Edit: Đào
Beta: An An
Trả đủ chương rồi nhe
_
[ Nội dung cốt truyện nhiệm vụ phụ: Cùng Thẩm Dư Tri lần đầu tiên tiếp xúc thân mật (chưa hoàn thành)]
Cố Minh Âm ngay từ đầu cho rằng bản thân hoa mắt nhìn lầm, nhưng mà xoa xoa mắt mấy lần phát hiện nội dung không hề thay đổi.
Màn hình trong suốt hiện lên rõ ràng dòng chữ tiếp xúc thân mật, lần đầu tiên.
Cô thở sâu, nhịn không được phỉ nhổ: “Ta nói này, ta tới để làm nữ chính sảng văn, chứ không phải đến làm “công” trong truyện bách hợp .”
Hệ thống quá sợ hãi: [ Kí chủ ngài vậy mà hiểu được cái gì gọi là bách hợp? ]
“…”
Hệ thống: [ Ngài hiểu bách hợp là gì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn làm công? ]
“Cút.”
Cô làm công thì làm sao? Cô làm công thì làm sao? Dựa vào cái gì cô không thể làm công!
Cố Minh Âm tức giận, không vui nhìn về khen thưởng của mặt sau nhiệm vụ.
[ 100 tệ. ]
Trời!
Hệ thống hôm nay thế mà hào phóng vậy luôn!
Hệ thống: [ Kí chủ ngài đừng hiểu lầm. Ngài cũng biết Tấn Giang chúng ta đều thích mấy loại tiêu đề này, cái tiêu đề này chỉ là đơn giản làm một lần. Ngài tìm cô ấy đi dạo phố cũng là lần đầu tiên, giữa trưa uống trà cũng là lần đầu tiên, không có nói nhất định phải làm “Yêu”. ]
“… ?” Cố Minh Âm kinh ngạc, “Tấn Giang sản xuất các ngươi cũng phải làm “yêu”?”
Hệ thống: [ Đó là đương nhiên, tôi cũng từng vụиɠ ŧяộʍ làm… ]
Nói một nửa, màn hình màu xanh đột nhiên biến vàng, một hàng chữ lớn không hề dấu hiệu báo trước nhảy ra.
[ Hệ thống 001 kích hoạt vi phạm nội dung, chuyên xét hỏi yhs đã tại mở hình phạt xử lý, thời gian xử phạt là một giờ. ]
Xì.
Lại bị cấm ngôn, quả nhiên là đồ của Đại Tấn Giang.
Cố Minh Âm nhìn thấy hệ thống bị cấm ngôn cũng không ảnh hưởng đến khen thưởng về sau, lập tức đứng dậy mà rời giường rửa mặt, chuẩn bị lấy cớ hẹn Thẩm Dư Tri ra ngoài.
Cô vốn dĩ cũng tính thừa dịp cuối tuần ra ngoài mua cho mình một chút quần áo cùng sách luyện đề, nhiều hơn một người hay ít hơn một người cũng không vấn đề gì cả.
Cố Minh Âm đang do dự làm sao mở miệng, liền thấy WeChat lấp lánh hai lần, là Thẩm Dư Tri gửi tin nhắn tới.
[ Tiểu Nãi Nhu: Cuối tuần vui vẻ nha, Âm Âm. ]
[ Cố Minh Âm: Ừa. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: QAQ tớ có phải đang quấy rầy cậu hay không. ]
[ Cố Minh Âm: Không có. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: hu hu không có thìtốt; tớ còn tưởng rằng đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi . ]
[ Cố Minh Âm: Không có. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Tớ ở nhà một mình thật nhàm chán, Âm Âm đang bận sao? Không bận thì chúng ta có thể đi ra ngoài ăn cơm trưa được không. ]
Ha, thật tốt..
Vì 100 tệ khen thưởng nhiệm vụ, Cố Minh Âm sảng khoái đáp ứng: [ Được. Giờ tôi đang ở trường học. Cậu nói cho tôi biết địa điểm, tôi đi tìm cậu. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Vậy thì chúng ta gặp ở sân trường nhé, nhà tớ ở phía đối diện. ]
Hai người xác nhận địa điểm xong, Cố Minh Âm tùy tiện thay quần áo trực tiếp đến trước cổng trường.
Chờ cô đến nơi thì Thẩm Dư Tri cũng đã đến .
Thiếu nữ dáng đứng thẳng tắp trước cổng, cô ấy cởi bỏ đồng phục học sinh, một thân váy dài trắng như tuyết, trên vai đơn bạc khoác một chiếc áo ngoài, tóc dài mềm mại rũ xuống, cho dù cách một đoạn khoảng cách khá xa, Cố Minh Âm cũng có thể ngửi được trên người đối phương một cỗ hương thơm dễ ngửi.
Toàn thân cô gái khắp nơi lộ rõ ràng tinh xảo cùng nuông chiều, nhìn thấy Minh Âm, quần dài giặt đến trắng bệch, áo sơ mi cũ nát, vừa keo kiệt lại quê mùa.
Cô sợ hãi tiểu ác độc giống như tiên nữ này sẽ ghét bỏ mình, cố ý lui về phía sau hai bước. Không nghĩ đến Thẩm Dư Tri chủ động lại đây nắm cánh tay mình, thân thiết cùng cô dán lại một chỗ, giọng nói giống như đang làm nũng: “Người lái xe ở bên kia phố chờ chúng ta rồi, nhanh đi thôi.”
Cố Minh Âm không thích cùng người xa lạ tiếp xúc thân mật, song khi cảm giác thơm thơm mềm mềm của đối phương cọ lại đây thì đột nhiên ngoài ý muốn cảm thấy cũng không phải khó tiếp thu như vậy, vì thế cũng không có đẩy ra, mặc kệ cô nàng kéo chính mình.
Để ý đến Minh Âm không có cự tuyệt, Thẩm Dư Tri nhẹ nhàng cong môi, làn da vốn dĩ trắng bệch trong phút chốc lộ ra một chút hồng hồng khỏe mạnh.
“Chủ nhật cậu cũng không trở về nhà sao?” Cố Minh Âm nhớ rằng nhà của tiểu ác độc cũng không phải ở gần đây, nếu đoán không sai “cô ấy: hẳn là một mình thuê phòng ở bên ngoài. Cô cảm thấy kỳ quái, Thẩm Dư Tri từ nhỏ chúng tinh phủng nguyệt (ý chỉ được mọi người yêu quý,ủng hộ), làm độc nữ ở nhà, Thẩm gia cực kì thương cô, mà thân thể lại không tốt, người nhà làm sao sẽ yên tâm để “cô ấy” sống một mình bên ngoài.
Thẩm Dư Tri không có kiêng dè, trả lời: “Ba mẹ tớ đều ở nước ngoài, trong nhà cũng không có người, tớ lại không muốn ở ký túc xá, cho nên một mình ở gần đây mua một phòng ở, đến trường học cũng thuận tiện hơn nhiều.”
“Cô ấy” cười tủm tỉm nhìn qua, “Thật ra tớ không có bạn bè gì cả, hiện tại có thể làm quen với Âm Âm thật sự quá tốt , nếu không thì một mình tớ thực sự rất cô đơn .”
Thẩm Dư Tri giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cố Minh Âm lại có thể từ đôi mắt ấy toát ra vài phần cô đơn.
Loại tâm tình này của đối phương khiến Minh Âm cảm thấy đồng cảm.
Cha mẹ Cố Minh Âm mất sớm, từ nhỏ đã được bà nuôi lớn, sau này bà qua đời, thế giới của cô lại chỉ còn lại một mình. Về nhà trống rỗng, trường học cũng không có bạn bè có thể tâm sự, sống từng ngày được chăng hay chớ.
Lập tức, Cố Minh Âm cảm thấy gần gũi hơn với đối phương vài phần.
“Âm Âm thì sao? Vì sao đột nhiên lại trọ ở trường vậy.”
Cố Minh Âm trầm mặc, do dự không biết có nên nói ra tình hình thực tế cho “cô ấy” biết hay không.
Nhưng mà một giây sau đã nghe cô nói: “Tớ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Âm Âm không muốn nói thì đừng nói nhé.” Cô gắt gao kéo cánh tay của Minh Âm, “Dù sao thì cậu cũng sẽ không sai.”
“Ha.” Cố Minh Âm nhịn không được cười nói, “Cậu tin tưởng tôi vậy sao?”
“Đúng nha, bởi vì tớ từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã rất thích cậu rồi.” “Cô ấy” cười đến tươi đẹp, giống như ánh dương, xán lạn không thể nhìn thẳng.
Cố Minh Âm sửng sốt, tâm tình lại phức tạp thêm vài phần.
Khi nói chuyện hai người đã đi được một đoạn đường, xe hơi màu đen yên lặng đỗ ở góc đường, Cố Minh Âm không hiểu về xe, nhưng từ thân xe tinh xảo đã biết giá cả xa xỉ cỡ nào.
“Đến đây.” Thẩm Dư Tri chủ động mở cửa xe cho cô.
“Cám ơn.” Cô khom lưng ngồi vào, cửa kính phản lại ánh nắng chói chang bên ngoài xe.
“Chú Trần, đến Vân Tường giúp cháu.”
Vân Tường là một con hẻm cổ ở Giang Thành, cho đến bây giờ đã có ngàn năm lịch sử. Trải qua thay đổi của năm tháng,Vân Tường đã phát triển trở thành khu du lịch trứ danh, cảnh đẹp nhiều, mỹ thực cũng nhiều, giá thành do đó cũng cao. Trong đó nổi danh nhất phải nói đến Vân Cảnh lầu, Vân Cảnh lầu là nhà hàng Trung Quốc tiếng tăm lừng lẫy nhất Giang thành, muốn đến phải đặt trước, giá cả đắt đỏ khiến người thường nhượng bộ lui binh, tự nhiên mà vậy, Vân cảnh lầu trở thành đại danh từ của xã hội thượng lưu.
Thẩm Dư Tri muốn dẫn cô đến chính là Vân Cảnh lầu.
Chú của “cô nàng” là một trong những nhà đầu tư của Vân Cảnh lầu, vì thế các cô có thể không cần hẹn trước.
Sau một hồi lái xe, ô tô dừng lại ở lỗi ngõ Vân Tường.
“Chúng ta vào thôi.” Thẩm Dư Tri ở bên cạnh dẫn đường. Nhà hàng mở ở trong cùng của con hẻm, đi bộ đến đó còn cần mười phút mới tới, Thẩm Dư Tri lo lắng Minh Âm đói bụng, cố ý mua cho cô một ly trà sữa cùng một hộp Oden, hai người vừa ăn vừa đi đến đó.
Gần đến gần Vân Cảnh lầu thì Thẩm Dư Tri đột nhiên dừng bước lại “A” một tiếng, “Âm Âm cậu vào trước ở cửa chờ tớ một chút, tớ đi mua chút đồ nhé.” Nói xong vội vã chạy đến một cửa hàng cách đó không xa.
Cố Minh Âm ngẩng đầu nhìn lên
« Búp bê trong mơ »
Mua búp bê …
Cô đoán không ra tâm trạng của những thiếu nữ mới lớn vì thế đứng ở ven đường chờ đợi, nhàm chán đánh giá người qua đường đi tới đi lui trước mắt.
Một hộp Oden lập tức đã thấy đáy thì một bóng hình đột ngột ngăn trở tầm mắt, Cố Minh Âm nhíu mày, đang muốn nghiêng người sang một bên thì âm thanh quen thuộc truyền tới bên tai:
“Tốt quá rồi, chị Minh Âm cuối cùng cũng tới, em còn tưởng rằng chị sẽ không muốn đến chứ.”
“…”
Cố Minh Âm nhịn xuống mong muốn thở dài.
Không hổ là hiệu ứng nữ chính, mặc kệ đi đến chỗ nào cũng đều có thể cho vai phụ môt cơ hội gặp gỡ đầy tình cờ.
Cô thật lòng không muốn phản ứng bọn họ, chậm rãi ăn xong miếng cuối, đem chiếc hộp trống rỗng tiện tay vứt xuống thùng rác bên cạnh.
Cố Tịch Nguyệt chú ý đến đồ vật cô cầm trên tay, sợ hãi kêu một tiếng: “Minh Âm chị đừng ăn những thực phẩm rác này, rất không vệ sinh.”
Không đợi Cố Minh Âm lên tiếng, Cố Gia Vũ bên cạnh ngược lại là bắt đầu trào phúng: “Em nói với nó có ích gì, quê mùa như vậy thì biết cái gì đâu.”
Cố Minh Âm ánh mắt lành lạnh liếc qua, cảm ứng tâm linh thuộc về song sinh vào lúc này đột nhiên sinh ra hiệu quả, Cố Gia Vũ dự cảm thấy một tia không ổn, thậm chí cảm giác được một tia sát ý từ trong ánh mắt của cô truyền tới.
Hắn khó hiểu chột dạ, quay đầu qua một bên không nói gì.
“Minh Âm, chị hẳn đã chờ rất lâu rồi, chúng ta mau vào đi thôi.” Cố Tịch Nguyệt kéo chặt tay cô bước vào trong.
Cố Minh Âm nhướn mày, dùng lực thoát ra cánh tay đáng ghét kia, bực bội nói: “Cô đừng có mà như Khổng Tước xòe đuôi tự mình đa tình, ai chờ cô chứ?”
Cố Tịch Nguyệt trừng lớn mắt, không hiểu nhìn về phía một bên Cố Gia Vũ.
Hắn cũng nhíu mày, biểu tình trở nên khó coi: “Cố Minh Âm, mày đừng có mà nói cho tao rằng mày không nhận được tin nhắn tao đã gửi.”
Tin nhắn? Tin nhắn gì?
Cố Minh Âm hậu tri hậu giác lấy điện thoại di động ra, trong số những tin nhắn ân cần thân mật tìm được một số xa lạ.
【 Trưa mai đến Vân Cảnh lầu, Nguyệt Nguyệt mời mày ăn cơm, tốt nhất đúng giờ đến đây, đừng có mà không biết điều. 】
“…”
Cái tên này, ai biết còn hiểu là mời ăn cơm, không biết còn tưởng đây là Hồng Môn yến.
Có điều tình huống này cùng Hồng Môn yến cũng không có khác biệt bao lớn.
“Cố Minh Âm, mày thật sự không nhìn thấy tin nhắn đấy à?!”
“Ngại ghê.” Cố Minh Âm lúc trước chỉ là đem toàn bộ số điện thoại người Cố gia kéo vào danh sách đen, giờ Cố Gia Vũ nhắc nhở cô. Cô tự nhiên kéo hắn vào danh sách đen, cất điện thoại rồi lần nữa nhìn về phía hai người, “Mấy người vừa nói cái gì cơ?”
Vẻ mặt cô tự nhiên, làm Cố Tịch Nguyệt rất xấu hổ.
Lúc đầu cứ cho rằng loại con gái từ nhỏ sống trong một cái thôn nhỏ giống Cố Minh Âm khẳng định sẽ rất ao ước muốn đến những nơi như vậy, không nghĩ đến cô hoàn toàn không thấy tin nhắn, ngược lại là cô ta một bên tình nguyện.
Cố Tịch Nguyệt rất nhanh giấu kỹ một tia không vui dưới đáy lòng, trên khuôn mặt lần nữa treo lên nụ cười, “Không sao đâu, nếu đã ở đây gặp nhau thì cùng vào đi thôi. Kỳ thật hôm nay em chủ yếu muốn tìm chị nói lời xin lỗi, chị nhìn chị vừa mới về nhà, em đã khắp nơi chọc giận chị không vui.”
“À, không quan trọng.” Cố Minh Âm nói, “Đó cũng không phải nhà của tôi. Tu hú chiếm tổ chim khách cũng chiếm rồi, nên là nhà của tu hú.”
Cố Minh Âm câu này hoàn toàn không khách khí, khiến Cố Tịch Nguyệt mặt hết đỏ lại trắng, cô ả gần như đứng không vững, gắt gao cắn môi dưới nhìn cô.
“Cố Minh Âm mày nói nghe hay nhỉ, chuyện này cũng không phải lỗi của Nguyệt Nguyệt, mày châm chọc em ấy làm cái gì?!” Cố Gia Vũ nghe không quen câu tu hú chiếm tổ chim, hỏa khí bốc lên, giọng nói cũng thay đổi thành hung dữ ác liệt, “Nguyệt Nguyệt có lòng tốt mời mày ăn cơm, mày muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì cút.”
Cố Minh Âm cười lạnh: “Cố Gia Vũ, trình độ của anh hiện tại chỉ dừng lại ở trong bụng mẹ à?”
“Mày…”
“Tôi hỏi anh, những năm gần đây Cố gia đối xử với cô ta như thế nào.”
Cô ta ở đây đương nhiên là nói Cố Tịch Nguyệt.
Cố Gia Vũ hừ một tiếng, châm chọc nàng: “Đương nhiên là tốt hơn so với mày.”
Cố Minh Âm cười rất có thâm ý: “Đúng vậy, đương nhiên là tốt hơn so với tôi rồi.”