Mùng một Tết, Dịch Vân Khanh vào cung chúc tết hoàng thượng, mùng hai, đại cô cùng cô gia và con cái tới chúc tết,  Lý Thục Thực không đến; mùng ba, quan viên có giao hảo liền bắt đầu lui tới. Dịch gia còn có lão thái gia, lão phu nhân nên nhiều người tự xưng là vãn bối tới chúc tết, đem Dư thị vội tới choáng váng. Mùng tám tết, Dịch Vân Khanh vào cung dự tiệc, đến ngày rằm, yến tiệc tết nguyên tiêu, Dịch Vân Khanh lại ở nhà cùng mọi người trải qua ngày này.

Bánh nguyên tiêu (bánh trôi nước) trong nhà là do Đông Dương tự tay làm, da bánh trắng noãn, mượt mà, nhẵn bóng nhân vừng đen, đậu phộng, chè đậu1, táo đỏ cùng nhiêu nguyên liệu khác, cả nhà ăn đến mức ăn chống đỡ.

Dịch Khiêm ăn nhiều nhất, ngồi phịch ở ghế dựa để Đông Dương xoa bụng xoa tới vui vẻ.

Dịch Vân Khanh đặt chén trà xuống kêu một tiếng, nói: “Ta mang Đông Dương đi xem hoa đăng (đèn lồng) trên phố, Khiêm nhi ăn no không đi được, liền để ở nhà nghỉ ngơi.”

Lão thái gia cười, gật đầu: “Hiện tại trên đường rất náo nhiệt, người trẻ tuổi nên đi nhiều một chút.” Lão thái gia lúc tuổi còn trẻ đã ở kinh thành, cũng đã từng xem hoa đăng, biết được lúc này là náo nhiệt nhất.”Trên đường nhiều người, mang theo hai tiểu tư thông minh. Chớ đi một mình, còn có, nhớ che chở Đông Dương chút.”

Lão phu nhân tiếp lời: “Ngày thường còn nói ta dài dòng, lão gia không phải như vậy sao?”

Lão thái gia thẹn quá thành giận: “Ta đây không phải là lo lắng sao, trên đường nhiều người như vậy,”

Đại lão gia cùng Dư thị trao đổi ánh mắt, Dư thị lấy khăn che che miệng giấu ý cười.

Dịch Vân Khanh cười, để Đông Dương đem Dịch Khiêm còn đang bĩu môi không vui giao lại cho Dư thị. Nó cũng thực chỉ muốn được đi xem hoa đăng trên phố, Dịch Khiêm nhìn chằm chằm mũi chân, nhưng nó cũng biết khẳng định là phụ thân sẽ không đem nó theo.

Bụng Dịch Khiêm tròn xoe, thực sự là đã ăn quá no, đồ nếp lại không phải đồ dễ tiêu hóa, nếu không hảo hảo nghỉ ngơi, xoa xoa cái bụng nhỏ chỉ sợ buổi chiều sẽ bị tiêu chảy.

Dư thị kéo Dịch Khiêm tới chỗ nhuyễn tháp, lấy tay điểm nhẹ mũi nó: “Nhìn ngươi này, nhỏ còn dám không nghe lời sao, ăn nhiều như vậy, giờ biết hối hận chưa?” Vừa nói vừa xoa bụng nó, tý nữa lại uống thêm dược tiêu thực hẳn là ổn.

Đông Dương nhìn thấy liền mềm lòng, nghĩ chính mình cũng không đi nữa, Dịch Vân Khanh trước một bước kéo tay Đông Dương đi ra ngoài: “Lúc về liền mua thêm hai ngọn hoa đăng.”

Đại trạch của Dịch gia tọa ở khu vực phồn hoa của kinh thành, Dịch Vân Khanh cũng không sai người chuẩn bị xe ngựa, liền chỉ nắm ta Đông Dương đi dạo. Hai tiểu tư liền đi theo sau, thức thời cách xa xa một chút.

Âm thanh náo nhiệt ầm ỹ nơi ngã tư đường cách thật xa cũng đã truyền đến, lọt vào trong tầm mắt là hai đên đường đều treo đầy các loại đèn hoa đăng tinh mỹ, cửa hàng nào cũng có, nhìn từ xa trông giống như hỏa long (rồng lửa), xinh đẹp mà tráng lệ, thật sự là phồn hoa tới cực điểm.

Dịch Vân Khanh nắm chặt tay Đông Dương, nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị tách ra.”

Trong dòng người, mà dắt tay nhau đi khiến cho Đông Dương có chút ngượng ngùng, tay hơi giãy ra.

Dịch Vân Khanh nắm chặt không buông, đi sát vào nhẹ giọng nói: “Yên tâm, đều đang ngắm hoa đăng, không ai nhìn thấy đâu.”

Đông Dương liếc hắn, ngượng ngùng đưa tầm mắt nhìn những người đi đường xung quanh, thấy không ai chú ý tới bọn họ, lúc này mới yên tâm mà thưởng thức cảnh phố.

Dịch Vân Khanh thả chậm cước bộ cùng Đông Dương sóng vai đi, nhìn thấy hoa đăng có hình dáng đặc biệt còn lấy tay chi cho y xem. Ở giữa đường còn gặp tiết mục đoán mê thắng hoa đăng, liền hứng trí tiến lên, đem chiếc hoa đăng đẹp nhất, tinh xảo nhất, rườm rà nhất kia thắng được, đưa cho Đông Dương cầm theo. Kéo y đi vòng vo liền tới được tiểu đình ven hồ ngồi, sai hai tiểu tư đi mua chút điểm tâm, quay đầu nói với Đông Dương: “May mắn là chúng ta đã tới sớm, chiếm được chỗ tốt.” Chỉ vào mặt hồ rộng lớn: “Một lát nữa, sẽ có các công tử tiểu thư đến mặt hồ thả hoa đăng ước nguyện. Đến lúc đó sẽ có trăm ngàn hoa đăng đủ màu sắc sẽ trôi trên mặt hồ, cảnh sắc ấy, thật sự rất khác biệt.”

Đông Dương nhìn về phía mặt hồ tối đen, có thể tưởng tượng được khi có trăm ngàn hoa đăng đầy màu sắc được thả trên mặt hồ nhất định sẽ vô cùng đẹp đẽ.

“Đông Dương có muốn thả hoa đăng không?” Ý là hỏi Đông Dương, nhưng chính Dịch Vân Khanh cũng hứng trí rồi. Để tiểu tư ở lại trông đình, kéo Đông Dương theo, tự mình đi chọn bày tám cái đền hoa đen độc đáo mua đem về đình.

Đề bút, Dịch Vân Khanh hành vân lưu thủy lả tả viết xuống ba tờ giấy, nhất cầu người nhà an khang; hai cầu con đường làm quan thuận lợi; ba cầu Đông Dương sửa miệng. Viết xong tờ cuối cùng, ngẩng đầu nhìn chăm chú Đông Dương.

Đông Dương bị nhìn đến sắc mặt đỏ ửng, đưa tay đem tờ giấy đó định xé bỏ.

Dịch Vân Khanh vội nói: “Vạn lần không được xé, nếu không sẽ mang lại ác vận.” Thừa dịp Đông Dương ngơ ngẩn thì đem tờ giấy đoạt lại, cẩm thận mở đèn ra, nhét vào trong chiếc đèn hoa đăng hồng nhạt. Cuối cùng sờ sờ xung quanh cái đèn, hoa đăng a hoa đăng, ngươi đừng cho ta bị chịu thua kém nha! “Đông Dương nghĩ cầu cái gì?” Dịch Vân Khanh đem bút đưa cho Đông Dương, ý bảo năm chiếc đèn còn lại đều để y cho viết hết.

Đón vút, Đông Dương suy nghĩ chốc lát rồi hạ bút. Đầu tiên cầu lão thái gia lão phu nhân thân thể khỏe mạnh; thứ hai cầu đại lão gia đại phu nhân khỏe mạnh, thứ ba cầu Dịch Khiêm khoái hoạt lớn lên. Thứ tư cầu Dịch Khiêm sang năm thi cử có tên trên bảng vàng; thứ năm cầu… Thứ năm cầu, Đông Dương ngừng bút nghĩ.

Dịch Vân Khanh làm bộ uống trà, kì thật ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ kia. Trong lòng nghiến răng, xếp hạng lão thái gia, đại lão gia thì hắn thật không có gì để nói, nhưng vì cái gì còn xếp sau cả Dịch Khiêm? Đã vậy lại còn tới hai tờ! Vì sao? Vì sao chứ? Dịch Vân Khanh trong lòng nghiến răng nhìn chằm chằm tờ giấy, hắn quyết định, nếu tờ cuối cùng này, Đông Dương không viết đúng ý hắn, hắn liền, hắn liền, hắn liền một đêm tạo đầy dấu răng trên người y!

Đông Dương giơ bút do dự, giương mắt nhìn Dịch Vân Khanh đang âm thầm nhìn chằm chằm tờ giấy, thu thu bút, nói: “Đại thiếu gia không được nhìn.”

“Vì sao lại không được nhìn? Dù sao trôi tới hạ du đều sẽ bị người nhặt lên xem.” Đèn sau khi thả sẽ theo dòng nước mà trôi xuống hạ du, nếu đèn không bị hỏng, lại may mắn trong hàng vạn ngọn đèn khác may mắn được người khác tìm được liền sẽ nhìn được, vậy việc mà mình cầu nguyện sẽ có thể trở thành hiện thực.

“Dù sao thì đại thiếu gia cũng không được nhìn.” Đông Dương buông bút, ý nói nếu hắn vẫn nhìn thì y sẽ không viết.

Dịch Vân Khanh thấy không có biện pháp: “Được được, ta không nhìn.” Nói xong xoay người sang chỗ khác, quay lại liền nhanh tay định cướp, nhưng Đông Dương sớm đã có chuẩn bị, không nghĩ tới Dịch Vân Khanh cũng rõ ràng tiến tới, đem người ôm vào trong lòng, nhanh chóng ‘bẹp’ một hơi, hôn mặt Đông Dương.

Đông Dương không kịp tránh ra, Dịch Vân Khanh đã cướp được tờ giấy, giương giương đắc ý cầm trên tay, để xuống dưới đèn, vừa nhìn thấy, cái mũi thiếu chút nữa xì ra hai cột khói.

‘Cầu cho điều thứ ba đại thiếu gia cầu không có hiệu quả.’

Tay giờ lên, xé.

Đông Dương trốn sang bên kia thạch bàn nói: “Xé xuống sẽ mang lại ác vận.”

Dịch Vân Khanh cảm thấy chính mình đã đem tảng đá ném xuống chân mình, còn ném rất ngoan. Bất quá, nếu như bị lời này đánh bại thì hắn liền không phải người mới đang đầy hiển hách tung hoành trong kinh thành này rồi! Để tiểu tư ở lại, Dịch Vân Khanh chạy tới mua thêm sáu tờ nữa, một hơi viết liền ba tờ “ Điều ước thứ năm của Đông Dương không có hiệu quả”, rồi lại viết ba tờ “ Điều ước thứ ba chắc chắn sẽ thành hiện thực”.  Quang minh chính đại viết, viết xong còn giơ giơ lên cao rồi mới nhét vào trong hoa đăng.

Đông Dương thấy vậy liền xấu hổ, nhỏ giọng mắng: “Ngây thơ!”

Dịch Vân Khanh cảm thấy bản thân cũng quá ngây thơ, liên tiếp năm tờ đều không viết tới hắn, câu cuối cùng này lại để cho điều ước thứ ba của hắn không thành, hắn còn đang cảm thấy chính mình quá ổn trọng mới không đem người ôm tới đánh đánh cái mông.

Tiểu tư canh giữ ở cửa đình phái ba người, đem đèn thắp lên một đóa hoa sen phấn hồng tinh xảo. Theo dòng nước trôi xuống, cho đến khi trôi hết mặt hồ.

Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương cũng thắp đèn, đem đèn thả xuống hồ, về sau còn dùng nhánh cây đảo đảo mặt nước để đèn trôi theo dòng nước. Từng chiếc hoa đăng xuôi theo dòng giống như đang mang theo hi vọng của nhân gian, nước chảy bèo trôi, không biết là sẽ bị nước nhấn chìm, hay là chảy tới nơi mà ai đó không biết đến ta, cũng có thể là sẽ trôi vào một nơi vô định nào đó.

Từ vài cái cho tới hàng nghìn chiếc, toàn bộ mặt hồ đã chứa đầy đèn hoa đăng. Dòng người cũng theo đèn hoa đăng trôi xuống mà thong thả dời đi, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương đã theo dòng người mà đi về phía hạ du của hồ, nếu muốn từ hơn một nghìn chiếc đèn này mà lấy ra được chiếc đèn có lời ước của mình, chỉ sợ không phải chỉ có chút vận khí mà được đâu. Mà phải là đại đại vận khí!

Dịch Vân Khanh chọn vị trí đứng vững, để tiểu tư lấy gậy chuyên dùng để treo hoa đăng tới lấy, đem toàn bộ chỗ hoa đăng cùng loại với hoa đăng mà hắn đã mua vớt lên, rồi đưa Đông Dương lấy ra tờ giấy bên trong. Nếu là của mình liền lưu lại, không phải liền thả đi.

Đông Dương cảm thấy có điểm giống như rình coi bí mật của người khác.

Dịch Vân Khanh liếc mắt cười: “Lại không viết tên, ai biết là ai? Với lại, hoa đăng của chúng ta có thể cũng đã rơi hết vào tay người khác rồi.”

Vừa nghĩ tới tờ giấy ngây thơ như vậy rơi vào tay người khác, bị người khác biết được, Đông Dương liền hoảng.

Từng chiếc hoa đăng đều bị người vớt lên, một đám công tử trẻ tuổi tụ lại một chỗ cười hì hì liền đem tờ giất lôi ra, tờ giấy có gì hay ho lại liền cười vang. Ở đối diện thì lại có một đám tiểu thư mang theo khăn che mặt cũng đang vớt hoa đăng, thường thường lại truyền đến từng tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc.

Dịch Vân Khanh vớt được một cái, Đông Dương cẩn thận lấy tờ giấy ra, mở ra liền lập tức luống cuống tay chân đem hoa đăng thả trở lại.

“Sao vậy?” Dịch Vân Khanh nhìn nhìn, cho là trên tờ giấy viết lời nói tu nhân tích đức gì đó, bất quá ngẫm lại không đúng, liền ra ý với tiểu tư. Tiểu tư lập tức nhanh trí đem cái hoa đăng vừa thả xuống kia vớt trở lại, cẩn thận mang tới. Dịch Vân Khanh lấy tờ giấy ra, hàng chữ phiêu dật làm cho ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời.

‘Tam cầu Đông Dương sửa miệng ‘.

Dịch Vân Khanh giương mắt nhìn Đông Dương, vẻ mặt kia làm cho Đông Dương rụt lui cổ.

Cầm lấy hoa đăng, bỏ lại cái gậy: “Đi, về nhà.”

Dịch Vân Khanh tự tay đem hoa đăng trở về, đặt ở trong phòng, căn dặn nhóm nha hoàn không được đem đi đâu, lại càng không cho phép Đông Dương động vào, khiến Đông Dương xấu hổ, hơn nửa tháng đều vòng qua cái kệ (cái giá/kệ để đèn hoa sen) mà đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện