Triệu Tử Thiêm cầm remote nhỏ trong tay, hơi hơi do dự ngẩng đầu nhìn về phía trước, thông qua gương lớn trước mặt để nói với Lương Đông:

“Cái này…”

Lương Đông dùng đầu lưỡi ướt át quét nhẹ vành tai mềm mỏng của Triệu Tử Thiêm, tà ác gặm cắn một hồi mới chịu bỏ ra nói khẽ:

“Ừ, là điều khiển đó… nhưng mà cẩn thận một chút, nếu như em nhấn nhầm nút… có khi nào nó sẽ vào sâu hay không…”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói thế thì lại càng hoảng sợ, cậu hiện tại thật sự chỉ muốn ngồi xuống một chỗ, chân run rẩy sắp đứng không vững rồi, nhưng mà nếu ngồi xuống nhất định cái thứ kia sẽ càng khó lấy ra:

“Không được, như vậy không được, nếu như… rồi không lấy ra được…”

Lương Đông cố tình đưa tay xuống phía sau mông của Triệu Tử Thiêm bóp bóp một cái, Triệu Tử Thiêm thấy vậy cả người căng cứng vội hét lớn:

“Đông ca, anh dừng lại ngay”

Lương Đông vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm gương lớn đối diện:

“Như thế nào, anh giúp em lấy cơ mà, nếu em không muốn vậy thôi cũng được”

Triệu Tử Thiêm bộ dạng lúng túng, tay phải cầm remote nhỏ cũng ướt đẫm mồ hôi, giọng nói mang theo tia sợ hãi cùng oán trách:

“Đông ca… mau lấy cái đó ra… mau lấy ra đi…”

Lương Đông lại giả bộ lùi lại phía sau cúi người xuống một chút, giọng nói cố tình thêm vài phần trầm trọng để hù dọa Triệu Tử Thiêm:

“Á, vừa rồi còn thấy một chút, bây giờ liền không thấy đâu nữa rồi… em nuốt rồi phải không?”

Triệu Tử Thiêm gương mặt tái mét, không còn suy nghĩ nhiều gì nữa trực tiếp quay lại phía sau đánh vào ngực Lương Đông:

“Em không nuốt, em không nuốt… bây giờ anh mau lấy ra đi…”

Lương Đông cố gắng nhịn cười, một tay vỗ vỗ lưng sóc nhỏ nhà mình trấn an:

“Được rồi, được rồi, vậy em vặn cái nút trên điều khiển đi”

Triệu Tử Thiêm ngừng dãy dụa, nhìn xuống remote nhỏ trong tay. Triệu Tử Thiêm thích màu tím, chiếc remote này cũng màu tím, nhưng chưa bao giờ Triệu Tử Thiêm cảm thấy đáng sợ như thế này. Chất liệu bằng nhựa trong suốt, có thể nhìn thấy rõ hai cục pin nhỏ bên trong, là loại pin thông dụng rất dễ tìm thấy trên thị trường. Bên trên chiếc remote kia có một nút vặn, từ mức độ min đến max, hơn nữa còn vẽ ký hiệu từ nhỏ đến lớn, Triệu Tử Thiêm do dự nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng liền thử văn lên một chút rồi thả tay ra ngay. Không khí rơi vào trầm mặc, Lương Đông liền lên tiếng hỏi:

“Sao, có cảm thấy gì hay không?”

Triệu Tử Thiêm nghiêm trọng lắc đầu. Lương Đông thế thế lại khẽ đẩy vào tay cậu xấu xa nói:

“Là em chỉnh mức độ yếu quá rồi, mau tăng lên một chút”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn Lương Đông, đôi mắt to tròn kia mang theo tia mê man ngập nước, bờ môi nhỏ nhắn chu về phía trước:

“Vậy... vậy em sẽ chỉnh lên một chút nữa”

Lương Đông nhịn không được hôn xuống môi Triệu Tử Thiêm một cái rồi bỏ ra ngay:

“Ngoan”

Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, đưa tay xoay nút điều khiển lên một nấc nữa. Có năm cấp độ, Triệu Tử Thiêm hiện tại đã xoay lên đến cấp độ hai rồi, Lương Đông hài lòng hỏi tiếp:

“Có thấy gì chưa?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu hoảng loạn để cái remote đó lên bồn rửa mặt, giọng nói nức nở giống như sắp khóc:

“Không thấy gì hết, hay là hỏng rồi… anh mau tìm cách lấy ra cho em đi”

Lương Đông vừa rồi đã ở trong siêu thị hỏi nhân viên bán hàng rất rõ cách sử dụng, cô gái đó còn nói bình thường chỉ nên dùng ở cấp độ ba đã rất mạnh rồi, sóc nhỏ nhà hắn đã vặn lên đến cấp độ hai mà vẫn không cảm thấy gì. Lương Đông nghi ngờ đặt tay ở sau mông Triệu Tử Thiêm thăm dò một hồi, quả thật là không thấy có chút chuyển động nào.

Lương Đông lại cầm lấy cái remote nhỏ kia đặt vào tay của Triệu Tử Thiêm dịu dàng dụ dỗ:

“Em vặn lên một cấp độ nữa xem, có thể là quá yếu nên mới không có cảm giác gì”

Triệu Tử Thiêm vùi mặt vào ngực Lương Đông, một tay cầm remote xoay cái đó đến cấp độ ba, kết quả vẫn là như vậy không có bất kỳ chuyển động nào. Triệu Tử Thiêm mệt mỏi vì sợ hãi, nói mãi mới ra một câu hoàn chỉnh:

“Hay là… hay là… vừa rồi gặp nước… hay là hỏng rồi…”

Lương Đông vỗ vỗ lưng của Triệu Tử Thiêm trấn an:

“Không thể nào hỏng được, nhân viên bán hàng nói cái này dùng trong môi trường ẩm ướt vẫn được cơ mà”

Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vặn lên cấp độ cao nhất, hít một hơi thật sâu kết quả cũng như trước đó… cái thứ kỳ quái kia không chịu chuyển động. Triệu Tử Thiêm đưa chiếc remote lên trước mặt Lương Đông buồn bực nói:

“Anh xem, đã ở mức mạnh nhất rồi… bây giờ phải thế nào, phải thế nào đây…”

Lương Đông một lần nữa đưa tay thăm dò phía sau mông của Triệu Tử Thiêm, quả thật là không có bất kỳ một chút rung động nào. Hắn nhìn chiếc remote trong tay Triệu Tử Thiêm một hồi, cuối cùng phát hiện ra được nút nguồn vẫn chưa bật lên:

“Còn có một nút nguồn vẫn chưa bật!”

Triệu Tử Thiêm lúc này mới để ý đến cái nút nhỏ đó, bởi vì quá mức hốt hoảng cho nên Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều mà đưa tay bật nút nguồn đó lên luôn.

“Cách” một tiếng chiếc remote từ trên tay Triệu Tử Thiêm rơi xuống, khiến cho một cục pin bắn ra lăn vào trong góc. Nút nguồn vừa được bật, kéo theo đó là tiếng rì rì của động cơ chuyển động, Triệu Tử Thiêm cũng theo đó dãy dụa ngâm nga:

“A… Đông… mau lấy điều khiển… dừng nó lại… ưm… mau…”

Lương Đông thấy bộ dạng run rẩy kịch liệt đứng không vững kia của Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình, đang định đưa tay kéo cái thứ kia ra thì lại nghe thấy tiếng rên rỉ thở không ra hơi của Triệu Tử Thiêm:

“Đông… ưm… mau… điều khiển…”

Lương Đông giờ phút này thừa nhận mình có một chút xấu xa, vừa rồi hắn vốn dĩ là muốn rút cái trứng rung sau mông Triệu Tử Thiêm ra nhưng lúc này lại làm như vô tình đẩy mạnh vào sâu hơn một chút. Lương Đông cúi người, nhặt remote rơi ở dưới chân của Triệu Tử Thiêm làm ra vẻ khó xử nói:

“Rơi mất pin rồi”

Triệu Tử Thiêm hoang mang, cái thứ kỳ quái kia ở trong cơ thể cậu xoay chuyển rất mạnh, Triệu Tử Thiêm sợ hãi nó sẽ trực tiếp tiến vào sâu hơn rồi không thể lấy ra được, thế cho nên ánh mắt lúc này vốn đang nhắm nghiền cùng phải cố gắng mở ra tìm kiếm xung quanh một hồi, phát hiện ra cục pin ở cách đó không xa liền muốn tự chạy đến lấy lắp vào remote, nhưng mà bước chân chỉ vừa mới nhấc lên thôi liền suýt chút nữa ngã nhào, thế cho nên cậu mới chỉ về phía đó, khó khăn mở miệng:

“Đông… ưm… mau lên… ưm… chỗ kia…nhanh một chút”

Lương Đông để Triệu Tử Thiêm đứng tựa người vào bồn rửa mặt, hắn thì đi lên phía trước lấy cục pin đó. Trong nhà tắm liên tục phát ra tiếng ngâm nga kiềm chế, Lương Đông cảm thấy trong người nhộn nhạo nóng ran, vì thế nhân lúc Triệu Tử Thiêm không để ý, mài mạnh cục pin xuống sàn ý muốn cho nó hỏng không thể dùng được.

Lương Đông vừa xoay người liền thấy bộ dạng run rẩy sắp đứng không vững của Triệu Tử Thiêm, bờ môi khép hờ, khuôn ngực phập phồng, hai mắt nhắm nghiền… quả thật là kích thích không có gì bằng. Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi lắp pin vào trong remote rồi tắt nút nguồn kia đi, nhưng mà… kết quả đương nhiên là theo ý hắn, remote hỏng rồi.

“Điều khiển hỏng rồi!” Lương Đông trầm giọng nói.

Triệu Tử Thiêm dùng hai tay cố gắng chống đỡ để không bị ngã xuống, nghe Lương Đông nói thế thì mở lớn hai mắt, phía bên trong mang theo tia mê hoặc khiến cho Lương Đông khó mà cưỡng lại:

“Ừm… mau về giường… ưm… Đông…”

Lương Đông cố tình không bế Triệu Tử Thiêm mà để cho cậu bước đi từng bước khó nhọc, Triệu Tử Thiêm bước đến bước thứ ba liền nhịn không được ngã vào lòng hắn:

“Đông… giúp… ưm… đi không nổi…”

Lương Đông cũng không làm khó Triệu Tử Thiêm nữa, trực tiếp bế cả người bên cạnh đi về phía giường. Triệu Tử Thiêm hiện tại không rõ là đau đớn hay khoái cảm, cậu chỉ biết cảm giác này quả thật vô cùng thống khổ, hai tay đặt ở trên vai Lương Đông không ngừng bóp chặt:

“Đông… a… bỏ cái đó… bỏ cái đó… a…”

Lương Đông để Triệu Tử Thiêm ngồi trên đùi mình, con sóc nhỏ nào đó sợ thiên hạ chưa đủ loạn cứ kịch liệt uốn éo ở trong lòng Lương Đông, miệng liên tục phát ra những tiếng ngâm nga bức người:

“Đông… rất khó chịu… a”

Lương Đông cố gắng khắc chế sự ham muốn trong lòng, hắn rất ít khi mới được nhìn thấy bộ dáng khiêu khích này của Triệu Tử Thiêm thế cho nên phải nhân cơ hội này mà ngắm thật kỹ, vì vậy liền đưa tay miết nhẹ điểm nhỏ trước ngực cậu tà ác trêu chọc:

“Đừng làm loạn, còn làm loạn nữa nó sẽ không lấy ra được đâu!”

Triệu Tử Thiêm cố gắng không dãy dụa, nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng ngâm nga mời gọi:

“Đông… a… ưm”

Lương Đông nhìn người trong lòng, gương mặt bởi vì khó chịu mà nhăn nhó, còn có vài giọt mồ hôi theo huyệt thái dương chảy xuống cằm.

“Em nuốt rồi phải không?” Lương Đông hỏi

Triệu Tử Thiêm bật khóc nức nở, kịch liệt lắc đầu:

“Không phải… a… không nuốt…”

Lương Đông hôn nhẹ vào đôi môi ngăn không cho tiếng rên rỉ kia nhiễu loạn thêm nữa, sau một hồi Lương Đông mới miễn cưỡng buông ra:

“Nằm như vậy rất khó thấy, em mau lật người lại… anh giúp em lấy ra”

Triệu Tử Thiêm cũng chẳng còn sức đâu nữa mà lật người lại, dùng chút sức lực cuối cùng lăn từ trên đùi Lương Đông xuống nằm úp sấp trên giường. Lương Đông hai mắt nóng bừng, Triệu Tử Thiêm cả người không ngừng vặn vẹo, bờ mông căng tròn mịn màng, hơn nữa ở giữa hai mông còn có một sợi dây màu tím thò ra ngoài, Lương Đông nhìn như thế nào cũng không thể nhịn được cho Triệu Tử Thiêm một cái đánh yêu vào mông.

“A…Đông…”

Lương Đông xấu xa lừa gạt Triệu Tử Thiêm hết lần này đến lần khác, bước xuống dưới giường đi đến chiếc bàn đối diện nhanh chóng cầm chai dầu bôi trơn kia trở về:

“Như vậy anh nhìn không được rõ… em nhấc mông lên cao một chút đi…”

Triệu Tử Thiêm khó nhọc thu chân lại, mông nhấc lên thật cao, trong đầu cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ mong Lương Đông mau chóng lấy được thứ kia ra khỏi cơ thể cậu.

“Không xong rồi, càng ngày càng không nhìn thấy đâu nữa… nhất định em nuốt nó rồi…” Lương Đông ra vẻ trầm trọng

Triệu Tử Thiêm ô ô nức nở, mông bởi vì bị cái thứ kỳ quái ở bên trong càn quét cho nên run rẩy không thôi:

“Người ta… không có nuốt… a… không có nuốt... a... Đông”

Lương Đông lại lên tiếng hỏi:

“Có đau hay không?”

Không rõ là mồ hôi hay nước mắt mà hiện tại gối của Triệu Tử Thiêm đã sớm ướt đẫm một mảng lớn:

“Rất đau… ô ô…”

Lương Đông mở nắp chai dầu bôi trơn kia ra xịt vào tay Triệu Tử Thiêm một lượng lớn:

“Vậy lấy cái này giảm đau tạm thời đi, anh nghĩ phải một lúc mới có thể rút ra được…”

Triệu Tử Thiêm vừa lo lắng vừa sợ hãi, một tay run rẩy muốn đưa ra phía sau mông mình xoa vào đó, nhưng trước sau Triệu Tử Thiêm vẫn chỉ xoa được ở ngoài mông mà không thể xoa chuẩn vào chỗ cần xoa. Lương Đông cuối cùng nhịn không được nữa, hai mắt giống như mang theo tia lửa khi nhìn thấy một bên mông của sóc nhỏ nhà mình bóng loáng trơn trượt.

Lương Đông nhanh chóng cầm lấy cái dây ở sau mông Triệu Tử Thiêm kéo ra thật mạnh rồi đáp xuống đất, trứng rung bị đáp xuống đất vẫn kêu rè rè rung chuyển dưới sàn nhà. Triệu Tử Thiêm cảm thấy thứ kia được rút ra rồi liền thở nhẹ một hơi, giây tiếp theo hai mông của cậu liền bị Lương Đông tách ra, có một thứ gì đó vô cùng mềm mại ướt át quét dọc sau mông cậu.

Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, quay lại phía sau ngăn Lương Đông:

“Đừng a… không thể… không… đừng như vậy… Đông…”

Lương Đông di chuyển đầu lưỡi quét dọc động nhỏ đang liên tục co bóp của Triệu Tử Thiêm, thỉnh thoảng còn cố cắm sâu vào bên trong một chút. Triệu Tử Thiêm thoải mái đến mức muốn điên loạn, nhưng vẫn liên tục nói Lương Đông không nên làm như thế:

“Đông… dừng đi… như vậy không được… a… ưm”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm có ý định nằm thẳng người lại, hai tay hắn liền trực tiếp nắm lấy chân cậu không cho phép cậu hạ mông xuống. Triệu Tử Thiêm nức nở liên hồi, run rẩy kịch liệt đón nhận từng đợt khoái cảm:

“Đông… ưm…”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn người phía dưới hai mắt sớm đã híp lại, bờ môi chu về phía trước liên tục nói ra những lời không rõ ràng:

“Em nói loại này có thể ăn, còn không phải là muốn như vậy hay sao?”

Triệu Tự Thiêm ô ô khó nhọc phản bác:

“Không phải… ý không phải như thế…”

Lương Đông xấu xa cho một ngón tay vào sâu trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Vậy em muốn như thế nào đây?”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy trong người khó chịu lạ thường, Tiểu Thiêm Thiêm ở phía trước trướng đau, động nhỏ phía sau không ngừng thít chặt. Bởi vì Lương Đông chỉ để tay ở trong đó không có ý định di chuyển, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới cố gắng nhích mông:

“Hôm nay… nói rồi… em... sẽ phụ trách ở bên trong…”

Lương Đông nhìn bộ dạng thở không ra hơi kia của sóc nhỏ nhà mình thì buồn cười, hắn chỉ sợ với cái bộ dạng đó Triệu Tử Thiêm ngay cả đến đứng dậy cũng không được nữa, vậy mà vẫn cố chấp nói muốn phụ trách bên trong. Lương Đông quả thật rút tay ra khỏi mông của Triệu Tử Thiêm, kéo cả người cậu ngồi dậy rồi thổi khí vào bên tai cậu nói:

“Vậy được, hôm nay làm theo ý của em”

Triệu Tử Thiêm mệt đến mức chỉ muốn ngủ, nhưng bởi vì nội tâm rất muốn thử phụ trách bên trong một lần cho biết, thế cho nên mới cố hết sức quay người lại muốn cởi áo Lương Đông ra. Triệu Tử Thiêm khó khăn lắm mới lột được áo của Lương Đông ra, đến khi đưa tay muốn cởi quần của hắn xuống nhưng mãi không thể được, liền bực bội nhỏ giọng quở trách:

“Quần này, sao lại khó cởi xuống như vậy?”

Lương Đông buồn cười, nhanh chóng đưa tay tự cởi quần mình xuống vứt sang bên cạnh. Triệu Tử Thiêm kéo Lương Đông về phía mình, nhưng do quá mệt mỏi thế cho nên Triệu Tử Thiêm cũng thuận thế mà ngã ngửa xuống giường luôn.

“Ưm… ngồi dậy… anh ngồi dậy đi”

Lương Đông nghe theo ngồi dậy, Triệu Tử Thiêm đặt hai tay ở phía sau cố gắng chống đỡ cả người mình ngồi dậy.

“Nằm xuống… nằm sấp xuống đi…” Triệu Tử Thiêm vừa ngồi lên liền nói như vậy

Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm ngồi trên đùi mình, một tay đưa trước ngực cậu xoa nắn, thỉnh thoảng lại miết chặt khiến cho cả người con sóc nhỏ nào đó run rẩy không thôi:

“Như thế nào lại hấp tấp như vậy, còn phải…” Nói đến đây Lương Đông liền đưa tay chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm búng nhẹ một cái “chuẩn bị một chút chứ”

Triệu Tử Thiêm bị chạm vào nơi nhạy cảm liền khó chịu không thôi, giọng nói ngâm nga yếu ớt:

“Còn phải chuẩn bị… như thế nào…”

Lương Đông trực tiếp đưa tay nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm di chuyển lên xuống, bờ môi tiến sát bên tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:

“Để anh giúp em”

Triệu Tử Thiêm không phản kháng, cậu hiện tại cũng không còn có sức phản kháng nữa rồi, chỉ còn biết dựa đầu vào ngực Lương Đông ưm a.

“Nhanh một chút… anh chuẩn bị nhanh một chút… lát nữa còn phải… ưm…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã nhịn không được dùng miệng chặn môi cậu lại. Đầu lưỡi thành thục mang theo hương vị quen thuộc càn quét khắp mọi ngóc ngách không bỏ sót một chỗ nào. Đầu lưỡi Lương Đông giống như rất biết trêu đùa những nơi mẫn cảm trên người cậu, hắn còn cố ý luồn lưỡi sâu vào bên trong một chút khiến cho Triệu Tử Thiêm thở không ra hơi. Đến khi Triệu Tử Thiêm suýt chút nữa là ngất đi, Lương Đông liền cho cậu một phát cắn vào môi khiến cho Triệu Tử Thiêm bừng tỉnh, cánh tay đánh vào ngực hắn oán trách:

“Cắn đau rồi… ô a…”

Lương Đông lại cúi xuống liếm nhẹ vào vết cắn kia một lượt, lực hắn dùng tuyệt đối không mạnh, hắn làm sao có thể làm bị thương sóc nhỏ nhà mình chứ, hẳn là con sóc kia bị hắn chiều hư rồi.

Tay của Lương Đông đột nhiên dừng lại, Triệu Tử Thiêm theo đó lại nhíu mày không vừa lòng, đầu ngón chân hơi hơi quặp chặt ga giường. Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm không đề phòng liền mạnh tay đẩy cậu ngã xuống giường.

“Có muốn chơi thử cái này hay không?” Lương Đông tác ác nói

Triệu Tử Thiêm đột nhiên nghe thấy tiếng rè rè của thứ kỳ quái phát ra dưới đất kia, cả người liền phát run cố gắng gồng mình ngồi dậy nhưng đã bị Lương Đông mạnh mẽ dùng hai tay ép chặt cậu xuống giường. Triệu Tử Thiêm lắc đầu, hai mắt mở lớn:

“Không chơi, không muốn…”

Lương Đông cũng biết Triệu Tử Thiêm đang nghĩ cái gì, hắn vốn không có suy nghĩ sẽ nhét cái kia vào sau mông cậu nữa, nhưng thấy bộ dạng hoảng loạn kia của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông đột nhiên nổi ý muốn trêu chọc:

“Anh còn chưa nói sẽ chơi cái gì cơ mà!”

Triệu Tử Thiêm thiếu chút nữa là rơi nước mắt, cái cảm giác thứ kia ở sau mông cậu liên tục rung chuyển quả thật là ác mộng, thế cho nên Triệu Tử Thiêm dùng hết chút sức lực cuối cùng muốn thoát ra khỏi Lương Đông:

“Đông, không muốn chơi… anh mà cố tình… ưm… này”

Lương Đông không để cho Triệu Tử Thiêm nói hết câu, đã trực tiếp dùng miệng ngậm xuống Tiểu Thiêm Thiêm đang dựng thẳng gặm cắn một lượt. Triệu Tử Thiêm theo đó chân tay mềm nhũn mất đi sức chống cự, chỉ còn biết nhỏ giọng ngăn Lương Đông không được làm như thế.

“Đông… dừng… dừng ngay… ưm… không được.. a”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn sóc nhỏ đang bị hắn trêu chọc đến thở không ra hơi xấu xa nói:

“Không phải em nói muốn phụ trách bên trong sao, như vậy đã không chịu được rồi… lát nữa thử hỏi làm sao được đây”

Triệu Tử Thiêm cố gắng ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Lương Đông:

“Chịu được… a… bây giờ trực tiếp làm luôn đi”

Lương Đông lại cúi xuống ngậm lấy Tiểu Thiêm Thiêm, cố tình dùng răng gặm gặm vào đó khiến cho Triệu Tử Thiêm gồng mình cương cứng thở dốc:

“Đông… ưm… mau buông… không được như vậy…a”

Lương Đông ngẩng đầu, dùng một tay bóp chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm cố tình kéo ra phía trước:

“Như thế nào, lát nữa vào bên trong còn đau hơn thế này…”

Triệu Tử Thiêm đưa tay xuống phía dưới muốn gạt tay Lương Đông ra, hắn bây giờ nắm Tiểu Thiêm Thiêm của cậu như vậy rất là đau. Triệu Tử Thiêm gương mặt vặn vẹo, đôi mắt ngập nước khó khăn trả lời:

“Đông… mau buông… a… đau như vậy… bây giờ không cần chuẩn bị… trực tiếp… trực tiếp làm luôn… a”

Lương Đông thầm nghĩ trong lòng, sóc nhỏ nhà hắn có vẻ rất quyết tâm muốn ở bên trong, nếu bây giờ hắn không cứng rắn dọa nạt nhất định sau này con sóc nào đó sẽ được nước làm càn, không sợ trời cao đất dày nữa. Lương Đông cố tình nắm chặt Tiểu Thiêm Thiêm hơn một chút, cũng nhân cơ hội đó kéo mạnh về phía trước. Triệu Tử Thiêm bị đau hai tay run rẩy, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra lắc đầu liên tục:

“Đông… không…không… như vậy không được… a… đau quá…”

Lương Đông vẫn không buông tay, một lần nữa ở bên tai Triệu Tử Thiêm xấu xa dò hỏi:

“Như vậy đã là gì, lát nữa ở bên trong nhất định còn đau hơn đó… anh phải giúp em thích ứng trước…”

Triệu Tử Thiêm thật sự muốn ngất, nhưng cơn đau ở phía dưới cứ liên tục đánh úp về phía cậu, ép buộc cậu phải tỉnh táo trở lại. Hai tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy tay của Lương Đông, ô ô khóc òa:

“Đông… mau buông… không muốn bên trong… không ở bên trong nữa…”

Lương Đông nhận được câu trả lời thích đáng liền hài lòng buông tha cho Tiểu Thiêm Thiêm, sau đó trực tiếp kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên người mình, đưa tay lau đi vài giọt mồ hôi tinh mịn trên trán của ai kia, nhỏ giọng an ủi:

“Được rồi, không ở bên trong thì không ở bên trong”

Triệu Tử Thiêm có cảm giác mình chắc chắn bị Lương Đông lừa rồi, lúc đầu là bị hắn xấu xa nhét thứ kia vào sau mông cậu, sau đó lại bị hắn lừa nhấn vào cái remote kia, cuối cùng hiện tại lại dọa cậu nói bên trong sẽ đau. Nếu như bên trong đau như vậy, vậy đêm đó Lương Đông sau lại điên cuồng như thế, làm đi làm lại những mấy lần. Nhất định là cậu bị Lương Đông lừa gạt, nhất định là như thế. Triệu Tử Thiêm cảm thấy vô cùng tủi thân, cậu ngày hôm nay bị Lương Đông làm cho thống khổ như vậy, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, miệng nhỏ chu lên phía trước oán trách:

“Suốt ngày trêu chọc… ô ô… suốt ngày ức hiếp… đáng ghét”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm khóc như vậy cũng hoảng loạn, nghĩ lại những việc mình làm hôm nay cũng có chút quá đáng, thế cho nên hắn chỉ biết vỗ nhẹ vào vai sóc nhỏ nhà mình trấn an:

“Được rồi, đừng khóc… là lỗi của anh…”

Triệu Tử Thiêm đưa tay về phía trước nhéo vào ngực Lương Đông, tiếp tục chu miệng hờn giận:

“Lúc nào cũng nói như vậy… lúc nào cũng trêu chọc…”

Lương Đông không còn cách nào khác là hôn lên từng giọt nước mắt bên khóe mi Triệu Tử Thiêm, hắn thật sự muốn ngăn những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra kia. Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông ra, mất hết sức lực lăn từ trên người hắn xuống giường, chậm rãi kéo chăn muốn đắp vào người:

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa…”

Lương Đông nghe vậy thì khó xử, sóc nhỏ nhà hắn lại giận dỗi nữa rồi. Lương Đông xoay người Triệu Tử Thiêm về phía mình:

“Lần này nhất định anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không đau…”

Triệu Tử Thiêm kiên quyết lắc đầu từ chối, dứt khoát kéo chăn quấn chặt người mình lại, ngăn không cho kẻ nào đó có bất cứ một kẽ hở nào chui vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện