"Tại sao ——"
Du Như Băng bỗng nhiên đứng dậy, ngắt lời cái tại sao thứ ba của cô, đạp lên giày cao gót lộc cộc đi đến chỗ ngoài cùng ngồi.
Đàm Tịch: "???"
Du Như Băng ngồi ở vị trí ngoài cùng, bình tĩnh cho mình một ngón tay cái, khen ngợi nói: "Chỉ cần tốc độ đổi vị trí của tôi quá nhanh, tại sao sẽ không đuổi kịp tôi!"
Đàm Tịch: "......"
Vậy cô ấy không phải rất tuyệt vời hả?
Trên màn hình vừa lúc vang lên giọng nói nhóm lão sư Thủy Mục quyết định cử ra nhóm Du Như Băng, sau đó đội của lão sư Tề Thư sẽ quyết định đội nào sẽ được cử ra.
Mọi người nín thở chờ kết quả được công bố, nhóm Tề Thư âm thầm cầu mong là tên của Chu Văn Quân.
"Nhóm chúng tôi quyết định cử ra ——"
"Nhóm Chu Văn Quân!"
Chu Văn Quân nghe vậy, vô thức quay đầu lại nhìn Du Như Băng, nhưng phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình, hai nốt ruồi lệ dưới đôi mắt trong veo của cô ấy tràn đầy cảm giác quyến rũ vô tận.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi, ánh mắt của hai người nhanh chóng dời đi, mỗi người đều chuẩn bị lên sân khấu.
Hai nhóm đứng trên hai sân khấu, trình diễn theo thứ tự, đầu tiên là màn biểu diễn 《 Hoa hồng đỏ 》 của nhóm Du Như Băng.
Đèn trên khán đài lập tức mờ đi, một luồng ánh sáng đỏ mơ hồ thần bí từ trên cao chiếu xuống, soi sáng bóng dáng cô đơn mà mảnh mai ở trung tâm sân khấu.
Cả khán đài vắng lặng.
Tiếng nhạc mang theo vẻ dịu dàng, mờ ảo vang lên, người phụ nữ với áo sơ mi trắng trong miệng ngậm một đóa hoa hồng đỏ tinh xảo xinh đẹp, thong thả mà kiêu ngạo xoay người lại.
Cô ấy mặc sức nở rộ như một bông hồng đỏ mỏng manh trong điệu nhạc, mỗi động tác vũ đạo đều mang theo vẻ quyến rũ xinh đẹp rất động lòng người, chớp mắt đã thống trị cả sân khấu.
Khoảnh khắc tiếp theo, những cúc áo không được xem là quá chặt chẽ nhanh chóng được tách ra, những động tác vũ đạo mềm mại ban đầu nhất thời được dung hòa với lực độ mạnh vừa phải.
Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy lười biếng dạo chơi trong khoảng không, chậm rãi đưa lên từ dưới lên trên, dễ dàng ngưng tụ ánh mắt của mọi người lên trên đầu ngón tay óng ánh của cô ấy.
Cô ấy như một nữ thần dẫn đường, dẫn dắt mọi người vào cõi tĩnh lặng, đắm chìm trong phong cảnh hữu tình hơn nữa.
Người dẫn đường dừng lại trước hai cánh hoa hồng đỏ thắm, cô ấy làm một động tác "im lặng".
Người ta nhìn thấy đôi môi, sống mũi cao, cũng nhìn thấy đôi mắt sâu hun hút như mực của cô ấy.
Đột nhiên, cô ấy nhìn về phía máy ảnh cong khóe môi, để lộ một nụ cười đầy quyến rũ và tự mãn.
Hiện trường ngay lập tức xuất hiện một loạt tiếng la hét.
Giờ phút này, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy —— cô ấy là đóa hồng đỏ khiến người ta quyến luyến không rời, đồng thời cô ấy cũng là vực thẳm của dục vọng khiến người ta liều mạng lao đến!
Cô ấy xe bông hồng, với nụ cười tà mị trên khóe môi, ngoắc ngón tay về phía máy quay và khán giả vừa yêu kiều vừa quyến rũ, sau đó eo thon xoay người quyến rũ trở lại trong điệu nhạc.
Sân khấu đột nhiên bừng sáng, đã đến giờ nhảy nhóm rồi!
Khi các thực tập sinh trong khu vực chuẩn bị nhìn thấy Du Như Băng mỉm cười và ngoắc ngón tay, tập thể đồng loạt bùng nổ tiếng hét chói tai, mắt hiện lên trái tim, khuôn mặt trở nên nóng bỏng.
Trì Noãn che lại cái miệng nhỏ, không ngừng kêu oa lên —— nhóm trưởng tuyệt vời nhất thế gian!!!
Ngay cả ánh mắt của Đàm Tịch cũng dần dần hiện lên vẻ phấn khích.
Ngay cả khi bây giờ các cô là đối thủ của nhau, cũng không cách nào ngăn được sự khao khát và ca tụng của Đàm Tịch đối với mỗi lần lên sân khấu của cô ấy.
Cô là trăm biến vạn biến, cô ấy không gì không làm được, cô ấy cũng rực rỡ lộng lẫy vô cùng.
Ngay cả khi nhảy giữa nhóm cô ấy chỉ cần đứng trên sân khấu là đã khiến mọi người không thể bỏ qua cô ấy.
Cô ấy được sinh ra để đứng trên sân khấu!
Sau đó nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo của Du Như Băng im lặng tuột khỏi vai, nửa bờ vai gầy mượt mà trắng nõn tự nhiên chạm vào không khí không bỏ sót chút nào.
Du Như Băng không để ý chút nào, ánh mắt quyến rũ nâng lên, xe hoa mỉm cười, xinh đẹp động lòng người.
Xung quanh lại bắt đầu vô vàn tiếng hét chói tai, nhưng Đàm Tịch đã bình tĩnh lại.
Bởi vì cô chợt nhớ ra rằng người đẹp lộ vai này trước khi lên sân khấu đã quấn chặt một chiếc áo lông, dáng vẻ trông như con cá mặn, toàn thân như bị tạt một chậu nước lạnh, tình cảm bao la mãnh liệt đang trào dâng ngay lập tức bị dập tắt, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nữa.
Đàm Tịch thở dài.
Thật là cuộc sống không dễ, giang tinh cởi quần áo..
Sắc đẹp bị hủy hoại.
Đàm Tịch: "......"
Trước đây từng nghĩ rằng cô ấy không nên mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ cảm thấy cô ấy không chỉ không nên mở miệng nói chuyện, thậm chí còn không nên làm biểu cảm.
Một khi làm thì mọi thứ sẽ bị phá hủy, khả năng gây chết người có thể so sánh với khi cô ấy nâng tranh cãi.
Đàm Tịch nói không nên lời: "Chị gái xin cậu đấy, đừng dùng mặt lung tung."
*Tôi đổi luôn, cậu-tôi cho thân thiện hén:))
Du Như Băng nghe xong, lập tức bình thường trở lại, nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Tiểu Tịch cậu đã nghe qua câu này hay chưa?"
Đàm Tịch: "Cái gì?"
Vẻ mặt Du Như Băng nghiêm túc: "Nếu có một khuôn mặt xinh đẹp không phải để lợi dụng làm loạn, thì sẽ rất vô nghĩa."
Đàm Tịch: "???"
Cô ấy lại lấy cái lý thuyết tà giáo này ở đâu ra vậy?!
Sau khi ném ra một lý lẽ vớ vẩn, một không khí mùa đông gió rét bất ngờ quét qua chân cô ấy, làm cô ấy nổi da gà khắp người, cơ thể cũng run rẩy theo, cô ấy vội vàng buông Lily ra, đạp lên giày cao gót lộc cộc chạy vào, xông thẳng đến hàng ngũ của mình, gấp gáp nói: "Nhanh nhanh nhanh, lấy áo khoác cho trẫm!"
Đồng đội của cô ấy quay lại cầm một chiếc áo khoác lông vũ dài xuống khỏi ghế, như thể bị cảm xúc của cô ấy lây nhiễm, vẻ mặt cũng sốt ruột nhét chiếc áo khoác lông vũ vào lòng cô ấy.
Du Như Băng nhanh chóng nhận lấy, mặc vào ngay ngắn, lập tức mở ra hình thức ngăn cách khí lạnh, thoải mái thở ra một hơi.
Sau đó nhìn các thực tập sinh khác, phát hiện họ đều mặc trang phục diễn, một chiếc quần áo giữ ấm dư thừa cũng không có.
"Trời lạnh, sao người trẻ tuổi các em không mặc thêm quần áo hử?" Ánh tà dương hỏi.
Nhóm Trì Noãn ngồi sau nhóm cô ấy, nghe vậy, ngoan ngoãn đáp: "Có máy sưởi, rất ấm, không cần mặc."
Quý bà Du nhíu mày, quấn chặt chiếc áo khoác trên người, không phù hợp chút nào với phong cách mát mẻ hân hoan xung quanh: "Người trẻ tuổi mấy em cũng quá không có cảm giác nghi thức mùa đông đi."
Mọi người: "???"
Mùa đông còn muốn cảm giác nghi thức gì???
Lời nói của Du Như Băng thành khẩn giáo dục nói: "Mặc dù các em còn trẻ, cơ thể còn có khỏe mạnh, nhưng cũng nên ăn mặc ấm áp chút, không cẩn thận lại bị cảm, chỉ có các em tự chịu thôi."
Các thành viên của hai nhóm ngơ ngấc gật đầu, cảm thấy như thể đang nghe bố mẹ lải nhải, trong tiềm thức muốn xem mình có mặc quần mùa thu hay không.
Mọi người: Rõ ràng chị Du chỉ mới hai mươi mốt tuổi, sao lại có cảm giác năm mươi mốt tuổi về già nhỉ???
Các thực tập sinh của Hoa Diệu từ lâu đã quen với sự trưởng thành mà đôi khi cô ấy thể hiện ra cực kỳ không phù hợp với cái ngoại hình và tuổi tác đó, lúc này tất cả đều im lặng, ngoan ngoãn gật đầu biểu thị rằng bản thân đã hiểu, nghe lọt.
Du Như Băng quấn mình thành một quả bóng ngồi trước một đám thực tập sinh ăn mặc quần áo sáng màu rung động lòng người, thực tập sinh có phong cách khác trước mặt mọi người, có vẻ vô cùng bất ngờ.
Chủ yếu lý do tại sao hôm nay cô ấy trông đẹp vô cùng —— chỉ cần là khuôn mặt đẹp, chưa kể đến quần áo cô ấy mặc khi nãy đi vào.
Nhóm Đàm Tịch vừa lúc ngồi cạnh nhóm cô ấy, hai người sánh vai nhau ngồi, Đàm Tịch khen cô ấy một tiếng xinh đẹp vô cùng chân thành.
Du Như Băng nói như một lẽ đương nhiên: "Dù gì thì tôi cũng là gương mặt đại diện trong giới giang, nếu tôi trông không đẹp sẽ làm mất mặt giới giang chúng tôi mất."
Đàm Tịch: "......"
Vậy ngài thật đúng là giữ vững ý muốn lúc đầu, giữ sự cẩn thận và tôn kính làm tròn bổn phận rồi.
Đàm Tịch quay đầu nhìn lên hiện trường tình hình thực tế của màn ảnh đang phát trực tiếp.
Người dẫn chương trình A Đặc hôm nay ăn mặc rất trẻ trung, khi đứng thẳng trên sân khấu và nở nụ cười ấm áp, sạch sẽ lại trong sáng, khiến mọi người không kìm lòng nổi muốn đến gần cậu ấy.
Một trong những fan nhan sắc Đàm Tịch cảm thấy vui tai vui mắt vô cùng, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô chậm rãi hỏi mở miệng hỏi: "Cậu có phải cũng rất muốn thi đấu với nhóm của Chu Văn Quân hay không?"
Du Như Băng nhìn vào màn hình giống như cô: "Vậy thì tùy vào cậu hỏi là suy nghĩ tích cực của tôi hay lại là suy nghĩ cá mặn"
Đàm Tịch sửng sốt một chút: "Cậu còn phân biệt cái này à?"
Cô nghĩ rằng người như Du Như Băng luôn vô cùng tự tin cho dù phải đối mặt với bất kì chế độ của cuộc so tài nào, chắc hẳn cho đến khi chấm dứt đời này đều muốn cạnh tranh với những người giỏi nhất.
Thế mà không bao giờ nghĩ đến còn phân biệt thành một cái suy nghĩ cá mặn nữa?
Cô ấy khi nào không tích cực như vậy?
Du Như Băng duỗi thẳng đôi chân dài không biết đặt chỗ nào, lộ ra hai bắp chân trắng nõn như tuyết, nhàn nhạt nói: "Mùa đông làm cho người ta lười biếng aiz......"
Mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương dày đặc quét qua thân thể, để người ta không khỏi cảm thấy rét lạnh, cũng có thể khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết trong người bị cuốn đi rồi, toàn thân trở nên lười biếng, không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn về nhà, chui vào trong chăn bông ấm áp thoải mái, cũng không muốn nhúc nhích nữa.
Mùa đông, đơn giản là mùa thích hợp để ngủ......
Đáng tiếc động vật của xã hội không xứng —— động vật của xã hội không xứng quá thảm.
Hơn nữa cô ấy không thích những ngày tuyết rơi, nói chính xác là cô ấy không thích những ngày tuyết rơi sau khi Lao Du đi.
Đàm Tịch không ngờ sự nhiệt tình của cô ấy lại bị mùa đông đánh bại dễ dàng như vậy, không khỏi nở nụ cười: "Vậy thì già lão cá mặn cậu đang suy nghĩ gì?"
Gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn, mấy ngày này lại có tuyết rơi rất nhiều.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ máy sưởi chiến đấu trong phòng, nhưng Du Như Băng vẫn rụt cổ trong áo khoác, để hấp thu thêm nhiều hơi ấm.
Cô ấy nói: "Cá mặn à, cá mặn là muốn đấu với nhóm các cậu."
Đàm Tịch: "?"
Đàm Tịch: "Tôi cảm thấy bị xúc phạm nha."
Suy nghĩ tích cực và suy nghĩ cá mặn vừa nghe là biết một tốt một kém.
Không nghĩ Du Như Băng thực sự phân loại nhóm của mình là loại kém, Đàm Tịch không khỏi có chút đau lòng.
Du Như Băng chớp chớp mắt, phấn mắt ngọc trai màu đỏ nhạt sáng như sao, càng làm cho đôi mắt của cô ấy rực rỡ hơn rung động lòng người hơn: "Này, tôi đấu với cậu, cậu không phải lo lắng thắng thua, dù sao tôi với cậu đều là người Hoa Diệu, ai thắng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đấu với các nhóm khác không ổn, không thắng tôi lại cảm thấy hổ thẹn với hương thân phụ lão Hoa Diệu nha."
Đàm Tịch quay lại nhìn cô ấy —— nghe có lý quá chứ?
Nhưng đây có vẻ không phải là suy nghĩ cá mặn, chắc hẳn phải gọi là chiến thuật đảm bảo không thể thấp hơn mức cực tiểu nhỉ?
Đàm Tịch tiếp thu ý tưởng này của cô ấy: "Nghe cậu nói tôi có chút động tâm."
"Không được!" Du Như Băng lập tức nói, "Cậu không thể có, cậu cần tích cực hướng về phía trước!"
Tích cực hướng về phía trước mới có thể cố gắng kiếm tiền, để Tiểu Đường chúng ta mở ra lãnh thổ mới!
Đàm Tịch chân thật nghi ngờ: "Dựa vào cái gì cậu có thể tôi lại không thể chứ?"
Du Như Băng ưỡn ngực ngẩng đầu: "Với tiêu chuẩn kép của tôi!"
Đàm Tịch: "......!Tôi chưa bao giờ thấy người mặt dày mày dạn không biết xấu hổ như thế."
Thế mà có thể lấy tiêu chuẩn kép ra nói một cách cây ngay không sợ chết đứng như vậy! Du Như Băng dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay Đàm Tịch, một lần nữa thành khẩn nói: "Tiểu Tịch à, các cậu là người trẻ tuổi đấy, hẳn nên có chí tiến thủ hoạt bát chút, nên theo đuổi sự kích thích và thử thách nhiều hơn."
Cô ấy so sánh năm nhóm thực tập sinh từ nhóm của lão sư Thủy Mục, sau đó nhìn thẳng vào mắt Đàm Tịch, động viên: "Nhìn thấy năm nhóm này chưa, nghe tôi nói, giết hết toàn bộ!"
Đàm Tịch: "......"
Cô ấy quên rằng mình cũng thuộc năm nhóm này sao?
Các thành viên trong nhóm của Du Như Băng nhìn thấy Du Như Băng gọi người đến xử lý mình như một kẻ đặc vụ ngầm, trong lúc nhất thời cũng vô cùng không nói nên lời —— nhóm trưởng của chúng ta có thực sự là một người bình thường sao?
Đội viên Lộ Kim Kỳ của Đàm Tịch nghe được lời này, thò đầu nhỏ ra hỏi: "Tại sao nha?"
Đàm Tịch cảm thấy không ổn —— sao cô gái trẻ này lại ở đây nữa!
Lộ Kim Kỳ là một thực tập sinh hạng A mạnh mẽ trong đội họ, giỏi về rap, nhưng trong vấn đề riêng tư lại là một cô gái trẻ với mười vạn câu hỏi vì sao, bất kì chuyện gì cô cũng có thể hỏi ra mười vạn câu hỏi vì sao, khiến người ta cảm thấy thật đau đầu, đến nay không người nào có thể trị được cô.
Đàm Tịch dừng một chút, nhìn về phía Archimedes chính thủ đang đối diện với cô gái vì sao.
Giang tinh đối đầu với cô gái vì sao, dường như nhìn thấy hy vọng nhỉ?
Du Như Băng nhìn Lộ Kim Kỳ, cô ấy vẫn biết Lộ Kim Kỳ.
Lộ Kim Kỳ có vẻ ngoài linh động và đáng yêu, đôi mắt to tròn, tươi ngon mọng nước lại xinh đẹp chớp mắt có loại ánh sáng vô tội, có thể rap tàn khốc hay lóa mắt không thì không nói, ngược lại có một loại tương phản kì lạ.
Du Như Băng thường xuyên đào quặng, tất nhiên cũng biết danh tiếng vang dội của "Cô gái vì sao".
Lộ Kim Kỳ mở to mắt nhìn Du Như Băng, lại hỏi: "Tại sao cô lại để cô ấy xử lý cô nha?"
"Tại sao ——"
Du Như Băng bỗng nhiên đứng dậy, ngắt lời cái tại sao thứ ba của cô, đạp lên giày cao gót lộc cộc đi đến chỗ ngoài cùng ngồi.
Đàm Tịch: "???"
Du Như Băng ngồi ở vị trí ngoài cùng, bình tĩnh cho mình một ngón tay cái, khen ngợi nói: "Chỉ cần tốc độ đổi vị trí của tôi quá nhanh, tại sao sẽ không đuổi kịp tôi!"
Đàm Tịch: "......"
Vậy cô ấy không phải rất tuyệt vời hả?
Trên màn hình vừa lúc vang lên giọng nói nhóm lão sư Thủy Mục quyết định cử ra nhóm Du Như Băng, sau đó đội của lão sư Tề Thư sẽ quyết định đội nào sẽ được cử ra.
Mọi người nín thở chờ kết quả được công bố, nhóm Tề Thư âm thầm cầu mong là tên của Chu Văn Quân.
"Nhóm chúng tôi quyết định cử ra ——"
"Nhóm Chu Văn Quân!"
Chu Văn Quân nghe vậy, vô thức quay đầu lại nhìn Du Như Băng, nhưng phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình, hai nốt ruồi lệ dưới đôi mắt trong veo của cô ấy tràn đầy cảm giác quyến rũ vô tận.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi, ánh mắt của hai người nhanh chóng dời đi, mỗi người đều chuẩn bị lên sân khấu.
Hai nhóm đứng trên hai sân khấu, trình diễn theo thứ tự, đầu tiên là màn biểu diễn 《 Hoa hồng đỏ 》 của nhóm Du Như Băng.
Đèn trên khán đài lập tức mờ đi, một luồng ánh sáng đỏ mơ hồ thần bí từ trên cao chiếu xuống, soi sáng bóng dáng cô đơn mà mảnh mai ở trung tâm sân khấu.
Cả khán đài vắng lặng.
Tiếng nhạc mang theo vẻ dịu dàng, mờ ảo vang lên, người phụ nữ với áo sơ mi trắng trong miệng ngậm một đóa hoa hồng đỏ tinh xảo xinh đẹp, thong thả mà kiêu ngạo xoay người lại.
Cô ấy mặc sức nở rộ như một bông hồng đỏ mỏng manh trong điệu nhạc, mỗi động tác vũ đạo đều mang theo vẻ quyến rũ xinh đẹp rất động lòng người, chớp mắt đã thống trị cả sân khấu.
Khoảnh khắc tiếp theo, những cúc áo không được xem là quá chặt chẽ nhanh chóng được tách ra, những động tác vũ đạo mềm mại ban đầu nhất thời được dung hòa với lực độ mạnh vừa phải.
Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy lười biếng dạo chơi trong khoảng không, chậm rãi đưa lên từ dưới lên trên, dễ dàng ngưng tụ ánh mắt của mọi người lên trên đầu ngón tay óng ánh của cô ấy.
Cô ấy như một nữ thần dẫn đường, dẫn dắt mọi người vào cõi tĩnh lặng, đắm chìm trong phong cảnh hữu tình hơn nữa.
Người dẫn đường dừng lại trước hai cánh hoa hồng đỏ thắm, cô ấy làm một động tác "im lặng".
Người ta nhìn thấy đôi môi, sống mũi cao, cũng nhìn thấy đôi mắt sâu hun hút như mực của cô ấy.
Đột nhiên, cô ấy nhìn về phía máy ảnh cong khóe môi, để lộ một nụ cười đầy quyến rũ và tự mãn.
Hiện trường ngay lập tức xuất hiện một loạt tiếng la hét.
Giờ phút này, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy —— cô ấy là đóa hồng đỏ khiến người ta quyến luyến không rời, đồng thời cô ấy cũng là vực thẳm của dục vọng khiến người ta liều mạng lao đến!
Cô ấy xe bông hồng, với nụ cười tà mị trên khóe môi, ngoắc ngón tay về phía máy quay và khán giả vừa yêu kiều vừa quyến rũ, sau đó eo thon xoay người quyến rũ trở lại trong điệu nhạc.
Sân khấu đột nhiên bừng sáng, đã đến giờ nhảy nhóm rồi!
Khi các thực tập sinh trong khu vực chuẩn bị nhìn thấy Du Như Băng mỉm cười và ngoắc ngón tay, tập thể đồng loạt bùng nổ tiếng hét chói tai, mắt hiện lên trái tim, khuôn mặt trở nên nóng bỏng.
Trì Noãn che lại cái miệng nhỏ, không ngừng kêu oa lên —— nhóm trưởng tuyệt vời nhất thế gian!!!
Ngay cả ánh mắt của Đàm Tịch cũng dần dần hiện lên vẻ phấn khích.
Ngay cả khi bây giờ các cô là đối thủ của nhau, cũng không cách nào ngăn được sự khao khát và ca tụng của Đàm Tịch đối với mỗi lần lên sân khấu của cô ấy.
Cô là trăm biến vạn biến, cô ấy không gì không làm được, cô ấy cũng rực rỡ lộng lẫy vô cùng.
Ngay cả khi nhảy giữa nhóm cô ấy chỉ cần đứng trên sân khấu là đã khiến mọi người không thể bỏ qua cô ấy.
Cô ấy được sinh ra để đứng trên sân khấu!
Sau đó nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo của Du Như Băng im lặng tuột khỏi vai, nửa bờ vai gầy mượt mà trắng nõn tự nhiên chạm vào không khí không bỏ sót chút nào.
Du Như Băng không để ý chút nào, ánh mắt quyến rũ nâng lên, xe hoa mỉm cười, xinh đẹp động lòng người.
Xung quanh lại bắt đầu vô vàn tiếng hét chói tai, nhưng Đàm Tịch đã bình tĩnh lại.
Bởi vì cô chợt nhớ ra rằng người đẹp lộ vai này trước khi lên sân khấu đã quấn chặt một chiếc áo lông, dáng vẻ trông như con cá mặn, toàn thân như bị tạt một chậu nước lạnh, tình cảm bao la mãnh liệt đang trào dâng ngay lập tức bị dập tắt, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nữa.
Đàm Tịch thở dài.
Thật là cuộc sống không dễ, giang tinh cởi quần áo..
Danh sách chương