Dịch Vân Xuân sùng bái nhìn hắn: “Đại tẩu, nguyên lai ngươi còn có võ công nha.”

Đem ống quần xắn xuống rồi đứng dậy, Đông Dương lắc đầu: “Đây cũng không phải là võ công. Quen tay hay việc, một điệu luyện nghìn lần rồi ngươi cũng có thể làm được, có lẽ còn có thể so với ta còn làm tốt hơn.” Thấy hắn thật sự vui mừng, tiếp tục nói: “Ngươi nếu muốn học trở về ta sẽ nói cho ngươi biết khẩu quyết.”

“Hảo! Cám ơn đại tẩu.” Dịch Vân Xuân cảm tạ thực chân thành, Đông Dương nghe cũng có thể cảm nhận được.Chỉ là hai chữ xưng hô kia, y nghe được liền thấy da đầu run lên, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, dù sao đó cũng là sự thật.

Giờ ngọ Tứ gia trở về với hơn mười con thỏ hoang, tám con gà rừng, tất cả đều bán hết cho địa chủ, nhận được tám lượng bạc cùng với bốn trăm đồng, bốn trăm đồng lão thái gia ra lệnh mua chút đồ gia dụng, còn lại tám lượng bạc cùng với một lượng bạc hôm qua toàn bộ giữ lại lấy tiền làm cung tiễn.

Chính là Đông Dương nghe xong liền nhăn mặt: “Cung tiễn dùng để săn thú mặc dù không thể so với loại cung tiễn trước kia của các lão gia, nhưng nếu nghĩ chín lượng bạc liền có thể mua được một cung tiễn tốt thì làm sao đủ. Tay nghệ nhân già đời làm một hảo cung không sai biệt lắm cũng mất mười lăm lượng, còn muốn mười cung tên, toàn bộ chi phí không thể dưới mười lượng1.”

1.Lượng: đơn vị tiền tệ. 1 Lượng = 1 quan = 1000 đồng(xu)

Mười lượng, lão thái gia nội tâm im lặng, trước kia mười lượng đối với hắn mà nói chính là tiền thưởng cho bọn hạ nhân, hiện tại đừng nói là mười lượng, chính là trăm đồng tiền hắn đều phải suy tính rồi mới dùng.”… Nếu muốn dồn tiền lo liệu việc chế tạo một cung tiễn tốt, tiền bạc sẽ không thể đủ chi trong hai ngày. Đúng rồi, lão tứ, địa chủ có bảo ngày mai mua hay không mua nữa không?”

Tứ gia suy nghĩ xong nói: “Mua thì vẫn mua, nhưng qua tình hình hôm nay thì số lượng có điểm khó khăn.”

Đại lão gia trầm ngâm nói: “Cha, nếu địa chủ không mua nhiều như vậy thì chúng ta liền đem con mồi lên trấn trên bán, có lẽ còn có thể tìm được nơi tốt.”

Lão thái gia nhìn về phía Đông Dương: “Đông Dương, thỏ hoang gà rừng có thể bắt sống không? Có thể nuôi trong vòng một hai ngày?”

“Tìm cách thì cũng có thể sống, nhưng cũng sống không quá vài ngày, loại dã vật này sau khi bị bắt đại đa số sẽ không chịu ăn. Săn bằng cung tiễn chỉ sợ cũng không sống được.”

“Ta ngày hôm qua cố ý hỏi thăm một chút.” Dịch Vân Khanh tiếp tục nói: “Trấn trên có hai cái khách điếm Thực Phô, lui tới không chỉ có khách nhân vân du bốn phương mà còn có thương nhân, phô trương thanh thế, bởi vì làm ăn được, một ít phú hộ trấn trên cũng thường thường mở tiệc tại đó. Chỉ cần chúng ta bán được dã vật còn tươi, đủ mỹ vị, không sợ bọn họ không mua.”

“Chúng ta là người ngoại lai, ” Tứ gia lo lắng bị thố hào thân sĩ  địa phương ức hiếp, nếu đối phương cứng rắn ép giá hoặc tìm đến gây phiền toái vậy bọn hắn cũng không thể làm gì được.

Dịch Vân Khanh đã sớm nghĩ tới vấn đề này, cho nên hắn đã nghĩ ra biện pháp tốt.”Việc này tứ thúc không cần lo lắng, ta đã muốn cùng Ngưu đại ca nhà thôn trưởng thương nghị tốt, ngày mai hyunh ấy sẽ mang ta đi khách điếm Thực Phô đàm sinh ý.”

“Thôn trưởng đồng ý?”

“Ta đồng ý với hắn về sau mỗi lần mang dã vật đến trấn trên thì sẽ đi bằng xe ngựa của hắn, mỗi lần hai mươi văn.Thôn trưởng lúc ấy cũng đang ngồi ngay tại phòng trong nghe được cũng không nói gì, kia chắc hẳn là cũng đồng ý.”

Lão thái gia nghe xong tâm tình trở nên vui vẻ, chỉ cần có người ở địa phương cùng trưởng thôn hỗ trợ liền không lo sinh ý dã vật  của chúng ta gặp trở ngại.”Lão đại nha, ngươi chọn ít món ăn dân dã đem tới nhà trưởng thôn đi, nói hiện tại trong nhà chưa được thu thập chỉnh tề nên chưa thể bái phỏng trưởng thôn tới ăn bữa cơm, chờ thêm khoảng thời gian nữa thu xếp ổn thỏa nhất định sẽ bái phỏng.”

Trưởng thôn chính là người đứng đầu tiểu thôn này, nếu là trước kia, Dịch lão thái gia thật không có ý định gặp mặt, nhưng hiện tại bọn họ một nhà nếu muốn tại trong thôn này cắm rễ sinh tồn thì không thể thiếu sự trợ giúp của trưởng thôn.

Cuộc thương nghị của toàn gia chấm dứt, đoàn người liền đưa lão thái gia trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường trở về Đông Dương do dự nhưng vẫn hướng Dịch Vân Khanh hỏi: “Thiếu gia ngày mai đưa thỏ hoang đến tửu lâu trấn trên bán, có thể nói với tửu lâu rằng chúng ta thu lại da cùng lông thỏ không?”

Dịch Vân Khanh hồ nghi nhìn hắn.

“Ta sẽ trữ lông với da lại, chuẩn bị cho tốt, mùa đông làm thành áo choàng hoặc cuốn biên, so với bán thịt thỏ hoang sẽ được nhiều hơn.”

Dịch Vân Khanh ánh mắt sáng ngời: “Ta nghe nói trữ lông thực phiền toái, ngươi có chắc là làm được không?”

“Cha ta đã dạy ta. Hai ngày này săn thỏ hoang đều là màu xám hoặc tạp sắc, chế tác thành áo choàng cùng cuốn biên, hẳn là có thể thu được mười hai lượng, nếu săn được nhiều bạch thỏ, làm thành một cái áo choàng cho một nam nhân trưởng thành, bán cũng được trăm lượng.” Trữ lông là một việc phi thường phức tạp, phải loại bỏ tạp thịt và mùi máu, cuối cùng còn phải làm thành áo, bình thường thợ săn sẽ không làm, chỉ đem lông giao cho người khác kiếm ít phí tổn, mà lông thú luôn là các đồ vật hiếm, chỉ cần một tú nữ tay nghề tốt thêu thùa chuẩn bị, so với bán thịt thỏ hoang sẽ kiếm được nhiều hơn rất nhiều.

Dịch Vân Khanh không để lộ ra tia ảm đạm khi nhớ tới trước kia, hắn từng có kiện áo choàng lông chồn trắng giá trị gần ngàn lượng bạc. Chính là khi đó lông chồn bạc tuy rằng trân quý nhưng không phải là tốt nhất, tổng cộng dùng được hai lần rồi nhét xuống đáy hòm.”… Ta sẽ cùng Thực Phô thương nghị xem mỗi ngày đem lông, da còn mới đem về, đến lúc đó bảo Tứ đệ và Lục đệ theo giúp ngươi.”

Đông Dương gật đầu, có người hỗ trợ tất nhiên là tốt, tuy rằng không làm được đại ân nhưng trợ thủ bên ngoài cũng tốt.

“Đại thiếu gia.” Dưới mái hiên là một nữ phụ nhẹ mỉm cười, mộc trâm thô ráp không câu nệ giữ lấy mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú chưa thi phấn trang điểm khúc tất thi lễ, thân hình được bảo dưỡng vô cùng tốt, người tinh ý một chút cũng không thể nhìn ra nữ phụ này là mẫu thân của hai người con trai. Đây là Liễu thị, là thiếp của Dịch Vân Khanh.”Hôm nay đại thiếu gia lên núi săn mồi vất vả, thiếp thân cố ý chuẩn bị chút nước ấm để đại thiếu gia ngâm chân.”

Nhìn thấy Liễu thị ẩn tình đưa mắt nhìn Dịch Vân Khanh, Đông Dương bộ dạng hiểu ý liền thi lễ xoay người rời đi. Trở lại gian phòng nhỏ cũ nát được phân cho y, y là nam thê thân phận xấu hổ, không có khả năng cùng phòng với nam tử hoặc nữ tử, thời điểm phân phòng lo nghĩ điều này liền đem gian phòng nhỏ vốn để chứa tạp vật phân cho y.Đông Dương cũng không có gì phận ý, dọn dẹp một chút liền dùng tấm ván gỗ làm giường rồi ngủ thẳng tới hừng đông. Bình thường đều là y ngủ một mình, nhưng hôm nay lại sờ thấy thân thể của một đứa bé, dựa vào ánh sáng mỏng manh mơ hồ nhìn lại, liền nhận ra là tam tiểu thiếu gia của Dịch Vân Khanh, Dịch Khiêm

Tiểu thiếu gia mơ màng xoa mắt tỉnh lại, chớp mắt hỏi người trước mắt: “Là tiểu cha sao?”

Dịch Khiêm là đứa con thứ ba của Dịch Vân Khanh, năm nay ba tuổi rưỡi, mẫu thân là thiếp thất nhưng khó sanh mà chết, lúc trước vẫn là con trên danh nghĩa của Liễu thị, chính là Liễu thị dù sao cũng đã có hai con thân sinh, nên đứa bé không phải thân sinh này có điểm bị xem nhẹ.

Đông Dương thương hắn tuổi nhỏ đã không có mẫu thân, lại không được người thích, sống thu liễm chút thì cũng không đến nỗi nào. Tâm tiểu hài tử ngây thơ, ai đối hắn tốt hắn liền theo, Đông Dương chăm sóc tiểu Dịch Khiêm cũng có chút tình cảm, cho nên bình thường nếu như phải đến chơi cùng huynh đệ cùng trang lứa với hắn, thì hắn  tình nguyện ngốc bồi bên cạnh Đông Dương không giỏi ăn nói này.

“Như thế nào lại không ở chỗ của Liễu di nương?”

“Không thích.” Khuôn mặt trầm ổn thoạt nhìn không giống một tiểu nam hài ba tuổi, còn chưa nói đến mạt cười chán ghét trên đó.

Đông Dương im lặng. Hắn biết Liễu thị căn bản không hiền lành thục nữ như vẻ bề ngoài, cũng không theo như lời mọi người hay nói là xử lý sự việc công bằng. Lúc trước mẫu thân Dịch Khiêm vì khó sinh mà qua đời, Liễu thị chủ động yêu cầu đem hắn làm con trên danh nghĩa, một là vì cái thanh danh, hai là vì muốn khống chế, rất sợ Dịch Khiêm nuôi trên danh nghĩa của y thì sẽ thành con trưởng, liền sẽ có vị trí cao hơn nàng sinh hai đứa con trai. Chính là Liễu thị không tính đến, Dịch gia căn bản không có khả năng sẽ để y, một nam thê được nhận tôn tử của họ làm con trên danh nghĩa. Bởi vì Dịch gia không có khả năng sẽ để y là một nam thê gây ra trở ngại cho con đường làm quan của trưởng tôn tâm đắc nhất của họ Dịch Vân Khanh, cưới y căn bản là để tránh tranh đoạt triều đình, chỉ cần Thái tử phong quan cho Dịch Vân Khanh, thì đó cũng là lúc mà nam thê y sẽ bị hưu.

Liễu thị bị mặt ngoài che mờ ánh mắt, chờ đến lúc chân chính thấy rõ thì cũng đã là thật lâu về sau. Nếu nàng sớm biết như vậy, hẳn là sẽ hối hận đi.

“Phụ thân ngươi biết không?”

“Là chính ta yêu cầu, Liễu di nương sẽ có biện pháp thuyết phục cha ta.” Nói tới đây, khóe miệng đứa bé lộ ra mạt châm chọc.

“… Phụ thân ngươi cũng không chán ghét ngươi.”

“Nhưng cũng không phải là thích.” Không có thân mẫu chăm sóc, lại là thứ tử, phía trước còn có Liễu thị có hai đứa con trai chống đỡ, tất nhiên Dịch Khiêm sẽ ngày càng có nhiều trở ngại.

Đông Dương trải màn trải chăn ngủ ở phía ngoài, Dịch Khiêm nằm ngủ ngay sát cạnh Đông Dương.

“Tiểu cha, Khiêm nhi có thể hỏi ngươi vì cái gì lại gả cho phụ thân không?” Đêm đen khiến cho thanh âm của Dịch Khiêm trở nên đặc biệt non nớt.”Người ta đều nói ngươi gả cho phụ thân là vì vinh hoa phú quý, nhưng người ở đây cũng không được hưởng quá cái gì, so với quản gia của Dịch gia cũng không bằng. Ngươi có tay nghề săn bắn còn có thể dùng cục đá săn thú vật, có thể nuôi sống chính mình lại so với hiện tại còn được tự do. Người ta nói tiểu cha là vì phụ thân, nhưng trong suốt bốn năm phụ thân cũng chưa từng đi tới sân viện của tiểu cha.”

Đông Dương không thể không nhíu mày: “Ai nói với ngươi mấy cái này?”

“Ta nhàn rỗi không có gì làm, ở trên cây ngủ thì nghe người hầu nói. Tiểu cha không phải cái ham phú quý, cũng cầu không được phụ thân cái gì, kia tiểu cha vì cái gì không ly khai Dịch gia?”

“Nhàn thoại này nọ về sau ngươi không cần phải nghe.”

“Ta là không cẩn thận nghe được.”

“Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn2, sách ngươi đọc đều đi đâu vậy?”

2.“Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” – Khổng Tử: Không hợp lễ thì không nhìn, không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói, không hợp lễ thì không hành động.

“Ta chỉ là tò mò.”

“Đây không phải là chuyện ngươi nên tò mò.” Trong bóng đêm Đông Dương chỉnh lại chăn cho Dịch Khiêm, nhẹ giọng nói: “Ngươi chỉ cần biết rằng phụ thân ngươi không ghét ngươi, hắn là người thân duy nhất của ngươi trên đời này.”

Dịch Khiêm trong lòng phản bác. Không đúng, người thân của ta còn có tiểu cha. Chính là cảm thấy lời này nói ra không có ý nghĩa, hắn liền dùng hành động đáp lại, chỉ cần đợi một thời gian nữa, mười năm hoặc tám năm, hắn liền mười hai tuổi, đến lúc đó hắn học tài nghệ săn thú cũng có thể một mình lên núi săn thú bán lấy tiền, tiền bán được đều cho tiểu cha quản. Tích đủ tiền rồi hắn sẽ dẫn tiểu cha ra ngoài sống, về phần phụ thân, hắn còn có thể tôn kính hắn, hiếu kính hắn, đem hắn thành phụ thân mà đối đãi. Về phần những người còn lại, xem hắn là thân nhân hắn tự nhiên cũng sẽ làm như thân nhân, không đem hắn là thân nhân, thì sau này sẽ thành người lạ.

Nghe Dịch Khiêm nhẹ nhàng hô hấp, Đông Dương chợt nhớ đến đủ loại chuyện. Y từ nhỏ gia nghiệp giàu có, tuy rằng tuổi nhỏ cũng không có mẫu thân, mà phụ thân lại chưa tái giá, toàn tâm toàn ý đợi y là con trai độc nhất, thẳng đến khi phụ thân qua đời, thân đại bá lấy lý do y còn nhỏ liền cầm giữ gia nghiệp, cuối cùng lấy sự an toàn của toàn tộc mà buộc y lập gia đình, đối với một thân nhân như vậy y đã muốn nản lòng thoái chí. Không thân nhân không bằng hữu, sau đó lẻ loi một mình ở đâu có quan trọng sao? Hơn nữa, qua những việc y nhìn thấy, đối với loại hôn nhân hoang đường đáng thẹn này, người chán ghét nhất không phải là y, mà chính là Dịch Vân Khanh.

Trưởng tôn của trăm năm thư hương thế gia, từ nhỏ đọc hiểu thi thư, cẩm y ngọc thực, hàm chứa kim thìa lớn lên, tuy rằng hắn không mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, lại càng không khinh bỉ người nghèo, lấy cường hiếp yếu, nhưng cao ngạo và hùng tâm vẫn tồn tại trong hắn. Bị thân thúc thúc buộc phải thú nam thê, không được làm quan, bị áp bách qua lại đủ kiểu, đều là vết thương lớn trong lòng hắn, hơi chút nhắc tới lại đau tới tận xương tủy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện