Thấy mình Khánh Chi có chút bối rối nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh nó nói: “Cậu cũng ở đây à? Thế thì không phải lo rồi! Tớ mới chuyển tới đây hôm qua, lúc tối có sang mượn cậu ấy ít đồ thấy cậu ấy ốm liệt giường nên sáng nay mua cho cậu ấy ít cháo.”

Khôi cất giọng có chút lạnh lùng: “Tôi có phải ốm sắp chết đâu mà phải phiền đến cậu! Lần sau tôi không nhờ thì mong cậu đừng tự ý làm!”

Thấy vậy mình vội đỡ lấy hộp cháo rồi bảo Khánh Chi: “Cảm ơn cậu, cậu đã mua thì tớ xin nhận, vào chơi đi, có nhà mới mà chả bảo với tớ cùng chia vui.”

Khánh Chi vui vẻ đi vào mặc cho vẻ mặt Khôi nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt. Khôi vẫn lịch sự lấy nước và hoa quả trong tủ lạnh ra mời rồi viện cớ còn mệt cậu lên giường nằm để mặc cho mình và Khánh Chi thoải mái nói chuyện.

Khánh Chi quay ra hỏi mình: “Tớ có đang làm phiền hai cậu không?”

Mình xua tay cười cười: “Không đâu, mà cậu giỏi thế mua nhà lúc nào vậy?”

“Cũng mới thôi... không ngờ tình cờ lại là hàng xóm của Khôi.”

Mịnh nhỏ giọng thì thào: “Vụ cậu với anh Nam thế nào rồi?”

“Khá ổn, tớ đã rủ được anh ấy đi cà phê hai lần. Mà anh ấy cũng hấp dẫn đấy chứ? À... tất nhiên là không bằng gã đó của cậu..”

Vừa nói Khánh Chi vừa hất đầu phía phòng Khôi cười với vẻ trêu chọc. Xong Khánh Chi đứng dậy nháy mắt với mình rồi bảo: “Thôi tớ về đây! Không lại làm kỳ đà cản mũi! Cậu yên tâm, chỉ một thời gian nữa cậu sẽ không phải lo lắng về anh Nam đâu! Anh ấy sẽ nằm gọn trong tay tớ!”

Nói rồi Khánh Chi nói vọng vào chào Khôi rồi ra về, tuy nhiên không thấy giọng Khôi đáp lại.

Sau khi đóng cửa mình đi vào phòng Khôi. Cậu đang cuộn tròn trong chăn. Mình gọi khẽ nhưng Khôi không trả lời. Hay cậu ấy ngủ rồi? Mình nhẹ nhàng lại gần giường, đặt tay lên trán cậu.

Chợt Khôi cầm lấy tay mình kéo mình ngã nhào lên người cậu ấy.

Mình vội la lên: “Khoan đã, anh đang sốt đấy!”

Mình cảm nhận được thân nhiệt của Khôi khá cao và hơi thở cậu ấy không đều. Mình vội ngồi dậy rồi nói tiếp: “Anh ăn cháo rồi uống hạ sốt đi! Em sẽ ở đây, chúng ta còn nhiều thời gian mà, em không muốn vì em mà anh ốm nặng hơn đâu!”

Khôi cười nhìn mình âu yếm: “Lỗi tại em...gợi cảm quá...làm anh không tự chủ được...”

Do chăm chỉ tập Yoga và cả tập Gym, kết hợp ăn uống điều độ nên mình có vóc dáng có thể gọi là hấp dẫn với vòng một nảy nở, vòng eo nhỏ nhắn và vòng ba căng tròn. Mình luôn cố gắng ăn mặc kín đáo nhất có thể để tránh ánh mắt thèm khát của những gã đàn ông khác. Tuy nhiên đối với Khôi, mình muốn đẹp trong mắt cậu ấy nên đã cố tình chọn một chiếc áo ôm sát kết hợp chân váy ngắn khoe trọn đôi chân dài thẳng tắp.

Mình đứng dậy buộc gọn tóc rồi bảo Khôi: Em lấy cháo anh ăn nhé, ăn cháo Khánh Chi mua nha, chứ cháo em mua từ lúc nãy chắc nguội rồi.”

Khôi lắc đầu: “Nguội thì em hâm nóng lên, anh không ăn cháo cô ta mua đâu!”

“Sao anh có vẻ ác cảm với Khánh Chi vậy, cậu ấy có ý tốt mà!”

Khôi cười nhạt: “Tốt gì, em ngây thơ quá đó! Với những gì cô ta đã làm mà em vẫn dễ dàng tha thứ thế ư?”

“Em từng gắn bó với cậu ấy thời gian dài, bọn em hiểu nhau hơn anh nghĩ đấy, cậu ấy thực dụng nhưng không xấu như anh nghĩ đâu! Chẳng qua hoàn cảnh khiến cậu ấy sa vào lỗi lầm...”

Khôi nhún vai: “Thôi anh không tranh cãi với em nữa, anh chỉ nhắc nhở em thế thôi chứ bạn em thì anh vẫn tôn trọng mà!”

Mình nở nụ cười hài lòng rồi đi ra bếp mặc tạp dề vào và bắt đầu hâm nóng cháo cho Khôi ăn.

Khôi cũng rời giường ra bàn ăn, ngồi chống cằm nhìn mình. Vẻ mặt lộ rõ sự thích thú. Khi mình bê bát cháo đặt trước mặt cậu ấy thì Khôi kéo mình ngồi vào lòng cậu ấy rồi nói: “Nhìn em mặc tạp dề đáng yêu quá!”

Mình gõ vào mũi cậu ta: “Anh mau ăn đi, đừng có giở giọng câu dẫn người ta. Uống thuốc xong xuôi rồi tính tiếp!”

Khôi bật cười buông mình ra rồi vui vẻ ăn cháo. Nhìn Khôi ăn, một sự ấm áp len dần trong trái tim mình. Mình cười tủm tỉm khiến Khôi ngạc nhiên ngó mình rồi hỏi: “Em nghĩ gì mà cười sung sướng vậy?”

“Chỉ là... em thấy... mình có vẻ giống gia đình...” Nói xong mình thoáng đỏ mặt vì thẹn thùng.

Khôi đáp tỉnh bơ: “Chỉ cần em gật đầu thì anh rước em về ngay và luôn!”

Mình trợn tròn mắt nhìn Khôi: Anh...anh đang cầu hôn em đó hả?”

“Ừ!”

Mình la lên: “Tên điên này! Ai lại đi cầu hôn như thế!”

“Vậy em muốn như thế nào? Anh không giỏi mấy khoản lãng mạn đâu!”

Mình phụng phịu: “Anh phải tự nghĩ đi chứ!”

Thấy mặt mình có vẻ hoang mang, Khôi lại với tay kéo mình lại ôm mình vào lòng rồi nói: “Khi sức khoẻ bố em ổn định hơn thì anh sẽ bảo bố mẹ anh nói chuyện với gia đình em nhé! Dù thế nào em cũng không thoát khỏi anh được đâu!”

Mình thẹn thùng gật đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc vui sướng. Chợt nhớ ra một việc mình hỏi Khôi: “Vụ anh Nam hãm hại anh, sao anh không tiếp tục điều tra?”

Khôi nựng má mình rồi nói: “Anh ta có ân tình với em, anh nghĩ mình có trách nhiệm giúp em trả bớt ân tình đó!”

Nghe Khôi nói vậy mình thấy rất cảm động. Mình ngẩng mặt lên ôm lấy hai má cậu rồi đặt lên bờ môi ấm nóng kia một nụ hôn ngọt ngào.

Khôi bế thốc mình lên, đưa mình vào giường.

Mặc kệ cơn sốt chưa dứt Khôi vẫn chiếm hữu mình một cách hết sức mạnh mẽ. Đưa mình đi từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác.

Lúc mình tỉnh dậy thì trời đã sáng. Lại một lần nữa cả người mình đau ê ẩm vì sự dữ dội của Khôi đêm qua.

Khôi vừa đi ra từ nhà tắm, chỉ quấn chiếc khăn tắm. Thấy mình tỉnh giấc cậu tiến tới vuốt tóc mình rồi bảo: “Em cứ ngủ tiếp đi, anh làm sẵn đồ ăn sáng rồi, lúc nào em muốn ăn chỉ cần cho vào lò vi sóng làm nóng lên là được. Anh để một chìa khoá ở kia, thuộc quyền sở hữu của em đấy. Tuỳ ý sử dụng nhé! Anh phải đi làm đây!”

Nói xong Khôi cúi xuống hôn lên trán mình.

Mình lí nhí: “Anh hết ốm rồi ư?”

Khôi cười vẻ trêu chọc: “Nhờ em cả đấy, em khiến anh đổ mồ hôi suốt đêm qua, chính vì thế mà hết ốm luôn. Em là liều thuốc hữu hiệu nhất!”

Mình phụng phịu: “Bao nhiêu virus anh truyền hết cho em rồi còn gì?”

Khôi ghé sát mình thì thầm: “Còn truyền nhiều con khác nữa cơ!”

Mình đỏ mặt đánh vào tay, chân đá vào bụng cậu ta khiến chiếc khăn tắm bung ra. Cả cơ thể của Khôi lộ ra trước mắt. Mình kêu Á lên rồi lấy chăn trùm kín.

Giọng Khôi vang lên đầy dụ hoặc: “Em lại muốn anh truyền thêm virus à?”

Mình giữ chặt chăn che kín cả người không cho Khôi gỡ ra. Mình la lên: “Anh đi làm đi, muộn bây giờ!“

“Anh đang suy nghĩ xem có nên xin nghỉ buổi sáng không?”

“Tên biến thái!”

Không nghe tiếng đáp lại, mình từ từ mở chăn ngó ra rồi ngập ngừng hỏi: “Anh đi rồi hả? Anh...Ưm...”

Môi mình bị môi cậu ta chiếm lấy, Khôi giật tung chiếc chăn, ném nó xuống sàn nhà. Tay cậu lại nghịch ngợm khắp cơ thể mình khiến mình đang mệt rã rời nhưng cũng không tránh khỏi sự rung động. Khôi thì thầm: “Em cũng không muốn anh đi làm đúng không?”

“Ưm...”

“Anh biết mà... “

Một lần nữa cơ thể hai đứa lại gắn chặt với nhau. Sự mạnh mẽ của cậu ấy khiến mình chìm đắm trong những xúc cảm ngọt ngào, mãnh liệt và thoả mãn tột cùng.

Lần này thì mình thật sự mệt đến mức xong việc là lăn ra ngủ mặc kệ mọi sự đời.

Khi tỉnh dậy thì Khôi đã đi làm. Nhìn chiếc chìa khoá đặt trên bàn tự nhiên thấy một niềm hạnh phúc đang lan toả tâm hồn mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện