Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu vào khu rừng cây hoa đào này, những cánh hoa đào hồng nho lần lượt như cơn mưa rì rào rơi xuống, ngay cả gió cũng khiến người ta say mê đến thế, càng huống chi rằng người yêu đang ôm trong lòng? Tâm trạng của Hoắc Nhất Hàng vui mừng đấy, ở cái không gian rộng rãi như thế, cơ thể càng tự do hơn, anh đương nhiên không hề do dự lựa chọn đem nhiệt tình của mình đều chăm chú lên người của Vân Khuynh.

“Khuynh Khuynh, anh yêu em!” Mỗi một lần hôn Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng đều nói như thế, giọng nói khàn trầm, tình ý tràn đầy, hình như muốn đem toàn bộ tình yêu của cả đời đều nói ra.

Xác định được tâm ý của bản thân với Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh cũng nhẹ nhõm lòng xuống, oán và hận khiến người ta đau khổ, yêu lại khiến người ta vui vẻ, nhẹ nhàng và thoải mái.

Trong cảm giác tuyệt đẹp như thế, Vân Khuynh không những không từ chối nụ hôn của Hoắc Nhất Hàng, còn chủ động dang tay ôm lấy cổ anh, bắt đầu đáp lại anh.

Lời đáp lại như thế khiến Hoắc Nhất Hàng càng nhiệt huyết sôi sục, nụ hôn nóng rực từng một cái lại một cái hôn lên môi của Vân Khuynh, nhưng lại từ từ không vừa ý sự quấn quýt giữa lưỡi và môi, thế là đem nụ hôn cháy bỏng hôn lên khuôn mặt thuần khiết, trên cổ thon dài trắng mút, trên xương đòn tinh tế của Vân Khuynh, và tiếp tục hướng xuống……

Nhưng lại gặp phải trở ngại về y phục, thế là, anh một bên tiếp tục hôn Vân Khuynh, một bên đưa tay ra, nhanh gọn cởi y phục của Vân Khuynh ra.

Phần trên tháo được một nửa, gió thối thoáng qua, Vân Khuynh cảm giác được cơn lạnh, tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay của Hoắc Nhất Hàng, “Đừng, còn ở bên ngoài.”

“Bên ngoài thì sao?” Hoắc Nhất Hàng giọng nói khàn khàn, hơi thở hơi gấp hỏi, sự nóng rực trong mắt một nửa cũng chưa vơi đi.

“Bên ngoài……cái đó……bất cứ lúc nào cũng sẽ có người qua đến.” Vân Khuynh ngoảnh đầu qua, nhìn sang xung quanh, đôi má đỏ bừng lên, còn kiều diễm động lòng hơn cánh hoa đào.

Hoắc Nhất Hàng còn tưởng Vân Khuynh là vì chuyện gì khó xử rồi, không nghĩ đến là do ngượng ngùng, sợ người khác thấy được.

Anh ngã người xuống, ghé sát vào tai Vân Khuynh cố ý trêu ghẹo cô, “Khuynh Khuynh, em trước đó không phải chê bai anh quá nghiêm túc rồi sao? Anh không mấy dễ dàng nắm bắt được một cơ hội không nghiêm túc, em tại sao còn ngượng ngùng? Thật ra, có người chẳng phải càng tốt sao, càng kích thích……”

“Không muốn!” Vân Khuynh lập tức đưa tay đẩy Hoắc Nhất Hàng ra, “Chuyện này làm sao có thể cho người khác thấy được chứ? Em không muốn, anh mau dậy đi, em……em định về nhà.”

Trong chuyện tình của nam nữ, cô vốn dĩ rất nghiêm chỉnh, không đùa được như thế, vừa nãy bị sự quyến rũ của anh làm mê hoặc, mới hôn nhau với anh, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo rồi, cô ngượng ngùng không muốn tiếp tục nữa, đặc biệt, anh không ngờ còn hi vọng người ta qua đây trông thấy?

“Nhất Hàng, em nhất thiết nghiêm túc nói với anh, có thứ tương đối cái gì đó……uhm, những cách hơi khẩu vị nặng chút em không có cách nào chấp nhận được thật, em càng không thích có người vây đến xem, em cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc!”

Vân Khuynh là giận thật rồi.

Hoắc Nhất Hàng khẩn trương giải thích, “Khuynh Khuynh, anh vừa nãy là đùa với em thôi, khu rừng cây hoa đào này là tài sản tư nhân, anh đã hỏi thăm qua chủ nhân rồi, sẽ không có người đến vây xem chúng ta đâu.

“Không có người đến đây thật?” Vân Khuynh vẫn còn có chút hoài nghi.

“Đương nhiên.” Hoắc Nhất Hàng khẳng định nói.

Vân Khuynh lại không yên tâm nhìn vào xung quanh, xung quanh ngoài cây đào và tiếng chim kêu, đều là yên tĩnh đấy, hơn nữa chiếc xe dừng ở sâu trong khu rừng hoa đào, bất kể nhìn sang hướng nào đi chăng nữa, để là những cây hoa đào, đúng thật không có nửa hình bóng con người nào.

Nhưng……

“Cho dù là không có người đi qua cũng không được, vẫn còn trời nhìn, đất nhìn, những cây đào nhìn vào chúng ta……” Vân Khuynh vừa nói, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng có chút không vui, trong lòng tức thời lại cảm thấy bản thân như thế sẽ phá hoại sự hứng thú của anh.

Cũng đúng, nhiệt tình đang dang dở bị một gáo nước lạnh dập tắt cảm giác khẳng định là chẳng vui tí nào, anh trước đó còn nói qua đàn ông ở mặt đó không được nhịn, không thì sẽ bị bệnh đấy.

Vậy làm sao đây?

Ánh mắt của cô nhìn thấy chiếc xe ở một nơi không xa, mặt lại càng đỏ bừng hơn, “Cái đó……không thì, chúng ta đổi chỗ?”

“Uhm?” Hoắc Nhất Hàng có chút nghi hoặc dõi theo ánh nhìn của Vân Khuynh nhìn qua đó, hơi hơi ngây người chút, tức thì, cong mép miệng lên đầy mê hoặc.

Anh đương nhiên cũng biết được tính cách của Vân Khuynh ngại ngùng, không dễ dàng chấp nhận cách tình ái như thế, anh cũng chỉ là thử thôi, cô không đồng ý, anh đã chuẩn bị như thế là đủ rồi, không nghĩ đến cô lại mang đến cho anh một kinh ngạc đến thế.

“Đổi một chỗ khác? Đổi chỗ nào?” Hoắc Nhất Hàng đứng dậy, tiện tay kéo Vân Khuynh từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi những cánh hoa rụng trên người cô, “Hay là, Khuynh Khuynh dẫn anh qua đó?”

“Anh……anh biết đấy……” Vân Khuynh hận không thấu muốn đưa mặt giấu đi, lại gắng sức nhìn vài lần vào chiếc xe.

Anh cứ nhìn vào cô, cô không tin là anh không hiểu ý của cô.

Nhưng nhưng Hoắc Nhất Hàng là cố ý đã hiểu còn giả hồ đồ, “Khuynh Khuynh, em không nói, anh làm sao biết được?”

Anh đưa tay về hướng Vân Khuynh, “Em dẫn anh đi đi.”

“Anh……anh cố ý hả! Em không nói chuyện với anh nữa.” Vân Khuynh giả vờ giận dỗi, ngoảnh người đi về hướng chiếc xe, nhưng Hoắc Nhất Hàng lập tức nắm lấy tay cô, cũng gọi là bị cô dẫn đi rồi.

Đến bên chiếc xe, Vân Khuynh định mở cửa xe bước vào, tay Hoắc Nhất Hàng vừa dùng sức, cơ thể của Vân Khuynh bị ép buộc quay mặt qua đây, anh lập tức ngã người về trước, một tay chống lên xe, một tay ôm lấy eo Vân Khuynh, sát người vào, hai người cách nhau rất gần rất gần, gần đến hơi thở của hai người cũng hòa quyện vào nhau, gần đến có thể nghe rõ ràng nhịp tim đập của đối phương.

“Khuynh Khuynh là muốn cùng anh làm ở trên xe đó! Anh còn tưởng Khuynh Khuynh ngượng ngùng, lúc đầu định tha cho Khuynh Khuynh lần này, không nghĩ được Khuynh Khuynh lại không chịu tha cho anh.” Hoắc Nhất Hàng cười, trong mắt toàn là sự dịu dàng tràn đầy.

“Hả?” Vân Khuynh lại hận đến muốn trở về thời khắc trước đó, đem toàn bộ lời nói của mình thu về hết.

Thì ra, anh đã chuẩn bị từ bỏ rồi, vậy tại sao còn làm ra cái bộ mặt giận dữ như thể, khiến cô hiểu lầm tưởng rằng anh không hài lòng, đây mới lấy hết can đảm yêu cầu đổi chỗ……

“Không có không có,” Cô khẩn trương nói, “Em cực kì cực kì tình nguyện tha cho anh, vậy bây giờ chúng ta về nhé!”

“Bây giờ mới nói tha cho, muộn rồi!” Hoắc Nhất Hàng mỉm cười nói, “Khuynh Khuynh, không chỉ em rất muốn, anh cũng rất muốn.”

Muốn cái gì? Vân Khuynh một giây đã hiểu được.

Nhưng cái gì gọi là cô rất muốn, rõ ràng là anh muốn, cô mới……

Cô muốn phản bác lại, nhưng không còn cơ hội thật, tại vì, Hoắc Nhất Hàng lại một lần hôn chặt lấy đôi môi của Vân Khuynh, cô rất nhanh bị anh hôn đến mơ hồ, đợi đến lúc tỉnh táo, người đã ở bên trong xe, mở miệng chỉ còn là tiếng kêu rên vui vẻ……

Xe của Hoắc Nhất Hàng là có cải tổ qua, khối lượng 2050kg, trong xe rất thoải mái, có một cái kính trên nóc xe rất lớn và bốn mặt cửa sổ, sau khi đóng lại, từ bên trong có thể nhìn được bên ngoài rõ ràng, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn được bên trong.

Vừa mới bắt đầu chưa bao lâu, Vân Khuynh vẫn còn căng thẳng chú ý nhìn vào tình hình bên ngoài cửa sổ, nói sao thì cho dù bên ngoài nhìn không được bên trong, nhưng chiếc xe nặng như thế dao động lên xuống, chỉ cần là người thành niên, đều đoán được bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng, rất lâu đều không phát hiện được bóng người nào, cô mới có thể nhẹ lòng chút, cộng thêm khí thế của Hoắc Nhất Hàng vừa mãnh liệt lại vừa nhiệt liệt, cô chỉ là nghĩ nghĩ thứ khác cũng không thể được.

Sau đó, dứt khoát cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhìn lên bầu trời trên nóc xe, gần như cách rất là gần, lại gần như trời xanh mây trắng cách rất xa, ở bên Hoắc Nhất Hàng, một lần lại một lần nữa chạm đến đỉnh cao cực kì……

Không biết qua được bao lâu, môn “vận động” đặc biệt này mới tuyên bố kết thúc, có lẽ là trong cảnh tượng lãng mạn như thế tinh thần sẽ trở nên tốt hơn, thể lực của Hoắc Nhất Hàng cũng thay đổi khá tốt, Vân Khuynh bị anh “đày đọa” đến cả người mệt lã, sau kết thúc, càng mệt mỏi đến một ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.

Hoắc Nhất Hàng trái lại càng tinh thần tràn đầy, anh lấy khăn giấy, xử lý sạch sẽ trên người Vân Khuynh, mặc lại áo đầm cho cô trước, rồi mới xử lý sạch sẽ trên người mình, sau đó để Vân Khuynh nằm vào trong người mình nghỉ ngơi, mở cửa kính trên nóc xe ra, hai người ấm áp phơi ánh nắng mặt trời.

Hoắc Nhất Hàng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Vân Khuynh vào bàn tay to của mình, vẫn thấy được vết tích trên cánh tay cô, đó là vết thương lần trước sau khi bị đám người Vương Bưu khóa tay lại mà để lại, anh thoa thuốc tốt nhất cho cô, nhưng vẫn để lại vết sẹo, cần thời gian để phai nhòa.

May là những chuyện đó đã qua, đám người tổn thương cô, cũng nhận được trừng phạt thích đáng.

Tiếp đó, nên tới hôn lễ của bọn họ, sau đó, kế hoạch sinh đứa con.

Nghĩ đến đây, Hoắc Nhất Hàng lại nghĩ đến, vừa lúc này làm với Vân Khuynh, không hề sử dụng bất kì biện pháp ngừa thai nào, chắc không như thế mà có chứ?

Nghĩ như thế, Hoắc Nhất Hàng lại cười nhẹ một tiếng.

“Nhất Hàng, anh cười gì đó?” Vân Khuynh ngoảnh đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào Hoắc Nhất Hàng, “Có chuyện gì vui sao?”

“Tạm thời không có,” Hoắc Nhất Hàng trả lời, “Anh chỉ là đang nghĩ, biểu hiện vừa nãy của chúng ta không tồi, có khi nào vì thế có kết tinh của tình yêu không.”

Kết tinh của tình yêu?

Vân Khuynh ngây người một hồi, mới hiểu ra là, Hoắc Nhất Hàng nói cô có khi nào vì thế có thai không.

Trong lòng cô có chút hoang mang, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý có con đấy.

“Vậy chúng ta khẩn trương đi mua thuốc tránh thai uống?” Vân Khuynh nóng vội nói.

Hoắc Nhất Hàng đôi mày hơi cau lại, cô muốn mua thuốc uống? Cô……không muốn sinh con với anh sao?

Tâm trạng vui vẻ như thế bị câu nói này của Vân Khuynh, liền tiêu tan hết.

Nhưng ở giây phía sau, Vân Khuynh lại nói, “Không được! Không thể uống thuốc, lỡ như đứa con đó đến thật, em làm sao nhẫn tâm giết chết nó?”

“Khuynh Khuynh, em thíc trẻ con không?” Hoắc Nhất Hàng hỏi.

Vân Khuynh im lặng một hồi, không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của Hoắc Nhất Hàng, mà là nói, “Lúc em còn nhỏ, thì đã đi theo bà nội, xung quanh không có nhiều đứa trẻ, sau này, sau khi Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa Dương Liễu rước đến Vân gia, cô ta được tính là một đứa trẻ chứ, đứa trẻ nhỏ hơn em một chút, ấn tượng của em về trẻ con, chỉ là mưu kế đầy bụng của Dương Liễu, ô uế đầy miệng và kiêu ngạo tàn độc, em biết không phải mỗi một đứa trẻ nào đều ở lúc nhỏ đã mưu kế nham hiểm và thâm độc như thế, nhưng em không thể không thừa nhận, cô ta mang cho em nỗi ám ảnh vẫn còn tồn tại.”

“Nhưng Dương Liễu hôm nay sẽ bị tử hình rồi!” Hoắc Nhất hàng nói, “Không lẽ em định mang nỗi ám ảnh của cô ta suốt đời sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện