Sáng ngày hôm sau, khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đang ngủ, người trong phòng 302 đã nối đuôi nhau đi về. Cánh cửa bật mở, kéo theo sau là ánh sáng chói mắt của buổi sáng, Triệu Tử Thiêm hơi hơi nhíu mày khẽ mở mắt ra xem. Nhìn thấy trước cửa phòng là ba người Ngô Lâm, Ngô Lỗi và Lý Vĩ thì dụi mắt một cái, lời nói mang theo giọng điệu vừa mới tỉnh giấc:
“Mấy giờ rồi”
Ngô Lỗi trả lời:
“Mới tám giờ thôi”
Triệu Tử Thiêm mệt mỏi ngồi dậy, đinh xỏ dép đi về phòng của mình. Khương Chí Phong thấy trên người Triệu Tử Thiêm mặc quần áo của Lương Đông thì có chút khó hiểu hỏi lại:
“Anh sao lại mặc quần áo của Đông ca vậy?”
Triệu Tử Thiêm bừng tỉnh, nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người mình có điểm hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra không có chuyện gì giải thích:
“Hôm qua tôi đi tắm quên mang quần áo, muốn chạy sang phòng 301 lấy quần áo thì đã đóng cửa rồi!”
Khương Chí Phong nghi hoặc:
“Vậy tại sao không mặc quần áo cũ của anh?”
Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều trả lời:
“Quần áo của tôi bị ướt”
Ngô Lâm và Ngô Lỗi đồng loạt lên tiếng:
“Bị ướt?”
Khương Chí Phong thấy thể hỏi:
“Bị ướt sao? Ngày hôm qua hình như không mưa mà nhỉ?”
Trong phòng bởi vì có tiếng người nói rất ồn, cho nên Lương Đông liền khó chịu tỉnh dậy. Mắt thấy sóc nhỏ nhà mình đang bị ba người truy hỏi dồn dập khiến cho gương mặt càng ngày càng trở lên khó coi, Lương Đông vừa buồn cười vừa đau lòng lên tiếng nói giúp Triệu Tử Thiêm:
“Các cậu quan tâm em ấy mặc quần áo của ai làm cái gì?”
Lời của Lương Đông nói rất đúng, dù sao thì quần áo cũng không phải là của bọn họ, vì thế bọn họ cũng không có quyền truy hỏi Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm kín đáo thở nhẹ một hơi, định xoay người trở về phòng, đúng lúc này ở phía sau lại có giọng nói của Ngô Lầm truyền đến:
“Kỳ lạ, ngày hôm qua các cậu ngủ ở đây phải không? Tại sao tôi gọi cửa lâu như vậy lại không ra mở cửa?”
Triệu Tử Thiêm sống lưng lạnh toát, bước chân cũng vì lời nói đó của Ngô Lâm mà cứng lại không thể di chuyển. Trái người với Triệu Tử Thiêm, Lương Đông thì tỏ vẻ không biết gì hỏi lại:
“Có sao?”
Triệu Tử Thiêm thấy thế cũng vội vàng đáp lời:
“Làm gì có, hôm qua tôi không nghe thấy cậu và Chí Phong gọi cửa”
Triệu Tử Thiêm vừa nói ra lời này liền rất nhanh sau đó tự muốn vả miệng mình. Năm người trong phòng đồng loạt im lặng, đến khi Khương Chí Phong lên tiếng:
“Hình như anh Ngô Lâm không nói là em cũng gõ cửa đúng không?”
Triệu Tử Thiêm giống như ngồi trên đống lửa, không biết nên phải làm sao cho phải:
“Hả?”
Lương Đông nhìn bộ dạng lúng túng kia của Triệu Tử Thiêm lại càng cảm thấy yêu thương vô bờ. Sóc nhỏ nhà hắn quả thực rất đơn thuần:
“Được rồi, ngày hôm qua chúng tôi có nghe thấy hai người gọi cửa…”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói ra lời kia trái tim liền đập thình thịch, chắc không phải hắn định nói rõ mọi chuyện chứ?.
Lương Đông nói tiếp: “Nhưng mà các cậu cả người toàn mùi rượu như vậy, cho nên mới không muốn cho các cậu vào”
Triệu Tử Thiêm đưa tay vuốt vuốt ngực một cái, vẫn còn may Lương Đông không nói ra chuyện tối hôm qua. Khương Chí Phong nhíu mày tỏ vẻ không phục:
“Anh Tử Thiêm hôm qua cũng uống bia nữa mà, tại sao…”
Khương Chí Phong còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng ngắt lời cậu ta:
“Cậu có thể so với em ấy sao?”
Đây là lần thứ hai Lương Đông nói ra câu này với Khương Chí Phong. Lần trước là lúc ngồi ở trên xe đi đến phòng tập, cậu chẳng qua chỉ là muốn ngồi ở trên ghế trước mà thôi, thế mà Lương Đông đã nghiêm mặt nói như thế. Đến lần này cậu cũng chỉ thắc mắc tại sao Lương Đông không mở cửa cho anh em trong phòng vào, dù sao đây cũng không phải là phòng riêng của Lương Đông.
“Đây cũng không phải là phòng của riêng anh mà” Khương Chí Phong có điểm tức giận nói nhỏ.
Cả phòng rơi vào im lặng, Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Cậu cứ tưởng trong phòng sẽ nổi bão, ai ngờ Lương Đông chỉ nhẹ nhàng để lại một cậu:
“Được rồi, là lỗi của tôi. Tôi hôm nay sẽ chuyển sang phòng 301”
Ngô Lâm, Ngô Lỗi và Khương Chí Phong nghe thấy lời này thì giật mình.
“Em không có ý đó!” Khương Chí Phong cứ tưởng mình chọc tức Lương Đông, cho nên hắn mới đưa ra quyết định như vậy.
Lương Đông từ trên giường ngồi dậy, có ý định bước xuống giường đi chuẩn bị mọi thứ, trước khi làm còn không quên xua xua tay nói với Khương Chí Phong:
“Không liên quan đến cậu, tôi đã sớm quyết định từ hôm qua rồi!”
Vì lý do chuyển phòng bất ngờ này của Lương Đông, mà ngày hôm nay Khương Chí Phong chính thức có một chút không mấy thiện cảm với Triệu Tử Thiêm. Trong lòng Khương Chí Phong luôn nghĩ, Triệu Tử Thiêm chính là người chia rẽ tình cảm anh em tốt giữa cậu và Lương Đông một năm nay. Vì cái gì Triệu Tử Thiêm chỉ mới quen biết Lương Đông được có vài tháng liền có thể khiến cho Lương Đông nghe lời cậu ta đến như vậy?.
Lúc Triệu Tử Thiêm trở về phòng, Phó Hiền đã sớm rời đi từ ba mươi phút trước. Lý Vĩ nhìn thấy Triệu Tử Thiêm mặc quần áo của Lương Đông liền tò mò hỏi:
“Sao cậu lại mặc quần áo của Lương Đông?”
Lần này Triệu Tử Thiêm không còn hoảng hốt như lần trước, cậu học theo lời nói của Lương Đông trả lời Lý Vĩ:
“Cậu quan tâm tôi mặc quần áo của ai làm cái gì?!”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, trước khi đóng cửa phòng tắm lại còn không quên thông báo một câu:
“À phải rồi, Đông ca muốn chuyển sang phòng của chúng ta, các cậu có ý kiến gì hay không?”
Lý Vĩ sáng sớm ra đã bị Triệu Tử Thiêm lạnh nhạt, cậu ta chỉ là tò mò một chút hỏi ra câu kia, cuối cùng lại bị đáp trả một câu như thế. Lý Vĩ có chút khó hiểu quay sang Tạ Phi Tốn hỏi nhỏ:
“Cậu ta làm sao thế?”
Tạ Phi Tốn đương nhiên biết Triệu Tử Thiêm bị làm sao, ngày hôm qua cậu chính là người nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, bây giờ Triệu Tử Thiêm mặc quần áo của Lương Đông về phòng cũng là điều hiển nhiên, không có cái gì lạ cả. Có điều người đã hiểu mọi chuyện từ trước thì không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng đối với người vốn chưa biết gì cả như Lý Vĩ lại vạn phần bất ngờ.
“Lương Đông muốn chuyển qua đây sao?” Lý Vĩ cố ý nói to để cho Triệu Tử Thiêm nghe thấy.
“Tôi không có ý kiến!” Tạ Phi Tốn nói xong câu này thì đi ra ngoài.
Triệu Tử Thiêm đúng lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn Lý Vĩ một cái rồi gật đầu trả lời:
“Ừ!”
Lý Vĩ tuy rằng không có ác cảm gì với Lương Đông, nhưng mà không hiểu tại sao Lương Đông đột nhiên lại muốn chuyển qua phòng này, cho nên mới khó hiểu hỏi:
“Nhưng mà cậu ta…”
Lý Vĩ còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã cầm đồ đạc của mình đặt ở trước cửa phòng 301:
“Sao, không được hả?”
Lý Vĩ giật mình quay về phía sau, nhìn đống đồ đạc đã được cho sẵn vào trong túi, bây giờ mà cậu nói không được thì có thể là không được nữa sao:
“Không phải… nhưng mà tại sao cậu tự nhiên lại muốn chuyển qua đây vậy?”
Lương Đông thản nhiên cầm đồ của mình bước vào trong phòng:
“Cậu quan tâm tôi muốn chuyển qua đây làm cái gì?”
Ngày hôm nay, Lý Vĩ hai lần liên tiếp bị người ta nói ra kiểu câu như vậy. Là cậu rất nhiều chuyện hay sao?.
Lương Đông thấy Lý Vĩ cứng miệng không nói được gì, liền có lòng tốt muốn bồi thường cho cậu ta:
“Chiều hôm nay tôi có tiết học cùng Dư Thi Thi…”
Không đợi Lương Đông nói hết câu, Lý Vĩ đã nhanh chóng đáp lời:
“Thi Thi sao? Phòng bao nhiêu vậy, tôi đi học giúp cho cậu!”
Lương Đông nhìn Lý Vĩ một lúc mới nói:
“Phòng 202”
Lý Vĩ rối rít gật đầu:
“Được được, cậu còn đồ đạc gì hay không, tôi qua bên cạnh lấy giúp cho!”
Lương Đông không nóng không lạnh mở miệng trả lời:
“Còn một túi đồ bên đó thôi, cậu qua lấy giúp tôi đi”
Nói rồi Lý Vĩ liền nhanh chóng rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông một cái, đang định mở miệng nói cái gì đó đã bị Lương Đông ngay lập tức dùng môi chặn lại. Bởi vì sợ Lý Vĩ bất chợt trở về phòng, cho nên Lương Đông cũng không dám hôn sâu, hắn chỉ hôn nhẹ xuống một cái rồi luyến tiếc rời đi.
“Qua đây canh trừng em!” Lương Đông xấu xa nói nhỏ vào tai của Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm trong vô thức đưa tay lên sờ sờ tai mình một cái, phát hiện ra bên tai phải trống không liền hoảng hốt:
“Khuyên tai đâu rồi?”
Hôm qua Lương Đông bởi vì cảm thấy vướng víu nên đã tháo ra, sau đó không biết đã để ở chỗ nào. Nhưng nhìn thấy bộ dạng luống cuống kia của Triệu Tử Thiêm thì có lòng tốt an ủi đôi chút:
“Chắc ở bên kia rồi!”
Triệu Tử Thiêm là đang sốt ruột cho chiếc khuyên tai đắt tiền như vậy, lại bị Lương Đông vô lương tâm vứt bỏ linh tinh. Triệu Tử Thiêm tức giận, dùng sức đẩy mạnh Lương Đông ra xa:
“Anh để ở chỗ nào?”
Lương Đông gãi đầu, cố gắng nhớ lại xem mình đã để nó ở chỗ nào nhưng mà vô ích:
“Không nhớ, nhưng chắc rơi ở chỗ cửa ra vào”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì nhảy dựng:
“Hôm qua lau nhà mà không để ý à? Khuyên tai làm bằng kim cương đó, sao anh lại như vậy hả?”
Lương Đông cười cười có ý định ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng:
“Không phải vẫn còn một chiếc sao, em nói em chỉ cần một chiếc mà”
Triệu Tử Thiêm một lần nữa đẩy Lương Đông ra xa, lạnh giọng đáp trả:
“Đã nói là sẽ đi xỏ thêm một lỗ nữa cơ mà, không tìm được chiếc khuyên tai kia xem em xử anh thế nào!”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm mang bộ mặt tức giận rời khỏi phòng. Lý Vĩ từ bên ngoài mang đồ đạc của Lương Đông về, nhìn thấy cảnh này thì khó hiểu hỏi Lương Đông:
“Hai người các cậu lại làm sao vậy?”
Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm ghét bỏ liền cảm thấy bực bội trong lòng, bây giờ vừa hay có người quay trở về cho hắn chút giận. Lương Đông xoay người lại đằng sau, lạnh mặt liếc nhìn Lý Vĩ một cái rồi phun ra một câu:
“Chuyện nhà!”
Nói xong Lương Đông cũng rời đi, Lý Vĩ đáng thương một lần nữa bị hai người đó hợp sức ức hiếp, chỉ còn biết đứng thất thần ở một chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài cửa phong 302 hấp tấp hỏi:
“Có ai nhìn thấy khuyên tai của tôi không?”
Ngô Lỗi trên tay cầm cái hộp bọc vải nhung màu đen đưa lên trước mặt:
“Đây hả?”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng chạy đến mở hộp nhung đó ra xem, phát hiện bên trong chỉ có duy nhất một chiếc khuyên tai ngày hôm qua đã để sẵn ở trong đó, còn chiếc khuyên tai vốn mang trên tai cậu đã không thấy đâu. Triệu Tử Thiêm vội vàng cầm lấy chiếc hộp, có chút thất vọng trả lời:
“Vẫn còn một chiếc nữa”
Ngô Lỗi đảo mắt nhìn xung quanh một hồi:
“Không thấy, hay là cậu tự tìm đi!”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, chạy về phòng mang kính vào rồi lại chạy sang. Thật ra thì Triệu Tử Thiêm bị cận thị, tìm một chiếc khuyên tai nhỏ như vậy phải mang kính vào nhìn mới rõ. Ngô Lâm ngồi trên giường thấy Triệu Tử Thiêm giống như một ông lão đang loay hoay tìm đồ thì buồn cười:
“Mất rồi thì thôi, dù sao vẫn còn một chiếc mà”
Triệu Tử Thiêm mắt vẫn dán xuống đất, quan sát mọi ngõ ngách một cách kỹ càng, không ngẩng đầu lên lấy một lần, giọng nói mang theo sự nghiêm trọng rõ rệt:
“Là kim cương đó!”
Triệu Tử Thiêm nói ra câu này, căn bản là không phải muốn khoe khoang cái gì cả, cậu chỉ nghĩ nếu như chiếc khuyên tai đó mất hẳn là cậu sẽ tiếc đứt ruột mà thôi.
Ngô Lâm và Ngô Lỗi ngồi trên giường cũng phải giật mình hỏi lại:
“Kim cương sao?”
Triệu Tử Thiêm bởi vì phải cúi người xuống tìm khuyên tai một thời gian dài, cho nên có chút đau lưng phải đứng thẳng người lại. Một tay đưa lên trán lau qua loa mồ hôi sớm đã chảy ra.
“Ừ!” Triệu Tử Thiêm vô vọng nói.
Chiếc khuyên tai của Triệu Tử Thiêm hiện tại đang ở trong tay Khương Chí Phong. Vừa mới rồi Khương Chí Phong có dẫm phải nó, đánh giá khuyên tai một hồi Khương Chí Phong liền nhận ra đó là hàng đắt tiền, hơn nữa mẫu trang sức BVLGARY này rất nổi tiếng, Khương Chí Phong ít nhiều cũng biết giá trị của nó xa xỉ đến mức nào. Mà khả năng chiếc khuyên tai này của Lương Đông là rất cao, bởi vì trong phòng chỉ có Lương Đông là giàu nhất. Khương Chí Phong định bụng sẽ mang chiếc khuyên tai này trả lại cho Lương Đông, vừa hay xin lỗi chuyện lúc mới rồi. Nhưng mà hiện tại Triệu Tử Thiêm lại chạy sang nói chiếc khuyên tai đó là của mình. Khương Chí Phong cũng lờ mờ hiểu ra một số chuyện, thế cho nên nghi ngờ hỏi lại:
“Là quà sinh nhật Đông ca tặng anh hả?”
Ba người trong phòng cùng lúc phải giật mình khi nghe thấy lời nói kia của Khương Chí Phong. Ngô Lâm và Ngô Lỗi cùng chung một suy nghĩ, Lương Đông thế nhưng lại tặng quà đắt tiền như thế cho Triệu Tử Thiêm. Còn Triệu Tử Thiêm thì khỏi phải nói, hiện tại chỉ còn biết đứng im tại chỗ, nếu như nói là không phải mọi người liền sẽ biết là cậu nói dối, bởi vì mấy người đó căn bản là biết cậu không có nhiều tiền như vậy. Cho nên Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết im lặng gật đầu.
Người trong phòng vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm khẳng định liền giống như muốn ngã ngửa ra đằng sau. Ngô Lâm có điểm không thể tin được nói:
“Lương Đông tặng cậu sao?”
Triệu Tử Thiêm cố gắng lảng sang chuyện khác, có ý định quay trở về phòng:
“Thôi tôi về đây, nếu như các cậu tìm thấy nhớ báo cho tôi biết!”
Khương Chí Phong dùng ánh mắt lạnh lùng chiếu theo bóng lưng của Triệu Tử Thiêm, đến khi bóng dáng đó biến mất trước cửa phòng, một tay vốn dĩ đang nắm chặt chiếc khuyên tai kia mới nới lỏng ra một chút. Khương Chí Phong đã âm thầm quyết định, chắc chắn sẽ không mang chiếc khuyên tai này trả lại. Trong lòng cậu luôn có một câu hỏi, tại sao Lương Đông lại có thể cưng chiều Triệu Tử Thiêm đến như vậy, Triệu Tử Thiêm rốt cuộc đã nắm giữ bí mật gì mới có thể uy hiếp được Lương Đông?.
Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng của Khương Chí Phong mà thôi, cậu căn bản không dám trực tiếp lên tiếng hỏi hai người kia. Cho đến một khoảng thời gian sau, Khương Chí Phong cuối cùng mới hiểu rõ mọi chuyện.
Dĩ nhiên, đây là nói sau.
___
Cả một buổi chiều Triệu Tử Thiêm bởi vì giận Lương Đông chuyện đánh mất chiếc khuyên tại của cậu, mà không thèm nói chuyện với hắn. Lương Đông cũng chính vì thế mà luôn mang bộ mặt âm trầm nhìn Triệu Tử Thiêm.
Trong phòng có đầy đủ bốn người nhưng không ai thèm lên tiếng, Lý Vĩ cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt cho nên hắng giọng hỏi:
“Hai cậu… có chuyện gì sao?”
Lương Đông bực bội, lạnh giọng phun ra một câu:
“Chuyện nhà!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy như thế thì càng tức giận hơn, trong lòng âm thầm mắng chửi Lương Đông, mắng hắn dám trắng trợn nói ra một câu như vậy, là muốn để cho người khác hiểu lầm hay sao. Lương Đông hẳn là lo mọi chuyện chưa đủ loạn nên mới muốn nói như thế. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đứng dậy bực tức bước ra khỏi phòng.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đi rồi liền bước đuổi theo sau. Cả một đường đi, Lương Đông chỉ dám im lặng bước theo Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đi đến sân bóng rổ sau trường, bởi vì trời đã ngả về chiều, sắc trời cũng không còn sáng tỏ, Lương Đông nhìn thấy Triệu Tử Thiêm cả người im lặng ngồi ở đó, liền cảm thấy ớn lạnh cảm giác u ám liền đánh úp về phía hắn. Sóc nhỏ nhà hắn, lần này có vẻ thật sự rất tức giận.
Lương Đông cứ đứng cách xa Triệu Tử Thiêm khoảng hai mét, cuối cùng không biết qua bao lâu mới thở dài một hơi lấy hết can đảm tiến về phía đó. Mông vừa mới chạm xuống ghế ngồi, Triệu Tử Thiêm liền đứng lên định rời đi. Lương Đông thấy vậy thì vội vàng kéo tay Triệu Tử Thiêm lại, Triệu Tử Thiêm không có phòng bị thuận thế ngã vào người Lương Đông.
Triệu Tử Thiêm tức giận, muốn đứng dậy nhưng đã bị Lương Đông ôm chặt trong lòng. Cậu thấy thế cũng không nói gì, hai tay khoanh ở trước ngực, môi mím chặt, quay đầu sang hướng khác không thèm nhìn Lương Đông lấy một cái.
Lương Đông hơi nơi lỏng tay ra một chút, phát hiện Triệu Tử Thiêm không có ý định rời khỏi người mình mới đưa một tay lên vuốt tóc Triệu Tử Thiêm:
“Lát nữa sẽ tìm khuyên tai cho em, có được không?”
Triệu Tử Thiêm bây giờ chỉ còn một phần trăm hy vọng tìm lại được chiếc khuyên tai đó, vừa rồi cậu đã tìm khắp mọi ngõ ngách trong phòng 302 cũng không thấy đâu, Lương Đông có thể thần thông quảng đại đến mức đào cả đất lên để tìm một chiếc khuyên tai cho cậu hay sao.
Lương Đông thấy bộ dạng tức giận, môi mỏng mỉm chặt kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười. Nhưng có điều hắn căn bản không dám cười, bởi vì hắn biết nếu bây giờ hắn cười một cái thôi, mọi chuyện sẽ cứ như vậy mà hỏng bét. Lương Đông lại đưa tay khẽ vuốt lại mái tóc hỗn độn của Triệu Tử Thiêm, ở bên cạnh cậu nhỏ giọng thủ thỉ:
“Em tức giận bầu trời liền trở nên u ám!”
Triệu Tử Thiêm khẽ liếc nhìn trời cao một cái, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ là chiều tối bầu trời không u ám mới là chuyện lạ.
Lương Đông dừng một lúc không thấy Triệu Tử Thiêm đáp lời thì nói tiếp:
“Sóc nhỏ rất hay giả bộ!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói mình giả bộ liền tức giận quay sang nhìn hắn, định rời đi khỏi lòng ngực Lương Đông. Lương Đông thấy vậy cười cười:
“Nhưng mà anh thích!”
Triệu Tử Thiêm vẫn không nói, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn sang hướng khác. Lương Đông cười khổ, tìm đủ mọi cách dỗ dành Triệu Tử Thiêm:
“Rõ ràng là như vậy!”
Đã lâu rồi Lương Đông mới nói ra câu này, cũng đã lâu rồi Triệu Tử Thiêm mới được nghe thấy. Cặp từ ‘rõ ràng là như vậy’ và ‘không muốn quan tâm’ có một ý nghĩa rất đặc biết đối với hai người họ. Đó chính là câu nói đầu tiên mà hai người họ nói ra khi xác định mối quan hệ mờ ám này. Không giống như các cặp đôi thông thường khác, cũng không giống như lời tỏ tình của bọn họ. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉ cần nói ‘rõ ràng là như vậy’ và ‘không muốn quan tâm’ là hai người họ cũng đã đủ hiểu đối phương muốn nói gì.
Triệu Tử Thiêm còn chưa chịu nói ra lời mà Lương Đông muốn nghe, cho nên Lương Đông vẫn cố chấp lải nhải ở bên tai Triệu Tử Thiêm nói câu:
“Rõ ràng là như vậy..”
“Rõ ràng là như vậy…”
…
“Rõ ràng…”
Không biết Lương Đông nói đến lần thứ bao nhiều, Triệu Tử Thiêm mới khẽ mỉm cười lấy tay chặn môi hắn lại, ngăn không cho ai kia tiếp tục làm phiền lỗ tai mình.
“Không muốn quan tâm!”
Lương Đông đến cuối có thể nghe được câu mà mình muốn nghe, trong lòng cảm thấy mãn nguyện không thôi. Giống như là đạt được một thành tựu gì đó sau bao ngày dốc lòng theo đuổi. Cái cảm giác này, chỉ khi nào người ta gặp phải rồi mới có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thế mới nói, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chính là một trong số những con người kỳ lạ trong thế giới rộng lớn này, bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã đặc biệt, cái định luật cơ bản là hai cục nam châm cùng chiều không thể nào mà hút nhau, cũng không thể nào mà ở cùng một chỗ, thế nhưng Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại nghiễm nhiên phá vỡ điều đó.
Bọn họ có thể thấu hiểu nhau đến mức, chỉ cần một cái nhìn là có thể biết đối phương đang suy nghĩ cái gì. Nếu như chỉ đến đó, thì tình cảm này chỉ dừng lại ở mức độ tri kỷ. Nhưng mà thứ tình cảm tri kỷ của bọn họ lại tiếp tục phát triển lên mức độ tình yêu, bởi vì bọn họ có những giây phút bối rối, có nhưng lúc tự làm khổ bản thân, lại có những khi hẹn ước, dĩ nhiên cũng không thể nói sau này sẽ không có giây phút phân ly.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông buổi sáng có thể giận nhau không nói chuyện, nhưng đến buổi chiều lại có thể sóng vai nhau đi làm cái gì đó. Giống như hiện tại, hai người đã có thể cười nói vui vẻ cùng nhau đi đến căng tin ăn cơm.
Căng tin mới mở cửa vẫn còn chưa có nhiều người đến, vì thế mà Lương Đông và Triệu Tử Thiêm rất thoải mái đứng chọn đồ ăn. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một cái rồi cười cười:
“Anh giúp em lấy đồ ăn, không cần em phải nói anh cũng biết em muốn ăn cái gì”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì bĩu môi, nhưng lại rất phối hợp đứng ở bên cạnh đợi Lương Đông lấy đồ ăn cho mình. Có điều, đến chính bản thân Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình, Lương Đông thế nhưng có thể gắp đúng những thứ mà cậu thích ăn để vào trong đĩa. Lương Đông đưa đĩa đồ ăn đó ra đặt tới trước mặt của Triệu Tử Thiêm, có vẻ đắc ý hỏi:
“Có đúng hay không?”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, nhìn chằm chằm Lương Đông một lúc mới mở miệng:
“Anh muốn ăn cái gì, em lấy cho anh ăn!”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy có đôi chút tự hổ thẹn, Lương Đông có thể biết rất rõ ràng mọi thứ về cậu, nhưng cậu lại chỉ lờ mờ hiểu một vài chuyện của hắn. Giống như bây giờ, đến ngay cả Lương Đông thích ăn cái gì cậu cũng chỉ biết một chút. Ánh mắt của Triệu Tử Thiêm mở lớn quét dọc một bàn đầy thức ăn, cuối cùng dùng ngón tay thon dài chỉ vào một khay đựng thức ăn trước mặt, Triệu Tử Thiêm cẩn thận quay sang hỏi Lương Đông:
“Cái này đúng không?”
Lương Đông khẽ cười gật đầu. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng gắp thứ đó vào đĩa, rất nhanh sau đó gương mặt liền nhăn lại bởi vì ngoài cái đó ra, cậu căn bản không biết Lương Đông muốn ăn cái gì nữa:
“Muốn ăn cái gì nữa?”
Lương Đông nãy giờ vẫn chỉ nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, hắn thích nhìn cái biểu cảm nhăn mặt nhíu mày, chăm chú nghiêm túc của sóc nhỏ nhà mình khi quyết định làm một chuyện gì đó liên quan đến hắn.
“Chỉ thế thôi!” Lương Đông nói.
Triệu Tử Thiêm xoay người lại thì thấy Lương Đông đã bước đi rồi, cậu biết ở chỗ này vẫn còn thứ Lương Đông muốn ăn, nhưng cậu lại không biết chính xác thứ đó là cái gì, thế cho nên chỉ còn cách khó xử gắp thêm vào đĩa thứ vừa rồi nhiều một chút.
Triệu Tử Thiêm đặt đĩa thức ăn ở trước mặt Lương Đông, có chút ủ rũ nói:
“Lần sau em sẽ để ý thật kỹ xem anh muốn ăn cái gì”
Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm thì vui vẻ, hắn căn bản không có buồn bực chuyện Triệu Tử Thiêm không biết hắn thích ăn cái gì, nhưng mà hắn lại cảm thấy hạnh phúc khi Triệu Tử Thiêm nói ra lời kia. Sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng muốn quan tâm đến hắn nhiều hơn.
“Em có muốn biết anh thích ăn cái gì nhất không?” Lương Đông xấu xa trêu chọc Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm rất có hứng thú muốn biết, cho nên mới nhanh chóng hỏi lại:
“Anh muốn ăn cái gì?”
Lương Đông ngừng một lát mới nói:
“Thịt sóc!”
Triệu Tử Thiêm lúc đầu còn chưa hiểu ra, nhăn mặt nhíu mày một lúc, cậu thật ra vẫn chưa ăn thịt sóc bao giờ, mà căng tin căn bản cũng sẽ không có cái loại thịt đó:
“Thịt sóc sao?”
Lương Đông nhìn biểu hiện ngu ngơ kia của sóc nhỏ nhà mình thì cố gắng nhịn cười:
“Ừ!”
Triệu Tử Thiêm lầm bầm:
“Sau này có cơ hội sẽ dẫn anh đi ăn!”
Lương Đông nghe đến đây liền ha ha cười lớn thành tiếng:
“Ngày nào mà chẳng có cơ hội, chỉ là em có muốn cho anh ăn hay không thôi”
Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng hiểu ra ý của Lương Đông, cậu xấu hổ khẽ quát hắn một cái:
“Anh không nghiêm túc được một chút hay sao?”
Lương Đông gật đầu, làm ra dáng vẻ nghiêm túc:
“Anh nói nghiêm túc đấy!”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, nhanh chóng cúi đầu xuống muốn ăn cơm. Có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Triệu Tử Thiêm đã không thèm đáp lại, Lương Đông vẫn muốn hỏi tới cùng:
“Có được không?”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, im lặng một lúc mới nói:
“Anh có muốn ăn thịt lừa không?”
Lương Đông khó hiểu:
“Sao lại là thịt lừa?”
Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt tinh ranh chiếu thẳng lên người Lương Đông một lượt từ trên xuống dưới, như có nhưng không nói ra một câu:
“Thì chính là thịt con lừa đó!”.
“Mấy giờ rồi”
Ngô Lỗi trả lời:
“Mới tám giờ thôi”
Triệu Tử Thiêm mệt mỏi ngồi dậy, đinh xỏ dép đi về phòng của mình. Khương Chí Phong thấy trên người Triệu Tử Thiêm mặc quần áo của Lương Đông thì có chút khó hiểu hỏi lại:
“Anh sao lại mặc quần áo của Đông ca vậy?”
Triệu Tử Thiêm bừng tỉnh, nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người mình có điểm hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra không có chuyện gì giải thích:
“Hôm qua tôi đi tắm quên mang quần áo, muốn chạy sang phòng 301 lấy quần áo thì đã đóng cửa rồi!”
Khương Chí Phong nghi hoặc:
“Vậy tại sao không mặc quần áo cũ của anh?”
Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều trả lời:
“Quần áo của tôi bị ướt”
Ngô Lâm và Ngô Lỗi đồng loạt lên tiếng:
“Bị ướt?”
Khương Chí Phong thấy thể hỏi:
“Bị ướt sao? Ngày hôm qua hình như không mưa mà nhỉ?”
Trong phòng bởi vì có tiếng người nói rất ồn, cho nên Lương Đông liền khó chịu tỉnh dậy. Mắt thấy sóc nhỏ nhà mình đang bị ba người truy hỏi dồn dập khiến cho gương mặt càng ngày càng trở lên khó coi, Lương Đông vừa buồn cười vừa đau lòng lên tiếng nói giúp Triệu Tử Thiêm:
“Các cậu quan tâm em ấy mặc quần áo của ai làm cái gì?”
Lời của Lương Đông nói rất đúng, dù sao thì quần áo cũng không phải là của bọn họ, vì thế bọn họ cũng không có quyền truy hỏi Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm kín đáo thở nhẹ một hơi, định xoay người trở về phòng, đúng lúc này ở phía sau lại có giọng nói của Ngô Lầm truyền đến:
“Kỳ lạ, ngày hôm qua các cậu ngủ ở đây phải không? Tại sao tôi gọi cửa lâu như vậy lại không ra mở cửa?”
Triệu Tử Thiêm sống lưng lạnh toát, bước chân cũng vì lời nói đó của Ngô Lâm mà cứng lại không thể di chuyển. Trái người với Triệu Tử Thiêm, Lương Đông thì tỏ vẻ không biết gì hỏi lại:
“Có sao?”
Triệu Tử Thiêm thấy thế cũng vội vàng đáp lời:
“Làm gì có, hôm qua tôi không nghe thấy cậu và Chí Phong gọi cửa”
Triệu Tử Thiêm vừa nói ra lời này liền rất nhanh sau đó tự muốn vả miệng mình. Năm người trong phòng đồng loạt im lặng, đến khi Khương Chí Phong lên tiếng:
“Hình như anh Ngô Lâm không nói là em cũng gõ cửa đúng không?”
Triệu Tử Thiêm giống như ngồi trên đống lửa, không biết nên phải làm sao cho phải:
“Hả?”
Lương Đông nhìn bộ dạng lúng túng kia của Triệu Tử Thiêm lại càng cảm thấy yêu thương vô bờ. Sóc nhỏ nhà hắn quả thực rất đơn thuần:
“Được rồi, ngày hôm qua chúng tôi có nghe thấy hai người gọi cửa…”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói ra lời kia trái tim liền đập thình thịch, chắc không phải hắn định nói rõ mọi chuyện chứ?.
Lương Đông nói tiếp: “Nhưng mà các cậu cả người toàn mùi rượu như vậy, cho nên mới không muốn cho các cậu vào”
Triệu Tử Thiêm đưa tay vuốt vuốt ngực một cái, vẫn còn may Lương Đông không nói ra chuyện tối hôm qua. Khương Chí Phong nhíu mày tỏ vẻ không phục:
“Anh Tử Thiêm hôm qua cũng uống bia nữa mà, tại sao…”
Khương Chí Phong còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng ngắt lời cậu ta:
“Cậu có thể so với em ấy sao?”
Đây là lần thứ hai Lương Đông nói ra câu này với Khương Chí Phong. Lần trước là lúc ngồi ở trên xe đi đến phòng tập, cậu chẳng qua chỉ là muốn ngồi ở trên ghế trước mà thôi, thế mà Lương Đông đã nghiêm mặt nói như thế. Đến lần này cậu cũng chỉ thắc mắc tại sao Lương Đông không mở cửa cho anh em trong phòng vào, dù sao đây cũng không phải là phòng riêng của Lương Đông.
“Đây cũng không phải là phòng của riêng anh mà” Khương Chí Phong có điểm tức giận nói nhỏ.
Cả phòng rơi vào im lặng, Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Cậu cứ tưởng trong phòng sẽ nổi bão, ai ngờ Lương Đông chỉ nhẹ nhàng để lại một cậu:
“Được rồi, là lỗi của tôi. Tôi hôm nay sẽ chuyển sang phòng 301”
Ngô Lâm, Ngô Lỗi và Khương Chí Phong nghe thấy lời này thì giật mình.
“Em không có ý đó!” Khương Chí Phong cứ tưởng mình chọc tức Lương Đông, cho nên hắn mới đưa ra quyết định như vậy.
Lương Đông từ trên giường ngồi dậy, có ý định bước xuống giường đi chuẩn bị mọi thứ, trước khi làm còn không quên xua xua tay nói với Khương Chí Phong:
“Không liên quan đến cậu, tôi đã sớm quyết định từ hôm qua rồi!”
Vì lý do chuyển phòng bất ngờ này của Lương Đông, mà ngày hôm nay Khương Chí Phong chính thức có một chút không mấy thiện cảm với Triệu Tử Thiêm. Trong lòng Khương Chí Phong luôn nghĩ, Triệu Tử Thiêm chính là người chia rẽ tình cảm anh em tốt giữa cậu và Lương Đông một năm nay. Vì cái gì Triệu Tử Thiêm chỉ mới quen biết Lương Đông được có vài tháng liền có thể khiến cho Lương Đông nghe lời cậu ta đến như vậy?.
Lúc Triệu Tử Thiêm trở về phòng, Phó Hiền đã sớm rời đi từ ba mươi phút trước. Lý Vĩ nhìn thấy Triệu Tử Thiêm mặc quần áo của Lương Đông liền tò mò hỏi:
“Sao cậu lại mặc quần áo của Lương Đông?”
Lần này Triệu Tử Thiêm không còn hoảng hốt như lần trước, cậu học theo lời nói của Lương Đông trả lời Lý Vĩ:
“Cậu quan tâm tôi mặc quần áo của ai làm cái gì?!”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, trước khi đóng cửa phòng tắm lại còn không quên thông báo một câu:
“À phải rồi, Đông ca muốn chuyển sang phòng của chúng ta, các cậu có ý kiến gì hay không?”
Lý Vĩ sáng sớm ra đã bị Triệu Tử Thiêm lạnh nhạt, cậu ta chỉ là tò mò một chút hỏi ra câu kia, cuối cùng lại bị đáp trả một câu như thế. Lý Vĩ có chút khó hiểu quay sang Tạ Phi Tốn hỏi nhỏ:
“Cậu ta làm sao thế?”
Tạ Phi Tốn đương nhiên biết Triệu Tử Thiêm bị làm sao, ngày hôm qua cậu chính là người nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, bây giờ Triệu Tử Thiêm mặc quần áo của Lương Đông về phòng cũng là điều hiển nhiên, không có cái gì lạ cả. Có điều người đã hiểu mọi chuyện từ trước thì không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng đối với người vốn chưa biết gì cả như Lý Vĩ lại vạn phần bất ngờ.
“Lương Đông muốn chuyển qua đây sao?” Lý Vĩ cố ý nói to để cho Triệu Tử Thiêm nghe thấy.
“Tôi không có ý kiến!” Tạ Phi Tốn nói xong câu này thì đi ra ngoài.
Triệu Tử Thiêm đúng lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn Lý Vĩ một cái rồi gật đầu trả lời:
“Ừ!”
Lý Vĩ tuy rằng không có ác cảm gì với Lương Đông, nhưng mà không hiểu tại sao Lương Đông đột nhiên lại muốn chuyển qua phòng này, cho nên mới khó hiểu hỏi:
“Nhưng mà cậu ta…”
Lý Vĩ còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã cầm đồ đạc của mình đặt ở trước cửa phòng 301:
“Sao, không được hả?”
Lý Vĩ giật mình quay về phía sau, nhìn đống đồ đạc đã được cho sẵn vào trong túi, bây giờ mà cậu nói không được thì có thể là không được nữa sao:
“Không phải… nhưng mà tại sao cậu tự nhiên lại muốn chuyển qua đây vậy?”
Lương Đông thản nhiên cầm đồ của mình bước vào trong phòng:
“Cậu quan tâm tôi muốn chuyển qua đây làm cái gì?”
Ngày hôm nay, Lý Vĩ hai lần liên tiếp bị người ta nói ra kiểu câu như vậy. Là cậu rất nhiều chuyện hay sao?.
Lương Đông thấy Lý Vĩ cứng miệng không nói được gì, liền có lòng tốt muốn bồi thường cho cậu ta:
“Chiều hôm nay tôi có tiết học cùng Dư Thi Thi…”
Không đợi Lương Đông nói hết câu, Lý Vĩ đã nhanh chóng đáp lời:
“Thi Thi sao? Phòng bao nhiêu vậy, tôi đi học giúp cho cậu!”
Lương Đông nhìn Lý Vĩ một lúc mới nói:
“Phòng 202”
Lý Vĩ rối rít gật đầu:
“Được được, cậu còn đồ đạc gì hay không, tôi qua bên cạnh lấy giúp cho!”
Lương Đông không nóng không lạnh mở miệng trả lời:
“Còn một túi đồ bên đó thôi, cậu qua lấy giúp tôi đi”
Nói rồi Lý Vĩ liền nhanh chóng rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông một cái, đang định mở miệng nói cái gì đó đã bị Lương Đông ngay lập tức dùng môi chặn lại. Bởi vì sợ Lý Vĩ bất chợt trở về phòng, cho nên Lương Đông cũng không dám hôn sâu, hắn chỉ hôn nhẹ xuống một cái rồi luyến tiếc rời đi.
“Qua đây canh trừng em!” Lương Đông xấu xa nói nhỏ vào tai của Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm trong vô thức đưa tay lên sờ sờ tai mình một cái, phát hiện ra bên tai phải trống không liền hoảng hốt:
“Khuyên tai đâu rồi?”
Hôm qua Lương Đông bởi vì cảm thấy vướng víu nên đã tháo ra, sau đó không biết đã để ở chỗ nào. Nhưng nhìn thấy bộ dạng luống cuống kia của Triệu Tử Thiêm thì có lòng tốt an ủi đôi chút:
“Chắc ở bên kia rồi!”
Triệu Tử Thiêm là đang sốt ruột cho chiếc khuyên tai đắt tiền như vậy, lại bị Lương Đông vô lương tâm vứt bỏ linh tinh. Triệu Tử Thiêm tức giận, dùng sức đẩy mạnh Lương Đông ra xa:
“Anh để ở chỗ nào?”
Lương Đông gãi đầu, cố gắng nhớ lại xem mình đã để nó ở chỗ nào nhưng mà vô ích:
“Không nhớ, nhưng chắc rơi ở chỗ cửa ra vào”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì nhảy dựng:
“Hôm qua lau nhà mà không để ý à? Khuyên tai làm bằng kim cương đó, sao anh lại như vậy hả?”
Lương Đông cười cười có ý định ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng:
“Không phải vẫn còn một chiếc sao, em nói em chỉ cần một chiếc mà”
Triệu Tử Thiêm một lần nữa đẩy Lương Đông ra xa, lạnh giọng đáp trả:
“Đã nói là sẽ đi xỏ thêm một lỗ nữa cơ mà, không tìm được chiếc khuyên tai kia xem em xử anh thế nào!”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm mang bộ mặt tức giận rời khỏi phòng. Lý Vĩ từ bên ngoài mang đồ đạc của Lương Đông về, nhìn thấy cảnh này thì khó hiểu hỏi Lương Đông:
“Hai người các cậu lại làm sao vậy?”
Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm ghét bỏ liền cảm thấy bực bội trong lòng, bây giờ vừa hay có người quay trở về cho hắn chút giận. Lương Đông xoay người lại đằng sau, lạnh mặt liếc nhìn Lý Vĩ một cái rồi phun ra một câu:
“Chuyện nhà!”
Nói xong Lương Đông cũng rời đi, Lý Vĩ đáng thương một lần nữa bị hai người đó hợp sức ức hiếp, chỉ còn biết đứng thất thần ở một chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài cửa phong 302 hấp tấp hỏi:
“Có ai nhìn thấy khuyên tai của tôi không?”
Ngô Lỗi trên tay cầm cái hộp bọc vải nhung màu đen đưa lên trước mặt:
“Đây hả?”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng chạy đến mở hộp nhung đó ra xem, phát hiện bên trong chỉ có duy nhất một chiếc khuyên tai ngày hôm qua đã để sẵn ở trong đó, còn chiếc khuyên tai vốn mang trên tai cậu đã không thấy đâu. Triệu Tử Thiêm vội vàng cầm lấy chiếc hộp, có chút thất vọng trả lời:
“Vẫn còn một chiếc nữa”
Ngô Lỗi đảo mắt nhìn xung quanh một hồi:
“Không thấy, hay là cậu tự tìm đi!”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, chạy về phòng mang kính vào rồi lại chạy sang. Thật ra thì Triệu Tử Thiêm bị cận thị, tìm một chiếc khuyên tai nhỏ như vậy phải mang kính vào nhìn mới rõ. Ngô Lâm ngồi trên giường thấy Triệu Tử Thiêm giống như một ông lão đang loay hoay tìm đồ thì buồn cười:
“Mất rồi thì thôi, dù sao vẫn còn một chiếc mà”
Triệu Tử Thiêm mắt vẫn dán xuống đất, quan sát mọi ngõ ngách một cách kỹ càng, không ngẩng đầu lên lấy một lần, giọng nói mang theo sự nghiêm trọng rõ rệt:
“Là kim cương đó!”
Triệu Tử Thiêm nói ra câu này, căn bản là không phải muốn khoe khoang cái gì cả, cậu chỉ nghĩ nếu như chiếc khuyên tai đó mất hẳn là cậu sẽ tiếc đứt ruột mà thôi.
Ngô Lâm và Ngô Lỗi ngồi trên giường cũng phải giật mình hỏi lại:
“Kim cương sao?”
Triệu Tử Thiêm bởi vì phải cúi người xuống tìm khuyên tai một thời gian dài, cho nên có chút đau lưng phải đứng thẳng người lại. Một tay đưa lên trán lau qua loa mồ hôi sớm đã chảy ra.
“Ừ!” Triệu Tử Thiêm vô vọng nói.
Chiếc khuyên tai của Triệu Tử Thiêm hiện tại đang ở trong tay Khương Chí Phong. Vừa mới rồi Khương Chí Phong có dẫm phải nó, đánh giá khuyên tai một hồi Khương Chí Phong liền nhận ra đó là hàng đắt tiền, hơn nữa mẫu trang sức BVLGARY này rất nổi tiếng, Khương Chí Phong ít nhiều cũng biết giá trị của nó xa xỉ đến mức nào. Mà khả năng chiếc khuyên tai này của Lương Đông là rất cao, bởi vì trong phòng chỉ có Lương Đông là giàu nhất. Khương Chí Phong định bụng sẽ mang chiếc khuyên tai này trả lại cho Lương Đông, vừa hay xin lỗi chuyện lúc mới rồi. Nhưng mà hiện tại Triệu Tử Thiêm lại chạy sang nói chiếc khuyên tai đó là của mình. Khương Chí Phong cũng lờ mờ hiểu ra một số chuyện, thế cho nên nghi ngờ hỏi lại:
“Là quà sinh nhật Đông ca tặng anh hả?”
Ba người trong phòng cùng lúc phải giật mình khi nghe thấy lời nói kia của Khương Chí Phong. Ngô Lâm và Ngô Lỗi cùng chung một suy nghĩ, Lương Đông thế nhưng lại tặng quà đắt tiền như thế cho Triệu Tử Thiêm. Còn Triệu Tử Thiêm thì khỏi phải nói, hiện tại chỉ còn biết đứng im tại chỗ, nếu như nói là không phải mọi người liền sẽ biết là cậu nói dối, bởi vì mấy người đó căn bản là biết cậu không có nhiều tiền như vậy. Cho nên Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết im lặng gật đầu.
Người trong phòng vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm khẳng định liền giống như muốn ngã ngửa ra đằng sau. Ngô Lâm có điểm không thể tin được nói:
“Lương Đông tặng cậu sao?”
Triệu Tử Thiêm cố gắng lảng sang chuyện khác, có ý định quay trở về phòng:
“Thôi tôi về đây, nếu như các cậu tìm thấy nhớ báo cho tôi biết!”
Khương Chí Phong dùng ánh mắt lạnh lùng chiếu theo bóng lưng của Triệu Tử Thiêm, đến khi bóng dáng đó biến mất trước cửa phòng, một tay vốn dĩ đang nắm chặt chiếc khuyên tai kia mới nới lỏng ra một chút. Khương Chí Phong đã âm thầm quyết định, chắc chắn sẽ không mang chiếc khuyên tai này trả lại. Trong lòng cậu luôn có một câu hỏi, tại sao Lương Đông lại có thể cưng chiều Triệu Tử Thiêm đến như vậy, Triệu Tử Thiêm rốt cuộc đã nắm giữ bí mật gì mới có thể uy hiếp được Lương Đông?.
Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng của Khương Chí Phong mà thôi, cậu căn bản không dám trực tiếp lên tiếng hỏi hai người kia. Cho đến một khoảng thời gian sau, Khương Chí Phong cuối cùng mới hiểu rõ mọi chuyện.
Dĩ nhiên, đây là nói sau.
___
Cả một buổi chiều Triệu Tử Thiêm bởi vì giận Lương Đông chuyện đánh mất chiếc khuyên tại của cậu, mà không thèm nói chuyện với hắn. Lương Đông cũng chính vì thế mà luôn mang bộ mặt âm trầm nhìn Triệu Tử Thiêm.
Trong phòng có đầy đủ bốn người nhưng không ai thèm lên tiếng, Lý Vĩ cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt cho nên hắng giọng hỏi:
“Hai cậu… có chuyện gì sao?”
Lương Đông bực bội, lạnh giọng phun ra một câu:
“Chuyện nhà!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy như thế thì càng tức giận hơn, trong lòng âm thầm mắng chửi Lương Đông, mắng hắn dám trắng trợn nói ra một câu như vậy, là muốn để cho người khác hiểu lầm hay sao. Lương Đông hẳn là lo mọi chuyện chưa đủ loạn nên mới muốn nói như thế. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đứng dậy bực tức bước ra khỏi phòng.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đi rồi liền bước đuổi theo sau. Cả một đường đi, Lương Đông chỉ dám im lặng bước theo Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đi đến sân bóng rổ sau trường, bởi vì trời đã ngả về chiều, sắc trời cũng không còn sáng tỏ, Lương Đông nhìn thấy Triệu Tử Thiêm cả người im lặng ngồi ở đó, liền cảm thấy ớn lạnh cảm giác u ám liền đánh úp về phía hắn. Sóc nhỏ nhà hắn, lần này có vẻ thật sự rất tức giận.
Lương Đông cứ đứng cách xa Triệu Tử Thiêm khoảng hai mét, cuối cùng không biết qua bao lâu mới thở dài một hơi lấy hết can đảm tiến về phía đó. Mông vừa mới chạm xuống ghế ngồi, Triệu Tử Thiêm liền đứng lên định rời đi. Lương Đông thấy vậy thì vội vàng kéo tay Triệu Tử Thiêm lại, Triệu Tử Thiêm không có phòng bị thuận thế ngã vào người Lương Đông.
Triệu Tử Thiêm tức giận, muốn đứng dậy nhưng đã bị Lương Đông ôm chặt trong lòng. Cậu thấy thế cũng không nói gì, hai tay khoanh ở trước ngực, môi mím chặt, quay đầu sang hướng khác không thèm nhìn Lương Đông lấy một cái.
Lương Đông hơi nơi lỏng tay ra một chút, phát hiện Triệu Tử Thiêm không có ý định rời khỏi người mình mới đưa một tay lên vuốt tóc Triệu Tử Thiêm:
“Lát nữa sẽ tìm khuyên tai cho em, có được không?”
Triệu Tử Thiêm bây giờ chỉ còn một phần trăm hy vọng tìm lại được chiếc khuyên tai đó, vừa rồi cậu đã tìm khắp mọi ngõ ngách trong phòng 302 cũng không thấy đâu, Lương Đông có thể thần thông quảng đại đến mức đào cả đất lên để tìm một chiếc khuyên tai cho cậu hay sao.
Lương Đông thấy bộ dạng tức giận, môi mỏng mỉm chặt kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười. Nhưng có điều hắn căn bản không dám cười, bởi vì hắn biết nếu bây giờ hắn cười một cái thôi, mọi chuyện sẽ cứ như vậy mà hỏng bét. Lương Đông lại đưa tay khẽ vuốt lại mái tóc hỗn độn của Triệu Tử Thiêm, ở bên cạnh cậu nhỏ giọng thủ thỉ:
“Em tức giận bầu trời liền trở nên u ám!”
Triệu Tử Thiêm khẽ liếc nhìn trời cao một cái, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ là chiều tối bầu trời không u ám mới là chuyện lạ.
Lương Đông dừng một lúc không thấy Triệu Tử Thiêm đáp lời thì nói tiếp:
“Sóc nhỏ rất hay giả bộ!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói mình giả bộ liền tức giận quay sang nhìn hắn, định rời đi khỏi lòng ngực Lương Đông. Lương Đông thấy vậy cười cười:
“Nhưng mà anh thích!”
Triệu Tử Thiêm vẫn không nói, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn sang hướng khác. Lương Đông cười khổ, tìm đủ mọi cách dỗ dành Triệu Tử Thiêm:
“Rõ ràng là như vậy!”
Đã lâu rồi Lương Đông mới nói ra câu này, cũng đã lâu rồi Triệu Tử Thiêm mới được nghe thấy. Cặp từ ‘rõ ràng là như vậy’ và ‘không muốn quan tâm’ có một ý nghĩa rất đặc biết đối với hai người họ. Đó chính là câu nói đầu tiên mà hai người họ nói ra khi xác định mối quan hệ mờ ám này. Không giống như các cặp đôi thông thường khác, cũng không giống như lời tỏ tình của bọn họ. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉ cần nói ‘rõ ràng là như vậy’ và ‘không muốn quan tâm’ là hai người họ cũng đã đủ hiểu đối phương muốn nói gì.
Triệu Tử Thiêm còn chưa chịu nói ra lời mà Lương Đông muốn nghe, cho nên Lương Đông vẫn cố chấp lải nhải ở bên tai Triệu Tử Thiêm nói câu:
“Rõ ràng là như vậy..”
“Rõ ràng là như vậy…”
…
“Rõ ràng…”
Không biết Lương Đông nói đến lần thứ bao nhiều, Triệu Tử Thiêm mới khẽ mỉm cười lấy tay chặn môi hắn lại, ngăn không cho ai kia tiếp tục làm phiền lỗ tai mình.
“Không muốn quan tâm!”
Lương Đông đến cuối có thể nghe được câu mà mình muốn nghe, trong lòng cảm thấy mãn nguyện không thôi. Giống như là đạt được một thành tựu gì đó sau bao ngày dốc lòng theo đuổi. Cái cảm giác này, chỉ khi nào người ta gặp phải rồi mới có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thế mới nói, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chính là một trong số những con người kỳ lạ trong thế giới rộng lớn này, bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã đặc biệt, cái định luật cơ bản là hai cục nam châm cùng chiều không thể nào mà hút nhau, cũng không thể nào mà ở cùng một chỗ, thế nhưng Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại nghiễm nhiên phá vỡ điều đó.
Bọn họ có thể thấu hiểu nhau đến mức, chỉ cần một cái nhìn là có thể biết đối phương đang suy nghĩ cái gì. Nếu như chỉ đến đó, thì tình cảm này chỉ dừng lại ở mức độ tri kỷ. Nhưng mà thứ tình cảm tri kỷ của bọn họ lại tiếp tục phát triển lên mức độ tình yêu, bởi vì bọn họ có những giây phút bối rối, có nhưng lúc tự làm khổ bản thân, lại có những khi hẹn ước, dĩ nhiên cũng không thể nói sau này sẽ không có giây phút phân ly.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông buổi sáng có thể giận nhau không nói chuyện, nhưng đến buổi chiều lại có thể sóng vai nhau đi làm cái gì đó. Giống như hiện tại, hai người đã có thể cười nói vui vẻ cùng nhau đi đến căng tin ăn cơm.
Căng tin mới mở cửa vẫn còn chưa có nhiều người đến, vì thế mà Lương Đông và Triệu Tử Thiêm rất thoải mái đứng chọn đồ ăn. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một cái rồi cười cười:
“Anh giúp em lấy đồ ăn, không cần em phải nói anh cũng biết em muốn ăn cái gì”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì bĩu môi, nhưng lại rất phối hợp đứng ở bên cạnh đợi Lương Đông lấy đồ ăn cho mình. Có điều, đến chính bản thân Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình, Lương Đông thế nhưng có thể gắp đúng những thứ mà cậu thích ăn để vào trong đĩa. Lương Đông đưa đĩa đồ ăn đó ra đặt tới trước mặt của Triệu Tử Thiêm, có vẻ đắc ý hỏi:
“Có đúng hay không?”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, nhìn chằm chằm Lương Đông một lúc mới mở miệng:
“Anh muốn ăn cái gì, em lấy cho anh ăn!”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy có đôi chút tự hổ thẹn, Lương Đông có thể biết rất rõ ràng mọi thứ về cậu, nhưng cậu lại chỉ lờ mờ hiểu một vài chuyện của hắn. Giống như bây giờ, đến ngay cả Lương Đông thích ăn cái gì cậu cũng chỉ biết một chút. Ánh mắt của Triệu Tử Thiêm mở lớn quét dọc một bàn đầy thức ăn, cuối cùng dùng ngón tay thon dài chỉ vào một khay đựng thức ăn trước mặt, Triệu Tử Thiêm cẩn thận quay sang hỏi Lương Đông:
“Cái này đúng không?”
Lương Đông khẽ cười gật đầu. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng gắp thứ đó vào đĩa, rất nhanh sau đó gương mặt liền nhăn lại bởi vì ngoài cái đó ra, cậu căn bản không biết Lương Đông muốn ăn cái gì nữa:
“Muốn ăn cái gì nữa?”
Lương Đông nãy giờ vẫn chỉ nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, hắn thích nhìn cái biểu cảm nhăn mặt nhíu mày, chăm chú nghiêm túc của sóc nhỏ nhà mình khi quyết định làm một chuyện gì đó liên quan đến hắn.
“Chỉ thế thôi!” Lương Đông nói.
Triệu Tử Thiêm xoay người lại thì thấy Lương Đông đã bước đi rồi, cậu biết ở chỗ này vẫn còn thứ Lương Đông muốn ăn, nhưng cậu lại không biết chính xác thứ đó là cái gì, thế cho nên chỉ còn cách khó xử gắp thêm vào đĩa thứ vừa rồi nhiều một chút.
Triệu Tử Thiêm đặt đĩa thức ăn ở trước mặt Lương Đông, có chút ủ rũ nói:
“Lần sau em sẽ để ý thật kỹ xem anh muốn ăn cái gì”
Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm thì vui vẻ, hắn căn bản không có buồn bực chuyện Triệu Tử Thiêm không biết hắn thích ăn cái gì, nhưng mà hắn lại cảm thấy hạnh phúc khi Triệu Tử Thiêm nói ra lời kia. Sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng muốn quan tâm đến hắn nhiều hơn.
“Em có muốn biết anh thích ăn cái gì nhất không?” Lương Đông xấu xa trêu chọc Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm rất có hứng thú muốn biết, cho nên mới nhanh chóng hỏi lại:
“Anh muốn ăn cái gì?”
Lương Đông ngừng một lát mới nói:
“Thịt sóc!”
Triệu Tử Thiêm lúc đầu còn chưa hiểu ra, nhăn mặt nhíu mày một lúc, cậu thật ra vẫn chưa ăn thịt sóc bao giờ, mà căng tin căn bản cũng sẽ không có cái loại thịt đó:
“Thịt sóc sao?”
Lương Đông nhìn biểu hiện ngu ngơ kia của sóc nhỏ nhà mình thì cố gắng nhịn cười:
“Ừ!”
Triệu Tử Thiêm lầm bầm:
“Sau này có cơ hội sẽ dẫn anh đi ăn!”
Lương Đông nghe đến đây liền ha ha cười lớn thành tiếng:
“Ngày nào mà chẳng có cơ hội, chỉ là em có muốn cho anh ăn hay không thôi”
Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng hiểu ra ý của Lương Đông, cậu xấu hổ khẽ quát hắn một cái:
“Anh không nghiêm túc được một chút hay sao?”
Lương Đông gật đầu, làm ra dáng vẻ nghiêm túc:
“Anh nói nghiêm túc đấy!”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, nhanh chóng cúi đầu xuống muốn ăn cơm. Có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Triệu Tử Thiêm đã không thèm đáp lại, Lương Đông vẫn muốn hỏi tới cùng:
“Có được không?”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, im lặng một lúc mới nói:
“Anh có muốn ăn thịt lừa không?”
Lương Đông khó hiểu:
“Sao lại là thịt lừa?”
Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt tinh ranh chiếu thẳng lên người Lương Đông một lượt từ trên xuống dưới, như có nhưng không nói ra một câu:
“Thì chính là thịt con lừa đó!”.
Danh sách chương