Đường Hàn Thu vô tình cúp điện thoại, cô là lần đầu tiên đối mặt với loại lời nói cầu vòng khoa trương cực độ này, cho nên có vẻ không biết nghe ai.

Cô không biết hiện tại ở trong thân xác của Du Như Băng tột cùng là người như thế nào, chỉ là đặc biệt tò mò, cô ấy lấy đâu ra nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy? Miệng cô ấy vì sao biết ăn nói như vậy?
Quan trọng nhất chính là, cô ấy vì sao luôn thổi phồng cô?!
Đây chẳng lẽ là bên trong công ty, công nhân viên chức nịnh nọt cấp trên?!
Nhưng cô cẩn thận ngẫm lại, nhà cô bên trong có hai vị một là đổng sự trưởng một là tổng tài, cũng không có gặp tình huống nào giống như cô vậy? Hay là nói đã từng gặp, sau đó đều bị đuổi việc rồi?
Rốt cuộc ba vị kia nhà cô đều không thích nghe người khác có ý nghĩ khác khen mình......!
Loại phương pháp khen như Du Như Băng này ở trước mặt bọn họ khẳng định sống không qua khúc đầu.

Nói đến cùng vẫn là cô quá chịu đựng cô ấy, ít nhất......!Trước mắt là như thế.

Đường Hàn Thu bất đắc dĩ thở ra một hơi, ngày mai bảo cô ấy chú ý một chút vậy, thổi phồng loạn một hồi như vậy, làm người khác nghe xong cả người phát ngứa.

Cô đem tư liệu trên mặt bàn sửa sang lại cho tốt, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi vào.

Cô liếc mắt một cái, là Đường Mặc Uyên.

Cô bắt máy, Đường Mặc Uyên mở miệng trước: "Đầu còn đau hay không?"
Cô đúng sự thật bẩm báo: "Còn ổn, có thể đi làm được."
Đường Mặc Uyên: "......!Em có thể ở nhà ngốc mấy ngày, công ty bên kia giao cho Hàn Vi cũng được."
Đường Hàn Thu ngồi trở lại: "Yên tâm, em không có vấn đề gì."
Cô đã không phải Đường Hàn Thu đời trước dại dột không biết gì.

Đời trước sau khi bị đẩy, bởi vì quá khó có thể tin, thân là con rối cô bắt đầu la lối khóc lóc, bày ra tiết mục khóc nháo, quyết không chịu bôi thuốc, còn bắt Cầu Vân Lập tới gặp cô.

Thật là hồi ức khiến người vô cùng không thoải mái.

Cô đời này tuyệt đối sẽ không giống với đời trước ngu xuẩn như vậy, thuốc nên nôi sẽ bôi, quyết không làm ra vẻ!
Đường Mặc Uyên dừng một chút, thỏa hiệp nói: "Nếu không thoải mái, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi, biết không?"
Đường Hàn Thu gật đầu, ứng hòa: "Vâng, vâng, em biết."
Đường Mặc Uyên chuyển sang chuyện khác: "Em ký với vị Du tiểu thư kia," anh hỏi, "Ba biết không?"
Đường Hàn Thu: "......!Em còn chưa có nói cho ba đâu."

Hai anh em ăn ý mà lâm vào trầm mặc.

Bởi vì bọn họ đều biết, Đường Hạc Thiên ấn tượng đầu tiên đối với Du Như Băng gần như là ác liệt, nếu để cho ông ấy biết con gái mình còn ký với cô ấy, không chừng sẽ nổi trận lôi đình, mỗi ngày đều lo lắng cô ấy có phải lại hại con gái mình không vui.

Đường Hàn Thu chủ động đánh vỡ trầm mặc: "Em bảo Đông Bá để ý rồi, nếu ba đã biết, em sẽ nhận được tin tức trước."
Đường Mặc Uyên nghĩ: "Mẹ đâu?"
Đây chính là người duy nhất có thể ngăn lại Đường đại chủ tịch nhà bọn họ.

Nhớ năm đó vợ Đường Mặc Uyên không muốn làm phu nhân nhà giàu nhàn nhã, dứt khoát lại kiên quyết chạy ra ngoài đi gây dựng sự nghiệp, Đường đại chủ tịch rất tức giận, đặc biệt khi biết con trai mình vẫn duy trì thái độ như vậy, càng tức hơn.

Gây dựng sự nghiệp vất vả, ông ấy so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, cho nên mấy ngày liền chỉ trích Đường Mặc Uyên không đau lòng cho vợ mình, mặc kệ vợ mình đi chịu khổ.

Cuối cùng vẫn là vợ của Đường đại đổng sự Liễu đổng sau khi đi công tác về nước, dọn ra ví dụ của bản cũng có sự nghiệp đảm đương, tỏ vẻ ủng hộ con trai con dâu, lúc này mới đem lửa giận của Đường đổng mạnh mẽ dập tắt.

Còn có chuyện Đường Hàn Thu nhậm chức tổng tài Hoa Diệu, nếu không có mẹ cô làm hậu thuẫn, Đường Hạc Thiên sẽ không dễ dàng nhả ra để cô làm như vậy.

Đường đổng —— nam nhân sợ vợ thương vợ nhất thế giới.

Đường Hàn Thu: "Em còn chưa kịp nói với mẹ."
Đường Mặc Uyên tận tâm nói: "Nhớ rõ thông báo cho mẹ, mất công lúc ba tức giận không kịp cản."
Đường Hàn Thu tỏ vẻ một hồi liền đi bẩm báo Thái Hậu.

Đường Mặc Uyên bỗng nhiên lại hỏi: "Em tại sao ký với Du tiểu thư?"
"Em cho rằng cô ấy có giá trị thương mại?"
"Đương nhiên," Đường Hàn Thu hai chân bắt chéo, hai mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt, ý vị không rõ nói, "Rốt cuộc, em ấy là vai chính a."
...!
Du Như Băng cuối cùng thành công kiếm được hai vạn năm, Cầu Vân Lập nổi giận đùng đùng rời đi.

Hàn Vi nói với cô ngày mai không đến đón cô, mong cô tự mình đến Hoa Diệu, cô nói không thành vấn đề.

Sau đó tan cuộc, ai về nhà nấy.

Du Như Băng sau khi trở về phòng ngủ trước tắm rửa một chút, nước ấm áp chảy xuống đầu, khuôn mặt cô ôn hòa hơn, hai vai cũng tùy ý chậm rãi thả lỏng, toàn thân trên dưới mỗi một tế bào đều thoải mái phát ra tiếng kêu to.

Trong buồng vệ sinh chậm rãi hiện lên một tầng sương khói mờ ảo, ôn nhu không tiếng động nhẹ ôm lấy dáng người xinh đẹp kia.


Cô lẳng lặng mà đứng, bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều sự việc.

Ví dụ như buổi tối ngày đó lão Du đi, hai người làm ầm ĩ một trận.

Cô bực bội, tức giận, cuối cùng đẩy cửa chạy đi, đó là lần gặp mặt cuối cùng của cô với lão Du.

Vô cùng không ổn, cô thường xuyên nghĩ như vậy.

Cô vẫn luôn cảm thấy ngày đó mình xấu tính nên mới hại chết người nuôi cô lớn, sẽ kêu cô "Kẹo nhỏ", sẽ ngay lúc cô khổ sở mua kẹo cho cô ăn, còn đặc biệt thích giúp đỡ người khác, người ba vì nhân dân phục vụ.

Cô cho rằng mình là tội nhân, là tội nhân tính tình bạo ngược, từ mười sáu tuổi đến hôm nay.

Cho nên cô học cách dùng vị ngọt khắc chế tính tình của mình, cũng học được cách tự mình kiếm tiền mua kẹo, hơn nữa nỗ lực trở thành người tốt như lời lão Du nói—— chẳng sợ lại nghèo lại khổ, cũng tuyệt đối không đi trộm cắp cướp đoạt, hãm hại người thiện lương.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô kháng cự làm đồng minh với hệ thống như vậy.

Lão Du nhà cô khẳng định không muốn nhìn cô đi hãm hại Đường Hàn Thu, cướp đoạt tài phú của cô ấy, nếu không ông ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.

Du Như Băng suy nghĩ quay trở lại, hất nước lên mặt, nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, âm thầm thề: Lão Du người yên tâm, con khẳng định sẽ giúp Đường Hàn Thu thật tốt, con sẽ không có nửa điểm tâm tư bất chính với cô ấy!
Sau khi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Hứa Tảo mới trở về.
Các cô ở trường học là ở phòng bốn người, nhưng thời điểm năm hai có hai người dọn ra ngoài ở, tới giờ vẫn không có người mới vào, vì vậy cũng giống như phòng hai người.

Hơn nữa cùng phòng ngủ cũng chưa chắc là cùng chuyên ngành, ví dụ như hai cô, cô là ngành biểu diễn, Hứa Tảo là ngành đạo diễn.

Du Như Băng nóng bỏng cùng em gái nhỏ Hứa Tảo chào chào hỏi, Hứa Tảo chào lại một tiếng, lại hỏi: "A, cái kia, hôm nay tôi đụng phải Cầu tiên sinh, anh ta tìm cậu, cho nên tôi nói cho anh ta cậu ở Hoa Diệu......!Cậu đã gặp anh ta chưa?"
Du Như Băng hít một hơi —— phá án! Thì ra là em gái này nói cho hắn ta tôi ở đâu!
Cô bỗng nhiên lại trầm mặc, bởi vì cô vừa nhớ ra, Hứa Tảo cũng là một trong những người theo đuổi Cầu Vân Lập mạnh nhất!
Hứa Tảo không phải như Đàm Tịch nhất kiến chung tình, mà là lâu ngày sinh tình, từng bước một luân hãm vào giá trị nhan sắc và khí chất cao quý của Cầu Vân Lập—— Du Như Băng cũng thừa nhận, thời điểm Cầu Vân Lập không làm gì ngu xuẩn hoặc không nói lời nào, đích thực vẫn có khí chất cao quý, giá trị nhan sắc rất cao.

Sau đó, Hứa Tảo bởi vì ghen ghét nguyên chủ được Cầu Vân Lập thích mà hắc hóa, thành một trong những nữ phụ ác độc nhất, không thiếu gây tai họa cho nguyên chủ.

Tiêu chuẩn nữ chủ khổ tình bên người tất cả đều là nữ phụ ác độc.


Du Như Băng: Con mẹ nó thật mệt tâm a.

Nhưng có một điều rất quan trọng, ở cốt truyện chính nhắc tới, Hứa Tảo có tài hoa.

Chẳng qua giai đoạn sau cô tập trung hãm hại nguyên chủ, hầu như không làm chính sự, tài hoa cũng trở nên lu mờ không có ánh sáng, giống như một vật dư thừa them vào.

Cô đem ghế dựa dọn đến bên cạnh bàn Hứa Tảo, tiếp đón cô ấy ngồi xuống, lời nói thấm thía: "Tảo này, tôi hỏi cậu vấn đề này được không?"
Hứa Tảo đối mặt với tính cách biến hóa lớn của bạn cùng phòng, có chút giật mình, vài giây sau gật gật đầu: "Cậu hỏi đi."
Du Như Băng: "Nếu ban đầu một người nam nhân sắp cùng đính hôn với một nữ nhân khác đặc biệt yêu hắn, đột nhiên tìm được chân ái rồi muốn làm bạn cả đời, cậu cảm thấy hắn có phải nên hủy bỏ hôn ước dũng cảm theo đuổi tình yêu hay không?"
Hứa Tảo không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên!" Còn nói thêm, "Nếu không chính là làm tổn thương cả ba người a!"
Không có cơ sở tình cảm thì hôn nhân căn bản là sẽ không hạnh phúc, nếu sau khi kết hôn ngày ngày đêm đêm đều chịu dày vò, thì cuộc hôn nhân này sẽ mất đi ý nghĩa của khế ước thần thánh, biến thành pháp trường tử vong.

Du Như Băng ngữ khí thay đổi, sâu kín ám chỉ: "Nhưng hắn không như vậy, hắn lựa chọn hôn ước, cũng không buông bỏ được chân ái, hắn thậm chí sẽ cùng với vô số nữ nhân mê luyến hắn quanh co."
Cô ngóng nhìn Hứa Tảo: "Nếu cậu là chân ái đó, cậu sẽ muốn một nam nhân như vậy sao?"
Hứa Tảo giật mình một cái, kháng cự lắc đầu: "Không không không, không muốn không muốn!"
Du Như Băng hơi mỉm cười: "Vậy cậu nhất định phải đánh bóng đôi mắt, tránh xa Cầu Vân Lập một chút, hắn chính là tra nam như vậy, Đường tổng chúng ta cũng không thích hắn!"
Hứa Tảo: "???"
Thật là một ngụm dưa lớn!!!
Cô thân là bạn cùng phòng của Du Như Băng, quan hệ với Du Như Băng cũng không tệ lắm, tự nhiên cũng biết đại thiếu gia của giải trí Phong Đình gần đây đang theo đuổi Du Như Băng.

Cô có thể nhìn ra, Cầu Vân Lập là thật sự thực thích Du Như Băng.

Nhưng nếu đương sự Du Như Băng chính miệng đóng dấu hắn là tra nam, vậy thì tính chất không giống nhau.

Ở trong ấn tượng của Hứa Tảo, Du Như Băng không phải là người có tính vô duyên vô hất nước bẩn vào người khác, tính tình cô ấy rất tốt cũng rất mềm mại.

Nếu cô ấy nói Cầu Vân Lập là tra nam, vậy xác định chắc chắn tám chín phần mười là thật.

Hứa Tảo bởi vậy đối với Cầu Vân Lập đã sáng suốt nhiều hơn.

Du Như Băng vỗ bả vai cô, dặn dò nói: "Nhất định phải chuyên chú vào sự nghiệp của cậu, đừng có lỗi với tài hoa của cậu!"
Lỡ đâu Đường tổng chúng ta đầu tư cho cậu thì sao!
Hứa Tảo không rõ nguyên do mà gật đầu.

Du Như Băng lúc này mới bày ra tươi cười: "Bất quá tôi vẫn muốn giải thích một chút, Đường tổng của chúng ta là người tốt, ngày đó đánh tôi chỉ do lỡ tay, hy vọng cậu đừng hiểu lầm Đường tổng chúng ta là nữ nhân hư, chị ấy vô cùng tốt, tin tôi!"
Lông mày Hứa Tảo giật giật, không tỏ ý kiến: "Đánh người làm sao có thể nói là lỡ tay chứ......"
Ngày đó Đường Hàn Thu dáng vẻ vội vàng khí thế, cô trộm nhìn từ video của người khác thấy được, thật sự không giống như lỡ tay, căn bản là hướng về phía Du Như Băng mà đánh.

Khiến cô cảm thấy Đường Hàn Thu thật đáng sợ, như một con mãnh hổ tùy lúc sẽ hung tợn ăn thịt người, thế nào cũng cùng chữ "Tốt" không dính dáng đến nhau.


"Đại khái là bị tra nam chọc cho đầu óc ngớ ngẩn đi." Du Như Băng mặt mang tươi cười nói, "Hơn nữa chị ấy dám làm dám chịu, thái độ thành khẩn xin lỗi và bồi thường một việc đều không thiếu, là chính tôi không cần mà thôi."
Đường Hàn Thu xin lỗi thành tâm thành ý, đều mua rất nhiều kẹo cho cô rồi a.

Du Như Băng nói rất thành khẩn, không giống như nói dối, Hứa Tảo ý nghĩ bắt đầu dao động, trên mặt xuất hiện thần sắc do dự.

Du Như Băng thấy thế, nắm lấy cơ hội khó có được, khí thế muốn đánh tan do dự của cô ấy.

Nếu Hứa Tảo đối với Đường Hàn Thu có thành kiến, về sau có tác phẩm tốt không muốn cho cô ấy đầu tư thì làm sao bây giờ!
Đường tổng nếu thiếu máu, Hoa Diệu cũng sẽ thiếu máu a!
Du Như Băng vẫy vẫy tay, khẩu khí lão luyện: "Loại sự việc này có gì do dự đâu, để chị đây giúp cậu giải quyết!"
Hứa Tảo: "???" Cậu không phải nhỏ hơn so với tôi sao?!
Du Như Băng đứng dậy cầm mấy viên kẹo đặt ở trên bàn cô ấy, lại cầm lấy một viên nhét vào trong tay cô ấy.

Đôi mắt Hứa Tảo sau gọng kính dày nặng hình tròn mờ mịt chớp chớp, hoàn toàn không biết cô ấy từ khi nào bắt đầu trở nên thích ăn kẹo, rõ ràng lúc trước rất ít thấy cô ấy ăn kẹo.

Hứa Tảo nắm chặt giấy gói mấy viên kẹo nho nhỏ tươi sáng kia, tò mò hỏi: "Cậu vì sao đột nhiên thích ăn kẹo?"
Đương nhiên là bởi vì tôi không phải Du Như Băng trước kia a.

Du Như Băng bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi thay đổi, các mặt, cho nên bắt đầu sinh hoạt khác trước, cậu quen thì tốt rồi."
Hứa Tảo: "......" Vậy cậu thay đổi cũng quá nhiều! Còn muốn làm chị của tôi!
Du Như Băng: "Đừng nói tới tôi, cậu ăn trước đã."
Hứa Tảo không rõ nguyên do, đành phải ăn kẹo dưới cái nhìn thâm trầm chăm chú của cô ấy.

Du Như Băng lộ ra một nụ cười vừa lòng, hỏi cô ấy: "Ngọt không?"
Hứa Tảo gật gật đầu.

Kì lạ là ăn còn ngon.

Du Như Băng: "Đường tổng mua."
Ngay sau đó lại nói: "Ăn kẹo của chị ấy, cậu chính là fans chị ấy, từ nay về sau chị ấy đối với cậu mà nói chính là người tốt nhất trên thế giới."
Hứa Tảo thiếu chút nữa bị kẹo làm nghẹn lại, tức khắc trừng lớn mắt.

Du Như Băng nhẹ nhàng nói: "Đây không phải giải quyết xong rồi sao!"
Hứa Tảo như ở trong mộng mà nhìn cô ấy.

Du Như Băng ưỡn ngực, chính khí mười phần nói: "Cảm ơn tôi thì không cần, vì nhân dân phục vụ, là công việc thuộc bổn phận của người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản chúng ta!"
Hứa Tảo: "???"
Phong cách đột nhiên tích cực hướng về phía trước?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện