“Bà chắc chắn tất cả chứng cứ đều trên tay bà?”

Dương Liễu nghĩ, thám tính Cao Thúy Lan nòi: “Bà cũng khá thần thông quảng đại đó, đến hình ảnh và video về cuộc sống bên nước ngoài của tôi cũng có được, người sống vì mặt mũi, vì không để danh tiếng của bản thân quá nát, không thể ngẩng đầu lên nhìn người khác, tôi nhận! Nhưng tôi muốn xác nhận là có thật toàn bộ chứng cứ trên tay bà không? Cao Thúy Lan, bà đã đưa những chứng cứ này đến để đối chứng với tôi, có nghĩa là bà không muốn con bà hoặc là người khác trong Lục gia biết chuyện này, hơn nữa, bà đăng những cái này lên mạng, đối với danh tiếng của Lục gia cũng không tốt.

Dù sao, tôi đã lấy được giấy đăng kí kết hôn, chúng tôi đang trong thời gian tân hôn, nếu để người khác biết cô gái mà con bà kết hôn là người có thể nhận bất cứ ai làm chồng, anh ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu nhìn mặt người khác, mặt mũi Lục gia các người cũng sẽ bị mất hết!

Cho nên, bà muốn có thỏa thuận riêng với tôi, muốn tôi rời xa con bà, cũng bảo đảm mặt mũi của tất cả mọi người, đây đương nhiên là tốt nhất rồi, nhưng, bây giờ bà nhất định rất hận tôi đúng không? Nếu tôi dựa theo yêu cầu của bà mà làm, mà bà còn đang giữ điểm yếu nào khác của tôi thì làm sao? Cao Thúy Lan, tôi cũng không ngu, giao dịch, cần phải 2 bên đều có lợi!”

Lời có nghĩa, thừa nhận người trong hình và video là Dương Liễu cô, những chuyện dơ bẩn đó đều là cô làm.

Cao Thúy Lan hừ lạnh 1 tiếng, nói: “Mày đúng là con ranh chính hiệu! Mày yên tâm, tất cả những chứng cứ tao tốn nhiều tiền để mua đều ở đây, Cao Thúy Lan tao là người cao quý ở xã hội thượng lưu, không giống mày, chỉ là bùn đấy bỉ ổi của tầng lớp hạ đẳng!”

Nói xong, Cao Thúy Lan hất cằm lên, khinh bỉ nhìn Dương Liễu nói: “Bây giờ, lập tức quỳ xuống cầu xin tôi!”

“Hahaha~” Dương Liễu ngược lại cười, vừa cười, vừa lượm từng tấm hình ở dưới đất lên, không chừa tấm nào, sau đó, cùng với cái máy ảnh, đều bỏ vào trong túi xách của mình.

“Lão phế vật, bà có biết tại sao trước đây bà 5 lần 7 lượt tính kế Vân Khuynh nhưng kết quả vẫn là thất bại không?”

Cao Thúy Lan ngây người, không biết tại sao lại nói đến chủ đề hoàn toàn không liên quan đến chủ đề đang nói.

Nhưng chuyện liên quan đến Vân Khuynh, bà vẫn hỏi ngược lại 1 câu: “Tại sao?”

“Bởi vì bà ngu!” Dương Liễu cười nụ cười vô hại: “Bà tự nghĩ mình cao quý, cảm thấy mình lương thiện, tự tin đến ngu xuẩn tưởng tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển theo những gì bà thiết kế, nhưng thực tế, kế hoạch của bà lại lộ liễu đến ai cũng biết! Cũng giống như, bà tự tiện đến tìm tôi giao dịch, tưởng là lấy những chứng cứ này ra tôi sẽ ngoan ngoãn như theo bà, nhưng mà, Cao Thúy Lan, không lẽ bà không nhận ra, tất cả những chứng cứ của bà đều đã nằm trong tay tôi? Mà tôi, còn có khả năng vì những chứng cứ này kiêng kị bà không?

Lòng Cao Thúy Lan mạnh mẽ trầm xuống, mới biết bản thân phạm sai lầm chết người như thế nào!

“Mày… Mày trả chứng cứ lại cho tôi!” Cao Thúy Lan trừng mắt nhìn Dương Liễu, mắng:” Mày tưởng mày đem chứng cứ đi, thì có thể tiếp tục ở lại Lục gia sao? Đừng quên đứa con của mày là con hoang, chỉ cần tao nói con tao nghe, kêu nó đi xét nghiệm DNA, thì sẽ rõ, con tao nhất định tin tưởng tao!”

“Ai yo, tôi sợ quá!” Dương Liễu cười khoa trương, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống, ngữ khí trở nên sắc bén: “Nhưng mà, bà nghĩ tôi sẽ cho bà già phế vật cơ hội mở miệng sao?”

Có lẽ biểu cảm của Dương Liễu quá hung tợn, Cao Thúy Lan bì hù đến lùi liền mấy bước: “Mày… mày là con tiện nhận, mày muốn làm gì tao?”

“Tao cảnh cáo mày, đừng làm bậy, tao là mẹ ruột của Văn Bân, mày là phu nhân của Lục gia, tao là…”

Bà vẫn chưa nói xong, Dương Liễu đã cầm lấy xe lăn của bà, dùng sức đẩy mạnh 1 cái, bà liền mang theo xe lăn cùng ngã xuống đất.

“Tôi muốn làm bây thì làm sao? Cao Thúy Lan, người ta nói người cao quý vì biết bản thân là gì, khuyết điểm lớn nhất của bà, là không biết bản thân là gì, chỉ cậy vào thân phận và tiền tài không biết đông tây nam bắc gì, ngoài thân phận và tiền tài bà còn có cái gì? Chỉ là 1 cái não ngu xuẩn! Còn có 1 cơ thể tàn phế!”

“Thân phận và tiền tài là gì chứ? Đó đều có thể mưu lược để giành lấy, giống như xuất thân của tôi hơi kém, nhưng đến bây giờ, không phải cũng bò lên vị trí này sao? Đương nhiên, tôi bò lên cũng khá vất vả, cho nên sẽ không cho phép người khác kéo tôi xuống!”

“Bà không thích tôi, tôi nhịn, nhưng bà muốn giẫm đạp tôi? Muốn hủy hoại thanh danh của tôi? Muốn hủy đi tất cả những thứ tôi khó khăn lắm mới có được? Còn muốn lấy nhiều lợi ích khác từ trên người tôi? Suy nghĩ của bà cũng quá xa rời thực tế rồi!”

“Bà già phế vật, tôi nói bà biết, người đối nghịch với Dương Liễu tôi, từ trước đến giờ không hề có kết quả tốt, vậy mà bà còn dám huênh hoang kêu tôi cầu xin, hừ! Bây giờ tôi cho bà biết, bà phải cầu xin tôi như thế nào!”

Vừa nói, Dương Liễu quay người lại, lấy 2 cây tiêm 1 lớn 1 nhỏ đều có thuốc ở trong túi xách ra, bên trong rõ ràng là thuốc an thần và thuốc mê.

Thứ này được chuẩn bị sau ngày hôm kia ở hẻm nhỏ tự nhiên bị mấy tên lưu manh luân phiên cưỡng hiếp.

Sau chuyện đó cô nghĩ, tuy làm chuyện đó cô cũng khá thoải mái, nhưng thân phận bây giờ của cô, nếu gặp chuyện như thế nữa thì tránh được là tốt nhất, người đi bên bờ, khó tránh bị ướt giày, vạn nhất tính sai rồi, mọi chuyện bại lộ ra, hoặc là hình ảnh khỏa thân của cô trở thành “tài liệu” của chợ đêm hay trang mạng nào đó, đối với cô mà nói đều là rắc rối lớn!

Bây giờ cô đã là quý bà của hào môn, muốn chơi với đàn ông thì tìm nơi tư nhân kín tiếng tí, hoặc là dứt khoát tìm vài tên đàn ông trẻ tuổi sạch sẽ, không phải sẽ chơi sướng hơn sao?

Chỉ là, thứ này còn chưa dùng trên bất kỳ tên đàn ông nào, ngược lại phải dùng trên người bà già phế vật Cao Thúy Lan!

“Bên trong là cái gì? Mày… mày không được qua đây!” Cao Thúy Lan thấy Dương Liễu cầm kim tiêm qua, mặt đột nhiên trắng bệch.

Bà tưởng Dương Liễu tính giết bà bịt miệng.

Bà phản kháng trên mặt đất, muốn nhanh chóng chạy khỏi, trong lòng vô cùng hối hận.

- -- Bà không nên gấp gáp cầm chứng cứ qua đây đối chứng với Dương Liễu, nên nói chuyện này cho con bà trước, sau đó cùng con bà đối phó với Dương Liễu. Nếu như vậy, bà sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng mà bây giờ, hối hận cũng vô dụng...

Hai chân bà không có phản ứng gì, hoàn toàn không chạy thoát khỏi bàn tay độc ác của Dương Liễu!

Càng nghĩ như vậy, lòng Cao Thúy Lan càng hoảng, chỉ có thể dùng sức của tay bò trên mặt đất, nhưng rất nhanh bị Dương Liễu đuổi kịp.

Kim tiêm sắc bén đâm vào huyết quản của Cao Thúy Lan, chất lỏng lạnh lẽo bên trong nhanh chóng tiêm vào.

Cao Thúy Lan bị hù đến lớn tiếng la: “Dương Liễu, mày là tiện nhân, ác phụ, mày dám ra tay độc ác với tao, con trai tao sẽ không tha cho mày, tuyệt đối sẽ không tha cho mày, mày đợi bị…”

Bị cái gì, bà không nói ra được nữa, bị mất đi ý thức.

Dương Liễu lấy kim tiêm ra, cười mỉa môi: “1 kim thuốc an thân là xong, thuốc mê tôi còn chưa tiêm nữa, tiết kiệm đi rồi, ha~”

Cô liếc mắt nhìn Cao Thúy Lan, mắt lướt qua tia tàn nhẫn: “Bà già phế vật, nhiều chuyện! Còn tính kiếm chuyện với tôi? Tôi muốn xem xem, đợi tí, bà cầu xin tôi như thế nào!”

Tròng mắt Dương Liễu lưu chuyển, nghĩ ra 1 ý kiến độc ác, để Cao Thúy Lan lên xe lăn, đẩy ra khỏi cửa.

Dương Liễu tự lái xe, cả đường đều nghĩ làm sao đối phó với Cao Thúy Lan, cũng không mở đài FM nghe, cũng không biết Lục thị đã hoàn toàn phá sản, điện thoại cũng hết pin tắt nguồn, để ở trạng thái tắt nguồn mở sạc pin trong xe.

40 phút sau, Dương Liễu chạy đến khu nhà dơ bẩn lộn xộn nhất Vinh Thành, ngừng trước hẻm, nhận điện thoại của 1 người: “Anh Lão Hổ, em là Liễu Liễu, có chuyện muốn nhờ anh giúp, bây giờ em đang ở ngoài hẻm…”

“Ai ya, bận gì chứ, anh ra tiếp em chút đi, hẻm sâu như vậy, em không phải sợ bị bắt nạt sao?”

“Sao có thể, sao em có thể quên anh, chúng là bạn, tình nhiều năm như vậy, không có giao tình cũng có bào tình… người ta trước đó không phải ra nước ngoài sao? Gần đây luôn bận chuyện kết hôn… được được được, cho, em cho tiền, cộng với người luôn, có được không?”

“Uhm, được, vậy anh nhanh qua đây!”

Không lâu sau, 1 người đàn ông xăm hình đầy người mang theo 1 tiểu đệ từ hẻm sâu đi ra, Dương Liễu bật đèn chớp 1 cái, bọn họ trực tiếp đi qua.

Người đàn ông xăm hình mở cửa, ôm Dương Liễu xuống, đôi tay còn không đàng hoàng mò mẫn mọi nơi của cô, miệng đầy thô tục nói: “Tiểu tiện nhân, hôm nay sao nhớ đến tìm anh rồi? Mới kết hôn đã không chịu được cô đơn? Xem ra ông chồng giàu có của em không được rồi! Nhớ đại, pháo của anh rồi? Vậy bây giờ liền lên?” Vừa nói, liền hôn lên cổ Dương Liễu.

“Đừng đừng đừng, hôm nay người ta là có chuyện mới đến!” Dương Liễu đẩy miệng người đàn ông xăm hình ra, nói: “Trên xe có người phụ nữ, đắc tội em, em đến tìm anh, dựa theo phương pháp cũ, xử lý 1 chút!”

Hẻm này, là nơi mà cảnh sát cũng không xử lý sạch sẽ được, sau khi Dương Liễu quen người đàn ông xăm hình, cũng thường xuyên đưa những người phụ nữ không thuận mắt cô đến đây hủy hoại họ.

Cho nên, người đàn ông xăm hình lập tức hiểu ý Dương Liễu.

“Người nào mắt mù đắc tội Dương Liễu em rồi?” Hắn nói, mắt ra hiệu cho 2 đứa em mình: “Đi, đưa người phụ nữ trên xe xuống, để anh nhìn nhan sắc tí! Coi có thể bán giá tốt không!”

“Tiền, em không cần, “ Dương Liễu nói: “Lần này, không phải là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, bà ta nhiều nhất, chỉ là 1 bà già chậm chạp!”

“Cái gì? Bà già?” Người đàn ông xăm hình kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện