Giản Thanh nói xong, tiếp theo là đến Chử Yến.

Lộc Ẩm Khê không có hứng thú nghe, liền chuồn ra ngoài, đi tới phòng chờ bên ngoài học viện tìm nhân viên uống trà, tán gẫu và ăn vặt.

Trong phòng nghỉ còn có một chiếc ghế mát xa bằng điện, lực độ rung rất tốt khiến người ta cảm thấy thoải mái, Lộc Ẩm Khê quyết định buổi chiều cũng sẽ ở chỗ này thoải mái dễ chịu mát xa, không muốn đi vào trong tìm kiếm sự tức giận.

Giữa cuộc hội nghị, Giản Thanh gửi cho nàng một tin nhắn

【Trợ lý Lộc, cà phê nguội rồi, đổi cho tôi tách khác. 】

Lộc Ẩm Khê đang nằm trên ghế mát xa, đánh chữ bùm bùm trả lời.

【Giản lão sư, tự mình làm đi, cơm no áo ấm (*▽*). 】

Tại địa điểm tổ chức có đội ngũ nhân viên phụ trách châm trà,mà ghế chuyên gia lại là đối tượng chăm sóc chính, Giản Thanh hoàn toàn đang trêu chọc nàng.

Nàng không mắc lừa.

Một phút sau, Giản Thanh tự mình mang cốc đến phòng nghỉ, đổ đầy nước nóng để pha cà phê

Các nhân viên vội vàng tiến lên để giúp đỡ, Giản Thanh lịch sự từ chối.

Lộc Ẩm Khê khi nhìn thấy cô liền nhảy lên khỏi ghế mát xa, tiến lại gần,đang mỉm cười định nói gì đó, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi, đỡ lấy ngực.

Giản Thanh đặt tách cà phê xuống, đỡ lấy vai nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Lộc Ẩm Khê quay đầu lại hung tợn trừng chiếc ghế mát xa, ghé sát tai Giản Thanh, muốn nói gì đó nhưng lại ngượng ngùng không nói ra.

Nàng dậm chân, chạy vào nhà vệ sinh.

Giản Thanh đuổi theo để xem tình hình.

Thấy cô đuổi theo, Lộc Ẩm Khê cởϊ áσ khoác, ném lên tay cô rồi bước vào buồng vệ sinh kế bên.

Giản Thanh gõ cửa hỏi:"Làm sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái?"

Trong khoang truyền ra tiếng nói nhỏ như ruồi muỗi kêu của Lộc Ẩm Khê: "Không có ... ghế massage làm bung áσ ɭóŧ của tôi mất rồi..."

Giản Thanh sửng sốt.

"Không cho cười!" Trong khoang lại vang lên âm thanh xấu hổ cùng giận dữ, "Cười trộm cũng không cho!"

Giản Thanh ờm một tiếng, không nói gì thêm.

Một lúc sau, Lộc Ẩm Khê thắt nút nội y rồi mở cửa ra ngoài.

Giản Thanh tay phải cầm áo khoác, tay trái nắm chặt đặt lên môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Lộc Ẩm Khê giả vờ bình tĩnh, vuốt vuốt tóc, đi tới trước gương, lấy ra một túi mỹ phẩm nhỏ, tô son môi, che giấu vẻ xấu hổ: "Kỳ thực, loại tai nạn này không có gì là lạ. Khi tôi là minh tinh, có rất nhiều trường hợp khẩn cấp, chuyện này chẳng là gì cả ..."

Giản Thanh nhìn gương mặt hồng hồng của nàng, gật đầu không nói lời nào.

Lộc Ẩm Khê giật chiếc áo khoác trong tay Giản Thanh mặc vào, một bên mặc vào, một bên thấp giọng uy hiếp: "Chị không được nói cho ai hết!"

Quá mất mặt! Nếu nói ra thì hình tượng của nàng sẽ mất hết.

Giản Thanh mặt không đổi sắc gật đầu, nhà nhạt nói:"Cà phê của tôi nguội rồi."

Lộc Ẩm Khê hiểu ý cô, xoa xoa sống mũi: "Tôi sẽ pha lại cho chị..."

Giản Thanh khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm chậm rãi gật đầu, đầu ngón tay gõ gõ lên cánh tay như đang chơi dương cầm, bộc lộ tâm tình vui vẻ.

Vì vậy, cả buổi chiều nay, Lộc Ẩm Khê thành thật trở thành trợ lý của Giản Thanh, ngồi phía sau cô, bưng trà rót nước hầu hạ, đợi cô sai khiến bất cứ lúc nào.

Lần đầu tiên nút áσ ɭóŧ bị ghế massage bung ra, lần thứ hai là vào buổi chiều.

Sau khi Lộc Ẩm Khê chạy vào nhà vệ sinh hai lần, nàng âm thầm suy nghĩ xem có phải bộ đồ lót này không vừa vặn hay không, chẳng lẽ gần đây tập thể dục không cẩn thận liền đem số đo vòng ngực giảm xuống? Khi trở về có nên mua một ít đồ mới hay không?

Nghĩ được một nửa lại lắc đầu nguây nguẩy, các chuyên gia trên sân khấu vẫn đang nói về nghiên cứu học thuật, nàng lơ đễnh nghĩ đến đồ lót thật sự là không đúng.

Lộc Ẩm Khê cố gắng tập trung nghe kỹ, nhưng các chuyên gia nghiên cứu quá sâu, một số thuật ngữ nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng. Không nghe được mười phút liền ngáp vài cái.

Buổi trưa rất dễ buồn ngủ, ngoài những người ở hàng ghế đầu yên lặng chăm chú lắng nghe, thì cũng có không ít bác sĩ ở hàng ghế sau che miệng ngáp dài, vội vã chạy ra ngoài pha cà phê để tỉnh táo hơn.

Lộc Ẩm Khê chỉ nhìn Giản Thanh ở phía trước, cố trụ qua cơn buồn ngủ.

Bất cứ khi nào Chử Yên quay đầu cùng Giản Thanh thấp giọng nói chuyện, Lộc Ẩm Khê đều ở phía sau ho nhẹ vài tiếng, gián tiếp nhắc họ rằng nàng đang ở phía sau nhìn chằm chằm, nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhưng hai cái đầu không cần thiết phải gần nhau quá.

*

5 giờ chiều, hội nghị kết thúc, ban tổ chức thành phố C mời tất cả các thành viên tham dự tham gia bữa tiệc tối.

Đôi khi, bệnh viện tổ chức hội nghị học thuật không chỉ để học hỏi và chia sẻ kinh nghiệm lâm sàng mà còn để lan tỏa tầm ảnh hưởng của bệnh viện, thiết lập mối quan hệ giao lưu cùng hợp tác nhất định với các chuyên gia từ các tỉnh, thành phố, đôi khi có thể nhờ vả được một số việc.

Bữa tiệc là nơi tốt nhất ở Trung Quốc người với người duy trì mối quan hệ, đôi khi những điều khó nói trong bệnh viện được giải quyết bằng một vài ly rượu trên bàn ăn cùng một vài câu nói.

Trong khách sạn, chủ nhiệm Trương của Khoa ung thư thành phố và phó viện trưởng Lâm phụ trách mảng ung thư liên tục chúc rượu và mời các chuyên gia từ các tỉnh cùng thành phố lớn đến hội chẩn một hoặc hai lần mỗi tháng, hoặc tìm cách thiết lập mô hình hợp tác tham vấn từ xa.

Ung thư là căn bệnh nguy hiểm, người bệnh tập trung chủ yếu ở các bệnh viện lớn ở các tỉnh thành phố hoặc các thành phố cấp 1, cấp 2.

Khoa ung thư ở một số thành phố nhỏ thuộc các khoa biên.

Bệnh nhân được can thiệp bởi bộ phận chuyên khoa liên quan.

Hoặc là bác sĩ ở các bệnh viện lớn tuyên bố không thể cứu chữa được, cùng đường bí lối mới chọn về khoa ung bướu ở thành phố nhỏ để được chăm sóc giảm nhẹ.

Lại hoặc là một số gia đình có hoàn cảnh nghèo khổ, điều kiện kinh tế không hỗ trợ đến bệnh viện lớn điều trị tốt hơn nên đành phải nằm lại đây.

Thiết lập mối quan hệ hợp tác với các bệnh viện lớn, một mặt có thể luân chuyển bệnh nhân, mặt khác cũng có thể cho bệnh nhân điều trị chuyên nghiệp hơn.

Lộc Ẩm Khê ở bàn bên cạnh, căng tai nghe được cái biết cái không.

Giản Thanh và Chử Yến trông đặc biệt trẻ trong một nhóm các chuyên gia 40, 50 tuổi. Hầu hết thời gian, họ đứng dậy và rót rượu cho mọi người.

Giản Thanh sẽ không nói chuyện một cách lạnh lùng ở nơi xã giao chính thức như thế này. Theo phép xã giao, cô sẽ giao tiếp với mọi người theo cách thích hợp, khiêm tốn bày tỏ ý kiến cá nhân, cô không phải loại người dốt đặc về việc đối nhân xử thế, thậm chí có thể được xem là thành thạo.

Lộc Ẩm Khê nhìn cô từ xa, trong lòng thầm phỏng đoán tuổi cô.

Lần trước nghe Trương Dược nói rằng cô học đại học năm 16 tuổi, 24 tuổi du học trở về rồi bắt đầu làm việc tại bệnh viện. Năm nay, cô vừa thăng chức phó chủ nhiệm y khoa.

Trong hệ y tế, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ một năm có thể trực tiếp thi cử khám bệnh, trong thời gian hành nghề 2 năm có thể sẽ về cơ sở nông thôn hành nghề 1 năm, năm thứ ba có thể tranh cử phó chủ nhiệm y khoa.

Trẻ nhất trên lý thuyết là 27 tuổi.

Tuy nhiên, bệnh viện là cơ sở công lập, phân bổ tài chính, số lượng biên chế có hạn, mỗi củ cải một cái hố, đều sẽ có một chủ nhiệm ở mỗi khoa, một số phó chủ nhiệm y khoa cần báo cáo cấp trên phê duyệt.

Có khi dù thi tuyển chức danh nhưng bệnh viện bị giới hạn số lượng cơ sở, không thuê được, vẫn phải căn cứ vào thâm niên và chờ các bậc cao nhân phía trước nghỉ hưu.

Cho nên, trên thực tế, cũng có khả năng là 28, 29, 30, hoặc thậm chí hơn 30.

Lộc Ẩm Khê chống cằm cười nhẹ.

Hơn con người thật của nàng khoảng 4 hoặc 5 tuổi, ở một mức độ nhất định, điều này đáp ứng được yêu cầu mẫu người lý tưởng hơn nàng trong vòng 7 tuổi.

Uống xong ba hiệp, phó viện trưởng Lâm ở thành phố số 1 bắt đầu đào nhân tài, muốn đào Giản Thanh và Chử Yến đến bệnh viện của hắn ta.

Giản Thanh được coi là phó chủ nhiệm trẻ tuổi ở bệnh viện trực thuộc số 1 Giang Châu, trên nàng là một nhóm chủ nhiệm cùng phó chủ nhiệm cao tuổi đè nặng, khi bệnh viện thiếu biên chế, các phó chủ nhiệm trẻ tuổi được sử dụng như sĩ quan danh dự, phụ trách chỉ định khi nhập viện, hoặc nhắc nhở một số bệnh nhân nội trú không đúng tác phong.

Nếu đổi sang một bệnh viện nhỏ hơn, thực sự có thể sống dễ dàng hơn.

Lộc Ẩm Khê thẳng lưng, căng tai nghe câu trả lời của Giản Thanh.

Không chờ được đến khi Giản Thanh mở miệng, lưng nàng đột nhiên buông lỏng.

—— Nút áσ ɭóŧ lại bị bung ra.

Không quan tâm đến câu trả lời của Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê giả vờ bình tĩnh, rời khỏi bàn ăn, bước đến cửa phòng vệ sinh, nhanh chóng chui vào.

Vừa mở cửa bước ra, nàng đụng phải Giản Thanh đang rửa tay ở trước bồn.

Nhìn thấy Lộc Ẩm Khê đi ra, cô lau khô tay rồi khẽ nói: "Tôi đưa em đi trung tâm thương mai."

"Đi đến đó làm gì?"

Giản Thanh nhìn ngực nàng:"Mua nội y."

Lộc Ẩm Khê cũng cúi đầu nhìn nhìn, mặt có chút nóng lên: "Không sao, trở về mua cũng còn kịp, tiệc tối vẫn chưa kết thúc sao?"

Giản Thanh nghiêm nghị nói: "Tôi nói với họ rằng trợ lý của tôi trưa nay vẫn luôn ho khan, có dấu hiệu bị cảm, phải trở về uống nhiều nước ấm cùng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Khụ khụ khụ!" Lộc Ẩm Khê lại ho khan vài tiếng, hít hít mũi nói: "Cổ họng của tôi luôn ngứa ngáy, có lẽ tôi thực sự bị cảm rồi."

*

Ở thành phố C cũng có Galaxy Plaza, khá gần khách sạn nơi các nàng ở.

Bước vào trung tâm, cả hai sánh bước bên nhau khiến người qua đường thường xuyên phải ngoái nhìn.

Giản Thanh vóc người cao gầy, khí chất thanh lãnh, có cảm giác cấp trên lãnh đạm, đôi mắt lạnh như băng quét qua, không ai dám nhìn cô. Lộc Ẩm Khê khí chất ôn hòa, nhưng tiếp thu quá nhiều việc huấn luyện hình thể chuyên môn cho nghệ sĩ, sau khi thành danh, đi đến đâu đều là chúng tinh phủng nguyệt*, dần dà, nàng đã tự tạo ra hào quang cho riêng mình.

(*: nguyên văn: Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Hai người hòa trong cùng một đám người, cả hai đều rất đẹp mắt, nhưng lại tồn tại loại cảm giác có thể đứng ta xa để xem nhưng không thể tiến lại gần.

Bước vào cửa hàng đồ lót, nhân viên hướng dẫn cửa hàng chào đón, hỏi các nàng thích kiểu đồ lót nào.

Lộc Ẩm Khê không muốn từ từ chọn lựa, nàng chọn ngẫu nhiên một chiếc trông vừa người sau đó đi đến phòng thử đồ.

Giản Thanh giữ chặt nàng lại.

Lộc Ẩm Khê xoay người hỏi:"Làm sao vậy?"

Giản Thanh liếc nhìn ngực nàng rồi bình tĩnh đề nghị: "Thử cái khác đi. Kích thước của cái trên tay em quá nhỏ, không thích hợp."

Lộc Ẩm Khê nhìn nhìn nội y trên tay, sau đó cúi đầu nhìn ngực.

Vào mùa đông, nàng mặc một chiếc áo khoác dày, không dễ nhìn ra kích thước lớn nhỏ, Giản Thanh nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được kích cỡ, đây hoàn toàn không phải là kết luận rút ra từ việc quan sát tại chỗ, mà là, từ trước...

Nghĩ đến viễn cảnh nàng khỏa thân dưới ánh trăng, để ngực trần và vắt chân lên eo cô, hai má Lộc Ẩm Khê nhanh chóng ửng hồng.

Nàng trừng mắt nhìn Giản Thanh, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết cô: "Chị cho rằng tôi quên sao!"

Giản Thanh gật đầu:"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nhãn lực cùng trí nhớ tốt không phải lỗi của cô.

Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng, không muốn để ý đến cô, quay người lại cẩn thận chọn một chiếc, đi vào phòng thử đồ.

Chiếc được chọn lại thực sự phù hợp hơn. Lộc Ẩm Khê yêu cầu nhân viên hướng dẫn lấy một vài chiếc mới khác.

Người hướng dẫn mua sắm đã nhân cơ hội này để quảng bá: "Tiểu thư, có muốn xem những kiểu áo khác không? Cửa hàng của chúng tôi gần đây đã cho ra mắt một bộ đồ lót chống ung thư mới có thể ngăn ngừa ung thư vú, chỉ có 1888 nhân dân tệ."

Lộc Ẩm Khê lắc đầu, tỏ vẻ không hứng thú.

Nếu một bộ đồ lót có thể có tác dụng ngăn ngừa ung thư vú, thì các nhà nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm ngày đêm nuôi dưỡng động vật, chạy số liệu cả ngày lẫn đêm sẽ về quê nuôi cá và trồng rau mất.

Một bộ 1888 tệ, tất cả thuế thông minh đã được tính toán vào đó.

Giản Thanh ở phía sau lưng nàng, hỏi: "Nó được làm bằng chất liệu gì? Nguyên lý chống ung thư nào?"

Nhân viên hướng dẫn A nghĩ rằng Giản Thanh có hứng thú, vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ: "Là thế này. Đồ lót chống ung thư này được thiết kế bởi các nhà thiết kế hàng đầu của thương hiệu chúng tôi, nguyên liệu sản xuất được nhập khẩu từ nước ngoài, chẳng hạn như bông silicone thịt từ nước D, lụa ve vàng từ nước H, v.v... rất đắt, đảm bảo sẽ đáng đồng tiền bát gạo! "

Nhân viên hướng dẫn B cũng tiến lại đây:" Ngày nay, rất nhiều phụ nữ mắc bệnh ung thư vú, tôi nghe các chuyên gia cho biết căn bệnh này đang có xu hướng ngày càng trẻ hóa. Như năm ngoái, có một nữ minh tinh mới ngoài 30 tuổi chết vì ung thư vú giai đoạn cuối, thật là đáng sợ ~, tôi liền mua hai chiếc để mặc,"

Nhân viên hướng dẫn C tiếp tục nói: Một cuộc khảo sát của chuyên gia cho thấy rằng mặc đồ lót có gọng thép hơn 8 giờ mỗi ngày sẽ làm tăng xác suất ung thư vú lên 20 lần! Đồ lót chống ung thư của chúng tôi đều được thiết kế không có gọng thép và sẽ không gây ngột ngạt, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu và ngăn ngừa nhiều bệnh tật. Tôi có thể cho hai người dùng thử được không? Nó đang ở trên quầy trưng bày đây. "

Ba người nhân viên hướng dẫn thay phiên nhau ra trận, một đống danh từ thật thật giả giả được nói ra, nếu là người thường thì có lẽ đã bị lừa.

Lộc Ẩm Khê ngẩn người một lúc, mắt nhìn Giản Thanh, trong lòng nói: Chỉ cần ngươi không rời chuyên gia ba câu, có một chuyên gia thực sự đang đứng ở trước mặt ngươi.

Giản Thanh quét qua áσ ɭóŧ sặc sỡ trên giá trưng bày, không nói thêm điều gì, chỉ lời ít ý nhiều mà nói:"Tuyên truyền sai sự thật."

Bốn chữ này có vẻ không thuyết phục lắm so với mớ thuật ngữ mà nhân viên hướng dẫn sử dụng, nhưng bị vẻ ngoài lạnh như băng, ít nói ít cười của cô dọa đến mức nghi ngờ về lời nói của mình.

Nhân viên hướng dẫn trung gian nói: "Không có tuyên truyền sai sự thật. Thương hiệu của chúng tôi là một thương hiệu lâu đời, đều dựa trên cơ sở khoa học. Giống như bộ đồ lót đầu tiên mà vị tiểu thư này chọn, nếu quá nhỏ cùng chật chội, có thể gây tăng sản vú, từ đó có thể dẫn đến ung thư. "

Giản Thanh mặt không biểu cảm phản bác: "Nếu áσ ɭóŧ quá chật sẽ gây ung thư vú thì mặc quần bó sát có thể gây ung thư chân? Mang giày chật có gây ung thư chân không?"

Một vài nhân viên hướng dẫn bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không biết phải trả lời như thế nào.

Lộc Ẩm Khê nghiêm túc nói chuyện với họ về khoa học: "Tăng sản tuyến vú không liên quan gì đến đồ lót. Rối loạn nội tiết là yếu tố nguy cơ cao chính. Các nghiên cứu cũng phát hiện ra rằng nó có liên quan đến rối loạn kinh nguyệt, số lần sảy thai, đau bụng kinh và các yếu tố khác. Không có loại đồ lót nào có thể ngăn ngừa ung thư, điều đó có thể chỉ ra rằng chúng ta mặc thế nào cũng không sao cả. Ung thư vú chỉ liên quan đến các yếu tố như di truyền, cao tuổi. Các cô đừng để bị lừa."

Nhân viên hướng dẫn lớn tuổi nhìn mặt đoán ý, nhìn ra các nàng không phải là khách hàng mục tiêu, liền cười nhẹ và nói: "Hóa ra là như vậy, chúng tôi xin tiếp thu, hai vị tiểu thư có thể xem kiểu dáng khác."

Thấy thái độ của nhân viên tốt, Giản Thanh không nói gì, trực tiếp đi thanh toán.

Ra khỏi cửa hàng, cả hai tiếp tục đi dạo các cửa hàng khác.

Lộc Ẩm Khê thở dài nói: "Hiện tại có thật nhiều loại lời đồn này, lại có rất nhiều người tin, thật là ngu ngốc."

Giản Thanh nhỏ giọng: "Trên thực tế, việc phổ cập kiến thức y học rất không bình đẳng. Điều sai trái chính là những người lợi dụng sự hoang mang của công chúng về bệnh ung thư để tiếp thị sai sự thật. Điều còn thiếu là sự giám sát và giáo dục sức khỏe của các bộ phận liên quan."

Lộc Ẩm Khê nghe vậy, dừng lại bước chân, quay người lại nghiêm túc nhìn Giản Thanh.

Giản Thanh cũng dừng lại, nhìn nàng với vẻ nghi hoặc, như muốn hỏi nàng dừng lại để làm gì?

Lộc Ẩm Khê lắc đầu, trong mắt chứa đầy ý cười ôn nhu.

Không có gì, nàng dường như vừa mới học được điều gì đó từ người này

——Không đứng trong lĩnh vực chuyên môn mà ngạo mạn cười nhạo những người không chuyên.

Giản Thanh đưa tay xoa đầu nàng, không nói gì liền rẽ vào một cửa hàng đồ lót khác.

Lộc Ẩm Khê giữ chặt tay cô:"Này, tôi mua đủ rồi, không cần nữa."

"Là tôi mua." Giản Thanh nhìn xuống ngực của Lộc Ẩm Khê, bình tĩnh chỉ ra, "Đồ lót ban đầu của chúng ta là cùng một kiểu dáng, màu sắc, thậm chí là nhãn hiệu. Tối hôm qua em soạn hành lý liền đem đồ lót của chúng ta lăn lộn, hôm nay cả hai chúng ta đều mặc nhầm."

Tác giả có lời muốn nói:

Lộc Ẩm Khê: Hiện trường cái chết của con hươu to xác .

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện