Thục Quyên đứng ở phòng trà xoay xoay nhành cỏ lau trên tay, vẻ mặt thoáng chốc trở nên nặng nề.

Cô bất giác nhớ lại khoảnh khắc hai người ngồi ở trên sân thượng vào trưa hôm qua, khi đó người bên cạnh đã dành cho cô rất nhiều lời khuyên. Dáng vẻ cứng rắn của người đàn ông nhưng lại dùng giọng điệu dịu dàng nhất cứ lượn lờ mãi trong tâm trí, khiến cho Thục Quyên không ngừng suy nghĩ đến những gì mà hắn nói:

-"Có biết vì sao bọn họ lại đặt điều ở sau lưng em không?"

Thục Quyên nghe Louis hỏi thì ngước lên nhìn xong rồi lại cúi mặt lắc đầu. Thấy vậy, hắn liền cau mày đáp:

-"Bởi vì em có năng lực hơn bọn họ".

-"Có bao giờ em nhìn thử xem, những người luôn muốn cô lập em, có ai là có chức vụ cao hơn em không".

-"Chỉ những nhân viên ở tầng dưới mới có hứng thú với việc soi mói người khác thôi, còn những ban lãnh đạo, những người ngồi ở tầng trên, chẳng có ai là quan tâm đến vấn đề này của em cả".

-"Em biết tại sao không?"

"Vì họ không rảnh để phân tán sự tập trung của mình cho những điều vô bổ, thời gian quý báu của bọn họ đều dành cho việc công và việc riêng, sẽ chẳng ai để ý đến điều gì khác ngoài những thứ có thể mang lại lợi ích cho sự phát triển của bản thân cả".

-"Và đó chính là sự khác biệt".

-"Thay vì trốn ở đây khóc một mình, tại sao em không ngẩng cao đầu mà tự hào vì những gì em đạt được cũng chính là những điều mà kẻ khác ao ước".

-"Thục Quyên, công ty không trả lương cho những người dưới kia vào đây để đặt điều nói xấu em, nhưng cũng sẽ không thể giúp em ngăn chặn được những lời đàm tiếu thế này".

-"Chỉ có bản thân em thôi, chính em mới là người có thể tự giúp được mình, em không thể chỉ vì sự ghen tức không đáng mà làm cho năng lực của bản thân bị giới hạn".

-"Nếu em thực sự có tài, tôi tin em sẽ chẳng bao giờ cho phép những lời sai trái đó làm ảnh hưởng đến phán đoán trong công việc, nhưng ngược lại, nếu em chỉ vì vài chuyện như thế mà làm ảnh hưởng đến quá trình công tác thì có khác nào đang khẳng định điều mà bọn họ nói về em là không sai".

Toàn bộ những gì Louis nói ra Thục Quyên nghe đều hiểu, dù là vậy, nhưng cô không dám chắc bản thân có đủ sức lực để có thể mặc kệ miệng đời hay không.

-"Thục Quyên".

Đột nhiên, người đàn ông đang đứng trước mặt tỏ ra vô cùng thận trọng, hắn vỗ nhẹ vào vai cô, mày rậm cau lại, khóe môi hơi kéo lên cao:

-"Tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào em, em có thể đảm bảo rằng sẽ không để tôi thất vọng chứ?"

Nếu chỉ vài phút trước cô vẫn còn lưỡng lự chưa thể đưa ra được lời khẳng định cho chính mình, vậy thì giờ đây, khi nhìn vào người đối diện, thứ ánh sáng le lói nhưng lại mạnh mẽ len lỏi trong đôi mắt sâu hun hút ấy như hóa thành từng luồng động lực không ngừng vươn đến cổ vũ cho cô, cuối cùng Thục Quyên cũng đã có đủ can đảm để gật đầu:

-"Được, tôi sẽ không làm cho giám đốc thất vọng đâu".

Dáng vẻ nghiêm túc như một người lính nhỏ quả cảm sắp xông pha chiến trường của cô làm cho Louis không khỏi bật cười, hắn bất giác đưa tay xoa đầu người con gái, dịu dàng nói:

-"Vậy thì có biết bây giờ em phải làm gì không?"

-"Hả? Làm gì?"

Thục Quyên nghe xong thì ngơ ngác hỏi, không ngờ lại bị hắn cong tay búng cho một cái vào trán:

-"Đi vào làm việc, đã hết giờ nghỉ trưa rồi".

Tách cà phê bốc khói nóng hổi mang theo hương vị thơm nồng đưa Thục Quyên trở về thực tại, cô dùng muỗng khuấy nhẹ mấy cái, vừa chuẩn bị mang đi thì chợt nghe được tiếng cười nói ríu rít từ ngoài cửa vọng vào.

Mấy nhân viên nữ định bước vô trong, ngay khi nhìn thấy Thục Quyên thì không khỏi sững người, thế rồi một cô gái trong số đó đã kịp thời lấy lại tinh thần tiến lên phía trước, mặt ngẩng cao đầy kiêu ngạo, dáng vẻ không để ai vào mắt:

- "Ơ kìa, cô trợ lý thân yêu của giám đốc".

Người này cũng chính là nữ nhân viên trưa hôm qua ngồi sau lưng cô, giờ đây được gặp tận mặt chính chủ nên cô ta đâu thể nào bỏ qua cơ hội xỏ xiêng vài câu được.

- "Khó khăn lắm mới được thấy cô trợ lý bước ra ngoài ha".

- "Chào chị".

Theo phép lịch sự, Thục Quyên cũng coi như không hiểu mà mỉm cười gật đầu với người đối diện, tuy là cô vẫn không muốn gây sự chú ý, thế nhưng lần này chiếc cổ thiên nga đã không còn phải rụt xuống như lúc trước nữa.

Cứ tưởng như vậy là đã xong chuyện, thế nhưng trong lúc Thục Quyên định mang tách cà phê vừa pha lên phòng giám đốc thì lại nghe cô gái kia tiếp tục nói:

- "Cô trợ lý ở trên cao chắc là áp lực lắm, lần trước ở lại tăng ca với giám đốc, không biết...lúc về có còn đi nổi không nữa..."

Nghe đến đây, Thục Quyên vô thức siết chặt tay cầm của chiếc ly, những lời mỉa mai trần trụi như vậy làm đầu cô nóng ran lên, cảm giác tức giận vừa trỗi dậy liền nhanh chóng nén xuống, cô mỉm cười, nhìn thẳng vào người nhân viên trước mặt:

- "Cảm ơn chị quan tâm, công việc bận rộn cũng có lúc không thể giải quyết trong một ngày được, nhưng mọi người đừng lo, chỉ cần vẫn còn có thể làm việc thì em sẽ cố gắng hết mình, tuyệt đối không để mọi người phải thất vọng đâu".

Nói xong, Thục Quyên bất ngờ rảo mắt một vòng về phía những nhân viên vẫn đang ở bên ngoài, sự ghen ghét không kịp giấu đi lộ rõ trong khóe môi mím chặt và đôi chân mày đang nhấp nhô lên xuống của từng người.

- "Em xin phép".

Nhân lúc bọn họ còn đứng há hốc mồm kinh ngạc vì thái độ khác thường của cô, Thục Quyên liền mang theo tách cà phê mau chóng rời đi, đến khi lẫn vào một góc khuất cách xa phòng trà rồi cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hai chân như khụy xuống phải dựa người vào vách tường bên cạnh, cảm giác gồng cứng khiến cho Thục Quyên tưởng chừng cái cổ sắp gãy luôn rồi.

- "Cũng lanh lợi lắm chứ".

Giọng nói phát ra từ đằng sau khiến cho Thục Quyên giật mình quay lại, đến lúc thấy rõ gương mặt của người đó rồi cô liền bất giác nở nụ cười vui vẻ:

- "Giám đốc!"

Nghe cô gọi, Louis liền chậm rãi bước đến:

- "Làm sao?"

Nhìn hai gò má ửng hồng cùng đôi mắt lấp lánh nước của Thục Quyên mà trái tim trong lồng ngực hắn điên cuồng nảy lên từng nhịp, khao khát muốn ôm lấy cô bé con này vào lòng không ngừng thôi thúc hắn hãy mau chóng làm theo, thế nhưng đến cuối cùng hành động xuất phát ra cũng chỉ là một cái xoa đầu khen ngợi.

- "Cảm ơn giám đốc".

Thục Quyên ngẩn lên nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt, cánh mũi mềm mại hơi hấp háy.

- "Cảm ơn cái gì?"

Louis cũng mỉm cười với cô, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, Thục Quyên thật sự đã vì nụ cười của người đối diện mà trở nên ngây ngốc. Cô thất thần trả lời:

- "Vì những gì giám đốc đã giúp tôi...".

Bất chợt, ánh nhìn trong vô thức rơi xuống đôi môi nhạt màu trước mặt, làm cho cảm giác mềm mại ướt át thoáng chốc trở về lấp đầy tâm trí.

Vừa nghĩ đến đây, làn da trắng nõn của người con gái ngay lập tức chuyển thành màu đỏ hồng, khiến cho Louis không thể hiểu nỗi vì lý do gì mà cô bé con này lại đột nhiên tỏ ra ngại ngùng như vậy.

- "Không có gì, chỉ cần em đừng để những chuyện như thế này trong lòng là được rồi, tương lai sau này của em có thành công hay không còn phải dựa vào chính ý chí và năng lực của em quyết định nữa ".

Thục Quyên nghe xong thì hơi gật đầu, cô ngước mắt lên nhìn hắn, thế rồi lại vội vã cụp mi né tránh.

Conventry - Anh Quốc.

Người đàn ông chậm rãi đẩy xe lăn đi dạo trong vườn, ông lão đang ngồi trên xe thẳng lưng nhìn về phía trước, hai tay đặt lên chiếc khăn kẻ sọc đắp ngang qua đùi, gương mặt nghiêm nghị đã in hằn những dấu vết của năm tháng.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua đám mây trắng đang lững lờ trôi trên bầu trời, phủ xuống khuôn viên của căn biệt thự những sợi vàng lấp lánh, có mấy chú chim nhỏ gục đầu nhảy nhót từ trên cành cao cho đến bãi cỏ xanh, chỉ vì một cơn gió nhẹ thổi qua mà đã vô tình làm cho bọn chúng giật mình rồi đập cánh bay đi.

Thời tiết mùa này khá đẹp, là giai đoạn lý tưởng dành cho các hoạt động ngoài trời, Khải Danh cũng cảm thấy đã đến lúc thích hợp để cha mình rời khỏi nhà đi hít thở không khí trong lành nhiều hơn, sau một trận ốm thập tử nhất sinh, ông lão uy nghi bệ vệ ngày nào nay đã trở nên ốm yếu thấy rõ.

Hai người không ai muốn nói chuyện bèn im lặng đi một vòng quanh biệt phủ, chiếc xe lăn chầm chậm băng qua những khóm hoa rực rỡ màu sắc, và cả những hàng cây ăn trái chạy dài đến tận hàng rào gỗ. Mặc dù đã hết đợt thu hoạch táo, thế nhưng cây táo ở trong vườn vẫn còn đỏ rực những quả lủng lẳng khắp các cành, thứ hương thơm đẫm mật ngọt ngào vươn trên đầu mũi, khiến cho người ta cảm thấy cả khoang họng đều là mùi vị của thứ quả mọng chín cây.

Những người làm khom lưng đi đằng sau hai vị chủ nhân của mình giữ một khoảng cách nhất định, vị quản gia lớn tuổi đang loay hoay để chuẩn bị cho cuộc hẹn với bác sĩ vào chiều này, phía xa, có vài cô hầu gái đang cúi mặt quét dọn bệ cửa sổ, chỉ còn người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên chiếc ghế bành uống trà là thảnh thơi nhìn theo bạn đời và con trai của mình ở ngoài vườn đi dạo.

- "Gió lên rồi, chúng ta đi vào nhà thôi ba".

Cúi đầu chỉnh lại chiếc khăn đã bị xô lệch, Khải Danh nhẹ nhàng nói chuyện với cha mình. Ông lão nghe vậy hơi nhíu mày nhìn quanh, ngón trỏ gõ nhẹ lên tay vịn, đợi đến khi Khải Danh ngẩn mặt dậy rồi mới chậm rãi gật đầu.

Cánh cửa được một người làm nhanh chóng mở ra, mùi trà đen ngập tràn khắp mọi ngóc ngách, bà Lệ vừa lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy con trai đã đẩy chồng mình vào nhà bèn cười nói:

- "Hai cha con đi dạo về rồi sao?"

- "Mẹ".

Khải Danh ngước lên nhìn người phụ nữ ấy, sự sắc sảo sâu trong khí chất quý phái của bà dù đã qua nhiều năm vẫn không cách nào phai nhạt.

Ông Minh được quản gia đẩy đến bàn ăn, để cho hai mẹ con ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Bà Lệ thân mật khoác tay con trai, mái tóc hoa tiêu được búi gọn quá nửa đầu.

- "Lâu lắm rồi con mới có nhiều thời gian ở cạnh ba mẹ như vậy".

- "Con xin lỗi, công việc ở bên đó bận rộn quá".

Khải Danh nhìn mẹ đầy áy náy, quả thật là cũng một thời gian rất dài cả hai mẹ con chỉ trao đổi với nhau qua điện thoại, đây chính là một trong những lần hiếm hoi ông bay sang để ở cùng hai vị phụ huynh thế này.

Biết rõ con trai mình còn có những bổn phận và trách nhiệm lớn lao khác cần phải thực hiện, bà Lệ chỉ mỉm cười ôn hòa đáp:

- "Mẹ không trách con, nhưng công việc quan trọng thì cũng phải giữ gìn sức khỏe, lần này con qua thăm, mẹ thấy con ốm đi nhiều rồi".

Vừa nói, bà Lệ vừa nhìn khắp thân hình cao lớn của con trai mình một lượt, sau đó lại lắc đầu thở dài. Trên bàn đã bày đủ thức ăn, ông Minh ở bên cạnh cũng đã đợi sẵn. Khải Danh sau khi kéo ghế cho mẹ thì quay về chỗ thường ngồi. Ngay lúc đó, một bàn tay thanh mảnh đặt tách cà phê xuống trước mặt ông.

Mùi hương từ thứ chất lỏng màu đen tỏa ra theo làn khói mỏng khiến cho ông vô thức nhớ về cửa tiệm nhỏ ở lưng đồi, hình ảnh người con gái với đôi mắt biết cười cứ như thủy triều dâng cao mà ngập tràn trong tâm trí. Khải Danh bất giác ngẩn đầu, chủ nhân của bàn tay ấy là một cô hầu gái gốc Việt xinh đẹp, vừa thấy ông nhìn mình, cô ta liền nở một nụ cười quyến rũ.

Cẳng chân mịn màng thon thả làm như vô tình mà cọ nhẹ vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông, chiếc váy dài qua đầu gối không biết bằng cách nào mà đã kéo cao quá nửa đùi. Cô ta rướn người đặt thêm thức ăn lên bàn, khe rãnh sâu hoắm lấp ló bên trong cổ áo đồng phục.

Liền lúc đó, ở một chỗ kín đáo mà không ai phát hiện, cô hầu gái âm thầm nở nụ cười vui sướng khi cảm nhận được sự đụng chạm đầy hư hỏng ở phía hai quả đào đang nhô cao của mình, đầu ngón tay sau khi lướt trên da thịt vẽ vời thì nhanh chóng rụt lại, gương mặt góc cạnh trầm tĩnh hoàn toàn không thay đổi, cứ như thể những chuyện thân mật lén lút từ nãy đến giờ đều không liên quan gì với ông.

Khi bữa ăn bắt đầu, ông Minh ngồi ở vị trí chủ gia đình nghiêm nghị hỏi:

- "Khải Danh, công việc ở trong nước phát triển đến đâu rồi?"

- "Ba cứ yên tâm, mọi thứ đang tiến triển rất tốt".

Đặt chiếc nĩa bạc xuống bàn, Khải Danh quay sang từ tốn trả lời, ông liếc mắt muốn đổi món súp bí ngô, thế nhưng hình như nó vẫn còn hơi nóng.

- "Mấy hôm nay con có gọi điện cho Khải Lâm không? Thằng bé ở bên đó như thế nào rồi?"

Bà Lệ đẩy nhẹ món gan ngỗng áp chảo về phía con trai, vẻ mặt khi nhắc đến đứa cháu đích tôn thì đầy sự quan tâm.

Khải Danh mỉm cười trả lời:

- "Vẫn tốt mẹ, hôm qua con vừa gọi cho nó, thằng bé là người có năng lực, con tin nó sẽ xử lý tốt mọi chuyện thôi".

Sau khi ông nói xong thì không khí trên bàn ăn lại rơi vào im lặng, ngay lúc này hai vị trưởng bối trong nhà chợt ngẩng đầu len lén nhìn nhau, bà Lệ suy tư nhíu mày, chiếc muỗng trên tay cứ múc lên rồi lại thả xuống, sau một hồi đắn đo, cuối cùng bà cũng quyết định lên tiếng:

- "Khải Danh, con...không định sẽ tìm thêm một người nào khác sao?"

Người đàn ông nghe đến đây thì chợt khựng lại, chiếc vòng cổ chưa kịp trao cho cô gái trong mộng vẫn luôn được ông mang theo bên mình. Khải Danh hất nhẹ củ cà rốt đáng ghét sang một bên, cười cười đáp:

- "Con chưa gấp".

- "Sao lại chưa gấp? Con nghĩ con bao nhiêu tuổi rồi?"

Ông Minh nghe con trai trả lời thì nhíu mày không hài lòng, tuy không to tiếng, thế nhưng uy lực mạnh mẽ của một doanh nhân thành đạt vẫn luôn tồn tại trong mỗi câu chữ mà ông lão thốt ra, và hình như chính Khải Danh cũng được ảnh hưởng những điều đó từ người cha của mình.

- "Khải Danh, con đừng để cha mẹ phải lo lắng cho con, suốt ngày chỉ biết cặp kè không ra đâu thì còn gì là thể thống nữa, Louis cũng đã trưởng thành rồi, đừng để con trai của con lúc nào cũng nhìn thấy cha nó trai trên gái dưới, con đã phạm sai lầm một lần, chẳng lẽ lại muốn có thêm một sai lầm thứ hai".

Nói xong, ông Minh lừ mắt nhìn về phía Khải Danh, dù không tỏ rõ tức giận trong lòng, thế nhưng cả bà Lệ và Khải Danh đang ngồi đó đều hiểu rõ không nên cãi lời người này.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bà Lệ bèn đỡ lời:

- "Ba mẹ cũng chỉ là quan tâm đến con thôi, chỉ sợ con lúc lớn tuổi sẽ không có người bên cạnh săn sóc, lỡ xảy ra bất trắc gì thì biết phải làm sao".

Dừng lại suy nghĩ một lúc, bà lại mỉm cười, nói:

- "Hay là như vậy đi, bạn của ba mẹ có con gái đang sang đây du học, mẹ có gặp qua rồi, con bé cũng xinh xắn dễ thương lắm, ngày mai con bé sẽ đến đây chơi, lúc đó con thử gặp mặt cô gái đó xem có vừa ý không?".

Dứt lời, bà Lệ im lặng nhìn về phía Khải Danh, hồi hộp chờ đợi quyết định của con trai mình.

Qua vài phút sau, cuối cùng ông cũng ngẩn đầu dậy, hơi mím môi mỉm cười mà miễn cưỡng gật đầu đồng ý, chỉ là điều này cũng khiến cho bà Lệ vui vẻ không thôi. Thế nhưng ngay tại thời khắc đó, gương mặt như hoa như ngọc của cô gái nhỏ ấy bất chợt hiện lên lấp đầy tâm trí ông, cảm giác nôn nóng không yên khiến cho sự khó chịu càng lúc càng tăng cao.

Trợ lý nhìn vào tập hồ sơ báo cáo tình hình ở công ty cho chủ tịch của mình, đến mục ngoài lề cuối cùng thì lại ậm ừ mãi không chịu nói. Khải Danh đang nhắm mắt ngửa đầu ra sau, thấy đã qua một lúc lâu rồi mà vẫn không nghe được gì thêm thì liền hé mắt ra nhìn:

- "Hết rồi à?"

- "...Ơ...vẫn còn một tin cuối..."

Đến đây Khải Danh cũng đã hiểu được tám chín phần kết quả, ông nhíu chặt đầu mày, bàn tay vô thức siết lại:

- "Thế nào?"

Lại qua thêm một lúc, trợ lý cuối cùng cũng phải lí nhí thông báo:

- "Những người ngài phái đi tìm cô Thục Quyên nói...vẫn chưa tìm được".

Vừa dứt lời, anh ta liền nghe thấy người đang ngồi trên ghế hít sâu một hơi, gương mặt càng thêm phần âm u đáng sợ.

- "Được rồi, ra ngoài đi".

Như được ban án miễn tử, vừa nghe thấy Khải Danh cho phép rời đi thì người trợ lý liền vội vàng quay đầu không dám nhìn lại, đã làm việc với ông nhiều năm như vậy, anh ta thừa biết chủ tịch mà tức giận lên thì đáng sợ thế nào.

Giấy tờ trên bàn bị hất rơi xuống đất, vỏ chai rượu bị đá bay qua một góc, có chai còn đang lăn lóc giữa nền nhà. Trong cơn say, người đàn ông càng lúc càng bực tức, cơn giận bùng phát mạnh mẽ không biết phải trút vào đâu bèn nhắm vào những vật dụng vô tri vô giác xung quanh mình.

Khải Danh thật sự không hiểu nổi, tại sao chỉ là một cô bé bình thường như vậy mà người của ông suốt mấy tháng trời lùng sục lại tìm không ra, có phải đã có một bên thứ ba nào đã nhúng tay vào việc này không? Đâu có lý gì mà một người đang sống sờ sờ ở đó lại đột nhiên biến mất không còn dấu tích được.

Cứ mỗi khi nhớ đến chuyện này là trong lòng Khải Danh lại cảm thấy cực kỳ hối hận. Ông tự trách bản thân đã quá chủ quan, tại sao không nói với cô sớm hơn, tại sao lại làm ướt tờ giấy ghi chú, tại sao không hỏi Thục Quyên về gia cảnh của cô, tại sao khi nhận được số điện thoại rồi lại bỏ vào túi áo,...

- "Thục Quyên Thục Quyên Thục Quyên, rốt cuộc là em trốn ở đâu được chứ".

Cảm giác vừa tức giận lại vừa nhung nhớ này khiến cho trái tim của người đàn ông như muốn nổ tung, đầu óc quay cuồng ba trăm sáu mươi độ. Lần đầu tiên Khải Danh cảm thấy hối hận vì đã đến quán cà phê đó, giá mà ông đừng gặp gỡ cô gái nhỏ ấy, đừng để cho cô có cơ hội bước chân vào tâm trí của mình, nếu vậy thì giờ đây đâu cần phải khổ sở đến mức này.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ ba cái, còn chưa đợi người bên trong cho phép, một thân hình nóng bỏng đã đẩy cửa bước vào.

Diệu An nhìn một vòng căn phòng đổ nát của người đàn ông, lại nhìn về phía người trước mặt, cơ thể to lớn đang dựa vào bàn làm việc ngửa đầu thở dốc, yết hầu nhô cao chuyển động lên xuống.

Cố kềm nén cảm giác sợ hãi, cô ta hít sâu một hơi ổn định tinh thần, sau đó yếu ớt gọi:

- "Ngài Khải Danh..."

Giọng nói ngọt như mật vang lên bên tai khiến cho Khải Danh giật mình mở bừng mắt, ông nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô hầu gái ban sáng giờ đây đang ở trước mặt mình, bộ váy ngủ bó sát ba vòng khoe ra đường cong chữ S.

- "Cô vừa gọi tôi là gì?"

Người đàn ông nhíu mày khàn giọng hỏi, âm thanh trầm trầm nam tính khiến cho Diệu An đỏ bừng hai má. Cô ta rụt rè đáp:

- "...Ngài Khải Danh..."

Giọng nói mềm mại dễ nghe hệt như người con gái cách nữa vòng trái đất kia. Trong thoáng chốc, Khải Danh dường như đã không còn phân biệt rõ đúng sai, ông có cảm tưởng rằng bản thân đã nhìn thấy Thục Quyên đang ở ngay trước mặt, đôi mắt biết cười long lanh nhìn ông, cánh môi đỏ bừng nở nụ cười duyên dáng quen thuộc, hai má ửng hồng xinh xắn, gương mặt trắng nõn chỉ xuất hiện trong những cơn mộng khiến cho Khải Danh mất khống chế mà lao đến.

- "Là em, là em có phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện