Đêm tối, Thục Quyên lảo đảo trở về ngôi nhà nhỏ trên đồi của mình, ánh sáng ấm áp từ bóng đèn vàng treo trên trần hắt vào sườn mặt trắng bệch vì bị dính nước mưa của cô.
Dựa lưng vào cánh cửa gỗ đã khóa chặt, Thục Quyên như thể bị rút cạn sức lực mà dần dần trượt xuống, cô ngồi thất thần tại chỗ một lúc lâu, ánh nhìn vô định không biết rơi vào nơi nào. Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa ban chiều vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ, những giọt mưa nặng hạt đập vào cánh cửa nghe lộp bộp, thế nhưng trong thoáng chốc, Thục Quyên không thể phân biệt được đó thật sự là tiếng mưa hay chỉ là tiếng gió bão đang nổi sóng rít gào ở đáy lòng cô.
Cô gái nhỏ gục đầu xuống gối, hình ảnh mập mờ dưới mái hiên vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
Khải Danh là người như thế nào Thục Quyên vẫn luôn biết rõ.
Một người đàn ông thành đạt, phong độ và nhã nhặn như vậy luôn đối xử tốt với mình, có cô gái nào lại có thể cưỡng lại được sự rung động đó. Thế nhưng Thục Quyên thì khác, chẳng phải là do cô quá xuất sắc hay quá đặc biệt gì cả, mà bởi vì khi đối diện với Khải Danh, cô luôn ép bản thân phải nén chặt trái tim. Ngay cả hiện tại, chính cô cũng không biết mình từng có tình cảm đặc biệt gì với ông hay không, cũng không biết mình đã từng hẫng nhịp trước con người này hay chưa.
Lý trí mách bảo rằng cô không được đến gần người đó, không được đi vào vết xe đổ người mẹ của mình, không được bất chấp tất cả để rồi nhận lại kết quả đau thương như bà...
Thục Quyên sợ hãi, cô vẫn luôn bị ám ảnh về quá khứ, thậm chí đêm nào cô cũng phải trải qua cơn ác mộng khi nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ vốn luôn xinh đẹp tràn đầy sắc xuân vậy mà lại dần dần bị đau đớn và tuyệt vọng ép chết.
Thật ra, trước đó cô cũng lờ mờ đoán được thứ tình cảm mà Khải Danh dành cho cô đã không còn đơn thuần như ban đầu, tuy nhiên cô lại sợ hãi trốn tránh, cô lo lắng rằng bản thân sẽ phá vỡ mối quan hệ giữa người, để rồi ai nấy đều cảm thấy khó xử.
Rốt cuộc, chuyện gì nên xảy ra thì vẫn không thể tránh khỏi.
Từ tận đáy lòng, Thục Quyên rất cảm kích người đàn ông đó, nhưng cô thật sự không thể đáp lại tình cảm của ông, cô không đủ dũng cảm, cũng cảm thấy bản thân và Khải Danh không tương xứng.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặt trên đầu giường, Thục Quyên mệt mỏi thở dài. Cô tựa đầu vào cánh tay, lười biếng nói:
- "Mẹ, con không nên mở lòng với người đó...đúng không?"
Lúc trở về nhà, Khải Danh vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân mà Thục Quyên lại đẩy mình ra, ông cho rằng bản thân đã quá vội vã, cũng cho rằng thời gian vừa qua vẫn là chưa đủ để cô có thể chấp nhận được thứ tình cảm này.
Lần mò vào túi áo măng – tô mà ngày hôm đó mình đã bỏ mẫu giấy có chứa số điện thoại của Thục Quyên vào, ông muốn nhắn tin để xin lỗi cô về hành động khiếm nhã lúc chiều nay, thế nhưng túi áo trống rỗng làm Khải Danh luống cuống tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không thấy. Khi xuống nhà nhìn thấy bà vú cùng những người làm đang dọn dẹp, Khải Danh vội hỏi:
- "Vú đi giặt đồ có thấy miếng giấy nào trong túi áo tôi không?"
- "Dạ? Áo nào ông chủ?"
Bà vú đứng từ dưới lầu ngước mặt lên nhìn, mọi người trong nhà đều dừng hoạt động, căng thẳng hướng mắt về phía người đang đứng trên lầu.
- "Cái áo măng – tô"
- "Áo măng – tô nào ông chủ".
- "Cái áo măng – tô màu nâu".
- "Dạ...áo măng-tô màu nâu nào ông chủ?"
Bà vú lúng túng đáp, nhìn thấy mặt ông chủ càng ngày càng tối lại, bà vú liền lo lắng đến mức trong đầu không ngừng khóc huhu, làm như ông chủ chỉ có mỗi một cái áo măng – tô màu nâu thôi vậy á!!! - "Thì cái áo măng – tô màu nâu tây mấy hôm trước tôi mới mang, loại...loại hai nút đó, vú nhớ ra chưa".
Khải Danh cuống quýt gãi đầu, hai hàng chân mày trong vô thức nhíu chặt, hành động này của ông làm mọi người trong nhà muốn nín thử theo, ai nấy đều biết, từ khi còn trẻ ông chủ của bọn họ đã vừa khó tính lại vừa nghiêm khắc như thế nào.
Nghe ông nói xong, bà vú suy nghĩ một lúc rồi mới vỗ trán à lên một tiếng:
- "Cái đó hôm bữa tôi mới giặt, tôi cũng có thấy miếng giấy nhỏ trong túi áo, nhưng mà nó bị thấm ướt rách hết nên tôi đem bỏ rồi".
Khải Danh nghe xong thì thất vọng tràn trề, ông bực dọc đập tay lên thành cầu thang tự trách bản thân sơ suất, sau đó quay người bỏ lên lầu.
Có lẽ ngay cả chính Khải Danh cũng không biết bản thân vừa để lỡ mất một đoạn quan trọng trong câu chuyện của hai người, hoặc cũng có thể đây là do ý trời sắp xếp, nào có ai thắng được sự an bài của số phận đâu.
Thư ký vừa thông báo có người đến tìm Louis, vài phút sau, một người thanh niên nhanh chóng đẩy cửa bước vào, khác với đám bạn cậu ấm cô chiêu kia của hắn, người này lại có vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn hơn, lúc cười lên lại có hai đồng điếu nho nhỏ ở khóe miệng.
- "Anh Lâm!"
Từ nhỏ đến trước khi chuyển qua nước ngoài, Khải Lâm chính là tên thật của Louis, thế nhưng đã lâu lắm rồi không ai gọi hắn bằng cái tên đó, ngay cả cha hắn vì muốn có thể đồng điệu với hắn nên cũng chiều theo ý gọi hắn bằng cái tên ngoại quốc kia, chỉ có người bạn từ thuở nhỏ này là người duy nhất sau khi hắn về nước vẫn giữ thói quen cũ gọi như vậy.
Ngẩn đầu lên nhìn người thanh niên cao ráo đứng trước mặt mình, Louis hiếm hoi nở nụ cười hòa nhã.
- "Là cậu à? Ngồi chơi đi, hôm nay đến tìm anh có việc gì vậy?"
Vừa nói, Louis vừa bước ra khỏi bàn làm việc, tài liệu đang mở trên bàn cũng không cần đóng lại.
Quốc Cường ngồi xuống ghế sofa trong phòng, lưng hơi cong xuống, tay đặt trên đầu gối đan vào nhau:
- "Cuối tuần này sinh nhật em gái em, anh còn nhớ con bé không? Lúc nhỏ nó vẫn thường đến trường tìm em đó".
Đẩy ly trà nóng đến trươc mặt anh ta, Louis gật gù tỏ vẻ đang lắng nghe, thật ra thì hắn cũng có biết cậu bạn này của mình có một đứa em gái, thế nhưng đã lâu lắm rồi hắn không gặp, vậy nên cũng không còn nhớ rõ cô bé đó mặt mũi ra sao.
- "Em muốn mời anh đến sinh nhật con bé, cả năm nay anh về nước xong lại bận rộn lập nghiệp, tụi mình còn chưa có thời gian rảnh để nói chuyện với nhau, mọi người cũng muốn được gặp lại "đại ca"".
Quốc Cường vừa nói vừa cười cười trêu chọc. Nếu tính đúng thì Louis phải hơn Quốc Cường hai tuổi, nhưng mà do năm đó hắn học "quá giỏi", thầy cô không chịu nổi đành cho hắn học lại hai năm, cuối cùng lại rơi đúng vào lớp cá biệt nhất, chẳng khác nào thả hổ về rừng, hắn của thời niên thiếu cứ vậy mà lên làm trùm trường của khóa học đó.
Louis ngồi dựa người ra sau ghế bắt chéo chân, ống quần tây bị kéo lên vô tình để lộ một nữa hình xăm dây xích chạy xung quanh cổ chân. Hắn phất tay cười ngượng:
- "Thôi thôi, lúc đó còn trẻ chưa biết suy nghĩ, bây giờ mọi người đều trưởng thành hết rồi".
Quốc Cường nghe xong cũng gật đầu cho là phải, anh ta mân mê hai ngón tay, tầm mắt vô tình nhìn ra bầu trời âm u xám xịt bên ngoài.
- "Vậy lần này anh định thế nào? Sẽ về nước luôn hay là lại đi qua đó".
- "Tạm thời thì chưa chắc".
Louis trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- "Hiện tại công ty cũng mới vừa bước vào giai đoạn phát triển, nếu sau này mọi thứ tiếp tục ổn định, anh nghĩ sẽ mở rộng ở thị trường nước ngoài".
Nói đến đây, Louis lại cười nhạt một tiếng, hắn đưa tay vuốt ve thành ly, làm cho mặt nước trà chầm chậm bốc khói vốn đang phẳng lặng bỗng dưng gợn sóng.
- "Dù sao thì đi hay ở cũng vậy thôi, đâu có gì thay đổi".
- "Anh và bác..."
Quốc Cường nói đến nữa chừng xong rồi lại thôi, dù sao thì từ trước đến giờ anh ta vẫn biết rõ quan hệ cha con của hai người họ là chuyện rất nhạy cảm, nếu năm đó Khải Danh không cho hắn một bạt tai trước cổng trường thì anh ta cũng không tin được tình cảm của hai người lại tệ đến mức đó, chẳng trách sao Louis lại nổi loạn như thế.
- "Cũng không còn tệ như chú nghĩ đâu..."
Louis nhếch nhẹ khóe môi, hàng mi cong cong cụp xuống, hắn lần mò trong túi áo lấy ra điếu thuốc lá, châm lửa rồi ngửa đầu rít một hơi.
- "Cứ coi như ông ta cảm thấy có lỗi với anh đi, dạo này cũng quan tâm đến anh lắm".
Bên ngoài chợt lóe lên một tia chớp rạch ngang trời, Quốc Cường quay đầu nhìn sang xong lại hơi nhổm người dậy tỏ vẻ sốt ruột, thấy vậy, Louis liền cười cười giải vây:
- "Thôi, trời cũng sắp mưa lớn rồi, chú mau về đi, cuối tuần này anh sẽ sắp xếp đến đó".
- "Được, vậy em đi trước, hôm đó em sẽ đợi".
Tiếng bước chân cứ vậy mà xa dần, chờ đến khi trong căn phòng chỉ còn lại một mình hắn thì tiếng thở dài mới lặng lẽ cất lên.
Khói trắng lững lờ bay lên không trung, bầu trời ngày càng tối dần, giữa không gian chập choạng vô định, một tia sét khác lại đánh xuống, ánh sáng lóe lên chỉ kịp soi đến sườn mặt của người đang ngồi trong vài giây.
Hắn đã cô đơn trong nhiều năm như thế, lang bạt chẳng khác nào cô hồn dã quỷ, đi đi về về không ai để ý, vậy thì cần gì phải đắn đo.
Trời tối tù mù, trong phòng hắn không có lấy một ánh đèn, đã quá giờ làm việc, hẳn là nhân viên ở ngoài kia đều về hết. Louis cũng không buồn để ý đến những chuyện vụn vặt xung quanh, hắn ngồi vào bàn, chỉ có một bóng đèn làm việc màu vàng chiếu rũ xuống, hắn cũng không muốn đứng dậy mở đèn lớn, hắn không sợ bóng tối, bởi vì hắn sợ ánh sáng hơn, thà đứng ở nơi tối tăm không thấy gì, còn hơn là ở trong sáng nhưng vẫn cô độc.
Thục Quyên ngẩn đầu nhìn quán bar trước mặt, hai chân bỗng dưng trở nên nặng nề không nhấc lên nổi. Cô không thích những nơi thế này, cũng chưa từng phải đến bao giờ, vậy nên ngay khi nghe thấy những âm thanh xập xình đinh tai nhức óc cùng với ánh đèn nhiều màu chớp nháy liên tục thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Hít sâu một hơi, cô mím môi tự nhủ: Chỉ một lát thôi, chỉ cần vào đó một lát rồi nói với Kiều Chi rằng mình còn có việc phải đi là được. Thế rồi Thục Quyên mang theo món quà mừng của mình mà bước vào, trong không gian mịt mờ giữa những làn khói phê pha, Thục Quyên nheo mắt bám sát theo người nhân viên trước mặt, qua một hành lang dài sâu hun hút, cuối cùng cô cũng đến được nơi đãi tiệc. Nhẹ đẩy cửa vào bên trong, cô gái nhỏ liền cảm thấy cả người còn choáng váng hơn.
Khác với lời nói lúc đầu chỉ mời vài người bạn của Kiều Chi, trước mặt cô là cả căn phòng rộng lớn chứa hàng chục người đang đắm mình trong những tiếng nhạc ầm ĩ, quả cầu disco xoay tròn chiếu sáng cho những thân hình đang uốn éo bên dưới. Khi cô mở cửa bước vào, có người theo phản xạ quay đầu chú ý, cũng có người không quan tâm mà tiếp tục chìm ngập trong cảm giác hưng phấn cực điểm.
Thục Quyên ngượng ngùng khép cửa, cô tìm thấy vài gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp liền mím môi cười gật đầu chào, sau đó rảo bước nhanh về phía Kiều Chi ngồi ở giữa ghế salong dài, cô ta còn đang bận nhắm mắt đung đưa người theo điệu nhạc.
- "Cô gái đó là ai?"
Sâu trong góc phòng, Louis từ nãy đến giờ đều quan sát nhất cử nhất động của người vừa bước vào, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi cô, thị lực của hắn rất tốt, tốt đến mức vừa trông thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó thì liền không dứt ra được.
- "Có lẽ là bạn của Kiều Chi".
Quốc Cường cũng nhìn theo rồi cúi đầu đáp:
- "Không chắc lắm, em chưa từng gặp cô gái này bao giờ".
Hôm nay Thục Quyên mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo len mỏng, tóc xõa dài sau lưng, trên đầu còn đội một chiếc mũ nồi. Lạc giữa những con người ăn mặc hết sức sành điệu và bốc lửa, cô gái nhỏ giống hệt búp bê sứ quý giá, ngoan ngoãn nép mình giữa chốn thị phi.
- "Kiều Chi".
Đưa tay khều nhẹ cô bạn thân, Thục Quyên đợi cô ta quay đầu nhìn mình liền mỉm cười đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn:
- "Chúc mừng sinh nhật bồ!"
- "Thục Quyên!"
Cả gương mặt Kiều Chi vì say rượu mà đỏ bừng, lúc nhìn thấy cô đến thì liền tỏ ra mừng rỡ:
- "Bồ tới...hức... rồi hả? Lại đây ngồi... với...hức... mình nè".
Vừa nói, cô ta vừa vỗ vỗ vào vị trí bỏ trống bên cạnh, Thục Quyên có hơi chần chừ định từ chối, cô chỉ muốn ở lại một chút rồi mau chóng rời đi, nếu ngồi ở vị trí trong này thì lúc bước ra ngoài có hơi phiền phức.
- "Hả? Mình...thôi, mình ngồi ngoài này là được rồi".
- "Sao được, bồ là bạn... thân mình...hức... mà, mình muốn bồ...hức... cùng ngồi đây với...hức...với mình, hôm nay bồ...bồ...hức... phải ở lại đây, không say không về".
- "Nhưng mà một chút nữa mình còn có việc, mấy hôm trước mình đã nói..."
- "Không được, bồ...bồ... làm vậy là...hức... không hay đâu...hức... nha, hôm nay là sinh... nhật mình, bồ phải...hức... nghe theo ý... mình".
Có tí men trong người, Kiều Chi lại bắt đầu giở giọng mè nheo, cô ta ngồi không yên quay tới quay lui một hồi rồi chợt kéo tay Thục Quyên lảo đảo đi đến một góc:
- "Bồ dắt mình đi đâu vậy?"
Thục Quyên khó chịu hỏi, cô muốn vung tay ra nhưng không hiểu sao Kiều Chi lại nắm cực kỳ chặt.
- "Anh hai!"
Đến ngay chỗ Quốc Cường đang ngồi, Kiều Chi bèn cất giọng lè nhè:
- "Anh hai, đây...đây là...ừm... Thục Quyên, là...hức... bạn thân của em hồi... đại học đó!"
Nói rồi, cô ta liền quay sang Thục Quyên, kề vai bá cổ cô cười hì hì:
- "Thục Quyên, đây... hức...là anh hai... mình, còn đây..."
Đưa tay chỉ về phía người trong góc, Kiều Chi đứng không vững đu bám trên người cô:
- "Đây...hức...đây là anh...Lâm, ừm, anh Lâm là bạn của...của anh hai...hức...mình, bồ đừng...có lo...nếu, nếu say, anh hai mình...sẽ đưa...bồ về nhà".
Trước khi Thục Quyên đến đây, Kiều Chi đã cùng nhiều người khác uống hết mấy chai, thế nên bây giờ cô ta đang trong tình trạng say đến không phân biệt được đúng sai, chỉ muốn giở chứng làm theo ý thích.
- "Chào em!"
Quốc Cường đưa tay về phía cô, nụ cười trên môi làm lộ ra hai đồng điếu.
- "Em là bạn của Kiều Chi à?"
- "À, dạ phải, chào anh ạ!"
Thục Quyên lịch sự nắm cả hai tay đối với người thanh niên trước mặt, lúc quay sang người bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy khá bất ngờ, gương mặt của hắn làm cô cảm thấy cực kỳ quen thuộc, bởi vì khi vừa nhìn thấy người này làm cho cô lập tức nhớ đến Khải Danh.
- "Xin chào!"
Louis cũng giống Quốc Cường đưa tay ra, cũng được Thục Quyên dùng cả hai tay nắm lấy, cô lịch sự cúi thấp người, tiếng nhạc ồn ào lấn át đi tiếng nói của cô.
Hơi ấm mềm mại bao bọc quanh các khớp ngón tay, thậm chí, hắn còn nghe thấy được mùi hương thoang thoảng dính chặt vào lớp da của mình. Louis ngẩn đầu mìm cười với cô, cũng thấy rõ sự kinh ngạc dâng trào trong đáy mắt người con gái.
Thục Quyên nhẹ vén tóc ra sau tai, ngay cả khi bị Kiều Chi đang say khướt kéo đi thì cô cũng không kềm chế được mà phải quay đầu lại nhìn về phía người thanh niên đó mấy lần. Quả thật rất giống, giống đến mức mà vừa nhìn thấy đã làm cô liên tưởng đến ngay.
Lúc quay về chỗ ngồi, vài người bạn cũ đi đến mời rượu cô, Thục Quyên không thể nào từ chối được hết nên cũng đành phải uống một vài ly. Ngay khi hương vị chát đắng chạy qua cổ họng, hơi nồng trào dâng trên khoang mũi, Thục Quyên lập tức cảm thấy hối hận vì đã đến đây. Rùng mình một cái, đáng lý ra cô nên từ chối vì đã có hẹn từ trước mới phải.
Tên Quốc đứng ở phía trên không ngừng nhún nhảy cùng đám bạn của gã, trong lúc vô tình nhìn xuống thì gã đã phát hiện sự có mặt của Thục Quyên, đôi mắt xếch liền trở nên sáng bừng. Như loài dã thú nhìn thấy con mồi, gã liền đưa lưỡi liếm một vòng môi, tay đút vào túi quần từ từ đi xuống.
- "Chào, cô em còn nhớ anh không?"
Ngồi ngay bên cạnh Thục Quyên, tên Quốc nở nụ cười cợt nhả rồi cất giọng khàn khàn. Lúc nhìn thấy gã ta áp sát lại gần cô liền cảm thấy sởn hết gai óc, cơ thể theo phản xạ mà lùi về phía sau, mím môi cười gượng:
- "À, chào anh".
Nói xong, Thục Quyên quay sang Kiều Chi còn đang mải mê uống hết ly này đến ly khác với những người xung quanh, nhíu mày lay lay cô ta:
- "Kiều Chi, chắc là mình về trước nha, mình còn có việc hẹn nữa".
- "Hả? Bồ muốn đi về sao? Hức".
Kiều Chi quay đầu lại, hai mắt lờ đờ nhìn cô, sau đó bĩu môi khó chịu:
- "Còn có... chuyện gì quan...hức... trọng hơn...hức...mình..."
- "Mình xin lỗi, nhưng mà mình còn có hẹn nữa!"
Thục Quyên ái ngại thấp giọng nài nỉ, cô cắn môi, trong lòng thấp thỏm không yên, đồng hồ trên điện thoại đã báo quá giờ hẹn năm phút rồi. Cô lo lắng rằng Khải Danh vẫn còn đang đợi mình.
- "Vậy...".
Kiều Chi vẫn còn chưa hài lòng mà hơi tỏ ra giận dỗi, thế rồi cô ta nhìn về phía bàn, sau đó nhướng mày nói với cô:
- "Vậy...bồ uống, uống hết ly rượu...hức, với...mình đi...đã...hức...rồi hẵng...về".
- "Cũng được!"
Thục Quyên nghe vậy thì mừng rỡ đáp, Kiều Chi nắm lấy ly rượu từ tay bạn trai mình rồi đưa cho cô, hai mắt lờ đờ chớp chớp nhìn cô ngửa đầu uống cạn.
- "Vậy, mình đi trước nha, tạm biệt bồ!"
Kiều Chi gật gù mấy cái rồi quay sang chỗ ban nãy, thật ra Thục Quyên đi hay ở thì cô ta cũng không quan tâm, chỉ là vì bản tính tiểu thư nên cô ta mới muốn làm khó dễ bạn mình vậy thôi.
Trên hành lang, gương mặt của cô gái nhỏ trở nên đỏ hồng, vội cầm lấy túi xách rồi lao nhanh ra ngoài, Thục Quyên hốt hoảng không hiểu sao bước chân của cô càng lúc càng xiêu vẹo, tầm nhìn bắt đầu mờ ảo, mọi thứ xung quanh dần dần trở nên méo mó. Cả cơ thể thoáng chốc nóng ran, đầu óc xoay vòng như con quay, cảm giác kỳ quái làm cho Thục Quyên khó chịu đến mức muốn khóc, cô khụy xuống đất, bàn tay bám chặt vào vách tường, phía bến dưới bỗng nhiên trở nên ướt át.
- "Chuyện...chuyện gì vậy".
Thục Quyên sợ hãi lắc đầu, cố làm cho bản thân tỉnh táo lại, thế nhưng càng lúc cô càng cảm thấy mơ hồ, áo khoác ngoài sao lại nóng đến mức này. Khó chịu, khắp người cô như có hàng ngàn con kiến đang bò loạn, nếu như...nếu như có ai đó chạm vào...
Nghĩ đến đây, Thục Quyên chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, hình như có ai đó vừa bế ngang cô lên, mùi hương nam tính trên người hắn khiến cho cô vô thức nép sát vào, bàn tay nhỏ bắt đầu làm loạn.
Đương nhiên Thục Quyên sẽ không thấy được kẻ hại mình vừa mới bị đánh còn đang nằm bẹp dưới đất.
Dựa lưng vào cánh cửa gỗ đã khóa chặt, Thục Quyên như thể bị rút cạn sức lực mà dần dần trượt xuống, cô ngồi thất thần tại chỗ một lúc lâu, ánh nhìn vô định không biết rơi vào nơi nào. Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa ban chiều vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ, những giọt mưa nặng hạt đập vào cánh cửa nghe lộp bộp, thế nhưng trong thoáng chốc, Thục Quyên không thể phân biệt được đó thật sự là tiếng mưa hay chỉ là tiếng gió bão đang nổi sóng rít gào ở đáy lòng cô.
Cô gái nhỏ gục đầu xuống gối, hình ảnh mập mờ dưới mái hiên vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
Khải Danh là người như thế nào Thục Quyên vẫn luôn biết rõ.
Một người đàn ông thành đạt, phong độ và nhã nhặn như vậy luôn đối xử tốt với mình, có cô gái nào lại có thể cưỡng lại được sự rung động đó. Thế nhưng Thục Quyên thì khác, chẳng phải là do cô quá xuất sắc hay quá đặc biệt gì cả, mà bởi vì khi đối diện với Khải Danh, cô luôn ép bản thân phải nén chặt trái tim. Ngay cả hiện tại, chính cô cũng không biết mình từng có tình cảm đặc biệt gì với ông hay không, cũng không biết mình đã từng hẫng nhịp trước con người này hay chưa.
Lý trí mách bảo rằng cô không được đến gần người đó, không được đi vào vết xe đổ người mẹ của mình, không được bất chấp tất cả để rồi nhận lại kết quả đau thương như bà...
Thục Quyên sợ hãi, cô vẫn luôn bị ám ảnh về quá khứ, thậm chí đêm nào cô cũng phải trải qua cơn ác mộng khi nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ vốn luôn xinh đẹp tràn đầy sắc xuân vậy mà lại dần dần bị đau đớn và tuyệt vọng ép chết.
Thật ra, trước đó cô cũng lờ mờ đoán được thứ tình cảm mà Khải Danh dành cho cô đã không còn đơn thuần như ban đầu, tuy nhiên cô lại sợ hãi trốn tránh, cô lo lắng rằng bản thân sẽ phá vỡ mối quan hệ giữa người, để rồi ai nấy đều cảm thấy khó xử.
Rốt cuộc, chuyện gì nên xảy ra thì vẫn không thể tránh khỏi.
Từ tận đáy lòng, Thục Quyên rất cảm kích người đàn ông đó, nhưng cô thật sự không thể đáp lại tình cảm của ông, cô không đủ dũng cảm, cũng cảm thấy bản thân và Khải Danh không tương xứng.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặt trên đầu giường, Thục Quyên mệt mỏi thở dài. Cô tựa đầu vào cánh tay, lười biếng nói:
- "Mẹ, con không nên mở lòng với người đó...đúng không?"
Lúc trở về nhà, Khải Danh vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân mà Thục Quyên lại đẩy mình ra, ông cho rằng bản thân đã quá vội vã, cũng cho rằng thời gian vừa qua vẫn là chưa đủ để cô có thể chấp nhận được thứ tình cảm này.
Lần mò vào túi áo măng – tô mà ngày hôm đó mình đã bỏ mẫu giấy có chứa số điện thoại của Thục Quyên vào, ông muốn nhắn tin để xin lỗi cô về hành động khiếm nhã lúc chiều nay, thế nhưng túi áo trống rỗng làm Khải Danh luống cuống tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không thấy. Khi xuống nhà nhìn thấy bà vú cùng những người làm đang dọn dẹp, Khải Danh vội hỏi:
- "Vú đi giặt đồ có thấy miếng giấy nào trong túi áo tôi không?"
- "Dạ? Áo nào ông chủ?"
Bà vú đứng từ dưới lầu ngước mặt lên nhìn, mọi người trong nhà đều dừng hoạt động, căng thẳng hướng mắt về phía người đang đứng trên lầu.
- "Cái áo măng – tô"
- "Áo măng – tô nào ông chủ".
- "Cái áo măng – tô màu nâu".
- "Dạ...áo măng-tô màu nâu nào ông chủ?"
Bà vú lúng túng đáp, nhìn thấy mặt ông chủ càng ngày càng tối lại, bà vú liền lo lắng đến mức trong đầu không ngừng khóc huhu, làm như ông chủ chỉ có mỗi một cái áo măng – tô màu nâu thôi vậy á!!! - "Thì cái áo măng – tô màu nâu tây mấy hôm trước tôi mới mang, loại...loại hai nút đó, vú nhớ ra chưa".
Khải Danh cuống quýt gãi đầu, hai hàng chân mày trong vô thức nhíu chặt, hành động này của ông làm mọi người trong nhà muốn nín thử theo, ai nấy đều biết, từ khi còn trẻ ông chủ của bọn họ đã vừa khó tính lại vừa nghiêm khắc như thế nào.
Nghe ông nói xong, bà vú suy nghĩ một lúc rồi mới vỗ trán à lên một tiếng:
- "Cái đó hôm bữa tôi mới giặt, tôi cũng có thấy miếng giấy nhỏ trong túi áo, nhưng mà nó bị thấm ướt rách hết nên tôi đem bỏ rồi".
Khải Danh nghe xong thì thất vọng tràn trề, ông bực dọc đập tay lên thành cầu thang tự trách bản thân sơ suất, sau đó quay người bỏ lên lầu.
Có lẽ ngay cả chính Khải Danh cũng không biết bản thân vừa để lỡ mất một đoạn quan trọng trong câu chuyện của hai người, hoặc cũng có thể đây là do ý trời sắp xếp, nào có ai thắng được sự an bài của số phận đâu.
Thư ký vừa thông báo có người đến tìm Louis, vài phút sau, một người thanh niên nhanh chóng đẩy cửa bước vào, khác với đám bạn cậu ấm cô chiêu kia của hắn, người này lại có vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn hơn, lúc cười lên lại có hai đồng điếu nho nhỏ ở khóe miệng.
- "Anh Lâm!"
Từ nhỏ đến trước khi chuyển qua nước ngoài, Khải Lâm chính là tên thật của Louis, thế nhưng đã lâu lắm rồi không ai gọi hắn bằng cái tên đó, ngay cả cha hắn vì muốn có thể đồng điệu với hắn nên cũng chiều theo ý gọi hắn bằng cái tên ngoại quốc kia, chỉ có người bạn từ thuở nhỏ này là người duy nhất sau khi hắn về nước vẫn giữ thói quen cũ gọi như vậy.
Ngẩn đầu lên nhìn người thanh niên cao ráo đứng trước mặt mình, Louis hiếm hoi nở nụ cười hòa nhã.
- "Là cậu à? Ngồi chơi đi, hôm nay đến tìm anh có việc gì vậy?"
Vừa nói, Louis vừa bước ra khỏi bàn làm việc, tài liệu đang mở trên bàn cũng không cần đóng lại.
Quốc Cường ngồi xuống ghế sofa trong phòng, lưng hơi cong xuống, tay đặt trên đầu gối đan vào nhau:
- "Cuối tuần này sinh nhật em gái em, anh còn nhớ con bé không? Lúc nhỏ nó vẫn thường đến trường tìm em đó".
Đẩy ly trà nóng đến trươc mặt anh ta, Louis gật gù tỏ vẻ đang lắng nghe, thật ra thì hắn cũng có biết cậu bạn này của mình có một đứa em gái, thế nhưng đã lâu lắm rồi hắn không gặp, vậy nên cũng không còn nhớ rõ cô bé đó mặt mũi ra sao.
- "Em muốn mời anh đến sinh nhật con bé, cả năm nay anh về nước xong lại bận rộn lập nghiệp, tụi mình còn chưa có thời gian rảnh để nói chuyện với nhau, mọi người cũng muốn được gặp lại "đại ca"".
Quốc Cường vừa nói vừa cười cười trêu chọc. Nếu tính đúng thì Louis phải hơn Quốc Cường hai tuổi, nhưng mà do năm đó hắn học "quá giỏi", thầy cô không chịu nổi đành cho hắn học lại hai năm, cuối cùng lại rơi đúng vào lớp cá biệt nhất, chẳng khác nào thả hổ về rừng, hắn của thời niên thiếu cứ vậy mà lên làm trùm trường của khóa học đó.
Louis ngồi dựa người ra sau ghế bắt chéo chân, ống quần tây bị kéo lên vô tình để lộ một nữa hình xăm dây xích chạy xung quanh cổ chân. Hắn phất tay cười ngượng:
- "Thôi thôi, lúc đó còn trẻ chưa biết suy nghĩ, bây giờ mọi người đều trưởng thành hết rồi".
Quốc Cường nghe xong cũng gật đầu cho là phải, anh ta mân mê hai ngón tay, tầm mắt vô tình nhìn ra bầu trời âm u xám xịt bên ngoài.
- "Vậy lần này anh định thế nào? Sẽ về nước luôn hay là lại đi qua đó".
- "Tạm thời thì chưa chắc".
Louis trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- "Hiện tại công ty cũng mới vừa bước vào giai đoạn phát triển, nếu sau này mọi thứ tiếp tục ổn định, anh nghĩ sẽ mở rộng ở thị trường nước ngoài".
Nói đến đây, Louis lại cười nhạt một tiếng, hắn đưa tay vuốt ve thành ly, làm cho mặt nước trà chầm chậm bốc khói vốn đang phẳng lặng bỗng dưng gợn sóng.
- "Dù sao thì đi hay ở cũng vậy thôi, đâu có gì thay đổi".
- "Anh và bác..."
Quốc Cường nói đến nữa chừng xong rồi lại thôi, dù sao thì từ trước đến giờ anh ta vẫn biết rõ quan hệ cha con của hai người họ là chuyện rất nhạy cảm, nếu năm đó Khải Danh không cho hắn một bạt tai trước cổng trường thì anh ta cũng không tin được tình cảm của hai người lại tệ đến mức đó, chẳng trách sao Louis lại nổi loạn như thế.
- "Cũng không còn tệ như chú nghĩ đâu..."
Louis nhếch nhẹ khóe môi, hàng mi cong cong cụp xuống, hắn lần mò trong túi áo lấy ra điếu thuốc lá, châm lửa rồi ngửa đầu rít một hơi.
- "Cứ coi như ông ta cảm thấy có lỗi với anh đi, dạo này cũng quan tâm đến anh lắm".
Bên ngoài chợt lóe lên một tia chớp rạch ngang trời, Quốc Cường quay đầu nhìn sang xong lại hơi nhổm người dậy tỏ vẻ sốt ruột, thấy vậy, Louis liền cười cười giải vây:
- "Thôi, trời cũng sắp mưa lớn rồi, chú mau về đi, cuối tuần này anh sẽ sắp xếp đến đó".
- "Được, vậy em đi trước, hôm đó em sẽ đợi".
Tiếng bước chân cứ vậy mà xa dần, chờ đến khi trong căn phòng chỉ còn lại một mình hắn thì tiếng thở dài mới lặng lẽ cất lên.
Khói trắng lững lờ bay lên không trung, bầu trời ngày càng tối dần, giữa không gian chập choạng vô định, một tia sét khác lại đánh xuống, ánh sáng lóe lên chỉ kịp soi đến sườn mặt của người đang ngồi trong vài giây.
Hắn đã cô đơn trong nhiều năm như thế, lang bạt chẳng khác nào cô hồn dã quỷ, đi đi về về không ai để ý, vậy thì cần gì phải đắn đo.
Trời tối tù mù, trong phòng hắn không có lấy một ánh đèn, đã quá giờ làm việc, hẳn là nhân viên ở ngoài kia đều về hết. Louis cũng không buồn để ý đến những chuyện vụn vặt xung quanh, hắn ngồi vào bàn, chỉ có một bóng đèn làm việc màu vàng chiếu rũ xuống, hắn cũng không muốn đứng dậy mở đèn lớn, hắn không sợ bóng tối, bởi vì hắn sợ ánh sáng hơn, thà đứng ở nơi tối tăm không thấy gì, còn hơn là ở trong sáng nhưng vẫn cô độc.
Thục Quyên ngẩn đầu nhìn quán bar trước mặt, hai chân bỗng dưng trở nên nặng nề không nhấc lên nổi. Cô không thích những nơi thế này, cũng chưa từng phải đến bao giờ, vậy nên ngay khi nghe thấy những âm thanh xập xình đinh tai nhức óc cùng với ánh đèn nhiều màu chớp nháy liên tục thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Hít sâu một hơi, cô mím môi tự nhủ: Chỉ một lát thôi, chỉ cần vào đó một lát rồi nói với Kiều Chi rằng mình còn có việc phải đi là được. Thế rồi Thục Quyên mang theo món quà mừng của mình mà bước vào, trong không gian mịt mờ giữa những làn khói phê pha, Thục Quyên nheo mắt bám sát theo người nhân viên trước mặt, qua một hành lang dài sâu hun hút, cuối cùng cô cũng đến được nơi đãi tiệc. Nhẹ đẩy cửa vào bên trong, cô gái nhỏ liền cảm thấy cả người còn choáng váng hơn.
Khác với lời nói lúc đầu chỉ mời vài người bạn của Kiều Chi, trước mặt cô là cả căn phòng rộng lớn chứa hàng chục người đang đắm mình trong những tiếng nhạc ầm ĩ, quả cầu disco xoay tròn chiếu sáng cho những thân hình đang uốn éo bên dưới. Khi cô mở cửa bước vào, có người theo phản xạ quay đầu chú ý, cũng có người không quan tâm mà tiếp tục chìm ngập trong cảm giác hưng phấn cực điểm.
Thục Quyên ngượng ngùng khép cửa, cô tìm thấy vài gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp liền mím môi cười gật đầu chào, sau đó rảo bước nhanh về phía Kiều Chi ngồi ở giữa ghế salong dài, cô ta còn đang bận nhắm mắt đung đưa người theo điệu nhạc.
- "Cô gái đó là ai?"
Sâu trong góc phòng, Louis từ nãy đến giờ đều quan sát nhất cử nhất động của người vừa bước vào, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi cô, thị lực của hắn rất tốt, tốt đến mức vừa trông thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó thì liền không dứt ra được.
- "Có lẽ là bạn của Kiều Chi".
Quốc Cường cũng nhìn theo rồi cúi đầu đáp:
- "Không chắc lắm, em chưa từng gặp cô gái này bao giờ".
Hôm nay Thục Quyên mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo len mỏng, tóc xõa dài sau lưng, trên đầu còn đội một chiếc mũ nồi. Lạc giữa những con người ăn mặc hết sức sành điệu và bốc lửa, cô gái nhỏ giống hệt búp bê sứ quý giá, ngoan ngoãn nép mình giữa chốn thị phi.
- "Kiều Chi".
Đưa tay khều nhẹ cô bạn thân, Thục Quyên đợi cô ta quay đầu nhìn mình liền mỉm cười đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn:
- "Chúc mừng sinh nhật bồ!"
- "Thục Quyên!"
Cả gương mặt Kiều Chi vì say rượu mà đỏ bừng, lúc nhìn thấy cô đến thì liền tỏ ra mừng rỡ:
- "Bồ tới...hức... rồi hả? Lại đây ngồi... với...hức... mình nè".
Vừa nói, cô ta vừa vỗ vỗ vào vị trí bỏ trống bên cạnh, Thục Quyên có hơi chần chừ định từ chối, cô chỉ muốn ở lại một chút rồi mau chóng rời đi, nếu ngồi ở vị trí trong này thì lúc bước ra ngoài có hơi phiền phức.
- "Hả? Mình...thôi, mình ngồi ngoài này là được rồi".
- "Sao được, bồ là bạn... thân mình...hức... mà, mình muốn bồ...hức... cùng ngồi đây với...hức...với mình, hôm nay bồ...bồ...hức... phải ở lại đây, không say không về".
- "Nhưng mà một chút nữa mình còn có việc, mấy hôm trước mình đã nói..."
- "Không được, bồ...bồ... làm vậy là...hức... không hay đâu...hức... nha, hôm nay là sinh... nhật mình, bồ phải...hức... nghe theo ý... mình".
Có tí men trong người, Kiều Chi lại bắt đầu giở giọng mè nheo, cô ta ngồi không yên quay tới quay lui một hồi rồi chợt kéo tay Thục Quyên lảo đảo đi đến một góc:
- "Bồ dắt mình đi đâu vậy?"
Thục Quyên khó chịu hỏi, cô muốn vung tay ra nhưng không hiểu sao Kiều Chi lại nắm cực kỳ chặt.
- "Anh hai!"
Đến ngay chỗ Quốc Cường đang ngồi, Kiều Chi bèn cất giọng lè nhè:
- "Anh hai, đây...đây là...ừm... Thục Quyên, là...hức... bạn thân của em hồi... đại học đó!"
Nói rồi, cô ta liền quay sang Thục Quyên, kề vai bá cổ cô cười hì hì:
- "Thục Quyên, đây... hức...là anh hai... mình, còn đây..."
Đưa tay chỉ về phía người trong góc, Kiều Chi đứng không vững đu bám trên người cô:
- "Đây...hức...đây là anh...Lâm, ừm, anh Lâm là bạn của...của anh hai...hức...mình, bồ đừng...có lo...nếu, nếu say, anh hai mình...sẽ đưa...bồ về nhà".
Trước khi Thục Quyên đến đây, Kiều Chi đã cùng nhiều người khác uống hết mấy chai, thế nên bây giờ cô ta đang trong tình trạng say đến không phân biệt được đúng sai, chỉ muốn giở chứng làm theo ý thích.
- "Chào em!"
Quốc Cường đưa tay về phía cô, nụ cười trên môi làm lộ ra hai đồng điếu.
- "Em là bạn của Kiều Chi à?"
- "À, dạ phải, chào anh ạ!"
Thục Quyên lịch sự nắm cả hai tay đối với người thanh niên trước mặt, lúc quay sang người bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy khá bất ngờ, gương mặt của hắn làm cô cảm thấy cực kỳ quen thuộc, bởi vì khi vừa nhìn thấy người này làm cho cô lập tức nhớ đến Khải Danh.
- "Xin chào!"
Louis cũng giống Quốc Cường đưa tay ra, cũng được Thục Quyên dùng cả hai tay nắm lấy, cô lịch sự cúi thấp người, tiếng nhạc ồn ào lấn át đi tiếng nói của cô.
Hơi ấm mềm mại bao bọc quanh các khớp ngón tay, thậm chí, hắn còn nghe thấy được mùi hương thoang thoảng dính chặt vào lớp da của mình. Louis ngẩn đầu mìm cười với cô, cũng thấy rõ sự kinh ngạc dâng trào trong đáy mắt người con gái.
Thục Quyên nhẹ vén tóc ra sau tai, ngay cả khi bị Kiều Chi đang say khướt kéo đi thì cô cũng không kềm chế được mà phải quay đầu lại nhìn về phía người thanh niên đó mấy lần. Quả thật rất giống, giống đến mức mà vừa nhìn thấy đã làm cô liên tưởng đến ngay.
Lúc quay về chỗ ngồi, vài người bạn cũ đi đến mời rượu cô, Thục Quyên không thể nào từ chối được hết nên cũng đành phải uống một vài ly. Ngay khi hương vị chát đắng chạy qua cổ họng, hơi nồng trào dâng trên khoang mũi, Thục Quyên lập tức cảm thấy hối hận vì đã đến đây. Rùng mình một cái, đáng lý ra cô nên từ chối vì đã có hẹn từ trước mới phải.
Tên Quốc đứng ở phía trên không ngừng nhún nhảy cùng đám bạn của gã, trong lúc vô tình nhìn xuống thì gã đã phát hiện sự có mặt của Thục Quyên, đôi mắt xếch liền trở nên sáng bừng. Như loài dã thú nhìn thấy con mồi, gã liền đưa lưỡi liếm một vòng môi, tay đút vào túi quần từ từ đi xuống.
- "Chào, cô em còn nhớ anh không?"
Ngồi ngay bên cạnh Thục Quyên, tên Quốc nở nụ cười cợt nhả rồi cất giọng khàn khàn. Lúc nhìn thấy gã ta áp sát lại gần cô liền cảm thấy sởn hết gai óc, cơ thể theo phản xạ mà lùi về phía sau, mím môi cười gượng:
- "À, chào anh".
Nói xong, Thục Quyên quay sang Kiều Chi còn đang mải mê uống hết ly này đến ly khác với những người xung quanh, nhíu mày lay lay cô ta:
- "Kiều Chi, chắc là mình về trước nha, mình còn có việc hẹn nữa".
- "Hả? Bồ muốn đi về sao? Hức".
Kiều Chi quay đầu lại, hai mắt lờ đờ nhìn cô, sau đó bĩu môi khó chịu:
- "Còn có... chuyện gì quan...hức... trọng hơn...hức...mình..."
- "Mình xin lỗi, nhưng mà mình còn có hẹn nữa!"
Thục Quyên ái ngại thấp giọng nài nỉ, cô cắn môi, trong lòng thấp thỏm không yên, đồng hồ trên điện thoại đã báo quá giờ hẹn năm phút rồi. Cô lo lắng rằng Khải Danh vẫn còn đang đợi mình.
- "Vậy...".
Kiều Chi vẫn còn chưa hài lòng mà hơi tỏ ra giận dỗi, thế rồi cô ta nhìn về phía bàn, sau đó nhướng mày nói với cô:
- "Vậy...bồ uống, uống hết ly rượu...hức, với...mình đi...đã...hức...rồi hẵng...về".
- "Cũng được!"
Thục Quyên nghe vậy thì mừng rỡ đáp, Kiều Chi nắm lấy ly rượu từ tay bạn trai mình rồi đưa cho cô, hai mắt lờ đờ chớp chớp nhìn cô ngửa đầu uống cạn.
- "Vậy, mình đi trước nha, tạm biệt bồ!"
Kiều Chi gật gù mấy cái rồi quay sang chỗ ban nãy, thật ra Thục Quyên đi hay ở thì cô ta cũng không quan tâm, chỉ là vì bản tính tiểu thư nên cô ta mới muốn làm khó dễ bạn mình vậy thôi.
Trên hành lang, gương mặt của cô gái nhỏ trở nên đỏ hồng, vội cầm lấy túi xách rồi lao nhanh ra ngoài, Thục Quyên hốt hoảng không hiểu sao bước chân của cô càng lúc càng xiêu vẹo, tầm nhìn bắt đầu mờ ảo, mọi thứ xung quanh dần dần trở nên méo mó. Cả cơ thể thoáng chốc nóng ran, đầu óc xoay vòng như con quay, cảm giác kỳ quái làm cho Thục Quyên khó chịu đến mức muốn khóc, cô khụy xuống đất, bàn tay bám chặt vào vách tường, phía bến dưới bỗng nhiên trở nên ướt át.
- "Chuyện...chuyện gì vậy".
Thục Quyên sợ hãi lắc đầu, cố làm cho bản thân tỉnh táo lại, thế nhưng càng lúc cô càng cảm thấy mơ hồ, áo khoác ngoài sao lại nóng đến mức này. Khó chịu, khắp người cô như có hàng ngàn con kiến đang bò loạn, nếu như...nếu như có ai đó chạm vào...
Nghĩ đến đây, Thục Quyên chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, hình như có ai đó vừa bế ngang cô lên, mùi hương nam tính trên người hắn khiến cho cô vô thức nép sát vào, bàn tay nhỏ bắt đầu làm loạn.
Đương nhiên Thục Quyên sẽ không thấy được kẻ hại mình vừa mới bị đánh còn đang nằm bẹp dưới đất.
Danh sách chương