Du Như Băng khi nên ra tay thì ra tay, lập tức lấy tinh thần xả thân cứu fans nhỏ nhận mình bại hoại, thành công hấp dẫn lực chú ý của Đường Hàn Thu, trong nháy mắt này ánh mắt hai người giao nhau, ở trong mắt nhau thấy bản thân mình.

Đường Hàn Thu không tiếng động nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy trong suốt, đáy mắt chớp động ẩn chứa ánh sáng ôn nhu, thần sắc bình tĩnh trấn định, tựa như một con tiểu bạch thỏ vô tội lại vô hại.

À không, thoạt nhìn thì vô tội vô hại nhưng rất bại hoại mới đúng.

Đường Hàn Thu trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nói nên làm sao thích ứng với sự thản nhiên này của cô ấy, có phải còn phải khen cô ấy một câu "Rất thành thật" hay không?
Sau một lúc lâu, Đường Hàn Thu mới mở miệng hỏi: "Cô ấy vì sao nói em bại hoại?"
Du Như Băng tự nhiên, không chút hoang mang trả lời: "Haiz, nói giỡn, nói giỡn." Kỹ thuật diễn rất thật giống như Đàm Tịch thật sự nói cô ấy là bại hoại vậy.

"Con nít chơi đùa đánh một hồi nháo một hồi, bình thường thôi." Cô ấy lại bồi thêm một câu.

Đường Hàn Thu nheo mắt, dùng ánh mắt tràn ngập đánh giá đem cô ấy trên dưới nhìn hết một lần: "Vậy các em còn nháo kiểu như vậy hả?"
Con nít nhà ai đùa giỡn sẽ nói đối phương là bại hoại?
Du Như Băng ngượng ngùng gãi đầu: "Haiz, Đường tổng quá khen."
Đường Hàn Thu: "......?"
Tôi cũng không khen em a?!
Đường Hàn Thu lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được, tư duy của em ấy người thường không thể với tới được.


Cô cũng không muốn lại lãng phí thời gian rối rắm với em ấy về đề tài này, yên lặng giơ tay vẫy vẫy, sau đó tiêu sái xoay người đi đến bên tường đứng, hai tay khoanh trước ngực đứng thẳng tắp dựa tường, một đôi mắt vô tình vô dục nhìn mọi người, giống như một người giám sát lạnh nhạt.

Hàn Vi nhìn về phía giáo viên vũ đạo: "Tiếp tục tập luyện đi." Sau đó đi đến bên người Đường Hàn Thu cũng giống vậy làm người giám sát trầm mặc.

Còn Lâm Lâm đi lấy ghế dựa lại đây cho Đường Hàn Thu, Đường Hàn Thu nói cảm ơn sau đó ưu nhã ngồi xuống, hai chân tự nhiên bắt chéo, khí chất vô cùng cao nhã, khí tràng cường đại làm người khác không thể bỏ qua.

Giáo viên vũ đạo ngơ nhác thu hồi ánh mắt, vội vàng vỗ tay: "Tốt, tốt, tiếp tục luyện tập đi."
Nhóm thực tập sinh cũng sôi nổi thu hồi ánh mắt, quay lại vị trí từng người.

Đàm Tịch và Du Như Băng cùng thở phào, khẽ khàng túm túm tay cô ấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Du Như Băng giống như theo lý thường: "Không có gì, bảo hộ fans nhỏ các cô đây là việc thuộc bổn phận của fans dẫn đầu như tôi."
Đàm Tịch: "......"
Đàm Tịch: "......!Được." Cô vui vẻ là được.

Đường Hàn Thu nhìn hiện trường một lần, chân thực cảm thụ một chút mị lực ở hiện trường của Du Như Băng.

Một khi âm nhạc vang lên, Du Như Băng sẽ lập tức thu hồi vẻ cợt nhả, lấy ra thái độ chuyên nghiệp để hòa nhập.

Lực độ và quản lý biểu tình vừa phải, giống như đem âm nhạc hòa vào xương máu, cùng kết hợp chặt chẽ với từng tiết tấu.

Lúc cô ấy nghiêm túc chuyên chú giống như biến thành một người khác, cả người đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trong ánh mắt chớp nháy đó như ngôi sao trên bầu trời lộng lẫy.

Năng lực nghiệp vụ của cô ấy xác thực không thể bắt bẻ được.

Đường Hàn Thu nâng tay lên thong thả đẩy mắt kính, đôi mắt giấu sau thấu kính không chớp mắt, ánh mắt nhìn theo động tác của Du Như Băng, giống như sợ mình sẽ bỏ qua mỗi một cái nháy mắt của cô ấy vậy.

Cho nên cô ấy có còn là Du Như Băng hay không? Đường Hàn Thu còn đang nghĩ vấn đề này.

Hay là đời trước cô ấy ẩn dấu tài năng? Nếu không phải, vậy thì cô ấy là ai?
Từ đâu tới đây? Tới đây như thế nào? Vì sao lại tới?
Lâm Lâm liếc mắt trộm nhìn tổng giám đốc mới một cái, phát hiện đôi mắt cô giống như dính trên người Du Như Băng vậy, hoàn toàn không chia cho người khác một cái liếc mắt nào, trong lòng nhịn không được phản bác: Đường tổng cô ấy cuối cùng là đến xem thực tập sinh hay là đến xem Du Như Băng đây?
Ngài đều nhìn chằm chằm người ta muốn xuyên thấu rồi!

"Các cô cảm thấy," Đường Hàn Thu bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Du Như Băng người này thế nào?"
Lâm Lâm không biết tổng giám đốc mới cuối cùng là muốn đáp án thế nào, cân nhắc một chút mới nói: "Cô ấy ở chung rất tốt, năng lực nghiệp vụ thực sự cũng làm người khác kinh diễm."
"Nhưng có đôi khi không quá đứng đắn." Hàn Vi nhận xét tiếp vô cùng khả quan.

Đường Hàn Thu gật đầu: "Ừm, có đôi khi không quá đứng đắn."
Cô suy nghĩ vừa đến, tiện đà chậm rãi nói: "Các cô có cảm thấy hay không, nghệ sĩ giống như em ấy vậy, nếu không làm idol hoặc là làm diễn viên......"
Cô nói đến chỗ này thì dừng lại, Hàn Vi và Lâm Lâm tức khắc yên tĩnh chờ cô tiếp tục nói ra vấn đề.

Đường Hàn Thu chạm gọng kính vàng tinh tế một chút, nhoẻn miệng cười, tiếp tục nói: "Hẳn là còn có thể đi kể chuyện tấu hài hay diễn kịch đi?"
Hàn Vi, Lâm Lâm: "......"
Đây là thực tập sinh còn chưa debut, lão bản có thể quy hoạch sẵn đường lui cho cô ấy rồi sao?
Chỉ là sao cảm thấy phong cách này hình như không ổn?
Du Như Băng này khuôn mặt xinh đẹp như vậy không làm minh tinh cũng quá đáng tiếc.

Hơn nữa lão bản nhà ai sẽ muốn cho thực tập sinh trẻ trung xinh đẹp đi làm nghệ sĩ hài a?! Nét bút hạ xuống này của ngài cũng lệch quá đi?!
Phát hiện tổng tài mới tính tình còn rất tốt, Lâm Lâm đánh bạo nói: "......!Nhưng khuôn mặt cô ấy xinh đẹp như vậy, không làm minh tinh cũng quá đáng tiếc."
Đường Hàn Thu mặt mày khẽ nhếch, hỏi ngược lại: "Nhưng em ấy mở miệng biết ăn nói như vậy, không đi tấu hài kể chuyện cũng thật đáng tiếc?"
Lâm Lâm cảm thấy khiếp sợ: Tôi thế nhưng không thể phản bác được!
Cô tức khắc thấy tâm phục khẩu phục: "Ngài nói rất đúng."
Còn Hàn Vi lại nghiêm túc tổng kết, cẩn thận tính toán tính khả thi, lại ở trong đầu lên kế hoạch một phen, cuối cùng mới lên tiếng nói: "Chúng tôi một lát nữa sẽ làm bản kế hoạch về phương diện làm nghệ sĩ hài của Du tiểu thư giao cho ngài."
Đường Hàn Thu nghe xong hơi sửng sốt, sau đó lấy tay che miệng thấp giọng cười khẽ lên.

Cô vốn dĩ chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhưng không nghĩ tới Hàn Vi thật sự sẽ nghiêm túc suy xét khả năng của cái này, còn nói đến có nề nếp, đứng đắn vô cùng.


Cô quả thực không đành lòng phá vỡ bảo mình nói giỡn, tưởng tượng suy nghĩ lại, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền: "Được, nếu Du Như Băng debut làm thần tượng thất bại, chúng ta sẽ cho em ấy làm nghệ sĩ hài.

Bản kế hoạch cũng không cần phải gấp gáp, các cô chậm rãi làm."
Du Như Băng hiện tại là nghệ sĩ ký với Hoa Diệu, tự nhiên cũng phải làm theo kế hoạch đã sắp xếp của Hoa Diệu, Hoa Diệu cũng muốn vì cô ấy lên kế hoạch tốt, nhiều hơn một kế hoạch, nhiều hơn một đường lui.

Đường Hàn Thu suy nghĩ một chút, ngạc nhiên phát hiện để cô ấy làm nghệ sĩ hài tính khả thi không nhỏ, cho nên dứt khoát để Hàn Vi làm một bản kế hoạch dự phòng.

Nếu Du Như Băng thật sự debut thất bại, vậy dứt khoát lưu loát đổi nghề làm hài kịch, cũng coi như không lãng phí nhân tài.

Đường Hàn Thu khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa lòng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm các thực tập sinh giữa vai chính sáng chói nở rộ.

Dù sao Du Như Băng đáp ứng đưa huyết kiếm cho cô rồi, kiếm không đến thì lấy cái đầu trên cổ cô ấy, cô thân là bên A cũng không có tổn thất gì lớn.

Chính chủ Du Như Băng đang chuyên chú với vũ đạo cũng không biết mình đã bị lên kế hoạch đến rõ ràng, chỉ cảm thấy sau cổ đột nhiên chợt lạnh, có loại ảo giác đầu khó giữ được.

Du Như Băng: Là điêu dân nào tơ tưởng cái đầu trên cổ trẫm?!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện