Dịch Vân Khanh đến được thôn nhỏ ở Dương Châu kia cũng là tháng chạp cuối năm. Khí trời dường như tuyết bay đầy trời, trên đường, trên cây, trên nóc nhà, toàn bộ thôn tựa như bị tuyết trắng bao phủ, rất đẹp.

Đến cổng thôn, Dịch Vân Khanh đem Đông Dương đã được gói kĩ lưỡng kéo xuống xe ngựa, nói là muốn dẫn Đông Dương tới chỗ này, để quản gia hộ tống Dư thị đi trước.

Dư thị nghe xong, dặn quản sự phái người cẩn thận hầu hạ, mới quay lại nói với nha hoàn vẫn luôn hầu hạ nàng. “Vân Khanh nha, đều đã làm gia gia rồi mà còn chú ý này đó. Thật sự là,” lắc đầu thở dài, nha hoàn che miệng cười.

“Lão phu nhân, đừng trách nhóm nha hoàn nhàn thoại chút về chủ tử. Nô tì sống từng ấy năm, đi theo ngài cũng thấy không ít phu nhân trong kinh, muốn nói cảm tình hảo, lão gia cùng Hầu gia là đầu bảng,” Nói xong, giơ ngón tay cái lên. “Mặc kệ là người trong kinh hay ngoài kinh thành, làm gì có ai không hâm mộ? Đều nói nhà yên mọi sự phát, chỉ có nhà yên thì mọi việc mới phát được. Đây là chân lý không thể thay đổi được.”

Dư thị nở nụ cười, khuôn mặt được bảo dưỡng thích hợp, khóe mắt hiện lên ý cười, là thật tâm thành ý vui mừng chứ không giống như mấy vị phu nhân trong kinh giả cười. “Mới nói với ngươi một ít chuyện, ngươi thế nào đã nói tới “Chân lý không thể thay đổi’?”

Nha hoàn vẫn hầu hạ Dư thị là nha hoàn tâm phúc, ở chung như vậy nhiều năm, việc lớn việc nhỏ đã trải qua không ít, giao tình không thể so với những người khác.

Nghe vậy, nha hoàn cũng cười.

Dư thị gối đầu, xoa xoa thái dương nhớ tới mấy năm qua, nói: “Ta nha, xuất thân từ thương hộ, không hiểu đạo lý to lớn cũng không muốn biết, chỉ biết là ở nhà theo cha, xuất giá tòng phu, có nhi tử thì nhi tử là trọng yếu. Nhi tử muốn cái gì, chỉ cần là tốt cho nó, ta đây liền không màng đạo lý. Nghĩ rộng một chút, yêu ai yêu cả đường đi, cùng tốt đẹp mới là lẽ phải.”

Đại nha hoàn đưa lên trà nóng, cười nói: “Cũng may là lão phu nhân cùng lão tổ tông sáng suốt, lão gia cùng Hầu gia mới có thể đi xa như vậy, hạnh phúc như thế.” Nói tới đây, đại nha hoàn cười nói: “Lão phu nhân đừng trách nô tì chê cười, nhớ năm đó, lão gia mới vừa đến kinh thành, nhưng cũng khiến nhiều quý nữ trong kinh tốn tâm gặp mặt.”

Lão phu nhân cười mắng: “Ngươi nha, vô duyên vô cớ bố trí cho người ta nữ tử để làm gì?”

“Này cũng không phải bố trí, đây là sự thật!”

Dư thị nở nụ cười, việc này người nào so với nàng – thân mẫu còn rõ ràng hơn? Khi đó có nhiều người tới cửa thử, hướng về cũng không phải Dịch Vân Khanh tiền đồ vô lượng hay sao? “Cái gì nữ thê với không nữ thê, cái gì nam thê với không nam thê, cái gì mặt mũi, làm nương chỉ biết có một chuyện. Chính là nhi tử của mình. Vân Khanh đối Đông Dương là toàn tâm thành ý, Đông Dương đối Vân Khanh cũng vậy, ta làm nương còn có gì để cầu sao?”

“Lão phu nhân nói phải, chỉ cần nhi tử sống hảo, làm nương liền cái gì cũng không cầu. Đáng tiếc thế đạo này, có bao nhiêu người nhìn rõ bản chất, không bị giả dối che mắt? Đến cuối cùng, nhà cũng không phải là nhà, thân nhân cũng không giống thân nhân lại giống cừu nhân.” Đại nha hoàn nhớ tới chuyện nhà nhi nữ của mình, có chút chạnh lòng.

Dư thị cười: “Cho nên nói ta lúc trước cự tuyệt nhà khác kết thân là đúng nha, lúc ấy nhiều người nói với ta Dịch gia chỉ có Khiêm nhi một cái tử tự đơn bạc, nhưng hiện tại tức phụ Khiêm nhi cũng phải vì Dịch gia mà khai chi tán diệp sao, ai còn dám nói với ta Dịch gia tử tự thiếu thốn?”

Đại nha hoàn cười che miệng: “Nói tới việc này, nô tì cũng biết chút chuyện chê cười, thiếu phu nhân sinh hạ bốn tiểu thiếu gia liền phi thường muốn một nữ nhi, ngay cả ngự y đều không có chuẩn được hỉ mạch, thì thiếu phu nhân đã bắt đầu chuẩn bị y phục nữ nhi rồi. Cũng không nghĩ tới lại sinh hạ một hài nhi, khiến thiếu phu nhân có chút thất vọng, nô tì thấy ý tứ của thiếu phu nhân nha, sợ là lại chuẩn bị sinh. Cho nên lão phu nhân yên tâm chờ xem, không quá một năm rưỡi nữa, ngài nha, lại sắp làm nãi nãi lần nữa ha ha…”

Dư thị cười khai: “Lời vàng ý ngọc nha.” Cười chỉ vào đại nha hoàn cười nói: “Nếu chuyện này là thật, ta nha, phải chuẩn bị cho ngươi một hồng bao đỏ thẫm.”

“Ai nha, vậy nô tì sẽ chờ lão phu nhân ban thưởng.”

Bên trong xe ngựa, Dư thị cùng nha hoàn tâm phúc nhàn thoại, truyền ra từng đợt tiếng cười, sau xe ngựa Dịch Vân Khanh nắm tay Đông Dương dẫm từng bước lên nền tuyết, giúp nhau đi từng bước một. Nhóm nha hoàn quản sự một đám mở to hai mắt đi ở phía sau nhìn chằm chằm.

“Cẩn thận chút, nơi này có điểm trơn.” Dịch Vân Khanh nắm tay Đông Dương cẩn thận vượt qua một mảnh kết băng nhỏ.

Đông Dương đánh mắt, tỏ vẻ đã biết. Tay lại không giãy ra, cẩn thận vượt qua mảng kết băng.

Hai người, một người khoác áo choàng da trắng, một người là áo choàng lớn màu xám, lỗ tai đều bao lại, đại tuyết bay tán loạn thỉnh thoảng rơi xuống bám trên áo choàng hai người, hạ nhân đi theo trong mắt liền có ảo giác chủ tử nhà mình bị động kinh rồi, nhưng Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương lại vô cùng thích thú.

“Ngươi nhìn này,” Dịch Vân Khanh chỉ vào một mảnh sơn giác nói: “Nơi ấy chính là lúc trước,vừa tới đây, buổi tối đi săn lợn rừng, còn nhớ không? Nói thật, lúc trước ta thực cho rằng biện pháp của ngươi không dùng được,”

Đông Dương nhìn hắn, yên lặng lắng nghe.

“Nhưng lúc đó ta đích xác cũng không có biện pháp, chỉ có thể theo ngươi nói mà làm. Lúc thiết lập bẫy rập, ta cũng đã nghĩ tốt nếu không thành công thì phải ăn nói với người trong thôn thế nào. Không nghĩ rằng, biện pháp tuy rằng đơn giản, nhưng lại có công dụng như vậy. Còn có, khi nhìn thấy tài bắn cung của ngươi, là ban đêm, dù có ánh trăng nhưng cũng không thể chuẩn xác mà bắn tên khiến chúng phải chạy vào bẫy rập, phần bản lĩnh này, lúc ấy thật sự khiến ta phải kính nể.”

Đông Dương nhớ lại khi đó, cười: “Đêm đó ta cũng chỉ dùng cảm giác để bắn, dù sao thật lâu rồi cũng không dùng lại.”

Dịch Vân Khanh lấy tay vỗ vỗ chút tuyết đọng lại, cười nói: “Thật lâu không dùng lại có thể chính xác như vậy, Đông Dương, ngươi không phải là khoe khang với ta đó chứ?”

Đông Dương tức giận trừng hắn.

Dịch Vân Khanh cười cười, cũng không dây dưa việc này, chỉ vào từng địa phương quen thuộc, cùng Đông Dương ôn lại chuyện cũ. Khi hai người tới được nhà cũ, trên áo choàng cũng đã dính từng mảng tuyết lớn.

Dư thị đã về phòng nghỉ ngơi trước, dặn trù phòng chuẩn bị canh nóng.

Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương trở về phòng thay đổi y phục, uống ngay canh nóng Dư thị sai người chuẩn bị. Vài ngày sau liền bắt đầu ấm lên, Dịch Vân Khanh nằm dài trên nhuyễn tháp được trải thảm lông, có điểm buồn ngủ.

Đông Dương nhìn, phất tay làm cho nha hoàn nhỏ giọng lui ra, rồi lẳng lặng ngồi đó bồi hắn. Thi thoảng chỉnh chỉnh tấm thảm, lại chú ý thán hỏa, ngoài phòng rét lạnh, trong phòng ấm áp, khiến người dễ thấy buồn ngủ. Ở thời điểm Đông Dương thiếu chút nữa mà nhịn không được đi ngủ, quản sự tới nói một nhà Dịch Vân Xuân tới đây.

Lúc trước, Dịch Vân Xuân nói muốn quay về đây, cuối cùng Dịch Vân Khanh cũng giúp hắn, để hắn quay về đây cũng đưa cho một phần gia nghiệp không cần trả lại, ở trong thôn, so với Vương gia lúc trước, gia cảnh cũng không kém. Đương nhiên, Dịch Vân Xuân trở về thôn nhưng cũng lên kinh thành vài lần, khi lão thái gia cùng lão phu nhân qua đời hắn cũng lên kinh thành, khi đại lão gia qua đời hắn cùng cả nhà cũng tới phúng viếng.

Đông Dương đứng dậy, không đánh thức Dịch Vân Khanh mà tự mình đi tiếp đãi.

Tới khách phòng, Dịch Vân Xuân cùng tức phụ vội đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Hầu gia.”

Đông Dương đưa tay để hai người đứng dậy, chính mình ngồi vào chủ vị, chờ nha hoàn đưa lên trà nóng, nói: “Trên đường đi có vài ngày thời tiết tốt cho nên đi nhanh hơn, so với trên thư thì đến sớm vài ngày.”

Đông Dương đã là nửa quốc thích, hoàng thân quốc thích nha, chính là một Hầu gia, tầng thân phận này khiến đôi phu thê cả đời chỉ là dân chúng bình thường có phần nôn nóng, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, chỉ dám cung kính ứng lời.

Đông Dương nhìn thấy hai người bất ổn, cũng không nói chuyện với nhau nhiều, ước định ngày mai lại tới thỉnh an Dư thị, rồi sai quản gia dẫn người ra ngoài. Trở lại phòng trong, Dịch Vân Khanh đã tỉnh, liền khó chịu, nhìn thấy người tiến vào liền nằm nghiêng sang một bên, oán khí nói: “Đi ra ngoài sao không nói với ta một tiếng, hại ta tỉnh dậy lại không thấy người.” Nói xong nắm lấy tay.

Đông Dương đưa tay cho nắm, nhẹ giọng trả lời: “Đôi phu thê Vân Xuân vừa tới, thấy ngươi không tỉnh nên không gọi dậy. Giờ đã trở về, nói là ngày mai sẽ mang cả nhà tới đây bái kiến.”

“Ân, ngày mai tới cũng tốt, nương cũng mệt mỏi, vừa vặn nghỉ ngơi một ngày.” Cầm lấy tay Đông Dương thưởng thức, từ lòng bàn tay tới đầu ngón tay, lại nhớ tới các khớp ngón tay. Trước kia vì gia kế bôn ba mà tay Đông Dương trở nên thô ráp, bởi vì làm nhiều việc nặng mà khớp ngón tay cũng to ra, sau mười mấy năm Dịch Vân Khanh dành nhiều tâm tư chăm sóc, làn da trở nên non mịn không nói, ngón tay cũng có chút thịt đem các khớp xương to kia giấu đi. Tóm lại, Dịch Vân Khanh nhàn rỗi không có việc gì liền thích ngắm ngón tay Đông Dương, một chút cũng không thấy việc này thật tổn hại tới uy nghiêm của vị quan nhị phẩm như hắn.

Nha hoàn hầu hạ bên người nhìn cũng đã thành quen, cúi đầu cười trộm.

Đông Dương lúc đầu có chút ngượng ngùng, giờ cũng đã tập thành quen. Nhìn Dịch Vân Khanh miễn cưỡng không muốn động, nhân tiện nói: “Buổi tối ăn thịt nồi được chứ?”

“Ngươi làm?” Có ăn, Dịch Vân Khanh liền có tinh thần.

Đông Dương gật đầu.

Nha hoàn nghe xong, không cần hai người phân phó, tự đi trù phòng sai người chuẩn bị thịt tươi.

Buổi chiều Dư thị nghe thấy Đông Dương làm thịt nồi, cũng không thể không tham. Chỉ là nàng đã lớn tuổi, món này không được ăn nhiều, liền ăn được hai đũa rồi nhường lại cho bọn họ.

Ăn cơm xong một nhà nghỉ ngơi một đêm không nói chuyện, ngày thứ hai đại tuyết ngừng, Dịch Vân Xuân từ sáng sớm mang theo một nhà tới cửa bái kiến. Tặng lễ mọn ở lại ăn bữa cơm trưa, sau lại dẫn một nhà trở về.

Dịch Vân Khanh nhìn theo toàn gia, cười quay đầu nhìn Đông Dương: “Thời gian trôi qua thực mau nha, đảo mắt chúng ta đều đã là ông nội, ngay cả Vân Xuân cũng đã ẵm tôn tử. Tiếp tới mười năm sau, có phải chúng ta sẽ thành thái gia gia?”

Đông Dương nhìn hắn, khó được chủ động nắm tay hắn: “Mọi người ai cũng sẽ già.”

“Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ già.” Dịch Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời như đang muốn hạ xuống một trận tuyết, nắm tay thật chặt, quay đầu nhìn Đông Dương, nhớ lại hai mươi mấy năm mưa gió, ánh mắt dần ôn nhu: “Tối quan trọng chính là, có người cùng nhau già đi mới là hạnh phúc.”

Nắm tay thật chặt, cùng nhau già đi.

Kì thật, cũng không phải là truyền thuyết.

Một năm sau, Dịch Vân Khanh bị hoàng đế Chu Lễ triệu hồi kinh, ban thưởng chức vị tể tướng nhất phẩm.

Về phần Dịch gia sau này vinh nhục hưng suy, đó là một phần cố sự xa lạ.

CHÍNH VĂN HOÀN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện