Điên cả một buổi tối, gần mười giờ, Lục Chinh mới lái xe chở cô về biệt thự Bán Sơn.
Hai người ngồi trong xe, sự im lặng bao trùm cả không gian.
Yên lặng sau cơn náo nhiệt, có một sự khó chịu khiến người ta hít thở không thông, anh nhìn thẳng về phía trước, cô cúi đầu nhắm mắt.
Xe lắc lư tiến về phía trước, chạy đến điểm đích đã được định sẵn, ở nơi đó, Đàm Hi vẫn là Đàm Hi, Lục Chinh vẫn là Lục Chinh, nhưng đứng chung với nhau lại là hai người xa lạ có mối quan hệ họ hàng xa với nhau.
Cô gọi anh là cậu.
Còn anh, không bao giờ nói chuyện với cô.
Thời gian trộm được không bao giờ dài lâu cả, khi sự phồn hoa hạ màn, cuối cũng vẫn phải quay về với hiện thực.
Giống như pháo hoa, dù có rực rỡ đến mấy cũng chỉ có thể nở rộ trong một phút giây, sau đó ngoài trừ một ống giấy đầy mùi thuốc súng thì chẳng còn lại gì.
Trời vẫn tối chứ không bao giờ sáng bừng lên vì ngọn pháo hoa kia.
“Lục Chinh.” Giọng cô gái rất bình tĩnh, cánh môi khẽ mím lại, đôi hàng mi khẽ rung, “Anh…”
Dưới màn đêm, đôi mắt đen nháy của anh bình lặng, ngay lúc cô lên tiếng, đôi tay đặt trên vô lăng bất giác siết chặt lại.
“… Có hối hận không?”
Két!
Thắng gấp, người ngã về trước theo quán tính, Đàm Hi nắm lấy tay vịn theo phản xạ, con tim như muốn rớt ra ngoài.
Đầu chiếc Land Rover suýt chút nữa đã đâm vào thanh chắn an toàn bên đường.
Con tim, trở về vị trí cũ.
Giây tiếp theo, không kiềm chế được cơn giận…
“Lục Chinh, anh điên rồi!”
Anh trầm mặc không nhìn cô, tầm mắt xuyên qua lớp kính chắn gió nhìn về một điểm hư không, xa xăm vô bờ.
Một lúc sau: “Hối hận thì sao? Không hối hận thì sao?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Nhìn đôi gò má căng chặt của anh, Đàm Hi cau mày, người này muốn thế nào đây? Cô mới lên tiếng nói một câu thì lập tức lật mặt ngay được, đợi đã!
Một tia sáng xẹt qua, dường như Đàm Hi chợt hiểu ra gì đó, giơ tay kéo tay áo của anh, “Giận rồi à?”
Đáp án là khẳng định.
Anh không nói gì, hai tay nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh trên mu bàn tay thể hiện rõ cơn giận đã được kìm nén của anh.
Cô coi anh là gì?
Hối hận sao?
Cô thật sự dám hỏi điều này!
Nếu như anh nói hối hận, có phải cô sẽ xoay người bỏ đi, giống như để lại một món đồ không có giá trị, không hề lưu luyến một chút nào hay không?
Không thể trách Lục Chinh khi anh có cách suy nghĩ này được.
Người phụ nữ như Đàm Hi, cô như một chiếc lông vũ bay nhẹ trong không trung. Khi cô muốn trêu chọc bạn, cô sẽ bay gần ngay trước mắt, để cho bạn nghĩ rằng chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt được, nhưng đến khi bạn thật sự giơ tay ra rồi, thì cô đã bay đi thật ra, bay đến một nơi bạn không thể nào chạm vào được.
Nhìn được, nhưng không bắt được, tự do hơn cả một cơn gió.
Khi đôi mắt ấy nhìn bạn, bạn là cả thế giới, nhưng khi đôi mắt ấy cũng nhìn người khác như vậy, vậy lại là một “cả thế giới” khác.
“Anh… sao thế?” Nghiêng đầu, chớp mắt.
Không sai, chính là đôi ánh mắt này, trong trẻo sáng ngời, như ánh sáng và nhiệt độ sôi trào, dụ dỗ anh, đến gần từng bước, chìm sâu từng tấc.
“Nếu, anh nói hối hận…”
“Không có khả năng đó!” Cô xua tay, ngắt lời anh, sự lạnh giá bao trùm đôi mắt.
Anh sửng sốt.
Đàm Hi bóp cằm anh, “Cho rằng đây là câu hỏi thật à? Không có cửa đâu nhé! Anh hối hận cũng được, không hối hận cũng được, từ lúc anh đồng ý mừng lễ Tình nhân với em, anh, Lục Chinh, đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Cho nên, đây là một vụ ép mua ép bán?” Anh cười, hai lúm đồng tiền lõm xuống, đôi con người đen nháy sáng lấp lánh.
“Bớt giả đò đi!” Tay rời khỏi cằm, chuyển qua chọt vào tim anh, từng cái từng cái một, “Chiếm được lợi còn giả vờ, lúc nãy không biết ai bày ra bộ mặt như oán phụ sắp bị vứt bỏ ấy nhỉ?”
Cô không ngốc, vừa nghĩ là biết người này hiểu lầm điều gì.
“Nhưng, hình như anh bị ép mà cũng khá hài lòng đấy chứ?”
Lục Chinh dời tầm mắt, khẽ ho để che giấu sự lúng túng của mình, khi ánh mắt lại trở về trên người Đàm Hi, nó liền nghiêm túc trở lại.
Anh nói, “Những gì em lo lắng, cứ để anh xử lý.”
Đàm Hi kinh ngạc, điều cô lo lắng?
Đúng vậy, cô không chỉ là Đàm Hi, mà còn là người vợ trên danh nghĩa của Tần Thiên Lâm, con dâu thứ hai của nhà họ Tần.
Công ty, tài sản mà ba mẹ nguyên chủ để lại vẫn còn nằm trong tay của chú thím Hai có lương tâm bị chó tha mất kia.
Cô mới 19 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, sắp bước vào đại học...
Những điều này đều là những nỗi băn khoăn lo lắng của cô.
Ánh mắt siết lại, “Anh định làm thế nào?”
“Anh sẽ đi giải thích với nhà họ Tần.”
“Không được!”
Đàm Hi không ngờ tới, phản ứng của cô lại mạnh mẽ đến thế, cô vừa quát lên, sự yên ắng kéo dài suốt một lúc lâu.
Anh hạ cửa xe, lấy một điếu thuốc, châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ quanh kẽ tay anh, làm mờ đi khuôn mặt anh.
Đàm Hi không ngăn cản anh như trước, chóp mũi đột nhiên hơi cay, vì tính chịu trách nhiệm của người đàn ông này.
Anh vốn có thể không cần hỏi, không cần nhắc điều gì. Trong cái xã hội này, việc nam nữ hợp hợp tan tan là chuyện bình thường như cơm bữa, huống chi giữa họ còn bị ngăn cách bởi một nhà họ Tần, có mối quan hệ cấm kỵ vẫn còn tồn tại kia, còn chưa biết có thể đi được bao xa, vậy mà anh lại...
“Em vẫn còn nhớ tới hắn?”
Đàm Hi ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu ra được từ “hắn” là đang chỉ ai.
“Không có.” ngừng lại, “Hoặc là, từng có, nhưng kể từ sau lần nằm viện đó thì đã kết thúc triệt để rồi.”
Sau khi tận mắt chứng kiến cái cảnh cực kỳ phong tình ấy, sự trào phúng liên tiếp của Tần Thiên Lâm đã cắt đứt đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nguyên chủ. Đàm Hi có thể cảm nhận được rõ ràng, ý thức của nguyên chủ đang dần dần mờ đi, nó mang theo tình yêu và sự căm hận đối với Tần Thiên Lâm, một đi không trở lại.
Cô của bây giờ là cô của nguyên vẹn, không hề có bất kỳ sự ảo tưởng nào với Tần Thiên Lâm.
“Sao lại không được?” Anh thở ra một ngụm khói thuốc, tay gác lên cửa xe, gạt tàn thuốc.
“Vẫn chưa đến lúc.”
“Cho nên, dự tính của em là gì?”
Cô kéo tay anh, “Lục Chinh, chúng ta cứ giấu giếm trước đã, được không?“
“Nguyên nhân.” Dụi tắt đầu thuốc, anh tiến lại gần, miệng đầy mùi thuốc, “Ông đây chưa bao giờ thích làm trò lén lún, trừ phi em có lý do thuyết phục được anh.”
Đàm Hi trầm ngâm trông chốc lát, “Em cần thời gian.” Con ngươi xin đẹp nhìn vào mắt anh, tập trung, không né tránh.
Một lúc sau, anh dời tầm mắt, “Bao lâu?”
“Em cũng không biết… nhưng anh cũng phải đợi em lớn lên…” Cô lẩm bẩm, giọng nói mềm mại, có chút ít sự nũng nịu, như một cọng lông vũ quẹt nhẹ vào con tim anh, chỉ còn lại sự run rẩy.
Lớn lên…
“Cũng đúng, còn hơi nhỏ.”
Đàm Hi đen mặt, “Này! Anh nhìn chỗ nào đấy hả?” Giơ tay lên che ngực.
Tay cô vừa ép lại, cộng thêm chiếc cổ áo đang mở rộng, một đường rãnh ngực như ẩn như hiện.
Hô hấp của anh dồn dập, ánh mắt tối tăm.
“Còn nhìn nữa!” Đàm Hi giẫm chân, xe cũng rung lắc theo, mẹ nó, kiếp này cô ghét nhất việc người ta chỉ trỏ vòng một của mình.
Lục Chinh không động đậy, ánh mắt chăm chú.
Đàm Hi giơ tay ra che mắt anh lại, kết quả, eo bị ôm lấy, cô bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp.
Cổ chạm cổ, hô hấp gần trong gang tấc.
“Em mới 19 tuổi!”
Ý tức là, bà đây vẫn còn nhỏ, vẫn còn không gian phát triển!
“Đúng thật. Em vẫn còn cơ hội dậy thì lần hai.”
Bùm!
Đầu óc Đàm Hi ngớ ra, đây là lời Lục Chinh nói sao?!
“Anh anh anh… đồ biến thái ngầm!”
“Nếu em thích kiểu quang minh chính đại, anh cũng có thể phối hợp được.”
“Anh vẫn còn là Lục Chinh chứ?”
“Cần kiểm tra toàn thân không?”
Đàm Hi: “…”
Khởi động lại xe, chiếc Land Rover vững vàng lên đường, lái vào khu biệt thự Bán Sơn.
“Dừng ở đây đi, em sẽ đi bộ vào.”
Lục Chinh đạp thắng, tiếng phanh xe ken két tương đối chói tai vang lên trong màn đêm khiến Đàm Hi tê hết da đầu.
“Đưa điện thoại cho em?” Cô xòe tay ra.
Lục Chinh đưa qua, không cài mật mã mở khóa màn hình, Đàm Hi nhập số điện thoại của mình vào, hờ, trước đây người này đã lưu rồi.
Vừa nhìn thấy tên ghi chú… Nhóc Điên.
Khóe môi co giật, kệ anh vậy.
Đàm Hi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tìm thấy tấm hình selfie ở trong hộp thư, xoay qua nhìn anh, “Xem mấy lần rồi?”
Hầu kết khẽ di chuyển, “Không nhớ.”
“Là không nhớ hay đếm không hết?” Cô cười, tỏ vẻ chế nhạo, nhưng trong mắt toàn là sự đắc ý.
“…”
“Còn nữa, anh giải thích xem, “không có” là ý gì?”
Chắc không phải lão già này đang mỉa mai cô không có ngực đấy chứ?”
“Không mặc.”
“Không mặc gì?”
“… Nội y”
“Thì ra anh đã nhìn ra rồi à? Sao nào, anh rất am hiểu về phương diện đó phải không?”
“…”
Lần đầu tiên phát hiện, khi phụ nữ bắt đầu kiếm chuyện quấy rối thì đó sẽ là một chuyện vô cùng đau đầu.
“Khuya rồi, đừng phá nữa.”
Đàm Hi đưa tấm hình chụp chung với nhau lúc nãy qua cho anh, “Cho anh, em không tiện mang về nhà họ Tần.”
Khẽ ừ một tiếng, nhận lấy.
Cô xuống xe, đi hai bước, quay đầu lại, gõ cửa kính xe.
Kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của anh xuất hiện trước mắt, vừa bình tĩnh vừa hững hờ, đó là một sự thong dong chảy ra từ trong cốt tủy.
Bỗng nhiên cô lại muốn trêu chọc anh.
“Sao anh không hỏi em… em có… gì đó… với Tần Thiên Lâm chưa?”
Con ngươi của anh bỗng trở nên sắc bén, cô vẫy tay, rời đi đầy tiêu sái.
“Tình yêu không phải là thứ anh muốn mua là có thể mua được…”
Ngân nga một đoạn nhạc, bước vào biệt thự, đối diện với những tầm mắt đồng thời nhìn tới của mọi người, Đàm Hi mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Phòng khách sáng trưng, tất cả người nhà họ Tần đều ở đây, bao gồm cả người đi sớm về muộn như Tần Tấn Huy, và cả hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ đã xuất hiện sau một ngày một đêm biến mất, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ là Lưu Toàn cũng có mặt.
Đàm Hi nói, “… Nếu không có chuyện gì thì con xin phép về phòng trước.”
“Cô đứng lại cho tôi!” Lục Thảo quát lên, dường như đang rất giận dữ.
Đàm Hi sửng sốt, cau mày, lặng lẽ giấu kín sự kinh ngạc trong mắt.
Tuy con người Lục Thảo rất hà khắc nhưng lại rất chú ý hình tượng, chưa bao giờ quát lên như thế này, nhất là ở trước mặt Tần Tấn Huy.
“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Cô qua đây cho tôi!”
Đàm Hi nhún vai, đi tới, chìa khóa bỏ vào túi, đụng phải một thức gì đó bằng kim loại, cô cũng không để ý, dù sao trong túi cô lộn xộn, chưa hề gọn gàng bao giờ.
Tần Tấn Huy ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi trầm xuống.
Tần Thiên Kỳ tỏ vẻ lo lắng, sắc mặt Sầm Vân Nhi hơi trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa khóc quá nhiều.
Tần Thiên Mỹ ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, cười lạnh.
Còn về Tần Thiên Lâm, chân mày hắn cau lại, khi nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp.
Đàm Hi nhìn hết một lượt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Họ… đang đợi cô ư?
“Lấy đồ ra đây.” Tần Thiên Mỹ tức giận, trong mắt chứa đựng sự vui sướng hả hê.
“Đồ?”
Đó! Đúng là nhắm vào cô mà.
“Đừng giả ngốc nữa. Đôi hoa tai ruby của chị dâu Cả không cánh mà bay, đã tìm hết trên dưới trong ngoài biệt thự, chúng tao chắc chắc sẽ không lấy, bây giờ chỉ còn lại mình mày là khả nghi nhất!”
“Hoa tai ruby?” Đàm Hi cau mày, nhìn Sầm Vân Nhi.
Tần Thiên Kỳ vỗ vai vợ mình, yên lặng an ủi.
Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu, nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt đau buồn khổ sở, bên trong còn kèm theo cả sự van nài.
“Em dâu, nếu em thật sự lấy nó, chị xin em có thể trả lại cho chị được không? Chị có thể dùng món trang sức khác để đổi! Đảm bảo giá trị không thấp hơn đôi hoa tai mà em đã lấy…”
Lời chưa hết, lệ đã rơi.
Giống như hoa lê trắng bị hủy hoại trong cơn bão táp, còn Đàm Hi chính là cơn bão táp mà mọi người căm hận.
“Được rồi, không sao đâu…” Tần Thiên Kỳ thở dài, nhỏ giọng an ủi.
Tần Thiên Lâm cau mày, hắn không thích giọng điệu bố thí cao cao tại thượng của chị dâu Cả, cứ như cũng đang xem thường hắn vậy.
Nói cho cùng, Đàm Hi là vợ hắn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho rằng hắn đã chết rồi ư?
“Chị dâu Cả!” Tần Thiên Mỹ giẫm chân, tức không nói nên lời, “Nó ăn trộm đồ của chị, vốn đã là không đúng, chưa báo cảnh sát bắt nó là may lắm rồi! Thế mà chị còn muốn dùng trang sức đổi lại… chị, chị lương thiện quá, nên mới bị người ta đè đầu cưỡi cổ giương oai!”
Lục Thảo khẽ ho hai tiếng, Tần Thiên Mỹ mới kiềm chế lại.
“Đàm Hi, lấy đồ ra đây, cô cũng nhìn thấy chị dâu Cả của cô ra nông nỗi thế này, làm người phải có lương tâm!”
“Được rồi!” Tần Tấn Huy vỗ bàn, “Trong nhà có trộm, đúng là một chuyện vô cùng xấu hổ!”
Ánh mắt sắc bén, chỉ thẳng vào Đàm Hi, “Con dâu Hai, con khiến ba thất vọng quá!”
Đàm Hi cạn lời, ông thất vọng hay không thì liên quan quái gì đến tôi?
Một ý cười xẹt qua đáy mắt Lục Thảo, nhưng lại biến mất trong chốc lát, Đàm Hi đã nhìn thấy hết khóe mắt hơi híp lại của bà ta.
“Ba, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, chưa chắc là cô ta làm.” Tần Thiên Lâm đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Đàm Hi.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô trở thành kẻ trộm thì mặt mũi của Tần Thiên Lâm sẽ vứt ở đâu?
“Anh Hai, anh bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi hả? Hôm nay mẹ và em đều bảo người làm tìm hết tất cả mọi nơi, ngoại trừ nó ra thì còn ai sẽ làm cái chuyện trộm gà bắt chó đó chứ?” Tần Thiên Mỹ kêu lên, tức giận trừng mắt, giống như người bị mất đồ là cô ta vậy.
“Nói xong rồi chứ?” Đàm Hi bình tĩnh lên tiếng, “Vậy được, bây giờ tới lượt tôi nói.”
“Thứ nhất, giờ tôi mới biết chị dâu Cả bị mất đồ. Thứ hai, không phải tôi lấy, nên đừng nghĩ đến chuyện hất thau phân lên đầu tôi. Thứ ba, không có chứng cứ thì im miệng, bắt gian tại giường, bắt trộm phải có tang vật, đừng bắt nạt người ít được ăn học như tôi.”
“Ba mẹ, hai người xem, nó làm sai còn kiêu căng như thế! Hừ, mày muốn chứng cứ chứ gì? Có dám lấy hết đồ trong túi ra cho mọi người xem không?!”
Lục Thảo giơ tay ra, nhéo một cái vào eo con gái mình, ra hiệu cảnh cáo.
Quá rõ ràng như vậy sẽ chỉ càng khiến người ta thấy nghi ngờ!
Vẻ mặt Tần Thiên Mỹ ngượng ngùng.
Đàm Hi đã có cảnh giác, nhớ lại cái cảm giác lạnh tanh khi đầu ngón tay cô chạm vào lúc thò tay vào túi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tim như chùng xuống.
“Rốt cuộc mày có dám hay không?”
“Dám, hoặc không dám có liên quan gì không? Tôi nói rồi, không phải tôi, nên chẳng cần phải chứng minh điều gì cả.”
“Tao thấy mày có tật giật mình!”
“Đuợc thôi, cô nghi ngờ tôi, muốn lục túi tôi, bây giờ tôi cảm thấy cô rất đáng nghi, vậy có phải cô cũng nên lục túi của mình để chứng minh trong sạch không?”
“Ngậm máu phun người!”
“Những gì cô nói lúc trước chẳng lẽ không phải ngậm máu phun người sao?”
“Tao cho mày nói bậy này!” Ánh mắt độc ác, đột nhiên đứng dậy, nhào về phía Đàm Hi, giờ tay ra giật lấy túi xách của cô.
Đàm Hi không ngờ Tần Thiên Mỹ lại giống một mụ đàn bà chanh chua, nói ra tay là ra tay trước mặt nhiều người như vậy, cô níu lại cái túi theo bản năng.
Tần Thiên Mỹ cắn răng, dùng sức kéo mạnh.
Rẹt…
Dây quai đứt lìa.
Tần Thiên Mỹ không giữ vững được thăng bằng, ôm túi xách ngã về sau, đầu đập thẳng xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Một tiếng rên vang lên, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.
Cô ta không thèm để ý đến, ngồi dậy, trút ngược chiếc túi, lộp bộp, những vậy dụng linh tinh rời đầy đất, khăn giấy ướt, son môi, kem chống nắng, chìa khóa…
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, ánh đỏ lóe lên.
Hai chiếc hoa tai nằm im trên sàn, hai viên ruby được cắt gọt hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết giá không hề rẻ!
Tang chứng đã có đủ!
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Đàm Hi, Tần Thiên Mỹ gào lên:
“Là nó! Là nó lấy trộm đồ! Chẳng trách… mấy hôm trước, con thấy nó đứng trước cửa hàng JimmyChoo muốn vào như lại không vào, vừa nhìn là biết thiếu tiền! Thật không ngờ nó lại dám bán trang sức của chị dâu cả.”
Sầm Vân Nhi tiến lên nhặt đôi hoa tay ấy, ánh mắt như sắp khóc, “Tìm thấy rồi…ngày mai em sẽ đeo cho ba xem, chắc chắn ba sẽ rất vui…”
Tần Thiên Kỳ ôm lấy cô ta, ánh mắt đau lòng, “Ngày chúng ta kết hôn, ba đã đích thân đeo đôi hoa tai này cho em, hi vọng cuộc sống của chúng ta về sau sẽ luôn vui vẻ, náo nhiệt, nên không thể khóc, phải để cho ba yên tâm, đúng không nào?”
“Vâng! Em biết… nhưng, ba…”
Tiếng khóc nỉ non lại vang lên.
Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách hai người này ra ngoài hết một ngày một đêm.
“Đàm Hi! Tang chứng đã có, bây giờ cô còn gì muốn nói nữa không?” Lục Thảo cười lạnh, bày ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm của vợ chủ nhà.
“Tôi nghi ngờ có người vu oan giá họa cho tôi.”
Trong lòng càng hoảng, trên mặt càng bình tĩnh, cô rất chắn chắn bản thân không lấy, xem ra, có người trong cái nhà này muốn chơi đẹp cô!
Hừ, đúng là kế hay, chọn lúc Tần Tấn Huy có mặt để gây chuyện, người này ôm trong mình suy nghĩ một chiêu tất trúng, không hề cho cô bất kỳ một cơ hội nào để lật kèo!
Hai người ngồi trong xe, sự im lặng bao trùm cả không gian.
Yên lặng sau cơn náo nhiệt, có một sự khó chịu khiến người ta hít thở không thông, anh nhìn thẳng về phía trước, cô cúi đầu nhắm mắt.
Xe lắc lư tiến về phía trước, chạy đến điểm đích đã được định sẵn, ở nơi đó, Đàm Hi vẫn là Đàm Hi, Lục Chinh vẫn là Lục Chinh, nhưng đứng chung với nhau lại là hai người xa lạ có mối quan hệ họ hàng xa với nhau.
Cô gọi anh là cậu.
Còn anh, không bao giờ nói chuyện với cô.
Thời gian trộm được không bao giờ dài lâu cả, khi sự phồn hoa hạ màn, cuối cũng vẫn phải quay về với hiện thực.
Giống như pháo hoa, dù có rực rỡ đến mấy cũng chỉ có thể nở rộ trong một phút giây, sau đó ngoài trừ một ống giấy đầy mùi thuốc súng thì chẳng còn lại gì.
Trời vẫn tối chứ không bao giờ sáng bừng lên vì ngọn pháo hoa kia.
“Lục Chinh.” Giọng cô gái rất bình tĩnh, cánh môi khẽ mím lại, đôi hàng mi khẽ rung, “Anh…”
Dưới màn đêm, đôi mắt đen nháy của anh bình lặng, ngay lúc cô lên tiếng, đôi tay đặt trên vô lăng bất giác siết chặt lại.
“… Có hối hận không?”
Két!
Thắng gấp, người ngã về trước theo quán tính, Đàm Hi nắm lấy tay vịn theo phản xạ, con tim như muốn rớt ra ngoài.
Đầu chiếc Land Rover suýt chút nữa đã đâm vào thanh chắn an toàn bên đường.
Con tim, trở về vị trí cũ.
Giây tiếp theo, không kiềm chế được cơn giận…
“Lục Chinh, anh điên rồi!”
Anh trầm mặc không nhìn cô, tầm mắt xuyên qua lớp kính chắn gió nhìn về một điểm hư không, xa xăm vô bờ.
Một lúc sau: “Hối hận thì sao? Không hối hận thì sao?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Nhìn đôi gò má căng chặt của anh, Đàm Hi cau mày, người này muốn thế nào đây? Cô mới lên tiếng nói một câu thì lập tức lật mặt ngay được, đợi đã!
Một tia sáng xẹt qua, dường như Đàm Hi chợt hiểu ra gì đó, giơ tay kéo tay áo của anh, “Giận rồi à?”
Đáp án là khẳng định.
Anh không nói gì, hai tay nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh trên mu bàn tay thể hiện rõ cơn giận đã được kìm nén của anh.
Cô coi anh là gì?
Hối hận sao?
Cô thật sự dám hỏi điều này!
Nếu như anh nói hối hận, có phải cô sẽ xoay người bỏ đi, giống như để lại một món đồ không có giá trị, không hề lưu luyến một chút nào hay không?
Không thể trách Lục Chinh khi anh có cách suy nghĩ này được.
Người phụ nữ như Đàm Hi, cô như một chiếc lông vũ bay nhẹ trong không trung. Khi cô muốn trêu chọc bạn, cô sẽ bay gần ngay trước mắt, để cho bạn nghĩ rằng chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt được, nhưng đến khi bạn thật sự giơ tay ra rồi, thì cô đã bay đi thật ra, bay đến một nơi bạn không thể nào chạm vào được.
Nhìn được, nhưng không bắt được, tự do hơn cả một cơn gió.
Khi đôi mắt ấy nhìn bạn, bạn là cả thế giới, nhưng khi đôi mắt ấy cũng nhìn người khác như vậy, vậy lại là một “cả thế giới” khác.
“Anh… sao thế?” Nghiêng đầu, chớp mắt.
Không sai, chính là đôi ánh mắt này, trong trẻo sáng ngời, như ánh sáng và nhiệt độ sôi trào, dụ dỗ anh, đến gần từng bước, chìm sâu từng tấc.
“Nếu, anh nói hối hận…”
“Không có khả năng đó!” Cô xua tay, ngắt lời anh, sự lạnh giá bao trùm đôi mắt.
Anh sửng sốt.
Đàm Hi bóp cằm anh, “Cho rằng đây là câu hỏi thật à? Không có cửa đâu nhé! Anh hối hận cũng được, không hối hận cũng được, từ lúc anh đồng ý mừng lễ Tình nhân với em, anh, Lục Chinh, đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Cho nên, đây là một vụ ép mua ép bán?” Anh cười, hai lúm đồng tiền lõm xuống, đôi con người đen nháy sáng lấp lánh.
“Bớt giả đò đi!” Tay rời khỏi cằm, chuyển qua chọt vào tim anh, từng cái từng cái một, “Chiếm được lợi còn giả vờ, lúc nãy không biết ai bày ra bộ mặt như oán phụ sắp bị vứt bỏ ấy nhỉ?”
Cô không ngốc, vừa nghĩ là biết người này hiểu lầm điều gì.
“Nhưng, hình như anh bị ép mà cũng khá hài lòng đấy chứ?”
Lục Chinh dời tầm mắt, khẽ ho để che giấu sự lúng túng của mình, khi ánh mắt lại trở về trên người Đàm Hi, nó liền nghiêm túc trở lại.
Anh nói, “Những gì em lo lắng, cứ để anh xử lý.”
Đàm Hi kinh ngạc, điều cô lo lắng?
Đúng vậy, cô không chỉ là Đàm Hi, mà còn là người vợ trên danh nghĩa của Tần Thiên Lâm, con dâu thứ hai của nhà họ Tần.
Công ty, tài sản mà ba mẹ nguyên chủ để lại vẫn còn nằm trong tay của chú thím Hai có lương tâm bị chó tha mất kia.
Cô mới 19 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, sắp bước vào đại học...
Những điều này đều là những nỗi băn khoăn lo lắng của cô.
Ánh mắt siết lại, “Anh định làm thế nào?”
“Anh sẽ đi giải thích với nhà họ Tần.”
“Không được!”
Đàm Hi không ngờ tới, phản ứng của cô lại mạnh mẽ đến thế, cô vừa quát lên, sự yên ắng kéo dài suốt một lúc lâu.
Anh hạ cửa xe, lấy một điếu thuốc, châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ quanh kẽ tay anh, làm mờ đi khuôn mặt anh.
Đàm Hi không ngăn cản anh như trước, chóp mũi đột nhiên hơi cay, vì tính chịu trách nhiệm của người đàn ông này.
Anh vốn có thể không cần hỏi, không cần nhắc điều gì. Trong cái xã hội này, việc nam nữ hợp hợp tan tan là chuyện bình thường như cơm bữa, huống chi giữa họ còn bị ngăn cách bởi một nhà họ Tần, có mối quan hệ cấm kỵ vẫn còn tồn tại kia, còn chưa biết có thể đi được bao xa, vậy mà anh lại...
“Em vẫn còn nhớ tới hắn?”
Đàm Hi ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu ra được từ “hắn” là đang chỉ ai.
“Không có.” ngừng lại, “Hoặc là, từng có, nhưng kể từ sau lần nằm viện đó thì đã kết thúc triệt để rồi.”
Sau khi tận mắt chứng kiến cái cảnh cực kỳ phong tình ấy, sự trào phúng liên tiếp của Tần Thiên Lâm đã cắt đứt đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nguyên chủ. Đàm Hi có thể cảm nhận được rõ ràng, ý thức của nguyên chủ đang dần dần mờ đi, nó mang theo tình yêu và sự căm hận đối với Tần Thiên Lâm, một đi không trở lại.
Cô của bây giờ là cô của nguyên vẹn, không hề có bất kỳ sự ảo tưởng nào với Tần Thiên Lâm.
“Sao lại không được?” Anh thở ra một ngụm khói thuốc, tay gác lên cửa xe, gạt tàn thuốc.
“Vẫn chưa đến lúc.”
“Cho nên, dự tính của em là gì?”
Cô kéo tay anh, “Lục Chinh, chúng ta cứ giấu giếm trước đã, được không?“
“Nguyên nhân.” Dụi tắt đầu thuốc, anh tiến lại gần, miệng đầy mùi thuốc, “Ông đây chưa bao giờ thích làm trò lén lún, trừ phi em có lý do thuyết phục được anh.”
Đàm Hi trầm ngâm trông chốc lát, “Em cần thời gian.” Con ngươi xin đẹp nhìn vào mắt anh, tập trung, không né tránh.
Một lúc sau, anh dời tầm mắt, “Bao lâu?”
“Em cũng không biết… nhưng anh cũng phải đợi em lớn lên…” Cô lẩm bẩm, giọng nói mềm mại, có chút ít sự nũng nịu, như một cọng lông vũ quẹt nhẹ vào con tim anh, chỉ còn lại sự run rẩy.
Lớn lên…
“Cũng đúng, còn hơi nhỏ.”
Đàm Hi đen mặt, “Này! Anh nhìn chỗ nào đấy hả?” Giơ tay lên che ngực.
Tay cô vừa ép lại, cộng thêm chiếc cổ áo đang mở rộng, một đường rãnh ngực như ẩn như hiện.
Hô hấp của anh dồn dập, ánh mắt tối tăm.
“Còn nhìn nữa!” Đàm Hi giẫm chân, xe cũng rung lắc theo, mẹ nó, kiếp này cô ghét nhất việc người ta chỉ trỏ vòng một của mình.
Lục Chinh không động đậy, ánh mắt chăm chú.
Đàm Hi giơ tay ra che mắt anh lại, kết quả, eo bị ôm lấy, cô bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp.
Cổ chạm cổ, hô hấp gần trong gang tấc.
“Em mới 19 tuổi!”
Ý tức là, bà đây vẫn còn nhỏ, vẫn còn không gian phát triển!
“Đúng thật. Em vẫn còn cơ hội dậy thì lần hai.”
Bùm!
Đầu óc Đàm Hi ngớ ra, đây là lời Lục Chinh nói sao?!
“Anh anh anh… đồ biến thái ngầm!”
“Nếu em thích kiểu quang minh chính đại, anh cũng có thể phối hợp được.”
“Anh vẫn còn là Lục Chinh chứ?”
“Cần kiểm tra toàn thân không?”
Đàm Hi: “…”
Khởi động lại xe, chiếc Land Rover vững vàng lên đường, lái vào khu biệt thự Bán Sơn.
“Dừng ở đây đi, em sẽ đi bộ vào.”
Lục Chinh đạp thắng, tiếng phanh xe ken két tương đối chói tai vang lên trong màn đêm khiến Đàm Hi tê hết da đầu.
“Đưa điện thoại cho em?” Cô xòe tay ra.
Lục Chinh đưa qua, không cài mật mã mở khóa màn hình, Đàm Hi nhập số điện thoại của mình vào, hờ, trước đây người này đã lưu rồi.
Vừa nhìn thấy tên ghi chú… Nhóc Điên.
Khóe môi co giật, kệ anh vậy.
Đàm Hi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tìm thấy tấm hình selfie ở trong hộp thư, xoay qua nhìn anh, “Xem mấy lần rồi?”
Hầu kết khẽ di chuyển, “Không nhớ.”
“Là không nhớ hay đếm không hết?” Cô cười, tỏ vẻ chế nhạo, nhưng trong mắt toàn là sự đắc ý.
“…”
“Còn nữa, anh giải thích xem, “không có” là ý gì?”
Chắc không phải lão già này đang mỉa mai cô không có ngực đấy chứ?”
“Không mặc.”
“Không mặc gì?”
“… Nội y”
“Thì ra anh đã nhìn ra rồi à? Sao nào, anh rất am hiểu về phương diện đó phải không?”
“…”
Lần đầu tiên phát hiện, khi phụ nữ bắt đầu kiếm chuyện quấy rối thì đó sẽ là một chuyện vô cùng đau đầu.
“Khuya rồi, đừng phá nữa.”
Đàm Hi đưa tấm hình chụp chung với nhau lúc nãy qua cho anh, “Cho anh, em không tiện mang về nhà họ Tần.”
Khẽ ừ một tiếng, nhận lấy.
Cô xuống xe, đi hai bước, quay đầu lại, gõ cửa kính xe.
Kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của anh xuất hiện trước mắt, vừa bình tĩnh vừa hững hờ, đó là một sự thong dong chảy ra từ trong cốt tủy.
Bỗng nhiên cô lại muốn trêu chọc anh.
“Sao anh không hỏi em… em có… gì đó… với Tần Thiên Lâm chưa?”
Con ngươi của anh bỗng trở nên sắc bén, cô vẫy tay, rời đi đầy tiêu sái.
“Tình yêu không phải là thứ anh muốn mua là có thể mua được…”
Ngân nga một đoạn nhạc, bước vào biệt thự, đối diện với những tầm mắt đồng thời nhìn tới của mọi người, Đàm Hi mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Phòng khách sáng trưng, tất cả người nhà họ Tần đều ở đây, bao gồm cả người đi sớm về muộn như Tần Tấn Huy, và cả hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ đã xuất hiện sau một ngày một đêm biến mất, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ là Lưu Toàn cũng có mặt.
Đàm Hi nói, “… Nếu không có chuyện gì thì con xin phép về phòng trước.”
“Cô đứng lại cho tôi!” Lục Thảo quát lên, dường như đang rất giận dữ.
Đàm Hi sửng sốt, cau mày, lặng lẽ giấu kín sự kinh ngạc trong mắt.
Tuy con người Lục Thảo rất hà khắc nhưng lại rất chú ý hình tượng, chưa bao giờ quát lên như thế này, nhất là ở trước mặt Tần Tấn Huy.
“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Cô qua đây cho tôi!”
Đàm Hi nhún vai, đi tới, chìa khóa bỏ vào túi, đụng phải một thức gì đó bằng kim loại, cô cũng không để ý, dù sao trong túi cô lộn xộn, chưa hề gọn gàng bao giờ.
Tần Tấn Huy ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi trầm xuống.
Tần Thiên Kỳ tỏ vẻ lo lắng, sắc mặt Sầm Vân Nhi hơi trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa khóc quá nhiều.
Tần Thiên Mỹ ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, cười lạnh.
Còn về Tần Thiên Lâm, chân mày hắn cau lại, khi nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp.
Đàm Hi nhìn hết một lượt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Họ… đang đợi cô ư?
“Lấy đồ ra đây.” Tần Thiên Mỹ tức giận, trong mắt chứa đựng sự vui sướng hả hê.
“Đồ?”
Đó! Đúng là nhắm vào cô mà.
“Đừng giả ngốc nữa. Đôi hoa tai ruby của chị dâu Cả không cánh mà bay, đã tìm hết trên dưới trong ngoài biệt thự, chúng tao chắc chắc sẽ không lấy, bây giờ chỉ còn lại mình mày là khả nghi nhất!”
“Hoa tai ruby?” Đàm Hi cau mày, nhìn Sầm Vân Nhi.
Tần Thiên Kỳ vỗ vai vợ mình, yên lặng an ủi.
Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu, nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt đau buồn khổ sở, bên trong còn kèm theo cả sự van nài.
“Em dâu, nếu em thật sự lấy nó, chị xin em có thể trả lại cho chị được không? Chị có thể dùng món trang sức khác để đổi! Đảm bảo giá trị không thấp hơn đôi hoa tai mà em đã lấy…”
Lời chưa hết, lệ đã rơi.
Giống như hoa lê trắng bị hủy hoại trong cơn bão táp, còn Đàm Hi chính là cơn bão táp mà mọi người căm hận.
“Được rồi, không sao đâu…” Tần Thiên Kỳ thở dài, nhỏ giọng an ủi.
Tần Thiên Lâm cau mày, hắn không thích giọng điệu bố thí cao cao tại thượng của chị dâu Cả, cứ như cũng đang xem thường hắn vậy.
Nói cho cùng, Đàm Hi là vợ hắn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho rằng hắn đã chết rồi ư?
“Chị dâu Cả!” Tần Thiên Mỹ giẫm chân, tức không nói nên lời, “Nó ăn trộm đồ của chị, vốn đã là không đúng, chưa báo cảnh sát bắt nó là may lắm rồi! Thế mà chị còn muốn dùng trang sức đổi lại… chị, chị lương thiện quá, nên mới bị người ta đè đầu cưỡi cổ giương oai!”
Lục Thảo khẽ ho hai tiếng, Tần Thiên Mỹ mới kiềm chế lại.
“Đàm Hi, lấy đồ ra đây, cô cũng nhìn thấy chị dâu Cả của cô ra nông nỗi thế này, làm người phải có lương tâm!”
“Được rồi!” Tần Tấn Huy vỗ bàn, “Trong nhà có trộm, đúng là một chuyện vô cùng xấu hổ!”
Ánh mắt sắc bén, chỉ thẳng vào Đàm Hi, “Con dâu Hai, con khiến ba thất vọng quá!”
Đàm Hi cạn lời, ông thất vọng hay không thì liên quan quái gì đến tôi?
Một ý cười xẹt qua đáy mắt Lục Thảo, nhưng lại biến mất trong chốc lát, Đàm Hi đã nhìn thấy hết khóe mắt hơi híp lại của bà ta.
“Ba, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, chưa chắc là cô ta làm.” Tần Thiên Lâm đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Đàm Hi.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô trở thành kẻ trộm thì mặt mũi của Tần Thiên Lâm sẽ vứt ở đâu?
“Anh Hai, anh bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi hả? Hôm nay mẹ và em đều bảo người làm tìm hết tất cả mọi nơi, ngoại trừ nó ra thì còn ai sẽ làm cái chuyện trộm gà bắt chó đó chứ?” Tần Thiên Mỹ kêu lên, tức giận trừng mắt, giống như người bị mất đồ là cô ta vậy.
“Nói xong rồi chứ?” Đàm Hi bình tĩnh lên tiếng, “Vậy được, bây giờ tới lượt tôi nói.”
“Thứ nhất, giờ tôi mới biết chị dâu Cả bị mất đồ. Thứ hai, không phải tôi lấy, nên đừng nghĩ đến chuyện hất thau phân lên đầu tôi. Thứ ba, không có chứng cứ thì im miệng, bắt gian tại giường, bắt trộm phải có tang vật, đừng bắt nạt người ít được ăn học như tôi.”
“Ba mẹ, hai người xem, nó làm sai còn kiêu căng như thế! Hừ, mày muốn chứng cứ chứ gì? Có dám lấy hết đồ trong túi ra cho mọi người xem không?!”
Lục Thảo giơ tay ra, nhéo một cái vào eo con gái mình, ra hiệu cảnh cáo.
Quá rõ ràng như vậy sẽ chỉ càng khiến người ta thấy nghi ngờ!
Vẻ mặt Tần Thiên Mỹ ngượng ngùng.
Đàm Hi đã có cảnh giác, nhớ lại cái cảm giác lạnh tanh khi đầu ngón tay cô chạm vào lúc thò tay vào túi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tim như chùng xuống.
“Rốt cuộc mày có dám hay không?”
“Dám, hoặc không dám có liên quan gì không? Tôi nói rồi, không phải tôi, nên chẳng cần phải chứng minh điều gì cả.”
“Tao thấy mày có tật giật mình!”
“Đuợc thôi, cô nghi ngờ tôi, muốn lục túi tôi, bây giờ tôi cảm thấy cô rất đáng nghi, vậy có phải cô cũng nên lục túi của mình để chứng minh trong sạch không?”
“Ngậm máu phun người!”
“Những gì cô nói lúc trước chẳng lẽ không phải ngậm máu phun người sao?”
“Tao cho mày nói bậy này!” Ánh mắt độc ác, đột nhiên đứng dậy, nhào về phía Đàm Hi, giờ tay ra giật lấy túi xách của cô.
Đàm Hi không ngờ Tần Thiên Mỹ lại giống một mụ đàn bà chanh chua, nói ra tay là ra tay trước mặt nhiều người như vậy, cô níu lại cái túi theo bản năng.
Tần Thiên Mỹ cắn răng, dùng sức kéo mạnh.
Rẹt…
Dây quai đứt lìa.
Tần Thiên Mỹ không giữ vững được thăng bằng, ôm túi xách ngã về sau, đầu đập thẳng xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Một tiếng rên vang lên, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.
Cô ta không thèm để ý đến, ngồi dậy, trút ngược chiếc túi, lộp bộp, những vậy dụng linh tinh rời đầy đất, khăn giấy ướt, son môi, kem chống nắng, chìa khóa…
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, ánh đỏ lóe lên.
Hai chiếc hoa tai nằm im trên sàn, hai viên ruby được cắt gọt hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết giá không hề rẻ!
Tang chứng đã có đủ!
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Đàm Hi, Tần Thiên Mỹ gào lên:
“Là nó! Là nó lấy trộm đồ! Chẳng trách… mấy hôm trước, con thấy nó đứng trước cửa hàng JimmyChoo muốn vào như lại không vào, vừa nhìn là biết thiếu tiền! Thật không ngờ nó lại dám bán trang sức của chị dâu cả.”
Sầm Vân Nhi tiến lên nhặt đôi hoa tay ấy, ánh mắt như sắp khóc, “Tìm thấy rồi…ngày mai em sẽ đeo cho ba xem, chắc chắn ba sẽ rất vui…”
Tần Thiên Kỳ ôm lấy cô ta, ánh mắt đau lòng, “Ngày chúng ta kết hôn, ba đã đích thân đeo đôi hoa tai này cho em, hi vọng cuộc sống của chúng ta về sau sẽ luôn vui vẻ, náo nhiệt, nên không thể khóc, phải để cho ba yên tâm, đúng không nào?”
“Vâng! Em biết… nhưng, ba…”
Tiếng khóc nỉ non lại vang lên.
Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách hai người này ra ngoài hết một ngày một đêm.
“Đàm Hi! Tang chứng đã có, bây giờ cô còn gì muốn nói nữa không?” Lục Thảo cười lạnh, bày ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm của vợ chủ nhà.
“Tôi nghi ngờ có người vu oan giá họa cho tôi.”
Trong lòng càng hoảng, trên mặt càng bình tĩnh, cô rất chắn chắn bản thân không lấy, xem ra, có người trong cái nhà này muốn chơi đẹp cô!
Hừ, đúng là kế hay, chọn lúc Tần Tấn Huy có mặt để gây chuyện, người này ôm trong mình suy nghĩ một chiêu tất trúng, không hề cho cô bất kỳ một cơ hội nào để lật kèo!
Danh sách chương