Tạm thời không nói tới cô gái xinh đẹp này là ai, Đông Dương dùng xe ngựa đưa lão thái gia cùng toàn gia trở lại thôn, buổi tối cùng nhau ăn cơm, đợi tới sáng hôm sau Dịch Vân Khanh trở về, hôn sự này cũng không có xảy ra chuyện gì.

Ba ngày sau thì tân nương trở về lại mặt, sáng sớm ngày thứ tư, tân lang tân nương quay về nhà cũ bái kiến lão thái gia lão phu nhân, cũng muốn tới nhà bái phỏng đại lão gia một lát. Dư thị cũng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp bước xuống từ chiếc xe ngựa đi phía sau, liền trực tiếp ngẩn người.

Vương Mẫn Mẫn xấu hổ, hai gò má ửng hồng, chậm rãi đi đến thi lễ: “Mẫn Mẫn kiến quá thân gia bá bá, bá mẫu.”

Dư thị cười hiền, một bên xoa tay làm cho nàng miễn lễ, một bên không tiếng động dùng mắt hỏi Vân Thục.

Vân Thục hiện lên một tia xấu hổ, thật tình mà nói, nàng cũng không biết tại sao vị tiểu muội này đi thăm người thân mà thế nào lại theo chân bọn họ a. “Đại bá mẫu, đây là tiểu muội của ta, khuê danh là Mẫn Mẫn, bởi vì đi thăm người thân cho nên thuận đường đi chung một đoạn ạ.”

“Nguyên lai là tiểu thư nhà thông gia.” Dư thị thiện ý cười, Vân Thục mang cô gia lại mặt, mặc dù có vị khách nhân ngoài ý muốn này, bất quá cũng không gây khó dễ gì cho vị cô gia lại mặt này.

Dư thị khoan dung làm cho Dịch Vân Thục cảm động, trước lúc xuất giá chính Dư thị đã dạy nàng đạo lý làm vợ, còn quan tâm mà đem tiền mừng đổi thành một bộ trang sức, không chỉ là để Tam nương không thể âm thầm làm của riêng mà cũng cấp cho nàng thể diện, phần từ ái quan tâm chăm sóc này, so với mẫu thân Tam nương của nàng cũng tốt hơn nhiều lắm!

“Đại bá mẫu…” Dịch Vân Thục ánh mắt hồng lên.

Dư thị an ủi vỗ vỗ tay nàng, ý nói là nàng đã biết.

Vương Mẫn Mẫn xấu hổ cười đứng ở một bên, dung mạo xinh đẹp dịu dàng cười lên lại càng đẹp, còn vừa mới từ Vân Thục mà học hỏi được thêm mấy phần khí độ, cái gọi là dáng người như khắc từ ngọc, khuôn mặt so hoa còn kiều diễm hơn, quả thực là một thiếu nữ như hoa như ngọc.

Đông Dương ở bên mỉm cười nhìn.

Vân Thục giới thiệu mọi người, nhưng Vương Mẫn Mẫn làm bộ như không hiểu, không biết nên xưng hô là “thân gia tẩu tử” hay là “thân gia đại ca” khiến cho Dư thị cùng Vân Thục, ý cười trên mặt đều trở nên cứng đờ.

Đông Dương không phát hiện ra điều này, chỉ thấy thời gian không còn sớm liền thi lễ thối lui, đến trù phòng chuẩn bị đồ ăn.

Dịch Vân Thục cũng đã nhận ra được ý đồ không mấy trong sáng của tiểu muội bên chồng này, cơm nước xong liền xin rời đi không chịu ở lại. Dư thị cũng cảm giác được gì đó, khách khách khí khí muốn lưu lại người rồi liền cho phép bọn họ rời đi.

Buổi tối đại lão gia rất là nghi hoặc, hỏi Dư thị vì cái gì mà không giữ vợ chồng Vân Thục ở lại, Dư thị nghẹn lời, nàng sao có thể nói là do Dịch Vân Khanh trêu hoa ghẹo nguyệt? Việc này còn liên quan tới danh dự của tiểu thư Vương gia, Dư thị cũng không muốn nói ra, liền lấy đại một lý do để cho qua.

Dịch Vân Thục cũng có chút kinh hãi, rất sợ Vương Mẫn Mẫn làm ra chuyện gì khó nói, nên đi đường vòng trước đem Vương Mẫn Mẫn đến thăm người thân rồi mới đến nhà Tứ gia, lúc sau liền trở về. Nàng vốn dĩ cũng muốn nhắc nhở phu quân một chút, nhưng lại nghĩ dù sao nàng cũng mới về làm dâu, tiểu muội phu quân có đi gây sự, phận dâu mới như nàng cũng không thể nói được, đành đem lời nuốt lại vào bụng, thành thành thật thật ở Vương gia hiếu thuận với cha mẹ chồng, tôn kính trưởng bối, chăm sóc phu quân, đảm đương chức trách tức phụ của mình.

Không nghĩ tới Vương Mẫn Mẫn là đích nữ của Vương gia lại còn được Vương lão gia, Vương phu nhân sủng ái, lão thái gia cùng lão phu nhân thì càng thêm yêu chiều, nên thành thói tùy hứng làm bậy, một mình dò hỏi hành tung của Dịch Vân Khanh để tạo ra một cái tình cờ gặp mặt!

Dịch Vân Khanh dù ở trong kinh bị Nhị thúc dùng mười mấy năm áp bách nhưng vẫn tạo ra cho mình một sản nghiệp không phải là nhỏ, đủ để thấy hắn là một người có tài, có mắt nhìn! Vương Mẫn Mẫn làm như vậy mà một tên hồ ly như hắn lại không thể nhìn ra sao? Một chút hắn cũng không mắc mưu, khách khí cũng không cấp cho, trực tiếp giục ngựa rời đi.

Hành động này làm cho Vương Mẫn Mẫn tức giận, tính tình nàng không tốt, điều kiện cũng không thua bất cứ con gái nhà nào, lại được trời ban cho trí thông minh lanh lợi, hơn nữa từ nhỏ đã được người trong nhà chiều chuộng, trong đám bạn cùng tranh lứa cũng chính là người đứng đầu, mà Dịch Vân Khanh lại vô thanh vô tức không chỉ làm tổn thương tâm ý mà còn cả tự tôn của nàng, khiến nàng tức giận đến mức hàm răng cũng đã cắn chặt lại, khuôn mặt thì đỏ bừng!

Dư thị cơ hồ là cứng ngắc nhìn vị thiếu nữ kiều diễm, lễ độ trước mắt.

“Trên đường đi qua nơi này, xe ngựa liền xảy ra trục trặc, tiểu nữ nhớ tới thân gia bá bá bá mẫu ở chỗ này, liền không biết mặt dày qua đây gây phiền toái, mong bá bá bá mẫu không ghét bỏ.”

Nói xong, rất chân thành, nghiêm túc thi lễ.

Đã nói tới mức này, Dư thị nàng còn có thể nói không sao? Không thể cự tuyệt được, cũng chỉ biết để tâm đề phòng Vương Mẫn Mẫn, đến nhà cũ cùng lão phu nhân lải nhải, sau lại dặn Đông Dương cùng Dịch Vân Khanh tránh đi, cũng nhanh phái người đem xe ngựa đi sửa rồi nhanh nhanh đưa vị giống như ôn thần này tiễn bước đi a.

Đại lão gia cũng đã phát hiện được điều gì đó không đúng lắm, lão phu nhân cả đời đều sống ở đại gia tộc, tâm tư nữ nhân của Vương Mẫn Mẫn nàng còn không biết rõ sao, vỗ vỗ tay Dư thị làm cho nàng an tâm bình tĩnh một chút không cần tự làm hỏng thế trận ban đầu này.

Kế hoạch tình cờ gặp mặt trực tiếp bị bỏ qua, kế hoạch tới tận cửa lại không nặng không nhẹ bị người đem trả về, nói ra khiến cho thể diện của Vương Mẫn Mẫn cơ hồ đã bị ném xuống dưới đất rồi.

Nhưng Vương Mẫn Mẫn cũng không từ bỏ, chủ động đến tìm vị Huyện thừa tỷ tỷ kia, e thẹn tâm sự, mà vị tỷ tỷ này cũng không phải người đơn giản, vừa nghe muội muội xấu hổ kể về một nam nhân xa lạ mà còn không rõ ràng sao? Tuy rằng chỉ là một hai câu nhưng nàng cũng đã hiểu rõ ý tứ, thừa dịp đưa muội muội về nhà mẫu thân liền đem chuyện này ra nói với Vương lão gia cùng Vương phu nhân.

Vương lão gia liền cho người đi hỏi thăm về Dịch Vân Khanh, thấy vô cùng vừa lòng, Vương phu nhân trước cũng đã thấy qua vị thân thích này của nhà thông gia, lúc ấy nàng cũng đã phải cảm khái rằng trên thế gian này còn có một vị nam tử tuấn nhã đến thế sao, vừa nghe thấy tiểu nữ nhà mình đối với người này có ý tứ còn có thể làm gì khác sao? Tuy rằng đối phương đã thành gia lập thất còn có tử tự (đã có gia đình cưới vợ chính còn có con nối dòng), lại là một vị nam thê, nhưng nam thê thì sao, từ trước tới giờ so với nữ thê đều thấp hơn nửa cái thân phận, chỉ cần tiểu nữ nhà mình gả qua đó, với sự thông minh, có tài lại xinh đẹp, sau lại sinh được một người con trai lại còn sợ không áp được cái vị nam thê kia sao? Bởi vì Vương lão gia cùng Vương phu nhân tỏ ý, cho nên Dịch gia bây giờ không biết nên khóc hay nên cười.

Tam gia cùng Tam phu nhân tự thân tới cửa, vừa vào cửa liền cười ha hả đối với đại lão gia cùng Dư thị tỏ ý chúc mừng.

Đại lão gia mạc danh kỳ diệu: “Tam đệ, có chuyện vui gì nha?”

Tam nương dùng khăn che miệng cười nói: “Đại ca, thật đúng là chuyện đáng mừng nha!”

Dư thị trong lòng thùng thùng nhảy dựng, khách khí đem người mời vào trong nhà, Đông Dương dâng trà xong liền rời đi.

Tam nương xua tay gọi: “Vân Khanh tức phụ, nhanh gọi Vân Khanh tới, Tam thím cần hắn nha, ha ha…”

Đông Dương không phải là người ngu ngốc, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.

Dịch Vân Khanh đang ở trong  thư phòng đọc sách, nhìn thấy Đông Dương sắc mặt không tốt đi tới, liền lôi kéo người ngồi lên đùi: “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Lắc đầu: “… Tam lão gia tới, Tam phu nhân nói là muốn chúc mừng ngươi.”

“Hai cái người này thật đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn…” Dịch Vân Khanh nghe xong lập tức cười nói, nắm lấy tay Đông Dương nói: “Đi, nếu không thì đi xem ta làm cách nào đem bọn họ đuổi đi!”

Trong nhà chính, Tam gia cùng Tam nương đã đem Vương Mẫn Mẫn tâng bốc lên tận trời, nào là một cô nương hoàn hảo không có điểm nào có thể chê được, Vương gia có gia cảnh tốt đến mức nào, ý muốn nói là việc được cùng Vương gia kết thân chính là chuyện vui lớn!

Đại lão gia trầm mặc không nói gì, Dư thị yên lặng, thi thoảng đem khăn lên ấn ấn khóe miệng, giấu đi mạt trào phúng lạnh lùng.

Tam nương nhanh mắt nhìn thấy Dịch Vân Khanh đi tới, lúc này cười nói: “Ai yêu, Vân Khanh lại đây, Tam thẩm hôm nay tới là muốn chúc mừng ngươi, là thật vui vẻ nha!  Đây chính là một việc vui khó có được, ngày khác cần phải cấp Tam thẩm phân tiền chuyện vui nha, ha ha…” (beta: sao cái gì cũng nghĩ đến tiền vậy cái thím này..)

Dịch Vân Khanh cười nhạt, không nói gì, kéo Đông Dương ngồi bên cạnh. Uống chén trà, cười nhạt xem Tam gia cùng Tam nương đem Vương Mẫn Mẫn nói giống như một nữ thần.

Thấy Dịch Vân Khanh cười như vậy nghĩ là hắn đang rất vui nên Tam gia cùng Tam nương nói càng hăng say.

Dư thị liên tiếp hướng Dịch Vân Khanh nháy mắt ra dấu, ý là muốn hắn mở miệng cự tuyệt.

Tam gia nói tới mức miệng khô lưỡi nóng, nâng chung trà lên muốn uống mới phát hiện bên trong đã không còn trà. Liền nói thầm trong lòng, như thế nào lại một cái nha hoàn rót nước cũng không thèm mới tới, nâng mắt lên nhìn quanh: “Vân Khanh tức phụ, lại rót cho ta chén trà.”

Tam gia gọi như vậy đương nhiên là đúng lý hợp tình, Dịch Vân Khanh hiện nghe vào tai lại có chút tức giận, ánh mắt hư mị giấu đi ý lạnh trong mắt: “Tam thúc Tam thẩm nói nửa ngày, là muốn ta đồng ý hôn sự với Vương gia?”

Tam gia vừa nghe thấy Dịch Vân Khanh mở miệng, liền đem việc khát khô bỏng họng này vứt sang một bên, vội cười gật đầu: “Đúng là tiểu thư của Vương gia, chính là vị tiểu thư lần trước đi thăm người thân liền thuận đường đi cùng Vân Thục tới đây. Vân Khanh nha, vị tiểu thư này từ nhỏ đã là viên ngọc quý được Vương lão gia cưng chiều, vô cùng sủng ái. Ngươi cũng biết, trưởng nữ của Vương lão gia đã gả cho Huyện gia, hiện giờ đang là chính thê, có được hôn sự này còn sợ không thể nắm chắc căn cơ đứng vững tại nơi này sao? Hơn nữa…” Thấy có người ngoài, liền hạ giọng: “…. Ta nghe nói, Vương lão gia mấy năm trước đã từng nói, vị tiểu thư thứ nữ này chính là người mà hắn yêu thương nhất, nếu có thể tìm được cho nàng một vị hôn phu vừa ý, thì nguyện ý lấy nửa Vương gia làm của hồi môn! Nửa Vương gia nói có chút khoa trương, nhưng chỉ cần Vương lão gia thành tâm gả vị tiểu thư này đi còn sợ không thu được của hồi môn lớn sao!” Ý chính là chỉ cần cưới Vương Mẫn Mẫn thì có được cả quyền lẫn tài!

Dịch Vân Khanh trong lòng cười lạnh, hỏi: “Hôn sư này là Vương gia kính nhờ Tam thúc qua nói sao?”

Tam nương vội vàng trả lời: “Cũng không phải, vừa nghe được chuyện tốt như vậy, ta với Tam thúc ngươi cơm còn chưa kịp ăn đã liền vội vàng qua đây chúc mừng a, lúc này bụng vẫn còn đói nha.” Nói xong liền nhìn về phía Dư thị, cười nói trêu ghẹo: “Đại tẩu, nhân việc vui này, giờ ngọ cần phải chuẩn bị nhiều món ngon nha, bằng không là ta không chịu đâu nha! Ha ha…”

“Nhờ Tam gia nói qua, vậy Tam thúc đã từng nói tới tình huống của ta cho Vương gia? Ta vốn đã thành thân, có vợ, có con.”

Nghe vậy, tầm mắt Tam gia đảo qua Đông Dương đang ngồi bên cạnh, cười nói: “Tiểu thư này của Vương gia Vân Khanh chắc cũng đã từng gặp qua, xinh đẹp đoan trang như tiên nữ, cầm kì thi hoa mọi thứ tinh thông, là một nữ tử khó được tài mạo song toàn, lại hiếu thuận trưởng bối, đức hạnh xuất chúng. Một nữ tử tốt như vậy, Vân Khanh chẳng lẽ lại bạc đãi nàng?”

Dịch Vân Khanh thiếu chút nữa cười thành tiếng. Dung mạo xinh đẹp, nhưng xinh đẹp hơn nàng hắn cũng đã từng thấy qua, cầm kì thi họa cho dù có học nhưng có thể tốt như các nữ tử của các thế gia trong kinh thành sao? Về phần hiếu thuận, hắn không biết, còn đức hạnh sao? A, một nữ nhân một mình hỏi thăm hành tung của một nam nhân xa lạ, thậm chí còn sắp đặt cái gì mà tình cờ gặp nhau, rồi lại tự tìm lý do để tìm tới tận cửa, nữ nhân như vậy cũng có cái “đức hạnh” sao?  Đừng có chọc người ta cười a. “Tam thúc, ngươi cũng biết ta hiện tai công danh không có, bản thân cũng không thể làm quan, không có cái bình thê vị. Không có bình thê vị, vị kia chỉ có thể làm thiếp, được sao? Vương gia tính toán đem thứ nữ gả tới làm thiếp sao?”  Lời này của Dịch Vân Khanh có thể nói là giết chết tâm, Tam gia cùng Tam nương trên mặt cứng đờ.

Tam gia mặt trầm xuống, nói: “Vân Khanh nha, Huyện thừa phu nhân chính là thân tỷ tỷ của thứ nữ Vương gia đó.”

Dịch Vân Khanh không tỏ vẻ gì, bưng chén trà chậm rì rì uống: “Là thân tỷ tỷ thì thế nào?”

“Ngươi!” Tam gia lạnh mặt.

Tam nương phất phất cái khăn trong tay, giấu đi ý lạnh trong mắt: “Ai yêu, Vân Khanh nha, ngươi còn muốn đem thứ tiểu thư Vương gia lấy về chỉ để làm thiếp thôi sao? Bây giờ không còn được như ngày xưa, nếu còn tại Bình Dương phủ, đừng nói tới thứ nữ nhà giàu trong thôn, ngay cả nữ tử của quan huyện muốn ngươi thú về làm thiếp cũng phải thiên bái vạn tạ, nhưng hiện tại thì không còn như vậy nha. Không cần nói tới thân phận muội muội ruột thịt của Huyện thừa phu nhân, mà chỉ cần là nữ tử của phú gia trong thôn, ngươi cũng không thể đắc tội với người ta như vậy được!” Ý tại ngôn ngoại là đang nói Dịch Vân Khanh thú vị tiểu thư Vương gia này là đang trèo cao!

Dư thị tức giận, cười lạnh hỏi: “Tam thẩm nếu như thích vị tiểu thư Vương gia như vậy, sao lại không để cho Vân Xuân thú nàng? Vân Xuân cũng đã đến tuổi thành thân, vả lại Vân Xuân cũng chưa có thành thân, nàng gả vào đấy đường hoàng trở thành chính thê!”

Tam nương cứng đờ.

Tam thúc tức giận phất tay áo: “Đại tẩu, chúng ta cũng là một lòng vì Vân Khanh mà suy nghĩ. Thứ tiểu thư của Vương gia là một nữ tử tài mạo song toàn khó có thể có được, còn có thân tỷ tỷ làm Huyện thừa phu nhân, nói ra thì hôn sự này có gì không tốt sao?”

Tam nương vội phụ họa, cuối cùng đối với Dịch Vân Khanh nói: “Vân Khanh nha, thứ tiểu thư Vương gia chính là một nữ tử tài giỏi khó tìm, cũng không thể ủy khuất nàng chỉ để nàng làm thiếp được.”

Dịch Vân Khanh cười: “Tam thẩm, ta đồng ý thú nàng làm thiếp rồi sao?” Thú về làm thiếp hắn cũng không có đồng ý đâu, nghĩ sao mà ngồi đó thảo luận vị trí chính thê?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện