"Cô......" Lục Văn Bân không ngờ rằng Vân Khuynh lại dám nói với cô ta những lời này, sắc mặt bỗng dưng trầm lặng xuống, trong mắt anh ta cuộn lên ngọn lửa giận dữ: "Vân Khuynh, tôi niệm tình cô là chị của Liễu nhi, niệm tình cô đã cống hiến cho Lục gia chúng tôi mấy ngày nay, nên mới cùng cô thương lượng cho thật tốt, cô đừng không biết xấu hổ nhé!"

"Chị à?" Vân Khuynh lạnh lùng cười lên tiếng: "Nếu cô ta coi tôi là chị, thì đã không làm những chuyện ô uế bại hoại đến hôn nhân của tôi như vậy, nếu như anh niệm tình tôi đã từng có nửa phần đối xử tốt với Lục gia, thì đã không đưa cô ta vào nhà ép tôi ly hôn!"

"Là các người đã ám kết tạo ra bào thai, bội bạc phụ nghĩa! Lại còn có hảo ý liên kết lại ức hiếp và nhục mạ tôi, bức ép tôi, người không biết xấu hổ, rốt cuộc là ai đây?"

Ban đầu, chả phải Lục Văn Bân đã bày ra bộ mặt nhất định phải cưới cô ta cho bằng được và xin cô ta hãy gã cho anh ta đấy sao? Mà bây giờ giống như Vân Khuynh cô ta mặt dày cứ đeo bám Lục Văn Bân không bằng!

Lòng người, sao lại có thể bỉ ổi đến như vậy?!

Đối mặt với sự chất vấn của Vân Khuynh, Lục Văn Bân như lặng câm không thốt thành lời.

Ban đầu anh ta cưới Vân Khuynh, vốn dĩ đã mang trong lòng ý đồ cực kỳ quan trọng.

Vả lại nguy cơ của Lục thị vẫn chưa được giải quyết triệt để, anh ta vốn dĩ muốn đợi Vân Khuynh giúp đỡ công ty kiếm thêm một số vốn rồi mới nói chuyện......

Lúc này đề nghị ly hôn, quả thực có hơi hấp tấp tí.

Nhưng mà Dương Liễu đã tự mình trở về đây, lại còn nói đã nhận được lời hứa của ba mẹ Vân gia, chắc chắn sẽ lấy được tiền giúp đỡ Lục gia.

Anh ta đành phơi bày sự việc ra với Vân Khuynh thôi!

Anh ta luôn nghĩ rằng tính cách Vân Khuynh nhẹ nhàng đằm thắm, chỉ cần Lục gia và anh ta bày tỏ thái độ kiên quyết chút xíu, cô ta sẽ chịu thỏa hiệp.

Chả phải cô ta nhỏ giờ lúc nào cũng phải luôn thỏa hiệp với Dương Liễu và Vân gia sao?

Nhưng sự thật đã chứng minh anh ta đã đánh giá thấp về Vân Khuynh!

Cô ta quả nhiên muốn lấy việc ly hôn gán cho anh ta tội ngoại tình trong hôn nhân, lại còn vạch kế hoạch phân chia tài sản nữa?

Kế hoạch phân chia như thế này, dường như muốn ép anh ta tay trắng rời khỏi nhà không bằng!

Vả lại, nếu để cho cô ta đem hết của hồi môn và số tiền đầu tư 100 triệu ấy đi, chi bằng ép Lục gia vào con đường phá sản sao?

Sắc mặt của Lục Văn Bân trở nên đen trầm xuống......

"Chị ơi, chị......làm sao có thể nói lên những lời như thế?"

Cả người Dương Liễu co rút vào lòng Lục Văn Bân, trong đôi mắt trào ra hai hàng nước mắt đầy "uất ức": "Em vừa mới giải thích với chị rồi mà, đứa con này, là ngoài ý muốn thôi......"

"Vả lại, em lúc nào cũng rất kính trọng chị, nhưng em hoàn toàn không ngờ rằng, chị lại là người như thế này, chị không muốn tác thành em và Bân thì thôi, sao lại còn muốn Bân trắng tay rời nhà chứ? Chả nhẽ lúc đầu chị lấy Bân, là bởi vì tiền Lục gia sao?"

Lời nói trong có vẻ rũ rượi, nhưng lại như con dao đâm thẳng vào người của Vân Khuynh vậy!

Cao Thúy Lan bỗng trở mặt dữ tợn quát lên: "Con tiện tỳ không biết xấu hổ! Muốn lấy tiền của con trai tôi à? Đừng nằm mơ! Một cắc chúng tôi cũng không cho cô! Cô tốt hết là nên biết thân phận mình, còn không thì......"

Còn không thì sao? Cao Thúy Lan vẫn chưa nói dứt.

Thì đã thấy Vân Khuynh nhấc điện thoại lên, "tách tách" bấm chụp hình liên hồi.

Lục Văn Bân ôm chằm lấy bà bầu Dương Liễu, màn khó coi vương nanh múa vuốt của Cao Thúy Lan, tất cả đều bị chụp hình lại.

Mọi người ai cũng đều sững sờ.

Lập tức

"Con tiện tỳ đáng chết kia, ngươi chụp cái gì thế?" Cao Thúy Lan điên tiếc xông lên giật lấy chiếc điện thoại trên tay của Vân Khuynh.

Hiển nhiên biết rằng, đây là chứng cứ rất bất lợi với Lục gia!

Vân Khuynh không dễ gì để Cao Thúy Lan giật lấy điện thoại được, cô ta bỗng chốc né sang một bên, lập tức cả người Cao Thúy Lan bị té nhào xuống đất, trong như cẩu cạp đất vậy!

Vân Khuynh nhanh chóng lợi dụng thời cơ này, chuyển những bức hình vào ổ đĩa trên mạng.

Cao Thúy Lan đau nghiến răng, nhanh chóng bò dậy, hổn hển nhớn nhát hô lớn: "Vân Khuynh, cô dám đối xử với tôi như vậy à? Cô sẽ hối hận thôi!"

Nói rồi, bà ta xông ra ngoài cửa hô lớn: "đều chết cả rồi sao? Hãy mau vào đây cho tôi, hãy bắt lấy con tiểu tiện tỳ này lại, Cao Thúy Lan ta sống hơn nửa đời người rồi, chưa thấy ai dám ngạo mạn trước mặt ta như thế!"

Bên ngoài lập tức có bốn người vệ sĩ cao to bước vào nhà, bọn họ đều là những người Lục gia nuôi dưỡng, đương nhiên là sẽ nghe theo lời của Cao Thúy Lan rồi.

"Bác gái, xin bác đừng giận, chị ấy chỉ là nhất thời không chấp nhận được con và Bân ở với nhau thôi, lại còn có con với nhau nữa, con nghĩ sớm muộn gì chị ta cũng sẽ thông suốt thôi, chị ta dù sao cũng là chị của con, là con gái ruột của ba mẹ con, xin bác đừng so đo với chị ấy nữa......"

Dương Liễu lại giả vờ khuyên Cao Thúy Lan.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Cao Thúy Lan là người không bao giờ chịu sự thiệt thòi, sẽ không thể nghe theo lời khuyên của cô.

Quả nhiên, Cao Thúy Lan đã quay đầu lại nhìn cô và nói: "Dương Liễu, con đừng nói thay con tiểu tiện tỳ này nữa, con xem nó là chị, nghĩ thay tâm trạng của nó, nhưng nó có coi con là em gái không? Có nghĩ cho con không? Bụng con đã lớn thế rồi, nếu vẫn không làm đám cưới với Văn Bân nữa, chả nhẽ muốn đứa cháu bảo bối của bác trở thành đứa con riêng sao? Bác tuyệt đối không chấp nhận!"

"Bác thấy tiểu tiện tỳ này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đây, hôm nay bác sẽ thay mặt Vân gia giáo huấn con tiểu tiện tỳ này cho thật tốt đây!"

Bà ta nói với những vệ sĩ vừa mới bước vào: "còn không mau chóng bắt lấy cô ta!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện