Editor: May

Là bản giọng nói……

Phong Nại nghiêng mắt, vừa định trả lời.

“Anh, anh! Dầu gội rơi vào trong mắt em rồi! Mau cứu em! Cứu em! Hu hu hu hu!”

Trong phòng tắm, Tiểu Lâm xoa mắt của mình, một đầu tóc đen ướt dầm dề còn mang theo uốn xoăn, đang ở nơi đó giả khóc.

Chân Phong Nại vốn đã dài, một tay rút một cái khăn tắm, một bước là có thể vớt người lên, động tác của người làm anh, cũng không ôn nhu dến đâu.

Nhưng Tiểu Lâm vẫn là được cứu vớt, chờ sau khi bong bóng trong mắt được lau sạch sẽ, giống như ông cụ non thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc quần nhỏ ngồi ở trên sô pha, anh trai cậu không cho cậu ngồi giường, em trai ruột cũng không cho ngồi, hừ! Vẫn là anh trai nhỏ tốt hơn!

Tiểu Lâm nghĩ, liền cầm điện thoại lại đây, đang muốn gửi tin tức.

Đây là cái gì!

Này…… Này……

“Anh!” Tiểu Lâm mới vừa tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ vừa trắng lại nộn: “Vì sao sẽ có lịch sử trò chuyện như vậy, rõ ràng hôm nay em chưa có nói chuyện với anh trai nhỏ!”

Mới vừa rồi Phong Nại vội vàng vớt người, đã quên ấn phím rút tin nhắn về, hiện tại bị Lâm hố hố chận đường đi, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt quẻ em trai anh một cái: “Bạn học Lâm hố hố, có phải em đã quên, là ai ngày hôm qua nói nhờ anh giúp trả lời tin nhắn ư?”

Tiểu Lâm nghe vậy, nắm đầu tóc của mình một chút, đầu ngón tay nhỏ điểm ở trên màn hình: “Nhưng cũng không có bảo anh nói nhiều như vậy nha, anh còn hẹn chơi trò chơi với trai nhỏ, còn có, vì sao anh cũng gọi người ta như vậy, anh, hình như anh lớn hơn anh trai nhỏ đi, còn gọi người ta là anh trai nhỏ.”

Phong Nại vòng đôi tay, khóe miệng mang ý cười dựa sang bên cạnh: “Lâm hố hố, anh giúp em trả lời tin nhắn, thân phận là em, ngữ khí đương nhiên phải bắt chước em, như thế nào? Em còn cảm thấy có vấn đề?”

Tiểu Lâm rốt cuộc vẫn còn đơn thuần.

Hơn nữa thái độ anh trai cậu quá đúng lý hợp tình.

“Được rồi……” Tiểu Lâm vốn còn nghĩ tới sau khi ra có thể tâm sự với anh trai nhỏ của cậu, hiện tại hoàn toàn ngâm nước nóng: “Về sau anh trai nhỏ lại nhắn tin đến, anh không cầntrả lời giúp em.”

Thái độ Phong Nại tản mạn, không để ý lắm “ừ” một tiếng.

Ngón tay nhỏ của Tiểu Lâm chọc chọc, cũng không có chú ý đáy mắt anh trai cậu xẹt qua ánh sáng……

Chung cư nhỏ hẹp.

Mạc Bắc đang chắp tay sau lưng, bôi thuốc cho chính mình.

Ngược lại không phải có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ là qua mấy ngày liền phải vào chiến đội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện