-"Dạ chào giám đốc!"

-"Chào giám đốc".

-"Giám đốc và chị Thục Quyên vừa đi gặp khách hàng về ạ?"

-"Chào giám đốc, chào chị Thục Quyên".

-"..."

Ngay khi trông thấy hai người đi cùng nhau, những nhân viên đó liền chủ động tiến đến chào hỏi, ai nấy đều niềm nở vui vẻ, như thể chẳng hề nhìn ra không khí mờ ám đến kỳ quái giữa bọn họ.

Thục Quyên len lén thở phào một hơi, cả người đang bị kéo căng cứng như dây đàn cũng thả lỏng đi ít nhiều.

Cho đến lúc cô nhận ra sự khác lạ từ người bên cạnh.

Sau khi vô tình chạm mặt với nhóm nhân viên ở cửa tầng hầm, Thục Quyên có thể cảm nhận được thái độ của Louis đã hoàn toàn thay đổi, hắn bỗng nhiên im lặng đến mức ngay cả khi cô chủ động bắt chuyện cũng không thèm đáp lại lời nào, đôi môi mỏng từ nãy đến giờ vẫn luôn mím chặt thành một đường thẳng, thể như có điều gì oan ức lắm.

Thái độ của hắn khiến cho Thục Quyên không khỏi nhíu mày, tự hỏi người đàn ông này lại không hài lòng chuyện gì nữa đây.

Trong lúc đợi thang máy đang từ từ chạy xuống, Thục Quyên vô thức nhìn vào ảnh phản chiếu của cả hai bên trong tấm kim loại luôn được đóng chặt. Ở ngay bên cạnh, Louis đứng xỏ tay vào túi, trên mặt không tỏ rõ thái độ buồn vui, một bên khuyên tai dưới ánh đèn rực rỡ lóa lên vệt sáng bàng bạc chói mắt, tô điểm trên gương mặt tuấn tú là vẻ xa cách lạnh lùng. Hắn bình tĩnh đứng đó, cả người rơi vào một trạng thái lặng ngắt như tờ, ngay cả một hơi thở mỏng manh cũng không để cho Thục Quyên có thể cảm nhận được. Có lúc, cô tưởng chừng như đó chẳng còn là một con người thật nữa, mà chỉ là một bức tượng cổ được chạm khắc hết sức tinh xảo, mỹ miều đến độ khiến cho bất kỳ kẻ nào khác cũng không dám phá vỡ.

Thang máy chầm chậm chạy đến tầng một, có vài người ở bên trong bước ra, lúc nhìn thấy giám đốc và trợ lý đang đứng trước mặt thì họ liền gật đầu chào hỏi, nhưng đến khi ngẩng dậy thì ai nấy cũng đều bị gương mặt hầm hầm như mất sổ gạo của giám đốc làm cho hết hồn, gần như là ngay lập tức vội vàng chạy đi.

Giờ thì Thục Quyên đã có thể khẳng định rằng Louis chắc chắn có vấn đề.

Nhưng mà rõ ràng ban nãy còn đang cười nói bình thường, tự nhiên quay ngoắt thái độ như vậy là sao chứ? Cho dù không thể giải thích được sự thất thường đó của hắn, nhưng Thục Quyên cũng không muốn lên tiếng, cô hơi bặm môi, rồi chỉ lầm lũi nối gót theo sau.

Bước vào trong thang máy, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên đông cứng vì căng thẳng, cả hai đều im lặng không nói với nhau một lời, cho đến khi cánh cửa kim loại dần dần khép lại, có người nào đó không thể chịu được nữa mà ngay lập tức bước đến kéo cô vào lòng, đôi môi chưa kịp thốt lên tiếng kêu bất ngờ thì đã nhanh chóng bị sự bá đạo ngang tàng chiếm giữ, cảm giác ấm nóng mạnh mẽ xộc vào khuôn miệng, môi lưỡi dây dưa khiến cho cô cũng bị cuốn vào ngọn lửa giận dữ đang thiêu rụi lý trí của người đàn ông.

Cho đến khi Thục Quyên chỉ còn là một vũng nước ấm mềm mại ngã vùi trên tay hắn, Louis mới bực dọc thả cô ra.

-"Sao em lại buông tay anh?"

Như đứa trẻ hư đòi kẹo, thái độ của Louis chất đầy vẻ hờn dỗi, hắn hơi mím môi, ánh mắt rũ xuống chớp động.

-"Hả?"

Thục Quyên nhíu mày không hiểu, sau nụ hôn điên cuồng vừa rồi, đầu óc của cô vẫn còn đang lâng lâng như lướt trên mây.

-"Khi nãy vừa gặp mọi người em liền buông tay anh ra, em không muốn để cho người khác biết chúng ta đã yêu nhau sao?"

Càng nói, Louis càng cảm thấy trong lòng buồn tủi vô cùng, hắn không biết tại sao Thục Quyên lại có thái độ chối bỏ hắn như thế, chẳng lẽ quen với hắn khiến cho cô mất mặt lắm chăng?

Hay là, cô không thích hắn nhiều như hắn tưởng?

Nghĩ đến đâu, Louis não nề hết ruột gan đến đó, ngay cả khi thang máy đã chạy đến tầng cao nhất rồi mở cửa, hắn cũng không hề hay biết mà phải để cho Thục Quyên kéo tay mình ra ngoài.

Cửa phòng giám đốc đóng lại, có người nhấc bổng cô trợ lý nhỏ của mình đặt lên bàn.

-"Em trả lời đi, tại sao lúc đó em lại vội vã buông tay anh?"

Nhìn thái độ cáu kỉnh như đứa bé con của người đàn ông, Thục Quyên trong phút chốc phì cười thành tiếng, cô hơi liếc mắt nhìn về phía người đối diện, sau đó đột nhiên chồm đến choàng tay qua cổ hắn, đôi môi vì bị cắn nhẹ mà trở nên ẩm ướt.

-"Thì ra anh giận dỗi là do chuyện này đó hả?"

-"Cái...cái gì? Giậ, giận hả? Ai mà thèm?"

Bị nói trúng tim đen, Louis không khỏi cảm thấy chột dạ, hắn hơi nhếch môi cười tỏ vẻ không quan tâm, nhưng ánh mắt thì lại vô thức đảo sang chỗ khác, hai tay lúng túng không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng đành xỏ vào túi quần.

Tuy mạnh miệng là vậy, nhưng cái cảm giác nhon nhót vẫn cứ cục cựa mãi trong lòng, như thể đang không ngừng nhắc nhở rằng hắn vô cùng để ý đến chuyện vừa rồi.

Thục Quyên hơi nhướng mày, đôi mắt vẫn dán chặt vào mỗi biểu cảm trên gương mặt người đàn ông.

-"Vậy...anh không phải giận chuyện đó thật sao?"

Thục Quyên nén cười, giọng nói thánh thót cứ cố ý kéo dài ra, như hóa thành chiếc lông vũ vô hình lén lút cọ vào tim hắn, rốt cuộc, Louis cũng đành đầu hàng trước nàng trợ lý mưu mô.

Hắn trừng mắt, không thèm giả vờ nữa, đôi mày hơi nhếch lên khiến cho dáng vẻ của người đàn ông bỗng trở nên cực kỳ ngạo mạn.

-"Phải đó, anh đang giận lắm đây, em trả lời đi, vì sao lúc gặp mọi người lại vùng ra, không chịu nắm tay anh!?"

Đến lúc này thì người trở nên luống cuống lại biến thành Thục Quyên, nghe hắn hỏi thẳng thừng như vậy, cô chợt cảm thấy không biết phải giải thích làm sao.

-"Nào, trả lời đi. Em sợ chuyện gì?"

Louis chống hai tay xuống bàn, hắn cố tình tiến sát lại, chèn ép cô đến mức phải dựa người ra sau.

-"Em...em..."

Thục Quyên cắn môi bối rối, cô hơi quay mặt đi, hàng chân mày lá liễu khẽ cau lại đầy thổn thức.

Bàn tay thon thả đặt nhẹ lên ngực hắn, cô gái nhỏ e lệ cụp mi, đôi mắt biết cười chớp vội vài cái.

-"Chuyện của tụi mình...hay là tạm thời khoan nói cho mọi người trong công ty biết được không anh?"

-"Tại sao vậy?"

Louis tìm đến nắm lấy tay cô, gương mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu.

-"Chẳng lẽ...chẳng lẽ chuyện chúng ta yêu nhau làm em khó xử lắm sao? Hay là quen anh khiến cho em cảm thấy rất mất mặt?"

-"Không phải!"

Nghe những lời mà hắn vừa nói khiến cho Thục Quyên vô cùng đau lòng, cô vội đưa bàn tay còn lại của mình đến đặt lên môi hắn, cuống quýt giải thích:

-"Em chưa bao giờ có những suy nghĩ đó, sao anh lại có thể nói em như vậy được chứ?"

Một chút khổ não cùng với tức giận lặng lẽ dâng trào, khiến cho khóe môi người con gái nặng nề hạ xuống, Thục Quyên không nhìn hắn, nhưng cả người đều thể hiện rõ ràng rằng cô đang trách hắn.

-"Anh xin lỗi..."

Biết mình đã lỡ lời chọc cho người đẹp phải ưu phiền, Louis bèn nhanh chóng tiến đến ôm lấy cô từ phía sau, hắn tựa cằm lên vai Thục Quyên, đầu mũi chạm vào cần cổ mảnh khảnh, để cho mùi hương thơm ngát của người con gái hòa lẫn với hơi thở trầm thấp của bản thân

-"Anh sai rồi, anh không nên nói những lời quá đáng đó với em, Bông đừng giận anh, tha thứ cho anh với".

Nói rồi, Louis nhẹ nhàng xoay người cô lại, hắn đặt một nụ hôn lên vầng trán mềm mại, dịu giọng dỗ dành:

-"Em không muốn để mọi người biết cũng không sao cả, tương lai còn dài, đợi đến bao giờ em thực sự sẵn sàng thì chúng ta công khai vẫn còn chưa muộn".

Vừa nói, hắn vừa mỉm cười tỏ ra vui vẻ với cô, ngón tay chọc nhẹ vào bầu má trắng nõn, bộ dạng hết sức cưng chiều.

-"Không phải là em không muốn để cho mọi người biết anh là người yêu của em..."

Nắm lấy bàn tay đang vỗ về gương mặt mình, Thục Quyên tựa đầu vào ngực hắn, cô chậm rãi hít thở, đôi mày nhíu chặt không biết lại đang lặng lẽ suy ngẫm về điều gì.

-"Chỉ là... chuyện của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, em...em không muốn mọi người bàn tán quá nhiều về nó, rồi lại có những vấn đề phát sinh làm tổn thương cả em và anh, cho nên em..."

-"Anh hiểu rồi".

Mặc dù Thục Quyên đã bỏ lửng câu nói, thế nhưng Louis vẫn có thể biết được cô đang e ngại điều gì. Hắn vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của người con gái, khẽ khàng an ủi:

-"Là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo, khiến em phải lo lắng nhiều như vậy".

Nghe đến đây, Thục Quyên từ từ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt ngay lập tức bắt gặp nụ cười đầy sự yêu chiều của người đàn ông.

-"Bông đừng sợ, anh sẽ không để bất kỳ ai tổn thương em được nữa đâu".

Cho dù có là ai đi chăng nữa...

Tối thứ sáu Louis có một bữa tiệc quan trọng cần phải tham gia, tại bữa tiệc này có rất nhiều quan chức cấp cao và các ông chủ của những tập đoàn lớn cũng sẽ đến tham dự, Thục Quyên biết, nếu Louis có thể tham gia bữa tiệc đêm nay thì cơ hội phát triển công ty sẽ càng trở nên thuận lợi, vậy nên dù có bận rộn đến cách mấy thì cô cũng phải cùng hắn tham dự cho bằng được.

Đứng trước tấm kính lớn để cô trợ lý ướm thử cà vạt lên cổ, Louis không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, cả người to khỏe như vâm lại không ngừng đung đưa tới lui, cứ như là một con robot đến hồi hết nhiên liệu.

-"Anh mệt thật sự đó Bông ơi".

Chẳng cần biết Thục Quyên có lựa chọn được món đồ vừa ý hay chưa, thế nhưng Louis đã không tài nào chống cự lại được cơn buồn ngủ đang dồn dập kéo đến, hai mí mắt nặng nề như treo quả tạ, cuối cùng hắn cũng đành chịu thua mà lê lết thân thể đến chiếc ghế bành gần đó rồi ngồi phịch xuống, vừa ngửa đầu ra sau vừa khàn giọng than thở.

-"Thật sự luôn, anh không chịu nổi nữa rồi, em thương anh chút đi mà Bông".

Cảm nhận được Thục Quyên đang bước đến rồi đứng trước mặt mình, vị giám đốc nào đó liền rệu rã ngồi dậy như thây ma đội mồ sống lại mà ôm chầm lấy cô, đôi tay săn chắc quấn quanh vòng eo mềm mại, đầu tóc ngắn cũn cỡn điên cuồng cọ vào chiếc bụng phẳng lì.

-"Anh lại làm sao nữa đây?"

Dường như đã quá quen thuộc với cái thói nũng nịu của người yêu, Thục Quyên chỉ tặc lưỡi rồi nhẹ nhàng dùng hai tay nâng mặt hắn lên, khẽ ngắt một cái lên sống mũi thẳng tắp của người đàn ông, cô vừa mím môi cười, vừa giả vờ trách cứ:

-"Anh xem anh đi, có giám đốc nào mà lười biếng như vậy không cơ chứ?"

-"Có, có anh đây, anh là giám đốc như vậy đó".

Dù mồm miệng liến thoắng đáp lại, thế nhưng Louis vẫn luôn nhắm chặt mắt mà không chịu mở ra, Thục Quyên sau bao lâu thì cũng phải chào thua với cái thói ngang ngược này của hắn, chỉ đành gõ nhẹ lên vầng trán rộng bị che phủ sau lớp tóc mỏng:

-"Mệt cũng phải đi, em nói rồi đó, bữa tiệc đêm nay rất quan trọng, anh bắt buộc phải có mặt ở đó cho em".

Nghe đến đây, Louis như mất hết hy vọng mà uể oải ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm, trong mắt chứa đựng muôn ngàn khổ sở.

Hắn thảng thốt hỏi lại như không muốn tin:

-"Thật đó hả Bông?"

-"Thật!"

-"Em không thể suy nghĩ lại sao?"

-"Không suy nghĩ lại".

-"Cho dù anh mệt muốn chết, buồn ngủ muốn chết, kiệt sức muốn chết thì em vẫn bắt anh tham dự tiệc đêm nay cho bằng được hả?"

-"Đúng vậy, cho dù anh mệt muốn chết, buồn ngủ muốn chết, kiệt sức muốn chết thì anh vẫn phải đi bằng được cho em".

Trông thấy vẻ mặt ngỡ ngàng ngơ ngác đó của Louis mà Thục Quyên suýt thì bật cười thành tiếng, cô mím môi, cong mắt nhìn vẻ mặt hậm hực của hắn không ngừng biến đổi liên tục.

Cuối cùng, ai đó quay ngoắt đi rồi lầm bầm giận dỗi:

-"Em ỷ quyền ép người quá đáng".

-"Em ỷ quyền cái gì cơ chứ?"

Thục Quyên tròn mắt nhìn chăm chú vào Louis, trong lúc cô còn đang ngơ ngẩn không hiểu thì hắn bất ngờ quay phắt lại, bàn tay mạnh khỏe nhanh chóng kéo cô ngồi vào lòng mình, chậm rãi đáp:

-"Em ỷ quyền ăn hiếp bạn trai của em".

Nói xong, một nụ hôn nhẹ từ đôi môi mỏng của người đàn ông áp xuống hai cánh hoa mềm mại của cô gái nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm chất đầy nồng nhiệt thâm tình. Một tay hắn vòng qua lưng đặt bên eo cô, tay còn lại nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của người trong lòng, trông Thục Quyên lúc này chẳng khác nào một nàng công chúa xinh xắn đang được chàng kỵ sỹ của mình yêu chiều trên tay.

Dù cho nơi này chẳng còn bóng người nào khác ngoài bọn họ, thế nhưng nàng công chúa của chàng kỵ sỹ vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền đỏ mặt rồi đánh hờn vào bả vai cứng rắn của chàng một cái.

-"Nói xằng nói bậy".

Khóe môi như búp hoa non, cong cong thành một vầng trăng lưỡi liềm đầu tháng.

Đột nhiên, Louis chợt ngẩng dậy thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra xa xăm:

-"Anh cảm thấy hình như mình bị lừa rồi..."

-"Sao cơ?"

Thục Quyên nghe hắn nói thì không khỏi nhíu mày khó hiểu, cô nghiêng đầu, mái tóc đen huyền phủ khắp bóng lưng.

-"Trước đây anh cứ nghĩ Bông của anh là một cô bé nhút nhát hiền lành, suốt ngày chỉ để người khác bắt nạt thôi chứ".

-"..."

-"Không ngờ khi yêu rồi thì mới biết, Bông lại là người nguyên tắc, quản lý người yêu đến thế".

-"Anh..."

-"Nhưng mà, anh lại thích Bông như vậy mới chết chứ!"

Mặc cho Thục Quyên còn chưa dứt cơn giận dữ, Louis bèn cắt ngang lời cô rồi kề trán của cả hai đến gần nhau, khi hơi thở quyến luyên không buông, hắn liền nhếch môi cười mãn nguyện, vòng tay càng siết chặt không muốn lìa xa:

-"Anh nguyện lòng để cả đời này đều được Bông quản lý anh, để cho Bông mặc thói ức hiếp anh, anh rất sẵn lòng, chỉ cần người đó là Bông của anh, chỉ cần là Bông của anh..."

Chất giọng trầm khàn của người đàn ông như một thứ men nồng ru giấc, càng lúc càng khiến cho cô gái nhỏ trở nên say sưa, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cả người ngập tràn trong mùi hương thân thuộc từ hắn. Thục Quyên không nhớ đã để hắn bế cô lên từ lúc nào, cũng quên mất hai người họ đang ở đâu, cô chỉ biết, khi nhìn sâu vào đôi mắt đậm màu tình ái đó, hồn phách cô như đã bị cơn sóng dục vọng trong lòng nuốt chửng, để rồi khi hắn nhắm mắt lại, cô cũng vô thức rơi vào rơi vào chiếc lồng son sang quý trong đôi mắt ấy, mãn nguyện nằm trên chiếc giường nhung êm ái mà hắn trao cho.

Sau tấm màn trắng, Thục Quyên cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra, từ sâu thẳm của cô cũng muốn được gần gũi với người đàn ông này như vậy.

Hay bởi vì đối phương là hắn, cho nên cô mới nảy sinh ý niệm chiếm hữu đầy ích kỷ đó...

Trăng lên cao, tiệc cũng quá nửa buổi rồi thì người ta mới thấy vị giám đốc trẻ của công ty Công Thành chậm rãi tiến vào.

Đi bên cạnh vị giám đốc trẻ còn có một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, trên gương mặt yêu kiều của cô còn vương chút dỗi hờn, càng khiến cho xung quanh cô tăng thêm một tầng quyến rũ.

Như thể đang có chín chiếc đuôi trắng mọc ra từ phía sau mỹ nhân, để cho cô đi đến đâu thì chín chiếc đuôi lại vươn dài đến đó, trườn vào sâu bên trong thân thể của những kẻ bị sắc đẹp quyến rũ, lần lượt bóp nát linh hồn từng người, hút cạn sinh khí trong sự sung sướng của bọn họ.

Tất cả bọn họ đều biết đến giám đốc Công Thành, biết về cậu cả Khải Lâm, cũng biết đến cậu ấm của tập đoàn Thịnh Đạt, duy chỉ không biết cô gái đi cùng hắn là ai, nhưng với vẻ ngoài nghiêng thành như thế, thật không ngoa khi nói rằng chỉ có kẻ điển trai lại thành đạt như Louis mới tương xứng để đứng cùng cô.

-"Vẫn còn giận anh hả?"

Giữa muôn vàn ánh mắt phức tạp từ những người xung quanh, Thục Quyên khoác tay Louis lặng lẽ đi vào bên trong, chiếc đầm cúp ngực màu đỏ rượu hôm nay cô diện càng làm tôn lên làn da trắng sứ của người con gái, bỏ quên mấy phần non nớt thường ngày, gương mặt lạnh lùng của cô trong đêm nay khiến cho Thục Quyên chẳng khác nào một nữ hoàng kiêu sa quyền quý.

Ngay cả Louis đi bên cạnh cũng còn mấy phần chưa xứng với cô.

Dù rằng đã nghe được câu hỏi của hắn, nhưng Thục Quyên vẫn không thèm đáp lại, cô im lặng nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt trong veo như những vì sao sáng trên bầu trời đen.

-"Người đẹp vẫn giận anh thật đó hả?"

Cảm nhận da thịt ở cánh tay đang dần dần bị những móng nhọn bấu chặt, Louis thích thú phát ra mấy tiếng khúc khích, tâm trạng vui vẻ đi ít nhiều, ngay cả việc phải gặp mặt những vị lãnh đạo khô khan cũng trở nên dễ thở hơn.

Hắn giả vờ hít sâu một hơi, sau đó tặc lưỡi cảm thán:

-"Làm sao bây giờ? Anh phải làm gì mới khiến người đẹp hết giận được đây?"

Nghe vậy, Thục Quyên liền quay đi rồi đánh "Hứ" một tiếng, đuôi mắt quyến rũ lấp lánh ánh kim tuyến, tựa như một chiếc móc câu nho nhỏ cặp vào lồng ngực người đàn ông.

Buổi tiệc tiếp diễn trong sự chúc tụng và nâng ly của những người xung quanh, một vài người đã từng có cơ duyên hợp tác với Công Thành sau khi nhận ra sự xuất hiện của Louis thì liền nhanh chóng bước đến chào hỏi, trong số đó có người Thục Quyên đã từng gặp mặt, cũng có người cô chưa nhìn thấy bao giờ.

-"Thục Quyên, giới thiệu với em đây là chú Trọng, là chủ tịch của tập đoàn An Khánh mà trước đây anh đã có cơ hội làm việc cùng".

-"Dạ, cháu chào chú ạ!"

-"Còn đây là bác Sang, bác là giám đốc của..."

-"Dạ, cháu chào bác..."

-"Chú Hoài là..."

-"Hân hạnh được gặp chú ạ..."

-"..."

-"..."

Sau khi được Louis kéo đến bên cạnh, hắn liền giới thiệu với cô một lượt những vị lãnh đạo cấp cao của các doanh nghiệp nổi tiếng, đồng thời cũng để cho cô được "ra mắt" cùng những "ông lớn" trên thương trường.

-"Giới thiệu với mọi người, đây là Thục Quyên, là..."

Nói đến đây, Louis đột nhiên hơi dừng lại một chút, hắn lén lút đảo mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó liền nở nụ cười ẩn ý rồi mới tiếp lời:

-"Trợ lý xuất sắc nhất của cháu".

Tất nhiên những ai đang có mặt ở đó thì cũng đều là những kẻ đã đi quá nửa đời người, trong đầu của bọn họ giờ đây đâu chỉ còn là sạn mà đã sớm trở thành sỏi và đá tảng, có điều gì khuất tất mà họ chẳng dễ dàng nhìn ra, ngay cả bàn tay đang vô thức đặt trên vòng eo nhỏ gầy, hay ánh mắt chứa đầy sự dựa dẫm mà Thục Quyên mỗi khi nhìn về phía hắn đều lồ lộ dưới cái liếc khẽ của bọn họ, tất cả những điều tưởng chừng nhỏ nhặt đó nhưng cũng đủ để cho những người họ nhận ra được, huống gì Louis còn cố tình để lộ thái độ mờ ám đó của hắn dành cho cô nàng bên cạnh.

Không cần nói cũng tự hiểu, trợ lý chỉ là cái danh vô thực, thân phận người tình của Thục Quyên mới là thứ đáng để bọn họ lưu tâm.

Nhưng người tình thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, còn vị trí con dâu của tập đoàn Thịnh Đạt mới là cả một vấn đề.

Trong suy nghĩ của mỗi người ở đây, bọn họ đều rõ, cô gái trẻ này đúng là rất xinh đẹp, dù vậy, đối với những người giàu như họ, xinh đẹp cách mấy thì cũng không phải là yếu tố quan trọng để quyết định danh phận "phu nhân" trong tương lai, có leo đến được vị trí ngất ngưỡng đó hay không...còn phải xem khả năng và đầu óc của Thục Quyên đến đâu nữa.

Thật ra những gì mà mọi người đứng ở đó nghĩ đến đều không sai, nhưng cuộc đời nhiễu nhương, chẳng có gì là chắc chắn cho mai sau cả, tuy vậy, có lẽ bọn họ của bây giờ cũng sẽ không thể nào ngờ được, cô gái trẻ mà bọn họ âm thầm đánh giá đêm đó, tương lai sẽ trở thành người mà có thể cùng bọn họ ngồi ngang hàng.

-"Ra là vậy, nghe nói bên cạnh giám đốc Công Thành có một cô nhân viên công tác rất tốt, giờ chúng tôi mới được gặp mặt, cô Thục Quyên đúng là tuổi trẻ tài cao".

Một người trong số đó nở nụ cười hòa nhã chìa tay ra hòng bắt tay với cô, Thục Quyên thấy vậy thì cũng vội vã dùng hai bàn tay nắm lại, mỉm cười lịch sự rồi dịu dàng đáp:

-"Bác quá lời rồi, cháu còn trẻ, vẫn còn phải học hỏi các chú các bác nhiều lắm, nếu còn sai sót ở đâu, mong mọi người có thể chỉ dạy thêm cho cháu ạ".

Cô gái nhỏ ngây thơ đứng giữa một bầy cáo già ma mãnh, cô không thể nhìn thấu được hàm ý thật sự của những kẻ máu mặt này là gì, chỉ biết len lén dựa theo thái độ của Louis mà cẩn trọng đối đãi lại.

Người phục vụ mang rượu đến cho hai người, nhìn thứ chất lỏng đang bám bọt trong tay, Thục Quyên nhân lúc mọi người đang mải mê trò chuyện với nhau thì liền nghiêng đầu khẽ nói:

-"Anh cẩn thận dạ dày, không cần thiết thì cứ để em uống thay cho".

Xong, cô lại nhanh chóng quay về trạng thái cũ, nụ cười công nghiệp tiếp tục treo trên vành môi xinh đẹp, hàng mi cong vút chớp động linh hoạt, như thể cô thật sự vẫn luôn quan sát bữa tiệc đêm nay.

Còn người bên cạnh thì vẫn đang lâng lâng vui sướng.

Louis trộm cười mãn nguyện, khóe miệng dần cong lên thành nửa vầng trăng khuyết, trong vô thức bèn nâng ly nhấp một ngụm rượu, ý định che đi dáng vẻ hết sức dở hơi của bản thân.

Nhưng hắn thực sự quá hưng phấn, đúng là Bông nhỏ của hắn, sự dịu dàng ngô nghê này chỉ dành riêng cho một mình hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện