Đông Dương nổi giận. Người khác nghĩ như thế nào về y, y cũng mặc kệ, không muốn xen vào chuyện người ta nghĩ thế nào về mình, y cũng chỉ cần tâm không thẹn là được, nhưng bị  người chỉ vào mũi mắng chửi như này không phải là vấn đề có thể bỏ qua, đó là tôn nghiêm của y! Y mềm lòng, y thiện lương, nhưng không có nghĩa y không có điểm mấu chốt!

Dịch Vân Khanh vừa đi tới chỗ rẽ cũng vừa vặn nghe được, không chút nghĩ ngợi nhanh đi tới,  một cái tát hạ xuống khiến Dịch Thao ngã ngồi trên đất nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Hồi thần lại Dịch Thao ôm mặt khóc đến kinh thiên động địa. Tiếng khóc kinh động toàn bộ người Dịch gia, Liễu thị chạy tới, vừa thấy tình hình liền quỳ gối trước mặt Dịch Vân Khanh ôm lấy Dịch Thao đang khóc rung trời mà lau nước mắt.

Lão thái gia lão phu nhân xuất môn liền thấy Dịch Thao mặt ửng hồng khóc thật thảm, lão phu nhân liền thấy đau lòng. Đây chính là tằng tôn (chắt) của nàng!

Đại lão gia cùng Đại phu nhân tới, tới giúp Liễu thị dỗ hài tử, đoàn người quay vào trong phòng đóng cửa lại mà nói. Đại phu nhân liền nhanh đi theo Liễu thị cùng nhau dỗ đứa nhỏ, dù sao cũng là tôn tử của nàng, nàng có thể không thích Liễu thị, nhưng tôn tử thì lại khác.

Dịch Vân Khanh nhíu mày: “Để cho hắn khóc, không khóc không đau hắn không nhớ lâu được.”

Liễu thị nghe vậy, nước mắt càng nhiều, hiện tại liền khóc quỳ trước mặt Dịch Vân Khanh: “ Đại thiếu gia, Thao nhi là do thiếp sinh ra, nếu hắn có phạm phải sai lầm gì mong đại thiếu gia nể tình hắn trẻ người non dạ mà tha cho hắn lần này, có cái gì trách phạt thiếp xin chịu thay hắn.”

Liễu thị khóc khiến những người có liên quan cũng có chút đồng tình, nhất là lão phu nhân.

“Cái gì mà chịu thay hắn, Thao nhi là con của ngươi thì cũng là con của Vân Khanh, mau mau đứng lên. Đáng thương, con cái chính là tâm can của người làm mẹ, bình thường có rơi xuống một sợi tóc cũng đau nửa ngày. Đến đến, Thao nhi đến lão tổ mẫu xem xem nào, mau để cho lão tổ mẫu xem xem tiểu bảo bảo ngoan ngoãn của chúng ta nào.” Đem Dịch Thao ôm vào trong lòng, đối Dịch Vân Khanh nói: “ Vân Khanh này là ngươi không đúng, dù thế nào cũng không được đánh trẻ nhỏ, đứa  nhỏ cái gì không hiểu người có thể dạy cho hắn. Sao lại có thể ra tay hư thế? Thao nhi ở độ tuổi này là yếu ớt nhất, nếu đánh ra bệnh gì, thử xem người có đau lòng không!”

Tứ nương cũng đứng ra nói: “Đúng vậy, Vân Khanh, phụ tử thì sao lại ra tay đánh như vậy được.”

Dịch Vân Khanh liếc mắt, cười lạnh: “Tứ thúc mẫu, ta cũng là bất đắc dĩ. Thao nhi nhỏ như vậy nói năng tùy hứng, nếu không dậy cho hắn nhớ lâu sau này lớn lên liền vô pháp vô thiên.”

Tứ nương bị nói lại cũng không nói được gì.

Đại lão gia hỏi: “Thao nhi rốt cuộc đã nói gì?”

Dịch Vân Khanh nhìn Liễu thị, lạnh ý trong mắt làm cho Liễu thị run rẩy.

Lão phu nhân đã muốn nhịn không được tự hỏi Dịch Thao vẫn còn run rẩy, bị hỏi vào lần Dịch Thao ủy ủy khuất khuất chỉ vào Đông Dương. Lời nói đứt quãng lão phu nhân nghe không rõ, chỉ biết là Dịch Thao thấy Dịch Vân Khanh không trở về phòng, Liễu thị thương tâm, cho nên liền nhìn không được mà chạy tới mắng Đông Dương. Dịch Thao mắng cái gì, lão phu nhân đã không còn muốn để ý tới, nàng chỉ biết Dịch Vân Khanh vì thiếp thất mà đánh nhi tử của chính mình!  Lão thái gia lúc tuổi còn trẻ cũng có thiếp thất, lão phu nhân cũng từng trải qua loại tình huống này, vừa nghĩ tới phu quân vì thiếp thất mà trách đánh con của mình, trong lòng liền tức giận.”Vân Khanh nha, không phải nãi nãi nói ngươi, vì thiếp thất mà đánh Thao nhi, Thao nhi chính là con của ngươi!” Ngụ ý chính là Đông Dương là thiếp không đáng giá để Dịch Vân Khanh vì y mà trách đánh con của mình. Lẽ ra lão phu nhân cũng không phải là người hồ đồ, chính là nàng không thích Đông Dương, lúc này lại đau lòng Dịch Thao, tâm tình bất tri bất giác nghiêng về một phía.

Lão thái gia nhíu mày: “Đủ rồi, đừng nói cái gì thiếp không thiếp, Đông Dương là ân nhân Dịch gia! Đứa nhỏ nói sai thì phải chịu giáo huấn.”

Lão phu nhân trong lòng tức giận nộ khí, liền cãi lại: “Cái gì mà ân nhân, không có y Dịch gia chúng ta không sống nổi sao? Được dám làm dám chịu, một đứa nhỏ cái gì cũng không biết nói ra lời nào cũng xem là thật sao?”

Lão thái gia tức đến trừng mắt, không kiên nhẫn khoát tay nói: “Ta không nói với nữ nhân không hiểu chuyện như ngươi.” Tầm mắt chuyển tới Đông Dương nãy giờ vẫn không nói gì, hòa ái nói: “Đông Dương, Thao nhi trẻ người non dạ, lời của hắn người đừng để trong lòng, tay ngươi bị thương liền nghỉ ngơi thật tốt đừng để mệt mỏi.”

Lão phu nhân trong lòng bạo phát, nhìn Liễu thị, trong lòng lão thái gia giờ đã hoàn toàn nghiêng về phía Đông Dương.

Đông Dương nhìn một màn này, trong lòng cũng tức giận. Lão phu nhân nói dám làm dám chịu, y muốn hỏi một chút, y làm cái gì? Lão thái gia nói Dịch Thao trẻ người non dạ, đúng nha, trẻ người non dạ mà biết mắng ‘ hồ ly tinh, không biết xấu hổ, đồ đê tiện ‘, ‘ vô tri ‘ cũng thật đủ ‘ vô tri ‘ đó!

Thiện lương, nhường nhịn, không mang thù, chỉnh là đặc tính của người bị khi dễ sao? Lão phu nhân không muốn cùng lão thái gia tranh cãi, không vui liếc mắt nhìn Đông Dương, đối Dịch Vân Khanh nói: “Vân Khanh nha, Thao nhi ngươi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, thì cũng nên giúp mẫu thân của hắn đi.”

Dịch Vân Khanh cười như không cười gật đầu, lão phu nhân thấy hắn đáp ứng cũng liền đám người lui đi, đêm đó Dịch Vân Khanh về phòng Liễu thị, nhưng cũng chỉ là ghé qua, ngồi trên ghế nghe Liễu thị khóc lóc sướt mướt nửa ngày, chờ nàng khóc xong, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái liền vén tà áo đứng dậy, lưu lại câu “khóc xong thì đi ngủ sớm đi” rồi trở về phòng Đông Dương.

Điều này khiến Liễu thị tức đến suýt nữa ngất đi. Kì thật theo kế hoạch của nàng, Dịch Thao bị Dịch Vân Khanh đánh, sau lại khóc sướt mướt cầu tình, nghĩ như vậy sẽ đạt được kết quả.

Dịch Vân Khanh quay lại, thấy trong phòng Đông Dương đèn vẫn còn sáng, đẩy cửa tiến vào, hỏi: “Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?”

Đông Dương giương mắt: “Đang đợi đại thiếu gia.” Trên bàn bầy hai  món điểm tâm cùng một bầu rượu, hai bộ chén đũa cùng hai chén rượu, chính là đang chờ hắn.

Dịch Vân Khanh ngửi được hương vị bất đồng, run sợ ứng chiến. Ra vẻ thoải mái ngồi đối diện Đông Dương, bưng lên chén rượu đầy để dưới mũi ngửi ngửi, cười nói: “Còn nhớ rõ đêm thành thân năm năm về trước không? Uống chén rượu giao bôi, nhưng người không quen liền đem chén rượu đổ hết vào quần áo.”

“Ta không nhớ rõ.”

Dịch Vân Khanh nghẹn lời, đặt chén rượu xuống liễm mi. Hắn biết Đông Dương chuẩn bị nói gì, y nhường nhịn không phải vì y là người hồ đồ, y không thân thiết gì với gia đình này, với người ở đây, trừ bỏ Dịch Khiêm, những người còn lại chỉ cần y quay lưng là sẽ quên hết. Cho nên hắn mới là người ngu xuẩn, năm năm mới nhận ra điểm này.

Đông Dương đứng dậy lấy ra hộp gỗ, mở ra đưa cho Dịch Vân Khanh.”Đây là cỏ linh chi mà ta lần này vào núi tìm được, cũng phải hơn hai trăm năm, đại thiếu gia có thể lên trấn trên hoặc phủ thành đổi lấy tiền, rồi thuê hai cửa hàng hay xây nhà ở đều không phải là vấn đề.”

Dịch Vân Khanh cả kinh: “Chính là vì cỏ linh chi này mà bị thương?”

Đông Dương không đáp, tiếp tục nói: “Từ khi đến nơi đây, ta đã làm gì, trong lòng đại thiếu gia đều biết rõ, hơn nữa đổi lấy cỏ linh chi này ta chỉ cầu một việc.”

Dịch Vân Khanh tay đặt trên đùi không tự giác mà siết chặt, trong tâm nói “Đến rồi”, ánh mắt gắt gao nhìn vào người ngồi đối diện.

“Hòa ly4.”

4.Hòa ly: Ly hôn trong hòa bình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện