“Không bị người ta thấy mặt chứ?”
“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Còn anh?”
“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.”
Đàm Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào.
Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.”
Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả.
Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì.
Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào.
Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được.
“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?”
“Không cần.”
“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“.
“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?”
Đàm Hi: “…”
“Chẳng lẽ không phải?”
Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa.
“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm bà đồng đâm hình nộm đó nhé?”
Đàm Hi: “…”
Hắn ta gãi đầu, cảm thấy bực bội: “Không đoán nữa, cô nói thẳng luôn đi.”
“Tối nay đi tới phố Thanh Đồng ở phía bắc, đợi xem kịch hay!” Đàm Hi hớp một ngụm trà, bộ dáng ung dung.
“Phía bắc? Địa bàn của Lôi lão đại?”
“Ừ.”
“Tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, kêu anh em của anh vào đây, tôi gọi món mới. Ăn xong rồi nhớ tìm hai người đi đến bệnh viện canh chừng cho Phì Tử, khoan hãy thông báo chuyện này cho chú Lâm và thím béo.”
Sau đó, chỉ vào mấy hộp thức ăn to nhỏ khác nhau ở trên bàn, “Cái này đưa đến nhà thím béo.”
Đàm Hi đi đến bên cửa, Ân Hoán đột nhiên lên tiếng, “Tôi không hiểu.”
Cô xoay người lại, “Nói.”
“Nhìn bề ngoài trông cô không thiếu thứ gì, bọn côn đồ nghèo chúng tôi có thể giúp được gì cho cô chứ?”
“Anh cũng nói là nhìn bề ngoài tôi không thiếu thứ gì, nhưng cũng chỉ là… NHÌN BỀ NGOÀI mà thôi.”
“Có thể nói rõ hơn không, cho tôi một cơ sở nhất định?”
Im lặng trong phút chốc, “Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh được.”
Hắn ta nhăn mày, ánh mắt tối sầm.
“Ân Hoán.”
Ân Hoán ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Muốn vượt trội hơn người, thì phải học được mạo hiểm thích đáng.”
Đàm Hi nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng, hắn ta ngồi im như tượng, một lúc saua, ánh mắt chăm chú, móc điện thoại ra.
“Nhất Sơn, kêu anh em tới đây ăn cơm. Chị… Đàm mời.”
…
Đàm Hi đi xuống lầu, đến quầy tiếp tân thanh toán thì lại được thông báo rằng đã có người thanh toán thay cô rồi.
“Ai thanh toán vậy?”
“Tôi“. Người đàn ông bước đến, dừng lại trước mặt cô.
“Cậu Ba.” Giám đốc nhà hàng gật đầu cúi người.
“Anh có lòng tốt thế sao?” Đàm Hi nhướng mày.
“Mặc kệ tôi có lòng tốt hay xấu, sự thật là… tôi đã mời cô ăn một bữa cơm.”
“Cho nên sao?”
“Bây giờ tôi thấy khát, cô mời tôi uống cà phê xem như đáp lại đi.”
“Tôi có thể tự trả được.” Đàm Hi làm động tác móc tiền ra.
“Cô cứ phải ngoan cố với tôi mới được à?”
“Sao tôi dám thế chứ?” Cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại chứa sự châm chọc khó giấu được.
“Cô không dám? Lần trước, người dùng mảnh vỡ thủy tinh đè vào đây là ai ấy nhỉ?” Tống Bạch chỉ vào cổ mình.
“Là do anh muốn bỏ thuốc ức hiếp tôi thôi.”
“Mẹ kiếp!” Tống Bạch bực bội, “Chuyện đó ông đây KHÔNG BIẾT, thằng ngốc Triệu Bân nghĩ rằng tôi có ý với cô nên mới tự chủ trương làm thế.”
“Anh còn dám nói, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ ỡm ờ, giả bộ từ chối hay sao?”
“Tôi có! Dâng lên cửa miễn phí, có đồ ngốc mới không muốn!”
Đàm Hi chép miệng, bày ra bộ dạng “Tôi biết sẽ như thế mà”, nhưng thằng nhãi này cũng thành thật phết.
“Hờ hờ, vậy thì thật ngại quá, bà đây phải bảo vệ sự trong sạch của mình, nên chỉ đành hi sinh anh.”
Tống Bạch càng bực bội hơn.
“Tôi mặc kệ, cô hại tôi bị để lại sẹo, nên phải mời tôi uống cà phê.”
Cô rất muốn hỏi, để lại sẹo và cà phê có mối liên quan gì với nhau không? Nửa kéo nửa đẩy, Đàm Hi bị hắn kéo vào một quán cà phê bên cạnh.
Rất rõ ràng, người này đã có âm mưu sẵn từ trước.
Nếu đã đến rồi, cô cũng định nói hết cho rõ ràng, “Buông tay, tôi tự đi.”
Mẹ kiếp! Cứ như thợ mổ kéo lợn đi trước mặt đám đông vậy đó, mất mặt chết đi được!
Đàm Hi che mặt, chọn một vị trí vắng vẻ trong quán.
Hai người ngồi xuống.
“Nói, anh muốn làm gì?” Đi thẳng vào vấn đề.
Tống Bạch bình tĩnh lại, nở một nụ cười dịu dàng vô hại, người này có làn da trắng nên có thể thấy rất rõ các đường gân xanh dưới cằm.
“Uống ly cà phê thôi mà, nếu… cô muốn làm gì đó, cũng không phải không thể, chúng ta phải đổi một nơi khác.”
Luồng khí cợt nhả xông thẳng vào mặt, giống như khi khổng tước cầu hoan, nó sẽ cố gắng thể hiện hết mình.
Đáng tiếc, đối tượng mà anh ta gặp phải lại là Đàm Hi.
“Lúc nãy còn chơi đàn bà xong, chưa được nửa tiếng mà anh đã lại đi thả thính khắp nơi rồi, chậc chậc...” Lắc đầu, nhìn lên nhìn xuống hai cái, “Anh thèm khát đến cỡ nào vậy?”
“Sặc… khụ khụ! Khụ khụ!”
May mà Đàm Hi né nhanh, không bị phun lên người, ngoắc tay, “Phục vụ, lấy túi khăn ướt qua đây. À, lấy thêm một ly Mocha nữa.”
“Khụ khụ… Tôi không uống mocha.”
“Tôi có nói gọi cho anh uống à?” Tuy cô đã né được nhưng ly nước thì không may như thế, nếu không đổi, chẳng lẽ cô phải uống nước bọt của hắn à?
Tống Bạch: “…”
“Cà phê uống xong rồi, mời cũng mời rồi, mối ân oán của chúng ta đến đây là kết thúc, OK? Nếu anh không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Đợi chút! Cô… biết tôi là ai không?”
“Họ Tống, thường gọi cậu Ba Tống.”
Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Hít thở sâu, cười, “Tên tôi là Tống Bạch, Bạch trong mây trắng lững lờ.”
“Ồ, thật ra anh có thể nói là Bạch trong trong trắng, hoặc Bạch trong ngốc nghếch. Như vậy sẽ càng dễ hiểu hơn, dù sao người dưới quê như tôi ít được ăn học, không biết nói mấy câu văn vẻ.”
Câu nào cũng mang theo gai ngọn, khiến con tim bé nhỏ của Tống Bạch chảy máu đầm đìa.
“Tống Bạch? Ừ…” Như đang suy nghĩ, thỉnh thoảng gật đầu, “Nếu như đảo ngược lại sẽ là cho không, ồ tôi biết rồi, chắc chắc anh được người nhà anh nhặt về!”
Đậu xanh! Có mà cô được nhặt về ấy! Cả nhà cô đều được nhặt về!
….
“Vậy cô biết thân phận của tôi không?”
Gật đầu, “Nghề chính, hoa hoa công tử. Nghề phụ, ăn chơi trác táng, cờ bạc gái gú.”
“Tôi là cậu chủ út của nhà họ Bạch!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn bổ cái đầu cô ta ra xem thử bên trong cấu tạo ra sao, sao có thể kỳ cục đến thế!
“Cậu chủ? Thế không phải là hoa hoa công tử à?” Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ tự tin rằng “anh ngốc nhưng tôi không ngốc“.
“Trọng điểm tôi muốn nhấn mạnh là nhà họ Tống! Tống gia! Không phải cậu chủ!”
“Nhà họ Tống?” Đàm Hi kinh ngạc, đánh giá anh ta bằng một ánh mắt hoàn toàn mới.
Tống Bạch bĩu môi, bây giờ đã biết lai lịch của ông đây bất phàm rồi chứ gì?
Hừ!
Không có người phụ nữ nào anh ta không đốn ngã được!
Nhưng, vào giây tiếp theo…
“Không ngờ loại người như anh còn có thể cùng họ với vĩ nhân?! Chỉ hi vọng đồng chí Tống Khánh Linh trên trời có linh thiêng, đừng trách móc anh…”
Tống Bạch ngơ ngác.
“Quả nhiên, khuôn mặt méo mó đến cực điểm thì sẽ chẳng có biểu cảm gì hết.” Đàm Hi nhìn anh ta, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Tống Bạch: Tôi có thể chọn “go die” (đi chết) không?
Nhân viên trong tiệm đưa mocha tới, cười tươi rói, “Mời quý khách dùng thong thả. Đây là khăn ướt cô cần.”
“Ừ, cho anh ta.” Chu môi về phía Tống Bạch.
“Thưa anh.”
Không phản ứng.
“Anh ơi?”
Lúng túng nhận lấy, xử lý sạch sẽ, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Cô có quan hệ gì với anh tôi?”
Đàm Hi ngơ ngác.
“Anh tôi, Lục Chinh ấy.” Bổ sung thêm, “Là cái người đưa cô đi vào hôm đó.”
“Ồ.” Cô nàng nào đó hớp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi hỏi,“ Nghiến răng, “Hai người có quan hệ gì?”
“Anh thấy chúng tôi có quan hệ gì?” Cô chớp mắt, không nói gì thêm.
“Anh tôi chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào.” Ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, “Còn cô, là ngoại lệ duy nhất tôi thấy.”
“Vậy sao?” Khóe môi cong lên, lông mày cong cong, có một mùi hương ngọt ngào lên men trong không khí.
Tống Bạch lại thấy ê răng, “Nhìn dáng vẻ của cô kìa, có buồn nôn không cơ chứ?!”
“So với quả dưa chuột công cộng cứ mở miệng ra là chơi gái thì tôi cảm thấy bản thân mình không được coi là ghê tởm chút nào!”
“Cô sẽ không có cơ hội đâu! Anh ấy không thích loại người như cô.”
“Vậy anh ấy thích kiểu nào?” Đàm Hi thấy khá hứng thú, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp.
Tống Bạch vội nghiêng đầu, không dám nhìn thêm, ánh mắt của người phụ nữ này có độc!
“Anh ấy thích dạng tiểu thư khuê các, tri thư đạt lí.”
“Ồ?” Ánh mắt Đàm Hi tối lại, “Có căn cứ gì không?”
“Lúc anh ấy còn nhỏ, thích cùng…” Đột nhiên ngừng lại, “Á à, con nhóc cô muốn moi thông tin từ tôi à, mơ đi!”
Đàm Hi trợ mắt khinh thường, “Không nói thì thôi!”
Đứng dậy, xách túi rời đi.
“Này, anh tôi không ưng cô, còn tôi cảm thấy… khá được, hai chúng ta…”
“Ngừng lại! Tuyệt đối đừng nói hai chúng ta gì gì đó, bà đây… không thân với anh!”
Tống Bạch bực bội, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng ken két.
“Giả vờ cái gì? Tôi không tin cô chưa từng lên giường bao giờ!”
Hắn thường chỉ cùng xử… nhưng còn cô, có thể xem như ngoại lệ, người phụ này rất thú vị.
Đàm Hi lười nói nhảm với hắn.
Thật ra, trong lòng thấy khá bực bội, gần đây vận đào hoa có phải hơi quá mạnh rồi không?
Nội trong ba ngày, có hai người đàn ông muốn kéo cô thành bạn giường.
Nhìn cô giống kiểu con gái có thể ăn nằm mọi lúc mọi nơi sao?
Lúc Đàm Hi ra khỏi quán cà phê, Tống Bạch vẫn đang chửi mắng vì thấy không cam lòng…
“Cô hãy từ bỏ đi! Chắc chắn không có cửa đâu! Còn lâu anh tôi mới thích cô …”
Anh ta nói, Lục Chinh thích kiểu con gái tri thư đạt lý à?
Hai bằng thạc sĩ Stanford đã đủ tri thư, đủ đạt lý chưa?
Còn về, tiêu thư khuê các ấy mà…
Gia cảnh nhà họ Đàm vốn không tồi, ít ra cũng có công ty đã lên sàn, còn về khuê các…
Sau này cô sẽ cố gắng thêm, cũng không phải không có khả năng.
Giơ cổ tay lên, xem giờ, sắp đến thời gian tan ca, Đàm Hi vẫy một chiếc xe taxi.
“Đi đến tập đoàn Lục Thị.”
Ngón tay quẹt sáng màn hình, mở giao diện tin nhắn, cái tên “Chàng Ngốc” nghiễm nhiên chiếm lấy đầu bảng.
Đầu ngón tay chạm nhẹ, có hai chữ màu đen nổi bật trên màu nền trắng,
“Không có.”
Mắt người già đúng là thâm thiệt đó!
Hôm nay cô không mặc bra, chỉ dùng miến dán ngực.
Nếu nhìn sơ qua chắc chắn sẽ không nhìn ra được, chứng tỏ người này đã xem ít nhất hai lần, hoặc, không chỉ thế…
“Cô gái à, nhìn cô cười vui thế! Đang đi tìm bạn trai ăn lễ đấy à?” Bác lái xe cười ngây ngô, giọng nói đậm mùi địa phương quê mình.
“Ăn lễ ạ?”
“Đúng vậy, mồng 7 tháng 7 Âm lịch, lễ Tình nhân của nước chúng ta. Hôm nay tôi chở vài cặp rồi, nhìn họ ngọt ngào âu yếm khiến cho chú đây nổi hết da gà…”
“…”
“Cô gái à, không biết hôm nay là Thất Tịch à?”
“Bây giờ thì biết rồi.”
“Vẫn kịp chuẩn bị quà tặng chứ?”
“Không phải cháu là món quà tốt nhất sao?” Đàm Hi nghiêng đầu, nhìn vào kính chiếu hậu và chớp mắt.
Bác tài xế đỏ mặt, “Hey hey… tuổi, tuổi trẻ thật tuyệt…”
“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Còn anh?”
“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.”
Đàm Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào.
Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.”
Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả.
Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì.
Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào.
Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được.
“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?”
“Không cần.”
“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“.
“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?”
Đàm Hi: “…”
“Chẳng lẽ không phải?”
Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa.
“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm bà đồng đâm hình nộm đó nhé?”
Đàm Hi: “…”
Hắn ta gãi đầu, cảm thấy bực bội: “Không đoán nữa, cô nói thẳng luôn đi.”
“Tối nay đi tới phố Thanh Đồng ở phía bắc, đợi xem kịch hay!” Đàm Hi hớp một ngụm trà, bộ dáng ung dung.
“Phía bắc? Địa bàn của Lôi lão đại?”
“Ừ.”
“Tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, kêu anh em của anh vào đây, tôi gọi món mới. Ăn xong rồi nhớ tìm hai người đi đến bệnh viện canh chừng cho Phì Tử, khoan hãy thông báo chuyện này cho chú Lâm và thím béo.”
Sau đó, chỉ vào mấy hộp thức ăn to nhỏ khác nhau ở trên bàn, “Cái này đưa đến nhà thím béo.”
Đàm Hi đi đến bên cửa, Ân Hoán đột nhiên lên tiếng, “Tôi không hiểu.”
Cô xoay người lại, “Nói.”
“Nhìn bề ngoài trông cô không thiếu thứ gì, bọn côn đồ nghèo chúng tôi có thể giúp được gì cho cô chứ?”
“Anh cũng nói là nhìn bề ngoài tôi không thiếu thứ gì, nhưng cũng chỉ là… NHÌN BỀ NGOÀI mà thôi.”
“Có thể nói rõ hơn không, cho tôi một cơ sở nhất định?”
Im lặng trong phút chốc, “Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh được.”
Hắn ta nhăn mày, ánh mắt tối sầm.
“Ân Hoán.”
Ân Hoán ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Muốn vượt trội hơn người, thì phải học được mạo hiểm thích đáng.”
Đàm Hi nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng, hắn ta ngồi im như tượng, một lúc saua, ánh mắt chăm chú, móc điện thoại ra.
“Nhất Sơn, kêu anh em tới đây ăn cơm. Chị… Đàm mời.”
…
Đàm Hi đi xuống lầu, đến quầy tiếp tân thanh toán thì lại được thông báo rằng đã có người thanh toán thay cô rồi.
“Ai thanh toán vậy?”
“Tôi“. Người đàn ông bước đến, dừng lại trước mặt cô.
“Cậu Ba.” Giám đốc nhà hàng gật đầu cúi người.
“Anh có lòng tốt thế sao?” Đàm Hi nhướng mày.
“Mặc kệ tôi có lòng tốt hay xấu, sự thật là… tôi đã mời cô ăn một bữa cơm.”
“Cho nên sao?”
“Bây giờ tôi thấy khát, cô mời tôi uống cà phê xem như đáp lại đi.”
“Tôi có thể tự trả được.” Đàm Hi làm động tác móc tiền ra.
“Cô cứ phải ngoan cố với tôi mới được à?”
“Sao tôi dám thế chứ?” Cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại chứa sự châm chọc khó giấu được.
“Cô không dám? Lần trước, người dùng mảnh vỡ thủy tinh đè vào đây là ai ấy nhỉ?” Tống Bạch chỉ vào cổ mình.
“Là do anh muốn bỏ thuốc ức hiếp tôi thôi.”
“Mẹ kiếp!” Tống Bạch bực bội, “Chuyện đó ông đây KHÔNG BIẾT, thằng ngốc Triệu Bân nghĩ rằng tôi có ý với cô nên mới tự chủ trương làm thế.”
“Anh còn dám nói, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ ỡm ờ, giả bộ từ chối hay sao?”
“Tôi có! Dâng lên cửa miễn phí, có đồ ngốc mới không muốn!”
Đàm Hi chép miệng, bày ra bộ dạng “Tôi biết sẽ như thế mà”, nhưng thằng nhãi này cũng thành thật phết.
“Hờ hờ, vậy thì thật ngại quá, bà đây phải bảo vệ sự trong sạch của mình, nên chỉ đành hi sinh anh.”
Tống Bạch càng bực bội hơn.
“Tôi mặc kệ, cô hại tôi bị để lại sẹo, nên phải mời tôi uống cà phê.”
Cô rất muốn hỏi, để lại sẹo và cà phê có mối liên quan gì với nhau không? Nửa kéo nửa đẩy, Đàm Hi bị hắn kéo vào một quán cà phê bên cạnh.
Rất rõ ràng, người này đã có âm mưu sẵn từ trước.
Nếu đã đến rồi, cô cũng định nói hết cho rõ ràng, “Buông tay, tôi tự đi.”
Mẹ kiếp! Cứ như thợ mổ kéo lợn đi trước mặt đám đông vậy đó, mất mặt chết đi được!
Đàm Hi che mặt, chọn một vị trí vắng vẻ trong quán.
Hai người ngồi xuống.
“Nói, anh muốn làm gì?” Đi thẳng vào vấn đề.
Tống Bạch bình tĩnh lại, nở một nụ cười dịu dàng vô hại, người này có làn da trắng nên có thể thấy rất rõ các đường gân xanh dưới cằm.
“Uống ly cà phê thôi mà, nếu… cô muốn làm gì đó, cũng không phải không thể, chúng ta phải đổi một nơi khác.”
Luồng khí cợt nhả xông thẳng vào mặt, giống như khi khổng tước cầu hoan, nó sẽ cố gắng thể hiện hết mình.
Đáng tiếc, đối tượng mà anh ta gặp phải lại là Đàm Hi.
“Lúc nãy còn chơi đàn bà xong, chưa được nửa tiếng mà anh đã lại đi thả thính khắp nơi rồi, chậc chậc...” Lắc đầu, nhìn lên nhìn xuống hai cái, “Anh thèm khát đến cỡ nào vậy?”
“Sặc… khụ khụ! Khụ khụ!”
May mà Đàm Hi né nhanh, không bị phun lên người, ngoắc tay, “Phục vụ, lấy túi khăn ướt qua đây. À, lấy thêm một ly Mocha nữa.”
“Khụ khụ… Tôi không uống mocha.”
“Tôi có nói gọi cho anh uống à?” Tuy cô đã né được nhưng ly nước thì không may như thế, nếu không đổi, chẳng lẽ cô phải uống nước bọt của hắn à?
Tống Bạch: “…”
“Cà phê uống xong rồi, mời cũng mời rồi, mối ân oán của chúng ta đến đây là kết thúc, OK? Nếu anh không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Đợi chút! Cô… biết tôi là ai không?”
“Họ Tống, thường gọi cậu Ba Tống.”
Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Hít thở sâu, cười, “Tên tôi là Tống Bạch, Bạch trong mây trắng lững lờ.”
“Ồ, thật ra anh có thể nói là Bạch trong trong trắng, hoặc Bạch trong ngốc nghếch. Như vậy sẽ càng dễ hiểu hơn, dù sao người dưới quê như tôi ít được ăn học, không biết nói mấy câu văn vẻ.”
Câu nào cũng mang theo gai ngọn, khiến con tim bé nhỏ của Tống Bạch chảy máu đầm đìa.
“Tống Bạch? Ừ…” Như đang suy nghĩ, thỉnh thoảng gật đầu, “Nếu như đảo ngược lại sẽ là cho không, ồ tôi biết rồi, chắc chắc anh được người nhà anh nhặt về!”
Đậu xanh! Có mà cô được nhặt về ấy! Cả nhà cô đều được nhặt về!
….
“Vậy cô biết thân phận của tôi không?”
Gật đầu, “Nghề chính, hoa hoa công tử. Nghề phụ, ăn chơi trác táng, cờ bạc gái gú.”
“Tôi là cậu chủ út của nhà họ Bạch!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn bổ cái đầu cô ta ra xem thử bên trong cấu tạo ra sao, sao có thể kỳ cục đến thế!
“Cậu chủ? Thế không phải là hoa hoa công tử à?” Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ tự tin rằng “anh ngốc nhưng tôi không ngốc“.
“Trọng điểm tôi muốn nhấn mạnh là nhà họ Tống! Tống gia! Không phải cậu chủ!”
“Nhà họ Tống?” Đàm Hi kinh ngạc, đánh giá anh ta bằng một ánh mắt hoàn toàn mới.
Tống Bạch bĩu môi, bây giờ đã biết lai lịch của ông đây bất phàm rồi chứ gì?
Hừ!
Không có người phụ nữ nào anh ta không đốn ngã được!
Nhưng, vào giây tiếp theo…
“Không ngờ loại người như anh còn có thể cùng họ với vĩ nhân?! Chỉ hi vọng đồng chí Tống Khánh Linh trên trời có linh thiêng, đừng trách móc anh…”
Tống Bạch ngơ ngác.
“Quả nhiên, khuôn mặt méo mó đến cực điểm thì sẽ chẳng có biểu cảm gì hết.” Đàm Hi nhìn anh ta, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Tống Bạch: Tôi có thể chọn “go die” (đi chết) không?
Nhân viên trong tiệm đưa mocha tới, cười tươi rói, “Mời quý khách dùng thong thả. Đây là khăn ướt cô cần.”
“Ừ, cho anh ta.” Chu môi về phía Tống Bạch.
“Thưa anh.”
Không phản ứng.
“Anh ơi?”
Lúng túng nhận lấy, xử lý sạch sẽ, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Cô có quan hệ gì với anh tôi?”
Đàm Hi ngơ ngác.
“Anh tôi, Lục Chinh ấy.” Bổ sung thêm, “Là cái người đưa cô đi vào hôm đó.”
“Ồ.” Cô nàng nào đó hớp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi hỏi,“ Nghiến răng, “Hai người có quan hệ gì?”
“Anh thấy chúng tôi có quan hệ gì?” Cô chớp mắt, không nói gì thêm.
“Anh tôi chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào.” Ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, “Còn cô, là ngoại lệ duy nhất tôi thấy.”
“Vậy sao?” Khóe môi cong lên, lông mày cong cong, có một mùi hương ngọt ngào lên men trong không khí.
Tống Bạch lại thấy ê răng, “Nhìn dáng vẻ của cô kìa, có buồn nôn không cơ chứ?!”
“So với quả dưa chuột công cộng cứ mở miệng ra là chơi gái thì tôi cảm thấy bản thân mình không được coi là ghê tởm chút nào!”
“Cô sẽ không có cơ hội đâu! Anh ấy không thích loại người như cô.”
“Vậy anh ấy thích kiểu nào?” Đàm Hi thấy khá hứng thú, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp.
Tống Bạch vội nghiêng đầu, không dám nhìn thêm, ánh mắt của người phụ nữ này có độc!
“Anh ấy thích dạng tiểu thư khuê các, tri thư đạt lí.”
“Ồ?” Ánh mắt Đàm Hi tối lại, “Có căn cứ gì không?”
“Lúc anh ấy còn nhỏ, thích cùng…” Đột nhiên ngừng lại, “Á à, con nhóc cô muốn moi thông tin từ tôi à, mơ đi!”
Đàm Hi trợ mắt khinh thường, “Không nói thì thôi!”
Đứng dậy, xách túi rời đi.
“Này, anh tôi không ưng cô, còn tôi cảm thấy… khá được, hai chúng ta…”
“Ngừng lại! Tuyệt đối đừng nói hai chúng ta gì gì đó, bà đây… không thân với anh!”
Tống Bạch bực bội, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng ken két.
“Giả vờ cái gì? Tôi không tin cô chưa từng lên giường bao giờ!”
Hắn thường chỉ cùng xử… nhưng còn cô, có thể xem như ngoại lệ, người phụ này rất thú vị.
Đàm Hi lười nói nhảm với hắn.
Thật ra, trong lòng thấy khá bực bội, gần đây vận đào hoa có phải hơi quá mạnh rồi không?
Nội trong ba ngày, có hai người đàn ông muốn kéo cô thành bạn giường.
Nhìn cô giống kiểu con gái có thể ăn nằm mọi lúc mọi nơi sao?
Lúc Đàm Hi ra khỏi quán cà phê, Tống Bạch vẫn đang chửi mắng vì thấy không cam lòng…
“Cô hãy từ bỏ đi! Chắc chắn không có cửa đâu! Còn lâu anh tôi mới thích cô …”
Anh ta nói, Lục Chinh thích kiểu con gái tri thư đạt lý à?
Hai bằng thạc sĩ Stanford đã đủ tri thư, đủ đạt lý chưa?
Còn về, tiêu thư khuê các ấy mà…
Gia cảnh nhà họ Đàm vốn không tồi, ít ra cũng có công ty đã lên sàn, còn về khuê các…
Sau này cô sẽ cố gắng thêm, cũng không phải không có khả năng.
Giơ cổ tay lên, xem giờ, sắp đến thời gian tan ca, Đàm Hi vẫy một chiếc xe taxi.
“Đi đến tập đoàn Lục Thị.”
Ngón tay quẹt sáng màn hình, mở giao diện tin nhắn, cái tên “Chàng Ngốc” nghiễm nhiên chiếm lấy đầu bảng.
Đầu ngón tay chạm nhẹ, có hai chữ màu đen nổi bật trên màu nền trắng,
“Không có.”
Mắt người già đúng là thâm thiệt đó!
Hôm nay cô không mặc bra, chỉ dùng miến dán ngực.
Nếu nhìn sơ qua chắc chắn sẽ không nhìn ra được, chứng tỏ người này đã xem ít nhất hai lần, hoặc, không chỉ thế…
“Cô gái à, nhìn cô cười vui thế! Đang đi tìm bạn trai ăn lễ đấy à?” Bác lái xe cười ngây ngô, giọng nói đậm mùi địa phương quê mình.
“Ăn lễ ạ?”
“Đúng vậy, mồng 7 tháng 7 Âm lịch, lễ Tình nhân của nước chúng ta. Hôm nay tôi chở vài cặp rồi, nhìn họ ngọt ngào âu yếm khiến cho chú đây nổi hết da gà…”
“…”
“Cô gái à, không biết hôm nay là Thất Tịch à?”
“Bây giờ thì biết rồi.”
“Vẫn kịp chuẩn bị quà tặng chứ?”
“Không phải cháu là món quà tốt nhất sao?” Đàm Hi nghiêng đầu, nhìn vào kính chiếu hậu và chớp mắt.
Bác tài xế đỏ mặt, “Hey hey… tuổi, tuổi trẻ thật tuyệt…”
Danh sách chương