Không ngoài sở liệu của Tam gia, vào ngày thứ năm bọn họ phải ra khỏi phủ trạch thì Tứ gia đã chạy tới kinh thành, lúc này chuyện cũng đã thành, cho dù bọn họ có ý kiến cũng đành phải ngoan ngoãn nuốt lại vào bụng, dưới sự an bài của Dư thị, liền mua thêm tòa nhà bên cạnh Tam gia, để cho cả nhà vào đó ở. Điều đáng giá để nhắc tới là, Tứ gia so với Tam gia thì tình hình tốt hơn nhiều, dù vẫn là một xe ngựa hành lý nhưng nói tới việc thê thiếp, trừ bỏ Tứ nương là chính thê, Tứ gia còn có thêm ba vị thiếp thất đứng đắn, thứ tử thứ nữ đều có bốn người. Dịch Vân Tùng cũng đã lập gia thất, là đích nữ của một gia đình thương nhân, cũng đã có một đứa con được sáu tháng tuổi.

Tam gia cùng Tứ gia ở tại kinh thành hiển nhiên luôn có tính toán của bọn họ, nhưng Dịch Vân Khanh cũng lười quản. Lúc trước hắn cũng đã sỗ sàng nói rõ, làm việc gì thì tự mình phải chịu hậu quả, hắn không có tâm mà thay bọn họ thu thập tàn cục.

Dịch Vân Thanh không tin Dịch Vân Khanh thật sẽ không quan tâm tới bọn họ, cho nên hai tháng sau liền đi gây chuyện, kết quả đụng tới quan phủ bị người đánh gãy chân, Tam gia nâng Dịch Vân Thanh tìm tới Dịch Vân Khanh thay hắn làm chủ để xả giận, kết quả mặt còn chưa thấy, đã bị lời hắn truyền lại cấp Tam gia cái gì cũng không thể nói được.

“Hoàng thành là nơi dưới chân thiên tử, là hắn muốn đi ức hiếp lương dân nên giờ phải lĩnh hậu quả, cùng ta có quan hệ gì?”

Thái độ của Dịch Vân Khanh thể hiện hắn đối với hai nhà bọn họ đều không có coi trọng, cũng khiến cho những người muốn thông qua hai nhà này để tạo ra  mối quan hệ với Dịch gia thông suốt  mà thu lại tâm tư.

Đảo mắt lại hai năm trôi qua.

Dịch Khiêm năm nay đã mười ba tuổi, đã có danh tú tài, tính toán muốn sang nước bạn học hai năm rồi trở về lấy danh cử nhân. Lão thái gia cùng đại lão gia mặc dù có chút không muốn, nhưng cũng biết, đi ra nước bạn, đi chung quanh một chút cũng học được thêm rất nhiều điều, đối với Dịch Khiêm là rất tốt, cổ nhân vẫn thường nói “đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường’, ở kinh thành suốt ngày đọc sách sẽ chỉ làm tầm mắt của bản thân bị giới hạn, đi ra ngoài một chút lại có thể tôi luyện tâm tính.

Dịch Vân Khanh đương nhiên đồng ý, Đông Dương cũng không ý kiến, cho nên đầu xuân thì Dịch Khiêm mang theo hai thư đồng ly khai kinh thành.

Dịch Khiêm rời đi, Đông Dương lại càng nhàn, đưa mắt liếc về phía hậu viện có tám cây đào quả. Tám cây đào này nhờ nhiều năm tỉ mỉ chăm sóc, thân cây đã to hơn nhiều so với những cây đào bình thường khác, hàng năm đều nở hoa phủ kín cả một khoảng sân, nhưng Đông Dương vẫn chưa lần nào để cây kết trái, không phải đem hoa hái được nhưỡng rượu, thì chính là đem những quả đào đã thành hình được một nửa đánh rụng, này chính là muốn thêm chút phân bón cho cây đào.Mà năm nay, nhìn chúng, Đông Dương tính toán để cho chúng kết quả.

Tới tháng tư, có lẽ là trưởng thành qua ngần ấy năm, lần đầu tiên kết quả này thực làm cho cây đào muốn chết luôn vậy, nhìn đến liền khiến cho người ta lo lắng liệu mấy cành đào khẳng khiu đó có chịu nổi sức nặng hay không.

Ngày hôm đó, Dịch Vân Khanh từ nha môn trở về liền tới thẳng hậu viện, không có gì bất ngờ khi thấy Đông Dương lại đang canh giữ trong viện.Lúc đó, Đông Dương đang chỉ huy đem những cành mọc không tốt hoặc hái bớt những quả đào xuống, quả còn chưa chín, vỏ ngoài đều là màu xanh.

Dịch Vân Khanh đi tới nhìn quả đào còn xanh to bằng nắm tay của trẻ con, hỏi Đông Dương: “Sao vậy? Sao lại đem mấy quả đào này hái xuống?” Tám cây đào quả này, qua quá trình trưởng thành, Dịch Vân Khanh đã nhìn ra rồi, khẳng định là so với đào cống phẩm, hương vị khẳng định không thua.

Đông Dương đi tới trả lời: “Đào kết trái nhiều quá, nếu tiếp tục để sẽ khiến cành bị gãy, đối với những quả chưa mọc cũng không tốt. Hái xuống, sẽ bảo trụ được cành cây cũng có thể đảm bảo số quả còn lại mọc được.”

Dịch Vân Khanh gật đầu tỏ vẻ hiểu được, kéo Đông Dương ngồi xuống bàn ghế nha hoàn vừa thu dọn, nói: “Đào này chỉ sợ lớn lên so với đào cống phẩm còn ngon hơn, đến lúc đó muốn lựa những quả tốt nhất đưa vào trong cung.”

Đông Dương đối với việc này không có ý kiến, nhưng đối với Dịch Vân Khanh, đều đã là lão phu phu, lại thích nắm tay y vô cùng thân thiết thế này lại có chút điểm ý kiến, tránh tránh, nhưng Dịch Vân Khanh lại không chịu buông, Đông Dương cũng không dám động mạnh, sợ khiến đám nha hoàn chú ý tới.

Dịch Vân Khanh trong lòng cười thầm.Đích thật đã là lão phu phu, nhưng đối với chuyện Đông Dương vẫn ngượng ngùng khi hai người có hành động vô cùng thân thiết thế này thật rất thú vị, cho nên mỗi lần hắn cũng nhịn không được mà làm ra mấy hành động thân mật này, khiến y ngượng ngùng.

Tám cây đào này mọc lên cũng chiếm hết toàn bộ sân, mấy hòn non bộ tiểu cảnh trước được bày trí tốt cũng đã bị những tán cây che lấp. “Đào này chỉ sợ còn phải chăm sóc, chờ lần này thu hoạch xong, đến mùa đông liền đem viện này sửa lại một lượt.” Nói tới đây, Dịch Vân Khanh xoa bóp tay Đông Dương. “Cũng may lúc trước Đông Dương trồng cũng để chúng có đủ khoảng cách, không thì chỉ sợ còn chưa sửa lại phong thủy, ngay cả cây cũng phải dời đi.”

Đông Dương có chút ngượng ngùng, bởi vì y không có lo được nhiều như vậy, lúc đó y cũng không nghĩ nhiều, đơn giản là vì chỉ có thể trồng như vậy, bằng không, cũng không thể vì đem cây trồng chung một chỗ mà đem hết giả sơn tiểu thạch vân vân này rời đi.

“Nhìn như vậy, lúc nào mới là thời điểm thu hoạch đào được ngon nhất?”Dịch Vân Khanh không phải không biết lúc nào là mùa đào, nhưng hắn có dự cảm, rằng đào nhà hắn không có giống.

Đông Dương nghĩ nghĩ: “Hẳn là tháng sáu.” Tháng sáu, ở nhà khác đào đã được hái không biết bao nhiêu lâu, chỉ có đào nhà hắn trồng, lúc đó may mới vừa chín.Đông Dương cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng nghe nhóm tôi tớ nói, phương pháp trồng nhà bọn họ so với nhà khác không giống nhau, chính xác nha, làm gì có nhà nào trông đào năm sáu năm lại không kết quả? Đào nhà ai lại giống đào nhà bọn họ được tỉ mỉ chăm sóc như vậy? Vì muốn bón phân cho cây, Đông Dương còn yêu cầu quản gia dùng phần bã thuốc bổ còn lại bón cho cây, cũng may tám cây này cũng không chịu thua kém, một hơi lớn lên liền so với cây mười mấy năm của nhà khác còn to hơn nhiều, trái kết được trông cũng khác biệt.

Dịch Vân Khanh gật đầu, sai Tiền quản gia phái thêm hai tôi tới trung thành tới canh giữ ở sân, đừng để chuyện gì phá hư, cũng cần phải đề phòng dã điểu. Đợi hai mươi ngày trôi qua, trái đã dần chín, sáng nay, Đông Dương chọn hai mươi trái mà mình tự hái được đưa tới viện tử của lão phu nhân.

Vừa vặn đại lão gia bọn họ đều đang ở đó, vừa nghe là đào từ trong viện của Đông Dương liền vô cùng hứng thú. Lão phu nhân cố ý chọn một quả đem so, nhìn cười nói: “Đào này thật đúng là được trồng tốt, so với nắm tay của ta còn lớn hơn một nửa, da mỏng, thịt quả lại trắng đẹp, nhìn thật đẹp mắt.” Nói xong liền đem quả đào để sát vào mũi ngửi, kinh ngạc nói: “Lão đại tức phụ, ngươi ngửi thử xem, có phải có mùi hương thơm ngát hay không?”

Dư thị nghe vậy làm theo, cũng nói: “Còn không phải sao, thật sự là so với nhà khác, trái có mùi hương thơm ngát vậy.”

Lão thái gia nở nụ cười: “Hai người các ngươi thật là, có qủa đào cũng khen đến khen đi. Ta nghĩ nha, mặc kệ là da mỏng hay thịt trắng hoặc có mùi thơm ngát, tóm lại vẫn là trăm lần vạn lần ăn ngon.”

Đại lão gia cũng có chung nhận xét, cười sai nhóm nha hoàn lấy dao cắt. Một quả đào chia thành tám cánh hoa, nha hoàn khéo tay nên tám cánh đều như nhau, đặt lên đĩa giống hình một đóa hoa, nhìn vô cùng tinh xảo đem tới đặt trước mặt tứ lão nhân, ngay cả Đông Dương bên cạnh cũng như vậy.

Lão thái gia thử trước, về sau liền ăn thêm hai ba miếng, lão phu nhân nhìn thấy liền biết hương vị quả thực không tồi, mà thực sự còn hơn cả tưởng tượng. Ăn vào miệng, giòn giòn, ngọt lại mọng nước, hậu vị vô cùng ngọt lành thơm ngát, so với đào cống phẩm thật không hề thua kém.

Dư thị cũng thích, liên tiếp há mồm, bất tri bất giác đã đem cả quả đào bự ăn hết, so với sức ăn bình thường căn bản là không thể tin được.

Đông Dương nhìn tứ lão đều thích, trong lòng cũng thật cao hứng, cùng ăn rồi nói chút nhàn thoại, quay lại viện hái xuống đến trăm quả đào chín. Mỗi cây đào kết cũng được trên dưới một trăm quả, tám quả liền có được gần chín trăm quả.

Hai người chăm vườn đào này chăm lâu cũng liền có cảm tình, thấy một lần hái xuống liền chọn tới trăm quả tốt nhất, khiến cho cả hai người đều thấy trong lòng có chút buồn.Nhưng vừa nghe thấy Đông Dương nói là đưa vào trong cung, lập tức mấy cảm xúc vừa rồi liền mất sạch.

Dịch Vân Khanh bớt thời giờ từ hộ bộ trở về phủ, nhìn được ba sọt đào, liền ngồi xổm xuống hỏi Đông Dương: “Sao rồi? Chỗ này có đủ một trăm quả không?”

Đông Dương gật đầu: “Đủ, hẳn là có thể có nhiều hơn một chút.”

Tiểu tư bên người liền lấy hai trái vừa hái rửa sạch mang tới. Dịch Vân Khanh đón lấy, liền cầm lên cắn một miếng, vị ngọt giòn mọng nước thật vượt qua dự đoán của hắn.“Gia gia bọn họ hẳn là vui mừng lắm?”

Đếm được một trăm quả, Đông Dương đứng lên, cười nói: “Lão thái gia rất thích, lão phu nhân cũng bất tri bất giác mà ăn hơn phân nửa trái.”

“Thích là tốt, nhưng tiên đào này không thể ăn nhiều, đặc biệt là lão nhân, gây thượng hỏa lại còn không tốt cho tiêu hóa, nhắc nhở đám nha hoàn chú ý chút, đừng để tứ lão tham ăn mà ăn nhiều quá.” Nói là muốn ngăn tứ lão ăn nhiều, nhưng Dịch Vân Khanh cũng chưa thấy đủ, chưa ăn hết trái trên tay đã từ trong sọt chọn một trái lớn nhất để nha hoàn rửa sạch, ăn tiếp.

Đông Dương đối hắn thật hết cách, chỉ đành sai nha hoàn đi hái thêm để bù cho quả vừa bị Dịch Vân Khanh lấy đi.

Dịch Vân Khanh ăn đào ăn tới nghiện, nhìn Đông Dương dùng cỏ khô mềm mại đem từng đám đắp lên chỗ đào, đáy cũng dùng cỏ khô lót dầy, chỉ sợ quả bị trầy vỏ hoặc bị đè tới hỏng. Chờ Đông Dương đem chỗ đào thu thập ổn thỏa, quả đào kia trên tay Dịch Vân Khanh cũng đã bị ăn tới không sai biệt lắm, mắt thấy hắn lại đang ngắm mục tiêu trong sọt.

Đông Dương trừng mắt: “Ăn hai trái là đủ rồi, ăn nữa dạ dày sẽ trướng.”

Dịch Vân Khanh phẫn nộ thu hồi cái tay đang hướng tới mục tiêu kia.

“Đem trà sơn tra tiêu thực tới.” Đông Dương sai nha hoàn đi pha chén trà sơn tra, nhìn chằm chằm Dịch Vân Khanh uống hết hơn nửa chén mới cho người đem ba sọt đào này đưa vào trong cung.

Thái giám tổng quản vừa nghe là Dịch Vân Khanh tự mình đem tới ba sọt tiên đào, liền không dám chậm trễ sai người đi chọn, rửa sạch ba trái mang tới ngự thư phòng.

Lúc này Chu Lễ đang xem tấu chương.

“Dịch khanh đưa tới ba sọt tiên đào?Nói là từ viện nhà hắn trồng?”Chu Lễ cảm thấy thú vị, từ trước tới nay chỉ có hắn phân đồ cho các đại thần, không nghĩ tới hôm nay lại được thu lễ.Đã vậy đưa tới cũng không phải là mỹ nhân, mà lại là ba sọt tiên đào? Hắn là nên nói ái khanh của hắn thật hào phóng hay là keo kiệt đây? “Mang lên.”Ba trái tiên đào da mỏng mọng nước được mang lên, Chu Lễ cũng không sai nô tỳ dùng dao bổ ra, chọn trái trên cùng cắn một miếng.Cắn một miếng, Chu Lễ cảm thấy ái khanh của hắn rất keo kiệt, như thế nào lại chỉ mang vào có trăm trái? Cắn miếng thứ hai, Chu Lễ cảm thấy trăm trái này khẳng định không đủ cho hắn ăn vài ngày, cắn xong miếng thứ ba, Chu Lễ một bên vừa ăn một bên hỏi: “Dịch đại nhân đâu? Sai người đem hắn bắt về đây cho ta.” Nói xong lại tiếp tục cắn một miếng, một trái đào lớn liền ăn hết vào bụng, về sau tay lại với tới trái thứ hai.

Đợi tới khi Dịch Vân Khanh bị người mời quay lại, Chu Lễ đã bắt đầu ăn tới trái thứ ba. Trước khi Dịch Vân Khanh bước vào, Chu Lễ sai nha hoàn mang tới ba trái cùng điểm tâm nước trà đặt trên bàn.Sau chờ Dịch Vân Khanh vừa vào cửa, cố ý ban thưởng cho ngồi.

Chu Lễ vẫn như cũ cầm trên tay quả đào cắn: “Ái khanh nha, cũng chỉ có ngươi hiểu được tâm ý của trẫm, năm rồi trẫm được nhiều thứ tốt cũng không quên thưởng cho các ngươi, nhưng các ngươi cũng chỉ có dập đầu nói hai câu tạ ơn, nhưng ngay cả một chút điểm đáp lễ thực tế cũng chưa thấy. Cũng chỉ có ái khanh còn nhớ rõ trẫm, nhà mình trồng đào, dù không phải là đồ hiếm lạ gì, nhưng quan trọng ở đây lại chính là tâm ý.”

Dịch Vân Khanh bị Chu Lễ ảnh hưởng, thấy hắn cắn quả đào cắn tới vui vẻ như vậy, tay liền hướng mấy quả tiên đào bên cạnh. Nói thật, vừa rồi ở nhà ăn hai trái, hắn thật là ăn vẫn chưa đủ.

Chu Lễ cười trong lòng, mặt ngoài vẫn là biểu tình vô tội nói: “Bất quá, ái khanh nha, liền như vậy một trăm trái, ngươi không thấy có chút thiếu sao? Cho thêm ba trăm trái tới đi.”

Động tác cắn đào của Dịch Vân Khanh khựng lại, trong lòng buồn bực vì biết mình vừa bị Chu Lễ thiết bẫy rập. Quả đào đã muốn ăn vào miệng, hắn lại không thể nhổ ra. “…. Hoàng thượng, vi thần nhiều nhất cũng chỉ có thể dâng thêm một trăm trái.”

Chu Lễ sờ sờ cằm: “Một trăm quá ít, ái khanh cũng biết trẫm có thái hậu phải hiếu kính, còn có Hoàng hậu, tứ phi, ái khanh ngươi cũng không thể làm cho trẫm bạc đãi người nào đi?”

Dịch Vân Khanh há mồm ăn đào.

Chu Lễ ho khan: “Như thế nào cũng phải thêm hơn một trăm nữa.”

“Năm mươi cái.” Dịch Vân Khanh tiếp tục ăn đào

Chu Lễ trầm ngâm: “… Thành.”

Chính là vì ăn một trái đào, lại phải mệt thêm một trăm năm mươi trái nữa, Dịch Vân Khanh cảm thấy hắn mệt quá.

Dịch Vân Khanh thấy thật mệt, hoàng đế Chu Lễ lại vẫn cảm thấy một trăm năm mươi trái cũng vẫn không đủ cho hắn ăn. “… Chọn hai mươi trái đưa tới chỗ Thái hậu, hoàng hậu mười, tứ phi năm, còn lại ghi chép lại cẩn thận rồi cho vào hầm chứa đá cất kĩ, chờ trẫm từ từ ăn.”

Chu Lễ bàn tính vô cùng tốt, nhưng thái hậu ăn cũng rất thích, vừa  nghe chỉ có hai mươi trái lâp tức liền ngồi không yên. Được Hoàng hậu nâng hạ, chậm rì rì tiến vào ngự thư phòng, cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng hôm nay đưa tới tiên đào, ai gia cùng Hoàng hậu đều ăn tới nghiện, cho nên ai gia hậu trứ kiểm bì đến cùng hoàng thường lấy thêm mấy chục trái. Không biết Hoàng thượng có thể cấp cho không?”

Hoàng đế Chu Lễ có thể nói không sao?Đương nhiên không thể. Cho nên, mắt thấy số đào hắn tính để ăn trong mười ngày liền lập tức bị ngâm nước. Tiễn bước thái hậu, hoàng đế Chu Lễ nghĩ, hắn có nên giả truyền ý chỉ của thái hậu, bắt Dịch khanh mang thêm năm mươi trái tới không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện