Trên đoạn đường đi tiếp theo, bởi Diệp Sơ Dương nghe hai chữ nào đó hơi kì quái, cho nên cứ vuốt cằm suy tư rốt cuộc có dùng sai ngữ cảnh không.

Ngược lại Diệp Tu Bạch, sau khi ném hai chữ đó ra thì vô cùng bình tĩnh.

Diệp lão biết hôm nay con trai và cháu trai sẽ đến, nên chờ sẵn trong thư phòng.

Đến thư phòng, Diệp Sơ Dương nhút nhát đứng sau lưng của Diệp Tu Bạch.

Đối với ông cụ của nhà họ Diệp, Diệp Sơ Dương không hiểu biết nhiều, chỉ nghe qua một số lời đồn.

Theo lời đồn thì, Diệp lão gây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng, cứ thế vực dậy một gia tộc họ Diệp không có tiếng tăm làm ngành nghề bất động sản bước đến vị thế của ngày hôm nay, hiện giờ trong giới thương nghiệp, uy danh của Diệp lão vẫn còn đó.

Sau này, Diệp lão nghỉ hưu, cha của Diệp Sơ Dương là Diệp Hành Nhiên tiếp quản nhà họ Diệp, mở rộng bành trướng tập đoàn Diệp thị gấp mấy lần, cuối cùng vì một người đàn bà mà bỏ rơi cả Diệp Thị.

Trong lúc bất lực, Diệp lão chỉ có thể giao Diệp Thị cho Diệp Tu Bạch.

Điều khiến người ta bất ngờ là, từ đó Diệp thị bắt đầu tiến sâu vào các lĩnh vực khác, trở thành đệ nhất thế gia lẫy lừng ở Đế Đô.

Diệp Sơ Dương đang nghĩ các vấn đề, nhưng vẫn không quên gọi theo sau Diệp Tu Bạch một tiếng "ông nội".

Diệp lão vô cùng bất ngờ với việc Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương cùng xuất hiện ở ngày hôm nay.

Ông mặc chiếc áo dài màu lam, đeo kính, tỉ mỉ quan sát thiếu niên đang núp sau lưng người đàn ông kia, trông một hồi lâu, mới cất tiếng nhẹ nhàng, "Tiểu Cửu, qua đây cho ông nội xem."

Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, chậm chạp lê bước đến trước mặt của Diệp lão.

"Nghe nói hiện giờ con đang đóng phim?" Diệp lão hỏi.

Nghe thế, Diệp Sơ Dương gật gật đầu.

“Nghêd của các con cũng không dễ kiếm cơm, có chuyện gì thì tìm chú út của con, chẳng phải dưới trướng của Diệp Thị cũng có Cảnh Hoàn sao? Dù sao thì cũng có thể tận dụng hết công suất?"

"Ông nội yên tâm, chú út đã tìm người quản lý giùm con rồi."

"Vậy thì tốt." Diệp lão gỡ kính ra, kéo thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh, "Bây giờ con sống một mình ở ngoài kia, có khó khăn gì thì cứ nói với chú út, nó sẽ không thể ngó lơ con đâu."

"Con biết rồi, ông nội."

"Ừ." Sau khi dặn dò một phen với Diệp Sơ Dương, Diệp lão đảo mắt, và đặt ánh nhìn lên người của người đàn ông còn đứng trước mặt kia.

Ông nhìn Diệp Tu Bạch một hồi lâu, cuối cùng vẫn bất lực than thở.

"Ngồi xuống, ba có chuyện muốn nói với con."

Tuy bản thân Diệp Tu Bạch rất lạnh lùng, nhưng cũng là một người biết kính trên nhường dưới. Bây giờ Diệp lão bảo anh ngồi xuống, anh không hề do dự, đi đến sofa đối diện hai người và ngồi xuống.

"Con cũng lớn tuổi không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc lập gia đình rồi." Diệp lão vừa nói về chuyện "lập gia đình", thì sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, "Bữa tiệc tối mai sẽ có rất nhiều tiểu thư con nhà gia thế tham dự, lúc đó con hãy ngắm thử, có người ưa thích thì nói với ba."

Diệp Sơ Dương ngồi bên cạnh giả vờ đóng vai người vô hình, chống cằm nhìn chú út nhà mình. Trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh Diệp Tu Bạch thân mật đứng cùng với người phụ nữ khác sẽ như thế nào.

Không thể phủ nhận, Diệp Tu Bạch có ngoại hình xuất sắc, thân hình, khí chất, gia thế không có chỗ nào chê được. Trong mắt nhiều cô gái đích thực là một người đàn ông độc thân đáng giá.

Nhưng điều kì lạ là hình như Diệp Tu Bạch chẳng có nửa phần hứng thú đối với phụ nữ. Ngay cả người bên cạnh toàn là nam giới.

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương càng tò mò về phụ nữ được Diệp Tu Bạch để mắt đến sẽ có trông như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện