* * * * * * *
Sau ngày dạo chơi hôm đó, Mục Tuyết Y luôn cảm giác được tình cảm của mình đối với Chu Chẩm Nguyệt đã có một ít thay đổi.
Trước đây nàng biết rằng mình yêu Chu Chẩm Nguyệt, nhưng cảm xúc khi đó lại thiên về sự hổ thẹn và muốn bù đắp.
Vì thế nếu Chu Chẩm Nguyệt không nói tha thứ trước, nàng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô, cùng cô giữ một khoảng cách an toàn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nàng bắt đầu lưu luyến mọi thứ về Chu Chẩm Nguyệt.
Lưu luyến sự dịu dàng của cô, lưu luyến cô bảo vệ mình.
Ngay cả nhìn ngón tay đang cầm ly nước của cô, đều sẽ nhớ tới ngày đó cô nâng khuỷu tay mình đứng dậy.
Chỉ cần nàng nhớ tới liền cảm thấy như phát điên.
Mỗi buổi tối, Chu Chẩm Nguyệt vẫn sẽ ở bên giúp nàng xếp khối.
Hơn bảy ngàn mảnh tuy rằng rất nhiều, nhưng cũng không mất quá nhiều ngày để hoàn thành, Mục Tuyết Y cố tình làm chậm tiến độ, thậm chí còn nhân lúc Chu Chẩm Nguyệt mất tập trung mà lén lút đem mảnh ghép tháo dỡ.
Hai người cách rất gần.
Chu Chẩm Nguyệt ở sau lưng nàng, mỗi một lần hô hấp, mỗi một tiếng thở dài đều lọt vào bên tai nàng.
Đáng tiếc, dù nàng có cố kéo dài bao lâu, khối Lego hình lâu đài cũng chầm chậm được hoàn thành.
Mà thời gian...!cũng tới ngày thứ mười một.
Mục Tuyết Y không có liên lạc với Mục Như Tình, nàng biết người chị gái này sẽ không giơ cao đánh khẽ với nàng.
Miễn là chưa lấy được bảng báo giá, đến ngày thứ mười một, Mục Như Tình chắc chắn sẽ kể hết chuyện cho Chu Phong Niên nghe.
Lúc hai người chuẩn bị ăn sáng, ông lão vẫn chưa xuống lầu.
Mục Tuyết Y đoán được nguyên nhân.
Nàng để đũa xuống bàn, nhìn Chu Chẩm Nguyệt đang cúi đầu ăn trứng xào, trong mắt đầy vẻ thất thần.
Mục Tuyết Y: "A Nguyệt."
Chu Chẩm Nguyệt: "Hả?"
Mục Tuyết Y: "Bộ Lego...!hôm qua em xếp xong rồi."
Chu Chẩm Nguyệt: "Ừm."
Mục Tuyết Y: "Sau này liền đặt nó ở tầng cao nhất của giá sách đi, em xem qua, chỉ có nơi đó mới vừa."
Chu Chẩm Nguyệt: "Được."
Mục Tuyết Y: "Cách làm món trứng xào em cũng dạy cho đầu bếp nhà chị rồi, hôm nay là anh ta xào, chị cảm thấy thế nào?"
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Tạm ổn."
Mục Tuyết Y: "Trên đường đến công ty phải cẩn thận, buổi trưa chừa ít thời gian rảnh ngủ một giấc, đừng bỏ phí, phải chú ý cơ thể..."
"Biết rồi." Chu Chẩm Nguyệt đứng lên, nhặt cái áo khoác trên ghế, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Thường ngày chưa bao giờ thấy em dài dòng như vậy."
Mục Tuyết Y cố nén nước mắt, tỏ ra tươi cười: "Chị ở nhà nhiều ngày, hôm nay đột nhiên phải đi làm, em chỉ là...!có chút không nỡ..."
Chu Chẩm Nguyệt mặc áo khoác: "Đừng suy nghĩ nhiều, tối về nhà tôi mang một món quà cho em."
Mục Tuyết Y: "...!Cái...!cái đó là cái gì?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Buổi tối em sẽ biết."
Mục Tuyết Y muốn nói lại thôi.
Nàng không biết phải nói thế nào với Chu Chẩm Nguyệt, đêm nay lúc cô về nhà thì nàng có lẽ đã không còn ở đây nữa.
Nhìn Chu Chẩm Nguyệt đã ra ngoài, quản gia đợi sẵn ở góc cầu thang vội đi tới, cung kính cúi đầu trước Mục Tuyết Y: "Nhị tiểu thư Mục gia, lão gia mời cô đến phòng ông ấy một chuyến."
Vào giờ phút này, Mục Tuyết Y không có cảm giác thấp thỏm như trong tưởng tượng, trong lòng trái lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng cười nhạt: "Được."
Phòng của ông lão nằm trên tầng cao nhất có thể đón lấy ánh mặt trời, hành lang dẫn đến cũng tràn ngập ánh nắng.
Cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ.
Mục Tuyết Y vẫn lễ phép gõ cửa, chờ bên trong nói hai tiếng "Vào đi" nàng mới bước vào.
Trong phòng có rất nhiều giá sách, trên giá sách xếp đầy những quyển sách cổ có đường may màu trắng.
Ngoài những bộ ấm và tách trà trên bàn còn có một chiếc lư hương cổ điển nghi ngút khói xanh.
Chu Phong Niên ngồi trên ghế gỗ, hai tay xếp trên chiếc gậy, khuôn mặt không lộ vẻ gì.
Mục Tuyết Y chưa từng thấy nét mặt không hề cảm xúc của ông lão, trong ấn tượng ông lão luôn luôn là một trưởng bối thích cười.
Chu Phong Niên nghiêm nghị nói: "Ngồi."
Mục Tuyết Y rón rén ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh Chu Phong Niên, không dám nói lời nào.
Chu Phong Niên im lặng một hồi mới mở miệng: "Sáng sớm hôm nay, ông nhận được một email lạ."
Mục Tuyết Y vốn tưởng bản thân đã không còn căng thẳng, nhưng khi nghe Chu Phong Niên nói ra những câu này, nàng vẫn không tự chủ được căng thẳng toàn thân.
Chu Phong Niên: "Trong đó nói, tài liệu mật bị rò rỉ ba năm trước ở Chu thị có một phần trợ giúp từ con?"
Tay của Mục Tuyết Y bắt đầu run rẩy.
Chu Phong Niên nâng mắt, mi tâm hơi nhíu: "...!Sao con lại bất cẩn như vậy?"
Mục Tuyết Y sửng sốt.
Câu hỏi này quá mức ngoài ý muốn, nàng nghe lại không hiểu ý tứ của nó là gì.
Chu Phong Niên thở dài trầm trọng: "Ông đã cử người đi điều tra xem ai là người gửi email, sau khi tìm được, ông sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ngọn nguồn chuyện này.
Con cần phải thận trọng hơn, lần này ông có thể giúp con, lần sau chưa chắc tay của ông có thể vươn dài như thế."
Mục Tuyết Y khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói không khống chế được run rẩy: "Ông, ông đã biết..."
Chu Phong Niên vuốt nhẹ cây gậy, nhẫn ngọc trên ngón trỏ cùng gậy ma sát với nhau tạo ra tiếng sàn sạt.
Chòm râu của ông cong lên, như là đang cười: "Đã sớm biết.
Ba năm trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông sao lại không tìm hiểu.
Nếu như ông đã muốn điều tra mọi chuyện rõ ràng, mấy đứa nhóc con này, có bản lĩnh gì che giấu được?"
Mục Tuyết Y ngây người trong vài giây.
Lát sau, nàng mới run rẩy mở lời: "Vậy thì...!ông đều biết, còn cho phép...!cho phép con quay về..."
Chu Phong Niên vuốt vuốt chòm râu, cười nói: "Nói thật, ba năm trước ông rõ trắng đen thì xác thực từng không hài lòng con.
Nhưng sau đó tìm hiểu kỹ hơn, mới biết được Nhị tiểu thư nhà họ Mục đã trải qua cái gì.
Con có ba và chị gái như thế, cũng không thể trách con."
"Huống chi..." Chu Phong Niên lại thở dài: "Nguyệt Nha Nhi nó...!có tình cảm sâu đậm với con như vậy."
Mục Tuyết Y nhéo góc áo của mình.
Trà đã pha xong, ùng ục sủi bọt khí.
Chu Phong Niên lật một tách trà đặt ở trước mặt nàng, rót trà nóng cho nàng: "Hôm nay còn rất nhiều thời gian, con có hứng thú nghe những chuyện sau khi con bỏ đi chứ?"
Mục Tuyết Y nhéo đến sắp rách góc áo.
Chu Phong Niên cười khẽ: "Dám nghe sao?"
Mục Tuyết Y hít một hơi thật sâu.
Quá khứ ba năm qua đi, dù nàng có trốn tránh thế nào, Chu Chẩm Nguyệt cũng đã chân chính trải qua.
Nếu như cô đã có dũng khí đối mặt, vậy nàng...! cũng nên có chút can đảm đi tìm hiểu.
Cổ họng nàng run run: "Ông nói đi ạ."
Chu Phong Niên chậm rãi kể: "Lần trước ông kể cho con về vụ tai nạn, chúng ta nói tiếp ở đó."
"Sau tai nạn giao thông ba năm trước, nó phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ròng rã một tháng.
Phổi bị tổn thương nghiêm trọng, khí quản bị giãn ra, lúc đó đối với nó mà nói hô hấp là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Nó không nói được câu hoàn chỉnh, mới nói được phân nửa đã bị ho sặc sụa, nghiêm trọng thì có thể ho ra máu.
Nhưng trong những ngày đó, nó luôn kiên trì lặp lại một câu nói."
"Nó nói: Con muốn gặp em ấy."
"Ông có thể làm gì được chứ?" Ánh mắt hồi tưởng của Chu Phong Niên tràn ngập bất lực: "Ông biết con lừa nó, nhưng nó lại không thể rời bỏ con.
Ông đã cố gắng liên lạc với con bằng mọi cách, nhưng cho dù mạng lưới của ông có rộng đến đâu, thủ đoạn cao thâm đến nhường nào, con có ý định tránh né, ông cũng không thể làm gì khác được."
Mục Tuyết Y nhớ lại, chính mình ngày ấy chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn, có mấy ngày hoặc mấy tháng liên tiếp cũng không có sạc điện thoại.
Chu Phong Niên lại rót một tách trà: "Sau đó nó hồi phục rất tốt, ông nghĩ rằng chuyện này cũng đã qua, nhưng ông nghĩ quá đơn giản rồi.
Có một lần ông phát hiện nó uống Paroxetine, Paroxetine là thuốc điều trị trầm cảm, ông ngay lập tức gọi người điều tra, mới biết nó luôn đi khám bác sĩ tâm lý."
"Lúc đó ông có tới tìm bác sĩ tâm lý của nó xem bệnh án.
Trong hồ sơ có một đoạn đối thoại chi tiết, có thể nói là chi tiết, nhưng cũng không phải.
Bởi vì từ đầu tới cuối, nó chỉ lặp lại năm chữ giống nhau."
"Tôi rất nhớ em ấy."
Mục Tuyết Y run tay, hất đổ tách trà trước mặt.
Trà nóng văng lên giày của nàng, nàng lại không nhúc nhích tí nào.
Chu Phong Niên cầm tờ giấy đưa cho nàng, cười hòa ái: "Đừng lo lắng, sau khi con quay về, nó cũng không tiếp tục đi khám bác sĩ tâm lý nữa."
Mục Tuyết Y nhận lấy tờ giấy, không nói một lời.
Chu Phong Niên sờ sờ ria mép, nheo mắt: "Nhắc mới nhớ, khi ông còn trẻ cũng rất yêu bà nội của Nguyệt Nha Nhi.
Ông cho rằng đó đã là đoạn tình yêu nồng thắm nhất, không nghĩ tới khi tuổi xế chiều, đứa cháu gái này lại khiến cho ông mở mang tầm mắt.
Lần đầu tiên ông được biết, hóa ra một người có thể nhớ nhung một người thành dáng vẻ yêu đến chết mới thôi."
Nghe được mấy chữ "Yêu đến chết mới thôi", Mục Tuyết Y nhớ lại kết thúc của Chu Chẩm Nguyệt ở kiếp trước.
Trái tim truyền đến một trận nghẹt thở đau nhói.
Ngay sau đó, Chu Phong Niên kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện đã xảy ra trong ba năm qua, từng chuyện một, chuyện gì ông nhớ qua đều kể một lần.
Ví dụ như, ngày nào Chu Chẩm Nguyệt cũng đến McDonalds đặt một suất đồ ăn trẻ em, chỉ đặt chứ không ăn, cũng không ai biết nguyên nhân.
Lại ví dụ như, cô bị mất ngủ trầm trọng.
Suốt ba năm, cô chưa hề cười lấy một lần.
Từ sáng sớm nói đến buổi trưa, rồi lại từ buổi trưa nói đến xế chiều.
Ròng rã một ngày, Mục Tuyết Y dường như đã sống trong đoạn ký ức kia.
Đoạn ký ức kia, Chu Chẩm Nguyệt rõ ràng đã mất đi nàng, nhưng từng li từng tí, tất cả đều có hình bóng của nàng trong đó.
Chạng vạng, mặt trời đã biến mất khỏi đường chân trời.
Kết thúc cuộc nói chuyện, ông lão đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quan tâm nói: "Mà này, con còn nhớ mấy bao lì xì ông đưa cho con không?"
Mục Tuyết Y gật đầu.
Chu Phong Niên: "Thật ra là Nguyệt Nha Nhi dặn ông đưa cho con.
Con đó, tính tình cứng đầu không chịu xài tiền của nó, nó lại sợ con oan ức, liền nghĩ cách cho ông tặng con.
Nó nói, nếu ông lấy thân phận trưởng bối đưa cho con, con còn có thể nguyện ý tiêu xài."
Ông lão vỗ vỗ tay của Mục Tuyết Y, lời nói tha thiết: "Nha đầu, nghe ông dặn này, không nên phân chia rõ ràng với nó, con càng muốn độc lập, nó lại càng không có cảm giác an toàn.
Có lúc mắc nợ lẫn nhau không phải là chuyện gì xấu, giữa người với người, chung quy vẫn phải có một ít ràng buộc mới tốt."
Con mắt của nàng đỏ hoe, vâng một tiếng.
Chu Phong Niên: "Được rồi không nói nữa, nó sắp về nhà rồi.
Chuyện hôm nay ông kể cho con đừng nên nói lại cho nó, hiểu chứ?"
Mục Tuyết Y: "Vâng ạ."
Chu Phong Niên lại mềm giọng: "Còn có, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, ông vẫn thương yêu con như trước.
Chuyện hai đứa ông rất đồng ý, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Mục Tuyết Y nghẹn ngào nói: "Cảm ơn...!cảm ơn ông..."
Bọn họ vẫn đang nói chuyện, bỗng nghe thấy giọng của Tiểu Ngải vọng lại từ ngoài sân: "Nhị tiểu thư— Nhị tiểu thư—"
Chu Phong Niên cười khúc khích: "Vừa nhắc nó đã về." Ông lão dùng gậy chỉ vào ban công: "Nó hình như đang tìm con, con qua xem rốt cục là có chuyện gì."
Mục Tuyết Y vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, chạy đến một góc ban công nhìn xuống dưới.
Trong sân rơi đầy lá rụng, Tiểu Ngải vừa đậu xe vào gara, cửa sắt đang nặng nề nâng lên.
Mà Chu Chẩm Nguyệt đứng ở bên cạnh, bên môi ngậm lấy một nụ cười nhạt nhòa.
Trông thấy Mục Tuyết Y thò đầu ra từ ban công, Chu Chẩm Nguyệt ra hiệu từ phía xa: "Nhìn xuống."
Đôi mắt Mục Tuyết Y khẽ đảo, nhìn thấy món quà mà buổi sáng Chu Chẩm Nguyệt đã nói.
Một chiếc xe đạp màu hồng nhạt đậu trên một con đường đầy lá khô.
Kế bên tay lái có hai cái kính chiếu hậu rất dễ thương, trên kính chiếu hậu còn được thắt một chiếc nơ to hình con bướm làm bằng ruy băng màu đỏ.
Hai tay Chu Chẩm Nguyệt buông thõng bên hông, cô giơ lên hai ngón tay, trong đó đang cầm lấy một chiếc mũ bảo hiểm hồng phấn như cho trẻ em cùng màu với xe đạp..
Sau ngày dạo chơi hôm đó, Mục Tuyết Y luôn cảm giác được tình cảm của mình đối với Chu Chẩm Nguyệt đã có một ít thay đổi.
Trước đây nàng biết rằng mình yêu Chu Chẩm Nguyệt, nhưng cảm xúc khi đó lại thiên về sự hổ thẹn và muốn bù đắp.
Vì thế nếu Chu Chẩm Nguyệt không nói tha thứ trước, nàng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô, cùng cô giữ một khoảng cách an toàn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nàng bắt đầu lưu luyến mọi thứ về Chu Chẩm Nguyệt.
Lưu luyến sự dịu dàng của cô, lưu luyến cô bảo vệ mình.
Ngay cả nhìn ngón tay đang cầm ly nước của cô, đều sẽ nhớ tới ngày đó cô nâng khuỷu tay mình đứng dậy.
Chỉ cần nàng nhớ tới liền cảm thấy như phát điên.
Mỗi buổi tối, Chu Chẩm Nguyệt vẫn sẽ ở bên giúp nàng xếp khối.
Hơn bảy ngàn mảnh tuy rằng rất nhiều, nhưng cũng không mất quá nhiều ngày để hoàn thành, Mục Tuyết Y cố tình làm chậm tiến độ, thậm chí còn nhân lúc Chu Chẩm Nguyệt mất tập trung mà lén lút đem mảnh ghép tháo dỡ.
Hai người cách rất gần.
Chu Chẩm Nguyệt ở sau lưng nàng, mỗi một lần hô hấp, mỗi một tiếng thở dài đều lọt vào bên tai nàng.
Đáng tiếc, dù nàng có cố kéo dài bao lâu, khối Lego hình lâu đài cũng chầm chậm được hoàn thành.
Mà thời gian...!cũng tới ngày thứ mười một.
Mục Tuyết Y không có liên lạc với Mục Như Tình, nàng biết người chị gái này sẽ không giơ cao đánh khẽ với nàng.
Miễn là chưa lấy được bảng báo giá, đến ngày thứ mười một, Mục Như Tình chắc chắn sẽ kể hết chuyện cho Chu Phong Niên nghe.
Lúc hai người chuẩn bị ăn sáng, ông lão vẫn chưa xuống lầu.
Mục Tuyết Y đoán được nguyên nhân.
Nàng để đũa xuống bàn, nhìn Chu Chẩm Nguyệt đang cúi đầu ăn trứng xào, trong mắt đầy vẻ thất thần.
Mục Tuyết Y: "A Nguyệt."
Chu Chẩm Nguyệt: "Hả?"
Mục Tuyết Y: "Bộ Lego...!hôm qua em xếp xong rồi."
Chu Chẩm Nguyệt: "Ừm."
Mục Tuyết Y: "Sau này liền đặt nó ở tầng cao nhất của giá sách đi, em xem qua, chỉ có nơi đó mới vừa."
Chu Chẩm Nguyệt: "Được."
Mục Tuyết Y: "Cách làm món trứng xào em cũng dạy cho đầu bếp nhà chị rồi, hôm nay là anh ta xào, chị cảm thấy thế nào?"
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Tạm ổn."
Mục Tuyết Y: "Trên đường đến công ty phải cẩn thận, buổi trưa chừa ít thời gian rảnh ngủ một giấc, đừng bỏ phí, phải chú ý cơ thể..."
"Biết rồi." Chu Chẩm Nguyệt đứng lên, nhặt cái áo khoác trên ghế, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Thường ngày chưa bao giờ thấy em dài dòng như vậy."
Mục Tuyết Y cố nén nước mắt, tỏ ra tươi cười: "Chị ở nhà nhiều ngày, hôm nay đột nhiên phải đi làm, em chỉ là...!có chút không nỡ..."
Chu Chẩm Nguyệt mặc áo khoác: "Đừng suy nghĩ nhiều, tối về nhà tôi mang một món quà cho em."
Mục Tuyết Y: "...!Cái...!cái đó là cái gì?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Buổi tối em sẽ biết."
Mục Tuyết Y muốn nói lại thôi.
Nàng không biết phải nói thế nào với Chu Chẩm Nguyệt, đêm nay lúc cô về nhà thì nàng có lẽ đã không còn ở đây nữa.
Nhìn Chu Chẩm Nguyệt đã ra ngoài, quản gia đợi sẵn ở góc cầu thang vội đi tới, cung kính cúi đầu trước Mục Tuyết Y: "Nhị tiểu thư Mục gia, lão gia mời cô đến phòng ông ấy một chuyến."
Vào giờ phút này, Mục Tuyết Y không có cảm giác thấp thỏm như trong tưởng tượng, trong lòng trái lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng cười nhạt: "Được."
Phòng của ông lão nằm trên tầng cao nhất có thể đón lấy ánh mặt trời, hành lang dẫn đến cũng tràn ngập ánh nắng.
Cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ.
Mục Tuyết Y vẫn lễ phép gõ cửa, chờ bên trong nói hai tiếng "Vào đi" nàng mới bước vào.
Trong phòng có rất nhiều giá sách, trên giá sách xếp đầy những quyển sách cổ có đường may màu trắng.
Ngoài những bộ ấm và tách trà trên bàn còn có một chiếc lư hương cổ điển nghi ngút khói xanh.
Chu Phong Niên ngồi trên ghế gỗ, hai tay xếp trên chiếc gậy, khuôn mặt không lộ vẻ gì.
Mục Tuyết Y chưa từng thấy nét mặt không hề cảm xúc của ông lão, trong ấn tượng ông lão luôn luôn là một trưởng bối thích cười.
Chu Phong Niên nghiêm nghị nói: "Ngồi."
Mục Tuyết Y rón rén ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh Chu Phong Niên, không dám nói lời nào.
Chu Phong Niên im lặng một hồi mới mở miệng: "Sáng sớm hôm nay, ông nhận được một email lạ."
Mục Tuyết Y vốn tưởng bản thân đã không còn căng thẳng, nhưng khi nghe Chu Phong Niên nói ra những câu này, nàng vẫn không tự chủ được căng thẳng toàn thân.
Chu Phong Niên: "Trong đó nói, tài liệu mật bị rò rỉ ba năm trước ở Chu thị có một phần trợ giúp từ con?"
Tay của Mục Tuyết Y bắt đầu run rẩy.
Chu Phong Niên nâng mắt, mi tâm hơi nhíu: "...!Sao con lại bất cẩn như vậy?"
Mục Tuyết Y sửng sốt.
Câu hỏi này quá mức ngoài ý muốn, nàng nghe lại không hiểu ý tứ của nó là gì.
Chu Phong Niên thở dài trầm trọng: "Ông đã cử người đi điều tra xem ai là người gửi email, sau khi tìm được, ông sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ngọn nguồn chuyện này.
Con cần phải thận trọng hơn, lần này ông có thể giúp con, lần sau chưa chắc tay của ông có thể vươn dài như thế."
Mục Tuyết Y khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói không khống chế được run rẩy: "Ông, ông đã biết..."
Chu Phong Niên vuốt nhẹ cây gậy, nhẫn ngọc trên ngón trỏ cùng gậy ma sát với nhau tạo ra tiếng sàn sạt.
Chòm râu của ông cong lên, như là đang cười: "Đã sớm biết.
Ba năm trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông sao lại không tìm hiểu.
Nếu như ông đã muốn điều tra mọi chuyện rõ ràng, mấy đứa nhóc con này, có bản lĩnh gì che giấu được?"
Mục Tuyết Y ngây người trong vài giây.
Lát sau, nàng mới run rẩy mở lời: "Vậy thì...!ông đều biết, còn cho phép...!cho phép con quay về..."
Chu Phong Niên vuốt vuốt chòm râu, cười nói: "Nói thật, ba năm trước ông rõ trắng đen thì xác thực từng không hài lòng con.
Nhưng sau đó tìm hiểu kỹ hơn, mới biết được Nhị tiểu thư nhà họ Mục đã trải qua cái gì.
Con có ba và chị gái như thế, cũng không thể trách con."
"Huống chi..." Chu Phong Niên lại thở dài: "Nguyệt Nha Nhi nó...!có tình cảm sâu đậm với con như vậy."
Mục Tuyết Y nhéo góc áo của mình.
Trà đã pha xong, ùng ục sủi bọt khí.
Chu Phong Niên lật một tách trà đặt ở trước mặt nàng, rót trà nóng cho nàng: "Hôm nay còn rất nhiều thời gian, con có hứng thú nghe những chuyện sau khi con bỏ đi chứ?"
Mục Tuyết Y nhéo đến sắp rách góc áo.
Chu Phong Niên cười khẽ: "Dám nghe sao?"
Mục Tuyết Y hít một hơi thật sâu.
Quá khứ ba năm qua đi, dù nàng có trốn tránh thế nào, Chu Chẩm Nguyệt cũng đã chân chính trải qua.
Nếu như cô đã có dũng khí đối mặt, vậy nàng...! cũng nên có chút can đảm đi tìm hiểu.
Cổ họng nàng run run: "Ông nói đi ạ."
Chu Phong Niên chậm rãi kể: "Lần trước ông kể cho con về vụ tai nạn, chúng ta nói tiếp ở đó."
"Sau tai nạn giao thông ba năm trước, nó phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ròng rã một tháng.
Phổi bị tổn thương nghiêm trọng, khí quản bị giãn ra, lúc đó đối với nó mà nói hô hấp là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Nó không nói được câu hoàn chỉnh, mới nói được phân nửa đã bị ho sặc sụa, nghiêm trọng thì có thể ho ra máu.
Nhưng trong những ngày đó, nó luôn kiên trì lặp lại một câu nói."
"Nó nói: Con muốn gặp em ấy."
"Ông có thể làm gì được chứ?" Ánh mắt hồi tưởng của Chu Phong Niên tràn ngập bất lực: "Ông biết con lừa nó, nhưng nó lại không thể rời bỏ con.
Ông đã cố gắng liên lạc với con bằng mọi cách, nhưng cho dù mạng lưới của ông có rộng đến đâu, thủ đoạn cao thâm đến nhường nào, con có ý định tránh né, ông cũng không thể làm gì khác được."
Mục Tuyết Y nhớ lại, chính mình ngày ấy chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn, có mấy ngày hoặc mấy tháng liên tiếp cũng không có sạc điện thoại.
Chu Phong Niên lại rót một tách trà: "Sau đó nó hồi phục rất tốt, ông nghĩ rằng chuyện này cũng đã qua, nhưng ông nghĩ quá đơn giản rồi.
Có một lần ông phát hiện nó uống Paroxetine, Paroxetine là thuốc điều trị trầm cảm, ông ngay lập tức gọi người điều tra, mới biết nó luôn đi khám bác sĩ tâm lý."
"Lúc đó ông có tới tìm bác sĩ tâm lý của nó xem bệnh án.
Trong hồ sơ có một đoạn đối thoại chi tiết, có thể nói là chi tiết, nhưng cũng không phải.
Bởi vì từ đầu tới cuối, nó chỉ lặp lại năm chữ giống nhau."
"Tôi rất nhớ em ấy."
Mục Tuyết Y run tay, hất đổ tách trà trước mặt.
Trà nóng văng lên giày của nàng, nàng lại không nhúc nhích tí nào.
Chu Phong Niên cầm tờ giấy đưa cho nàng, cười hòa ái: "Đừng lo lắng, sau khi con quay về, nó cũng không tiếp tục đi khám bác sĩ tâm lý nữa."
Mục Tuyết Y nhận lấy tờ giấy, không nói một lời.
Chu Phong Niên sờ sờ ria mép, nheo mắt: "Nhắc mới nhớ, khi ông còn trẻ cũng rất yêu bà nội của Nguyệt Nha Nhi.
Ông cho rằng đó đã là đoạn tình yêu nồng thắm nhất, không nghĩ tới khi tuổi xế chiều, đứa cháu gái này lại khiến cho ông mở mang tầm mắt.
Lần đầu tiên ông được biết, hóa ra một người có thể nhớ nhung một người thành dáng vẻ yêu đến chết mới thôi."
Nghe được mấy chữ "Yêu đến chết mới thôi", Mục Tuyết Y nhớ lại kết thúc của Chu Chẩm Nguyệt ở kiếp trước.
Trái tim truyền đến một trận nghẹt thở đau nhói.
Ngay sau đó, Chu Phong Niên kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện đã xảy ra trong ba năm qua, từng chuyện một, chuyện gì ông nhớ qua đều kể một lần.
Ví dụ như, ngày nào Chu Chẩm Nguyệt cũng đến McDonalds đặt một suất đồ ăn trẻ em, chỉ đặt chứ không ăn, cũng không ai biết nguyên nhân.
Lại ví dụ như, cô bị mất ngủ trầm trọng.
Suốt ba năm, cô chưa hề cười lấy một lần.
Từ sáng sớm nói đến buổi trưa, rồi lại từ buổi trưa nói đến xế chiều.
Ròng rã một ngày, Mục Tuyết Y dường như đã sống trong đoạn ký ức kia.
Đoạn ký ức kia, Chu Chẩm Nguyệt rõ ràng đã mất đi nàng, nhưng từng li từng tí, tất cả đều có hình bóng của nàng trong đó.
Chạng vạng, mặt trời đã biến mất khỏi đường chân trời.
Kết thúc cuộc nói chuyện, ông lão đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quan tâm nói: "Mà này, con còn nhớ mấy bao lì xì ông đưa cho con không?"
Mục Tuyết Y gật đầu.
Chu Phong Niên: "Thật ra là Nguyệt Nha Nhi dặn ông đưa cho con.
Con đó, tính tình cứng đầu không chịu xài tiền của nó, nó lại sợ con oan ức, liền nghĩ cách cho ông tặng con.
Nó nói, nếu ông lấy thân phận trưởng bối đưa cho con, con còn có thể nguyện ý tiêu xài."
Ông lão vỗ vỗ tay của Mục Tuyết Y, lời nói tha thiết: "Nha đầu, nghe ông dặn này, không nên phân chia rõ ràng với nó, con càng muốn độc lập, nó lại càng không có cảm giác an toàn.
Có lúc mắc nợ lẫn nhau không phải là chuyện gì xấu, giữa người với người, chung quy vẫn phải có một ít ràng buộc mới tốt."
Con mắt của nàng đỏ hoe, vâng một tiếng.
Chu Phong Niên: "Được rồi không nói nữa, nó sắp về nhà rồi.
Chuyện hôm nay ông kể cho con đừng nên nói lại cho nó, hiểu chứ?"
Mục Tuyết Y: "Vâng ạ."
Chu Phong Niên lại mềm giọng: "Còn có, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, ông vẫn thương yêu con như trước.
Chuyện hai đứa ông rất đồng ý, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Mục Tuyết Y nghẹn ngào nói: "Cảm ơn...!cảm ơn ông..."
Bọn họ vẫn đang nói chuyện, bỗng nghe thấy giọng của Tiểu Ngải vọng lại từ ngoài sân: "Nhị tiểu thư— Nhị tiểu thư—"
Chu Phong Niên cười khúc khích: "Vừa nhắc nó đã về." Ông lão dùng gậy chỉ vào ban công: "Nó hình như đang tìm con, con qua xem rốt cục là có chuyện gì."
Mục Tuyết Y vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, chạy đến một góc ban công nhìn xuống dưới.
Trong sân rơi đầy lá rụng, Tiểu Ngải vừa đậu xe vào gara, cửa sắt đang nặng nề nâng lên.
Mà Chu Chẩm Nguyệt đứng ở bên cạnh, bên môi ngậm lấy một nụ cười nhạt nhòa.
Trông thấy Mục Tuyết Y thò đầu ra từ ban công, Chu Chẩm Nguyệt ra hiệu từ phía xa: "Nhìn xuống."
Đôi mắt Mục Tuyết Y khẽ đảo, nhìn thấy món quà mà buổi sáng Chu Chẩm Nguyệt đã nói.
Một chiếc xe đạp màu hồng nhạt đậu trên một con đường đầy lá khô.
Kế bên tay lái có hai cái kính chiếu hậu rất dễ thương, trên kính chiếu hậu còn được thắt một chiếc nơ to hình con bướm làm bằng ruy băng màu đỏ.
Hai tay Chu Chẩm Nguyệt buông thõng bên hông, cô giơ lên hai ngón tay, trong đó đang cầm lấy một chiếc mũ bảo hiểm hồng phấn như cho trẻ em cùng màu với xe đạp..
Danh sách chương