Dịch: Sahara
Tôi bị Ân Khiết đuổi bám phải chạy bán sống bán chết.
Sau khi Tiểu Đoàn gọi người xuống chuyển đồ thì nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc. Tôi quay lại phòng làm việc, không ngạc nhiên khi nghênh đón rất nhiều ánh mắt như Ân Khiết vừa nhìn tôi.
Lời đồn truyền đi nhanh thật!
Mấy phút nữa là tan ca, Lâm Tự Sâm vẫn còn ở trong phòng họp với mấy quản lí. Tôi thu dọn bàn làm việc rồi chuẩn bị về, bỗng nhiên điện thoại báo có tin nhắn.
“Xin lỗi,chuyện vừa nãy quá đột ngột, bị khủng hoảng quan hệ xã hội. Giờ anh mới nghĩ tới, có chút lo lắng.”
Tôi quay đầu lại nhìn Lâm Tự Sâm. Anh vẫn nghiêm túc bàn công việc, chăm chú đến nỗi mắt không chớp lấy một cái. Bộ dạng của anh thật sự không giống với người vừa gửi tin nhắn này.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi lặng yên tắt di động đi. Chuông báo tan ca vang lên, tôi rời khỏi phòng làm việc, vội vã chạy về kí túc.
À… ừm, thực ra tôi cũng không hiểu sao mình phải chạy? Cứ như phạm tội không bằng. >_
Tới nhà ăn cũng không thể ăn nổi, tôi ngồi trong phòng gặm bánh quy. Chán muốn chết! Chín giờ tối, tôi chạy tới bãi đỗ xe bên cạnh kí túc, không thấy xe của Lâm Tự Sâm ở đó, tôi mới mở di động ra gửi cho anh một tin nhắn, sau đó lại nhanh chóng tắt máy.
Xong xuôi, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Không có chuyện gì để tiêu khiển, tôi đi tới một siêu thị nhỏ gần công ty mua một đống đồ ăn vặt. Quay về kí túc, tôi mở cái này ăn cái kia, đang băn khoăn không biết có nên ăn một gói mì nữa hay không thì tiếng gõ cửa vang lên.
Động tác của tôi khựng lại.
Nghe nhịp điệu gõ cửa ấy, trong đầu tôi hiện lên ba chữ:
Không – phải – chứ? Tôi do dự môt phút, tiếng gõ cửa ngừng lại tôi mới đứng dậy ra mở cửa.
Không ngoài dự liệu. Người đàn ông cao lớn đang đứng tựa lưng trên tường, nhìn tôi nửa cười nửa không.
Tôi ho khan một tiếng: “Anh… anh chưa tan ca à?”
Sao có thể? Rõ ràng không thấy xe anh ấy trong bãi đỗ mà.
“Chạy xe được một nửa thì nhận được tin nhắn của em, gọi lại thì em đã tắt máy.” Lâm Tự Sâm ung dung tiến đến trước mặt tôi, giơ di động trong tay lên: “Thế này là thế nào?”
Trên màn hình điện thoại, rõ ràng ba chữ và một dấu cảm thán: “Cố gắng lên!”
Tôi vô tội nhìn anh: “Á, gửi nhầm!”
Khiến anh bị “khủng hoảng quan hệ xã hội”, khiến anh “lo lắng”! Trải qua nhiều chuyện như thế, hôm qua còn bị gạt đi tăng ca, anh còn cho rằng em tin anh “lo lắng” thật hay sao?
“À, gửi nhầm à? Anh còn tưởng em có ý định khiến anh mất ngủ?”
“ha ha ha… Sao có thể?”
Sao anh ấy lại biết tôi có ý đó nhỉ? Rõ ràng như vậy sao?
“Vậy thì thất vọng quá!” Anh nói với vẻ tiếc nuối nhưng ánh mắt lại thấp thoán nụ cười, “Vậy nếu không phải gửi nhầm thì em định nói với anh cái gì?”
Không đợi tôi trả lời, anh đã nói: “Muốn nói cho anh biết, cách mạng chưa thành công đồng chí cần nỗ lực sao? Như thế nghĩa là em đã cho anh cơ hội phải không?”
Cái kiểu lí giải này của anh thật là…
“Anh đâu cần phải hiểu theo cách đó chứ… cũng không sai.” Tôi gian nan gật đầu, “À, ý em là nếu em không gửi nhầm.” Tôi mặt dày bổ sung thêm một câu.
“Đương nhiên anh hiểu mà.” Nụ cười hiện rõ trên gương mặt anh, đôi mắt sáng long lanh: “Giờ cũng chưa muộn lắm, vừa nãy lúc quay xe lại đây anh đã tới trạm xăng để “đổ thêm xăng”(*) rồi. Cô Nhiếp có hứng thú cùng tôi ra ngoài ăn khuya không?”
(*) “cố gắng lên!” xuất phát từ chữ “thêm dầu/xăng”
“Bây giờ?… chín giờ hơn rồi mà!”
“Chuyện ăn khuya, anh luôn rất chăm chỉ.”
“Uhm, chắc là thôi đi, gần đây em ngủ không tốt lắm. Hôm nay định đi ngủ sớm.”
Anh “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Nhiếp Hi Quang, lúc anh lên đây có rất nhiều người thấy rồi.”
“…”
“Hay là em muốn cứ đứng đây nói chuyện với anh thế này để nhiều người thấy hơn? Nếu mọi người mãi không thấy anh ra ngoài thì…”
Nhìn anh nửa phút, tôi nói: “ĐI thôi! Đi đâu giờ?”
Vụ scandal này tôi có thể hình dung ra được!
Lâm tiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Cũng đúng thôi, đầu sỏ làm gì có chuyện mất bình tĩnh. Tôi dám chắc anh nhất định muốn thấy kết quả như thế này.
Tôi cũng rất bình thản.
Thật ra, tôi chẳng để ý mấy tới những lời đồn thổi trong công ty. Có lẽ đã trải qua vụ oan ức quá lớn thời đại học nên hiện giờ tôi đã không còn quá nhạy cảm với chuyện này. Tôi chỉ thắc mắc vì sao lần nào Lâm Tự Sâm cũng nói vài ba câu là đã có thể bắt cóc tôi được? Đi ăn, đi xem phim,… dù tôi có kiên định từ chối thế nào cuối cùng cũng sẽ bị lôi đi.
Tôi đều không muốn nghĩ nhiều.
Tôi chợt nhớ tới câu nói của Lâm Tự Sâm: “Anh có ngốc mới không theo đuổi được em.”
Bỗng nhiên tôi có dự cảm binh bại như núi đổ.
Nhưng mà, dù không để tâm tới lời đồn, thì tôi vẫn không tránh khỏi phẫn nộ khi nghe người khác nói ác miệng.
Tôi bưng tách trà đứng ngoài cửa phòng trà khép hờ, âm thanh bên trong truyền ra đập thẳng vào tai tôi.
“Trước đây mặt dày tăng ca như thế tôi đã nghi ngờ có vấn đề rồi, mọi người còn không tin. Thấy không, tôi nói không sai mà.”
“Nhưng mà các cô cũng không cần ngưỡng mộ cô ta, phó giám đốc liệu có thật lòng coi trọng cô ta không? Đừng ngốc thế, gần đây có thấy xe người ta lái không, chắc chắn gia đình anh ta có địa vị, loại đàn ông ấy làm sao có thể coi trọng một nhân viên bình thường. Chỉ chơi đùa một chút cho vui thôi.”
Người còn lại không thấy lên tiếng, có lẽ không biết nói thế nào cho phải, chỉ cười qua loa cho có lệ.
Tôi đẩy cửa vào.
Tiếng cửa mở làm kinh động tới hai người bên trong. Tưởng Á và cô gái kia quay lại nhìn tôi. Cô gái kia nhất thời cuống lên: “Ha ha, Hi Quang, đúng lúc quá, mình pha trà xong rồi, ngoài kia còn nhiều việc, mình ra trước nhé.”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường. Trong phòng trà chỉ còn lại tôi và Tưởng Á.
Tôi đi tới rót nước.
Tưởng Á quay đầu đi chỗ khác tránh ánh mắt tôi.
“Tưởng Á, trưởng phòng Lý theo đuổi cô gái ở quầy lễ tân, cô nói là anh ta đùa giỡn, hiện tại cô lại nói phó giám đốc Lâm đùa giỡn tôi. Tôi rất tò mò, trong đầu cô không phải là có một chút ý nghĩ không sạch sẽ đấy chứ?”
Tưởng Á không ngờ tôi lại nói thẳng như thế, ngây người một lúc mới lên tiếng: “… Cô… Bản thân cô không tự trọng thì cũng đừng có nói người khác.”
Tôi bật cười: “Sao tôi lại không có tự trọng? Phó giám đốc Lâm theo đuổi tôi nghĩa là tôi không có tự trong sao?”
“Không phải là cô ỷ vào nhan sắc sai?” Tưởng Á cười lạnh, “Tôi thừa nhận cô xinh đẹp, nhưng phụ nữ đẹp đầy ra đấy, cô có thể mới mẻ với anh ấy được bao lâu? Tôi khuyên cô tỉnh táo một chút. Thân phận địa vị của phó giám đốc Lâm như thế, cô cho rằng anh ta nghiêm túc với cô sao?”
“À, tôi nghiêm túc đấy!”
Tôi và Tưởng Á đồng loạt quay đầu lại.
Giữa vô vàn ngôi sao bay qua bay lại trước mắt chúng tôi là vị phó giám đốc Lâm, anh đang đứng tựa lưng ngoài cửa, dáng vẻ như đã nghe rất lâu.”
Anh ấy đến từ khi nào mà chúng tôi lại không biết thế này?
Hơn nữa, rõ ràng phòng làm việc của anh có nước uống cơ mà, sao phải tới đây?
Có lẽ đã đoán ra nghi hoặc trong lòng tôi, anh bình thản nói: “Bình nước trong phòng anh bị hỏng rồi.”
Nói xong, anh đi vào trong, cầm lấy cốc nước rồi thản nhiên bỏ ra ngoài. Trước khi đi còn bỏ lại một câu: “À, tôi đề nghị mọi người trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng. Tốt nhất đừng có lần sau!”
Tưởng Á trắng bệnh mặt. Có lẽ cảm thấy nói bậy sau lưng bị cấp trên bắt được, cô ấy không còn cách nào để bưng bít được nữa.
Đúng là tôi cũng cảm thấy không thể bưng bít.
Vì thế, tôi rất thành khẩn nhìn Tưởng Á: “Tưởng Á, chúng ta thương lượng một chút. Chuyện này cả hai sẽ không tiết lộ ra ngoài, được chứ?”
Tôi bị Ân Khiết đuổi bám phải chạy bán sống bán chết.
Sau khi Tiểu Đoàn gọi người xuống chuyển đồ thì nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc. Tôi quay lại phòng làm việc, không ngạc nhiên khi nghênh đón rất nhiều ánh mắt như Ân Khiết vừa nhìn tôi.
Lời đồn truyền đi nhanh thật!
Mấy phút nữa là tan ca, Lâm Tự Sâm vẫn còn ở trong phòng họp với mấy quản lí. Tôi thu dọn bàn làm việc rồi chuẩn bị về, bỗng nhiên điện thoại báo có tin nhắn.
“Xin lỗi,chuyện vừa nãy quá đột ngột, bị khủng hoảng quan hệ xã hội. Giờ anh mới nghĩ tới, có chút lo lắng.”
Tôi quay đầu lại nhìn Lâm Tự Sâm. Anh vẫn nghiêm túc bàn công việc, chăm chú đến nỗi mắt không chớp lấy một cái. Bộ dạng của anh thật sự không giống với người vừa gửi tin nhắn này.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi lặng yên tắt di động đi. Chuông báo tan ca vang lên, tôi rời khỏi phòng làm việc, vội vã chạy về kí túc.
À… ừm, thực ra tôi cũng không hiểu sao mình phải chạy? Cứ như phạm tội không bằng. >_
Tới nhà ăn cũng không thể ăn nổi, tôi ngồi trong phòng gặm bánh quy. Chán muốn chết! Chín giờ tối, tôi chạy tới bãi đỗ xe bên cạnh kí túc, không thấy xe của Lâm Tự Sâm ở đó, tôi mới mở di động ra gửi cho anh một tin nhắn, sau đó lại nhanh chóng tắt máy.
Xong xuôi, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Không có chuyện gì để tiêu khiển, tôi đi tới một siêu thị nhỏ gần công ty mua một đống đồ ăn vặt. Quay về kí túc, tôi mở cái này ăn cái kia, đang băn khoăn không biết có nên ăn một gói mì nữa hay không thì tiếng gõ cửa vang lên.
Động tác của tôi khựng lại.
Nghe nhịp điệu gõ cửa ấy, trong đầu tôi hiện lên ba chữ:
Không – phải – chứ? Tôi do dự môt phút, tiếng gõ cửa ngừng lại tôi mới đứng dậy ra mở cửa.
Không ngoài dự liệu. Người đàn ông cao lớn đang đứng tựa lưng trên tường, nhìn tôi nửa cười nửa không.
Tôi ho khan một tiếng: “Anh… anh chưa tan ca à?”
Sao có thể? Rõ ràng không thấy xe anh ấy trong bãi đỗ mà.
“Chạy xe được một nửa thì nhận được tin nhắn của em, gọi lại thì em đã tắt máy.” Lâm Tự Sâm ung dung tiến đến trước mặt tôi, giơ di động trong tay lên: “Thế này là thế nào?”
Trên màn hình điện thoại, rõ ràng ba chữ và một dấu cảm thán: “Cố gắng lên!”
Tôi vô tội nhìn anh: “Á, gửi nhầm!”
Khiến anh bị “khủng hoảng quan hệ xã hội”, khiến anh “lo lắng”! Trải qua nhiều chuyện như thế, hôm qua còn bị gạt đi tăng ca, anh còn cho rằng em tin anh “lo lắng” thật hay sao?
“À, gửi nhầm à? Anh còn tưởng em có ý định khiến anh mất ngủ?”
“ha ha ha… Sao có thể?”
Sao anh ấy lại biết tôi có ý đó nhỉ? Rõ ràng như vậy sao?
“Vậy thì thất vọng quá!” Anh nói với vẻ tiếc nuối nhưng ánh mắt lại thấp thoán nụ cười, “Vậy nếu không phải gửi nhầm thì em định nói với anh cái gì?”
Không đợi tôi trả lời, anh đã nói: “Muốn nói cho anh biết, cách mạng chưa thành công đồng chí cần nỗ lực sao? Như thế nghĩa là em đã cho anh cơ hội phải không?”
Cái kiểu lí giải này của anh thật là…
“Anh đâu cần phải hiểu theo cách đó chứ… cũng không sai.” Tôi gian nan gật đầu, “À, ý em là nếu em không gửi nhầm.” Tôi mặt dày bổ sung thêm một câu.
“Đương nhiên anh hiểu mà.” Nụ cười hiện rõ trên gương mặt anh, đôi mắt sáng long lanh: “Giờ cũng chưa muộn lắm, vừa nãy lúc quay xe lại đây anh đã tới trạm xăng để “đổ thêm xăng”(*) rồi. Cô Nhiếp có hứng thú cùng tôi ra ngoài ăn khuya không?”
(*) “cố gắng lên!” xuất phát từ chữ “thêm dầu/xăng”
“Bây giờ?… chín giờ hơn rồi mà!”
“Chuyện ăn khuya, anh luôn rất chăm chỉ.”
“Uhm, chắc là thôi đi, gần đây em ngủ không tốt lắm. Hôm nay định đi ngủ sớm.”
Anh “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Nhiếp Hi Quang, lúc anh lên đây có rất nhiều người thấy rồi.”
“…”
“Hay là em muốn cứ đứng đây nói chuyện với anh thế này để nhiều người thấy hơn? Nếu mọi người mãi không thấy anh ra ngoài thì…”
Nhìn anh nửa phút, tôi nói: “ĐI thôi! Đi đâu giờ?”
Vụ scandal này tôi có thể hình dung ra được!
Lâm tiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Cũng đúng thôi, đầu sỏ làm gì có chuyện mất bình tĩnh. Tôi dám chắc anh nhất định muốn thấy kết quả như thế này.
Tôi cũng rất bình thản.
Thật ra, tôi chẳng để ý mấy tới những lời đồn thổi trong công ty. Có lẽ đã trải qua vụ oan ức quá lớn thời đại học nên hiện giờ tôi đã không còn quá nhạy cảm với chuyện này. Tôi chỉ thắc mắc vì sao lần nào Lâm Tự Sâm cũng nói vài ba câu là đã có thể bắt cóc tôi được? Đi ăn, đi xem phim,… dù tôi có kiên định từ chối thế nào cuối cùng cũng sẽ bị lôi đi.
Tôi đều không muốn nghĩ nhiều.
Tôi chợt nhớ tới câu nói của Lâm Tự Sâm: “Anh có ngốc mới không theo đuổi được em.”
Bỗng nhiên tôi có dự cảm binh bại như núi đổ.
Nhưng mà, dù không để tâm tới lời đồn, thì tôi vẫn không tránh khỏi phẫn nộ khi nghe người khác nói ác miệng.
Tôi bưng tách trà đứng ngoài cửa phòng trà khép hờ, âm thanh bên trong truyền ra đập thẳng vào tai tôi.
“Trước đây mặt dày tăng ca như thế tôi đã nghi ngờ có vấn đề rồi, mọi người còn không tin. Thấy không, tôi nói không sai mà.”
“Nhưng mà các cô cũng không cần ngưỡng mộ cô ta, phó giám đốc liệu có thật lòng coi trọng cô ta không? Đừng ngốc thế, gần đây có thấy xe người ta lái không, chắc chắn gia đình anh ta có địa vị, loại đàn ông ấy làm sao có thể coi trọng một nhân viên bình thường. Chỉ chơi đùa một chút cho vui thôi.”
Người còn lại không thấy lên tiếng, có lẽ không biết nói thế nào cho phải, chỉ cười qua loa cho có lệ.
Tôi đẩy cửa vào.
Tiếng cửa mở làm kinh động tới hai người bên trong. Tưởng Á và cô gái kia quay lại nhìn tôi. Cô gái kia nhất thời cuống lên: “Ha ha, Hi Quang, đúng lúc quá, mình pha trà xong rồi, ngoài kia còn nhiều việc, mình ra trước nhé.”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường. Trong phòng trà chỉ còn lại tôi và Tưởng Á.
Tôi đi tới rót nước.
Tưởng Á quay đầu đi chỗ khác tránh ánh mắt tôi.
“Tưởng Á, trưởng phòng Lý theo đuổi cô gái ở quầy lễ tân, cô nói là anh ta đùa giỡn, hiện tại cô lại nói phó giám đốc Lâm đùa giỡn tôi. Tôi rất tò mò, trong đầu cô không phải là có một chút ý nghĩ không sạch sẽ đấy chứ?”
Tưởng Á không ngờ tôi lại nói thẳng như thế, ngây người một lúc mới lên tiếng: “… Cô… Bản thân cô không tự trọng thì cũng đừng có nói người khác.”
Tôi bật cười: “Sao tôi lại không có tự trọng? Phó giám đốc Lâm theo đuổi tôi nghĩa là tôi không có tự trong sao?”
“Không phải là cô ỷ vào nhan sắc sai?” Tưởng Á cười lạnh, “Tôi thừa nhận cô xinh đẹp, nhưng phụ nữ đẹp đầy ra đấy, cô có thể mới mẻ với anh ấy được bao lâu? Tôi khuyên cô tỉnh táo một chút. Thân phận địa vị của phó giám đốc Lâm như thế, cô cho rằng anh ta nghiêm túc với cô sao?”
“À, tôi nghiêm túc đấy!”
Tôi và Tưởng Á đồng loạt quay đầu lại.
Giữa vô vàn ngôi sao bay qua bay lại trước mắt chúng tôi là vị phó giám đốc Lâm, anh đang đứng tựa lưng ngoài cửa, dáng vẻ như đã nghe rất lâu.”
Anh ấy đến từ khi nào mà chúng tôi lại không biết thế này?
Hơn nữa, rõ ràng phòng làm việc của anh có nước uống cơ mà, sao phải tới đây?
Có lẽ đã đoán ra nghi hoặc trong lòng tôi, anh bình thản nói: “Bình nước trong phòng anh bị hỏng rồi.”
Nói xong, anh đi vào trong, cầm lấy cốc nước rồi thản nhiên bỏ ra ngoài. Trước khi đi còn bỏ lại một câu: “À, tôi đề nghị mọi người trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng. Tốt nhất đừng có lần sau!”
Tưởng Á trắng bệnh mặt. Có lẽ cảm thấy nói bậy sau lưng bị cấp trên bắt được, cô ấy không còn cách nào để bưng bít được nữa.
Đúng là tôi cũng cảm thấy không thể bưng bít.
Vì thế, tôi rất thành khẩn nhìn Tưởng Á: “Tưởng Á, chúng ta thương lượng một chút. Chuyện này cả hai sẽ không tiết lộ ra ngoài, được chứ?”
Danh sách chương