`

"Đợi ông ta tới thì biết ngay thôi." Diệp Tu Bạch nheo mắt nói một cách lạnh lùng.

Mười phút sau, thầy phong thuỷ làm việc cho nhà họ Diệp bị Túc Thất lôi tới.

Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn thầy phong thuỷ đó, chỉ nhìn một lần, liền lướt sang Túc Thất, nhướng mày hỏi, "Anh đua xe tới đây à?"

Túc Thất cười hê hê, giơ tay sờ gáy của mình.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liền nhìn ông thầy kia với ánh mắt tội nghiệp.

Chỉ một cái nhìn liền thấy rõ, ông thầy phong thuỷ đó sắc mặt trắng bệch, bước chân yếu đuối, hiển nhiên đã say xe.

Lại chờ thêm mười phút, cuối cùng ông thầy đó cũng tỉnh táo trở lại.

"Ngô lão." Túc Nhất mở miệng thay Diệp Tu Bạch, “Thầy xem thử nơi đây có thích hợp di dời mộ phần của tổ tiên không?"

Thầy phong thuỷ của nhà họ Diệp này họ Ngô, trạc hơn năm mươi tuổi, nghe nói từng công tác trong chính phủ của nước Z. Theo lý mà nói, nếu có thể làm việc trong chính phủ, thì trình độ tuyệt đối xuất sắc.

Diệp Sơ Dương nhớ lại đống lời nói mà Diệp Tu Bạch từng nói trước kia, hơi nheo mắt.

Ngô lão cũng không ngờ Túc Thất vội vàng lôi mình tới đây là vì chuyện này. Ánh mắt ông ta nhìn lướt mấy người có mặt ở đây, khi bắt gặp thiếu niên đang đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch, ông sững người, tiếp đó quay đầu.

"Tôi đã nói rất rõ ràng. Đặt mắt khắp Đế Đô này, chỉ có nơi đây là thích hợp nhất, nếu các người không muốn tin, thì còn tìm tôi chi nữa." Ngô lão cau mày lên tiếng.

Từng nghe đồn rằng các thầy phong thuỷ chính thống tính tình chả ra làm sao, câu này quả thật rất có đạo lý.

Nhưng mà…

Những năm qua, kẻ lừa gạt giang hồ cũng có tính khí thất thường lắm.

Diệp Sơ Dương sờ cằm, đột nhiên cười hỏi, "Chẳng thà Ngô lão giải thích cho chúng tôi một chút?"

"Có giải thích thì mấy người cũng đâu có hiểu." Ngô lão nhếch khoé miệng, "Nhưng mà nếu các người muốn nghe, thì tôi tiện đây cũng xin nói vài lời vậy. Đường Trường Long bắt nguồn từ Côn Lôn, uốn lượn hơn nửa đất nước Z, hấp thụ linh khí đất trời, huống chi nơi này được ông trời hậu đãi, nếu kết huyệt ở đây, thì chắc chắn sẽ rất tốt."

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không lên tiếng, chỉ nhướng đôi mày cao lên.

Một lời nói ngắn gọn, có thể thấy rõ vị Ngô lão trước mặt rất rành về thuật phong thuỷ. Và nói cũng chẳng có gì sai, nhưng mà dường như có che giấu điều gì đó chưa nói hết.

Ánh mắt của thiếu niên nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Diệp Tu Bạch dường như cảm nhận được ánh mắt của đối phương, lạnh nhạt mở lời, "Ngô lão, tôi rất tò mò tại sao lão lại rời khỏi chính phủ."

Trong tình huống không liên quan mà hỏi một câu như vậy, nhưng lại khiến sắc mặt của Ngô lão trở nên trắng bệch.

Tương truyền rằng, chính phủ nước Z có một tổ chức bí mật, tổ chức đó chuyên dùng để xác định chỉnh sửa phong thuỷ các địa phương trong nước, giải quyết thiên tai nạn họa và vụ việc khó giải quyết.

Đối với tổ chức bí mật này, Diệp Sơ Dương hiểu rất rõ.

Bởi vì đệ tử của Huyền Môn có mặt trong đó rất nhiều.

Thầy phong thuỷ từ bỏ chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ có hai nguyên nhân.

Một là, khao khát tự do.

Hai là, bị đất nước từ bỏ.

Nghĩ vậy, đáp án của câu hỏi này thể hiện rõ sự quan trọng.

Bị Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch dõi nhìn chăm chú như vậy, Ngô lão hít thở mạnh một hơi, "Diệp Tam gia, vấn đề cá nhân, tôi có quyền từ chối trả lời. Nếu các người thực sự không tin tưởng tôi, thì không cần nói gì nhiều nữa."

"Túc Thất, đưa Ngô lão về." Diệp Tu Bạch lạnh lùng dặn dò.

Sau khi Ngô lão rời khỏi, Diệp Tu Bạch mới nhìn sang thiếu niên bên cạnh, hỏi, "Cậu thấy sao?"

"Đường Trường Long đích thực bắt nguồn từ Côn Lôn, lão ta nói không sai, nhưng hiển nhiên, lão ta vẫn giấu giếm chuyện gì đó." Diệp Sơ Dương nhún vai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện